Chương 310: Vì bản thân mà nói
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Hà Tích Phượng mấy ngày nay vẫn không yên lòng, trong khu biệt thự xa hoa, nàng lẳng lặng ngồi một mình ở phòng khách, tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng trên mặt không có chút buồn ngủ nào, cứ như là không phải ba bốn ngày nàng đã thức trắng vậy.
"Tiêu Hiểu ở R quốc thấy Diệp Phong." Hà Tích Phượng nhìn cửa sổ, nhẹ nói.
Từ trên lầu xuống Đoạn Băng không có gì u buồn, thoải mái nói: "Cái đó có là gì, cho dù là Lãnh Nguyệt chạy đến mặt trăng, hắn cũng đuổi theo, đừng có trưng bộ mặt phiền não thế nữa, thế giới này không thể tìm thấy cóc ba chân, hai chân lại có cả đống, không đáng để thắt cổ tự tử ở một cái cây, cho dù cái cây này thực sự thích hợp."
Hà Tích Phượng miễn cưỡng nở nụ cười một chút, cầm chén cà phê đẩy đến trước mặt Đoạn Băng, từ khi Diệp Phong đi, nàng lại khôi phục thói quen này, loại đồ uống đến từ nước ngoài này không nghi ngờ là có thể giúp nàng bảo trì thành tỉnh, mặc dù dưới tình huống cơ thể mệt mỏi
"Em không uống thứ này, vừa đắng lại vừa chết khát." Đoạn Băng khoát tay, bước hai bước tới tủ lạnh, lấy ra một lọ trà xanh không độ, "ực ực" hai tiếng đã xử lý xong một nửa, lúc này mới lau miệng, ném chai nước lên sô pha, ngồi xuống cạnh Hà Tích Phượng.
Quan sát nàng một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Người ta nói u buồn là vũ khí trí mạng đối với phụ nữ, dễ dàng khiến phụ nữ già đi, nhan sắc tàn phai, thực sự là một chút cũng không sai, nhìn chị tuổi không lớn, lại cả ngày trưng cái bộ mặt này ra, nếu tiếp tục như vậy, không tới nửa năm, biến thành một bà già, khi đó em còn trông xinh đẹp hơn chị vạn lần. Ai, đúng rồi, tình hình Diệp Phong ở nước R thế nào, tìm được Lãnh Nguyệt chưa?"
Hà Tích Phượng thực sự hiểu rõ tính cách của người bạn gái này, thuộc loại về ngoài tùy tiện, mọi việc đều giấu ở trong lòng, Diệp Phong đi mấy ngày, Đoạn Băng luôn tỏ ra bình thường, nhưng nàng rõ ràng, phụ nữ ở bên cạnh Diệp Phong không có ai là quan tâm hắn với tư cách là bạn bè thông thường. Vừa rồi nói cả nửa ngày, đúng là vẫn dùng lí trí nói ra, ngẩng đầu lên uống tiếp chai nước trà của Đoạn Băng, nàng giấu diếm thanh sắc nói: "Diệp Phong hiện tại tốt lắm, ngẫu nhiên cùng Tiêu Chi Hạo xem biểu diễn võ thuật, về phần Lãnh Nguyệt, xem chừng hắn đã sớm quên rồi."
"Đây là Tiêu Hiểu nói, cũng là chị đoán? Diệp Phong không phải là người như thế, hắn sao có thể ở cùng tên như Tiêu Chi Hạo, rất không hợp lý?"Đoạn Băng uống hết chai nước trà, ném vỏ chai lên mặt bàn, ngồi sát vào Hà Tích Phượng, vẻ mặt tò mò hỏi.
Vài vấn đề liên tiếp khiến Hà Tích Phượng không kìm được nở nụ cười, quay ra nhìn ánh mắt chờ đợi của Đoạn Băng, nói: "Còn nói chị vì Diệp Phong mà cơm không ăn nước không uống, em có khác gì, trước kia không có tin thì giả bộ không có chuyện gì, hiện tại lại cau mặt cau mày, bây giờ nếu chị nói cho em biết, có phải là chị chịu thiệt rồi không."
"Chúng ta là chị em tốt, nói cái gì thiệt với không thiệt." Đoạn Băng bày ra bộ vô lại, vỗ vai Hà Tích Phượng, đầy hào khí nói: '' Của em là của chi, của chị cũng là của em, chờ khi em biết tin tức gì chắc chắn nói cho chị, chúng ta không phải huề nhau sao? Chị mau nói, Diệp Phong bên nước R thế nào."
Hà Tích Phượng không thể không thừa nhận, câu người văn minh không thể đấu lại nữ lưu manh, đặc biệt là phụ nữ lấy thân phận cảnh sát để che giấu thân phận lưu manh, vươn tay đẩy Đoạn Băng ra, bất đắc dĩ nói: "Chị phục em, Diệp Phong ở bên kia thế nào chị không biết, chị không hiểu rõ lắm, bọn họ chỉ thấy một mặt, căn bản là không tiếp xúc, em cũng biết Tiêu Chi Hạo từng bị Diệp Phong đánh, cho nên quan hệ 2 người không tốt lắm, hai người nhìn thấy nhau là không thể nói chuyện, hơn nữa Tiêu Chi Hạo căn bản không biết việc Diệp Phong phải kết hôn, càng không biết Lãnh Nguyệt, cho dù nói chuyện cũng không hỏi việc này."
"Vậy chị nói cho nàng a!" Đoạn Băng nhất thời bực tức nói, một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép" Dù sao hiện tại có điện thoại tiện như vậy, Chị bảo Tiêu Hiểu tìm Diệp Phong, tìm hiểu chút tình huống, đến lúc đó gọi điện về, có gì thì thông báo cho chúng ta yên tâm, cả ngày ngóng như vậy thật khó chịu."
Hà Tích Phượng ngẫm nghĩ lời nói của Đoạn Băng, lắc đầu: "Ai, có vài người rất giỏi che giấu a, chị nhớ rõ lúc đầu coi như kẻ thù không đội trời chung, sao thoáng một cái lại trở thành tình địch thế này, hơn nữa là đại địch bên người, thật khó lòng phòng bị a..."
Đoạn Băng bị vạch trần, có chút thẹn quá hóa giận, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, hét lên: "Chị coi em là địch nhân có lợi gì, chúng ta có chung địch nhân, người ta nói có chung địch nhân chính là bạn, chẳng lẽ câu này chị chưa nghe, uổng cho chị làm tổng giám đốc lâu như vậy, đợi khi chúng ta đánh bại địch nhân xong, có thể chia thành quả thắng lợi, cụ thể là 50 50, đều là bạn, cái gì cũng có thể thương lượng, sao phải trở mặt chứ?"
Hà Tích Phượng bị hù cho toát mồ hôi, nghĩ một lát, sau ảm đạm nói: "Chị cũng không coi ai là địch nhân, vô luận là em hay Lãnh Nguyệt, người có duyên nhất định sẽ ở bên nhau, Diệp Phong không phải của em, cũng không phải của chị, chẳng lẽ em không nhận ra? Chúng ta trước kia chỉ biết một bộ mặt của hắn, còn nhiều chuyện chúng ta không biết, chị không dám tìm hiểu bộ mặt thật của hắn, sợ mình bị hù dọa chết."
"Hắn có gì mà bộ mặt thật, chẳng qua là tỏ vẻ bí hiểm, mê hoặc lòng người thôi." Đoạn Băng vẻ mặt khinh thường nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ lời Hà Tích Phượng nói, nghĩ lại thời gian mình ở cùng Diệp Phong, quả thật có nhiều điểm khác với hắn, lại liên hệ đến hoàn cảnh gia đình của Diệp Phong, vô luận chuyện kinh người nào xảy ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Em cũng chỉ là mạnh miệng thôi." Hà Tích Phượng không cùng nữ lưu manh này cãi cọ, thản nhiên nói: '' Chị muốn bảo Tiêu Hiểu tìm hiểu chút tình huống, không bao lâu sẽ có tin, bây giờ chị định ra ngoài mua vài thứ, em ở lại trông nhà, muốn gì chị mua giúp em."
Đoạn Băng lập tức vui vẻ ra mặt, đứng dậy từ chối: ''Em trông giống người trông nhà lắm sao? Mấy ngày nay vì ở cùng chị, làm em mấy ngày chết dí trong nhà, đã sớm muốn đi ra ngoài, sớm muốn đi ra ngoài rồi, đúng rồi hôm qua lên mạng thấy tòa nhà kiến tân có nhiều thứ tốt đó, đi xem đi?"
"Vậy thì đi xem." Hà Tích Phượng cũng đứng lên, thản nhiên nói, đợi nhiều ngày như vậy, còn tưởng Diệp Phong mất tích, hiện giờ đã có tin tức, tuy rằng trong lòng sốt ruột muốn biết nhiều tin tức, như cuối cùng Diệp Phong có tìm được Lãnh Nguyệt hay không, hai người quan hệ tốt không, nhưng hiện tại vẫn thoải mái hơn trước, đi ra ngoài một chút, không thể coi là chuyện xấu, có một số việc trốn tránh không được thì nên đối mặt.
Diệp Phong bị Tiêu Hiểu kia quấn lấy, nha đầu kia hình như biết mục đích hắn đến nước R, hắn cũng không vô tâm, sớm đã biết thái độ Tiêu Hiểu đối với mình đã trên mức bạn bè, nhưng mình không thể cùng tiểu nha đầu này phát sinh chuyện gì, cho nên hắn vẫn giả câm giả điếc, làm như không phát sinh chuyện gì, từ lúc đó thái độ Tiêu Hiểu đối với mình nhạt hơn xưa.
Tiêu Hiểu đầu tiên nếm thử cảm giác mình xuất chúng hơn người thường, người mình thích bị nhiều người thích, thậm chí ngay cả Hà Tích Phượng. Từ khi nhận được điện thoại nàng trong lòng đều không bình tĩnh lại được. Đúng vậy, nếu so ra, mình so với những người phụ nữ khác quả thật kém hơn nhiều lắm, nhiều nhất mà nàng có là bộ dạng tiểu nha đầu nhõng nhẽo, ban đầu nhìn có chút thú vị mới mẻ, nhưng thứ gì thấy nhiều, nhìn nhiều cũng trở nên bình thường.
Tiêu Chi Hạo nghe Tiểu Hiểu nói vài câu xong, cũng là giật mình vô cùng, hắn vốn tưởng con gái bảo mình an bài bữa cơm kia là để bắt Diệp Phong, không ngờ Diệp Phong đã có vị hôn thê, hơn nữa Tiêu Hiểu còn biết việc này. Đương nhiên, hắn còn không tuyệt vọng, bởi vì hắn thường ngày đọc tiểu thuyết võ hiệp, chuyện trai gái đính hôn có nhiều, kết hôn lại khác, tất cả đều có thể xảy ra. Chỉ cần tác giả an bài, hắn liền có gan đi chấp hành, cho dù là đoạt vợ cướp con. Đối với bữa cơm này, hắn hi vọng rất lớn, bởi con gái hắn đã hứa hẹn bảo đảm cho cha nàng, hay chính là là hắn không phải lo cơm áo đến lúc già, về phần bằng cách nào, hắn không cần biết.
"Em nghe được từ chỗ Hà tổng." Diệp Phong nhẹ đặt ly rượu lên bàn, biết chuyện của hắn và Lãnh Nguyệt, lại liên quan đến Tiêu Hiểu chỉ có Hà Tích Phượng, Tiêu Hiểu biết chuyện này chỉ có thể từ chỗ của Hà Tích Phượng.
"Vâng." Tiêu Hiểu trả lời rõ ràng, sau đó uống một ngụm rượu, đặt chén lên bàn, lạnh lùng nói: "Chúng ta quen nhau thực rất ngắn, nhiều chuyện của anh em cũng không rõ lắm, em càng không biết Lãnh Nguyệt là ai, càng không biết nàng và anh có quan hệ gì. Nhưng em muốn hỏi anh một chút, chẳng lẽ anh không biết còn có nhiều co gái đang âm thầm chờ anh sao? Anh không nói một lời biến mất, không quan tâm đến cảm thụ của các nàng sao?"
"Cái này." Diệp Phong nhất thời ghẹn lời, Tiêu Hiểu nói đúng tâm khảm hắn, trước khi xuất ngũ, hắn chưa từng lo lắng cuộc sống sẽ có nhiều khúc mắc như vậy, hoàn toàn không phải cứ chém giết là giải quyết được vấn đề, thậm chí nhiều chuyện, chính hắn cũng không rõ phải nói thế nào, hiện tại Tiêu Hiểu như là bênh vực Hà Tích Phương các nàng, kỳ thực là vì bản thân mà nói...
"Tiêu Hiểu ở R quốc thấy Diệp Phong." Hà Tích Phượng nhìn cửa sổ, nhẹ nói.
Từ trên lầu xuống Đoạn Băng không có gì u buồn, thoải mái nói: "Cái đó có là gì, cho dù là Lãnh Nguyệt chạy đến mặt trăng, hắn cũng đuổi theo, đừng có trưng bộ mặt phiền não thế nữa, thế giới này không thể tìm thấy cóc ba chân, hai chân lại có cả đống, không đáng để thắt cổ tự tử ở một cái cây, cho dù cái cây này thực sự thích hợp."
Hà Tích Phượng miễn cưỡng nở nụ cười một chút, cầm chén cà phê đẩy đến trước mặt Đoạn Băng, từ khi Diệp Phong đi, nàng lại khôi phục thói quen này, loại đồ uống đến từ nước ngoài này không nghi ngờ là có thể giúp nàng bảo trì thành tỉnh, mặc dù dưới tình huống cơ thể mệt mỏi
"Em không uống thứ này, vừa đắng lại vừa chết khát." Đoạn Băng khoát tay, bước hai bước tới tủ lạnh, lấy ra một lọ trà xanh không độ, "ực ực" hai tiếng đã xử lý xong một nửa, lúc này mới lau miệng, ném chai nước lên sô pha, ngồi xuống cạnh Hà Tích Phượng.
Quan sát nàng một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Người ta nói u buồn là vũ khí trí mạng đối với phụ nữ, dễ dàng khiến phụ nữ già đi, nhan sắc tàn phai, thực sự là một chút cũng không sai, nhìn chị tuổi không lớn, lại cả ngày trưng cái bộ mặt này ra, nếu tiếp tục như vậy, không tới nửa năm, biến thành một bà già, khi đó em còn trông xinh đẹp hơn chị vạn lần. Ai, đúng rồi, tình hình Diệp Phong ở nước R thế nào, tìm được Lãnh Nguyệt chưa?"
Hà Tích Phượng thực sự hiểu rõ tính cách của người bạn gái này, thuộc loại về ngoài tùy tiện, mọi việc đều giấu ở trong lòng, Diệp Phong đi mấy ngày, Đoạn Băng luôn tỏ ra bình thường, nhưng nàng rõ ràng, phụ nữ ở bên cạnh Diệp Phong không có ai là quan tâm hắn với tư cách là bạn bè thông thường. Vừa rồi nói cả nửa ngày, đúng là vẫn dùng lí trí nói ra, ngẩng đầu lên uống tiếp chai nước trà của Đoạn Băng, nàng giấu diếm thanh sắc nói: "Diệp Phong hiện tại tốt lắm, ngẫu nhiên cùng Tiêu Chi Hạo xem biểu diễn võ thuật, về phần Lãnh Nguyệt, xem chừng hắn đã sớm quên rồi."
"Đây là Tiêu Hiểu nói, cũng là chị đoán? Diệp Phong không phải là người như thế, hắn sao có thể ở cùng tên như Tiêu Chi Hạo, rất không hợp lý?"Đoạn Băng uống hết chai nước trà, ném vỏ chai lên mặt bàn, ngồi sát vào Hà Tích Phượng, vẻ mặt tò mò hỏi.
Vài vấn đề liên tiếp khiến Hà Tích Phượng không kìm được nở nụ cười, quay ra nhìn ánh mắt chờ đợi của Đoạn Băng, nói: "Còn nói chị vì Diệp Phong mà cơm không ăn nước không uống, em có khác gì, trước kia không có tin thì giả bộ không có chuyện gì, hiện tại lại cau mặt cau mày, bây giờ nếu chị nói cho em biết, có phải là chị chịu thiệt rồi không."
"Chúng ta là chị em tốt, nói cái gì thiệt với không thiệt." Đoạn Băng bày ra bộ vô lại, vỗ vai Hà Tích Phượng, đầy hào khí nói: '' Của em là của chi, của chị cũng là của em, chờ khi em biết tin tức gì chắc chắn nói cho chị, chúng ta không phải huề nhau sao? Chị mau nói, Diệp Phong bên nước R thế nào."
Hà Tích Phượng không thể không thừa nhận, câu người văn minh không thể đấu lại nữ lưu manh, đặc biệt là phụ nữ lấy thân phận cảnh sát để che giấu thân phận lưu manh, vươn tay đẩy Đoạn Băng ra, bất đắc dĩ nói: "Chị phục em, Diệp Phong ở bên kia thế nào chị không biết, chị không hiểu rõ lắm, bọn họ chỉ thấy một mặt, căn bản là không tiếp xúc, em cũng biết Tiêu Chi Hạo từng bị Diệp Phong đánh, cho nên quan hệ 2 người không tốt lắm, hai người nhìn thấy nhau là không thể nói chuyện, hơn nữa Tiêu Chi Hạo căn bản không biết việc Diệp Phong phải kết hôn, càng không biết Lãnh Nguyệt, cho dù nói chuyện cũng không hỏi việc này."
"Vậy chị nói cho nàng a!" Đoạn Băng nhất thời bực tức nói, một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép" Dù sao hiện tại có điện thoại tiện như vậy, Chị bảo Tiêu Hiểu tìm Diệp Phong, tìm hiểu chút tình huống, đến lúc đó gọi điện về, có gì thì thông báo cho chúng ta yên tâm, cả ngày ngóng như vậy thật khó chịu."
Hà Tích Phượng ngẫm nghĩ lời nói của Đoạn Băng, lắc đầu: "Ai, có vài người rất giỏi che giấu a, chị nhớ rõ lúc đầu coi như kẻ thù không đội trời chung, sao thoáng một cái lại trở thành tình địch thế này, hơn nữa là đại địch bên người, thật khó lòng phòng bị a..."
Đoạn Băng bị vạch trần, có chút thẹn quá hóa giận, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, hét lên: "Chị coi em là địch nhân có lợi gì, chúng ta có chung địch nhân, người ta nói có chung địch nhân chính là bạn, chẳng lẽ câu này chị chưa nghe, uổng cho chị làm tổng giám đốc lâu như vậy, đợi khi chúng ta đánh bại địch nhân xong, có thể chia thành quả thắng lợi, cụ thể là 50 50, đều là bạn, cái gì cũng có thể thương lượng, sao phải trở mặt chứ?"
Hà Tích Phượng bị hù cho toát mồ hôi, nghĩ một lát, sau ảm đạm nói: "Chị cũng không coi ai là địch nhân, vô luận là em hay Lãnh Nguyệt, người có duyên nhất định sẽ ở bên nhau, Diệp Phong không phải của em, cũng không phải của chị, chẳng lẽ em không nhận ra? Chúng ta trước kia chỉ biết một bộ mặt của hắn, còn nhiều chuyện chúng ta không biết, chị không dám tìm hiểu bộ mặt thật của hắn, sợ mình bị hù dọa chết."
"Hắn có gì mà bộ mặt thật, chẳng qua là tỏ vẻ bí hiểm, mê hoặc lòng người thôi." Đoạn Băng vẻ mặt khinh thường nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ lời Hà Tích Phượng nói, nghĩ lại thời gian mình ở cùng Diệp Phong, quả thật có nhiều điểm khác với hắn, lại liên hệ đến hoàn cảnh gia đình của Diệp Phong, vô luận chuyện kinh người nào xảy ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Em cũng chỉ là mạnh miệng thôi." Hà Tích Phượng không cùng nữ lưu manh này cãi cọ, thản nhiên nói: '' Chị muốn bảo Tiêu Hiểu tìm hiểu chút tình huống, không bao lâu sẽ có tin, bây giờ chị định ra ngoài mua vài thứ, em ở lại trông nhà, muốn gì chị mua giúp em."
Đoạn Băng lập tức vui vẻ ra mặt, đứng dậy từ chối: ''Em trông giống người trông nhà lắm sao? Mấy ngày nay vì ở cùng chị, làm em mấy ngày chết dí trong nhà, đã sớm muốn đi ra ngoài, sớm muốn đi ra ngoài rồi, đúng rồi hôm qua lên mạng thấy tòa nhà kiến tân có nhiều thứ tốt đó, đi xem đi?"
"Vậy thì đi xem." Hà Tích Phượng cũng đứng lên, thản nhiên nói, đợi nhiều ngày như vậy, còn tưởng Diệp Phong mất tích, hiện giờ đã có tin tức, tuy rằng trong lòng sốt ruột muốn biết nhiều tin tức, như cuối cùng Diệp Phong có tìm được Lãnh Nguyệt hay không, hai người quan hệ tốt không, nhưng hiện tại vẫn thoải mái hơn trước, đi ra ngoài một chút, không thể coi là chuyện xấu, có một số việc trốn tránh không được thì nên đối mặt.
Diệp Phong bị Tiêu Hiểu kia quấn lấy, nha đầu kia hình như biết mục đích hắn đến nước R, hắn cũng không vô tâm, sớm đã biết thái độ Tiêu Hiểu đối với mình đã trên mức bạn bè, nhưng mình không thể cùng tiểu nha đầu này phát sinh chuyện gì, cho nên hắn vẫn giả câm giả điếc, làm như không phát sinh chuyện gì, từ lúc đó thái độ Tiêu Hiểu đối với mình nhạt hơn xưa.
Tiêu Hiểu đầu tiên nếm thử cảm giác mình xuất chúng hơn người thường, người mình thích bị nhiều người thích, thậm chí ngay cả Hà Tích Phượng. Từ khi nhận được điện thoại nàng trong lòng đều không bình tĩnh lại được. Đúng vậy, nếu so ra, mình so với những người phụ nữ khác quả thật kém hơn nhiều lắm, nhiều nhất mà nàng có là bộ dạng tiểu nha đầu nhõng nhẽo, ban đầu nhìn có chút thú vị mới mẻ, nhưng thứ gì thấy nhiều, nhìn nhiều cũng trở nên bình thường.
Tiêu Chi Hạo nghe Tiểu Hiểu nói vài câu xong, cũng là giật mình vô cùng, hắn vốn tưởng con gái bảo mình an bài bữa cơm kia là để bắt Diệp Phong, không ngờ Diệp Phong đã có vị hôn thê, hơn nữa Tiêu Hiểu còn biết việc này. Đương nhiên, hắn còn không tuyệt vọng, bởi vì hắn thường ngày đọc tiểu thuyết võ hiệp, chuyện trai gái đính hôn có nhiều, kết hôn lại khác, tất cả đều có thể xảy ra. Chỉ cần tác giả an bài, hắn liền có gan đi chấp hành, cho dù là đoạt vợ cướp con. Đối với bữa cơm này, hắn hi vọng rất lớn, bởi con gái hắn đã hứa hẹn bảo đảm cho cha nàng, hay chính là là hắn không phải lo cơm áo đến lúc già, về phần bằng cách nào, hắn không cần biết.
"Em nghe được từ chỗ Hà tổng." Diệp Phong nhẹ đặt ly rượu lên bàn, biết chuyện của hắn và Lãnh Nguyệt, lại liên quan đến Tiêu Hiểu chỉ có Hà Tích Phượng, Tiêu Hiểu biết chuyện này chỉ có thể từ chỗ của Hà Tích Phượng.
"Vâng." Tiêu Hiểu trả lời rõ ràng, sau đó uống một ngụm rượu, đặt chén lên bàn, lạnh lùng nói: "Chúng ta quen nhau thực rất ngắn, nhiều chuyện của anh em cũng không rõ lắm, em càng không biết Lãnh Nguyệt là ai, càng không biết nàng và anh có quan hệ gì. Nhưng em muốn hỏi anh một chút, chẳng lẽ anh không biết còn có nhiều co gái đang âm thầm chờ anh sao? Anh không nói một lời biến mất, không quan tâm đến cảm thụ của các nàng sao?"
"Cái này." Diệp Phong nhất thời ghẹn lời, Tiêu Hiểu nói đúng tâm khảm hắn, trước khi xuất ngũ, hắn chưa từng lo lắng cuộc sống sẽ có nhiều khúc mắc như vậy, hoàn toàn không phải cứ chém giết là giải quyết được vấn đề, thậm chí nhiều chuyện, chính hắn cũng không rõ phải nói thế nào, hiện tại Tiêu Hiểu như là bênh vực Hà Tích Phương các nàng, kỳ thực là vì bản thân mà nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.