Quyển 3 - Chương 11: Cây cột chống trời
Xích Tuyết
15/04/2013
Ánh mắt Long Vũ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thân hình nàng, dáng người uyển chuyển lả lướt, nhất là eo lưng mảnh khảnh cùng đôi kiều đồn tròn trịa hình thành vẻ mê người khiến huyết khí tuôn trào.
“Nhìn cái gì, cẩn thận không ta móc mắt ngươi…”Ánh mắt Mã Hiểu Mai hiện lên một tia hàn quang,mở miệng nói: “Người ngươi bẩn quá, đi tắm rửa đi…”
Nói xong nàng liền che mũi ngồi ở một đầu sôpha, cầm remote mở ti vi không thèm nhìn hắn một cái.
Long Vũ cười ngượng ngùng, vội vào phòng tắm. Trong phòng còn lưu lại hương thơm của con gái. Long Vũ không tự chủ được hít sâu một hơi, trong lòng khẽ rúng động
Theo bản năng hiếu kỳ của một gã trai, hắn rất nhanh nhìn về bốn phía, hy vọng có thể phát hiện chút gì đó.
Nhưng hắn nhanh chóng phải thất vọng. Mã Hiểu Mai rất cẩn thận, trong phòng tắm không để lại bất kì vật gì.
Mở vòi nước, Long Vũ vừa hát vừa kỳ cọ những vết dơ bẩn trên người, các vết sẹo trên mông và lưng hắn nhìn thấy rất rõ. Cung may hắn là đàn ông mà vẫn còn có thể trị liệu được
Sau vài phút Long Vũ xuất hiện lại trong phòng khách với một bộ đồ mới, thoáng chút do dự hắn liền ngồi lên ghế salon, cười nheo mắt nói: “Cảm ơn….”
“Cảm ơn cái gì?” Mã Hiểu Mai hừ một tiếng, bàn tay nàng liền giữ chặt lấy viền chiếc váy ngủ nói: “Không liên quan tới ngươi…..ta hoàn toàn vì Tuyết Cơ tỷ tỷ nên mới ra tay giúp ….Ánh mắt của ngươi không được nhìn lung tung…”
Hiện tại Mã Hiểu Mai có ân với hắn nên Long Vũ cũng không tính toán với nàng, liền nghiêng đầu sang chổ khác xem TV.
Một lúc sau phòng khách trở nên trầm mặc, chỉ có tiếng phát ra từ trong TV.
Đợi lúc lâu Tuyết Cơ vẫn chưa trở lại, Long Vũ có chút lo lắng. Cảm thấy ngồi lâu quá nhàm chán hắn muốn về phòng ngồi đã tọa. Sau khi đứng dậy hắn đưa mắt nhìn sang Mã Hiểu Mai nói: “Chút nữa có ra ngoài nhớ khóa cửa cẩn thận. Gần đây trộm cắp khá nhiều…”
“Ta hôm nay không đi….!”
Mã Hiểu Mai cầm lấy remote tắt TV nói: “Giờ ta muốn nghỉ ngơi điều tức, không ra ngoài, ngày mai phải đến trường..”
“A….!” Long Vũ đáp lại một tiếng xoay bước đi, không dám quay đầu nhìn lại. Nữ nhân kiểu này thật không thể trêu chọc vào!
***
Hôm sau trời còn tờ mờ sáng, khi đang còn đang say giấc thì Long Vũ liền bị Mã Hiểu Mai đập cửa kêu dậy. Tối hôm qua hắn ngồi đã tọa tới tận ba giờ sáng nên mới vừa ngủ được một chút, thật sự là không muốn dậy.
“Chủ nhân, ta có thể tạo cách âm….” La Lâm chợt lên tiếng rồi tự mở ra công năng chắn âm, bên tai Long Vũ liền im lặng trở lại.
Mã Hiểu Mai gọi to cả buổi không thấy động tĩnh, liền nhấc chân đá, bịch một tiếng cửa phòng văng ra: "Đồ lười rời giường mau..."
Người đã tới trước giường thì che chắn tạp âm cũng mất đi hiệu lực.
“Cô để tôi ngủ thêm một lát….”Long Vũ chuyển người nằm lì trên giường, giương cặp mắt mông lung nhìn Mã Hiểu Mai nói: “Cô gọi tôi cái gì…Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ..”nói xong Long Vũ kéo mền bịt kín đầu, xem như không hề thấy Mã Hiểu Mai đang trừng mắt nhìn.
“Còn ngủ sao, ngươi là một con heo lười. Còn ngủ tiếp ta sẽ nhấc mền..” Mã Hiểu Mai chống nạnh hai tay, bộ dáng giống hệt như sư tử Hà Đông đang rống: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ngủ được sao. Là chủ nhà chẳng lẽ ngươi không biết nên dậy sớm một chút chuẩn bị bữa sáng sao…ngươi muốn cho ta đói chết hả…Ngươi là con heo lười,trong tủ lạnh trống trơn mà không biết mua chút đồ ăn để phòng bên trong…”
Nghe Mã Hiểu Mai nói thế Long Vũ mới sực nhớ. Có lẽ nữ nhân này là bị đói điên rồi, thảo nào nàng cứ như là mèo giương vuốt, mới sáng sớm đã không để cho người khác yên.
“Dậy đi nhanh lên, đi làm điểm tâm…”Mã Hiểu Mai lại quát một tiếng, đưa tay nhấc mền ra.
"Đừng... Ta không mặc quần áo..." Long Vũ la hét một tiếng, cố gắng ngăn cản Mã Hiểu Mai nhưng nàng đã xuất thủ nhanh hơn một nhịp. Ngay khi hắn la lên thì Mã Hiểu Mai đã thành công mở tung mền trên người Long Vũ.
“Lưu manh…!” Long Vũ quả nhiên là ngủ trần. Mã Hiểu Mai giật mền ra, lập tức hai má đỏ bừng khi nàng nhìn thấy cây cột trống trời của hắn. Nàng vội quay đầu bước ra,miệng không ngừng rủa “Sắc lang, lưu manh, cuồng tình….”
Long Vũ một trận buồn bực.
Hắn cúi đầu nhìn hạ thể rồi cười khổ một tiếng: "Đây là sáng sớm, cái này là hiện tương sinh lý bình thường ... . Nữ nhân tóc thì dài mà kiến thức ngắn..."
Khi Long Vũ mặc quần áo tử tế trở lại phòng khách. Mã Hiểu Mai lại không thấy đâu. Hiển nhiên chuyên lúc naãy làm nàng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Long Vũ âm thầm cười khổ: “Cái danh lưu manh sợ là muốn thành thật quá…”
***
Nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua. Ngay hôm qua hắn cùng Tuyết Cơ đã nhận được thông báo, địa điểm tụ họp Huyền Môn lần này là Thiên Hải Thị. Nàng dặn hắn, cố gắng tranh thủ trước khi tham gia phải đạt được cảnh giới lục sắc, để rửa sạch mối nhục trước đây.
Long Vũ vì thế cũng nhịn tức khí trong mình, mấy ngày này hắn đã thử liên tục sáu lần tiến vào huyền cảnh tu luyện. Theo tính toán của La Lâm,với nội lực hiện giờ của Long Vũ thì việc tiến vào cảnh giới lục sắc chỉ trong vài ngày nữa thôi.
Đồng thời với sự kiên trì không ngừng cố gắng, Long Vũ đã vượt qua tần thứ năm Thiên Dực Hổ, lại không ngừng tu luyện tới tầng thứ bảy.
Long Vũ luôn nhớ rằng hắn đang cất giấu trứng yêu thú cấp mười Thiên Dực Hổ đến từ kỷ nguyên vũ trụ. Hắn rất mong Thiên Dực Hổ sớm nở ra.
Hôm nay là cuối tuần, theo kế hoạch đêm nay hắn lại thông qua Linh Trạch Hồ tiến vào Huyền cảnh tu luyện. Lần này tiến vào rất rõ ràng, đột phá cảnh giới ấp trứng Thiên Gực Hổ.
Đêm khuya Long Vũ một mình đi đến đại học Thiên Hải, bóng cây trên đường nhỏ dần. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một vùng mây đen dày đặc che lấp trên cao, giữa không trung thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sấm động, có thể trời sẽ mưa lớn.
"Chủ nhân, nhất định chúng ta phải tiến vào Huyền Cảnh tại đại điện tích Lôi Điện, nếu không thì không gian pháp trận của chúng ta sẽ phải chịu quấy nhiễu..." La Lâm nhắc nhở nói: "Vạn nhất pháp trận bị nhiễu, chúng ta có thể sẽ bị đưa đến một không gian nào đó, lúc đó thì thật phiền toái..."
Long Vũ nghe vậy hơi kinh hãi, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi đã chuẩn bị tốt. La Lâm hẹn thời gian kích phát Phượng Hoàng lệnh không gian trận. Chỉ trong chớp mắt Long Vũ đã xuất hiện bên bờ Huyền Cảnh tử vong
"Ha ha, ngươi quả nhiên đến đây ..!” Long Vũ mới vừa vặn đứng vững, bên tai liền truyền đến tiếng của Mã Chính Phong. Sau khi trải qua sáu lần huyền cảnh, Long Vũ bất ngờ gặp gỡ Mã Chính Phong ba lần. Thường xuyên qua lại, hai người đã thân thành bạn vong niên.
Đương nhiên không thể nói về bí mật kia. Long Vũ vẫn im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.