Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 206: Vương Phi ở Lãnh Cung (4)
Nhất Lộ Phiền Hoa
21/07/2021
Trong lòng Vũ Vân Triết, Diệp Thiều Hoa cuối cùng cũng phải chết, bằng không cái u linh ác tinh này phủ tướng quân này nhổ không nổi
Đây là kết quả sau khi Vũ Vân Tĩnh và tâm phúc thương lượng.
Khúc Hoa Thường lương thiện như thế, nếu cô ấy thân thiết với Diệp Thiều Hoa, đến lúc Diệp Thiều Hoa chết rồi, cô ấy chắc sẽ buồn chết mất, đến lúc đó bọn họ cũng không biết làm sao.
Vũ Vân Triết cụp mắt, tuyệt đối không để cho bất cứ ai có ý muốn hỏi Khúc Hoa Thường sống yên ổn.
"Chuyện này ta sẽ xử lý." Nói đến đây, Vũ Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Vũ Văn Triết, những tâm sự đó của hắn, không phải hắn ta không biết, năm đó Khúc Hoa Thường làm một bài thơ 7 chữ, bắt người ta phải xin lỗi ả, cứ như ả, ả lọt vào mắt xanh của con em quý tộc trong Kinh Thành.
Hoàng đệ có ý định này, Vũ Văn Tĩnh kỳ thật cũng không kỳ quái, thậm chí, nhân cơ hội này, hắn có thể làm cho Khúc Hoa Thường cười với mình, hắn vẫn còn có chút tự đắc.
Hai người vừa nói, một bên đi đến hướng Ngự Thư phòng.
Vũ Văn Triết đếnHoàng cung, đương nhiên không phải là vì Diệp Thiều Hoa.
"Thái tử của Phiên Quốc vài ngày nữa sẽ đến triều đình của chúng ta, hắn thừa dịp huynh vừa lên ngôi mà đến, chắc chắn không có ý tốt" Vũ Vân Triết nói: "Cẩm vệ quân ta đã chuẩn bị xong. Hoàng huynh còn muốn phân phó gì nữa không?"
Mặc dù Phiên quốc lấy danh nghĩa đến thăm hỏi Hoàng đế mới, nhưng Vũ Văn Tĩnh hiểu rõ ràng bọn họ đến tìm hiểu hình thức thì đúng hơn.
Nếu phong độ của hắn cao hơn một chút, không bao lâu nữa quân chư hầu sẽ lợi dụng sinh lực để tấn công kinh thành, nhưng đây cũng là cơ hội để bọn họ thể hiện sự giàu có của triều đình.
Vũ Văn Tĩnh cũng rất xem trọng.
Hai người đang đàm luận, bên ngoài có thái giám bẩm báo Lai Phúc đến đây.
Hiện tại Vũ Văn Triết cùng Vũ Văn Tĩnh đang đàm luận, trước lúc này Vũ Văn Tĩnh cũng đã nói không gặp những người khác, nếu là người bình thường thái giám cũng sẽ không để ý đến, nhưng người đến lại là hoàng hậu nương nương
Thái giám biết rõ hoàng thượng sủng Hoàng hậu bao nhiêu, cho nên không dám trì hoãn, vừa nhận được tin tức của Lai Phúc, liền lập tức bẩm báo cho Vũ Văn Tĩnh.
Nếu là ngày bình thường Vũ Văn Tĩnh sẽ cảm thấy không có gì, nhưng vừa mới bị Diệp Thiều Hoa nói mấy câu, hắn cảm thấy có phải cho Khúc Hoa Thường quá nhiều đặc quyền hay không.
Mặc dù nghĩ như vậy, hắn vẫn cho Lai Phúc vào
"Nô tài vừa mới lắm miệng nói một câu phượng bào là ngài thiên tân vạn khổ tìm kim thiền ti làm, nương nương đau lòng không thôi, hiện tại đau đầu kinh khủng, khó mà chìm vào giấc ngủ." Lai Phúc cung kính dập đầu.
Vũ Văn Tĩnh nhìn Lai Phúc một chút, sau một lúc lâu, mới mở miệng, "Gọi Liễu thái Y đến Trường Xuân Cung một chuyến."
Lai Phúc hơi kinh ngạc, Vũ Văn Tĩnh nghe vậy cũng không vội vàng đi xem nương nương?
Bất quá hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp dập đầu theo lệnh rời đi, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vui.
Cho đến khi Lai Phúc rời đi, Vũ Văn Triết mới mở miệng, "Món phượng bào kia giá trị vạn lượng vàng cũng không đủ, Hoàng huynh, nhất định phải phong tỏa cửa cung của người kia, cô ta từ trước đến nay thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi hẳn cũng nhớ kỹ cô ta giết người không chớp mắt, thời gian dài ở lại trong cung nguy hiểm to lớn. Võ công của cô ta cũng ta từng được lĩnh giáo, cẩm y vệ sợ là không có mấy người có thể khống chế được cô ta."
Ở trước mặt thái giám, Vũ Vân Triết không bao giờ ngắt lời Vũ Vân Tĩnh, cho dù bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Khi người ngoài cuộc rời đi, hắn có nói một câu
Vũ Vân Triết chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng hắn lại không thích Diệp Thiều Hoa coi mạng người như cỏ rác, người phụ nữ này quá hung ác, không nói đến Diệp Thiều Hoa, đa số người nhà họ Diệp đều liều lĩnh, và đại khái. Diệp Thiều Hoa thậm chí còn hơn thế nữa, có tin đồn rằng cô ta đã từng ăn thịt người trêи chiến trường.
Là ác mộng của trẻ con, có rất nhiều gia đình đều dùng cái danh Diệp tướng quân để dọa đứa trẻ nếu chúng kén ăn.
Coi như không có sự tồn tại của Khúc Hoa Thường, Diệp Thiều Hoa cũng không thích hợp làm Hoàng hậu.
"Được, " Vũ Văn Tĩnh trầm mặc một chút, ánh mắt của Diệp Thiều Hoa vẫn còn đang luẩn quẩn ở trong đầu của hắn ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, "Giữ nguyên kế hoạch làm việc."
Nhìn thấy Hoàng huynh không quên chuyện này, Vũ Văn Triết mới thở dài một hơi.
Chuyện chủ yếu nói xong, Vũ Văn Triết chuẩn bị đi, nhưng thời điểm đi đến cửa chính, chợt nhớ tới cái gì.
Hắn quay người nhìn Vũ Văn Tĩnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, "Hắn trở lại rồi."
"Hắn?" Vũ Văn Tĩnh nghi hoặc trong chốc lát, mới ý thức tới người Vũ Văn Triết nói là ai, tay nắm chặt lại, "Làm sao ngươi biết."
"Lúc đến thư phòng của phụ hoàng, thấy được ba cây hương và một bầu rượu, ta hỏi cấm vệ, không ai có thể vào được, " Vũ Văn Triết tự giễu một tiếng, "Trêи cái thế giới này, trừ bỏ người kia còn có ai có thể ra vào Hoàng cung như không chứ."
Vũ Văn Tĩnh híp mắt, "Không cần phải để ý đến hắn, hẳn giờ giống như trước, bái kiến phụ hoàng xong thì rời đi, sẽ không ở lại nơi này."
Vũ Văn Triết cũng biết, hắn cũng chỉ có thể thông báo cho Vũ Văn Tĩnh một tiếng thôi, người kia bọn họ thật đúng là không thể làm gì được hắn.
Hắn sau khi nói xong liền rời khỏi Ngự Thư phòng, trêи đường xuất cung, hắn tùy ý hỏi cung nữ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Vũ Vân Tĩnh phái thái y đến Lãnh cung động tĩnh không nhỏ, trêи cơ bản ai cũng đều nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, người trong cung cũng không dám quá khắt khe với lãnh cung.
Đối phương là Thụy Vương, cô ta cũng không có lá gan giấu diếm hắn, chuyện này cũng không phải bí mật gì, cô ta một chữ cũng không sót nói xong, thuận tiện còn nói việc Khúc Hoa Thường bị tạt thuốc vào người.
Lúc đầu hắn muốn về cung, nhưng nhớ đến chuyện của Khúc Hoa Thường, bước chân lại chuyển đến hướng lãnh cung.
Thái giám cũng biết tình cảm của Vũ Vân Triết và hoàng thượng rất tốt, còn có một lệnh bài tự do xuất, nhập cung.
Bọn họ không nói gì thêm, trực tiếp lui xuống.
Thời điểm Vũ Văn Triết tới tìm Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa đã nằm ở trêи giường, bất quá còn chưa ngủ, cạnh đầu giường để một chiếc đèn, Sương Nguyệt bị cô giục đi nghỉ ngơi.
Dưới ánh nến, lông mày cũng không sắc như trước, cả người tựa vào trêи giường cũng có vẻ lười biếng.
Không có cảm giác quẫn bách nào, nhưng Vũ Văn Triết vừa nhìn đã biết Diệp Thiều Hoa không hề đơn giản.
Tuy rằng nhìn bộ dạng vô hại như vậy, nhưng Vũ Vân Triết cũng không xem nhẹ, người phụ nữ này giết người không chớp mắt như vậy, hắn sẽ không bị bộ dạng này mê hoặc đâu.
Vũ Văn Triết trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, một tay bóp lấy cổ Diệp Thiều Hoa, sau đó dùng một loại ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm cô: "Diệp Thiều Hoa, Hoàng hậu nương nương không giống giống như ngươi tâm ngoan thủ đoạn, tính cách cô ấy mềm mại, mong ngươi về sau không có việc gì cách xa cô ấy một chút, nếu không . . . Hoàng thượng đối với ngươi nhân từ nương tay, ta sẽ không."
Đây là kết quả sau khi Vũ Vân Tĩnh và tâm phúc thương lượng.
Khúc Hoa Thường lương thiện như thế, nếu cô ấy thân thiết với Diệp Thiều Hoa, đến lúc Diệp Thiều Hoa chết rồi, cô ấy chắc sẽ buồn chết mất, đến lúc đó bọn họ cũng không biết làm sao.
Vũ Vân Triết cụp mắt, tuyệt đối không để cho bất cứ ai có ý muốn hỏi Khúc Hoa Thường sống yên ổn.
"Chuyện này ta sẽ xử lý." Nói đến đây, Vũ Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Vũ Văn Triết, những tâm sự đó của hắn, không phải hắn ta không biết, năm đó Khúc Hoa Thường làm một bài thơ 7 chữ, bắt người ta phải xin lỗi ả, cứ như ả, ả lọt vào mắt xanh của con em quý tộc trong Kinh Thành.
Hoàng đệ có ý định này, Vũ Văn Tĩnh kỳ thật cũng không kỳ quái, thậm chí, nhân cơ hội này, hắn có thể làm cho Khúc Hoa Thường cười với mình, hắn vẫn còn có chút tự đắc.
Hai người vừa nói, một bên đi đến hướng Ngự Thư phòng.
Vũ Văn Triết đếnHoàng cung, đương nhiên không phải là vì Diệp Thiều Hoa.
"Thái tử của Phiên Quốc vài ngày nữa sẽ đến triều đình của chúng ta, hắn thừa dịp huynh vừa lên ngôi mà đến, chắc chắn không có ý tốt" Vũ Vân Triết nói: "Cẩm vệ quân ta đã chuẩn bị xong. Hoàng huynh còn muốn phân phó gì nữa không?"
Mặc dù Phiên quốc lấy danh nghĩa đến thăm hỏi Hoàng đế mới, nhưng Vũ Văn Tĩnh hiểu rõ ràng bọn họ đến tìm hiểu hình thức thì đúng hơn.
Nếu phong độ của hắn cao hơn một chút, không bao lâu nữa quân chư hầu sẽ lợi dụng sinh lực để tấn công kinh thành, nhưng đây cũng là cơ hội để bọn họ thể hiện sự giàu có của triều đình.
Vũ Văn Tĩnh cũng rất xem trọng.
Hai người đang đàm luận, bên ngoài có thái giám bẩm báo Lai Phúc đến đây.
Hiện tại Vũ Văn Triết cùng Vũ Văn Tĩnh đang đàm luận, trước lúc này Vũ Văn Tĩnh cũng đã nói không gặp những người khác, nếu là người bình thường thái giám cũng sẽ không để ý đến, nhưng người đến lại là hoàng hậu nương nương
Thái giám biết rõ hoàng thượng sủng Hoàng hậu bao nhiêu, cho nên không dám trì hoãn, vừa nhận được tin tức của Lai Phúc, liền lập tức bẩm báo cho Vũ Văn Tĩnh.
Nếu là ngày bình thường Vũ Văn Tĩnh sẽ cảm thấy không có gì, nhưng vừa mới bị Diệp Thiều Hoa nói mấy câu, hắn cảm thấy có phải cho Khúc Hoa Thường quá nhiều đặc quyền hay không.
Mặc dù nghĩ như vậy, hắn vẫn cho Lai Phúc vào
"Nô tài vừa mới lắm miệng nói một câu phượng bào là ngài thiên tân vạn khổ tìm kim thiền ti làm, nương nương đau lòng không thôi, hiện tại đau đầu kinh khủng, khó mà chìm vào giấc ngủ." Lai Phúc cung kính dập đầu.
Vũ Văn Tĩnh nhìn Lai Phúc một chút, sau một lúc lâu, mới mở miệng, "Gọi Liễu thái Y đến Trường Xuân Cung một chuyến."
Lai Phúc hơi kinh ngạc, Vũ Văn Tĩnh nghe vậy cũng không vội vàng đi xem nương nương?
Bất quá hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp dập đầu theo lệnh rời đi, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vui.
Cho đến khi Lai Phúc rời đi, Vũ Văn Triết mới mở miệng, "Món phượng bào kia giá trị vạn lượng vàng cũng không đủ, Hoàng huynh, nhất định phải phong tỏa cửa cung của người kia, cô ta từ trước đến nay thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi hẳn cũng nhớ kỹ cô ta giết người không chớp mắt, thời gian dài ở lại trong cung nguy hiểm to lớn. Võ công của cô ta cũng ta từng được lĩnh giáo, cẩm y vệ sợ là không có mấy người có thể khống chế được cô ta."
Ở trước mặt thái giám, Vũ Vân Triết không bao giờ ngắt lời Vũ Vân Tĩnh, cho dù bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Khi người ngoài cuộc rời đi, hắn có nói một câu
Vũ Vân Triết chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng hắn lại không thích Diệp Thiều Hoa coi mạng người như cỏ rác, người phụ nữ này quá hung ác, không nói đến Diệp Thiều Hoa, đa số người nhà họ Diệp đều liều lĩnh, và đại khái. Diệp Thiều Hoa thậm chí còn hơn thế nữa, có tin đồn rằng cô ta đã từng ăn thịt người trêи chiến trường.
Là ác mộng của trẻ con, có rất nhiều gia đình đều dùng cái danh Diệp tướng quân để dọa đứa trẻ nếu chúng kén ăn.
Coi như không có sự tồn tại của Khúc Hoa Thường, Diệp Thiều Hoa cũng không thích hợp làm Hoàng hậu.
"Được, " Vũ Văn Tĩnh trầm mặc một chút, ánh mắt của Diệp Thiều Hoa vẫn còn đang luẩn quẩn ở trong đầu của hắn ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, "Giữ nguyên kế hoạch làm việc."
Nhìn thấy Hoàng huynh không quên chuyện này, Vũ Văn Triết mới thở dài một hơi.
Chuyện chủ yếu nói xong, Vũ Văn Triết chuẩn bị đi, nhưng thời điểm đi đến cửa chính, chợt nhớ tới cái gì.
Hắn quay người nhìn Vũ Văn Tĩnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, "Hắn trở lại rồi."
"Hắn?" Vũ Văn Tĩnh nghi hoặc trong chốc lát, mới ý thức tới người Vũ Văn Triết nói là ai, tay nắm chặt lại, "Làm sao ngươi biết."
"Lúc đến thư phòng của phụ hoàng, thấy được ba cây hương và một bầu rượu, ta hỏi cấm vệ, không ai có thể vào được, " Vũ Văn Triết tự giễu một tiếng, "Trêи cái thế giới này, trừ bỏ người kia còn có ai có thể ra vào Hoàng cung như không chứ."
Vũ Văn Tĩnh híp mắt, "Không cần phải để ý đến hắn, hẳn giờ giống như trước, bái kiến phụ hoàng xong thì rời đi, sẽ không ở lại nơi này."
Vũ Văn Triết cũng biết, hắn cũng chỉ có thể thông báo cho Vũ Văn Tĩnh một tiếng thôi, người kia bọn họ thật đúng là không thể làm gì được hắn.
Hắn sau khi nói xong liền rời khỏi Ngự Thư phòng, trêи đường xuất cung, hắn tùy ý hỏi cung nữ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Vũ Vân Tĩnh phái thái y đến Lãnh cung động tĩnh không nhỏ, trêи cơ bản ai cũng đều nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, người trong cung cũng không dám quá khắt khe với lãnh cung.
Đối phương là Thụy Vương, cô ta cũng không có lá gan giấu diếm hắn, chuyện này cũng không phải bí mật gì, cô ta một chữ cũng không sót nói xong, thuận tiện còn nói việc Khúc Hoa Thường bị tạt thuốc vào người.
Lúc đầu hắn muốn về cung, nhưng nhớ đến chuyện của Khúc Hoa Thường, bước chân lại chuyển đến hướng lãnh cung.
Thái giám cũng biết tình cảm của Vũ Vân Triết và hoàng thượng rất tốt, còn có một lệnh bài tự do xuất, nhập cung.
Bọn họ không nói gì thêm, trực tiếp lui xuống.
Thời điểm Vũ Văn Triết tới tìm Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa đã nằm ở trêи giường, bất quá còn chưa ngủ, cạnh đầu giường để một chiếc đèn, Sương Nguyệt bị cô giục đi nghỉ ngơi.
Dưới ánh nến, lông mày cũng không sắc như trước, cả người tựa vào trêи giường cũng có vẻ lười biếng.
Không có cảm giác quẫn bách nào, nhưng Vũ Văn Triết vừa nhìn đã biết Diệp Thiều Hoa không hề đơn giản.
Tuy rằng nhìn bộ dạng vô hại như vậy, nhưng Vũ Vân Triết cũng không xem nhẹ, người phụ nữ này giết người không chớp mắt như vậy, hắn sẽ không bị bộ dạng này mê hoặc đâu.
Vũ Văn Triết trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, một tay bóp lấy cổ Diệp Thiều Hoa, sau đó dùng một loại ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm cô: "Diệp Thiều Hoa, Hoàng hậu nương nương không giống giống như ngươi tâm ngoan thủ đoạn, tính cách cô ấy mềm mại, mong ngươi về sau không có việc gì cách xa cô ấy một chút, nếu không . . . Hoàng thượng đối với ngươi nhân từ nương tay, ta sẽ không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.