Chương 31: Ghen
Hoàng Thị Mai Phượng
30/03/2021
Cậu đầy tức giận nhìn anh.
-"Cười gì chứ?"
-"Vậy giận gì chứ?"Anh khoác tay lên vai cậu.
-"Thích vậy đó."Cậu vẻ mặt khó coi nhìn anh.
Anh kéo cậu sát vào rồi hôn lên môi cậu,cậu giật mình rồi lập tức đẩy anh ra.
-"Đi ra đi"
-"Không thì sao?"
-"Thì con đi."
Cậu nói rồi đứng dậy quay người rời đi. Đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.
Anh ngồi bên ngoài suy nghĩ một hồi thì có điện thoại gọi đến,nội dung cuộc gọi khiến anh tức điên lên.Anh cúp điện thoại rồi quay người đi vào phòng ngủ.Vừa mở cửa bước vào anh đã bị ném một cái gối vào người.
-"Con làm gì thế?"Anh bực mình nhìn cậu.
-"Ba..."
-"Có phải tại ba chiều con quá không?"
Cậu nhìn anh,mắt đỏ lên.Cậu đứng dậy rồi mở cửa chạy ra ngoài phòng khách,đi đến cửa chính thì bỗng anh quát lớn làm cậu đứng lại.
-"Con dám bước ra ngoài thì đừng về."
Cậu nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng rồi đi ra ngoài.Anh nhìn cậu sau đó đi đến ghế,ngồi xuống.
Ngoài trời đã bắt đầu tối,không khí lạnh bao trùm xung quanh. Cậu chạy đến một cái công viên rồi ngồi xuống ghế đá không kìm chế được mà khóc.
Một lúc sau,bỗng có một bàn tay đưa giấy cho cậu.Cậu nhìn anh rồi nhanh chóng dùng tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.
-"Ba đến đây làm gì chứ?"
-"Xin lỗi..đáng lẽ ba không nên lớn tiếng với con."
-"..."
-"Đi về nhé?"
-"Chẳng phải ba bảo bước ra ngoài thì đừng về sao?"
-"Thôi mà..ba biết lỗi rồi mà.."
-"...."
Anh bế cậu lên rồi đi thẳng về nhà sau mặc cho cậu phản kháng ra sao.Anh bế cậu vào nhà rồi đặt cậu xuống.
Cậu đi thẳng vào trong phòng,anh thì đi phía sau cậu. Vừa vào phòng cậu liền lấy một cái gối đi ra ghế sofa. Cậu nằm xuống đó.Anh lại gần chỗ cậu.
-"Để ba ngủ ở đây cho."
-"..."Cậu không để ý đến anh mà quay người sang bên khác.
-"Mau đi lên giường ngủ đi.."
-"Không cần."
Anh nhìn cậu rồi bế cậu lên giường.Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống xong quay người trở lại ghế sofa.
Anh ngồi đó mở máy tính nên làm việc trong im lặng. Cậu nhìn anh một hồi rồi lại kéo chăn lên trùm kín đầu.
Anh tưởng cậu ngủ nên đứng dậy đi tắt đèn cho cậu ngủ.Sau đó cũng cất máy tính đi,nằm xuống ghế sofa ngủ.
Lúc nửa đêm cứ tưởng cậu đã ngủ rồi nhưng cậu lại từ từ đứng dậy rồi đi đến chỗ sofa nằm xuống cạnh anh chỉ vì sợ cảm giác ngủ một mình.
Cậu kéo chăn lên đắp cả cho anh rồi nằm sát vào anh.Anh cảm nhận được sự ấm áp thân quen ấy nên bất tri bất giác ôm chặt cậu vào lòng.
......................
Sáng sớm hôm sau,anh thức dậy vừa vươn vai đã suýt làm cậu ngã xuống,may mà anh phản ứng nhanh nên đỡ kịp.
-"Ơ sao lại ra đây ngủ rồi.."Anh nhìn cậu.
Nói rồi anh bế cậu lên giường cho cậu ngủ.Anh thì đi nấu ăn.
Một lúc sau cậu thức dậy,nhìn xung quanh không thấy ai liền đi ra khỏi phòng xuống bếp thì nhìn thấy anh đang nấu ăn.Cậu không thèm để ý mà quay trở lại phòng,đi vệ sinh cá nhân.
Một lúc sau anh nấu ăn xong,trở lại phòng gọi Gia Bảo xuống ăn.Hai người ngồi vào bàn rồi bắt đầu ăn trong sự im lặng khiến không khí vô cùng căng thẳng.
Được một hồi,anh thở dài một cái rồi đặt bát đũa xuống nhìn cậu rồi hỏi.
-"Con muốn hỏi gì ba không?"
-"..Không"Cậu dừng lại nhìn anh, trả lời rồi lại tiếp tục ăn.
-"Nếu ba nói mùi nước hoa là do vô ý nên mới có thì con có tin không?"
-"Cười gì chứ?"
-"Vậy giận gì chứ?"Anh khoác tay lên vai cậu.
-"Thích vậy đó."Cậu vẻ mặt khó coi nhìn anh.
Anh kéo cậu sát vào rồi hôn lên môi cậu,cậu giật mình rồi lập tức đẩy anh ra.
-"Đi ra đi"
-"Không thì sao?"
-"Thì con đi."
Cậu nói rồi đứng dậy quay người rời đi. Đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.
Anh ngồi bên ngoài suy nghĩ một hồi thì có điện thoại gọi đến,nội dung cuộc gọi khiến anh tức điên lên.Anh cúp điện thoại rồi quay người đi vào phòng ngủ.Vừa mở cửa bước vào anh đã bị ném một cái gối vào người.
-"Con làm gì thế?"Anh bực mình nhìn cậu.
-"Ba..."
-"Có phải tại ba chiều con quá không?"
Cậu nhìn anh,mắt đỏ lên.Cậu đứng dậy rồi mở cửa chạy ra ngoài phòng khách,đi đến cửa chính thì bỗng anh quát lớn làm cậu đứng lại.
-"Con dám bước ra ngoài thì đừng về."
Cậu nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng rồi đi ra ngoài.Anh nhìn cậu sau đó đi đến ghế,ngồi xuống.
Ngoài trời đã bắt đầu tối,không khí lạnh bao trùm xung quanh. Cậu chạy đến một cái công viên rồi ngồi xuống ghế đá không kìm chế được mà khóc.
Một lúc sau,bỗng có một bàn tay đưa giấy cho cậu.Cậu nhìn anh rồi nhanh chóng dùng tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.
-"Ba đến đây làm gì chứ?"
-"Xin lỗi..đáng lẽ ba không nên lớn tiếng với con."
-"..."
-"Đi về nhé?"
-"Chẳng phải ba bảo bước ra ngoài thì đừng về sao?"
-"Thôi mà..ba biết lỗi rồi mà.."
-"...."
Anh bế cậu lên rồi đi thẳng về nhà sau mặc cho cậu phản kháng ra sao.Anh bế cậu vào nhà rồi đặt cậu xuống.
Cậu đi thẳng vào trong phòng,anh thì đi phía sau cậu. Vừa vào phòng cậu liền lấy một cái gối đi ra ghế sofa. Cậu nằm xuống đó.Anh lại gần chỗ cậu.
-"Để ba ngủ ở đây cho."
-"..."Cậu không để ý đến anh mà quay người sang bên khác.
-"Mau đi lên giường ngủ đi.."
-"Không cần."
Anh nhìn cậu rồi bế cậu lên giường.Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống xong quay người trở lại ghế sofa.
Anh ngồi đó mở máy tính nên làm việc trong im lặng. Cậu nhìn anh một hồi rồi lại kéo chăn lên trùm kín đầu.
Anh tưởng cậu ngủ nên đứng dậy đi tắt đèn cho cậu ngủ.Sau đó cũng cất máy tính đi,nằm xuống ghế sofa ngủ.
Lúc nửa đêm cứ tưởng cậu đã ngủ rồi nhưng cậu lại từ từ đứng dậy rồi đi đến chỗ sofa nằm xuống cạnh anh chỉ vì sợ cảm giác ngủ một mình.
Cậu kéo chăn lên đắp cả cho anh rồi nằm sát vào anh.Anh cảm nhận được sự ấm áp thân quen ấy nên bất tri bất giác ôm chặt cậu vào lòng.
......................
Sáng sớm hôm sau,anh thức dậy vừa vươn vai đã suýt làm cậu ngã xuống,may mà anh phản ứng nhanh nên đỡ kịp.
-"Ơ sao lại ra đây ngủ rồi.."Anh nhìn cậu.
Nói rồi anh bế cậu lên giường cho cậu ngủ.Anh thì đi nấu ăn.
Một lúc sau cậu thức dậy,nhìn xung quanh không thấy ai liền đi ra khỏi phòng xuống bếp thì nhìn thấy anh đang nấu ăn.Cậu không thèm để ý mà quay trở lại phòng,đi vệ sinh cá nhân.
Một lúc sau anh nấu ăn xong,trở lại phòng gọi Gia Bảo xuống ăn.Hai người ngồi vào bàn rồi bắt đầu ăn trong sự im lặng khiến không khí vô cùng căng thẳng.
Được một hồi,anh thở dài một cái rồi đặt bát đũa xuống nhìn cậu rồi hỏi.
-"Con muốn hỏi gì ba không?"
-"..Không"Cậu dừng lại nhìn anh, trả lời rồi lại tiếp tục ăn.
-"Nếu ba nói mùi nước hoa là do vô ý nên mới có thì con có tin không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.