Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 253: Thủ đoạn phi thường

Lân Gia Tiểu Lục

18/03/2013

Đối với những câu nói bình phẩm như thế này, thì Đoạn Băng dĩ nhiên không bao giờ chấp nhận một cách dễ dàng như vậy cả, em họ của cô ra sao thì cô biết rõ hơn ai hết, gã Diệp Phong này rõ ràng là đang mượn cớ để chửi khéo cô.

“Diệp Phong! Ta bây giờ không có thời gian đâu mà nói chuyện đùa với anh! Cao Văn Bân là em họ của tôi, nếu như nó có làm điều gì sai sót đi chăng nữa, thì cũng nên giao nó cho cảnh sát, để cảnh sát xử lý nó, chứ không phải là để anh hành hạ, cực hình nó! Tôi hỏi lại anh một lần nữa, Cao Văn Bân ở đâu, hả?” Đoạn Băng cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang bốc ngùn ngụt ở trong lòng, sau bao nhiêu lần chạm trán với Diệp Phong, Đoạn Băng hiểu rằng nếu như cứ dùng biện pháp mạnh đối phó với hắn, thì chẳng bao giờ thu lại được một kết quả tốt đẹp nào cả.

“Này! Để tôi nói cho cô biết nhé, cha của cô là ông trùm trong ngành cảnh sát, còn bố của cái thằng ranh Cao Văn Bân kia lại là người cầm đầu cảnh sát tại thủ đô, cho dù thằng em của cô nó có làm điều gì sai sót đi chăng nữa, thì cô nghĩ xem ai dám quản nó hả? Nếu như tôi mà không dùng chút thủ đoạn để cho nó nếm mùi đau đớn, thì nó còn ngang ngược đến mức độ nào nữa hả?” Diệp Phong cứ tưởng rằng Đoạn Băng vì chuyện hắn bắt nạt Cao Văn Bân ngày hôm qua mà đến đây gây sự với hắn, chính vì vậy mà hắn mới cãi lý lại với Đoạn Băng như vậy.

Còn Diệp Tồn Chí lúc này đứng ở bên ngoài, dường như hiểu ra được một chút manh mối trong câu chuyện, ông cảm thấy dường như có một điều hiểu nhầm gì đó đang xảy ra giữa Diệp Phong và Đoạn Băng, chính vì vậy khi mà khi thấy cả hai đang hùng hổ với nhau như vậy, ông liền ho hắng cắt ngang lời nói của cả hai, rồi nói: “Băng Băng! Cháu nói là em họ của cháu đột nhiên mất tích phải không?”

Suy cho cùng thì Diệp Tồn Chí cũng đáng tuổi cha, chú của mình, nên cho dù ông từ trước đến giờ ông không bao giờ tỏ vẻ ra dáng người lớn trước mặt bọn trẻ con, nhưng cái uy của ông vẫn còn đó. Chính vì vậy mà Đoạn Băng sau khi nghe Diệp Tồn Chí nói vậy, cô liền thôi không đôi co với Diệp Phong nữa, mà chỉ lừ mắt với hắn một cái rồi quay sang Diệp Tồn Chí uất ức nói: “Vâng! Đúng vậy! Lúc nãy cháu và nó còn nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ thì lại không liên lạc được với nó nữa! Điều này thì Lãnh Nguyệt có thể làm chứng cho cháu, theo như cháu được biết thì Diệp Phong hôm qua có đánh Cao Văn Bân, và vừa rồi nó có gọi cho cháu để cầu cứu, bây giờ đột nhiên nó mất tích, thì dĩ nhiên Diệp Phong là người có hiềm nghi lớn nhất ở đây!”

“Rõ là cái đồ vớ vẩn, dở hơi!” Tất nhiên là những câu nói này chỉ là những câu chửi thề ở trong bụng của Diệp Phong mà thôi. Diệp Phong sau khi chửi thầm xong, liền thờ dài lắc lắc đầu quay sang nói với Đoạn Băng: “Đoạn đội trưởng! Xin cô có chút đầu óc phân tích tình hình có được không? Với cái thân phận của tôi hiện giờ, lẽ nào tôi lại phải đi chấp nhặt một thằng nhóc con như nó hay sao? Hơn nữa, công việc ở Thính Vũ Các cũng để tôi bận tối mắt tối mũi lên rồi, tôi làm gì còn có thời gian đi bắt cóc con trai của cục trưởng cảnh sát thủ đô cơ chứ? Chả trách cô lăn lộn ở mãi trong ngành mà cuối cùng cũng chỉ leo lên được cái chức đội trưởng quèn, có lẽ cả đời này cô cũng chỉ lao động bằng tay chân được thôi, còn mấy việc cần dùng đầu óc để suy đoán thì có lẽ không hợp với cô đâu!”

“Anh?” Nếu như đây là ở nơi khác, ở một thời điểm khác, thì có lẽ Đoạn Băng đã lập tức phát tiết, liều mạng sống chết với Diệp Phong rồi. Nhưng bây giờ đây không chỉ có Lãnh Nguyệt, mà lại còn có cả Diệp Tồn Chí, nếu cô mà làm vậy thật thì e rằng sẽ bị họ cười cho thối mũi, nhưng về chuyện đấu khẩu thì cô lại thua Diệp Phong khá xa, nên chỉ biết ấm ức mà không nói lại được câu nào.

Lãnh Nguyệt lúc trước lại không hề biết giữa Diệp Phong và Đoạn Băng lại có mâu thuẫn với nhau lớn đến như vậy, chính vì vậy mà giờ đây cô cũng bị kẹp ở giữa không biết nên làm thế nào, bởi cô giúp ai cũng có thể làm thương người còn lại, đây là điều cô không hề muốn chút nào. Lãnh Nguyệt bất lực đưa mắt lên nhìn Diệp Tồn Chí, bởi vì bây giờ chỉ có mỗi mình ông mới có đủ bản lĩnh và tư cách để giải quyết ổn thỏa cuộc chiến sắp nổ ra giữa Đoạn Băng và Diệp Phong mà thôi.

Lúc này thì Diệp Tồn Chí mới thấy quyết định năm xưa của ông quả thật vô cùng sáng suốt, nếu như ông vẫn cố gắng ép buộc hai đứa nhóc này đến với nhau, thì e rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra án mạng.

“Băng Băng! Tuy lời nói của Diệp Phong hơi khó nghe một chút, nhưng đó lại là sự thật, chú và nó hôm nay cùng đến đây để giải quyết một chuyện, không hề có chuyện bắt cóc bất kỳ người nào cả!” Diệp Tồn Chí nói xong liền quay sang hỏi Diệp Phong: “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ hả?” Trong tiềm thức của ông, thì ông nghĩ rằng chỉ một cái danh thiếp của ông thôi là đủ để giải quyết chuyện di dời đất của Thính Vũ Các.

“Không thuận lợi…” Đúng là ngoài sự mong đợi của Diệp Tồn Chí, Diệp Phong đáp gọn lỏn. Nhưng nét mặt của Diệp Tồn Chí không vì thế mà có biểu hiện gì là thất vọng cả, mà ngược lại trong đó còn hiện lên sự mãn nguyện, bởi đây là sự khiêu khích thách đấu giữa các cao thủ với nhau, không phấn khích sao được.



“Ừm!” Diệp Tồn Chí nhấc nhấc cái kính lên, lông mày hơi nhướng lên rồi nói: “Chúng ta lên xe nói chuyện tiếp!” Xem ra lâu năm không xuất đầu lộ diện, thì đúng là có người đã quên hẳn Diệp Tồn Chí này là ai rồi, có lẽ phải dạy cho thằng đó một bài học vào một dịp thích hợp mới được. Như vậy, thì nó mới không quên được những quá khứ đau buồn của nó ngày xưa.

“Cha hãy nói về quá khứ huy hoàng của cha đi xem nào!” Diệp Phong chui vào trong xe không hề có ý nói chuyện nghiêm túc, mà dường như hắn chỉ muốn nói chuyện phiếm với cha của mình.

“Cái gì mà quá khứ huy hoàng của tao chứ hả! Lẽ nào bây giờ tao không huy hoàng hay sao?” Diệp Tồn Chí ấm ức nói.

“Ha ha bây giờ cũng vẫn huy hoàng lắm!” Diệp Phong cười ha hả nói: “Đường đường là một đại ca xã hội đen thì dĩ nhiên cũng phải huy hoàng hơn cái chức tổng giám đốc của công ty nhà nước chứ đúng không? Nhưng đây toàn là những việc mà con biết rồi, cha nói cho con những việc mà con chưa biết ấy, ví dụ như những chiến tích huy hoàng trước khi quen mẹ con chẳng hạn!”

“Mày hỏi mấy cái thứ này để làm gì?” Diệp Tồn Chí thắc mắc hỏi lại, ông thấy thằng nhóc con trai ông rất ít khi hỏi ông những chuyện như thế này, không biết tại sao mà hôm nay khi nó vừa bước vào trong cục quy hoạch xong lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

“Con chỉ muốn biết cái tên của cha rốt cuộc tại sao nó lại có ảnh hưởng lớn đến mức độ như vậy! Nó có thể làm cho gã béo đó phải run lên bần bật, không biết cha ngày xưa đã dùng những thủ đoạn phi thường nào lên trên người gã đó, mà bây giờ gã nói rằng, đã hơn hai mươi năm qua rồi, thế mà bây giờ mỗi khi gã làm chuyện gì xấu, là ngay lập tức mơ đến cái tên Diệp Tồn Chí, sau đó vã hồ hôi lạnh….” Diệp Phong vừa giải thích vừa nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Theo như thường lệ, thì cái chức tổng giám đốc của Diệp Phong bây giờ muốn gặp những nhân vật to lớn như cục trưởng cục quy hoạch thì cũng khá khó khăn, ít ra thì cũng phải hẹn trước một ngày, vậy mà hôm nay hắn chẳng gặp phải bất kỳ trở ngại nào cả, từ lúc vào đến cửa thì luôn có người quan tâm và dẫn đường cho hắn đến hẳn phòng làm việc của cục trưởng. Nhưng đấy vẫn chưa phải là điều làm cho Diệp Phong kinh ngạc nhất, vì điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là ông cục trưởng sau khi cầm tấm danh thiếp lên thì lập tức vã mồ hôi hột vì sợ hãi, bởi trên danh thiếp đó có ghi ba chữ Diệp Tồn Chí.

“Có lẽ là mày không thể ngờ được rằng, cái gã cục trưởng béo mà mày hôm nay gặp đấy, ngày xưa là một anh chàng khá là điển trai. Nhưng, tiếc là bây giờ nó không biết đường bảo dưỡng, ăn uống bậy bạ lung tung nên mới thành ra như vậy, còn đối với những chuyện ân oán giữa tao và nó, thì mày cũng đừng hỏi làm gì, vì dù sao thì đó là những chuyện đã qua rồi, nó đã bị tao hàng phục hoàn toàn rồi!” Diệp Tồn Chí dường như cũng không muốn nhắc tới những năm tháng huy hoàng khi xưa của mình, bởi khi ông quyết định theo đuổi Tôn Thi Lam, thì ông phải từ bỏ cuộc sống ngông cuồng ngày trước.

“Điều này thì con hoàn toàn đồng ý!” Diệp Phong từ bé đến giờ dường như đều đi theo đúng vào con đường của Diệp Tồn Chí đã từng đi, thậm chí hắn còn coi đó là mục tiêu mà hắn phải vươn tới, cho đến giờ, mặc dù bản thân hắn cũng đã có những thành tựu nhất định, nhưng hắn vẫn cảm thấy hắn nhiều lúc còn kém Diệp Tồn Chí rất nhiều: “Nhưng mà sự việc lần này cũng không thể nào do một mình ông ta có thể quyết định được, cục quy hoạch có ý định với Thính Vũ Các chắc chắn là đã nhận chỉ thị của người khác! Muốn gỡ được nút, thì phải tìm người thắt nút! Con nghĩ bây giờ việc trước mắt chúng ta cần làm là phải tìm ra căn nguyên của nó, nếu như có một mực đi ép buộc vị cục trưởng kia, thì e rằng cũng khó có mà giải quyết vấn đề được!”

“Nhận chỉ thị của người khác? Vậy thì thân phận, cũng như cấp bậc của người đó chắc không hề thấp chút nào!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Xuất Ngũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook