Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Chương 250: Thật trùng hợp, tôi cũng trọng sinh (12)

Nhất Lộ Phiền Hoa

21/07/2021

Edit: Ngọc

Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn là thông lệ cũ.

Bài kiểm tra tiếng Trung bắt đầu lúc chín giờ.

Lần này, Thanh thị kiểm tra thứ ba trêи toàn quốc, không giống như lần trước, bài thi ở Thành Đô lần này đặc biệt khó, không phải chỉ cần dựa vào tiếng Trung là được.

Trong lúc chờ làm bài kiểm tra môn toán, Diệp Thiều Hoa nghe thấy tiếng khóc của một cô gái ở hàng ghế sau.

Diệp Thiếu Hoa tối hôm qua đã làm xong chủ đề nhỏ trước, bắt đầu làm chủ đề lớn tiếp theo.

Một bên ngồi làm, 1 bên tính toán, phân tích thử xem đám học sinh lớp 13 có thể làm bài được bao nhiêu điểm.

Chương lớn đầu tiên là một cuốn sách ba chiều, câu đầu tiên cũng được, câu hỏi thứ hai và thứ ba có tính mở rộng, chúng cũng liên quan đến những điểm có thể có trong bài thi đại học.

Đề đầu tiên đã quá khó rồi, chưa kể đến câu hỏi về hình học không gian tiếp theo.

Khả năng tưởng tượng không gian kém, những câu hỏi mở rộng kiến

thức cũng kém, không biết bắt đầu cách nào.

Rất nhiều người trước khi vào thi thể hiện mình rất hiểu biết, sau khi thi xong đi ra lại ngồi trêи ghế khóc.

Sau khi Diệp Thiều Hoa viết xong, cô bắt đầu ước tính xem hầu hết mọi người trong lớp có thể đạt được đến bước nào.

Bài thi khó cũng có chỗ tốt.

Có thể phân loại được học sinh giỏi và bình thường.

Thi tốt thì điểm sẽ cao, thi không được, ngay cả 30,40đ cũng không nổi

Lần này bài thi đã chú định sẽ thể hiện sự chênh lệch rõ ràng, đại bộ phận đều sẽ tập trung ở những học sinh khoảng bốn trăm điểm.

Diệp Thiều Hoa đã dành hơn một giờ để hoàn thành tất cả các câu hỏi.

Lúc này đã có người ra khỏi phòng thi, căn bản không làm được, bỏ qua một khoảng thời gian lớn để làm bài.

Diệp Thiều Hoa nghĩ rằng việc giao bài sẽ không còn gây áp lực cho những người khác trong phòng thi, vì vậy cô thu dọn đồ của mình.

Giáo viên coi thi nghĩ rằng Diệp Thiều Hoa cũng giống như những người khác, bởi vì đề bài quá khó, nên đã bỏ cuộc, nộp giấy thi.

Đi đến chỗ Diệp Thiều Hoa, thu lại bài.

Không ngờ khi bước về chỗ ngồi, hắn sửng sốt.

Đầu tiên là do nét chữ trêи giấy của cô rất đẹp, nếu là giáo viên chấm thi thì chắc chắn bà sẽ ghi thêm điểm cho nét chữ đẹp.



Hắn dạy năm hai trung học, nhưng không phải không hiểu các chủ đề của năm ba, nhìn sơ qua là biết cô không viết bừa bãi.

Nghĩ như vậy hắn nhìn thoáng qua tên Diệp Thiều Hoa.

Nhất Trung, khó trách.

Vân Dặc không đứng ở chỗ đợi thi như mọi người, mà là đứng ở ngoài cửa lớn trêи đường chờ.

Dù chưa đến giờ nộp bài, nhưng khá nhiều người đã ra.

Diệp Thiều Hoa nhìn thấy một cô gái ngồi dưới đất khóc ở cổng, cha mẹ cô ấy đang ngồi xổm bên cạnh, dịu dàng an ủi cô.

Thấy vậy, Diệp Thiều Hoa cũng không biết vì sao lại dừng lại.

“Khó quá, đề toán lần này khó quá!” Cô nghe thấy tiếng cô gái khóc.

Vân Dặc lúc đầu còn đang chờ, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi ra, lập tức đi tới chỗ cô, chụp mũ lưỡi trai lên đầu cô, chặn lại ánh mặt trời trêи đỉnh đầu, "Bạn nhỏ nhà chúng ta thi thế nào."

Trêи thực tế trong lòng bàn tay anh cũng toàn là mồ hôi.

Vừa mới thi được một nửa thời gian, nghe nói trường thi bên cạnh có một học sinh té xỉu.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ khẩn trương, nhưng bây giờ lại là lần thứ nhất khẩn trương, hắn nghĩ, nếu bạn nhỏ vừa khóc vừa đi ra phải làm sao bây giờ.

Bởi vì anh chụp mũ lên đầu cô, thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.

“Không sao đâu.” Diệp Thiều Hoa mở nắp chai nước khoáng, uống cạn.

Không thể bình tĩnh được.

Vân Dặc cảm thấy, so với những người ở nơi này, tại sao cô lại khác biệt đến thế chứ.

**

Sau khi hoàn thành bài kiểm tra môn tiếng Anh cuối cùng vào ngày hôm sau, Diệp Thiều Hoa nhận được cuộc gọi từ Diệp Quốc Phú.

Tạm gác lại công việc đang dang dở để gọi cho cô, sau khi biết rõ Diệp Thiều Hoa không có việc gì, mới yên tâm, hôm nay thức đêm giải quyết xong vụ hợp tác.

Ông chỉ đợi cho đến khi Diệp Thiều Hoa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi mới gọi điện cho cô.

Khi đến đón Diệp Thiều Hoa ở cửa phòng thi, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy Vân Dặc.

Diệp Quốc Phú sắc mặt có chút tối sầm.

Hắn một chút cũng không muốn nghe Vân Dặc giới thiệu bản thân, kéo Diệp Thiều Hoa nhét vào trong xe.

Mặc dù hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ ưu tú của Vân Dặc, còn có chút quen thuộc.

Cùng với đứa con gái luôn luôn bày ra bộ dạng lạnh nhạt của mình kia, vậy mà lại hướng về phía tên oắt con kia mỉm cười?



Bắp cải nhà nuôi bị lợn phá hoại.

Nghĩ như vậy, Diệp Quốc Phú sao có thể cười với Vân Dặc được.

Khi xe chạy tới biệt thự, Diệp Quốc Phú vẻ mặt kỳ quái nói: "Dì Dương của con, sinh..."

"A." Diệp Thiều Hoa trêи mặt nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào khác.

Trải qua hết thế giới này đến thế giới khác, cô quá bận rộn, hầu như không ngừng nghỉ, cô làm xong nhiệm vụ này, nhiệm vụ tiếp theo lại đến.

Mỗi khi thức dậy, xung quanh toàn là những người rất lạ.

Chỉ có một người có thể làm cho cô có cảm giác quen thuộc.

Cho nên đối với một đứa con nít cô thật rất khó có ý xấu.

Mà Diệp Vân, không thể chỉ đơn giản như vậy là có thể thu thập được.

Nhưng đồng chí Diệp Quốc Phú, lại vô cùng hổ thẹn với cô: "Cha đã để họ dọn ra ngoài, Dương Cầm và Diệp Vân, về sau hai người họ sẽ không quấy rầy con nữa."

Đối với sự việc Dương Cầm bị đẩy xuống lầu, Diệp Quốc Phú không nói gì nữa.

Dù mù quáng, hắn cũng sẽ không phụ lòng tin của con gái mình.

Còn những người hầu của nhà họ Diệp thì coi như không có chuyện gì xảy ra.

Quản gia mặc một bộ phục trang màu đỏ đang đợi Diệp Thiều Hoa trở về.

Lúc này, Diệp Vân đang xách vali đi xuống lầu..

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cười chào hỏi Diệp Quốc Phú, Diệp Quốc Phú chỉ đáp lại bằng một nụ cười, không trả lời.

"Tiểu thư trở lại rồi. " Quản gia mỉm cười cầm lấy áo khoác và hộp đựng bút chì của Diệp Thiều Hoa. "Tiên sinh hôm nay đặc biệt tự mình xuống bếp, chúc mừng cô cuối cùng kết thúc kiếp sống cấp 3."

"Thiều Hoa thi đại học, đúng là một việc đáng giá chúc mừng." Diệp Vân nhẹ nhàng nói.

Diệp Quốc Phú vừa nhắc tới con gái chính, vẻ mặt tự hào, hắn nhìn về phía quản gia nói: "Con bé vừa mới ở trêи xe hỏi tôi đại học S tốt hơn hay đại học B tốt hơn."

Diệp Vân nghe thấy lời Diệp Quốc Phú, không nói gì.

Nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường.

Ở cao trung đánh nhau, trốn học, cố gắng ba năm, Diệp Thiều Hoa không biết lấy gan ở đâu mà muốn thi vào đại học S và đại học B.

Cô ta ngược lại muốn xem xem, đợi mười ngày nữa thành tích thi tốt nghiệp trung học có, Diệp Thiều Hoa có phải tự mình đánh mặt mình hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook