Chương 115: Thăm hỏi.
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Quả nhiên là hắn, trong mắt Diệp Phong hiện lên ánh cười, chỉ cần tìm đúng mục tiêu chính của mình, thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng. Đừng nói Hạng Quân chỉ là một tên tổng giám đốc của một công ty nhỏ, cho dù có là người giàu nhất thê giới thì cũng không thể thoát khỏi tay đệ nhất sát thủ này.
Nhưng đối với mục đích đe dọa của Hạng Quân quả thực là không hề rõ ràng, ba trăm vạn đối với một tổng giám đốc có trong tay vài tỷ mà nói thì đúng là không đáng nhắc tới. Một thương nhân khôn ngoan và giàu có sao lại hao tâm tổn trí kiệt lực mà bày ra trò vốn không hề có lợi này, thật đáng khôi hài.
Liếc nhìn thật kĩ người đàn ông vốn đang rất hoảng sợ nhưng lại cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, Diệp Phong chậm rãi tới trước mặt hắn, quan sát thật kĩ một lần nữa rồi mới từ từ mở miệng nói: “Anh đúng là rất thẳng thắn, không do dự mà khai ra ông anh mình cũng rất khí phách. Nhất thời có thể hiểu được hành động này của anh…. Tôi rất tán thưởng. Sự thẳng thắn của anh đẽ giúp giảm bớt cho tôi rất nhiều phiền toái
Lúc đầu vốn định dùng đến cực hình để đối phó với loại này, bây giờ có lẽ không cần dùng đến nữa rồi. Đối với thái độ hợp tác của Hạng Mãnh quả thật Diệp Phong cũng có chút kinh ngạc. Câu cùng cha khác mẹ mà hắn nói khiến cho Diệp Phong có cảm giác bất thường, dường như mối quan hệ giữa hai người Hạng Quân và Hạng Mãnh không hề chỉ đơn giản như vậy, Diệp Phong lờ mờ cảm nhận được trong ánh mắt của người đàn ông đứng trước mặt này ánh lên những tia hận thù.
“Tôi đã nói rồi, hắn chỉ là anh của tôi về mặt huyết thống mà thôi”, Hạng Mãnh có chút cử động thân thể đang cứng ngắc của mình, hai tay hắn rất nhanh nắm vào nhau, hắn ý thức được rằng vẫn có một ánh mắt sát thần phía sau mình nên vừa rồi mới từ từ nói ra những lời đó. Sau đó Hạng Mãnh quay lại nói tiếp với một giọng bình tĩnh nhất có thể: “Hắn trả cho tôi ba trăm vạn nên tôi mới có thể vì hắn mà làm chuyện này, đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch bằng tiền, không hề có lẫn tình cảm cá nhân gì ở đây. Nếu như những người khác cũng hứa hẹn với tôi như vậy thì tôi cũng sẽ giúp hắn đi gửi thư đe dọa. Và đương nhiên sau khi mà chuyện bị bại lộ tôi cũng sẽ không chút do dự mà nói ra danh tính người đó. Từ khi đi theo anh Hoa, anh ấy đã bảo với tôi rằng bảo vệ tính mạng của mình luôn luôn phải đặt ở vị trí thứ nhất”.
Sự thật quả đúng là như vậy, nếu như không phải vì ông anh trai trên danh nghĩa đã tự mình đến thăm hỏi hắn tuyệt đối sẽ không nhận lời vì hắn đang tính bắt đầu một cuộc sống yên ổn. Gửi bức thư đe dọa này đi hắn sẽ được ba trăm vạn, số tiền này quả thật là quá lớn và hấp dẫn đối với hắn, trước đó, Hạng Quân chưa bao giờ cho hắn một đồng nào, và cũng chưa bao giờ cho cha hắn một đồng nào mặc dù lần trước cha hắn lâm trọng bệnh phải vào bệnh viện. Nếu như lúc này hắn bị cảnh sát bắt được, chắc chắn hắn sẽ cắn chặt răng không bao giờ hé răng nửa lời, đây là thỏa thuận của hắn với Hạng Quân từ đầu. Nhưng bây giờ trong tình huống này, đưng nói đến những thứ khác, điều quan trọng là chính bản thân hắn không cần thiết phải ương ngạnh thêm mà khiêu chiến người đàn ông dũng mãnh kia. Một khi tính mạng đã bị uy hiếp thì coi như là anh em cũng còn phải cân nhắc, huống chi chính bản thân hắn lúc đó vốn cũng không hề có chút tình cảm gì gọi là anh em với Hạng Quân.
Mặc dù Diệp Phong cảm nhận được Hạng Mãnh đối với Hạng Quân rất căm hận, nhưng hắn cũng không mất công mà đi tìm hiểu rõ chuyện riêng trong gia đình bọn họ. Việc cấp bách bây giờ mà Diệp Phong muốn tìm hiểu là mục đích Hạng Quân muốn đe dọa Hương Tạ Hiên. Diệp Phong nghĩ rằng cũng không thể khai thác thêm thông tin gì từ phía Hạng Mãnh nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, mà quay sang bảo Hàn Long tạm thời giam lỏng tên tiểu tử này lại một thời gian. Diệp Phong còn muốn đưa hắn tới trước mặt Hà Tích Phượng và mấy vị phó tổng nữa, đó là lời hứa của hắn, còn một tên quan trọng nữa… bây giờ hắn cần phải bình tĩnh suy xét sự việc.
Diệp Phong quay trở về phòng làm việc, vẻ mặt hắn mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đang tập trung chờ tin tức của lão cha hắn. Mới vừa rồi hắn dũng cảm tự xin đi làm công việc thẩm vấn. Hôm nay may mắn là hắn đã không bị để nhục mặt, cuối cùng thì cũng đã tra xét ra được đầu mối.
Diệp Tồn Chí đang ngồi uống trà trong phòng mà thấy chán muốn chết, vừa nhìn thấy Diệp Phong bước vào đã chậm rãi bỏ chén trong tay xuống bàn, nhìn vẻ mặt ngoài của Diệp Phong lão cũng biết được công việc thẩm vấn đã có tiến triển, nhưng không thể chờ thêm được nữa lão mở miệng hỏi ngay: “Thế nào, có kết quả gì không?”
Đã lâu rồi hắn không tỏ ra nghiêm túc trong công việc đến như vậy. Mặc dù gần đây hắn cũng vừa nhận nhiệm vụ, nhưng cũng chỉ sử dụng đến chín phần nhiệt huyết. Lâu nay hắn đã tập cho bản thân một thói quen không bao giờ lo lắng về bản thân nhưng ngược lại, những vấn đề liên quan đến người thân như vợ, con trai, thậm chí giờ là Hà Tích Phượng thì hắn rất lo lắng. Tất nhiên phải có sự cân nhắc kỹ lưỡng, những người thực sự có ý nghĩa quan trọng với hắn trên đời này chỉ có mấy người mà thôi.
Hà Kiến Quốc đã hy sinh, khi còn sống hắn là anh em tốt nhất của Diệp Tồn Chí. Diệp Tồn Chí cũng là muốn thay hắn thực hiện trách nhiệm là anh đối với Hà Tích Phượng. Trước kia Diệp Tồn Chí cũng không biết được tổng giám đốc Hà Tích Phượng của con trai mình lại chính là Phượng Phượng năm đó, hôm nay khi đã hiểu rõ sự tình thì Diệp Tồn Chí đã sớm bình tĩnh hạ quyết tâm giúp đỡ cô, huống hồ đây vốn là chuyện không khó khăn gì.
“Đã xác định được mục tiêu”, Diệp Phong dựa vào cạnh tường, khẽ cười nói: “Nhưng con cần cha giúp con một việc gấp, sẽ lại cần Lý Táp một lần nữa, con muốn hắn tìm ra một số thông tin. Lấy việc công để giải quyết việc tư, hình như là cha thích nhất điều đó đúng không? Việc này chẳng qua cũng là trợ giúp cảnh sát xử lý hành vi vi phạm pháp luật, đạo lý này cũng xem như rất thuyết phục”.
“Chuyện đó không thành vấn đề”. Lúc ở thủ đô, Diệp Tồn Chí cũng thường xuyên cùng cái tên quái nhân máy tính kia gặp mặt, cũng coi như là bạn vong niên, yêu cầu hắn làm việc chẳng qua chỉ là một câu nói thôi.
“Trụ sở chính của công ty Hạng Quân nằm ở phía Tây Nam thành phố T”, Diệp Phong tỏ ra ôn hòa không hề giận dữ, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ là trong ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lóe lên một tia hàn khí, “cha nhờ Lý Táp điều tra xem tập đoàn Tây Nam với Hương Tạ Hiên có phải có mâu thuẫn xung đột gì không? Con thấy hành động của Hạng Quân phải đến tám mươi phần trăm là để chiếm lĩnh thị trường của Hương Tạ Hiên trở thanh trung tâm thương mại”.
Diệp Phong chợt nhớ tới nội dung của bức thư bổ sung thêm: “ Cần chú trọng điều tra xem có phải tập đoàn Tây Nam hay lui tới trung tâm thương mại tư nhân HIDDING của nước G không”.
Cùng hợp tác với HIDDING, ngày hôm qua chính Diệp Phong mới được biết, mà lá thư này hiển nhiên nhận được từ ngày hôm qua thậm chí còn được ký xuất sớm hơn. Có thể bắt đầu một sự hợp tác hiển nhiên sẽ sớm biết được nhiều tin tức, Diệp Phong mơ hồ hiểu được lần đe dọa Hương Tạ Hiên lần này có liên quan đến việc hợp tác với HIDDING, rất có khả năng chính là vì muốn phá hỏng hoạt động khảo sát.
Diệp Tồn Chí lại bấm dãy số điện thoại quen thuộc, hắn vẫn tỏ vẻ hoài nghi và một ngữ khí tự thuận như trước, sau khi nhận được lời cam đoan mới cúp điện thoại xuống.
“Nếu đã điều tra được Hạng Quân là người đứng sau một tay thao túng chuyện này, thì tại sao lại phải bỏ phí sức lực như vậy là gì, sao không bắt hắn về đánh đập tra khảo không phải sẽ ra mọi chuyện hay sao?” Suy xét một hồi lâu Diệp Tồn Chí mới phản ứng lại, thật sự hắn không hiểu con trai mình vì sao lại phải đi con đường vòng như vậy.
Nếu như trước kia, Diệp Phong và lão cha hắn có ý nghĩ rất giống nhau, nhưng sau hơn một tháng lăn lộn ở Hương Tạ Hiên, Diệp Phong bắt đầu thích ứng với cách hành xử văn minh, nếu như một con chó cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng muốn cắn trả lại nó sao? Mặc dù không thể tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn bạo lực, nhưng hắn cũng không có ý muốn khiến cho cái tên triệu phú kia bị trọng thương cả người, vừa cười một cách thoải mái vừa xua tay rồi thản nhiên nói: “Bắt hắn về đây đánh đập tra khảo chi bằng tốt nhất là đến đó mà thăm hỏi!”
Nhưng đối với mục đích đe dọa của Hạng Quân quả thực là không hề rõ ràng, ba trăm vạn đối với một tổng giám đốc có trong tay vài tỷ mà nói thì đúng là không đáng nhắc tới. Một thương nhân khôn ngoan và giàu có sao lại hao tâm tổn trí kiệt lực mà bày ra trò vốn không hề có lợi này, thật đáng khôi hài.
Liếc nhìn thật kĩ người đàn ông vốn đang rất hoảng sợ nhưng lại cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, Diệp Phong chậm rãi tới trước mặt hắn, quan sát thật kĩ một lần nữa rồi mới từ từ mở miệng nói: “Anh đúng là rất thẳng thắn, không do dự mà khai ra ông anh mình cũng rất khí phách. Nhất thời có thể hiểu được hành động này của anh…. Tôi rất tán thưởng. Sự thẳng thắn của anh đẽ giúp giảm bớt cho tôi rất nhiều phiền toái
Lúc đầu vốn định dùng đến cực hình để đối phó với loại này, bây giờ có lẽ không cần dùng đến nữa rồi. Đối với thái độ hợp tác của Hạng Mãnh quả thật Diệp Phong cũng có chút kinh ngạc. Câu cùng cha khác mẹ mà hắn nói khiến cho Diệp Phong có cảm giác bất thường, dường như mối quan hệ giữa hai người Hạng Quân và Hạng Mãnh không hề chỉ đơn giản như vậy, Diệp Phong lờ mờ cảm nhận được trong ánh mắt của người đàn ông đứng trước mặt này ánh lên những tia hận thù.
“Tôi đã nói rồi, hắn chỉ là anh của tôi về mặt huyết thống mà thôi”, Hạng Mãnh có chút cử động thân thể đang cứng ngắc của mình, hai tay hắn rất nhanh nắm vào nhau, hắn ý thức được rằng vẫn có một ánh mắt sát thần phía sau mình nên vừa rồi mới từ từ nói ra những lời đó. Sau đó Hạng Mãnh quay lại nói tiếp với một giọng bình tĩnh nhất có thể: “Hắn trả cho tôi ba trăm vạn nên tôi mới có thể vì hắn mà làm chuyện này, đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch bằng tiền, không hề có lẫn tình cảm cá nhân gì ở đây. Nếu như những người khác cũng hứa hẹn với tôi như vậy thì tôi cũng sẽ giúp hắn đi gửi thư đe dọa. Và đương nhiên sau khi mà chuyện bị bại lộ tôi cũng sẽ không chút do dự mà nói ra danh tính người đó. Từ khi đi theo anh Hoa, anh ấy đã bảo với tôi rằng bảo vệ tính mạng của mình luôn luôn phải đặt ở vị trí thứ nhất”.
Sự thật quả đúng là như vậy, nếu như không phải vì ông anh trai trên danh nghĩa đã tự mình đến thăm hỏi hắn tuyệt đối sẽ không nhận lời vì hắn đang tính bắt đầu một cuộc sống yên ổn. Gửi bức thư đe dọa này đi hắn sẽ được ba trăm vạn, số tiền này quả thật là quá lớn và hấp dẫn đối với hắn, trước đó, Hạng Quân chưa bao giờ cho hắn một đồng nào, và cũng chưa bao giờ cho cha hắn một đồng nào mặc dù lần trước cha hắn lâm trọng bệnh phải vào bệnh viện. Nếu như lúc này hắn bị cảnh sát bắt được, chắc chắn hắn sẽ cắn chặt răng không bao giờ hé răng nửa lời, đây là thỏa thuận của hắn với Hạng Quân từ đầu. Nhưng bây giờ trong tình huống này, đưng nói đến những thứ khác, điều quan trọng là chính bản thân hắn không cần thiết phải ương ngạnh thêm mà khiêu chiến người đàn ông dũng mãnh kia. Một khi tính mạng đã bị uy hiếp thì coi như là anh em cũng còn phải cân nhắc, huống chi chính bản thân hắn lúc đó vốn cũng không hề có chút tình cảm gì gọi là anh em với Hạng Quân.
Mặc dù Diệp Phong cảm nhận được Hạng Mãnh đối với Hạng Quân rất căm hận, nhưng hắn cũng không mất công mà đi tìm hiểu rõ chuyện riêng trong gia đình bọn họ. Việc cấp bách bây giờ mà Diệp Phong muốn tìm hiểu là mục đích Hạng Quân muốn đe dọa Hương Tạ Hiên. Diệp Phong nghĩ rằng cũng không thể khai thác thêm thông tin gì từ phía Hạng Mãnh nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, mà quay sang bảo Hàn Long tạm thời giam lỏng tên tiểu tử này lại một thời gian. Diệp Phong còn muốn đưa hắn tới trước mặt Hà Tích Phượng và mấy vị phó tổng nữa, đó là lời hứa của hắn, còn một tên quan trọng nữa… bây giờ hắn cần phải bình tĩnh suy xét sự việc.
Diệp Phong quay trở về phòng làm việc, vẻ mặt hắn mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đang tập trung chờ tin tức của lão cha hắn. Mới vừa rồi hắn dũng cảm tự xin đi làm công việc thẩm vấn. Hôm nay may mắn là hắn đã không bị để nhục mặt, cuối cùng thì cũng đã tra xét ra được đầu mối.
Diệp Tồn Chí đang ngồi uống trà trong phòng mà thấy chán muốn chết, vừa nhìn thấy Diệp Phong bước vào đã chậm rãi bỏ chén trong tay xuống bàn, nhìn vẻ mặt ngoài của Diệp Phong lão cũng biết được công việc thẩm vấn đã có tiến triển, nhưng không thể chờ thêm được nữa lão mở miệng hỏi ngay: “Thế nào, có kết quả gì không?”
Đã lâu rồi hắn không tỏ ra nghiêm túc trong công việc đến như vậy. Mặc dù gần đây hắn cũng vừa nhận nhiệm vụ, nhưng cũng chỉ sử dụng đến chín phần nhiệt huyết. Lâu nay hắn đã tập cho bản thân một thói quen không bao giờ lo lắng về bản thân nhưng ngược lại, những vấn đề liên quan đến người thân như vợ, con trai, thậm chí giờ là Hà Tích Phượng thì hắn rất lo lắng. Tất nhiên phải có sự cân nhắc kỹ lưỡng, những người thực sự có ý nghĩa quan trọng với hắn trên đời này chỉ có mấy người mà thôi.
Hà Kiến Quốc đã hy sinh, khi còn sống hắn là anh em tốt nhất của Diệp Tồn Chí. Diệp Tồn Chí cũng là muốn thay hắn thực hiện trách nhiệm là anh đối với Hà Tích Phượng. Trước kia Diệp Tồn Chí cũng không biết được tổng giám đốc Hà Tích Phượng của con trai mình lại chính là Phượng Phượng năm đó, hôm nay khi đã hiểu rõ sự tình thì Diệp Tồn Chí đã sớm bình tĩnh hạ quyết tâm giúp đỡ cô, huống hồ đây vốn là chuyện không khó khăn gì.
“Đã xác định được mục tiêu”, Diệp Phong dựa vào cạnh tường, khẽ cười nói: “Nhưng con cần cha giúp con một việc gấp, sẽ lại cần Lý Táp một lần nữa, con muốn hắn tìm ra một số thông tin. Lấy việc công để giải quyết việc tư, hình như là cha thích nhất điều đó đúng không? Việc này chẳng qua cũng là trợ giúp cảnh sát xử lý hành vi vi phạm pháp luật, đạo lý này cũng xem như rất thuyết phục”.
“Chuyện đó không thành vấn đề”. Lúc ở thủ đô, Diệp Tồn Chí cũng thường xuyên cùng cái tên quái nhân máy tính kia gặp mặt, cũng coi như là bạn vong niên, yêu cầu hắn làm việc chẳng qua chỉ là một câu nói thôi.
“Trụ sở chính của công ty Hạng Quân nằm ở phía Tây Nam thành phố T”, Diệp Phong tỏ ra ôn hòa không hề giận dữ, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ là trong ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lóe lên một tia hàn khí, “cha nhờ Lý Táp điều tra xem tập đoàn Tây Nam với Hương Tạ Hiên có phải có mâu thuẫn xung đột gì không? Con thấy hành động của Hạng Quân phải đến tám mươi phần trăm là để chiếm lĩnh thị trường của Hương Tạ Hiên trở thanh trung tâm thương mại”.
Diệp Phong chợt nhớ tới nội dung của bức thư bổ sung thêm: “ Cần chú trọng điều tra xem có phải tập đoàn Tây Nam hay lui tới trung tâm thương mại tư nhân HIDDING của nước G không”.
Cùng hợp tác với HIDDING, ngày hôm qua chính Diệp Phong mới được biết, mà lá thư này hiển nhiên nhận được từ ngày hôm qua thậm chí còn được ký xuất sớm hơn. Có thể bắt đầu một sự hợp tác hiển nhiên sẽ sớm biết được nhiều tin tức, Diệp Phong mơ hồ hiểu được lần đe dọa Hương Tạ Hiên lần này có liên quan đến việc hợp tác với HIDDING, rất có khả năng chính là vì muốn phá hỏng hoạt động khảo sát.
Diệp Tồn Chí lại bấm dãy số điện thoại quen thuộc, hắn vẫn tỏ vẻ hoài nghi và một ngữ khí tự thuận như trước, sau khi nhận được lời cam đoan mới cúp điện thoại xuống.
“Nếu đã điều tra được Hạng Quân là người đứng sau một tay thao túng chuyện này, thì tại sao lại phải bỏ phí sức lực như vậy là gì, sao không bắt hắn về đánh đập tra khảo không phải sẽ ra mọi chuyện hay sao?” Suy xét một hồi lâu Diệp Tồn Chí mới phản ứng lại, thật sự hắn không hiểu con trai mình vì sao lại phải đi con đường vòng như vậy.
Nếu như trước kia, Diệp Phong và lão cha hắn có ý nghĩ rất giống nhau, nhưng sau hơn một tháng lăn lộn ở Hương Tạ Hiên, Diệp Phong bắt đầu thích ứng với cách hành xử văn minh, nếu như một con chó cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng muốn cắn trả lại nó sao? Mặc dù không thể tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn bạo lực, nhưng hắn cũng không có ý muốn khiến cho cái tên triệu phú kia bị trọng thương cả người, vừa cười một cách thoải mái vừa xua tay rồi thản nhiên nói: “Bắt hắn về đây đánh đập tra khảo chi bằng tốt nhất là đến đó mà thăm hỏi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.