Quyển 4 - Chương 47: Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, tu vi đột phá
Xích Tuyết
15/04/2013
- Rất có khả năng.
Long Vũ nói:
- Trước tiên chúng ta không nên đi, phải biết rõ tình huống mới được. Nếu như cứ tiếp tục thế này, cho đến chết chúng ta cũng không thoát ra được.
Hai người lập tức tìm chỗ an thân.
Dưới sự trợ giúp của La Lâm, Long Vũ mang theo tiểu sư muội tìm được chỗ phong cảnh hữu tình, cách cây tùng nhìn đến phát chán vài thước. Nơi này có một hang động, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ chỗ ăn, ở, ngủ. Du hí ở đây thì quả thực tuyệt vời.
Hai người khoanh chân trong hang động trầm tư suy nghĩ, cho đến lúc này cũng không có chút phương pháp thoát thân. Thời gian cứ trôi đi như chó chạy ngoài đồng, càng nghĩ càng bế tắc.
Mặt trời ngả về tây, ánh bình minh bao phủ. ( Dịch: Trong động mà cũng có cái này ) Ánh mặt trời in bóng trên mặt hồ, gió hây hây thổi từng gợn sóng nhỏ, quả thực đẹp mắt.
Đường Hương Hương lập tức vui mừng, quyết định nhảy xuống hồ tắm. Nàng nghĩ muốn xuống hồ thả lỏng tâm tình, biết đâu có thể nghĩ được biện pháp khả thi.
Nghĩ vậy, nàng nói với Long Vũ:
- Tôi nghĩ phải đi tắm một chút, anh ở lại đây cho đến lúc tôi lên bờ mới thôi.
- Okie.
Long Vũ gật gật đầu, vỗ vỗ ngực thề son sắt:
- Tiểu sư muội, em yên tâm. Nhân phẩm của anh thế nào em cũng đã biết.
- Hừ.
Đường Hương Hương hừ lạnh một tiếng:
- Anh mà dám rình trộm, nẹo không mọc ở mắt thì tôi tự sát.
Long Vũ cười khan:
- Em yên tâm. Khi em rời khỏi chỗ này anh sẽ đả tọa tu luyện. Không chừng lúc em tắm xong, anh vẫn còn tu luyện.
Đường Hương Hương rời đi, Long Vũ lập tực tu luyện. Cửu Đầu Sư Ngũ Cầm Hí ở thế giới thật dường như rất khó hoàn thành, vì vậy hắn tu luyện Thiên Sư kiếm quyết.
Thiên Sư kiếm quyết chia làm Tru Tà, Phá Ma, Tịnh Hóa, Trảm Thiên, Diệt Thiên. Tính cả hai cảnh giới thất truyền tổng cộng cả bảy cảnh giới. Tu vi của Long Vũ hiện giờ là Tịnh Hóa, còn cách khá xa Trảm Thiên. Nghe nói trong lịch sử Huyền Môn, Có thể luyện tới sáu tầng là rất ít. Trong vòng mấy trăm năm, Thiên Sư kiếm quyết đã sớm bị thất truyền. Long Vũ tu luyện tới cảnh giới này có thể nói là rất tốt.
Vì rất khó khăn nên Long Vũ cũng không tiến bộ được bao nhiêu.
Long Vũ ngồi xếp bằng, mặt hướng về phía Đông, bế khí nhập thể. Đạo lực bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể, vận hành theo mười hai kinh mạch chính. Tu luyện Thiên Sư kiếm quyết chủ yếu lấy mười hai kinh mạch chính. Mọi chuyển hóa đạo lực trong cơ thể đều kích thích mười hai kinh mạch chính.
Nghe nói cảnh giới cuối cùng của Thiên Sư kiếm quyết có thể chuyển hóa hoàn toàn đạo lực trong mười hai kinh mạch chính. Khi đó, hắn có thể lấy nguyên thần ngự kiếm, triệu hồi Thần Long với lực công kích tối đa. Tuy nhiên, cảnh giới của Long Vũ hiện tại còn cách rất xa.
Long Vũ hiện giờ luyện tới Tịnh Hóa kiếm quyết, kỳ thực đã là một thiên tài. Ít nhất, đạo lực trong cơ thể đã dục dịch đạt tới cảnh giới Trảm Thiên kiếm quyết.
Một đạo lực màu lam nhàn nhạt đã bắt đầu xuất hiện vận hành trong mười hai kinh mạch, chậm dãi tác động vào kinh mạch. Nếu như có thể đột phá cửa ải này, đạo lực màu lam chuyển hóa thành màu xanh, như vậy hắn liền tiến nhập Thiên Sư kiếm quyết cảnh giới thứ tư. Chỉ là, đạo lực màu lam trong cơ thể hắn không thể thuận lợi chuyển hóa thành màu lam kiếm khí.(Mấy cái màu cảnh giới này có lam sắc, lục sắc với thanh sắc. Ta chuyển màu xanh là thanh sắc, còn hai cái màu kia thì để nguyên )
Kỳ thực trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, muốn đột phá ít nhất cũng phải nửa năm thời gian. Ngày hôm nay tự dưng nổi hứng, muốn thử một chút, nhưng vận khí của hắn có vẻ không được tốt lắm.
Suy nghĩ như vậy, hắn lập tức bỏ qua. Chỉ là đạo lực màu lam trong cơ thể vẫn không ngừng vận chuyển, cần phải chờ thêm một chu thiên mới có thể đình chỉ.
Bởi vậy, hắn liền tĩnh tâm lại thúc dục đạo lực. Lập tức ở phía sau, một bàn tay áp lên đỉnh đầu, một cỗ khí tức lạnh buốt xâm lấn vào trong cơ thể.
Khí tức lạnh buốt bắt đầu đập vào kinh mạch của hắn, cùng với dương cương đạo lực trong cơ thể hội tụ cùng một chỗ. Sau đó nổ mạnh một tiếng, Long Vũ cảm giác đan điền mạnh mẽ run lên.
“Đạo lực thăng cấp…”
Trong lòng Long Vũ vui sướng. Hắc thực không có nghĩ tới, tu vi của mình lại đột phá lúc này.
Không kịp suy nghĩ, đạo lực trong cơ thể bắt đầu chuyển hóa thành màu xanh, cả quá trình không hề xuất hiến thống khổ như những lần trước.
Ngược lại, khí tức lạnh lẽo một mực lưu chuyển trong cơ thể, làm cho hắn cực kỳ thoải mái. Từ ngày bắt đầu tu luyện cho tới ngày hôm nay, hắn mới thấy tu luyện có cảm giác thoải mái như vậy.
Cái gọi là âm dương giao hội là ý tứ như vậy.
Cơ thể Long Vũ thuần dương, mà Đường Hương Hương thuần âm. Tuy rằng đã thất thân, nhưng lực đạo vẫn còn. Đạo lực của bọn họ, bổ sung cho nhau là tốt nhất.
Đợi cho đạo lực trong cơ thể hoàn toàn chuyển sang màu xanh, Long Vũ chậm rãi mở mắt. Sau đó bên ngoài đã bị bao vây bởi một lớp dơ bẩn, dinh dính màu đen, còn mang theo hương vị tanh hôi.
Đây là những độc tố cùng tạp chất tiết ra.
Mỗi lần đột phá cảnh giới, những tạp chất trong cơ thể đều bị tiết ra.
Cho đế khi tiến vào cảnh giới Tụ Linh, tạp chất trong cơ thể mới có thể hoàn toàn bị bài trừ.
Tu vi đạo lực đột phá, linh giác của Long Vũ cũng tăng lên mấy lần. Trong khoảng phạm vi vài dặm, mọi con trùng tung tăng bay lượn, chim cá hôn nhau đều không thoát khỏi đôi tai của Long Vũ.
Sự biến hóa này làm cho Long Vũ không kịp thích ứng.
Lặng đi một chút, hắn mới nhớ tới người tương trợ vừa rồi.
Quay đầu lại, hắn thấy Đường Hương Hương không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt tại nhợn. Hiển nhiên, người vừa rồi trợ giúp hắn chính là tiểu sư muội của mình.
- Tiểu sư muội, cám ơn.
Hắn ôm lấy nàng ngọt ngào mỉm cười.
- Không cần phải cám ơn.
Đường Hương Hương nói:
- Tôi vừa dưới hồ lên, thấy tu vi của anh có dấu hiệu đột phá, mới ra tay tương trợ. Tôi giúp anh là vì thể diện của Tuyết Cơ sư tôn. Đồng thời tôi hi vọng tu vi của anh cao một chút, như vậy nguy hiểm của chúng ta cũng sẽ ít đi.
- Nói cách khác, tôi chỉ lợi dụng anh.
Đường Hương Hương nói.
- Dù thế nào đi nữa, anh cũng cám ơn em.
Đối với lý do của Đường Hương Hương, Long Vũ cũng không cho là đúng. Dùng đạo lực bản thân trợ giúp người khác tu luyện là việc cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng cực kỳ hao tổn đạo lực. Bình thường, có rất ít người làm như thế.
Ngày hôm nay Đường Hương Hương ra tay giúp đỡ, đủ thấy trong lòng nàng không hề oán hận Long Vũ.
- Tiếp tục điều tức, sau đó nghĩ biện pháp thoát ra khỏi đây đi.
Đường Hương Hương nhíu mày:
- Ở mãi chỗ này cũng không phải là biện pháp tốt. Nếu không sư tôn sẽ lo lắng.
Long Vũ trả lời một tiếng, bắt đầu liên hệ với La Lâm. Làm hắn thất vọng chính là La Lâm cũng bó tay, không thể phá giải Huyễn trận.
Vì thế, hắn chỉ có vắt óc ra suy nghĩ biện pháp.
Ba ngày trôi qua, Long Vũ và Đường Hương Hương đều không nghĩ ra biện pháp nào hết.
Khi hai người thử cắm đầu chạy, nửa ngày sau lại gặp cây tùng thân yêu.
Liên tiếp vài ngày sau, hai người tạm thời ngồi một chỗ nghỉ ngơi, tĩnh tâm nghĩ biện pháp khác.
Trời tối, ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, xung quang bắt đầu yên tĩnh. Ngoài tiếng côn trùng, không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
Đường Hương Hương tu luyện trong sơn động. Long Vũ giúp nàng hộ pháp, tiện đường ở bên ngoài luyện kiếm.
Lúc nãy, được Đường Hương Hương tương trợ, tu vi của hắn tăng tiến rất nhanh. Hắn tính toán lúc này luyện thành Trảm Thiên kiếm quyết. Thực sự, Thiên Sư kiếm quyết cũng không phải là do Huyền Môn sáng tạo ra.
Nghe nói, Thiên Sư kiếm quyết là do người sáng lập Huyền Môn nhặt được. Không thể không nói, lão già sáng lập Huyền Môn có vận khí cực kỳ tốt.
Thiên Sư kiếm quyết chẳng những có thể gọi về Thần Long hàng yêu trừ ma, lại có thể cùng kẻ địch phòng ngự cùng công kích. Nghe nói bảy thành kiếm quyết ẩn chứa biến hóa vô cùng vô tận. Chỉ một cái tùy tiện nhấc tay, cũng có thể phát ra uy lực vô cùng lớn.
Đương nhiên, lấy cảnh giới hiện tại của Long Vũ, để đạt tới trình độ đó còn phải tu luyện dài dài.
Long Vũ dặn La Lâm cảnh giới, bắt đầu luyện kiếm. Sau khi ngưng thần vận khí, đạo lực trong cơ thể lưu chuyển một vòng, hắn liền bắt đầu múa kiếm.
Thiên Sư kiếm quyết chia làm hai bộ phận: Đối Địch kiếm quyết và Phá Ma Thần Long. Lúc này, Long Vũ đang thi triển Đối Địch pháp kiếm, đường kiếm rất mượt mà, vô cùng hoàn hảo.
Tu luyện giống như chèo thuyền ngược dòng, cần phải khắc khổ tu luyện mỗi ngày.
Long Vũ là một người siêng năng. Mặc kệ là mất bao nhêu thời gian, hắn đều dành phần lớn thời gian để tu luyện.
Liên tiếp tập luyện ba lần, đường kiếm càng lúc càng mượt mà. Mỗi một lần luyện, càng thấy khó có thể ngộ kiếm ý. Lãnh ngộ được kiếm ý chính là cảnh giới cao nhất của người luyện kiếm, tùy thời có thể phát ra kiếm chiêu với uy lực rất lớn.
Mà phương pháp làm cho uy lực cao lên, đó là không ngừng luyện tập cùng đột phá.
Long Vũ nhất thời cao hứng, không biết thời gian luyện kiếm bao nhiêu lần. Cho đến lúc này, chiêu kiếm giống như nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động.
Kiếm thế giống như nước chảy mây trôi gần như đạt được kiếm ý hoàn mỹ, tùy thời phát ra kiếm chiêu, chậm rãi hình thành trong đầu của hắn.
Đạo lực trong cơ thể đã theo chiêu kiếm bắt đầu tự động lưu động, chậm rãi rót vào bên trong Thiên Sư pháp kiếm trong tay.
Dần dần, màu xanh trên pháp kiếm bắt đầu lóe lên, một tiếng nổ vang lên được tạo ra từ kiếm quang.
Mà Long Vũ lúc này hoàn toàn chìm đắm trong thế kiếm.
Ánh mắt Long Vũ chợt lóe lên, hoàn toàn không có cảm giác mỏi mệt.
Lại Một lần nữa hoàn thành tầng ba kiếm quyết. Long Vũ ngừng lại, thở phào một hơi, chậm rãi thu thế, khóe miệng mỉm cười.
- Dường như lãnh ngộ được cái gì đó…
Long Vũ nhắm mắt, nhớ lại cảm giác múa kiếm vừa rồi lưu loát như nước chảy mây trôi, khóe miệng kéo đến gần mang tai.
Một lức lâu, con ngươi hắn lại mở:
- Ha ha. Ta đã hiểu được cách đột phá Tịnh Hóa kiếm quyết.
Sau khi hắn thu hồi pháp kiếm mới phát hiện, toàn thân ướt đẫm, chân tay mỏi mệt, giống như anh cửu vạn phải làm việc cả ngày.
- Xem ra mình phải nghỉ ngơi một chút.
Long Vũ cười khổ một tiếng, đến cây gốc cây tùng ngồi xuống.
Một cơn gió núi thổi đến, Long Vũ hơi rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, cũng không biết từ lúc nào, mây đen dày đặc, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng bị che đi.
- Trời sắp mưa.
Đột nhiên, trong đôi mắt Long Vũ hiện lên sự vui mừng:
- Mình đã hiểu thêm ra về kiếm đạo, kiếm ý thì càng không cần phải nói.
Hít sâu một hơi, hắn bắt đầu tuần hoàn ngọn lửa màu tím trong cơ thể. Nháy mắt, mồ hôi liền tan biến, quần áo cũng được hong khô.
Long Vũ chớp mắt, ánh mắt lúc này đã khôi phục sự trong sáng.
Lập tức Long Vũ ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục thể lực cùng tinh thần. Đạo lực trong cơ thể bắt đầu cấp tốc tuần hoàn, không ngừng xua tan mệt mỏi trong cơ thể.
Nửa giờ sau, tinh thần Long Vũ đã khôi phục hoàn toàn. Thể lực mặc dù chưa đạt trạng thái tốt nhất, nhưng hắn cũng khỏe như trâu. Tay chậm rãi vừa nhác lên, Thiên Sư Pháp kiếm lại xuất hiện trên tay hắn. Pháp kiếm vũ động, kiếm quang chậm rãi xuất ra.
Hắn lại bắt đầu một lần luyện tập Thiên Sư pháp kiếm cấp ba. Mỗi lần hoàn thành hắn lại tiếp tục tập luyện.
Lúc này, tốc độ so với trước chậm đi rất nhiều, có đều là mũi kiếm càng thêm sáng ngời.
Có đôi khi, kiếm pháp không nhất thiết cần tốc độ phải nhanh.
Trước đây, Long Vũ luôn cảm thấy chỉ cần kiếm pháp nhanh nhẹn, là có thể tạo ra được uy lực lớn. Nhưng xem ra, uy lực kiếm pháp không chỉ thể hiện ở tốc độ, mà còn có góc độ xuất kiếm cùng quý tích. Góc độ xuất kiếm cùng quỹ tích làm cho kiếm pháp càng thêm hoàn mỹ, không có sơ hở.
Kiếm pháp không có sơ hở mới có thể hoàn mỹ.
Mỗi lần tập luyện, Long Vũ đều thực hiện lĩnh ngộ của mình trên đường kiếm. Uy lực của Thiên Sư kiếm quyết chậm rãi được đề thăng.
Mà đó cũng là chân lý rất nhiều kiếm khách cả đời không thể lĩnh ngộ được.
Thiên tài là chín chín phần trăm khổ luyện cùng vận khí mới có thể thành tài. Cho tới bây giờ, Long Vũ đã cự kỳ cố gắng. Trước khi gặp được La Lâm, cái hắn thiếu là vận khí. Thường thường vận khí còn lớn hơn chín chín phần trăm sự cố gắng.
Sau khi gặp được La Lâm, vận khí của hắn cũng đã tới.
Tuy rằng La Lâm xuất hiện không thể biến hắn thành thiên tài, nhưng cũng để cho hắn đi trên con đường quật khởi.
Mà hôm nay có thể lĩnh ngộ, mặc dù sự xuất hiện của La Lâm không phải là trọng yếu, nhưng cũng mở ra cho hắn con đường luyện kiếm. Đương nhiên, muốn tiến thẳng trên con đường phía trước, còn cần phải đổ rất nhiều mồ hôi.
Đợi cho hoàn thành bảy bảy bốn chín lần tập luyện, trong đầu Long Vũ linh quang chợt lóe, hắn khẽ quát một tiếng:
- Trảm Thiên.
Theo tiếng quát nhẹ hô lên, một con Cự Long từ trong thân kiếm xuất ra, không ngừng kêu hí trên bầu trời.
Khóe miệng Long Vũ hiện lên một nụ cười mãn nguyện. Lúc này hắn đã thành công xuất ra Trảm Thiên Thần Long.
- Ha ha…
Khẽ cười một tiếng, Long Vũ ngã xuống đất ngất xỉu. Lần luyện kiếm này hắn đã lao lực quá độ, có thể chống đỡ đến lúc này là không tồi.
Sau khi hắn tỉnh lại, đã không biết mình nằm bao lâu. Dù sao khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, toàn thân tê dại đau đớn.
Nhìn xung quanh, chính là cái sơn động cũ, chỉ có điều không thấy bóng dáng Đường Hương Hương đâu. Hắn dãy dụa bò lên, chân tay người ngợm lúc này đều mỏi mệt.
- Anh đã tỉnh.
Vừa lúc đó, một hương thơm truyền đến. Ngay sau đó Đường Hương Hương tiến vào, trên tay cầm một con thỏ nướng.
- Anh hôn mê ba ngày, bởi vì hao tổn sức lực quá mức. Đây là thịt thỏ hoang tôi vừa mới nướng, anh ăn một ít, bổ sung chút thể lực.
Đường Hương Hương đem thỏ nướng đưa qua, nhẹ giọng than một câu:
- Lần đầu tiên nấu nướng, hương vị không được tốt lắm. Anh cố ăn một chút đi.
- Ừ.
Long Vũ nhận lấy thịt thỏ, lập tức ngây ngẩn cả người. Nhìn miếng thịt thỏ trước mắt, chỗ thì cháy đen chỗ thì còn sống nguyên.
Huống hồ, da lông đều còn nguyên. Nếu có muốn ăn, không biết là gặm ở chỗ nào.
- Sao thế? Không thể ăn sao?
Đường Hương Hương chớp chớp mắt hỏi:
- Đây chính là lần đầu tiên vì người khác tôi nấu ăn, hơn nữa là thực tình cố gắng.
- Không phải… Vừa nhìn đã thấy rất ngon.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Đường Hương Hương, Long Vũ không nói hai lời, há miệng cắn một miếng lớn.
Đương nhiên, hắn cố gắng tìm kiếm chỗ nào không còn lông mà giải quyết.
- Ô… ô..
Long Vũ thực sự rất muốn khóc lớn. Ngoại trừ có mùi thịt ra không còn có chút mùi vị gì khác. Trước kia Long Vũ chỉ nghĩ đến con gái Mã gia không biết làm con.
Hiện tại hắn đã rõ ràng, không có việc gì là không thể xảy ra. Trừ Mã Hiểu Mai, còn một cô gái có đẳng cấp hơn hẳn. Thực sự, Long Vũ có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi, tại sao lại có người có khả năng biến thịt thỏ ra cái dạng này.
Thực là sai lầm…
- Thật sự khó ăn sao?
Vẻ mặt Đường Hương Hương có chút khẩn trương.
- Không phải.
Vì để khẳng định lời của mình, Long Vũ lại há miệng cắn một miếng thịt lớn vẫn còn nguyên cả máu. Trời đất chứng dám, đây là lần đầu tiên Long Vũ có diễm phúc ăn miếng thịt nướng có hương vị đặc biệt như thế.
- Thôi, không phải cố đâu. Hay là anh tự mình nướng đi. Tại sao lại phải hành hạ mình như thế?
Đường Hương Hương không phải người ngu. Thức ăn nàng làm thế nào, trong lòng nàng rõ ràng nhất.
Nhìn thấy hành động của Long Vũ, trong lòng nàng hiện lên một chút ấm áp.
- Tiểu sư muội, kỳ thực em làm cũng không tệ. Ít nhất… ít nhất em có thể bắt được thỏ hoang, còn biết nó đặt lên lò nướng. Làm như thế là rất tốt rồi… ( Hài, nói thế mà không bị vỡ mồm nhỉ ).
Long Vũ nói.
Đường Hương Hương nghe vậy, nàng thẹn đỏ mặt.
Cũng không biết Long Vũ nói như vậy là khen hay là chê nữa.
Đường đường là tiên tử tu chân, một con thỏ hoang đều bắt không được, chẳng phải bẽ mặt?
Còn đặt thỏ lên lửa, đứa ngốc cũng biết.
- Hừ.
Đường Hương Hương hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến Long Vũ thế nào, đi ra khỏi động.
Long Vũ ngẫm nghĩ một chút, vỗ mạnh vào ót:
- Là do mình ăn nói thiếu suy nghĩ…
Cười khổ một tiếng, Long Vũ cũng tha cái thân mệt mỏi nhảy xuống hồ nước. Vừa rửa sạch dơ bẩn, vừa điều tức xua tan mệt mỏi.
Một giờ sau, Long Vũ lên bờ, sắc mặt hồng thuận, trên mặt đã không còn chút mệt mỏi. Hắn đi bắt thỏ hoang, châm lửa bắt đầu nướng. Lúc này, hắn tăng thêm ngọn lửa màu tím trong trong cơ thể vào đống lửa, khiến cho quá trình nướng thịt nhanh hơn. Một con thỏ nướng thơm ngon đã được giải quyết.
Đường Hương Hương tất nhiên không cự tuyệt, đưa tay tiếp nhận thịt thỏ, điên cuồng bắt đầu ăn. Hiển nhiên nàng cũng rất đói bụng. Long Vũ hôn mê ba ngày, có trời mới biết được nàng đã dùng cái gì để an ủi cái bụng của mình.
Sau khi ăn xong, Đường Hương Hương vô cùng lo lắng nói:
- Anh phải nghĩ biện pháp gì đi. Chúng ta không thể cả đời ở chỗ này được.
- Tiểu sư muội, em yên tâm, dù thế nào anh cũng sẽ cố gắng.
Long Vũ nói.
Ở bên ngoài, đèn Bát Quái mang dấu hiệu sinh mệnh của Đường Hương Hương và Long Vũ vẫn hừng hực cháy. Theo lý thuyết, bọn họ hẳn vẫn rất an toàn.
Chỉ là từ khi tiến vào động Vô Tình, thời gian đã hơn nửa tháng.
Trong thời gian này, toàn bộ người Huyền Môn đều ngóng Đường Hương Hương cùng Long Vũ. Nhất là Tuyết Cơ, mỗi ngày nàng đều đến cửa động chờ đợi.
Mỗi một ngày chờ đợi là một ngày thất vọng.
Chỉ cần hai ngọn đèn Bát Quái còn chưa tắt, là còn hi vọng.
- Bang bang…
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Không chút nghi ngờ, người gõ cửa chính là Tuyết Cơ. Thiên Cơ đạo nhân có thể đoán ra được tâm tư của đệ tự.
- Tuyết Cơ, vào đi.
Thiên Cơ đạo nhân thấp giọng nói.
Quả nhiên, người đi vào chính là Tuyết Cơ. Hơn nửa tháng chờ đợi đã làm cho nàng lao lực quá độ. Hai bên má hồng nhuận cũng trở nên tái nhợt.
- Tuyết Cơ, con coi hai ngọn đèn Bát Quái vẫn còn rất lớn. Con không cần phải lo lắng nhiều.
Thiên Cơ đạo nhân thản nhiên an ủi:
- Hai đứa nhỏ không có việc gì đâu.
Tuyết Cơ nhìn qua hai ngọn đèn Bát Quái, nặng nề nói:
- Đèn vẫn rất tốt, sao không thấy hai đứa đi ra. Sư tôn, con nên làm cái gì bây giờ? Nếu không người cho phép con đi vào trong động Vô Tình tìm tiểu Vũ cùng Đường Hương Hương. Dù sao hai đứa cũng là người thân nhất của con.
- Tâm tình của con ta có thể hiểu được. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép con đi vào trong động Vô Tình.
Thiên Cơ đạo nhân nói:
- Thế này đi. Con cố đợi thêm mười ngày. Nếu mười ngày không thấy hai đứa đi ra, ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Được rồi.
Tuyết Cơ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Hình bóng của nàng có chút buồn bã.
Ba ngày trôi qua, Long Vũ cùng Đường Hương Hương không nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả, hai người chỉ có biện pháp lưu lại.
Hương vị thỏ hoang tuy rằng ngon, nhưng không thể ăn mãi được.
Hiện giờ Đường Hương Hương chỉ cần ngửi thấy mùi thỏ hoang là nàng liền chạy xuống hồ đả tọa tu luyện. Đường Hương Hương cùng Long Vũ bất đồng. Nàng chính là một thiên tài. Nếu không, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi, nàng đã đạt tới thành quả mà người khác tu luyện mấy chục năm cũng không được.
Nhất là mấy ngày gần đây, nàng có một loại cảm giác.
Dù sao nàng cảm thầy mình cần phải đột phá. Với tình hình trước mắt, tu vi cao một chút không phải là chuyện gì xấu.
- Ầm ầm.
Đột nhiên trên bầu trời mây đen bao phủ. Rất nhanh sẽ có trận mưa to.
Cho dù tiếng sấm sét bên tai, Đường Hương Hương vẫn giữ nguyên trạng thái. Tóm lại, lúc này đạo lực trong cơ thể nàng bắt đầu dao động. Đạo lực trong cơ thể tựa hồ cũng dần không thể khống chế.
- Rào rào.
Mưa lớn đã bắt đầu rớt xuống.
Long Vũ lo lắng Đường Hương Hương bị ảnh hưởng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, vội vàng chạy tới giúp nàng hộ pháp. Nhưng lúc này sắc mặt Đường Hương Hương có chút tái nhợt.
Hơn nữa đạo lực màu tím bao phủ xung quanh nàng cũng bất ổn, lúc sáng lúc mờ nhạt.
Từng hạt mưa rơi xuống quanh thân Đường Hương Hương, nhất thời bị đạo lực màu tím làm thành hơi sương mở ảo, phiêu tán xung quanh người nàng.
Trời mưa vô cùng lớn, nhưng thủy chung không làm ướt áo nàng.
Long Vũ cúi đầu cẩn thận xem xét, nhất thời cảm thấy Đường Hương Hương có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
- Không tốt.
Ngay lúc Long Vũ thở dài, trên người Đường Hương Hương phát sinh biến hóa. Chẳng biết từ lúc nào, trên người nàng bị một tầng hơi nước bao phủ kín mít.
Hơn nữa, hơi nước này cấp tốc biến thành khối băng.
Thấy vậy, Long Vũ có thể khẳng định nàng bị tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ đến đây, Long Vũ không dám thờ ơ.
Dù xảy ra chuyện gì, Long Vũ cũng phải toàn lực trợ giúp Đường Hương Hương.
Muốn giúp nàng trước tiên phải tiếp cận nàng, dùng đạo lực trong cơ thể, giúp nàng thu liễm nội khí, củng cố nguyên thần.
Đáng tiếc, lúc Đường Hương Hương bắt đầu tu luyện, nàng đã mở ra tầng phòng ngự, làm cho Long Vũ rất khó tiếp cận nàng.
- Tiểu sư muội, anh muốn giúp đỡ em, hi vọng em có thể thu hồi phòng ngự.
Long Vũ nói như vậy, hoàn toàn là ôm một tia ảo tưởng, hi vọng Đường Hương Hương có thể nghe được lời hắn.
Trời thương người tốt, Đường Hương Hương có thể hiểu rõ tâm tư của Long Vũ, trong ánh mắt đã có chút lo lắng, huyết sắc trên mặt cũng dần dần giảm đi.
Long Vũ hiểu rõ, nguyên nhân là do đạo lực của nàng bị tiêu hao.
- Phốc.
Rất nhanh, Đường Hương Hương thu hồi phòng ngự bên ngoài cơ thể. Mà lúc này, bên ngoài cơ thể nàng đã chuẩn bị kết thành một tầng băng mỏng, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
- Tiểu sư muội, anh tới giúp em.
Long Vũ để đôi bàn tay sau lưng nàng, bắt đầu đem đạo lực dương cương chậm rãi đưa vào.
Trong nháy mắt, một cỗ đạo lực ấm áp tràn ngập trong cơ thể Đường Hương Hương. Kinh mạch của nàng sắp đóng băng cũng bắt đầu có chút tích cực.
Long Vũ thấy sắc mặt Đường Hương Hương tốt hơn một chút, vội vàng gia tăng tốc độ, bắt đầu đưa đạo lực dương cương vào bên trong.
Rất nhanh, đạo lực của hắn đã vẫn hành một chu thiên trong cơ thể Đường Hương Hương. Sau đó, nội lực trong cơ thể Đường Hương Hương hoàn toàn được kích hoạt.
Hai bên đạo lực thản nhiên kết hợp lại với nhau.
Sau khi hai cỗ đạo lực kết hợp, Long Vũ thấy tu vi của mình có chút biến hóa. Cảm giác này thập phần kỳ diệu. Mà hắn tin rằng Đường Hương Hương cũng có cảm giác như vậy.
Hai cỗ đạo lực đan xen nhau, vận hành liên tục trong cơ thể hai người.
Long Vũ có thể cảm giác được lộ tuyến chuyển động của đạo lực trong cơ thể Đường Hương Hương. Đồng dạng, Đường Hương Hương cũng có thể thấy rõ đạo lực vận hành trong cơ thể Long Vũ.
Nếu ở tình huống bình thường, Long Vũ sẽ cố gắng nghiên cứu. Nhưng tình huống hiện tại, sự việc vô cùng khẩn cấp. Tuy rằng Đường Hương Hương được trợ giúp, tình huống có chuyển biến tốt đẹp, nhưng để hoàn toàn giải trừ nguy cơ, như vậy là chưa đủ.
Ít nhất, nội lực trong cơ thể Đường Hương Hương vẫn còn dấu hiệu tán loạn.
Việc làm lúc này của Long Vũ là tập trung đạo lực của nàng. Đây là một việc hết sức nguy hiểm.
Một giờ trôi qua, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy. Long Vũ hai tay để sau lưng Đường Hương Hương( Thằng ngu này sao không để trước ngực ). Đạo lực giữa hai người không ngừng xoay vòng.
Cho tới nửa ngày, lúc mưa gió dừng lại, hai người cùng nhau thu công. Mà khuôn mặt trắng bệch ban đầu của Đường Hương Hương dần hồng thuận trở lại. Không rõ là thẹn thùng hay là sắc mặt vốn có của nàng.
Mà sau lưng nàng, khuôn mặt Long Vũ vẫn rất hồng hào.
Khóe miệng của hắn có chút mỉm cười.
Lần này tương trợ, so với suy nghĩ của hắn thuận lợi hơn nhiều lắm. Chẳng những là hữu kinh vô hiểm, lại còn chiếm được không ít chỗ tốt. Đạo lực hai người bổ trợ cho nhau, lại từng lần một hòa trộn với nhau. Sau khi đạo lực âm dương dung hợp, sinh ra một cỗ lực lượng mới.
Đường Hương Hương hơi nhắm mắt lại, cẩn thận kiểm tra đạo lực trong cơ thể mình. Mặc dù không có tiến vào cảnh giới Tụ Linh, nhưng đạo lực bên trong đan điền vô cùng tinh thuần.
Đột phá dường như chỉ là vấn đề thời gian.
- Tiểu sư muội, lần này anh có thu hoạch cũng không ít.
Long Vũ nói:
- Thì ra anh giúp em, cũng được tiện nghi khá nhiều. Đạo lực trong cơ thể anh được em tương trợ, càng thêm vững chắc.
Ngừng một chút, Long Vũ nói:
- Tiểu sư muội, không bằng sau này chúng ta cùng một chỗ tu luyện được không?
Đường Hương Hương đột nhiên mở to mắt:
- Nghĩ hay quá nhỉ.
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Tiểu sư muội, đạo lực chúng ta bổ trợ cho nhau, lại có thể cùng dung hợp. Cơ duyên như vậy, cực kỳ hiếm thấy.
- Sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Đường Hương Hương thở phì phì nói.
- Nếu chúng ta làm một đôi đạo lữ…
Long Vũ cuồng tiếu:
- Chúng ta cùng nhau tu luyện, tu vi của em tăng trưởng sẽ rất nhanh. Đến lúc đó em không cần phải tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Đúng rồi, chẳng mấy mà em sẽ đột phá cảnh giới màu tím, tiến vào cảnh giới Tụ Linh.
Lần dung hợp vừa rồi, cả hai người đều có nhận thức về tu vi của đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Hương Hương ngơ ngác một chút rồi nhanh chóng rời ánh mắt của mình đi, tiến về phía trước vài bước:
- Tôi không muốn nói nhiếu với đồ khốn. Anh là anh, tôi là tôi…
Trong khi nói chuyện, nàng nâng tay trái của mình lên, một đạo lực màu tím từ từ xuất ra. Bích Thủy kiếm pháp trong tay kêu vang một tiếng, lập tức bay múa trong không trung.
Sau một lúc, đạo lực củng cố càng ngày càng mạnh.
- Tiểu sư muội, cần gì phải như vậy…
Long Vũ đi đến bên cạnh Đường Hương Hương nói:
- Lời của anh, em có thể cẩn thận suy nghĩ lại…
Đường Hương Hương thản nhiên nói:
- Chúng ta không có gì để nói.
Long Vũ hơi nhíu mày:
- em…
Đường Hương Hương lắc đầu nói:
- Sự việc ngày hôm nay tôi sẽ không cảm kích, tôi cũng từng giúp anh…
Long Vũ múa máy lung tung nói:
- Quên đi, không nói chuyện đó nữa. Chúng ta bây giờ phải tề tâm hiệp lực, tìm lối ra khỏi Huyễn trận.
Đột nhiên, Đường Hương Hương ngã trên mặt đất, Long Vũ kinh hãi, vội vàng tiến qua nâng đỡ nàng.
- Tiểu sư muội, có chuyện gì thế?
Long Vũ vẻ mặt thân thiết hỏi.
- Tôi không biết, chỉ có cảm giác trong lòng rất đau.
Đường Hương Hương nói:
- Lúc trước nhị thúc đã hạ một cấm chế trên cơ thể tôi. Sau khi bái nhập Huyền Môn, Tuyết Cơ sư tôn cầu khẩn, Thiên Cơ đạo trưởng tự mình loại trừ. Tưởng rằng không có việc gì, không ngờ lần này lại phát tác.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Long Vũ tò mò hỏi.
Là Đường Môn Ngũ Thải Tàm Cổ.
Đường Hương Hương nói:
Nhị thúc đem Ngũ Thải Tàm Cổ gieo trên tâm mạch của tôi. Mặc dù ở ngàn dặm, ông ta cũng có thể thúc dục Tàm Cổ thương tổn thân thể. Năm đó lúc tôi rời đi, ông ta đang bế quan. Hiện giờ sợ rằng ông ta đã hoàn thành xong độc công. Chính là ông ta thúc dục Tàm Cổ, muốn kiểm tra sinh tử của tôi.
Long Vũ quát một tiếng:
- Long Vũ này xin thề, nếu có may mắn trở về, nhất định sẽ không bỏ qua Thục Trung Đường Môn. Tiểu sư muội, chẳng lẽ tu vi bây giờ của em, không có cách nào tiêu diệt Cổ trùng.
- Không có.
Đường Hương Hương đau khổ lắc đầu:
- Ngũ Thải Tàm Cổ trực tiếp gieo trên tâm mạch của tôi. Nếu như dùng đạo lực tiêu trừ Tàm Cổ, cũng làm thương tổn đến tâm mạch. Năm đó Thiên Cơ đạo nhân vì lo lắng như vậy mới không có loại trừ hoàn toàn.
- Còn biện pháp nào khác không?
Long Vũ lo lắng hỏi.
- Có.
Đường Hương Hương nói:
- Chỉ có người hạ cổ mới có thể giải trừ cổ… Trừ cách đó ra, không ai có thể không thương tổn tâm mach mà diệt cổ. Thái Huyền Sơn cách Thục Trung rất xa. Nhị thúc công lực cũng chưa được thâm hậu, nên lúc này mới chỉ làm cho tôi hộc máu. Nếu không, Cổ trùng đã sớm cắn nát tâm mạch của tôi.
Lời vừa dứt, Long Vũ oán hận nói:
- Tiểu sư muội, em yên tâm. Bất kể thế nào anh cũng không vất bỏ em. Chỉ cần ra được ngoài, tương lai nhất định anh sẽ báo thù cho em.
- Phốc.
Nhưng lúc này, Đường Hương Hương lại hộc máu. Hai má đã trở lên tái nhợt, thực dọa người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.