Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 123: Đệ nhất y sư phản công ( 5 )
Nhất Lộ Phiền Hoa
09/06/2020
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thiên Vân
Beta: Angela+Tố Hiên
Khâu Tử Phàm nhớ rất rõ, Diệp Thiều Hoa không kế thừa được y bát của ông nội Diệp, tư liệu trên Tinh Võng đã rành rành ra đó, thậm chí cô ta còn chưa được tiếp nhận sự giáo dục cao cấp nào.
Đám người Mạnh Vũ Thần đang rất nghiêm túc mà chẩn trị cho người kia, cũng lười để ý đến Diệp Thiều Hoa.
“Tôi biết cô, là kẻ lừa đảo đang khá nổi tiếng trên mạng gần đây đúng không”, Sĩ quan bên cạnh đã nhận ra Diệp Thiều Hoa, “Người suýt nữa đã khiến Lâm thiếu phải bỏ mạng? Mau mau cút ngay, đừng ở đây cản trở các y sĩ, thứ này mà còn tự xưng mình là y sĩ? Ai cho cô tự tin đó, cô đã từng xem qua sách y sĩ chưa?”
Anh ta nói xong thì cầm vũ khí chống lên Diệp Thiều Hoa, muốn đẩy cô vào đám người.
Lại không nghĩ Diệp Thiều Hoa chỉ dùng một ngón tay đã nhẹ nhàng ngăn được.
Sĩ quan này có quân hàm tương đối cao trong liên minh Z, giá trị vũ lực tuyệt đối không thấp, anh ta vốn không để Diệp Thiều Hoa vào mắt. Bởi vì trong liên minh, anh ta chắc chắn có thể xếp vào top 20, nhưng không ngờ Diệp Thiều Hoa lại dễ dàng đẩy vũ khí của anh ta ra như vậy.
Toàn bộ liên minh Z không có mấy ai làm được chuyện này?
Anh ta sững sờ ngay tại chỗ, Diệp Thiều Hoa nhân cơ hội đẩy Mạnh Vũ Thần ra, chỉ đặt tay mình lên cổ tay Vân thiếu tướng, sức mạnh tinh thần dịu dàng nhanh chóng xoa dịu cơ thể đang xao động của hắn.
Chỉ trong chốc lát cô đã đứng lên, lúc này vị sĩ quan bên cạnh cũng tỉnh táo lại: “Cô làm gì thế, cô để tay vào đâu vậy hả!”
Xem ra nguyên chủ đã để lại ấn tượng quá xấu trong lòng mọi người, Diệp Thiều Hoa nghiêng người đi, nhướng mày, “Đừng làm phiền tôi.”
Nói xong, cô không chút để ý đi xuyên qua đám người, cô đang đeo cặp kính đen, nên không ai thấy rõ gương mặt cô.
Nhưng rất kỳ lạ, ở đây không ai dám cản cô lại.
“Diệp Khôn nói cô ta là người nhà họ Diệp, tôi thấy chả giống họ Diệp một chút nào cả.” Mạnh Vũ Thần nhìn thoáng qua bóng dáng Diệp Thiều Hoa, không khỏi lắc đầu: “Ham danh ham lợi quá mức, nhưng y sĩ đâu dễ học như thế, còn muốn bám lấy Vân thiếu tướng nữa chứ.”
“Chắc là vì chị Mạnh” Người bạn bên cạnh Mạnh Vũ Thần cười mỉa một tiếng: “Nhưng cô ta học thế nào cũng không so được với chị Mạnh, gây ra cục diện rối rắm còn để chị Mạnh phải dọn dẹp.”
Nhưng tên sĩ quan kia lại nhìn theo bóng dáng Diệp Thiều Hoa như đang suy tư gì đó.
**
Diệp Thiều Hoa trực tiếp rẽ vào phòng hiệu trưởng, trên đường đi, Thư Mạn bên cạnh cứ liếc nhìn cô miết.
Hiệu trưởng Ager không có ở văn phòng, Diệp Thiều Hoa đợi nửa giờ mới gặp được ông ta.
“Là trò gửi cho tôi cái lý luận cổ y tối hôm qua đúng không?” Ager dùng ánh mắt thật sâu nhìn Diệp Thiều Hoa: “Trò còn nhớ mình đã viết cái gì không?”
Diệp Thiều Hoa gật đầu: “Đương nhiên.”
Nói xong cô chậm rãi đọc lại từ đầu, thỉnh thoảng gặp phải từ lạ còn dừng lại giải thích cho Ager một chút.
Cô đọc như nước chảy mây trôi, hiệu trưởng Ager nhìn trang giấy trong tay, khi cô đọc đến đoạn sau thì toàn những nội dung xa lạ.
“Ngừng! Tôi tin trò rồi!” hiệu trưởng Ager nhìn Diệp Thiều Hoa, hai mắt tỏa ra ánh sáng, “Vậy trò có muốn làm đệ tử của tôi không? Tôi thề sẽ truyền dạy hết tri thức cả đời mình đã học cho trò!”
Thư Mạn đứng bên cạnh Diệp Thiều Hoa nghe thấy câu nói này thì trợn trừng mắt.
Hiệu trưởng Ager mà toàn bộ học sinh trên tinh cầu này đều hướng tới, bỗng nhiên lại muốn nhận Diệp Thiều Hoa làm đệ tử? Cô … Cô nghe lầm rồi sao?
Ager xác định mình không nói sai, cổ y trên tinh cầu này đã thất truyền từ rất lâu, nhà họ Diệp mấy trăm năm trước tiếng tăm lừng lẫy với cổ y mới là đại gia tộc đứng trên đỉnh cao chân chính, khi đó còn chưa có nghề y sĩ này, năng lượng của dị thế căn bản không cần khống chế mất nhiều thời gian như bây giờ, thần y thời cổ chỉ cần mấy cây kim bạc thôi là có thể khai thông khí tức hỗn loạn trong cơ thể.
Đáng tiếc cuối cùng nhà họ Diệp lại suy tàn.
“Rất nhiều người muốn làm đệ tử của tôi, nếu tôi đã trực tiếp lựa chọn trò, trò sẽ phải chịu áp lực về mọi mặt, trò hiểu chứ?” Ager nhìn Diệp Thiều Hoa nói.
Diệp Thiều Hoa nghe vậy thì nở nụ cười bình thản, “Tất nhiên.”
Áp lực này có thể lớn đến mức nào chứ, thế giới ma pháp kia mới gọi là áp lực.
“Được, tôi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ bái sư.” Hiệu trưởng Ager dặn dò cô vài câu, sau đó mới để cô đi.
Sau khi hai người rời đi, được nửa đường Thư Mạn mới bắt đầu tỉnh táo lại, cô ấy ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Hoa: “Mẹ nó, thì ra cậu là truyền nhân cổ y, vì sao không nói sớm hả?! Hại tớ lo lắng vô ích lâu như vậy!”
Diệp Thiều Hoa nhướng mày: “Chẳng lẽ tớ chưa nói tớ là trung y sao?”
“Nhưng……” Thư Mạn chưa nói gì, cô ấy cứ nghĩ là Diệp Thiều Hoa chỉ là dạng trung y giống đám lừa đảo đi bậy bạ trên đường ấy.
Không ngờ cô thật sự là truyền nhân cổ y.
“Nếu nhà họ Khâu biết cậu là truyền nhân cổ y, sợ là rớt cả cằm luôn đó.” Thư Mạn thì thào nói.
Diệp Thiều Hoa về tới ký túc xá, phát hiện đồ dùng sinh hoạt của cô đều đã đủ, cô chưa từng mua những thứ này, là ai mua không cần nói cũng biết.
“Thư Mạn, tớ nhớ trước kia nhà họ Thư các cậu cũng là đại gia tộc y sĩ đúng không?” Diệp Thiều Hoa nhìn cô một cái: “Năng lượng trong cơ thể cậu cũng lớn lắm, tớ chữa giúp cậu.”
Nghe vậy, ánh mắt Thư Mạn chợt tối đi vài phần: “Không sao đâu, tớ cũng quen rồi, vì năng lượng trong cơ thể lúc mới sinh ra đã bắt đầu náo loạn, không có y sĩ nào trị được, cho nên nhà họ Thư bọn tớ mới trở thành người thường, cậu đừng vì tớ mà lãng phí thời gian, phải đi theo hiệu trưởng Ager học tập cho tốt.”
Diệp Thiều Hoa không giải thích thêm với cô ấy, chờ đến lúc trị hết rồi thì cô ấy sẽ biết Diệp Thiều Hoa không phải đang nói đùa.
**
Cùng lúc đó, nhà họ Vân đang được canh phòng cẩn thận.
“Vân thiếu tướng, thật sự chỉ có học sinh của học viện Thần Hành thôi.” Sĩ quan đứng bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi với ngũ quan cực kỳ rõ ràng nghi ngờ nghiêng người đi, anh mặc bộ đồ tác chiến màu đen, khí chất cực kỳ lạnh lùng, như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, đôi mắt sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Vân Mặc lắc đầu, anh nhìn những người trong phòng: “Không đúng, thật sự không có ai khác sao?”
Anh rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức rất thoải mái, cứ như trải qua trăm đắng ngàn cay cũng muốn truy tìm.
“Trừ Mạnh tiểu thư ra……” Một người khác nhíu mày, anh ta chưa từng thấy Vân Mặc chấp nhất như vậy.
Trừ chuyện liên quan đến nhà họ Diệp.
Thực tế nhà họ Diệp căn bản không đạt tới tiêu chuẩn của bọn họ, nhưng Vân thiếu tướng lại khăng khăng đối xử tốt.
Cũng bởi thế mới có nhà họ Diệp của hôm nay, nếu không một gia tộc y sĩ đã suy tàn như nhà họ Diệp dựa vào đâu mà tiến vào quân đoàn số một, Diệp Thiệu Lăng còn trở thành tiểu đội trưởng của quân đoàn.
Ngày thường Vân Mặc nghe đến người nhà họ Diệp cũng hòa hoãn vài phần.
Nghĩ đến đây, sĩ quan đột nhiên lóe lên suy nghĩ, “Có, còn có một người, là Diệp Thiều Hoa!”
“Diệp Thiều Hoa?” Vân Mặc nghe thấy cái tên này, ánh mắt bỗng cứng lại vài phần: “Đi tìm cô ấy.”
Thế lực của Vân Mặc lớn đến mức nào, chỉ mất vài phút đã tìm được vị trí của Diệp Thiều Hoa.
“Các anh nói Diệp Thiều Hoa à? Hôm nay em ấy vừa tới đã vào thư viện Tinh Anh rồi, mãi đến bây giờ còn chưa thấy ra.” Người quản lý thư viện cười một cái, ngày mai các anh lại đến đi.
Nhưng ngày hôm sau chờ Diệp Thiều Hoa ra ngoài rồi, thế lực của Vân Mặc cũng không cách nào tìm được cô.
Sĩ quan Đặc Nhĩ nhìn ghi chép trên vệ tinh, trừng mắt nói: “Má nó? Đây là ai? Lại có thể trốn được tầm ngắm của quân đoàn số một chúng ta? Tìm không thấy Võng Tinh! Hoàn toàn biến mất tăm.”
Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng được, người sống lớn như vậy lại biến mất trước mắt anh ta.
Vân Mặc lại không có nửa điểm kinh ngạc, sự hứng thú trong đáy mắt càng ngày càng đậm.
Nhưng anh cũng biết mình không tìm được cô, trừ phi cô chịu gặp mặt anh, cho nên bảo cấp dưới không cần tìm tiếp nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người đi vào, “Thiếu tướng, hiệu trưởng Ager gửi thiệp mời đến, ngày mai là ngày ông ta nhận đệ tử nhập môn.”
Vân Mặc nhận lấy thiệp mời, mở ra, “Thu nhận đệ tử nhập môn lại mời nhiều người như vậy, xem ra hiệu trưởng Ager rất coi trọng đệ tử này đấy.”
“Bây giờ người được mong chờ nhất trong học viện Thần Hành hẳn là Mạnh tiểu thư và Khâu thiếu gia, hai người bọn họ đều là thiên tài khó gặp,” Sĩ quan Đặc Nhĩ gật đầu: “Làm một buổi tiệc long trọng như vậy vì hai người này cũng đáng.”
Không chỉ bọn họ, rất nhiều người suy đoán về thân phận đồ đệ của hiệu trưởng Ager, tới lúc buổi tiệc bắt đầu, cũng không ai đoán ra đệ tử mà hiệu trưởng Ager mới nhận là người nào.
“Có thể muốn tuyên bố trong buổi tiệc,” Ông nội Khâu cười một cái, nhìn người nhà họ Mạnh đang ngồi cùng bàn một cái, “Rất có khả năng là Vũ Thần.”
Mạnh Vũ Thần che miệng cười mỉm, “Cũng có thể là Tử Phàm mà?”
“Là ai cũng vậy thôi.” Ông nội Khâu cười.
Không khí ở bàn này rất hòa hợp.
Mấy người bàn khác đều hâm mộ nhìn bọn họ, những người này đều biết, Mạnh Vũ Thần và Khâu Tử Phàm có tiếng tăm rất lớn.
Mọi người đang nôn nóng chờ đợi, cuối cùng hiệu trưởng Ager mặt mày hồng hào cũng bước ra.
Ông ta cười tủm tỉm nhìn mọi người, một sư huynh bên người lập tức nói: “Tiếp theo, mời tiểu sư muội của tôi đi lên.”
Nghe được ba chữ tiểu sư muội, Mạnh Vũ Thần lập tức đứng lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta với ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng Ager không kêu cô ta lên, mà là kéo tấm màn cẩm màu đỏ sau lưng ra, một dáng người mảnh khảnh màu đen từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy dáng người nọ, trái tim Khâu Tử Phàm đập lên liên hồi, nhịn không được làm đổ cả ly trà trong tay, nước trà nóng bỏng chảy lên tấm thảm.
Toàn hội trường đều yên tĩnh.
Edit: Thiên Vân
Beta: Angela+Tố Hiên
Khâu Tử Phàm nhớ rất rõ, Diệp Thiều Hoa không kế thừa được y bát của ông nội Diệp, tư liệu trên Tinh Võng đã rành rành ra đó, thậm chí cô ta còn chưa được tiếp nhận sự giáo dục cao cấp nào.
Đám người Mạnh Vũ Thần đang rất nghiêm túc mà chẩn trị cho người kia, cũng lười để ý đến Diệp Thiều Hoa.
“Tôi biết cô, là kẻ lừa đảo đang khá nổi tiếng trên mạng gần đây đúng không”, Sĩ quan bên cạnh đã nhận ra Diệp Thiều Hoa, “Người suýt nữa đã khiến Lâm thiếu phải bỏ mạng? Mau mau cút ngay, đừng ở đây cản trở các y sĩ, thứ này mà còn tự xưng mình là y sĩ? Ai cho cô tự tin đó, cô đã từng xem qua sách y sĩ chưa?”
Anh ta nói xong thì cầm vũ khí chống lên Diệp Thiều Hoa, muốn đẩy cô vào đám người.
Lại không nghĩ Diệp Thiều Hoa chỉ dùng một ngón tay đã nhẹ nhàng ngăn được.
Sĩ quan này có quân hàm tương đối cao trong liên minh Z, giá trị vũ lực tuyệt đối không thấp, anh ta vốn không để Diệp Thiều Hoa vào mắt. Bởi vì trong liên minh, anh ta chắc chắn có thể xếp vào top 20, nhưng không ngờ Diệp Thiều Hoa lại dễ dàng đẩy vũ khí của anh ta ra như vậy.
Toàn bộ liên minh Z không có mấy ai làm được chuyện này?
Anh ta sững sờ ngay tại chỗ, Diệp Thiều Hoa nhân cơ hội đẩy Mạnh Vũ Thần ra, chỉ đặt tay mình lên cổ tay Vân thiếu tướng, sức mạnh tinh thần dịu dàng nhanh chóng xoa dịu cơ thể đang xao động của hắn.
Chỉ trong chốc lát cô đã đứng lên, lúc này vị sĩ quan bên cạnh cũng tỉnh táo lại: “Cô làm gì thế, cô để tay vào đâu vậy hả!”
Xem ra nguyên chủ đã để lại ấn tượng quá xấu trong lòng mọi người, Diệp Thiều Hoa nghiêng người đi, nhướng mày, “Đừng làm phiền tôi.”
Nói xong, cô không chút để ý đi xuyên qua đám người, cô đang đeo cặp kính đen, nên không ai thấy rõ gương mặt cô.
Nhưng rất kỳ lạ, ở đây không ai dám cản cô lại.
“Diệp Khôn nói cô ta là người nhà họ Diệp, tôi thấy chả giống họ Diệp một chút nào cả.” Mạnh Vũ Thần nhìn thoáng qua bóng dáng Diệp Thiều Hoa, không khỏi lắc đầu: “Ham danh ham lợi quá mức, nhưng y sĩ đâu dễ học như thế, còn muốn bám lấy Vân thiếu tướng nữa chứ.”
“Chắc là vì chị Mạnh” Người bạn bên cạnh Mạnh Vũ Thần cười mỉa một tiếng: “Nhưng cô ta học thế nào cũng không so được với chị Mạnh, gây ra cục diện rối rắm còn để chị Mạnh phải dọn dẹp.”
Nhưng tên sĩ quan kia lại nhìn theo bóng dáng Diệp Thiều Hoa như đang suy tư gì đó.
**
Diệp Thiều Hoa trực tiếp rẽ vào phòng hiệu trưởng, trên đường đi, Thư Mạn bên cạnh cứ liếc nhìn cô miết.
Hiệu trưởng Ager không có ở văn phòng, Diệp Thiều Hoa đợi nửa giờ mới gặp được ông ta.
“Là trò gửi cho tôi cái lý luận cổ y tối hôm qua đúng không?” Ager dùng ánh mắt thật sâu nhìn Diệp Thiều Hoa: “Trò còn nhớ mình đã viết cái gì không?”
Diệp Thiều Hoa gật đầu: “Đương nhiên.”
Nói xong cô chậm rãi đọc lại từ đầu, thỉnh thoảng gặp phải từ lạ còn dừng lại giải thích cho Ager một chút.
Cô đọc như nước chảy mây trôi, hiệu trưởng Ager nhìn trang giấy trong tay, khi cô đọc đến đoạn sau thì toàn những nội dung xa lạ.
“Ngừng! Tôi tin trò rồi!” hiệu trưởng Ager nhìn Diệp Thiều Hoa, hai mắt tỏa ra ánh sáng, “Vậy trò có muốn làm đệ tử của tôi không? Tôi thề sẽ truyền dạy hết tri thức cả đời mình đã học cho trò!”
Thư Mạn đứng bên cạnh Diệp Thiều Hoa nghe thấy câu nói này thì trợn trừng mắt.
Hiệu trưởng Ager mà toàn bộ học sinh trên tinh cầu này đều hướng tới, bỗng nhiên lại muốn nhận Diệp Thiều Hoa làm đệ tử? Cô … Cô nghe lầm rồi sao?
Ager xác định mình không nói sai, cổ y trên tinh cầu này đã thất truyền từ rất lâu, nhà họ Diệp mấy trăm năm trước tiếng tăm lừng lẫy với cổ y mới là đại gia tộc đứng trên đỉnh cao chân chính, khi đó còn chưa có nghề y sĩ này, năng lượng của dị thế căn bản không cần khống chế mất nhiều thời gian như bây giờ, thần y thời cổ chỉ cần mấy cây kim bạc thôi là có thể khai thông khí tức hỗn loạn trong cơ thể.
Đáng tiếc cuối cùng nhà họ Diệp lại suy tàn.
“Rất nhiều người muốn làm đệ tử của tôi, nếu tôi đã trực tiếp lựa chọn trò, trò sẽ phải chịu áp lực về mọi mặt, trò hiểu chứ?” Ager nhìn Diệp Thiều Hoa nói.
Diệp Thiều Hoa nghe vậy thì nở nụ cười bình thản, “Tất nhiên.”
Áp lực này có thể lớn đến mức nào chứ, thế giới ma pháp kia mới gọi là áp lực.
“Được, tôi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ bái sư.” Hiệu trưởng Ager dặn dò cô vài câu, sau đó mới để cô đi.
Sau khi hai người rời đi, được nửa đường Thư Mạn mới bắt đầu tỉnh táo lại, cô ấy ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Hoa: “Mẹ nó, thì ra cậu là truyền nhân cổ y, vì sao không nói sớm hả?! Hại tớ lo lắng vô ích lâu như vậy!”
Diệp Thiều Hoa nhướng mày: “Chẳng lẽ tớ chưa nói tớ là trung y sao?”
“Nhưng……” Thư Mạn chưa nói gì, cô ấy cứ nghĩ là Diệp Thiều Hoa chỉ là dạng trung y giống đám lừa đảo đi bậy bạ trên đường ấy.
Không ngờ cô thật sự là truyền nhân cổ y.
“Nếu nhà họ Khâu biết cậu là truyền nhân cổ y, sợ là rớt cả cằm luôn đó.” Thư Mạn thì thào nói.
Diệp Thiều Hoa về tới ký túc xá, phát hiện đồ dùng sinh hoạt của cô đều đã đủ, cô chưa từng mua những thứ này, là ai mua không cần nói cũng biết.
“Thư Mạn, tớ nhớ trước kia nhà họ Thư các cậu cũng là đại gia tộc y sĩ đúng không?” Diệp Thiều Hoa nhìn cô một cái: “Năng lượng trong cơ thể cậu cũng lớn lắm, tớ chữa giúp cậu.”
Nghe vậy, ánh mắt Thư Mạn chợt tối đi vài phần: “Không sao đâu, tớ cũng quen rồi, vì năng lượng trong cơ thể lúc mới sinh ra đã bắt đầu náo loạn, không có y sĩ nào trị được, cho nên nhà họ Thư bọn tớ mới trở thành người thường, cậu đừng vì tớ mà lãng phí thời gian, phải đi theo hiệu trưởng Ager học tập cho tốt.”
Diệp Thiều Hoa không giải thích thêm với cô ấy, chờ đến lúc trị hết rồi thì cô ấy sẽ biết Diệp Thiều Hoa không phải đang nói đùa.
**
Cùng lúc đó, nhà họ Vân đang được canh phòng cẩn thận.
“Vân thiếu tướng, thật sự chỉ có học sinh của học viện Thần Hành thôi.” Sĩ quan đứng bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi với ngũ quan cực kỳ rõ ràng nghi ngờ nghiêng người đi, anh mặc bộ đồ tác chiến màu đen, khí chất cực kỳ lạnh lùng, như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, đôi mắt sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Vân Mặc lắc đầu, anh nhìn những người trong phòng: “Không đúng, thật sự không có ai khác sao?”
Anh rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức rất thoải mái, cứ như trải qua trăm đắng ngàn cay cũng muốn truy tìm.
“Trừ Mạnh tiểu thư ra……” Một người khác nhíu mày, anh ta chưa từng thấy Vân Mặc chấp nhất như vậy.
Trừ chuyện liên quan đến nhà họ Diệp.
Thực tế nhà họ Diệp căn bản không đạt tới tiêu chuẩn của bọn họ, nhưng Vân thiếu tướng lại khăng khăng đối xử tốt.
Cũng bởi thế mới có nhà họ Diệp của hôm nay, nếu không một gia tộc y sĩ đã suy tàn như nhà họ Diệp dựa vào đâu mà tiến vào quân đoàn số một, Diệp Thiệu Lăng còn trở thành tiểu đội trưởng của quân đoàn.
Ngày thường Vân Mặc nghe đến người nhà họ Diệp cũng hòa hoãn vài phần.
Nghĩ đến đây, sĩ quan đột nhiên lóe lên suy nghĩ, “Có, còn có một người, là Diệp Thiều Hoa!”
“Diệp Thiều Hoa?” Vân Mặc nghe thấy cái tên này, ánh mắt bỗng cứng lại vài phần: “Đi tìm cô ấy.”
Thế lực của Vân Mặc lớn đến mức nào, chỉ mất vài phút đã tìm được vị trí của Diệp Thiều Hoa.
“Các anh nói Diệp Thiều Hoa à? Hôm nay em ấy vừa tới đã vào thư viện Tinh Anh rồi, mãi đến bây giờ còn chưa thấy ra.” Người quản lý thư viện cười một cái, ngày mai các anh lại đến đi.
Nhưng ngày hôm sau chờ Diệp Thiều Hoa ra ngoài rồi, thế lực của Vân Mặc cũng không cách nào tìm được cô.
Sĩ quan Đặc Nhĩ nhìn ghi chép trên vệ tinh, trừng mắt nói: “Má nó? Đây là ai? Lại có thể trốn được tầm ngắm của quân đoàn số một chúng ta? Tìm không thấy Võng Tinh! Hoàn toàn biến mất tăm.”
Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng được, người sống lớn như vậy lại biến mất trước mắt anh ta.
Vân Mặc lại không có nửa điểm kinh ngạc, sự hứng thú trong đáy mắt càng ngày càng đậm.
Nhưng anh cũng biết mình không tìm được cô, trừ phi cô chịu gặp mặt anh, cho nên bảo cấp dưới không cần tìm tiếp nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người đi vào, “Thiếu tướng, hiệu trưởng Ager gửi thiệp mời đến, ngày mai là ngày ông ta nhận đệ tử nhập môn.”
Vân Mặc nhận lấy thiệp mời, mở ra, “Thu nhận đệ tử nhập môn lại mời nhiều người như vậy, xem ra hiệu trưởng Ager rất coi trọng đệ tử này đấy.”
“Bây giờ người được mong chờ nhất trong học viện Thần Hành hẳn là Mạnh tiểu thư và Khâu thiếu gia, hai người bọn họ đều là thiên tài khó gặp,” Sĩ quan Đặc Nhĩ gật đầu: “Làm một buổi tiệc long trọng như vậy vì hai người này cũng đáng.”
Không chỉ bọn họ, rất nhiều người suy đoán về thân phận đồ đệ của hiệu trưởng Ager, tới lúc buổi tiệc bắt đầu, cũng không ai đoán ra đệ tử mà hiệu trưởng Ager mới nhận là người nào.
“Có thể muốn tuyên bố trong buổi tiệc,” Ông nội Khâu cười một cái, nhìn người nhà họ Mạnh đang ngồi cùng bàn một cái, “Rất có khả năng là Vũ Thần.”
Mạnh Vũ Thần che miệng cười mỉm, “Cũng có thể là Tử Phàm mà?”
“Là ai cũng vậy thôi.” Ông nội Khâu cười.
Không khí ở bàn này rất hòa hợp.
Mấy người bàn khác đều hâm mộ nhìn bọn họ, những người này đều biết, Mạnh Vũ Thần và Khâu Tử Phàm có tiếng tăm rất lớn.
Mọi người đang nôn nóng chờ đợi, cuối cùng hiệu trưởng Ager mặt mày hồng hào cũng bước ra.
Ông ta cười tủm tỉm nhìn mọi người, một sư huynh bên người lập tức nói: “Tiếp theo, mời tiểu sư muội của tôi đi lên.”
Nghe được ba chữ tiểu sư muội, Mạnh Vũ Thần lập tức đứng lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta với ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng Ager không kêu cô ta lên, mà là kéo tấm màn cẩm màu đỏ sau lưng ra, một dáng người mảnh khảnh màu đen từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy dáng người nọ, trái tim Khâu Tử Phàm đập lên liên hồi, nhịn không được làm đổ cả ly trà trong tay, nước trà nóng bỏng chảy lên tấm thảm.
Toàn hội trường đều yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.