Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 233: Đại thần võng du (13)
Nhất Lộ Phiền Hoa
21/07/2021
Người của tập đoàn Sở Vân đi qua đi lại rất nhiều.
Lâm Nghiệp liếc mắt nhìn, chỉ thấy lối vào thang máy cách quầy lễ tân không xa đang đóng lại.
“Vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy?”
Có lẽ vẻ mặt của Lâm Nghiệp hơi dữ tợn, người phụ nữ ở quầy lễ tân cũng giật mình, , ". . . Vừa mới có vị tiểu thư tìm trợ lý Từ."
Chờ khi Lâm Nghiệp lên lầu, trợ lý Từ đứng ở bên trong, tay còn cầm cái USB, đứng ngây tại chỗ.
"Trợ lý Từ, vừa rồi có người đến tìm bà? Lâm Nghiệp thở hồng hộc chạy đến.
Trợ lý Từ nở nụ cười hiếm thấy: "Là một cô gái xinh đẹp, tại sao trêи đời lại có một người lớn lên xinh đẹp và tài năng đến thế nhỉ?"
Trợ lý Từ là một người phụ nữ trung niên 40 tuổi, luôn mang danh xưng khắc nghiệt.
Là người phụ nữ nổi tiếng mạnh mẽ trong công ty, từ trước đến nay sắc mặt đều không thay đổi.
Lâm Nghiệp lần đầu tiên thấy bà khen một người.
Còn khen . . . Xinh đẹp? Nếu trợ lý Từ nói xinh đẹp, chắc chắn vô cùng ưa nhìn.
Nghe thế, Lâm Nghiệp thở phào một hơi.
Nếu thực sự như vậy, chắc không phải Diệp Thượng Sơ Dương đâu.
Hắn ngồi trêи ghế, có chút xuất thần.
"Lâm thiếu, cậu không sao chứ?" Trợ lý Từ khắc nghiệt nhìn về phía Lâm Nghiệp.
Lâm Nghiệp lắc đầu, hắn lười biếng ngồi xuống ghế, cảm thấy mình nhất định dính ma chướng rồi, vậy mà chỉ bởi vì một giọng nói, một người từ đầu tới đuôi đều chưa từng gặp qua, khiến mình chật vật như vậy.
Rõ ràng quyết định không chờ mong, cũng không có cảm giác rung động như lúc trước.
Nhưng khi nghe được giọng cô, bản thân sẽ không còn tự chủ được.
Diệp Thượng Sơ Dương có độc sao?
"Chỉ là hiện thực và internet chênh lệch quá lớn." Hắn cười cười.
**
Bên này.
Diệp Thiều Hoa nhìn đồng hồ, không về Diệp gia, mà đi đến quảng trường trước, chọn một cái đồng hồ nam.
Diệp Khánh Khôn cầm cái đồng hồ hỏng kia lắc qua lại trước mặt cô nhiều lần.
Quản gia bất đắc dĩ trong âm thầm nói cho Diệp Thiều Hoa biết, Diệp Thiều Hoa mới biết được Diệp Khánh Khôn đang làm cái gì.
Lần này khi thanh toán, cô không dùng thẻ của Diệp Khánh Khôn, mà dùng một cái thẻ khác.
Trong khi chờ đóng gói, cô nhận được một tin nhắn được mã hóa.
Là tổ hành động đặc thù gửit tới —— [ Bảng số xe đã tra được rồi, mấy ngày nữa tổ chức sẽ phái người đến bảo vệ cô và gia đình cô, xác nhận là có ý định mưu sát, đang tra ra người sau lưng. ]
Diệp Thiều Hoa gửi lời cảm ơn.
Trêи thực tế cô đã sớm biết người sau lưng là ai, nhưng ở trước mặt tổ chức đi hack cơ quan tình báo quốc gia không tốt lắm.
Hơn nữa, cũng chỉ là một An Tuân mà thôi, cô cảm thấy tổ nghiệp vụ đặc biệt sẽ không thể không phát hiện ra.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của 008 đang thăng cấp vang lên.
[ Đinh! Hệ thống đã thành công thăng lên cấp 4! Thành công mở ra quyền hạn cấp 4! ]
[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo hộ phủ tướng quân, hệ thống ban thưởng 1000 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trợ giúp vương triều thống nhất, hệ thống ban thưởng 10000 tích phân! ]
Diệp Thiều Hoa sững sờ, "Nhiệm vụ ẩn á?"
[ Không sai, ] 008 bởi vì thăng cấp vô cùng vui vẻ, [ Thế giới trung cấp đều có nhiệm vụ ẩn, nhưng cụ về nhiệm vụ ẩn, em cũng không rõ ràng, có ít người trải qua hơn ba trăm thế giới cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ ẩn. ]
Có vẻ như lần này may mắn là tốt rồi.
Khi Diệp Thiều Hoa trở lại nhà họ Diệp,, không nhìn thấy Diệp Khánh Khôn.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Khánh Khôn, đối phương sau nửa ngày mới nhận, còn dập máy rất nhanh.
Nàng còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài cửa Diệp gia liền xuất hiện hai người.
"Diệp tiểu thư, cô khỏe chứ, lão gia tử chúng tôi cho mời cô." Đó là một người đàn ông năm mươi tuổi. Ông ta hơi cúi đầu.
Mười điểm cung kính.
Nhưng thái độ lại hết sức cường ngạnh.
Nhìn thấy vậy, Diệp Thiều Hoa liền kịp phản ứng đối phương là ai.
Người của mẹ cô.
Mẹ ruột cô tên Hứa Hiểu Tuệ, năm đó khi còn trẻ, kết hôn với nam thần Diệp Khánh Khôn, Sau khi kết hôn, bà ta mới cảm thấy cuộc sống không có tiền sẽ như thế này
Không có sự giúp đỡ của Hứa gia, Hứa Hiểu Tuệ chỉ có thể ở loại phong giá rẻ nhất.
Sau đó bị Hứa gia tìm được, lão gia tử nhà họ Hứa muối cho Diệp Khánh Khôn ở rể nhà họ Hứa, Diệp Khánh Khôn từ chốt.
Lão gia tử liền cường ngạnh để hai người ly hôn
Hứa Hiểu Tuệ chịu không được chất lượng sinh hoạt thấp, bà ta để lại Diệp Thiều Hoa, người mà nhà họ Hứa không muốn gặp nhất.
Thời gian trôi qua 20 năm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được.
Diệp Khánh Khôn nhìn người phụ nữ duyên dáng và sang trọng ngồi đối diện và một ông già với mái tóc bạc trắng.
"Khánh Khôn, con gái ông đã nuôi suốt 20 năm, " Hứa Hiểu Tuệ nhìn nam nhân trung niên Phong Hoa năm đó giờ vẫn không thay đổi, có chút hoảng hốt, "Hiện tại tôi muốn đón con bé về về."
"Không được." Diệp Khánh Khôn không chút suy nghĩ cự tuyệt."
Lão gia tử Hứa gia mặt không biểu tình đánh giá Diệp Khánh Khôn: "Cậu cho rằng bây giờ cậu có nhiều tiền là đủ rồi ư? Đáng tiếc cậu đã quá già rồi. Tất cả người nhà họ Hứa chúng tôi đều đi học trung học ở nước ngoài, trình độ lễ nghi, tài năng và khả năng ngoại giao người bình thường đều không thể tiếp cận được. “
"Cậu phải suy nghĩ kỹ, cái gì mới là tối với con gái của cậu, cậu cũng phải suy nghĩ về tương lai sau này của con bé chứ. Hay cậu muốn con gái mình sau này lưu lạc đầu đường xó chợ, đi làm ở công trường?"
Nhà họ Hứa là danh môn vọng tộc, hơn nửa gia tộc nổi tiếng ở Thanh thị đều có quan hệ với nhà họ Hứa.
Lúc tin tức Diệp Thiều Hoa trở về bị người ta biết. Nhà họ Hứa đều trở thành trò cười.
Nhưng Hứa Hiểu Tuệ là đứa con gái mà lão gia tử thương yêu nhân, cũng là người có bối phận nhất Hứa gia.
Cho nên khi Hứa Hiểu Tuệ yêu cầu, lão gia tử nhà họ Hứa cũng không có ngăn cản.
Lão gia tử nhà họ Hứa, cứ như vậy đem sự cố gắng của Diệp Khánh Khôn dẫm nát trong lòng bàn chân.
Ông ta vẫn luôn xem thường Diệp Khánh Khôn xuất thân nông thôn, cho nên cũng sẽ không giả bộ hiền lành: "Tôi đã kêu người đưa con gái cậu đến đây rồi. Hứa gia cũng đã sắp xếp xong xuôi đại học ở nước ngoài cho con bé rồi. Sau khi tốt nghiệp con bé sẽ đi. Chấp nhận hay không do con bé. Nó cũng là người trưởng thành rồi, biết rõ thứ gì tốt với mình hơn."
"Các ngươi!" Diệp Khánh Khôn biến sắc.
Hắn biết rõ lão gia tử Hứa gia một mực xem thường thân phận của mình.
Cả ba đời Diệp gia đều là nông thôn.
Nhưng hắn không nghĩ tới lão gia tử nhà họ Hứa lại làm như vậy.
Hắn biết, bây giờ dù mình là một người thành đạt, nhưng vẫn kém nhà họ Hứa rất nhiều.
"Cậu cũng biết bây giờ cậu đang làm cái gì mà, " Lão gia tử hứa ra vẻ mặt cảnh cáo nhìn Diệp Khánh Khôn, "Tôi không tin một thương nhân như cậu không có sơ hở gì , chỉ cần tôi nói một tiếng, tin không, ngày mai cấp trêи có thể đến nhà cậu khám xét."
"Tôi không muốn làm khó cậu, cậu chắc cũng không muốn con gái của cậu tận mắt nhìn cậu bị người ta tóm đi phải không."
Hắn hài lòng nhìn Diệp Khánh Khôn sắc mặt tái nhợt.
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
"Thiều . . . Thiều Hoa?" Diệp Khánh Khôn có chút thất thố đứng lên.
Thậm chí có chút sợ hãi.
Hứa Hiểu Tuệ nhìn thấy nữ sinh, cũng vô ý thức đứng lên.
Nữ sinh mặt mày hơn phân nửa đều rất giống bà tà, nhưng không mềm mại, mà rất sắc bén.
Có lẽ vì bản tính hai mẹ con, vừa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trêи mặt bà ta không che giấu được vẻ mừng rỡ.
Lão gia tử nhà họ Hứa khắc nghiệt đánh giá Diệp Thiều Hoa, từ sợi tóc đến móng chân đều không sai, bất mãn trong lòng ông ta cũng giảm bớt rất nhiều.
Giống như bộ dạng của một tiểu thư khuê các.
Loại bình tĩnh này bắt nguồn từ trong xương cốt, không có thực lực nhất định không chống đỡ nổi.
Ngay từ đầu Hứa Hiểu Tuệ bảo ông ta đến, ông ta rất không tình nguyện, nhưng bây giờ lại không miễn cưỡng như vậy.
Nghĩ tới đây, ông ta đem lời vừa nói với Diệp Khánh Khôn nói lại lần nữa với Diệp Thiều Hoa.
Ông ta tin tưởng nữ sinh thông minh trước mặt sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Diệp Khánh Khôn há to miệng, nhất thời vẫn không nói ra cái gì muốn nói, cười như khóc, "Thiều Hoa, đó là mẹ mà con luôn muốn tìm . . . Con, con đi theo bà ấy . . ."
Còn nhớ, lúc Diệp Thiều Hoa rất nhỏ, cô ngồi trong lòng hắn, nói muốn có mẹ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, ngẩng đầu lên hỏi hắn tại sao những đứa trẻ khác có mẹ.
Diệp Khánh Khôn cố nén nước mắt.
Nếu như Hứa gia thật sự muốn tranh với hắn, hắn không thể chiến đấu được.
Nền tảng của nhà họ Hứa quả thực rất mạnh.
Diệp Thiều Hoa cầm đồng hồ trong tay đưa cho Diệp Khánh Khôn, sau đó tay đút túi quần, trực tiếp nghiêng người đi vào trong.
Không thèm nhìn hai người nhà họ Hứa.
Cô mặt mày thanh lãnh, thần sắc tản mạn, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú gần như kỳ lạ của cô.
Hứa lão gia tử mắt sắc mãnh liệt, "Cháu có biết mình vừa từ chối cái gì hay không."
"Thiều Hoa, mẹ là mẹ con đây!" Hứa Hiểu Tuệ che miệng không dám tin nhìn Diệp Thiều Hoa.
Diệp Khánh Khôn cũng có chút kỳ quái, hắn lúng túng nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, "Con không phải một mực muốn tìm mẹ . . ."
"Tìm me cái gì, " Khuôn mặt trắng bệch, lãnh đạm của cô gái khẽ biến, ánh mắt kia mười điểm bễ nghễ, "Ba, ba đã quên cỏ mộ của mẹ đã mọc đến hơn mười mét rồi sao?”
"À, ba suýt nữa quên mất!" Diệp Khánh Khôn hai mắt tỏa sáng, vừa vặn cũng nhìn thấy đồng hồ trong hộp, "Đây là con mua à? Thực sự cha không thiếu đồng hồ, sao con lại mua 1 món đồ xa xỉ thế này cho cha chứ."
"Không sai, " Diệp Thiều Hoa liếc mắt, nhìn Diệp Khánh Khôn còn đang thất thần, cô lười biếng nghiêng người nhìn sang hắn: "Đi thôi."
Câu nói tràn ngập sự lười biếng.
"À à." Diệp Khánh Khôn hấp tấp theo sát Diệp Thiều Hoa đi ra ngoài.
Không kìm được vui mừng.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thật cứ như vậy rời đi, lão gia tử nhà họ Hứa sắc mặt trầm xuống.
Hắn đời này chưa bị người ta xem nhẹ như vậy.
Hứa Hiểu Tuệ càng bị đả kϊƈɦ hơn, "Thiều Hoa, con cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo khổ bình thường như vậy sao? Ngươi thông minh như vậy, thì đỗ thủ khoa của đại học S, con rõ ràng có thể có tiền đồ tốt hơn, tại sao phải lựa chọn như ba con? !"
Diệp Khánh Khôn lúc trước rõ ràng có thể có cuộc sống tốt hơn.
Hắn không nguyện ý, cứ như vậy liều sống liều chết tự mình chuốc lấy cực khổ, còn phải hàng ngày đi làm ở công trường.
Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn? Tại sao phải như thế?
Bà ta biết rõ Diệp Thiều Hoa và Diệp Khánh Khôn không bỏ được, bởi vì họ là huyết thống máu mủ
"Cha, cha khuyên nhủ Thiều Hoa đi, con là mẹ của con bé, không thể mặc kệ con bé được." Hứa Hiểu Tuệ cầu xin lão gia tử Hứa gia.
Lão gia tử Hứa gia để người ta ngăn cản Hứa Hiểu Tuệ, hắn nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, nói: "Cô nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Diệp Thiều Hoa giật giật miệng.
Cười đầy lười biếng.
Hừm.., ai sợ ai.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Tóc Dài Tới Eo ——
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, kiếm hiệp tình làm mở một đại hội Cosplay cho người trong game, tớ nghe nói trong trò chơi rất nhiều người chơi đều được mời, trọng yếu nhất là Nhàn Hoa Lộng Ảnh kia cũng đi, cậu đi không?
Lâm Nghiệp liếc mắt nhìn, chỉ thấy lối vào thang máy cách quầy lễ tân không xa đang đóng lại.
“Vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy?”
Có lẽ vẻ mặt của Lâm Nghiệp hơi dữ tợn, người phụ nữ ở quầy lễ tân cũng giật mình, , ". . . Vừa mới có vị tiểu thư tìm trợ lý Từ."
Chờ khi Lâm Nghiệp lên lầu, trợ lý Từ đứng ở bên trong, tay còn cầm cái USB, đứng ngây tại chỗ.
"Trợ lý Từ, vừa rồi có người đến tìm bà? Lâm Nghiệp thở hồng hộc chạy đến.
Trợ lý Từ nở nụ cười hiếm thấy: "Là một cô gái xinh đẹp, tại sao trêи đời lại có một người lớn lên xinh đẹp và tài năng đến thế nhỉ?"
Trợ lý Từ là một người phụ nữ trung niên 40 tuổi, luôn mang danh xưng khắc nghiệt.
Là người phụ nữ nổi tiếng mạnh mẽ trong công ty, từ trước đến nay sắc mặt đều không thay đổi.
Lâm Nghiệp lần đầu tiên thấy bà khen một người.
Còn khen . . . Xinh đẹp? Nếu trợ lý Từ nói xinh đẹp, chắc chắn vô cùng ưa nhìn.
Nghe thế, Lâm Nghiệp thở phào một hơi.
Nếu thực sự như vậy, chắc không phải Diệp Thượng Sơ Dương đâu.
Hắn ngồi trêи ghế, có chút xuất thần.
"Lâm thiếu, cậu không sao chứ?" Trợ lý Từ khắc nghiệt nhìn về phía Lâm Nghiệp.
Lâm Nghiệp lắc đầu, hắn lười biếng ngồi xuống ghế, cảm thấy mình nhất định dính ma chướng rồi, vậy mà chỉ bởi vì một giọng nói, một người từ đầu tới đuôi đều chưa từng gặp qua, khiến mình chật vật như vậy.
Rõ ràng quyết định không chờ mong, cũng không có cảm giác rung động như lúc trước.
Nhưng khi nghe được giọng cô, bản thân sẽ không còn tự chủ được.
Diệp Thượng Sơ Dương có độc sao?
"Chỉ là hiện thực và internet chênh lệch quá lớn." Hắn cười cười.
**
Bên này.
Diệp Thiều Hoa nhìn đồng hồ, không về Diệp gia, mà đi đến quảng trường trước, chọn một cái đồng hồ nam.
Diệp Khánh Khôn cầm cái đồng hồ hỏng kia lắc qua lại trước mặt cô nhiều lần.
Quản gia bất đắc dĩ trong âm thầm nói cho Diệp Thiều Hoa biết, Diệp Thiều Hoa mới biết được Diệp Khánh Khôn đang làm cái gì.
Lần này khi thanh toán, cô không dùng thẻ của Diệp Khánh Khôn, mà dùng một cái thẻ khác.
Trong khi chờ đóng gói, cô nhận được một tin nhắn được mã hóa.
Là tổ hành động đặc thù gửit tới —— [ Bảng số xe đã tra được rồi, mấy ngày nữa tổ chức sẽ phái người đến bảo vệ cô và gia đình cô, xác nhận là có ý định mưu sát, đang tra ra người sau lưng. ]
Diệp Thiều Hoa gửi lời cảm ơn.
Trêи thực tế cô đã sớm biết người sau lưng là ai, nhưng ở trước mặt tổ chức đi hack cơ quan tình báo quốc gia không tốt lắm.
Hơn nữa, cũng chỉ là một An Tuân mà thôi, cô cảm thấy tổ nghiệp vụ đặc biệt sẽ không thể không phát hiện ra.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của 008 đang thăng cấp vang lên.
[ Đinh! Hệ thống đã thành công thăng lên cấp 4! Thành công mở ra quyền hạn cấp 4! ]
[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo hộ phủ tướng quân, hệ thống ban thưởng 1000 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trợ giúp vương triều thống nhất, hệ thống ban thưởng 10000 tích phân! ]
Diệp Thiều Hoa sững sờ, "Nhiệm vụ ẩn á?"
[ Không sai, ] 008 bởi vì thăng cấp vô cùng vui vẻ, [ Thế giới trung cấp đều có nhiệm vụ ẩn, nhưng cụ về nhiệm vụ ẩn, em cũng không rõ ràng, có ít người trải qua hơn ba trăm thế giới cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ ẩn. ]
Có vẻ như lần này may mắn là tốt rồi.
Khi Diệp Thiều Hoa trở lại nhà họ Diệp,, không nhìn thấy Diệp Khánh Khôn.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Khánh Khôn, đối phương sau nửa ngày mới nhận, còn dập máy rất nhanh.
Nàng còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài cửa Diệp gia liền xuất hiện hai người.
"Diệp tiểu thư, cô khỏe chứ, lão gia tử chúng tôi cho mời cô." Đó là một người đàn ông năm mươi tuổi. Ông ta hơi cúi đầu.
Mười điểm cung kính.
Nhưng thái độ lại hết sức cường ngạnh.
Nhìn thấy vậy, Diệp Thiều Hoa liền kịp phản ứng đối phương là ai.
Người của mẹ cô.
Mẹ ruột cô tên Hứa Hiểu Tuệ, năm đó khi còn trẻ, kết hôn với nam thần Diệp Khánh Khôn, Sau khi kết hôn, bà ta mới cảm thấy cuộc sống không có tiền sẽ như thế này
Không có sự giúp đỡ của Hứa gia, Hứa Hiểu Tuệ chỉ có thể ở loại phong giá rẻ nhất.
Sau đó bị Hứa gia tìm được, lão gia tử nhà họ Hứa muối cho Diệp Khánh Khôn ở rể nhà họ Hứa, Diệp Khánh Khôn từ chốt.
Lão gia tử liền cường ngạnh để hai người ly hôn
Hứa Hiểu Tuệ chịu không được chất lượng sinh hoạt thấp, bà ta để lại Diệp Thiều Hoa, người mà nhà họ Hứa không muốn gặp nhất.
Thời gian trôi qua 20 năm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được.
Diệp Khánh Khôn nhìn người phụ nữ duyên dáng và sang trọng ngồi đối diện và một ông già với mái tóc bạc trắng.
"Khánh Khôn, con gái ông đã nuôi suốt 20 năm, " Hứa Hiểu Tuệ nhìn nam nhân trung niên Phong Hoa năm đó giờ vẫn không thay đổi, có chút hoảng hốt, "Hiện tại tôi muốn đón con bé về về."
"Không được." Diệp Khánh Khôn không chút suy nghĩ cự tuyệt."
Lão gia tử Hứa gia mặt không biểu tình đánh giá Diệp Khánh Khôn: "Cậu cho rằng bây giờ cậu có nhiều tiền là đủ rồi ư? Đáng tiếc cậu đã quá già rồi. Tất cả người nhà họ Hứa chúng tôi đều đi học trung học ở nước ngoài, trình độ lễ nghi, tài năng và khả năng ngoại giao người bình thường đều không thể tiếp cận được. “
"Cậu phải suy nghĩ kỹ, cái gì mới là tối với con gái của cậu, cậu cũng phải suy nghĩ về tương lai sau này của con bé chứ. Hay cậu muốn con gái mình sau này lưu lạc đầu đường xó chợ, đi làm ở công trường?"
Nhà họ Hứa là danh môn vọng tộc, hơn nửa gia tộc nổi tiếng ở Thanh thị đều có quan hệ với nhà họ Hứa.
Lúc tin tức Diệp Thiều Hoa trở về bị người ta biết. Nhà họ Hứa đều trở thành trò cười.
Nhưng Hứa Hiểu Tuệ là đứa con gái mà lão gia tử thương yêu nhân, cũng là người có bối phận nhất Hứa gia.
Cho nên khi Hứa Hiểu Tuệ yêu cầu, lão gia tử nhà họ Hứa cũng không có ngăn cản.
Lão gia tử nhà họ Hứa, cứ như vậy đem sự cố gắng của Diệp Khánh Khôn dẫm nát trong lòng bàn chân.
Ông ta vẫn luôn xem thường Diệp Khánh Khôn xuất thân nông thôn, cho nên cũng sẽ không giả bộ hiền lành: "Tôi đã kêu người đưa con gái cậu đến đây rồi. Hứa gia cũng đã sắp xếp xong xuôi đại học ở nước ngoài cho con bé rồi. Sau khi tốt nghiệp con bé sẽ đi. Chấp nhận hay không do con bé. Nó cũng là người trưởng thành rồi, biết rõ thứ gì tốt với mình hơn."
"Các ngươi!" Diệp Khánh Khôn biến sắc.
Hắn biết rõ lão gia tử Hứa gia một mực xem thường thân phận của mình.
Cả ba đời Diệp gia đều là nông thôn.
Nhưng hắn không nghĩ tới lão gia tử nhà họ Hứa lại làm như vậy.
Hắn biết, bây giờ dù mình là một người thành đạt, nhưng vẫn kém nhà họ Hứa rất nhiều.
"Cậu cũng biết bây giờ cậu đang làm cái gì mà, " Lão gia tử hứa ra vẻ mặt cảnh cáo nhìn Diệp Khánh Khôn, "Tôi không tin một thương nhân như cậu không có sơ hở gì , chỉ cần tôi nói một tiếng, tin không, ngày mai cấp trêи có thể đến nhà cậu khám xét."
"Tôi không muốn làm khó cậu, cậu chắc cũng không muốn con gái của cậu tận mắt nhìn cậu bị người ta tóm đi phải không."
Hắn hài lòng nhìn Diệp Khánh Khôn sắc mặt tái nhợt.
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
"Thiều . . . Thiều Hoa?" Diệp Khánh Khôn có chút thất thố đứng lên.
Thậm chí có chút sợ hãi.
Hứa Hiểu Tuệ nhìn thấy nữ sinh, cũng vô ý thức đứng lên.
Nữ sinh mặt mày hơn phân nửa đều rất giống bà tà, nhưng không mềm mại, mà rất sắc bén.
Có lẽ vì bản tính hai mẹ con, vừa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trêи mặt bà ta không che giấu được vẻ mừng rỡ.
Lão gia tử nhà họ Hứa khắc nghiệt đánh giá Diệp Thiều Hoa, từ sợi tóc đến móng chân đều không sai, bất mãn trong lòng ông ta cũng giảm bớt rất nhiều.
Giống như bộ dạng của một tiểu thư khuê các.
Loại bình tĩnh này bắt nguồn từ trong xương cốt, không có thực lực nhất định không chống đỡ nổi.
Ngay từ đầu Hứa Hiểu Tuệ bảo ông ta đến, ông ta rất không tình nguyện, nhưng bây giờ lại không miễn cưỡng như vậy.
Nghĩ tới đây, ông ta đem lời vừa nói với Diệp Khánh Khôn nói lại lần nữa với Diệp Thiều Hoa.
Ông ta tin tưởng nữ sinh thông minh trước mặt sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Diệp Khánh Khôn há to miệng, nhất thời vẫn không nói ra cái gì muốn nói, cười như khóc, "Thiều Hoa, đó là mẹ mà con luôn muốn tìm . . . Con, con đi theo bà ấy . . ."
Còn nhớ, lúc Diệp Thiều Hoa rất nhỏ, cô ngồi trong lòng hắn, nói muốn có mẹ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, ngẩng đầu lên hỏi hắn tại sao những đứa trẻ khác có mẹ.
Diệp Khánh Khôn cố nén nước mắt.
Nếu như Hứa gia thật sự muốn tranh với hắn, hắn không thể chiến đấu được.
Nền tảng của nhà họ Hứa quả thực rất mạnh.
Diệp Thiều Hoa cầm đồng hồ trong tay đưa cho Diệp Khánh Khôn, sau đó tay đút túi quần, trực tiếp nghiêng người đi vào trong.
Không thèm nhìn hai người nhà họ Hứa.
Cô mặt mày thanh lãnh, thần sắc tản mạn, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú gần như kỳ lạ của cô.
Hứa lão gia tử mắt sắc mãnh liệt, "Cháu có biết mình vừa từ chối cái gì hay không."
"Thiều Hoa, mẹ là mẹ con đây!" Hứa Hiểu Tuệ che miệng không dám tin nhìn Diệp Thiều Hoa.
Diệp Khánh Khôn cũng có chút kỳ quái, hắn lúng túng nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, "Con không phải một mực muốn tìm mẹ . . ."
"Tìm me cái gì, " Khuôn mặt trắng bệch, lãnh đạm của cô gái khẽ biến, ánh mắt kia mười điểm bễ nghễ, "Ba, ba đã quên cỏ mộ của mẹ đã mọc đến hơn mười mét rồi sao?”
"À, ba suýt nữa quên mất!" Diệp Khánh Khôn hai mắt tỏa sáng, vừa vặn cũng nhìn thấy đồng hồ trong hộp, "Đây là con mua à? Thực sự cha không thiếu đồng hồ, sao con lại mua 1 món đồ xa xỉ thế này cho cha chứ."
"Không sai, " Diệp Thiều Hoa liếc mắt, nhìn Diệp Khánh Khôn còn đang thất thần, cô lười biếng nghiêng người nhìn sang hắn: "Đi thôi."
Câu nói tràn ngập sự lười biếng.
"À à." Diệp Khánh Khôn hấp tấp theo sát Diệp Thiều Hoa đi ra ngoài.
Không kìm được vui mừng.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thật cứ như vậy rời đi, lão gia tử nhà họ Hứa sắc mặt trầm xuống.
Hắn đời này chưa bị người ta xem nhẹ như vậy.
Hứa Hiểu Tuệ càng bị đả kϊƈɦ hơn, "Thiều Hoa, con cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo khổ bình thường như vậy sao? Ngươi thông minh như vậy, thì đỗ thủ khoa của đại học S, con rõ ràng có thể có tiền đồ tốt hơn, tại sao phải lựa chọn như ba con? !"
Diệp Khánh Khôn lúc trước rõ ràng có thể có cuộc sống tốt hơn.
Hắn không nguyện ý, cứ như vậy liều sống liều chết tự mình chuốc lấy cực khổ, còn phải hàng ngày đi làm ở công trường.
Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn? Tại sao phải như thế?
Bà ta biết rõ Diệp Thiều Hoa và Diệp Khánh Khôn không bỏ được, bởi vì họ là huyết thống máu mủ
"Cha, cha khuyên nhủ Thiều Hoa đi, con là mẹ của con bé, không thể mặc kệ con bé được." Hứa Hiểu Tuệ cầu xin lão gia tử Hứa gia.
Lão gia tử Hứa gia để người ta ngăn cản Hứa Hiểu Tuệ, hắn nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, nói: "Cô nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Diệp Thiều Hoa giật giật miệng.
Cười đầy lười biếng.
Hừm.., ai sợ ai.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Tóc Dài Tới Eo ——
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, kiếm hiệp tình làm mở một đại hội Cosplay cho người trong game, tớ nghe nói trong trò chơi rất nhiều người chơi đều được mời, trọng yếu nhất là Nhàn Hoa Lộng Ảnh kia cũng đi, cậu đi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.