Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 243: Thật trùng hợp, tôi cũng trọng sinh (5)
Nhất Lộ Phiền Hoa
21/07/2021
Thành tích của lớp 13 không tốt,là sự thật.
Nhưng mà đây là lần thứ nhất bọn họ cảm giác được mặt mình như bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân.
Giang Thành chính là tên lão đại dởm bị Diệp Thiều Hoa giẫm trong lòng bàn chân mà đánh kia.
Mà Giang Thành mặc dù cũng đánh nhau, nhưng trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Xét cho cùng, học tập của Giang Thành luôn đứng đầu cả năm, điều này khác hẳn với Diệp Thiều Hoa và nhóm học sinh lớp 13.
Là một học thần.
Cho nên mặc kệ chân tướng như thế nào, Giang Thành bị đám người Diệp Thiều Hoa đả thương, cũng không ai đổ lỗi cho Giang Thành, mà tất cả đều đổ lên đầu đám người Diệp Thiều Hoa.
Giang Thành về sau sẽ vào đại học danh tiếng, còn có thể là trạng nguyên tỉnh.
Hắn lý lịch nhất định phải vô cùng sạch sẽ, Nhất Trung cũng sẽ không để hắn thiệt thòim
Nhưng Diệp Thiều Hoa bọn họ không giống, vốn chính là cặn bã, lỗi lầm trầm trọng có một đống lớn, nếu không phải là vì ba ba của cô, trường sẽ không nhân nhượng.
Diệp Thiều Hoa đã bị cho thôi học vì gây ra một sai lầm lớn.
Lưu Long Sinh không kiên nhẫn được nữa, "Quả nhiên thầy thế nào, học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh."
Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua, hơi híp mắt lại.
Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến một số trêи điện thoại.
Lớp 1 ở lầu một, lớp 13 ở lầu năm.
Hai phút đồng hồ sau, Giang Thành liền khập khiễng đi lên, "Cô tìm tôi làm gì . . ."
"Xùy, " Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc hắn một chút, "Cậu nói lời vô dụng làm gì?"
Sự việc kỳ thật rất đơn giản, đúng là Giang Thành phát ngôn ngu người, bây giờ dưới uy nghiêm của Diệp Thiều Hoa, Giang Thành đều thừa nhận.
Lưu Long Sinh cũng không nói gì.
Chỉ là cuối cùng xuống thời điểm xuống, Diệp Thiều Hoa mới mở miệng, "Thầy Lưu, ông không nên xin lỗi học sinh lớp bọn tôi sao? Không nên xin lỗi chủ nhiệm lớp tôi sao?"
"Xin lỗi? Chẳng lẽ tao có lỗi? Lớp chúng mày không phải là một đám cặn bã xã hội chắc, " Lưu Long Sinh vốn xem thường học sinh lớp 13, cũng xem thường thầy Vương không biết làm gì, "Còn đòi tham gia thi đại học, tỉ lệ lên lớp hàng năm của Nhất Trung chính là bị lớp mấy đứa bọn mày kéo xuống thấp."
"Xin lỗi." Diệp Thiều Hoa mặt không thay đổi nhìn Lưu Long Sinh.
Ánh mắt âm trầm lăng lệ.
Lưu Long Sinh bị nhìn, giật mình trong lòng, "À, chờ chúng mày thi đậu cả lớp như lớp 1, tao sẽ xin lỗi lớp chúng mày."
"Được." Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, "Thầy chủ nhiệm, thầy nghe thấy chưa."
Thầy chủ nhiệm ban trong lòng còn nghĩ Diệp Thiều Hoa lớp 13 không phải đầu óc có bệnh chứ.
Hai tháng, một đám cặn bã muốn đua với học bá các môn lớp 1.
Tất cả mọi người đều không tưởng thật, ngay cả thầy Vương và học sinh lớp 13 đều tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đang nói đùa.
Nhưng lời mà Lưu Long Sinh vừa nói với thầy chủ nhiệm, quả thật làm cho bọn họ rất đau lòng.
Nguyên một đám trở lại ngồi trêи ghế, đều không nói gì thêm.
Nhất là nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi vào ghế, cầm một tờ bài thi nghiêm túc làm.
Những người khác thấy lão đại bắt đầu làm bài thi, cũng tự nguyện cầm bài thi lên làm, dù không biết làm, cũng phải làm bằng được.
Khi giáo viên dạy tiếng anh lên lớp 13, nhìn đám học sinh đang ngồi làm bài.
Vẻ mặt chết lặng.
Thậm chí, còn tự véo mình để xem có đúng như vậy không.
"008, có đạo cụ thời gian nào không, cho tôi sử dụng." Diệp Thiều Hoa nhìn học sinh lớp 13, sợ nhất chính là họ từ bỏ.
Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, 008 kinh hãi.
Ở thế giới khác, ngay cả viên giải độc nó đưa ký chủ còn không thèm dùng, hôm nay còn quá hào phóng muốn sử dụng tích phân ở thế giới này.
Thế giới này cũng quá huyền ảo rồi?
Nó mở miệng yếu ớt, [ Có, không gian vận tốc thời gian cấp thấp, với tỷ lệ 10: 1 so với thời gian bên ngoài, một ngày bên ngoài bằng 10 ngày không gian vận tốc. ]
"Như vậy là đủ rồi." Diệp Thiều Hoa tính toán thời gian một chút.
Còn 2 tháng nữa là thi đại học.
Dựa theo tỉ lệ này thì thời gian trở thành 20 tháng, gần bằng 2 năm.
Thời gian này, đủ để cô dạy cái đám heo kia thành thiên tài toán học.
[ Đinh! Trừ 300 tích phân, mua sắm đạo cụ tốc độ hai tháng! ]
Vật phẩm này chỉ được sử dụng cho nhóm người trong Lớp 13, và nó sẽ chỉ xuất hiện khi cả lớp làm bài tập chung.
Trường hợp của lớp 13, các thầy cô cũng không để ý quá nhiều, nói cũng như không.
Căn bản không biết đám học sinh này đã càng ngày càng tăng cường.
**
Diệp Thiều Hoa không đi học buổi tối với các bạn cùng lớp, cô đến công ty của bố để làm quen với công việc của công ty vào buổi tối.
Chỉ để cho 008 trông nom đám người lớp 13.
Những người trong Lớp 13 có một nỗi sợ hãi bị "chi phối bởi lão đại."
Tuy nhiên, bởi vì nguyên thân từ đầu đến cuối chưa từng tiếp xúc với công ty, cũng chưa từng học tài chính, Diệp Thiều Hoa ban đầu cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.
Cô cũng giả vờ như lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này.
"Thiều Hoa, ba phải mở họp, " Diệp Quốc Phú nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy vui vẻ, "Con đi theo quản lý Thiệu bắt đầu làm quen với tài khoản của công ty cũng như công việc kinh doanh của công ty, có gì không hiểu cứ hỏi hắn. "
Quản lý Thiệu sững sờ, "Đại tiểu thư muốn đến công ty?"
Trêи mặt mặc dù không biểu hiện, nhưng đáy lòng cũng rất khổ cực, ban ngày đã nghe nói qua đại tiểu thư muốn học quản lý công ty.
Không nghĩ tới buổi tối Diệp tổng liền đem chuyện phiền toái này giao cho hắn.
Đại tiểu thư này là một củ khoai lang bỏng tay, không thể đánh không thể mắng, cùng những thực tập sinh kia không giống nhau, chắc phải cung phụng như tổ tông
"Đúng vậy, Thiều Hoa luôn luôn thông minh, học cái gì đều vào rất nhanh, cấp 1 dành giải đặc biệt về piano." Diệp Quốc Phú kiêu ngạo.
Quản lý Thiệu ngoài miệng vuốt ʍôиɠ ngựa, trong lòng lại không để ý.
Ngài còn nói lúc trước, ai lại không biết hiện tại đại tiểu thư đã biến thành bộ dáng gì, vết thương trêи đầu vẫn còn, sợ là ba năm qua đều chưa sờ qua đàn.
Chuyện Minh Trạch và đại tiểu thư chia tay ngày hôm nay đã sớm truyền khắp công ty.
“Tiểu thư, đây là sổ kế toán của quý vừa rồi,” Quản lý Thiệu khinh thường, nhưng cũng không dám lơ
là, “Cô xem trước đi, không hiểu thì hỏi tôi.”
Con gái riêng của ông Diệp là một thiên tài quản lý công ty. Chưa từng học quản trị kinh doanh.
Cô ta đến công ty, ngay cả những người lớn tuổi cũng không thể so sánh với cô ta, và đã giúp công ty tránh được rủi ro không ít lần.
Đều là tự học.
Cũng không biết đại tiểu thư này thế nào, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa đang lật sổ sách.
Nhưng mà đây là lần thứ nhất bọn họ cảm giác được mặt mình như bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân.
Giang Thành chính là tên lão đại dởm bị Diệp Thiều Hoa giẫm trong lòng bàn chân mà đánh kia.
Mà Giang Thành mặc dù cũng đánh nhau, nhưng trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Xét cho cùng, học tập của Giang Thành luôn đứng đầu cả năm, điều này khác hẳn với Diệp Thiều Hoa và nhóm học sinh lớp 13.
Là một học thần.
Cho nên mặc kệ chân tướng như thế nào, Giang Thành bị đám người Diệp Thiều Hoa đả thương, cũng không ai đổ lỗi cho Giang Thành, mà tất cả đều đổ lên đầu đám người Diệp Thiều Hoa.
Giang Thành về sau sẽ vào đại học danh tiếng, còn có thể là trạng nguyên tỉnh.
Hắn lý lịch nhất định phải vô cùng sạch sẽ, Nhất Trung cũng sẽ không để hắn thiệt thòim
Nhưng Diệp Thiều Hoa bọn họ không giống, vốn chính là cặn bã, lỗi lầm trầm trọng có một đống lớn, nếu không phải là vì ba ba của cô, trường sẽ không nhân nhượng.
Diệp Thiều Hoa đã bị cho thôi học vì gây ra một sai lầm lớn.
Lưu Long Sinh không kiên nhẫn được nữa, "Quả nhiên thầy thế nào, học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh."
Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua, hơi híp mắt lại.
Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến một số trêи điện thoại.
Lớp 1 ở lầu một, lớp 13 ở lầu năm.
Hai phút đồng hồ sau, Giang Thành liền khập khiễng đi lên, "Cô tìm tôi làm gì . . ."
"Xùy, " Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc hắn một chút, "Cậu nói lời vô dụng làm gì?"
Sự việc kỳ thật rất đơn giản, đúng là Giang Thành phát ngôn ngu người, bây giờ dưới uy nghiêm của Diệp Thiều Hoa, Giang Thành đều thừa nhận.
Lưu Long Sinh cũng không nói gì.
Chỉ là cuối cùng xuống thời điểm xuống, Diệp Thiều Hoa mới mở miệng, "Thầy Lưu, ông không nên xin lỗi học sinh lớp bọn tôi sao? Không nên xin lỗi chủ nhiệm lớp tôi sao?"
"Xin lỗi? Chẳng lẽ tao có lỗi? Lớp chúng mày không phải là một đám cặn bã xã hội chắc, " Lưu Long Sinh vốn xem thường học sinh lớp 13, cũng xem thường thầy Vương không biết làm gì, "Còn đòi tham gia thi đại học, tỉ lệ lên lớp hàng năm của Nhất Trung chính là bị lớp mấy đứa bọn mày kéo xuống thấp."
"Xin lỗi." Diệp Thiều Hoa mặt không thay đổi nhìn Lưu Long Sinh.
Ánh mắt âm trầm lăng lệ.
Lưu Long Sinh bị nhìn, giật mình trong lòng, "À, chờ chúng mày thi đậu cả lớp như lớp 1, tao sẽ xin lỗi lớp chúng mày."
"Được." Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, "Thầy chủ nhiệm, thầy nghe thấy chưa."
Thầy chủ nhiệm ban trong lòng còn nghĩ Diệp Thiều Hoa lớp 13 không phải đầu óc có bệnh chứ.
Hai tháng, một đám cặn bã muốn đua với học bá các môn lớp 1.
Tất cả mọi người đều không tưởng thật, ngay cả thầy Vương và học sinh lớp 13 đều tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đang nói đùa.
Nhưng lời mà Lưu Long Sinh vừa nói với thầy chủ nhiệm, quả thật làm cho bọn họ rất đau lòng.
Nguyên một đám trở lại ngồi trêи ghế, đều không nói gì thêm.
Nhất là nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi vào ghế, cầm một tờ bài thi nghiêm túc làm.
Những người khác thấy lão đại bắt đầu làm bài thi, cũng tự nguyện cầm bài thi lên làm, dù không biết làm, cũng phải làm bằng được.
Khi giáo viên dạy tiếng anh lên lớp 13, nhìn đám học sinh đang ngồi làm bài.
Vẻ mặt chết lặng.
Thậm chí, còn tự véo mình để xem có đúng như vậy không.
"008, có đạo cụ thời gian nào không, cho tôi sử dụng." Diệp Thiều Hoa nhìn học sinh lớp 13, sợ nhất chính là họ từ bỏ.
Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, 008 kinh hãi.
Ở thế giới khác, ngay cả viên giải độc nó đưa ký chủ còn không thèm dùng, hôm nay còn quá hào phóng muốn sử dụng tích phân ở thế giới này.
Thế giới này cũng quá huyền ảo rồi?
Nó mở miệng yếu ớt, [ Có, không gian vận tốc thời gian cấp thấp, với tỷ lệ 10: 1 so với thời gian bên ngoài, một ngày bên ngoài bằng 10 ngày không gian vận tốc. ]
"Như vậy là đủ rồi." Diệp Thiều Hoa tính toán thời gian một chút.
Còn 2 tháng nữa là thi đại học.
Dựa theo tỉ lệ này thì thời gian trở thành 20 tháng, gần bằng 2 năm.
Thời gian này, đủ để cô dạy cái đám heo kia thành thiên tài toán học.
[ Đinh! Trừ 300 tích phân, mua sắm đạo cụ tốc độ hai tháng! ]
Vật phẩm này chỉ được sử dụng cho nhóm người trong Lớp 13, và nó sẽ chỉ xuất hiện khi cả lớp làm bài tập chung.
Trường hợp của lớp 13, các thầy cô cũng không để ý quá nhiều, nói cũng như không.
Căn bản không biết đám học sinh này đã càng ngày càng tăng cường.
**
Diệp Thiều Hoa không đi học buổi tối với các bạn cùng lớp, cô đến công ty của bố để làm quen với công việc của công ty vào buổi tối.
Chỉ để cho 008 trông nom đám người lớp 13.
Những người trong Lớp 13 có một nỗi sợ hãi bị "chi phối bởi lão đại."
Tuy nhiên, bởi vì nguyên thân từ đầu đến cuối chưa từng tiếp xúc với công ty, cũng chưa từng học tài chính, Diệp Thiều Hoa ban đầu cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.
Cô cũng giả vờ như lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này.
"Thiều Hoa, ba phải mở họp, " Diệp Quốc Phú nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy vui vẻ, "Con đi theo quản lý Thiệu bắt đầu làm quen với tài khoản của công ty cũng như công việc kinh doanh của công ty, có gì không hiểu cứ hỏi hắn. "
Quản lý Thiệu sững sờ, "Đại tiểu thư muốn đến công ty?"
Trêи mặt mặc dù không biểu hiện, nhưng đáy lòng cũng rất khổ cực, ban ngày đã nghe nói qua đại tiểu thư muốn học quản lý công ty.
Không nghĩ tới buổi tối Diệp tổng liền đem chuyện phiền toái này giao cho hắn.
Đại tiểu thư này là một củ khoai lang bỏng tay, không thể đánh không thể mắng, cùng những thực tập sinh kia không giống nhau, chắc phải cung phụng như tổ tông
"Đúng vậy, Thiều Hoa luôn luôn thông minh, học cái gì đều vào rất nhanh, cấp 1 dành giải đặc biệt về piano." Diệp Quốc Phú kiêu ngạo.
Quản lý Thiệu ngoài miệng vuốt ʍôиɠ ngựa, trong lòng lại không để ý.
Ngài còn nói lúc trước, ai lại không biết hiện tại đại tiểu thư đã biến thành bộ dáng gì, vết thương trêи đầu vẫn còn, sợ là ba năm qua đều chưa sờ qua đàn.
Chuyện Minh Trạch và đại tiểu thư chia tay ngày hôm nay đã sớm truyền khắp công ty.
“Tiểu thư, đây là sổ kế toán của quý vừa rồi,” Quản lý Thiệu khinh thường, nhưng cũng không dám lơ
là, “Cô xem trước đi, không hiểu thì hỏi tôi.”
Con gái riêng của ông Diệp là một thiên tài quản lý công ty. Chưa từng học quản trị kinh doanh.
Cô ta đến công ty, ngay cả những người lớn tuổi cũng không thể so sánh với cô ta, và đã giúp công ty tránh được rủi ro không ít lần.
Đều là tự học.
Cũng không biết đại tiểu thư này thế nào, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa đang lật sổ sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.