Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 212: Vương Phi ở Lãnh Cung (10)
Nhất Lộ Phiền Hoa
21/07/2021
Nghe được câu này, Sương Nguyệt cắn răng, cô bé nhìn Tôn Bình, "Không nghĩ tới tiểu thư cứu phải loại vong ơn bội nghĩa như ngươi! Hôm nay coi như ta chưa từng đến gặp ngươi!"
Sau lưng cô bé, Tôn Bình lắc đầu, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Từ xa hoa sang bần tiện hắn không chịu nổi, bây giờ sống tốt rồi sao có thể cùng Diệp Thiều Hoa chịu khổ.
Về phần Hoàng hậu, hắn tin tưởng ai cũng có thể ngã xuống, nhưng Hoàng hậu sẽ không.
Sương Nguyệt không tìm thấy, Vũ Văn Triết lúc đầu muốn tìm người bắt Sương Nguyệt lại, không nghĩ rằng vào lúc này lại không tìm thấy Sương Nguyệt, lật tung toàn bộ Hoàng cung cũng không tìm được.
Việc này càng khiến bọn họ thêm kiêng kỵ Diệp Thiều Hoa, thăng thêm thị vệ trong nhà lao.
"Diệp Thiều Hoa còn chưa nói ra người sau lưng sao?" Vũ Văn Triết nhìn cai tù.
Cai tù cung kính xoay người, "Đánh chết không nói, cô ấy đã đói bụng hai ngày, hai ngày này ngay cả bát nước cô cũng đều không uống, cô cũng không chịu khai."
Vũ Văn Triết cười lạnh, "Quả nhiên là một khối xương cứng."
Hắn khoác tay để cho cai tù lui ra, đi vào trong cung gặp Vũ Văn Tĩnh.
Tất cả mọi người biết rõ hôm nay là ngày mà một nhà Diệp trở về, bọn họ đã sớm bố trí bẫy rập ở cửa cung, cam đoan để cho người ta có vào không ra.
"Diệp Tướng quân nói Diệp Thiếu Phong cả người trọng thương không thể vào cung, cho nên một mình đến, " Vũ Văn Triết nhấc đến Diệp Thiếu Phong, dừng lại một chút, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói, "Đây chắc hẳn là chối từ, Diệp Thiếu Phong nhất định không có vết thương, bọn họ nhất định biết rõ trong cung có mai phục, như vậy càng khẳng định, phủ tướng quân có mưu đồ phản loạn."
Quân đội trở về, nhưng phó tướng quân lại không vào triều, càng nghĩ càng có vấn đề.
Hơn nữa Diệp Thiều Hoa bị đánh vào đại lao, việc này hắn không tin bọn họ không biết, Diệp Tướng quân khẳng định đến có chuẩn bị, đáng tiếc bọn họ cũng không phải ăn chay.
"Tất nhiên Thiếu Phong trọng thương không thể tới, " Vũ Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Hoàng đệ, ngươi để cho cấm vệ quân mang lên thái y đến phủ tướng quân đi, Diệp tiểu tướng quân rốt cuộc tổn thương nghiêm trọng đến mức nào, vậy mà đến yết kiến cũng không thể!"
Vũ Văn Triết lĩnh mệnh lui ra, trong mắt một mảnh huyết tinh.
Diệp Thiều Hoa cùng Diệp Thiếu Phong tên được lấy từ Phong Hoa, Vũ Văn Triết mặc dù không thích Diệp Thiều Hoa, nhưng cùng Diệp Thiếu Phong tình cảm rất tốt, nhưng người có quan hệ tốt là hắn, Vũ Vân Tĩnh thì không chắc.
Hắn còn trói cả Diệp Thiều Hoa, huống chi là Diệp Thiếu Phong.
Hai người chia binh hai đường.
Vũ Văn Tĩnh ở trêи triều đình tiếp kiến Diệp Tướng quân.
Diệp tướng quân trời sinh dũng mãnh, hai mắt như sao lạnh, toàn thân nhuốm máu.
Hắn đặt ly rượu xuống một cái “ba”, sau đó đứng lên, “Bệ hạ, thừa tướng có chuyện quan trọng muốn cáo từ.”
Đến rồi.
Tay cầm ly rượu của Vũ Văn Tĩnh nắm chặt lại, hắn bất động thanh sắc nhìn về phía Diệp Tướng Quân, "Diệp Tướng quân, chúng ta đến Ngự Thư phòng nói chuyện."
Hắn mang theo Diệp Tướng quân đi đến hướng ngự thư phòng.
Thời điểm quay người, hắn hướng mắt về phía Đại thống lĩnh nháy mắt 1 cái, cẩm vệ quân của đại thống lĩnh lập tức gật đầu hiểu ý.
Hai người vào Ngự Thư phòng, bên ngoài im ắng bị vô số cấm vệ quân vây quanh, chỉ cần Vũ Văn Tĩnh ra lệnh một tiếng, Diệp Tướng quân chắp cánh khó thoát.
Diệp Tướng quân ngoan ngoãn dễ bảo theo Vũ Văn Tĩnh đi vào, ai cũng không thấy rõ, thời điểm hắn thấp mắt, trong mắt lóe lên tia châm chọc.
"Chuyến này may mắn mà có Diệp Tướng quân, " Vũ Văn Tĩnh ngồi trêи ghế, lập lại 1 lần tất cả những chuyện xảy ra trêи Triều Đình, "Trẫm thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, không biết Diệp Tướng quân muốn cái gì?"
Hắn cười nhìn về phía Diệp Tướng quân.
Diệp Tướng quân ngẩng đầu, vẫn như cũ một bộ dáng thất phu, "Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng."
Nói xong hắn trịnh trọng suất ra một cái hộp gấm đưa cho Vũ Văn Tĩnh.
Vũ Văn Tĩnh đề phòng nhìn Diệp Tướng quân, không có nhận lấy, chỉ là để cho thái giám đại tổng quản nhận hộ, không có mở ra nhìn, hắn sợ Diệp Tướng quân hại hắn.
"Hoàng thượng, ngài không giữ cẩn thận?" Nhìn thấy bộ dạng này của Vũ Văn Tĩnh, Diệp Tướng quân chất phác cười một tiếng, "Ta cảm thấy ngài vẫn nên cất kỹ, thứ này có chút quý giá, vẫn là ngài tự mình cất kỹ."
Nghe được quý giá, Vũ Văn Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó để thái giám cẩn thận mở ra.
Thời điểm mở hộp ra, Vũ Vân Tĩnh đã nhìn thấy đồ vật được cất trong hộp
Cả người hắn chấn động, trực tiếp từ trêи ghế đứng lên, "Diệp. . . Diệp Tướng quân. . ."
Diệp Tướng quân sang sảng cười một tiếng, "Đây là binh phù, thời điểm ta xuất chinh tiên đế đã cho ta, không nghĩ tới sau khi trở về, hắn đã về cõi tiên."
Nói đến phần sau, Diệp Tướng quân trêи mặt cũng trở nên có chút hoài niệm, thương cảm.
Nhưng mà Vũ Văn Tĩnh không chú ý tới ngữ khí của hắn, hắn nhìn đi nhìn lại binh phù, đây là binh phù thật!
Sao có thể. . . sao có thể, Diệp Tướng quân làm sao lại dễ dàng như vậy đem binh phù cho hắn?
Vũ Văn Tĩnh cầm binh phù, vô ý thức nắm chặt cái ghế.
Chính vào lúc này, bên ngoài có người cấp báo, nói Thụy Vương đến rồi.
Vũ Văn Triết không có việc gì sẽ không đến ngay lúc này, Vũ Văn Tĩnh lòng có chút không yên để cho hắn vào.
Hắn đóng lại nắp hộp, còn có chút giật mình, hắn vốn cho rằng Diệp gia sẽ nắm lấy binh phù không thả, dù sao đây là một cơ hội mưu phản tốt, nhưng mà. . . Hiện tại hắn có chút đâm lao phải theo lao.
Thẳng đến khi Vũ Văn Triết vào, biểu lộ của hắn ta có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Vũ Văn Triết biểu lộ có chút thương cảm, hắn kinh ngạc nói: "Ta nhìn thấy Thiếu Phong, hắn nằm ở trêи giường, trừ bỏ phần bụng có một lỗ hổng lớn, bả vai đều cơ hồ bị gọt đi, Hoàng huynh, thái y nói, cánh tay phải của Thiếu Phong coi như phế bỏ rồi, đời này sợ là không thể ra chiến trường."
Vũ Văn Triết khí thế hùng hổ đi đến phủ tướng quân bắt người, không nghĩ tới lúc từ phủ tướng quân về vẻ mặt đầy u sầu.
Thẳng cho đến khi hắn nhìn thấy Diệp Thiếu Phong nằm ở trêи giường.
Đây không phải giả bệnh, mà là bị bệnh, không thể động đậy, nghe các bộ hạ nói, Diệp Thiếu Phong vốn còn muốn để người ta đỡ đi yết kiến hoàng đế, nhung lại sợ dọa phải tiên đế, liền ở lại phủ tướng quân.
Khí thế hùng hổ đến phủ tướng quân, cuối cùng Vũ Văn Triết mê mang luôn, hắn nhớ tới Vũ Văn Tĩnh lại vội vàng trở về.
Nghe được câu này của Vũ Văn Triết, Vũ Văn Tĩnh cả người tựa như đã mất đi lực lượng, ngồi về trêи ghế.
Cha con Diệp hai người đi vì triều đình bình loạn, con trai độc nhất của Diệp gia cơ hồ biến thành tàn phế, mà Diệp Tướng quân không có bất kỳ khóc lóc kể lể gì, thậm chí vừa về đến, liền đem binh phù đưa đến trong tay hắn, đây mới là người trung thành tuyệt đối, đâu phải người lòng lang dạ thú như trong miệng thái phó Khúc.
Bọn họ mặc dù thô bạo một chút, nhưng tính cách cũng cảnh trực, không dấu được nửa điểm tâm tư.
Vũ Văn Tĩnh suy nghĩ bản thân một chút, hắn còn nghi kỵ bọn họ, cơ hồ không dám nhìn thẳng Diệp Tướng quân.
Nghĩ đến hoàng vị, hắn không rét mà run nhìn Diệp tướng quân.
Diệp gia cả một nhà trung thần, lại bị hắn sinh nghi kỵ, còn muốn giết cha con Diệp gia, nếu như truyền ra ngoài, sợ là mất lòng thiên hạ.
Vũ Văn Tĩnh xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, hận đến mức muốn hôm nay mình chưa từng xuất hiện ở đây
Hắn rốt cuộc . . . Rốt cuộc đã làm những gì!
Nhưng mà Diệp Tướng quân không có buông tha cho hắn.
Diệp Tướng quân ngẩng đầu, chất phác nhìn Vũ Văn Tĩnh, sắc mặtửng đỏ, nhìn có vẻ đang xấu hổ, nói: "Phục mệnh bệ hạ là chuyện nên làm, ta không muốn khen thưởng, cầu bệ hạ có thể ân điển cho nương nương trở về Diệp phủ nhìn ca ca của con bé một chút. Vi thần xuất chiến một năm, thực sự rất nhớ con gái, Thiếu Phong từ bé cùng muội muội nó lớn lên, hiện tại bệnh cũng ngày càng yếu ớt, một mực muốn gặp muội muội, bệ hạ . . . Ta có thể nhìn nương nương một chút không?"
Sau lưng cô bé, Tôn Bình lắc đầu, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Từ xa hoa sang bần tiện hắn không chịu nổi, bây giờ sống tốt rồi sao có thể cùng Diệp Thiều Hoa chịu khổ.
Về phần Hoàng hậu, hắn tin tưởng ai cũng có thể ngã xuống, nhưng Hoàng hậu sẽ không.
Sương Nguyệt không tìm thấy, Vũ Văn Triết lúc đầu muốn tìm người bắt Sương Nguyệt lại, không nghĩ rằng vào lúc này lại không tìm thấy Sương Nguyệt, lật tung toàn bộ Hoàng cung cũng không tìm được.
Việc này càng khiến bọn họ thêm kiêng kỵ Diệp Thiều Hoa, thăng thêm thị vệ trong nhà lao.
"Diệp Thiều Hoa còn chưa nói ra người sau lưng sao?" Vũ Văn Triết nhìn cai tù.
Cai tù cung kính xoay người, "Đánh chết không nói, cô ấy đã đói bụng hai ngày, hai ngày này ngay cả bát nước cô cũng đều không uống, cô cũng không chịu khai."
Vũ Văn Triết cười lạnh, "Quả nhiên là một khối xương cứng."
Hắn khoác tay để cho cai tù lui ra, đi vào trong cung gặp Vũ Văn Tĩnh.
Tất cả mọi người biết rõ hôm nay là ngày mà một nhà Diệp trở về, bọn họ đã sớm bố trí bẫy rập ở cửa cung, cam đoan để cho người ta có vào không ra.
"Diệp Tướng quân nói Diệp Thiếu Phong cả người trọng thương không thể vào cung, cho nên một mình đến, " Vũ Văn Triết nhấc đến Diệp Thiếu Phong, dừng lại một chút, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói, "Đây chắc hẳn là chối từ, Diệp Thiếu Phong nhất định không có vết thương, bọn họ nhất định biết rõ trong cung có mai phục, như vậy càng khẳng định, phủ tướng quân có mưu đồ phản loạn."
Quân đội trở về, nhưng phó tướng quân lại không vào triều, càng nghĩ càng có vấn đề.
Hơn nữa Diệp Thiều Hoa bị đánh vào đại lao, việc này hắn không tin bọn họ không biết, Diệp Tướng quân khẳng định đến có chuẩn bị, đáng tiếc bọn họ cũng không phải ăn chay.
"Tất nhiên Thiếu Phong trọng thương không thể tới, " Vũ Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Hoàng đệ, ngươi để cho cấm vệ quân mang lên thái y đến phủ tướng quân đi, Diệp tiểu tướng quân rốt cuộc tổn thương nghiêm trọng đến mức nào, vậy mà đến yết kiến cũng không thể!"
Vũ Văn Triết lĩnh mệnh lui ra, trong mắt một mảnh huyết tinh.
Diệp Thiều Hoa cùng Diệp Thiếu Phong tên được lấy từ Phong Hoa, Vũ Văn Triết mặc dù không thích Diệp Thiều Hoa, nhưng cùng Diệp Thiếu Phong tình cảm rất tốt, nhưng người có quan hệ tốt là hắn, Vũ Vân Tĩnh thì không chắc.
Hắn còn trói cả Diệp Thiều Hoa, huống chi là Diệp Thiếu Phong.
Hai người chia binh hai đường.
Vũ Văn Tĩnh ở trêи triều đình tiếp kiến Diệp Tướng quân.
Diệp tướng quân trời sinh dũng mãnh, hai mắt như sao lạnh, toàn thân nhuốm máu.
Hắn đặt ly rượu xuống một cái “ba”, sau đó đứng lên, “Bệ hạ, thừa tướng có chuyện quan trọng muốn cáo từ.”
Đến rồi.
Tay cầm ly rượu của Vũ Văn Tĩnh nắm chặt lại, hắn bất động thanh sắc nhìn về phía Diệp Tướng Quân, "Diệp Tướng quân, chúng ta đến Ngự Thư phòng nói chuyện."
Hắn mang theo Diệp Tướng quân đi đến hướng ngự thư phòng.
Thời điểm quay người, hắn hướng mắt về phía Đại thống lĩnh nháy mắt 1 cái, cẩm vệ quân của đại thống lĩnh lập tức gật đầu hiểu ý.
Hai người vào Ngự Thư phòng, bên ngoài im ắng bị vô số cấm vệ quân vây quanh, chỉ cần Vũ Văn Tĩnh ra lệnh một tiếng, Diệp Tướng quân chắp cánh khó thoát.
Diệp Tướng quân ngoan ngoãn dễ bảo theo Vũ Văn Tĩnh đi vào, ai cũng không thấy rõ, thời điểm hắn thấp mắt, trong mắt lóe lên tia châm chọc.
"Chuyến này may mắn mà có Diệp Tướng quân, " Vũ Văn Tĩnh ngồi trêи ghế, lập lại 1 lần tất cả những chuyện xảy ra trêи Triều Đình, "Trẫm thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, không biết Diệp Tướng quân muốn cái gì?"
Hắn cười nhìn về phía Diệp Tướng quân.
Diệp Tướng quân ngẩng đầu, vẫn như cũ một bộ dáng thất phu, "Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng."
Nói xong hắn trịnh trọng suất ra một cái hộp gấm đưa cho Vũ Văn Tĩnh.
Vũ Văn Tĩnh đề phòng nhìn Diệp Tướng quân, không có nhận lấy, chỉ là để cho thái giám đại tổng quản nhận hộ, không có mở ra nhìn, hắn sợ Diệp Tướng quân hại hắn.
"Hoàng thượng, ngài không giữ cẩn thận?" Nhìn thấy bộ dạng này của Vũ Văn Tĩnh, Diệp Tướng quân chất phác cười một tiếng, "Ta cảm thấy ngài vẫn nên cất kỹ, thứ này có chút quý giá, vẫn là ngài tự mình cất kỹ."
Nghe được quý giá, Vũ Văn Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó để thái giám cẩn thận mở ra.
Thời điểm mở hộp ra, Vũ Vân Tĩnh đã nhìn thấy đồ vật được cất trong hộp
Cả người hắn chấn động, trực tiếp từ trêи ghế đứng lên, "Diệp. . . Diệp Tướng quân. . ."
Diệp Tướng quân sang sảng cười một tiếng, "Đây là binh phù, thời điểm ta xuất chinh tiên đế đã cho ta, không nghĩ tới sau khi trở về, hắn đã về cõi tiên."
Nói đến phần sau, Diệp Tướng quân trêи mặt cũng trở nên có chút hoài niệm, thương cảm.
Nhưng mà Vũ Văn Tĩnh không chú ý tới ngữ khí của hắn, hắn nhìn đi nhìn lại binh phù, đây là binh phù thật!
Sao có thể. . . sao có thể, Diệp Tướng quân làm sao lại dễ dàng như vậy đem binh phù cho hắn?
Vũ Văn Tĩnh cầm binh phù, vô ý thức nắm chặt cái ghế.
Chính vào lúc này, bên ngoài có người cấp báo, nói Thụy Vương đến rồi.
Vũ Văn Triết không có việc gì sẽ không đến ngay lúc này, Vũ Văn Tĩnh lòng có chút không yên để cho hắn vào.
Hắn đóng lại nắp hộp, còn có chút giật mình, hắn vốn cho rằng Diệp gia sẽ nắm lấy binh phù không thả, dù sao đây là một cơ hội mưu phản tốt, nhưng mà. . . Hiện tại hắn có chút đâm lao phải theo lao.
Thẳng đến khi Vũ Văn Triết vào, biểu lộ của hắn ta có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Vũ Văn Triết biểu lộ có chút thương cảm, hắn kinh ngạc nói: "Ta nhìn thấy Thiếu Phong, hắn nằm ở trêи giường, trừ bỏ phần bụng có một lỗ hổng lớn, bả vai đều cơ hồ bị gọt đi, Hoàng huynh, thái y nói, cánh tay phải của Thiếu Phong coi như phế bỏ rồi, đời này sợ là không thể ra chiến trường."
Vũ Văn Triết khí thế hùng hổ đi đến phủ tướng quân bắt người, không nghĩ tới lúc từ phủ tướng quân về vẻ mặt đầy u sầu.
Thẳng cho đến khi hắn nhìn thấy Diệp Thiếu Phong nằm ở trêи giường.
Đây không phải giả bệnh, mà là bị bệnh, không thể động đậy, nghe các bộ hạ nói, Diệp Thiếu Phong vốn còn muốn để người ta đỡ đi yết kiến hoàng đế, nhung lại sợ dọa phải tiên đế, liền ở lại phủ tướng quân.
Khí thế hùng hổ đến phủ tướng quân, cuối cùng Vũ Văn Triết mê mang luôn, hắn nhớ tới Vũ Văn Tĩnh lại vội vàng trở về.
Nghe được câu này của Vũ Văn Triết, Vũ Văn Tĩnh cả người tựa như đã mất đi lực lượng, ngồi về trêи ghế.
Cha con Diệp hai người đi vì triều đình bình loạn, con trai độc nhất của Diệp gia cơ hồ biến thành tàn phế, mà Diệp Tướng quân không có bất kỳ khóc lóc kể lể gì, thậm chí vừa về đến, liền đem binh phù đưa đến trong tay hắn, đây mới là người trung thành tuyệt đối, đâu phải người lòng lang dạ thú như trong miệng thái phó Khúc.
Bọn họ mặc dù thô bạo một chút, nhưng tính cách cũng cảnh trực, không dấu được nửa điểm tâm tư.
Vũ Văn Tĩnh suy nghĩ bản thân một chút, hắn còn nghi kỵ bọn họ, cơ hồ không dám nhìn thẳng Diệp Tướng quân.
Nghĩ đến hoàng vị, hắn không rét mà run nhìn Diệp tướng quân.
Diệp gia cả một nhà trung thần, lại bị hắn sinh nghi kỵ, còn muốn giết cha con Diệp gia, nếu như truyền ra ngoài, sợ là mất lòng thiên hạ.
Vũ Văn Tĩnh xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, hận đến mức muốn hôm nay mình chưa từng xuất hiện ở đây
Hắn rốt cuộc . . . Rốt cuộc đã làm những gì!
Nhưng mà Diệp Tướng quân không có buông tha cho hắn.
Diệp Tướng quân ngẩng đầu, chất phác nhìn Vũ Văn Tĩnh, sắc mặtửng đỏ, nhìn có vẻ đang xấu hổ, nói: "Phục mệnh bệ hạ là chuyện nên làm, ta không muốn khen thưởng, cầu bệ hạ có thể ân điển cho nương nương trở về Diệp phủ nhìn ca ca của con bé một chút. Vi thần xuất chiến một năm, thực sự rất nhớ con gái, Thiếu Phong từ bé cùng muội muội nó lớn lên, hiện tại bệnh cũng ngày càng yếu ớt, một mực muốn gặp muội muội, bệ hạ . . . Ta có thể nhìn nương nương một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.