Chương 46: Lập tức trở nên đoan trang
Bắc Vọng
15/04/2021
Lý Triều Kha không biết làm sao, sửa lại cho đúng: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta."
Nhân viên của cửa hàng cười.
Đều gặp gia đình hai bên rồi, còn nói không có quan hệ gì, ai tin a.
Nhân viên của cửa hàng chọn cho Lý Triều Kha một bộ đầm cotton trắng, ở eo có thắt lưng ôm trọn lấy eo thon của cô.
Ngoại trừ những đường cắt may ra thì bộ đầm không có chi tiết điểm xuyến nào, cực kỳ tối giản.
Đầm dài tới đầu gối, lộ đôi chân thon dài của Lý Triều Kha.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
Đây chỉ là một chiếc váy đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng khi được Lý Triều Kha mặc lên, thì vẫn khiến người khác phải trầm trồ.
Nhân viên của cửa hàng khen ngợi: "Cô à cô mặc gì lên cũng thật đẹp, không đi làm người mẫu thì quá đáng tiếc."
"Đùi to như cột điện vậy, có gì tiếc chứ." Thịnh Thế Hùng hừ lạnh một tiếng nói.
Lý Triều Kha hời dỗi đáp trả: "Không muốn nhìn thì đừng nhìn."
"Cô cho rằng tôi muốn nhìn sao." Thịnh Thế Hùng trực tiếp ngồi xuống sô pha cách đó không xa.
Nhân viên của cửa hàng thấy hai người họ gây nhau, cũng không dám nói thêm gì, vội trang điểm và làm tóc Lý Triều Kha.
Người chuyên nghiệp làm vừa nhanh lại còn đẹp.
Không bao lâu, Lý Triều Kha liền xuất hiện trước mặt Thịnh Thế Hùng với hình tượng mới.
Xinh đẹp, thật thà, đoan trang.
Thịnh Thế Hùng rất vừa lòng.
Hai người lên xe lần nữa, mới đầu tài xế cũng không nhận ra Lý Triều Kha.
Đây thật sự giống như là thay đổi thành người khác.
Nếu như vừa rồi Lý Triều Kha giống như người mẫu quốc tế bước ra từ sàn catwalk, thì lúc này Lý Triều Kha lại giống như hoa khôi vườn trường vậy, ngây thơ thuần khiết chưa trải sự đời.
"Không phải anh đưa con trai đi gặp ba anh rồi chứ?"
Lý Triều Kha đưa tay lên sờ hoa tai trân châu của mình, làm bộ bình tĩnh hỏi.
"Bị cô biết rồi."
Thịnh Thế Hùng nói thẳng ra: "Nhưng chỉ là gặp ông nội tôi, cũng là ông cố của nó. Cô biết đó người già mà, biết mình có cháu cố, rất hào hứng, sao cũng muốn gặp cháu cố."
"Cho nên?" Lý Triều Kha tiếp tục hỏi.
Thịnh Thế Hùng biết Lý Triều Kha đang sợ cái gì, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh: "Cho nên tôi liền dẫn nó qua gặp ông ấy."
"Vậy giờ chúng ta qua đón con về sao?"
Lý Triều Kha nhìn chằm chằm Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng hơi chột dạ, ông nội yêu thương cháu cố, từ khi ông gặp cháu cố thì rất nhiệt tình, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Nếu Lý Triều Kha vừa đến tổ trạch, đã dẫn cháu cố về, ông nội sao mà chịu chứ.
Nhưng nếu không đón về…
Thịnh Thế Hùng nhìn Lý Triều Kha, cảm thấy khó xử.
Giọng Lý Triều Kha nhẹ nhàng, nhưng rất kiên định: “Thịnh Thế Hùng, anh là ba của con, tôi đồng ý thỏa hiệp. Nhưng anh đừng có quá đáng."
"Nhưng cô cũng đừng quên, nó là con của Thịnh Thế Hùng tôi, là người nhà họ Thịnh."
Nhận tổ quy tông, đây là chuyện không thể tránh được.
Đúng vậy a.
Dù cho Lý Triều Kha che chở cho con như thế nào, không chịu thừa nhận ra sao.
Thì trên người cậu bé vẫn chảy dòng máu của nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế Hùng và con trai nhận nhau, chỉ là mới bắt đầu.
Sau này người nhà họ Thịnh biết, nhất định muốn đưa cậu bé về nhận tổ quy tông.
Còn cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn bị vứt bỏ, không thể nào trèo cao với tới nhà họ Thịnh.
Nghĩ đến đây, Lý Triều Kha liền đau lòng, những giọt nước mắt như trân châu rơi ra từ khóe mắt cô.
Cô mở to hai mắt đẫm lệ, nhìn Thịnh Thế Hùng, trầm giọng nói: "Nhưng anh cũng đừng quên, người thân thiết nhất với con trai bây giờ là ai, là tôi."
Ngụ ý trong lời nói của cô cũng đã rất rõ rồi.
Nếu người nhà họ Thịnh quá đáng, cô sẽ không do dự đưa con trai đi khỏi thành phố Cổ.
Thịnh Thế Hùng híp mắt rồi bình tĩnh nhìn Lý Triều Kha vài giây, lát sau anh nhìn sang chỗ khác, nói: "Lát nữa cô đừng vào, tôi vào đưa con đi ra."
Không phải anh sợ Lý Triều Kha mang con trai chạy trốn, dựa vào thủ đoạn của anh, họ chạy đến chân trời góc biển, anh cũng có thể tìm họ về.
Là nước mắt của Lý Triều Kha khiến anh không đành lòng.
Càng tiếp xúc với cô nhiều hơn, Thịnh Thế Hùng lại càng tò mò về cô, càng khó kiềm chế ham muốn chiếm hữu cô của mình.
Trực giác nói cho anh, rất có thể ngay từ đầu thì anh đã hiểu lầm cô.
Có lẽ, năm đó cô cũng chỉ là một người bị hại.
Xe dừng bên ngoài tổ trạch của nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế Hùng đẩy cửa xuống xe, bước vội vào trong.
Nhưng trong lòng, lại có chút lo lắng.
Ông nội anh cũng không phải người dễ đối phó.
Thịnh Thế Hùng trực tiếp đi vào đại sảnh, anh gặp quản gia, quản gia cười nói: "Cậu chủ đã về, cậu chủ nhỏ đang chơi cờ với ông cụ đó."
"Trẻ con thì biết chơi cờ gì chứ."
Từ nét mặt của quản gia, Thịnh Thế Hùng biết ông nội đang rất vui, trong lòng cũng an tâm hơn.
Quản gia cười nói: "Đừng nhìn cậu chủ nhỏ còn bé, nói ra thì, cậu ấy giống như người lớn vậy khó nói lắm."
"Ông cụ, cũng bị cậu ấy dỗ đến nỗi cười ha hả."
Nói đến đây, quản gia hơi phiền muộn: “Không phải cậu đi đón mẹ của cậu chủ nhỏ sao, sao không thấy cô ấy đi vào cùng?"
Thịnh Thế Hùng cười cười, dời đi chủ đề: "Cô ấy không khỏe lắm, tôi tới đón con về."
Lúc hai người nói chuyện, thì đi vào một phòng khác.
Trên tấm thảm Ba Tư, cậu bé thật sự đang đánh cờ với ông cụ Thịnh.
Ông nội anh nhìn có vẻ rất có tinh thần, tươi cười rạng rỡ.
Lúc này, không hề giống ông cụ Thịnh uy nghiêm kia chút nào.
"Ba!"
Cậu bé vừa thấy Thịnh Thế Hùng, liền đứng dậy nhào vào lòng anh, ôm chân anh: “Mẹ đâu rồi, sao mẹ không tới?"
"Mẹ con không khỏe, chúng ta về thôi." Thịnh Thế Hùng vội ôm lấy con trai, muốn mượn lời nói này của cậu bé để chạy lấy người.
"Từ từ!"
ông cụ Thịnh lớn tiếng ngăn lại.
"Cô ấy đâu?"
Thịnh Thế Hùng sao dám nói Lý Triều Kha đang ngoài chờ ở ngoài xe, đã tới cửa rồi mà không vào chào hỏi, ông nội anh biết lại nổi giận.
Lập tức nói: "Cô ấy không khỏe, đang ở nhà."
"A, vậy cháu cố ngoan ở lại đây ngủ đi thôi, ông cố kể chuyện cho con nghe được không?" ông Thịnh nói ngay.
Cậu bé quay người chạy về phía ông cụ Thịnh, hai tay nhỏ cầm tay ông ta, nói: "Nhưng mà mẹ bị bệnh, cháu ngoan của ông cố phải về thăm mẹ, nếu không trong lòng sẽ khó chịu, không yên tâm."
ông cụ Thịnh thở dài.
Vẫn là mẫu tử liền tâm a.
Cháu cố thương mẹ như vậy, nếu ông ta không cho nó về thăm mẹ bị bệnh, vậy thì ông cố cũng quá máu lạnh rồi.
Yêu ghét của trẻ con đều rất đơn giản, bộc trực.
ông cụ Thịnh cũng không muốn vì chuyện này, mà làm mất lòng cháu cố cưng.
Liền giơ tay vỗ vỗ vai cậu bé, nói: "Cháu cố ngoan của ông, ngày mai đến ăn cơm tối với ông cố nha?"
Cậu bé kia lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế Hùng.
Chuyện khó xử này.
Thịnh Thế Hùng chỉ có thể cười nói: "Hôm nay, nó vừa chuyển tới trường mới, hay là, cuối tuần nó mới đến chơi với ông?"
Mặt ông cụ trầm xuống.
Giờ mới thứ mấy à, phải chờ tới cuối tuần mới có thể nhìn cháu cố ngoan ngoãn của ông ta sao.
"Ông cố, ông ngoan đi, thứ bảy Tuấn Kiệt được nghỉ lại tới đây chơi cờ, nghe ông kể chuyện cổ tích nha?"
Nhân viên của cửa hàng cười.
Đều gặp gia đình hai bên rồi, còn nói không có quan hệ gì, ai tin a.
Nhân viên của cửa hàng chọn cho Lý Triều Kha một bộ đầm cotton trắng, ở eo có thắt lưng ôm trọn lấy eo thon của cô.
Ngoại trừ những đường cắt may ra thì bộ đầm không có chi tiết điểm xuyến nào, cực kỳ tối giản.
Đầm dài tới đầu gối, lộ đôi chân thon dài của Lý Triều Kha.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
Đây chỉ là một chiếc váy đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng khi được Lý Triều Kha mặc lên, thì vẫn khiến người khác phải trầm trồ.
Nhân viên của cửa hàng khen ngợi: "Cô à cô mặc gì lên cũng thật đẹp, không đi làm người mẫu thì quá đáng tiếc."
"Đùi to như cột điện vậy, có gì tiếc chứ." Thịnh Thế Hùng hừ lạnh một tiếng nói.
Lý Triều Kha hời dỗi đáp trả: "Không muốn nhìn thì đừng nhìn."
"Cô cho rằng tôi muốn nhìn sao." Thịnh Thế Hùng trực tiếp ngồi xuống sô pha cách đó không xa.
Nhân viên của cửa hàng thấy hai người họ gây nhau, cũng không dám nói thêm gì, vội trang điểm và làm tóc Lý Triều Kha.
Người chuyên nghiệp làm vừa nhanh lại còn đẹp.
Không bao lâu, Lý Triều Kha liền xuất hiện trước mặt Thịnh Thế Hùng với hình tượng mới.
Xinh đẹp, thật thà, đoan trang.
Thịnh Thế Hùng rất vừa lòng.
Hai người lên xe lần nữa, mới đầu tài xế cũng không nhận ra Lý Triều Kha.
Đây thật sự giống như là thay đổi thành người khác.
Nếu như vừa rồi Lý Triều Kha giống như người mẫu quốc tế bước ra từ sàn catwalk, thì lúc này Lý Triều Kha lại giống như hoa khôi vườn trường vậy, ngây thơ thuần khiết chưa trải sự đời.
"Không phải anh đưa con trai đi gặp ba anh rồi chứ?"
Lý Triều Kha đưa tay lên sờ hoa tai trân châu của mình, làm bộ bình tĩnh hỏi.
"Bị cô biết rồi."
Thịnh Thế Hùng nói thẳng ra: "Nhưng chỉ là gặp ông nội tôi, cũng là ông cố của nó. Cô biết đó người già mà, biết mình có cháu cố, rất hào hứng, sao cũng muốn gặp cháu cố."
"Cho nên?" Lý Triều Kha tiếp tục hỏi.
Thịnh Thế Hùng biết Lý Triều Kha đang sợ cái gì, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh: "Cho nên tôi liền dẫn nó qua gặp ông ấy."
"Vậy giờ chúng ta qua đón con về sao?"
Lý Triều Kha nhìn chằm chằm Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng hơi chột dạ, ông nội yêu thương cháu cố, từ khi ông gặp cháu cố thì rất nhiệt tình, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Nếu Lý Triều Kha vừa đến tổ trạch, đã dẫn cháu cố về, ông nội sao mà chịu chứ.
Nhưng nếu không đón về…
Thịnh Thế Hùng nhìn Lý Triều Kha, cảm thấy khó xử.
Giọng Lý Triều Kha nhẹ nhàng, nhưng rất kiên định: “Thịnh Thế Hùng, anh là ba của con, tôi đồng ý thỏa hiệp. Nhưng anh đừng có quá đáng."
"Nhưng cô cũng đừng quên, nó là con của Thịnh Thế Hùng tôi, là người nhà họ Thịnh."
Nhận tổ quy tông, đây là chuyện không thể tránh được.
Đúng vậy a.
Dù cho Lý Triều Kha che chở cho con như thế nào, không chịu thừa nhận ra sao.
Thì trên người cậu bé vẫn chảy dòng máu của nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế Hùng và con trai nhận nhau, chỉ là mới bắt đầu.
Sau này người nhà họ Thịnh biết, nhất định muốn đưa cậu bé về nhận tổ quy tông.
Còn cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn bị vứt bỏ, không thể nào trèo cao với tới nhà họ Thịnh.
Nghĩ đến đây, Lý Triều Kha liền đau lòng, những giọt nước mắt như trân châu rơi ra từ khóe mắt cô.
Cô mở to hai mắt đẫm lệ, nhìn Thịnh Thế Hùng, trầm giọng nói: "Nhưng anh cũng đừng quên, người thân thiết nhất với con trai bây giờ là ai, là tôi."
Ngụ ý trong lời nói của cô cũng đã rất rõ rồi.
Nếu người nhà họ Thịnh quá đáng, cô sẽ không do dự đưa con trai đi khỏi thành phố Cổ.
Thịnh Thế Hùng híp mắt rồi bình tĩnh nhìn Lý Triều Kha vài giây, lát sau anh nhìn sang chỗ khác, nói: "Lát nữa cô đừng vào, tôi vào đưa con đi ra."
Không phải anh sợ Lý Triều Kha mang con trai chạy trốn, dựa vào thủ đoạn của anh, họ chạy đến chân trời góc biển, anh cũng có thể tìm họ về.
Là nước mắt của Lý Triều Kha khiến anh không đành lòng.
Càng tiếp xúc với cô nhiều hơn, Thịnh Thế Hùng lại càng tò mò về cô, càng khó kiềm chế ham muốn chiếm hữu cô của mình.
Trực giác nói cho anh, rất có thể ngay từ đầu thì anh đã hiểu lầm cô.
Có lẽ, năm đó cô cũng chỉ là một người bị hại.
Xe dừng bên ngoài tổ trạch của nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế Hùng đẩy cửa xuống xe, bước vội vào trong.
Nhưng trong lòng, lại có chút lo lắng.
Ông nội anh cũng không phải người dễ đối phó.
Thịnh Thế Hùng trực tiếp đi vào đại sảnh, anh gặp quản gia, quản gia cười nói: "Cậu chủ đã về, cậu chủ nhỏ đang chơi cờ với ông cụ đó."
"Trẻ con thì biết chơi cờ gì chứ."
Từ nét mặt của quản gia, Thịnh Thế Hùng biết ông nội đang rất vui, trong lòng cũng an tâm hơn.
Quản gia cười nói: "Đừng nhìn cậu chủ nhỏ còn bé, nói ra thì, cậu ấy giống như người lớn vậy khó nói lắm."
"Ông cụ, cũng bị cậu ấy dỗ đến nỗi cười ha hả."
Nói đến đây, quản gia hơi phiền muộn: “Không phải cậu đi đón mẹ của cậu chủ nhỏ sao, sao không thấy cô ấy đi vào cùng?"
Thịnh Thế Hùng cười cười, dời đi chủ đề: "Cô ấy không khỏe lắm, tôi tới đón con về."
Lúc hai người nói chuyện, thì đi vào một phòng khác.
Trên tấm thảm Ba Tư, cậu bé thật sự đang đánh cờ với ông cụ Thịnh.
Ông nội anh nhìn có vẻ rất có tinh thần, tươi cười rạng rỡ.
Lúc này, không hề giống ông cụ Thịnh uy nghiêm kia chút nào.
"Ba!"
Cậu bé vừa thấy Thịnh Thế Hùng, liền đứng dậy nhào vào lòng anh, ôm chân anh: “Mẹ đâu rồi, sao mẹ không tới?"
"Mẹ con không khỏe, chúng ta về thôi." Thịnh Thế Hùng vội ôm lấy con trai, muốn mượn lời nói này của cậu bé để chạy lấy người.
"Từ từ!"
ông cụ Thịnh lớn tiếng ngăn lại.
"Cô ấy đâu?"
Thịnh Thế Hùng sao dám nói Lý Triều Kha đang ngoài chờ ở ngoài xe, đã tới cửa rồi mà không vào chào hỏi, ông nội anh biết lại nổi giận.
Lập tức nói: "Cô ấy không khỏe, đang ở nhà."
"A, vậy cháu cố ngoan ở lại đây ngủ đi thôi, ông cố kể chuyện cho con nghe được không?" ông Thịnh nói ngay.
Cậu bé quay người chạy về phía ông cụ Thịnh, hai tay nhỏ cầm tay ông ta, nói: "Nhưng mà mẹ bị bệnh, cháu ngoan của ông cố phải về thăm mẹ, nếu không trong lòng sẽ khó chịu, không yên tâm."
ông cụ Thịnh thở dài.
Vẫn là mẫu tử liền tâm a.
Cháu cố thương mẹ như vậy, nếu ông ta không cho nó về thăm mẹ bị bệnh, vậy thì ông cố cũng quá máu lạnh rồi.
Yêu ghét của trẻ con đều rất đơn giản, bộc trực.
ông cụ Thịnh cũng không muốn vì chuyện này, mà làm mất lòng cháu cố cưng.
Liền giơ tay vỗ vỗ vai cậu bé, nói: "Cháu cố ngoan của ông, ngày mai đến ăn cơm tối với ông cố nha?"
Cậu bé kia lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế Hùng.
Chuyện khó xử này.
Thịnh Thế Hùng chỉ có thể cười nói: "Hôm nay, nó vừa chuyển tới trường mới, hay là, cuối tuần nó mới đến chơi với ông?"
Mặt ông cụ trầm xuống.
Giờ mới thứ mấy à, phải chờ tới cuối tuần mới có thể nhìn cháu cố ngoan ngoãn của ông ta sao.
"Ông cố, ông ngoan đi, thứ bảy Tuấn Kiệt được nghỉ lại tới đây chơi cờ, nghe ông kể chuyện cổ tích nha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.