Chương 3: Mẹ con quay lại
Bắc Vọng
15/04/2021
Năm năm sau.
Sân bay quốc tế thành phố Cổ.
Một thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp xuất hiện trong dòng người ở cửa ra vào.
Mái tóc dài của người phụ nữ xõa trên vai, đôi mắt diễm lệ, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, hệt như minh tinh.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Cô mặc một thân váy lệch vai dài mang phong cách nước Nam, mang đôi giày cao gót nhọn màu bạc, đẩy theo vali, không nhanh không chậm mà đi ra khỏi sân bay.
Cái thu hút ánh mắt của đám người, còn có một bé trai đang ngồi trên vali hành lý đong đưa hai cái chân nhỏ.
Đứa bé trai mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, lúc cười lên, trên khuôn mặt tròn trĩnh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, khiến người ta nhìn mà mềm nhũn cả tim.
Hai người một lớn một nhỏ, giống như bước ra từ trong bức tranh vậy.
Người người đi qua đi lại đều hướng ánh mắt khen ngợi tới.
“mẹ!”
Cậu bé trai chỉ về một tấm bảng ở không xa: “Chỗ đó có tên của mẹ, Lý Triều Kha.”
“Đúng, đó là đến đón chúng ta đó.”
Nhìn thành phố đã xa rời 5 năm này, Lý Triều Kha hít sâu một hơi, đi về phía người giơ bảng hiệu, chuyên môn đến đón cô.
Năm năm trước, Lý Triều Kha tuyệt vọng rời đi, ở nước ngoài, cô vô tri vô giác, cả ngày chìm đắm trong sự hận thù bi thương, đợi đến khi cô khó khăn lắm mới điều chỉnh được trạng thái, thì phát hiện mình đã mang thai 6 tháng rồi.
Cho dù sự xuất hiện của đứa trẻ này là một sai lầm, nhưng nghe thấy tiếng tim đập của đứa bé, Lý Triều Kha vẫn không thể hạ quyết tâm lên bàn phẫu thuật được, cuối cùng cô quyết định sinh ra đứa trẻ này.
Trong thời gian gian nan nhất của cô, là đứa bé này luôn ở bên cô, khiến cô có động lực cầm lấy bút vẽ, nhặt lấy thiết kế trang phục mà cô đã từng yêu nhất lại một lần nữa.
Hôm nay, cô đã là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng ở Châu Âu.
Lần này về thành phố Cổ, cũng là vì công ty mà cô ký hợp đồng muốn mạnh mẽ mở rộng thị phần trong nước, cho nên đã phái cô về toàn quyền phụ trách.
Vừa bắt đầu nghe thấy tin tức này, Lý Triều Kha đã từ chối.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới, nếu như ngay cả dũng khí để đối mặt mà cô cũng không có, thì làm sao có thể nói đến việc giành lại tất cả những gì thuộc về mình chứ?
Cho nên, cô đã quay về rồi.
Người đến đón máy bay là Thanh Bảo đang giơ bảng nhìn đông ngó tây, Lý Triều Kha dắt tay cậu bé nhỏ tiến lên trước.
“Chào anh trai.” Cậu bé trai lịch sự mà chào hỏi.
“Wow, bạn nhỏ thật dễ thương, em là em trai của nhà thiết kế Lý đúng không.”
Thanh Bảo vội vàng lấy một cây kẹo mút đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Lý Tuấn Kiệt, rồi vội vàng nhận lấy vali trong tay Lý Triều Kha.
Vào giây phút ngẩng đầu lên đối mắt với Lý Triều Kha, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Không ngờ Lý Triều Kha vậy mà còn đẹp hơn trong ảnh nữa!
Bởi vì căng thẳng, mà anh ta lắp ba lắp bắp chào hỏi: “Nhà...nhà thiết kế Lý, chào....chào cô, tôi là trợ lý của cô Thanh Bảo.”
Lý Triều Kha mỉm cười một cái: “Chào cậu Thanh Bảo, đây là con trai tôi, Lý Tuấn Kiệt.”
Thanh Bảo lại một lần nữa chấn kinh, nhà thiết kế Lý trẻ tuổi như vậy mà đã có đứa con trai lớn như vậy rồi sao? Đáy lòng lập tức thất vọng.
Lý Tuấn Kiệt người còn nhỏ nhưng tinh ranh, đã che miệng cười trộm, trong mắt toàn là sự giảo hoạt: “Anh trai có phải là rất thất vọng không hở.”
“Hả, không...không có...” Mặt mày Thanh Bảo đều đỏ lên rồi, vội vàng đánh trống lảng:
“nhà thiết kế Lý, anh bạn nhỏ Tuấn Kiệt, lên xe đi, bây giờ tôi đưa hai người đến chung cư sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, ba ngày sau, nhà thiết kế Lý hẵng đến công ty làm việc.”
Lý Triều Kha nhấc tay lên xem thời gian, lên tiếng nói: “Sau khi đến chung cư sắp xếp xong thì lập tức đến công ty.”
“Nhưng còn anh bạn nhỏ này...” Thanh Bảo có chút lo lắng.
Lý Tuấn Kiệt cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Anh trai không cần lo lắng, mẹ đã giúp em liên hệ với trường mẫu giáo rồi, còn vẽ cho em một bản đồ giao thông cho ba điểm là trường mẫu giáo, công ty và nhà, em nhắm mắt lại cũng biết phải đi như thế nào nữa đó.”
Nghe vậy, Thanh Bảo giơ ngón cái lên: “Không hổ là nhà thiết kế Lý.”
“Hi hi, mẹ em là người lợi hại nhất thế giới đó, anh trai sau này sẽ biết thôi.” Nhắc đến mẹ nhà mình, Lý Tuấn Kiệt rất là kiêu ngạo.
Thanh Bảo gật đầu liên tục, khẳng định mà nói: “nhà thiết kế Lý lần này về nước, thân mang trách niệm nặng nề, năng lực đương nhiên là không bình thường rồi.”
“Quá khen rồi.”
Chiếc xe lái nhanh trên đường.
Về đến thành phố tràn đầy ký ức này, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang liên tục lui về sau, Lý Triều Kha cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, rất phức tạp.
Nhưng biểu hiện của Lý Tuấn Kiệt rất hưng phấn, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh.
“nhà thiết kế Lý, cô xem tòa nhà này, chính là Bách Lệ của chúng ta.” Chiếc xe đi qua khu trung tâm thành phố, Thanh Bảo nhắc nhở nói.
Lý Triều Kha ngước mắt nhìn qua, bên tai đã truyền đến thanh âm hoan hô của Lý Tuấn Kiệt: “mẹ mau nhìn xem, tòa nhà đối diện Bách Lệ cao và khí phách quá đi!”
“Anh bạn nhỏ thật biết nhìn, tòa nhà đó thuộc sở hữu của gia tộc số 1 của thành phố Cổ chúng ta, tập đoàn Thịnh thị, người nắm quyền Thịnh thị, Thịnh Thế Hùng được xưng là nhân vật thần thoại của thành phố Cổ đó.”
Nghe vậy, hai mắt Lý Tuấn Kiệt đều sáng lên; “Wow, vậy người đó có đẹp trai không?”
Thanh Bảo cười nói: “Đương nhiên! Không những siêu cấp đẹp trai, mà năng lực còn siêu việt nữa, là crush quốc dân trong lòng phụ nữ ở thành phố Cổ đó, nhưng mà bên ngoài đồn rằng anh ta quý khí lãnh khốc, không gần nữ sắc, cho đến nay, vẫn chưa có người phụ nữ nào lọt vào mắt của anh ta.”
“Như vậy à....” Lý Tuấn Kiệt chống cằm, bắt đầu tính toán của riêng mình.
Nhưng ánh mắt của Lý Triều Kha đã nhìn vào nơi hư không, đang suy nghĩ, nếu như năm đó mình không tin lầm người, vậy tập đoàn Lý thị bây giờ...chắc cũng phát triển không ngừng nhỉ?
Sân bay quốc tế thành phố Cổ.
Một thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp xuất hiện trong dòng người ở cửa ra vào.
Mái tóc dài của người phụ nữ xõa trên vai, đôi mắt diễm lệ, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, hệt như minh tinh.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Cô mặc một thân váy lệch vai dài mang phong cách nước Nam, mang đôi giày cao gót nhọn màu bạc, đẩy theo vali, không nhanh không chậm mà đi ra khỏi sân bay.
Cái thu hút ánh mắt của đám người, còn có một bé trai đang ngồi trên vali hành lý đong đưa hai cái chân nhỏ.
Đứa bé trai mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, lúc cười lên, trên khuôn mặt tròn trĩnh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, khiến người ta nhìn mà mềm nhũn cả tim.
Hai người một lớn một nhỏ, giống như bước ra từ trong bức tranh vậy.
Người người đi qua đi lại đều hướng ánh mắt khen ngợi tới.
“mẹ!”
Cậu bé trai chỉ về một tấm bảng ở không xa: “Chỗ đó có tên của mẹ, Lý Triều Kha.”
“Đúng, đó là đến đón chúng ta đó.”
Nhìn thành phố đã xa rời 5 năm này, Lý Triều Kha hít sâu một hơi, đi về phía người giơ bảng hiệu, chuyên môn đến đón cô.
Năm năm trước, Lý Triều Kha tuyệt vọng rời đi, ở nước ngoài, cô vô tri vô giác, cả ngày chìm đắm trong sự hận thù bi thương, đợi đến khi cô khó khăn lắm mới điều chỉnh được trạng thái, thì phát hiện mình đã mang thai 6 tháng rồi.
Cho dù sự xuất hiện của đứa trẻ này là một sai lầm, nhưng nghe thấy tiếng tim đập của đứa bé, Lý Triều Kha vẫn không thể hạ quyết tâm lên bàn phẫu thuật được, cuối cùng cô quyết định sinh ra đứa trẻ này.
Trong thời gian gian nan nhất của cô, là đứa bé này luôn ở bên cô, khiến cô có động lực cầm lấy bút vẽ, nhặt lấy thiết kế trang phục mà cô đã từng yêu nhất lại một lần nữa.
Hôm nay, cô đã là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng ở Châu Âu.
Lần này về thành phố Cổ, cũng là vì công ty mà cô ký hợp đồng muốn mạnh mẽ mở rộng thị phần trong nước, cho nên đã phái cô về toàn quyền phụ trách.
Vừa bắt đầu nghe thấy tin tức này, Lý Triều Kha đã từ chối.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới, nếu như ngay cả dũng khí để đối mặt mà cô cũng không có, thì làm sao có thể nói đến việc giành lại tất cả những gì thuộc về mình chứ?
Cho nên, cô đã quay về rồi.
Người đến đón máy bay là Thanh Bảo đang giơ bảng nhìn đông ngó tây, Lý Triều Kha dắt tay cậu bé nhỏ tiến lên trước.
“Chào anh trai.” Cậu bé trai lịch sự mà chào hỏi.
“Wow, bạn nhỏ thật dễ thương, em là em trai của nhà thiết kế Lý đúng không.”
Thanh Bảo vội vàng lấy một cây kẹo mút đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Lý Tuấn Kiệt, rồi vội vàng nhận lấy vali trong tay Lý Triều Kha.
Vào giây phút ngẩng đầu lên đối mắt với Lý Triều Kha, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Không ngờ Lý Triều Kha vậy mà còn đẹp hơn trong ảnh nữa!
Bởi vì căng thẳng, mà anh ta lắp ba lắp bắp chào hỏi: “Nhà...nhà thiết kế Lý, chào....chào cô, tôi là trợ lý của cô Thanh Bảo.”
Lý Triều Kha mỉm cười một cái: “Chào cậu Thanh Bảo, đây là con trai tôi, Lý Tuấn Kiệt.”
Thanh Bảo lại một lần nữa chấn kinh, nhà thiết kế Lý trẻ tuổi như vậy mà đã có đứa con trai lớn như vậy rồi sao? Đáy lòng lập tức thất vọng.
Lý Tuấn Kiệt người còn nhỏ nhưng tinh ranh, đã che miệng cười trộm, trong mắt toàn là sự giảo hoạt: “Anh trai có phải là rất thất vọng không hở.”
“Hả, không...không có...” Mặt mày Thanh Bảo đều đỏ lên rồi, vội vàng đánh trống lảng:
“nhà thiết kế Lý, anh bạn nhỏ Tuấn Kiệt, lên xe đi, bây giờ tôi đưa hai người đến chung cư sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, ba ngày sau, nhà thiết kế Lý hẵng đến công ty làm việc.”
Lý Triều Kha nhấc tay lên xem thời gian, lên tiếng nói: “Sau khi đến chung cư sắp xếp xong thì lập tức đến công ty.”
“Nhưng còn anh bạn nhỏ này...” Thanh Bảo có chút lo lắng.
Lý Tuấn Kiệt cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Anh trai không cần lo lắng, mẹ đã giúp em liên hệ với trường mẫu giáo rồi, còn vẽ cho em một bản đồ giao thông cho ba điểm là trường mẫu giáo, công ty và nhà, em nhắm mắt lại cũng biết phải đi như thế nào nữa đó.”
Nghe vậy, Thanh Bảo giơ ngón cái lên: “Không hổ là nhà thiết kế Lý.”
“Hi hi, mẹ em là người lợi hại nhất thế giới đó, anh trai sau này sẽ biết thôi.” Nhắc đến mẹ nhà mình, Lý Tuấn Kiệt rất là kiêu ngạo.
Thanh Bảo gật đầu liên tục, khẳng định mà nói: “nhà thiết kế Lý lần này về nước, thân mang trách niệm nặng nề, năng lực đương nhiên là không bình thường rồi.”
“Quá khen rồi.”
Chiếc xe lái nhanh trên đường.
Về đến thành phố tràn đầy ký ức này, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang liên tục lui về sau, Lý Triều Kha cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, rất phức tạp.
Nhưng biểu hiện của Lý Tuấn Kiệt rất hưng phấn, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh.
“nhà thiết kế Lý, cô xem tòa nhà này, chính là Bách Lệ của chúng ta.” Chiếc xe đi qua khu trung tâm thành phố, Thanh Bảo nhắc nhở nói.
Lý Triều Kha ngước mắt nhìn qua, bên tai đã truyền đến thanh âm hoan hô của Lý Tuấn Kiệt: “mẹ mau nhìn xem, tòa nhà đối diện Bách Lệ cao và khí phách quá đi!”
“Anh bạn nhỏ thật biết nhìn, tòa nhà đó thuộc sở hữu của gia tộc số 1 của thành phố Cổ chúng ta, tập đoàn Thịnh thị, người nắm quyền Thịnh thị, Thịnh Thế Hùng được xưng là nhân vật thần thoại của thành phố Cổ đó.”
Nghe vậy, hai mắt Lý Tuấn Kiệt đều sáng lên; “Wow, vậy người đó có đẹp trai không?”
Thanh Bảo cười nói: “Đương nhiên! Không những siêu cấp đẹp trai, mà năng lực còn siêu việt nữa, là crush quốc dân trong lòng phụ nữ ở thành phố Cổ đó, nhưng mà bên ngoài đồn rằng anh ta quý khí lãnh khốc, không gần nữ sắc, cho đến nay, vẫn chưa có người phụ nữ nào lọt vào mắt của anh ta.”
“Như vậy à....” Lý Tuấn Kiệt chống cằm, bắt đầu tính toán của riêng mình.
Nhưng ánh mắt của Lý Triều Kha đã nhìn vào nơi hư không, đang suy nghĩ, nếu như năm đó mình không tin lầm người, vậy tập đoàn Lý thị bây giờ...chắc cũng phát triển không ngừng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.