Chương 15: Chân Tê Hết Rồi
Dã Bình
26/09/2021
Ngay lúc Diệp Vị Hi gõ xong một chữ cuối cùng, đôi mắt Nghiêm Thần Dạ đang nâng lên liền cụp xuống, giả bộ như thể anh vẫn đang nghiêm túc chăm chỉ làm việc.
Sau khi Diệp Vị Hi thu hồi hết tin nhắn, chột dạ giương mắt nhìn thoáng qua Nghiêm Thần Dạ, thấy anh vẫn đang nghiêm túc xử lý công việc, cô mới yên tâm nhấp vào trang web, bắt đầu xem tin tức.
Nghiêm Thần Dạ bận rộn làm việc đã hơn hai tiếng, đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên.
Thấy anh cầm lấy điện thoại di động, Diệp Vị Hi thức thời định rời khỏi đùi anh tránh ra chỗ khác, nhưng mông còn chưa rời khỏi được một nửa đã thấy cánh tay của Nghiêm Thần Dạ ôm lấy thắt lưng cô kéo cô về giam lại trong ngực anh.
Yên lặng ngồi trên đùi Nghiêm Thần Dạ, cô có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo, chậm rãi của người đàn ông trong điện thoại di động truyền đến cực kì rõ ràng.
Hai người nói với nhau chưa được mấy câu đã cúp máy, chẳng qua cuộc điện thoại này gọi đến lại khiến Diệp Vị Hi âm thầm vui mừng một chút, cô nghe được rất rõ ràng người đàn ông trong điện thoại nói muốn Nghiêm Thần Dạ nhanh chóng đến phòng thí nghiệm gặp anh ta.
Điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng không cần phải theo sát bên cạnh anh ấy nữa, cô có thể tranh thủ đi giải quyết chuyện riêng của cô một lúc.
Chỉ là lần này nội dung kịch bản không phát triển theo mong ước nho nhỏ của Diệp Vị Hi, nhưng cũng đem đến cho cô một bất ngờ lớn.
Nghiêm Thần Dạ tắt điện thoại, ném điện thoại di động xuống cuối sô pha, sau đó hai tay ôm lấy Diệp Vị Hi, ngẩng đầu mệt mỏi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một lúc.
Nghiêm Thần Dạ tựa đầu vào trán Diệp Vị Hi, khẽ kéo ra khoảng cách giữa môi hai người: “Bảo bối bé nhỏ, thay quần áo đi, anh đưa em đến chỗ này.”
Diệp Vị Hi khẽ nở nụ cười, nhưng lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, cô rất muốn nói bà đây không muốn đi, nhưng cô không có can đảm lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể mềm mại nhẹ giọng đáp: “Ừm, vâng ạ.”
Đứng dậy rời khỏi chân của Nghiêm Thần Dạ, không đợi Nghiêm Thần Dạ đứng lên, Diệp Vị Hi lại đặt mông ngồi xuống trên đùi Nghiêm Thần Dạ!
Diệp Vị Hi đỏ mặt, ngượng ngùng mà mỉm cười cứng nhắc: “Chân… Chân tê hết rồi…”
Nghiêm Thần Dạ cúi đầu nhìn lướt qua đôi chân trần trắng nõn của cô, âm thanh thâm thúy ý vị xâu xa nói: “Anh giúp em xoa bóp.”
Trong khi nói chuyện, bàn tay to lớn ấm áp đã cầm lấy chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Diệp Vị Hi cắn môi, kìm nén kêu vài tiếng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thay đổi biểu cảm vài lần.
“Được rồi, ông xã, ổn rồi.” Hai tay Diệp Vị Hi nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay rắn chắc của Nghiêm Thần Dạ.
Nghiêm Thần Dạ lại nhẹ nhàng xoa nắn thêm hai cái nữa mới từ từ nhấc tay rời khỏi, sau đó hai cánh tay lại ôm lấy eo cô, dùng lực cực kì mạnh mẽ ôm lấy không có ý tứ buông lỏng.
Diệp Vị Hi cố gắng duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, chờ đợi Nghiêm Thần Dạ thả cô ra.
Cô không đợi được cánh tay người đàn ông này thả cô ra lại bị anh ôm lên, đối diện với gương mặt tuấn tú nhưng không có biểu cảm nào của anh.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Diệp Vị Hi sợ hãi mà ôm lấy cổ Nghiêm Thần Dạ, cúi đầu dựa vào anh, tầm mắt cô vừa vặn nhìn xuống nút áo hơi mở rộng của Nghiêm Thần Dạ.
Cơ ngực kia như ẩn như hiện, trắng nõn mềm mại làm cô thiếu chút nữa đã không nhịn được mà sờ soạng.
Cảm xúc và cảm giác đi liền với nhau, Diệp Vị Hi cảm thấy nước miếng mình tiết ra hơi nhiều, khó khan nuốt xuống một cái, sau đó nhắm chặt hai mắt lại.
Phòng thay đồ ở tầng một rất rộng, trong phòng thay đồ còn có hai phòng nhỏ chuyên dụng để đựng quần áo và thay quần áo.
Quần áo của Diệp Vị Hi đều do Nghiêm Thần Dạ lựa chọn, cô cũng không nhìn kỹ đã duỗi tay cầm lấy, sau đó nhanh chóng chạy một mạch vào phòng thay quần áo.
Sau khi đi vào nhìn thấy bản thân trong gương lại hung hăng khinh thường chính mình một phút mới thong thả cởi áo ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Thay quần áo xong, Diệp Vị Hi xoay một vòng nhìn vào trong gương, không thể phủ nhận mắt nhìn của Nghiêm Thần Dạ rất tốt, chỉ là bây giờ đang là mùa hè, anh ấy đưa bộ quần áo này cho mình có phải quá nóng rồi không?
Bỏ đi, anh ấy thích là được rồi, dù sao trong xe cũng có điều hòa, phòng thí nghiệm chắc cũng có điều hòa đúng không?
Khi Diệp Vị Hi bước ra khỏi phòng thay quần áo, cùng lúc đó Nghiêm Thần Dạ cũng mở cửa bước ra từ một phòng thay quần áo khác.
Diệp Vị Hi khẽ nhíu lông mày, chính bản thân anh ấy mặc một bộ đồ rất mát mẻ! Áo sơ mi trắng ngắn tay phối cùng chiếc quần công sở màu đen có cảm giác rất thoải mái. Quần áo từ vải dệt đến kiểu dáng đều có thể nhận thấy rằng chúng rất cao cấp, khi mặc trên người nhất định vừa thoải mái lại mát mẻ.
Cô rất muốn mở miệng hỏi một câu có phải anh chọn nhầm quần áo cho tôi không? Nhưng khóe miệng mới hơi mở, cô đã nhìn thấy con ngươi đen láy của Nghiêm Thần Dạ phát ra ánh sáng dưới đáy mắt, cô đành từ bỏ, người đàn ông này nhất định là cố ý làm vậy.
Cũng may vẫn chưa bắt cô mặc áo bông vào mùa hè, cô đành cố gắng chịu đựng thôi!
Nghiêm Thần Dạ tự mình lái một chiếc xe thể thao màu đen, nhãn hiệu này Diệp Vị Hi không nhận ra, nhưng sau khi lên xe cô dùng điện thoại di động tìm kiếm thử mới biết một chiếc xe thể thao Bugatti này giá cả cực kì xa xỉ.
Cô âm thầm cảm thán, có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy, có điều khi còn ở nước A cô có chiếc xe mui trần đời cũ tuy đã cũ nhưng thật ra lúc sử dụng cũng không tệ lắm, đều có thể lao đi nhanh như gió!
Trong chốc lát chiếc xe phóng đi như một cơn gió, xe dừng lại ở đại học Q khoa y học thành phố Tân Thành.
Trong phòng thí nghiệm di truyền trên lầu hai của khoa y học, một người đàn ông có làn da trắng ngần, bộ dạng nhã nhặn tinh khiết đang bận rộn, nghe thấy tiếng động cơ mô tô của xe thể thao ngoài cửa sổ, khóe miệng anh ấy khẽ nhếch, trên gương mặt nở một nụ cười dịu dàng, ôn hòa.
Trải qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng thí nghiệm bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, người đàn ông văn nhã tinh khiết kia cũng vừa lúc kết thúc thí nghiệm trên tay.
Anh ta ngẩng đầu cười với người đàn ông tỏa ra hơi lạnh đang đứng bên ngoài cánh cửa nhìn mình chằm chằm: “Sau đêm tân hôn cậu chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Nghiêm Thần Dạ lạnh lùng liếc nhìn cái người đàn ông nhã nhặn thanh thuần kia một cái, không mở miệng nói chuyện. Cậu ta cho rằng anh nguyện ý tới đây tìm cậu ta chắc? Còn không phải muốn dỗ bà xã mình vui vẻ à.
Người đàn ông trong phòng thí nghiệm cũng không tức giận, vẫn dịu dàng mỉm cười: “Được rồi, đi đến văn phòng bên cạnh chờ tôi một chút, tôi đi rửa tay rồi…”
Câu sau còn chưa nói xong, Nghiêm Thần Dạ đang đứng ngoài cửa đã quay người rời khỏi.
Diệp Vị Hi bị Nghiêm Thần Dạ đứng chắn kín mít ở ngoài cửa bèn tùy ý để anh nắm tay mình, còn chưa kịp ngắm nhìn phòng thí nghiệm kỹ một chút đã bị Nghiêm Thần Dạ kéo đến văn phòng sát vách bên cạnh.
Nhìn thấy văn phòng được sắp xếp gọn gàng, lại vô cùng sạch sẽ, Diệp Vị Hi nhìn quanh một vòng, đúng là cực kì dễ chịu.
Cũng bởi, Nghiêm Thần Dạ là một người đàn ông ưa sạch đến từng cọng lông, người có thể ở bên cạnh anh ấy nhất định cũng giống vậy đều là người có bệnh khiết phích đến từng cọng lông, nhưng mà cũng thật may mắn, những người như bọn họ đều giống nhau, bởi vì cô cũng là người cực kì coi trọng sự sạch sẽ vậy nên dù có là lông gà cũng phải là một cọng lông gà xinh đẹp, trong mắt không được phép xuất hiện một hạt bụi nào, không một sự lộn xộn nào được tồn tại!
Sau khi nhìn quanh một vòng, Diệp Vị Hi dựa vào cửa sổ khó hiểu hỏi Nghiêm Thần Dạ đang đứng bên cạnh: “Ông xã, anh dẫn em đến đây làm gì vậy?”
Khoảnh khắc vừa bước vào cửa, cô đã quan sát rất kỹ, ngoài cửa treo tấm biển khoa y học trước cửa khoa, tên phòng thí nghiệm cô cũng nhìn qua, là phòng thí nghiệm di truyền.
Sau đó nhìn đến những tập tài liệu chất chồng trên bàn làm việc trong văn phòng này đều là những tài liệu liên quan đến gen di truyền.
Không biết vì sao, lòng bàn tay Diệp Vị Hi lại vô thức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác chột dạ khẩn trương bỗng ập đến…
Sau khi Diệp Vị Hi thu hồi hết tin nhắn, chột dạ giương mắt nhìn thoáng qua Nghiêm Thần Dạ, thấy anh vẫn đang nghiêm túc xử lý công việc, cô mới yên tâm nhấp vào trang web, bắt đầu xem tin tức.
Nghiêm Thần Dạ bận rộn làm việc đã hơn hai tiếng, đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên.
Thấy anh cầm lấy điện thoại di động, Diệp Vị Hi thức thời định rời khỏi đùi anh tránh ra chỗ khác, nhưng mông còn chưa rời khỏi được một nửa đã thấy cánh tay của Nghiêm Thần Dạ ôm lấy thắt lưng cô kéo cô về giam lại trong ngực anh.
Yên lặng ngồi trên đùi Nghiêm Thần Dạ, cô có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo, chậm rãi của người đàn ông trong điện thoại di động truyền đến cực kì rõ ràng.
Hai người nói với nhau chưa được mấy câu đã cúp máy, chẳng qua cuộc điện thoại này gọi đến lại khiến Diệp Vị Hi âm thầm vui mừng một chút, cô nghe được rất rõ ràng người đàn ông trong điện thoại nói muốn Nghiêm Thần Dạ nhanh chóng đến phòng thí nghiệm gặp anh ta.
Điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng không cần phải theo sát bên cạnh anh ấy nữa, cô có thể tranh thủ đi giải quyết chuyện riêng của cô một lúc.
Chỉ là lần này nội dung kịch bản không phát triển theo mong ước nho nhỏ của Diệp Vị Hi, nhưng cũng đem đến cho cô một bất ngờ lớn.
Nghiêm Thần Dạ tắt điện thoại, ném điện thoại di động xuống cuối sô pha, sau đó hai tay ôm lấy Diệp Vị Hi, ngẩng đầu mệt mỏi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một lúc.
Nghiêm Thần Dạ tựa đầu vào trán Diệp Vị Hi, khẽ kéo ra khoảng cách giữa môi hai người: “Bảo bối bé nhỏ, thay quần áo đi, anh đưa em đến chỗ này.”
Diệp Vị Hi khẽ nở nụ cười, nhưng lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, cô rất muốn nói bà đây không muốn đi, nhưng cô không có can đảm lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể mềm mại nhẹ giọng đáp: “Ừm, vâng ạ.”
Đứng dậy rời khỏi chân của Nghiêm Thần Dạ, không đợi Nghiêm Thần Dạ đứng lên, Diệp Vị Hi lại đặt mông ngồi xuống trên đùi Nghiêm Thần Dạ!
Diệp Vị Hi đỏ mặt, ngượng ngùng mà mỉm cười cứng nhắc: “Chân… Chân tê hết rồi…”
Nghiêm Thần Dạ cúi đầu nhìn lướt qua đôi chân trần trắng nõn của cô, âm thanh thâm thúy ý vị xâu xa nói: “Anh giúp em xoa bóp.”
Trong khi nói chuyện, bàn tay to lớn ấm áp đã cầm lấy chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Diệp Vị Hi cắn môi, kìm nén kêu vài tiếng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thay đổi biểu cảm vài lần.
“Được rồi, ông xã, ổn rồi.” Hai tay Diệp Vị Hi nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay rắn chắc của Nghiêm Thần Dạ.
Nghiêm Thần Dạ lại nhẹ nhàng xoa nắn thêm hai cái nữa mới từ từ nhấc tay rời khỏi, sau đó hai cánh tay lại ôm lấy eo cô, dùng lực cực kì mạnh mẽ ôm lấy không có ý tứ buông lỏng.
Diệp Vị Hi cố gắng duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, chờ đợi Nghiêm Thần Dạ thả cô ra.
Cô không đợi được cánh tay người đàn ông này thả cô ra lại bị anh ôm lên, đối diện với gương mặt tuấn tú nhưng không có biểu cảm nào của anh.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Diệp Vị Hi sợ hãi mà ôm lấy cổ Nghiêm Thần Dạ, cúi đầu dựa vào anh, tầm mắt cô vừa vặn nhìn xuống nút áo hơi mở rộng của Nghiêm Thần Dạ.
Cơ ngực kia như ẩn như hiện, trắng nõn mềm mại làm cô thiếu chút nữa đã không nhịn được mà sờ soạng.
Cảm xúc và cảm giác đi liền với nhau, Diệp Vị Hi cảm thấy nước miếng mình tiết ra hơi nhiều, khó khan nuốt xuống một cái, sau đó nhắm chặt hai mắt lại.
Phòng thay đồ ở tầng một rất rộng, trong phòng thay đồ còn có hai phòng nhỏ chuyên dụng để đựng quần áo và thay quần áo.
Quần áo của Diệp Vị Hi đều do Nghiêm Thần Dạ lựa chọn, cô cũng không nhìn kỹ đã duỗi tay cầm lấy, sau đó nhanh chóng chạy một mạch vào phòng thay quần áo.
Sau khi đi vào nhìn thấy bản thân trong gương lại hung hăng khinh thường chính mình một phút mới thong thả cởi áo ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Thay quần áo xong, Diệp Vị Hi xoay một vòng nhìn vào trong gương, không thể phủ nhận mắt nhìn của Nghiêm Thần Dạ rất tốt, chỉ là bây giờ đang là mùa hè, anh ấy đưa bộ quần áo này cho mình có phải quá nóng rồi không?
Bỏ đi, anh ấy thích là được rồi, dù sao trong xe cũng có điều hòa, phòng thí nghiệm chắc cũng có điều hòa đúng không?
Khi Diệp Vị Hi bước ra khỏi phòng thay quần áo, cùng lúc đó Nghiêm Thần Dạ cũng mở cửa bước ra từ một phòng thay quần áo khác.
Diệp Vị Hi khẽ nhíu lông mày, chính bản thân anh ấy mặc một bộ đồ rất mát mẻ! Áo sơ mi trắng ngắn tay phối cùng chiếc quần công sở màu đen có cảm giác rất thoải mái. Quần áo từ vải dệt đến kiểu dáng đều có thể nhận thấy rằng chúng rất cao cấp, khi mặc trên người nhất định vừa thoải mái lại mát mẻ.
Cô rất muốn mở miệng hỏi một câu có phải anh chọn nhầm quần áo cho tôi không? Nhưng khóe miệng mới hơi mở, cô đã nhìn thấy con ngươi đen láy của Nghiêm Thần Dạ phát ra ánh sáng dưới đáy mắt, cô đành từ bỏ, người đàn ông này nhất định là cố ý làm vậy.
Cũng may vẫn chưa bắt cô mặc áo bông vào mùa hè, cô đành cố gắng chịu đựng thôi!
Nghiêm Thần Dạ tự mình lái một chiếc xe thể thao màu đen, nhãn hiệu này Diệp Vị Hi không nhận ra, nhưng sau khi lên xe cô dùng điện thoại di động tìm kiếm thử mới biết một chiếc xe thể thao Bugatti này giá cả cực kì xa xỉ.
Cô âm thầm cảm thán, có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy, có điều khi còn ở nước A cô có chiếc xe mui trần đời cũ tuy đã cũ nhưng thật ra lúc sử dụng cũng không tệ lắm, đều có thể lao đi nhanh như gió!
Trong chốc lát chiếc xe phóng đi như một cơn gió, xe dừng lại ở đại học Q khoa y học thành phố Tân Thành.
Trong phòng thí nghiệm di truyền trên lầu hai của khoa y học, một người đàn ông có làn da trắng ngần, bộ dạng nhã nhặn tinh khiết đang bận rộn, nghe thấy tiếng động cơ mô tô của xe thể thao ngoài cửa sổ, khóe miệng anh ấy khẽ nhếch, trên gương mặt nở một nụ cười dịu dàng, ôn hòa.
Trải qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng thí nghiệm bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, người đàn ông văn nhã tinh khiết kia cũng vừa lúc kết thúc thí nghiệm trên tay.
Anh ta ngẩng đầu cười với người đàn ông tỏa ra hơi lạnh đang đứng bên ngoài cánh cửa nhìn mình chằm chằm: “Sau đêm tân hôn cậu chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Nghiêm Thần Dạ lạnh lùng liếc nhìn cái người đàn ông nhã nhặn thanh thuần kia một cái, không mở miệng nói chuyện. Cậu ta cho rằng anh nguyện ý tới đây tìm cậu ta chắc? Còn không phải muốn dỗ bà xã mình vui vẻ à.
Người đàn ông trong phòng thí nghiệm cũng không tức giận, vẫn dịu dàng mỉm cười: “Được rồi, đi đến văn phòng bên cạnh chờ tôi một chút, tôi đi rửa tay rồi…”
Câu sau còn chưa nói xong, Nghiêm Thần Dạ đang đứng ngoài cửa đã quay người rời khỏi.
Diệp Vị Hi bị Nghiêm Thần Dạ đứng chắn kín mít ở ngoài cửa bèn tùy ý để anh nắm tay mình, còn chưa kịp ngắm nhìn phòng thí nghiệm kỹ một chút đã bị Nghiêm Thần Dạ kéo đến văn phòng sát vách bên cạnh.
Nhìn thấy văn phòng được sắp xếp gọn gàng, lại vô cùng sạch sẽ, Diệp Vị Hi nhìn quanh một vòng, đúng là cực kì dễ chịu.
Cũng bởi, Nghiêm Thần Dạ là một người đàn ông ưa sạch đến từng cọng lông, người có thể ở bên cạnh anh ấy nhất định cũng giống vậy đều là người có bệnh khiết phích đến từng cọng lông, nhưng mà cũng thật may mắn, những người như bọn họ đều giống nhau, bởi vì cô cũng là người cực kì coi trọng sự sạch sẽ vậy nên dù có là lông gà cũng phải là một cọng lông gà xinh đẹp, trong mắt không được phép xuất hiện một hạt bụi nào, không một sự lộn xộn nào được tồn tại!
Sau khi nhìn quanh một vòng, Diệp Vị Hi dựa vào cửa sổ khó hiểu hỏi Nghiêm Thần Dạ đang đứng bên cạnh: “Ông xã, anh dẫn em đến đây làm gì vậy?”
Khoảnh khắc vừa bước vào cửa, cô đã quan sát rất kỹ, ngoài cửa treo tấm biển khoa y học trước cửa khoa, tên phòng thí nghiệm cô cũng nhìn qua, là phòng thí nghiệm di truyền.
Sau đó nhìn đến những tập tài liệu chất chồng trên bàn làm việc trong văn phòng này đều là những tài liệu liên quan đến gen di truyền.
Không biết vì sao, lòng bàn tay Diệp Vị Hi lại vô thức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác chột dạ khẩn trương bỗng ập đến…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.