Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 172: Thần côn đệ nhất thủ đô (13)
Nhất Lộ Phiền Hoa
10/06/2020
Diệp Thiều Hoa dừng chân ở thành phố S hơn ba tháng mới trở về nhà họ Diệp.
Bởi vì trên đường có mấy cục diện phong thuỷ tương đối nguy hiểm nên Diệp Thiều Hoa bảo người đưa Diệp Minh về nhà họ Diệp trước.
"Cô quan tâm em trai cô thế? Cậu ấy là em ruột cô à?" Trên phi cơ, người đàn ông lạnh nhạt ngồi bên cạnh cô nhàn nhạt mở miệng.
Diệp Thiều Hoa đang lật xem một quyển phong thủy, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu, "Năm triệu, thu tiền."
Cô ở lại thành phố S hơn ba tháng chính là bởi vì đụng phải Phó Tấn Vân, đặc biệt là cô nhìn thấy trên người anh ta có tử khí* quấn quanh.
*Ý chỉ điềm xấu liên quan đến cái chết.
Phó Hằng đi theo bên người Phó Tấn Vân nhìn Diệp Thiều Hoa lật sách liên tục không ngừng, tò mò không biết cô có đọc được gì không. Cuốn sách dày như vậy, cô không dùng tới một tiếng đã lật hết rồi.
Người đọc nhanh như gió trong truyền thuyết cũng không lợi hại đến mức này.
Nhưng anh ta cũng không dám lên tiếng. Trong ba tháng này anh ta đã biết được sự lợi hại của Diệp Thiều Hoa. Quỷ Vương làm cả giới phong thủy nhức đầu không thôi lại bị cô thu vào trong gương tùy tiện chơi đùa. Anh ta còn dám nói gì được nữa.
"Diệp tiểu thư, sao cô lại về thủ đô?" Phó Hằng ngạc nhiên hỏi Diệp Thiều Hoa, "Không phải là cô ghét không khí thủ đô không được tốt sao?"
"Các anh biết về nhà họ Thẩm được bao nhiêu?" Diệp Thiều Hoa không hề trả lời anh ta, chỉ liếc mắt nhìn Phó Tấn Vân một cái.
Phó Hằng: "..."
Phó Tấn Vân im lặng hồi lâu mới mở miệng, "Lúc ông nội tôi còn sống đã nói, lão thái gia nhà họ Thẩm là một Bán Tiên."
"Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Thiều Hoa cau mày.
"Một trăm năm mươi chín."
Diệp Thiều Hoa gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Phó Hằng muốn thay Phó Tấn Vân mời Diệp Thiều Hoa đi đến nhà họ dạo chơi một chút. Ngờ đâu vừa quay người lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng Diệp Thiều Hoa đâu.
Vẻ mặt Phó Tấn Vân không có bất kỳ biến hóa nào, "Về nhà."
Chú Diệp đã sớm nhận được tin Diệp Thiều Hoa trở về, nhưng cũng không hề lưu tâm, chẳng hề thông báo với những người khác trong nhà họ Diệp.
Cho dù nói với nhị tiểu thư hay là cậu cả thì bọn họ cũng sẽ không chú ý tới Diệp Thiều Hoa.
Một vị Tam tiểu thư được tìm về lại còn lêu lổng chơi bời ở bên ngoài tận ba tháng. Đến lúc trở lại nhà họ Diệp, mọi người đã tìm xong chỗ dựa của chính mình, chỉ còn dư lại một mình cô không có thế lực.
Chú Diệp dẫn Diệp Thiều Hoa đến gặp tộc trưởng đúng lúc tộc trưởng đang có khách quý.
"Tam tiểu thư, hiện giờ tộc trưởng không rảnh. Tôi sẽ cho người dẫn cô đến chỗ ở của cô trước đã. Lúc này nhà họ Diệp đang tế tự, có không ít tiền bối đến, cô không nên đi loạn, tránh đụng phải bọn họ, lại gây thêm phiền phức." Chú Diệp nói chuyện rất trịnh trọng.
Diệp Thiều Hoa lại không để ý lắm, chỉ hỏi một câu, "Diệp Minh đâu rồi?"
"Chắc là bát thiếu gia đang ở trong từ đường* cùng những người khác." Chú Diệp cũng không quá quan tâm đến Diệp Minh.
*Nhà thờ họ hay từ đường là một ngôi nhà dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ tính theo phụ hệ. Nhà thờ họ phổ biến trong văn hóa người Việt tại khu đồng bằng và trung du Bắc Bộ và Trung Bộ.
Nếu Diệp Thiều Hoa đi vào, nhất định sẽ nhìn thấy vị khách quý của Tộc trưởng nhà họ Diệp chính là vị Đại sư Chu kia. Nhưng lúc này đây Đại sư Chu không có vẻ mặt hòa ái như thời điểm nói chuyện cùng cô, trái lại trên mặt còn có vẻ cao thâm khó dò.
"Tộc trưởng nhà họ Diệp không gặp vị Tam tiểu thư kia sao?" Đại sư Chu liếc nhìn Tộc trưởng nhà họ Diệp.
Tộc trưởng nhà họ Diệp đã sớm nghe chú Diệp nói về Diệp Thiều Hoa, biết cô là người không muốn trèo cao cũng không có năng lực nên cũng không để ý lắm. Ông ta trịnh trọng chắp tay, cung kính nói:
"Chỉ là một tiểu bối nhà họ Diệp mà thôi, lần này phiền phức ông Chu rồi."
"Nếu không phải lần này được một người bạn nhỏ chỉ điểm, có lẽ tôi cũng không tiến bộ được nhanh như vậy." Đại sư Chu cảm thán một tiếng.
Nghe vậy, nội tâm Tộc trưởng nhà họ Diệp chấn động vô cùng. Có thể chỉ điểm cho ông Chu tất không phải người thường. Đến tột cùng người này là ai?
Đáy lòng chấn động là vậy, nhưng trên mặt ông ta cũng không biểu hiện ra nhiều.
Ông Chu là đại sư đức cao vọng trọng trong giới phong thủy. Những năm này nhà họ Diệp sa sút không ít, muốn khôi phục huy hoàng trước kia vẫn còn quá khó, thế nên đến cả việc tế tổ, xin lão tổ tông phù hộ cũng phải nhờ người ngoài đến giúp.
Dù sao chuyện như vậy, người trong nhà làm mới tốt.
Nhưng người nhà họ Diệp không ai có thực lực này, nên mới phải mời Đại sư Chu đến trấn áp.
Tộc trưởng nhà họ Diệp nghĩ tới đây liền thở dài thườn thượt.
Diệp Thiều Hoa đi tham quan nhà họ Diệp một chút. Cô nhìn ra được nơi nhà họ Diệp tọa lạc là một long mạch*, nhưng cái long mạch này đã thoi thóp gần chết rồi, nếu thật sự không nghĩ biện pháp cứu lại, sợ là long mạch sẽ biến thành nơi chôn xác mất.
*Long mạch là những nơi khí hội tụ, ẩn hiện mềm dẻo nhưng đầy mạnh mẽ như những con rồng thoắt ẩn thoắt hiện. Đây là điểm giao nhau giữa các thế đất như thanh long ở hướng đông, bạch hổ ở hướng tây, chu tước hướng nam, huyền vũ hướng bắc. Do đó, long mạch được biết đến là vị trí cực tốt để xây nhà hay chôn cất người mất.
Cô có thể nhìn ra điểm này, chắc hẳn người nhà họ Diệp cũng đã sớm nhìn ra, nhưng lại không hề để ý đến.
Mấy người nhà họ Diệp tìm về lần này đều được sắp xếp ở cùng một khu.
Diệp Thiều Hoa cầm chìa khóa trong tay. Chú Diệp sợ cô làm phiền những người khác nên bảo cô đi đường vòng để tránh chạm mặt.
"Tam tiểu thư, đây là phòng của cô." Thái độ của người hầu đang nói chuyện với cô có phần biếng nhác.
Đối với Tam tiểu thư cũng không có sự tôn trọng. Người hầu biết cô vốn không được tính là chủ nhân chính thức của nhà họ Diệp, tự biết ai mới là người đáng giá để nịnh nọt. Đối với Diệp Thiều Hoa sao có thể dùng thái độ tôn kính như bình thường được.
Mặc dù bề ngoài Diệp Thiều Hoa là Tam tiểu thư nhà họ Diệp, nhưng trên thực tế địa vị của cô còn chưa chắc có thể so sánh được với một người hầu.
Lúc cô cầm chìa khóa mở cửa, người hầu liền cảm thấy có chỗ không đúng, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân trào ra.
Nhưng còn chưa kịp nhắc nhở Diệp Thiều Hoa, đã thấy Diệp Thiều Hoa hờ hững lấy trong túi ra một cái la bàn tùy tiện ném lên trên bàn, sau đó thuận tay dời mấy vật trang trí.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cái la bàn này vừa mới tiếp xúc với mặt bàn, khí lạnh trên người lập tức biến mất không còn một mảnh.
Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng cũng thay đổi toàn bộ.
Ban đầu người hầu không hề để Diệp Thiều Hoa ở trong mắt, nhưng thấy cảnh tượng này xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thái độ đối với Diệp Thiều Hoa cũng có biến hóa rất lớn.
Ban đầu chú Diệp thúc dặn người hầu canh chừng Diệp Thiều Hoa, không cho Diệp Thiều Hoa làm phiền khách quý. Nhưng lúc này người hầu cũng không dám nói gì với Diệp Thiều Hoa, thái độ cũng có quay ngoắt 360 độ.
Diệp Thiều Hoa nhìn phương hướng của la bàn, đi thẳng đến từ đường nhà họ Diệp.
Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư đụng phải Diệp Thiều Hoa ở từ đường, Tứ tiểu thư hơi kinh ngạc hỏi, "Chị ba, sao chị lại tới nơi này?"
Diệp Thiều Hoa quan sát thấy bầu trời trên từ đường có sát khí âm u bay lên, chân mày nhíu lại rất sâu. Cô thầm tự hỏi sao nhà họ Diệp lại như thế này/
Cô nghe được câu hỏi của Tứ tiểu thư, thuận miệng đáp một câu, "... Đến chiêm ngưỡng."
"Sao hôm nay cô lại trở về?" Nhị tiểu thư nhíu mày nhìn Diệp Thiều Hoa, nhưng trước mắt cô ta cũng không muốn gây hấn gì, “Bỏ đi, em tư giúp chị trông coi người cho tốt, đừng để cho cô ta chạy loạn, cũng đừng để cô ta gây ra phiền toái."
Những người khác cũng biết Diệp Thiều Hoa không được nhị tiểu thư chào đón, đều cố gắng cách xa cô một chút.
Sau khi cô ta nói xong, Tộc trưởng nhà họ Diệp và Đại sư Chu cũng bước đến cửa vào từ đường, bên cạnh còn có Đại thiếu gia tỏ vẻ nghiêm túc đi theo.
Nhị tiểu thư lấy tư cách là người trẻ tuổi xuất sắc của gia tộc, trực tiếp tiến lên nghênh tiếp.
Đại sư Chu đang nói chuyện cùng Tộc trưởng nhà họ Diệp chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không để ý tới nữa. Quả thực với thân phận như ông ấy, đúng là không cần thiết phải nói chuyện cùng một tiểu bối.
Những người khác cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Tộc trưởng à, vị lão tổ tông nhà các ông không dễ mời đâu." Đại sư Chu nhìn quanh từ đường, thở dài một tiếng.
Tộc trưởng nhà họ Diệp chắp tay kính lễ. Ông ta đương nhiên biết tình huống bây giờ của nhà họ Diệp, bằng không cũng sẽ không mặt dày mời Đại sư Chu đến, "Chỉ cần Đại sư Chu chịu hỗ trợ, nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu lễ."
….. Đột nhiên, bước chân của Đại sư Chu dừng lại. Ông ta nhìn sang một phương hướng khác, xoa xoa hai mắt không dám tin tưởng.
Sau khi vững tin mình không nhìn lầm, Đại sư Chu lạnh lùng nhìn về phía Tộc trưởng nhà họ Diệp:
"... Tộc trưởng à, ông làm như này không đúng rồi. Có Đại sư Diệp ở đây, ông còn tìm tôi đến trước mặt cô ấy bêu xấu à."
Bởi vì trên đường có mấy cục diện phong thuỷ tương đối nguy hiểm nên Diệp Thiều Hoa bảo người đưa Diệp Minh về nhà họ Diệp trước.
"Cô quan tâm em trai cô thế? Cậu ấy là em ruột cô à?" Trên phi cơ, người đàn ông lạnh nhạt ngồi bên cạnh cô nhàn nhạt mở miệng.
Diệp Thiều Hoa đang lật xem một quyển phong thủy, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu, "Năm triệu, thu tiền."
Cô ở lại thành phố S hơn ba tháng chính là bởi vì đụng phải Phó Tấn Vân, đặc biệt là cô nhìn thấy trên người anh ta có tử khí* quấn quanh.
*Ý chỉ điềm xấu liên quan đến cái chết.
Phó Hằng đi theo bên người Phó Tấn Vân nhìn Diệp Thiều Hoa lật sách liên tục không ngừng, tò mò không biết cô có đọc được gì không. Cuốn sách dày như vậy, cô không dùng tới một tiếng đã lật hết rồi.
Người đọc nhanh như gió trong truyền thuyết cũng không lợi hại đến mức này.
Nhưng anh ta cũng không dám lên tiếng. Trong ba tháng này anh ta đã biết được sự lợi hại của Diệp Thiều Hoa. Quỷ Vương làm cả giới phong thủy nhức đầu không thôi lại bị cô thu vào trong gương tùy tiện chơi đùa. Anh ta còn dám nói gì được nữa.
"Diệp tiểu thư, sao cô lại về thủ đô?" Phó Hằng ngạc nhiên hỏi Diệp Thiều Hoa, "Không phải là cô ghét không khí thủ đô không được tốt sao?"
"Các anh biết về nhà họ Thẩm được bao nhiêu?" Diệp Thiều Hoa không hề trả lời anh ta, chỉ liếc mắt nhìn Phó Tấn Vân một cái.
Phó Hằng: "..."
Phó Tấn Vân im lặng hồi lâu mới mở miệng, "Lúc ông nội tôi còn sống đã nói, lão thái gia nhà họ Thẩm là một Bán Tiên."
"Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Thiều Hoa cau mày.
"Một trăm năm mươi chín."
Diệp Thiều Hoa gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Phó Hằng muốn thay Phó Tấn Vân mời Diệp Thiều Hoa đi đến nhà họ dạo chơi một chút. Ngờ đâu vừa quay người lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng Diệp Thiều Hoa đâu.
Vẻ mặt Phó Tấn Vân không có bất kỳ biến hóa nào, "Về nhà."
Chú Diệp đã sớm nhận được tin Diệp Thiều Hoa trở về, nhưng cũng không hề lưu tâm, chẳng hề thông báo với những người khác trong nhà họ Diệp.
Cho dù nói với nhị tiểu thư hay là cậu cả thì bọn họ cũng sẽ không chú ý tới Diệp Thiều Hoa.
Một vị Tam tiểu thư được tìm về lại còn lêu lổng chơi bời ở bên ngoài tận ba tháng. Đến lúc trở lại nhà họ Diệp, mọi người đã tìm xong chỗ dựa của chính mình, chỉ còn dư lại một mình cô không có thế lực.
Chú Diệp dẫn Diệp Thiều Hoa đến gặp tộc trưởng đúng lúc tộc trưởng đang có khách quý.
"Tam tiểu thư, hiện giờ tộc trưởng không rảnh. Tôi sẽ cho người dẫn cô đến chỗ ở của cô trước đã. Lúc này nhà họ Diệp đang tế tự, có không ít tiền bối đến, cô không nên đi loạn, tránh đụng phải bọn họ, lại gây thêm phiền phức." Chú Diệp nói chuyện rất trịnh trọng.
Diệp Thiều Hoa lại không để ý lắm, chỉ hỏi một câu, "Diệp Minh đâu rồi?"
"Chắc là bát thiếu gia đang ở trong từ đường* cùng những người khác." Chú Diệp cũng không quá quan tâm đến Diệp Minh.
*Nhà thờ họ hay từ đường là một ngôi nhà dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ tính theo phụ hệ. Nhà thờ họ phổ biến trong văn hóa người Việt tại khu đồng bằng và trung du Bắc Bộ và Trung Bộ.
Nếu Diệp Thiều Hoa đi vào, nhất định sẽ nhìn thấy vị khách quý của Tộc trưởng nhà họ Diệp chính là vị Đại sư Chu kia. Nhưng lúc này đây Đại sư Chu không có vẻ mặt hòa ái như thời điểm nói chuyện cùng cô, trái lại trên mặt còn có vẻ cao thâm khó dò.
"Tộc trưởng nhà họ Diệp không gặp vị Tam tiểu thư kia sao?" Đại sư Chu liếc nhìn Tộc trưởng nhà họ Diệp.
Tộc trưởng nhà họ Diệp đã sớm nghe chú Diệp nói về Diệp Thiều Hoa, biết cô là người không muốn trèo cao cũng không có năng lực nên cũng không để ý lắm. Ông ta trịnh trọng chắp tay, cung kính nói:
"Chỉ là một tiểu bối nhà họ Diệp mà thôi, lần này phiền phức ông Chu rồi."
"Nếu không phải lần này được một người bạn nhỏ chỉ điểm, có lẽ tôi cũng không tiến bộ được nhanh như vậy." Đại sư Chu cảm thán một tiếng.
Nghe vậy, nội tâm Tộc trưởng nhà họ Diệp chấn động vô cùng. Có thể chỉ điểm cho ông Chu tất không phải người thường. Đến tột cùng người này là ai?
Đáy lòng chấn động là vậy, nhưng trên mặt ông ta cũng không biểu hiện ra nhiều.
Ông Chu là đại sư đức cao vọng trọng trong giới phong thủy. Những năm này nhà họ Diệp sa sút không ít, muốn khôi phục huy hoàng trước kia vẫn còn quá khó, thế nên đến cả việc tế tổ, xin lão tổ tông phù hộ cũng phải nhờ người ngoài đến giúp.
Dù sao chuyện như vậy, người trong nhà làm mới tốt.
Nhưng người nhà họ Diệp không ai có thực lực này, nên mới phải mời Đại sư Chu đến trấn áp.
Tộc trưởng nhà họ Diệp nghĩ tới đây liền thở dài thườn thượt.
Diệp Thiều Hoa đi tham quan nhà họ Diệp một chút. Cô nhìn ra được nơi nhà họ Diệp tọa lạc là một long mạch*, nhưng cái long mạch này đã thoi thóp gần chết rồi, nếu thật sự không nghĩ biện pháp cứu lại, sợ là long mạch sẽ biến thành nơi chôn xác mất.
*Long mạch là những nơi khí hội tụ, ẩn hiện mềm dẻo nhưng đầy mạnh mẽ như những con rồng thoắt ẩn thoắt hiện. Đây là điểm giao nhau giữa các thế đất như thanh long ở hướng đông, bạch hổ ở hướng tây, chu tước hướng nam, huyền vũ hướng bắc. Do đó, long mạch được biết đến là vị trí cực tốt để xây nhà hay chôn cất người mất.
Cô có thể nhìn ra điểm này, chắc hẳn người nhà họ Diệp cũng đã sớm nhìn ra, nhưng lại không hề để ý đến.
Mấy người nhà họ Diệp tìm về lần này đều được sắp xếp ở cùng một khu.
Diệp Thiều Hoa cầm chìa khóa trong tay. Chú Diệp sợ cô làm phiền những người khác nên bảo cô đi đường vòng để tránh chạm mặt.
"Tam tiểu thư, đây là phòng của cô." Thái độ của người hầu đang nói chuyện với cô có phần biếng nhác.
Đối với Tam tiểu thư cũng không có sự tôn trọng. Người hầu biết cô vốn không được tính là chủ nhân chính thức của nhà họ Diệp, tự biết ai mới là người đáng giá để nịnh nọt. Đối với Diệp Thiều Hoa sao có thể dùng thái độ tôn kính như bình thường được.
Mặc dù bề ngoài Diệp Thiều Hoa là Tam tiểu thư nhà họ Diệp, nhưng trên thực tế địa vị của cô còn chưa chắc có thể so sánh được với một người hầu.
Lúc cô cầm chìa khóa mở cửa, người hầu liền cảm thấy có chỗ không đúng, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân trào ra.
Nhưng còn chưa kịp nhắc nhở Diệp Thiều Hoa, đã thấy Diệp Thiều Hoa hờ hững lấy trong túi ra một cái la bàn tùy tiện ném lên trên bàn, sau đó thuận tay dời mấy vật trang trí.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cái la bàn này vừa mới tiếp xúc với mặt bàn, khí lạnh trên người lập tức biến mất không còn một mảnh.
Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng cũng thay đổi toàn bộ.
Ban đầu người hầu không hề để Diệp Thiều Hoa ở trong mắt, nhưng thấy cảnh tượng này xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thái độ đối với Diệp Thiều Hoa cũng có biến hóa rất lớn.
Ban đầu chú Diệp thúc dặn người hầu canh chừng Diệp Thiều Hoa, không cho Diệp Thiều Hoa làm phiền khách quý. Nhưng lúc này người hầu cũng không dám nói gì với Diệp Thiều Hoa, thái độ cũng có quay ngoắt 360 độ.
Diệp Thiều Hoa nhìn phương hướng của la bàn, đi thẳng đến từ đường nhà họ Diệp.
Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư đụng phải Diệp Thiều Hoa ở từ đường, Tứ tiểu thư hơi kinh ngạc hỏi, "Chị ba, sao chị lại tới nơi này?"
Diệp Thiều Hoa quan sát thấy bầu trời trên từ đường có sát khí âm u bay lên, chân mày nhíu lại rất sâu. Cô thầm tự hỏi sao nhà họ Diệp lại như thế này/
Cô nghe được câu hỏi của Tứ tiểu thư, thuận miệng đáp một câu, "... Đến chiêm ngưỡng."
"Sao hôm nay cô lại trở về?" Nhị tiểu thư nhíu mày nhìn Diệp Thiều Hoa, nhưng trước mắt cô ta cũng không muốn gây hấn gì, “Bỏ đi, em tư giúp chị trông coi người cho tốt, đừng để cho cô ta chạy loạn, cũng đừng để cô ta gây ra phiền toái."
Những người khác cũng biết Diệp Thiều Hoa không được nhị tiểu thư chào đón, đều cố gắng cách xa cô một chút.
Sau khi cô ta nói xong, Tộc trưởng nhà họ Diệp và Đại sư Chu cũng bước đến cửa vào từ đường, bên cạnh còn có Đại thiếu gia tỏ vẻ nghiêm túc đi theo.
Nhị tiểu thư lấy tư cách là người trẻ tuổi xuất sắc của gia tộc, trực tiếp tiến lên nghênh tiếp.
Đại sư Chu đang nói chuyện cùng Tộc trưởng nhà họ Diệp chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không để ý tới nữa. Quả thực với thân phận như ông ấy, đúng là không cần thiết phải nói chuyện cùng một tiểu bối.
Những người khác cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Tộc trưởng à, vị lão tổ tông nhà các ông không dễ mời đâu." Đại sư Chu nhìn quanh từ đường, thở dài một tiếng.
Tộc trưởng nhà họ Diệp chắp tay kính lễ. Ông ta đương nhiên biết tình huống bây giờ của nhà họ Diệp, bằng không cũng sẽ không mặt dày mời Đại sư Chu đến, "Chỉ cần Đại sư Chu chịu hỗ trợ, nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu lễ."
….. Đột nhiên, bước chân của Đại sư Chu dừng lại. Ông ta nhìn sang một phương hướng khác, xoa xoa hai mắt không dám tin tưởng.
Sau khi vững tin mình không nhìn lầm, Đại sư Chu lạnh lùng nhìn về phía Tộc trưởng nhà họ Diệp:
"... Tộc trưởng à, ông làm như này không đúng rồi. Có Đại sư Diệp ở đây, ông còn tìm tôi đến trước mặt cô ấy bêu xấu à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.