Chương 13: Đẹp Đến Mức Muốn Mạng Của Anh
Dã Bình
15/09/2021
Beta: LIG
Nghiêm Thần Dạ ép Diệp Vị Hi trên giường lớn ở phòng ngủ, anh giơ cánh tay ấn điều khiển từ xa hạ bức màn che ở bên cạnh cửa sổ sát đất của phòng nghỉ tầng một.
Theo thời gian ánh mắt trong phòng nghĩ dần tối xuống, tâm trạng của Diệp Vị Hi cũng dần trầm xuống…
Nụ hôn của Nghiêm Thần Dạ rất vội vàng, nhưng anh lại lo lắng sợ làm Diệp Vị Hi đau, động tác rất dịu dàng, Nghiêm Thần Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng một lại có một mặt dịu dàng như thế này.
Có lẽ, sự dịu dàng của anh đang đợi sự xuất hiện của cô.
Diệp Vị Hi cảm thấy sự dịu dàng của người đàn ông muốn nhấn chìm cô, trong lòng cô hiện lên cảm giác hư vô và lo lắng khó hiểu, nó bao quanh người cô, giống như đem nhốt cô vào không gian kín.
Cô muốn dùng sức để phá vỡ nó ra, nhưng mà cô luôn có cảm giác thiếu sót? Cô chỉ có thể từ từ hít thở từng hơi khó khăn, từng bước sa vào…
Cho dù Nghiêm Thần Dạ dùng sự kiên nhẫn nhất của mình, dùng sự dịu dàng nhất cho cô, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cơ thể cô cứng ngắc và hai mày cô nhíu lại, điều này đã nói cho anh biết, cô đang rất căng thẳng.
Trong phòng vừa u tối vừa mơ hồ, Diệp Vị Hi không biết mình bị Nghiêm Thần Dạ lăn lội bao lâu, cũng không biết mình ngất đi lúc nào.
Cho đến khi cô tỉnh lại, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô nằm trong vòng tay cường tráng và rắn chắc của người đàn ông, tuy ánh sáng trong phòng bị bức màn chắn lại, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thần Dạ và hai mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm mình.
Diệp Vị Hi chột dạ cố nặn một nụ cười với Nghiêm Thần Dạ: "Ông xã." Giọng nói khàn khàn y như tiếng vịt đực kêu, nghe rất chói tai.
Nghiêm Thần Dạ chớp mắt, lười biếng nói: "Ừ."
Diệp Vị Hi cười cười với anh, sau đó đem mặt của mình úp vào vai của anh. Trong lòng cô khóc cả một dòng sông: "Sáng sớm đáng chết, phản ứng sinh lý đáng chết, người đàn ông đáng chết, tất cả đều đáng chết…"
Trong lòng Diệp Vị Hi không ngừng mắng chửi, người đàn ông này lại ôm chặt, vuốt ve cơ thể cô, lúc này cả người cô giống như căn nhà nhỏ rách nát đã trải qua cơn bão cấp 12, chỉ cần một cơn gió thoảng qua thì đổ thành đống vụn!
Cô cũng không muốn mới sáng sớm tươi đẹp lại trải qua cơn tàn phá của cơn bão cấp 12!
Nghiêm Thần Dạ không nhìn thấy ý kháng cự trong lòng của người phụ nữ, anh đắm chìm trong sự vui sướng của bản thân, càng vuốt ve thì càng mạnh bạo.
"Ừm…" Nghiêm Thần Dạ khẽ ngâm một tiếng, anh biết Diệp Vị Hi bị mình giày vò quá nhiều, nhưng thật sự anh không khống chế nổi bản thân mình.
Nghiêm Thần Dạ đưa hai tay nâng một bên chân thon dài của Diệp Vị Hi, một lần nữa anh đè Diệp Vị Hi ở dưới thân mình:
"Ừm… Bảo bối, em thật sự rất đẹp…" Đẹp đến mức dù có muốn mạng của anh, anh cũng bằng lòng dâng lên!
Diệp Vị Hi không nghĩ rằng Nghiêm Thần Dạ lại cầm thú như vậy, nhưng cô càng không ngờ rằng năng lực thích ứng của mình lại mạnh như vậy, dường như cùng lúc với Nghiêm Thần Dạ, cô nghe được âm thanh mà cô không muốn nghe chút nào phát ra từ trong miệng mình.
Rồi xong, Diệp Vị Hi rất muốn tát mình một cái, bản thân cô không giống như vẻ bề ngoài, ngay cả cô là bác sĩ cũng không thể cứu được bản thân mình… Cô quyết định buông tha trị liệu cho mình.
Sau khi Nghiêm Thần Dạ ăn no thỏa mãn thì thời gian đã đến buổi trưa, nhưng cô gái nhỏ vẫn còn nằm trong lòng anh, anh nằm dài trên giường không có ý định muốn xuống giường một chút nào.
Bây giờ Diệp Vị Hi cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả mí mắt cô cũng không nâng nhấc lên nổi, nhưng cô không hề có cảm giác buồn ngủ, não bộ giống như một đống bùn nhão, cô không còn sức lực để suy nghĩ, tùy ý Nghiêm Thần Dạ lôi kéo, hôn tới hôn lui… Dáng vẻ không còn gì để luyến tiếc sống.
Hai người nằm chán trên gường hồi lâu, cho đến giữa trưa, bụng Diệp Vị Hi bị đói vang lên âm thanh ùng ục, Nghiêm Thần Dạ ôm Diệp Vị Hi chỉ còn hơi thở mệt mỏi đi vào phòng tắm.
Diệp Vị Hi cảnh giác nhìn anh, cô không muốn tiếp tục trận chiến 300 hiệp với Nghiêm Thần Dạ ở trong phòng tắm, nếu người đàn ông này dám làm chuyện cầm thú như vậy, cô thề, nhất định đêm nay cô sẽ thừa thời cơ lúc đêm khuya gió lạnh, cầm điện thoại của mình âm thầm chạy trốn.
May mà Nghiêm Thần Dạ chỉ giúp cô mở nước tắm, sau đó anh đi vào phòng tắm tắm vòi sen.
Lúc Nghiêm Thần Dạ đi ra khỏi phòng tắm rửa, dáng vẻ của anh giống như lúc đi vào không hề mặc cái gì, Diệp Vị Hi tò mò lướt nhìn phần bụng của anh, sau đó cô xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất.
Dáng người Nghiêm Thần Dạ không thể chê vào đâu được, có thể đem ra so sánh với huấn luyện viên tập thể hình chuyên nghiệp, trên người không có chút thịt thừa nào, cô vô thức nuốt nước miếng.
Diệp Vị Hi thầm thở dài ra một hơi, rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cô lại nghĩ ngợi lung tung cái gì đó?
Hai tay ôm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên của mình, dùng sức lắc đầu!
Nghiêm Thần Dạ đi ra kệ để đồ lấy khăn tắm quấn lên người, cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ của Diệp Vị Hi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên: "Bảo bối, có cần anh giúp gì không?"
Diệp Vị Hi nghe được giọng nói trêu ghẹo của Nghiêm Thần Dạ, theo bản năng cô rụt người vào trong bồn tắm, sau đó khẽ nở nụ cười: "Ông xã, em không… Không cần, em sắp xong rồi."
Cơ bụng hoàn mỹ của Nghiêm Thần Dạ lại rơi vào tầm mắt của cô.
Con mắt màu đen của Nghiêm Thần Dạ lóe lên, không cần phải quá dồn ép: "Được rồi, anh đi thay quần áo trước."
Sau khi nói xong, anh đi đến bên cạnh bồn tắm rồi cúi đầu hôn lên trán Diệp Vị Hi: "Không cần phải vội vàng, em cứ tắm từ từ, cần giúp đỡ gì thì gọi anh."
Diệp Vị Hi nuốt một ngụm nước miếng, duy trì nụ cười trên mặt, rồi gật đầu. Trong đầu tràn đầy ý nghĩ kháng cự.
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Thần Dạ rời khỏi phong tắm, dây thần kinh khẩn trương mới chậm rãi thả lỏng, cô ngửa đầu than thở: "Phải chờ đợi lo lắng trong bao lâu nữa, cô phải phí bao nhiêu thời gian nữa đây?"
Bởi vì trong phòng ngủ tầng một không có phòng thay quần áo, nhưng đối diện phòng ngủ có nguyên một phòng thay quần áo, lúc này Nghiêm Thần Dạ đã thay quần áo mặc ở nhà xong, anh mở tủ để quần áo cho phụ nữ trong phòng thay quần áo, anh chọn một bộ quần áo cho Diệp Vị Hi thay, đi trở lại phong ngủ và đặt nó lên trên giường lớn.
Nghiêm Thần Dạ ngồi trên giường được năm, sáu phút, thì nghe thấy âm thanh Diệp Vị Hi đang sấy tóc, anh rời khỏi giường và đi đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, anh kéo cửa ra và ngồi xuống trên ghế ở ngoài cửa sân thượng, anh cầm lấy điện thoại của mình gọi đi...
Lúc Diệp Vị Hi tắm rửa xong, trùm khăn tắm ra khỏi phòng tắm, cô thấy phòng ngủ lớn không có ai, chỉ thấy một bộ quần áo chỉnh tề nằm ở trên giường.
Cô nghĩ đến cảnh lúc trước hai người triền miên, tâm trạng Diệp Vị Hi rất phức tạp, thật ra nhìn bề ngoài người đàn ông này lạnh lùng xa cách, luôn đứng ở vị trí cao nhất, cảm giác không thể sống chung nổi.
Nhưng anh lại có một trái tim tinh tế tỉ mỉ, có một mặt ừm…dịu dàng ấm áp.
Sau khi cô mặc vào bộ quần áo lót màu đen, cầm lên áo ngủ tơ tằm lên, Diệp Vị Hi im lặng nuốt nước miếng, cảm giác rất hạn hán lời.
Lần này là bộ áo ngủ có đai lưng, phía sau lộ lưng, cổ trước khoét sâu hình chữ V, nhưng lần này áo ngủ có màu hồng nhạt, sau khi mặc vào, làn váy dài đến đầu gối của cô, hơn nữa còn có thêm một cái áo khoác ngoài.
Diệp Vị Hi thay xong quần áo, cô ngẩng đầu chuẩn bị đi ra ngoài, cảnh trước mắt cô nhìn thấy rất kinh ngạc…
Truyện thuộc quyền sở hữu của: LIG
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác.
Nghiêm Thần Dạ ép Diệp Vị Hi trên giường lớn ở phòng ngủ, anh giơ cánh tay ấn điều khiển từ xa hạ bức màn che ở bên cạnh cửa sổ sát đất của phòng nghỉ tầng một.
Theo thời gian ánh mắt trong phòng nghĩ dần tối xuống, tâm trạng của Diệp Vị Hi cũng dần trầm xuống…
Nụ hôn của Nghiêm Thần Dạ rất vội vàng, nhưng anh lại lo lắng sợ làm Diệp Vị Hi đau, động tác rất dịu dàng, Nghiêm Thần Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng một lại có một mặt dịu dàng như thế này.
Có lẽ, sự dịu dàng của anh đang đợi sự xuất hiện của cô.
Diệp Vị Hi cảm thấy sự dịu dàng của người đàn ông muốn nhấn chìm cô, trong lòng cô hiện lên cảm giác hư vô và lo lắng khó hiểu, nó bao quanh người cô, giống như đem nhốt cô vào không gian kín.
Cô muốn dùng sức để phá vỡ nó ra, nhưng mà cô luôn có cảm giác thiếu sót? Cô chỉ có thể từ từ hít thở từng hơi khó khăn, từng bước sa vào…
Cho dù Nghiêm Thần Dạ dùng sự kiên nhẫn nhất của mình, dùng sự dịu dàng nhất cho cô, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cơ thể cô cứng ngắc và hai mày cô nhíu lại, điều này đã nói cho anh biết, cô đang rất căng thẳng.
Trong phòng vừa u tối vừa mơ hồ, Diệp Vị Hi không biết mình bị Nghiêm Thần Dạ lăn lội bao lâu, cũng không biết mình ngất đi lúc nào.
Cho đến khi cô tỉnh lại, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô nằm trong vòng tay cường tráng và rắn chắc của người đàn ông, tuy ánh sáng trong phòng bị bức màn chắn lại, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thần Dạ và hai mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm mình.
Diệp Vị Hi chột dạ cố nặn một nụ cười với Nghiêm Thần Dạ: "Ông xã." Giọng nói khàn khàn y như tiếng vịt đực kêu, nghe rất chói tai.
Nghiêm Thần Dạ chớp mắt, lười biếng nói: "Ừ."
Diệp Vị Hi cười cười với anh, sau đó đem mặt của mình úp vào vai của anh. Trong lòng cô khóc cả một dòng sông: "Sáng sớm đáng chết, phản ứng sinh lý đáng chết, người đàn ông đáng chết, tất cả đều đáng chết…"
Trong lòng Diệp Vị Hi không ngừng mắng chửi, người đàn ông này lại ôm chặt, vuốt ve cơ thể cô, lúc này cả người cô giống như căn nhà nhỏ rách nát đã trải qua cơn bão cấp 12, chỉ cần một cơn gió thoảng qua thì đổ thành đống vụn!
Cô cũng không muốn mới sáng sớm tươi đẹp lại trải qua cơn tàn phá của cơn bão cấp 12!
Nghiêm Thần Dạ không nhìn thấy ý kháng cự trong lòng của người phụ nữ, anh đắm chìm trong sự vui sướng của bản thân, càng vuốt ve thì càng mạnh bạo.
"Ừm…" Nghiêm Thần Dạ khẽ ngâm một tiếng, anh biết Diệp Vị Hi bị mình giày vò quá nhiều, nhưng thật sự anh không khống chế nổi bản thân mình.
Nghiêm Thần Dạ đưa hai tay nâng một bên chân thon dài của Diệp Vị Hi, một lần nữa anh đè Diệp Vị Hi ở dưới thân mình:
"Ừm… Bảo bối, em thật sự rất đẹp…" Đẹp đến mức dù có muốn mạng của anh, anh cũng bằng lòng dâng lên!
Diệp Vị Hi không nghĩ rằng Nghiêm Thần Dạ lại cầm thú như vậy, nhưng cô càng không ngờ rằng năng lực thích ứng của mình lại mạnh như vậy, dường như cùng lúc với Nghiêm Thần Dạ, cô nghe được âm thanh mà cô không muốn nghe chút nào phát ra từ trong miệng mình.
Rồi xong, Diệp Vị Hi rất muốn tát mình một cái, bản thân cô không giống như vẻ bề ngoài, ngay cả cô là bác sĩ cũng không thể cứu được bản thân mình… Cô quyết định buông tha trị liệu cho mình.
Sau khi Nghiêm Thần Dạ ăn no thỏa mãn thì thời gian đã đến buổi trưa, nhưng cô gái nhỏ vẫn còn nằm trong lòng anh, anh nằm dài trên giường không có ý định muốn xuống giường một chút nào.
Bây giờ Diệp Vị Hi cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả mí mắt cô cũng không nâng nhấc lên nổi, nhưng cô không hề có cảm giác buồn ngủ, não bộ giống như một đống bùn nhão, cô không còn sức lực để suy nghĩ, tùy ý Nghiêm Thần Dạ lôi kéo, hôn tới hôn lui… Dáng vẻ không còn gì để luyến tiếc sống.
Hai người nằm chán trên gường hồi lâu, cho đến giữa trưa, bụng Diệp Vị Hi bị đói vang lên âm thanh ùng ục, Nghiêm Thần Dạ ôm Diệp Vị Hi chỉ còn hơi thở mệt mỏi đi vào phòng tắm.
Diệp Vị Hi cảnh giác nhìn anh, cô không muốn tiếp tục trận chiến 300 hiệp với Nghiêm Thần Dạ ở trong phòng tắm, nếu người đàn ông này dám làm chuyện cầm thú như vậy, cô thề, nhất định đêm nay cô sẽ thừa thời cơ lúc đêm khuya gió lạnh, cầm điện thoại của mình âm thầm chạy trốn.
May mà Nghiêm Thần Dạ chỉ giúp cô mở nước tắm, sau đó anh đi vào phòng tắm tắm vòi sen.
Lúc Nghiêm Thần Dạ đi ra khỏi phòng tắm rửa, dáng vẻ của anh giống như lúc đi vào không hề mặc cái gì, Diệp Vị Hi tò mò lướt nhìn phần bụng của anh, sau đó cô xấu hổ cúi đầu nhìn xuống đất.
Dáng người Nghiêm Thần Dạ không thể chê vào đâu được, có thể đem ra so sánh với huấn luyện viên tập thể hình chuyên nghiệp, trên người không có chút thịt thừa nào, cô vô thức nuốt nước miếng.
Diệp Vị Hi thầm thở dài ra một hơi, rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cô lại nghĩ ngợi lung tung cái gì đó?
Hai tay ôm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên của mình, dùng sức lắc đầu!
Nghiêm Thần Dạ đi ra kệ để đồ lấy khăn tắm quấn lên người, cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ của Diệp Vị Hi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên: "Bảo bối, có cần anh giúp gì không?"
Diệp Vị Hi nghe được giọng nói trêu ghẹo của Nghiêm Thần Dạ, theo bản năng cô rụt người vào trong bồn tắm, sau đó khẽ nở nụ cười: "Ông xã, em không… Không cần, em sắp xong rồi."
Cơ bụng hoàn mỹ của Nghiêm Thần Dạ lại rơi vào tầm mắt của cô.
Con mắt màu đen của Nghiêm Thần Dạ lóe lên, không cần phải quá dồn ép: "Được rồi, anh đi thay quần áo trước."
Sau khi nói xong, anh đi đến bên cạnh bồn tắm rồi cúi đầu hôn lên trán Diệp Vị Hi: "Không cần phải vội vàng, em cứ tắm từ từ, cần giúp đỡ gì thì gọi anh."
Diệp Vị Hi nuốt một ngụm nước miếng, duy trì nụ cười trên mặt, rồi gật đầu. Trong đầu tràn đầy ý nghĩ kháng cự.
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Thần Dạ rời khỏi phong tắm, dây thần kinh khẩn trương mới chậm rãi thả lỏng, cô ngửa đầu than thở: "Phải chờ đợi lo lắng trong bao lâu nữa, cô phải phí bao nhiêu thời gian nữa đây?"
Bởi vì trong phòng ngủ tầng một không có phòng thay quần áo, nhưng đối diện phòng ngủ có nguyên một phòng thay quần áo, lúc này Nghiêm Thần Dạ đã thay quần áo mặc ở nhà xong, anh mở tủ để quần áo cho phụ nữ trong phòng thay quần áo, anh chọn một bộ quần áo cho Diệp Vị Hi thay, đi trở lại phong ngủ và đặt nó lên trên giường lớn.
Nghiêm Thần Dạ ngồi trên giường được năm, sáu phút, thì nghe thấy âm thanh Diệp Vị Hi đang sấy tóc, anh rời khỏi giường và đi đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, anh kéo cửa ra và ngồi xuống trên ghế ở ngoài cửa sân thượng, anh cầm lấy điện thoại của mình gọi đi...
Lúc Diệp Vị Hi tắm rửa xong, trùm khăn tắm ra khỏi phòng tắm, cô thấy phòng ngủ lớn không có ai, chỉ thấy một bộ quần áo chỉnh tề nằm ở trên giường.
Cô nghĩ đến cảnh lúc trước hai người triền miên, tâm trạng Diệp Vị Hi rất phức tạp, thật ra nhìn bề ngoài người đàn ông này lạnh lùng xa cách, luôn đứng ở vị trí cao nhất, cảm giác không thể sống chung nổi.
Nhưng anh lại có một trái tim tinh tế tỉ mỉ, có một mặt ừm…dịu dàng ấm áp.
Sau khi cô mặc vào bộ quần áo lót màu đen, cầm lên áo ngủ tơ tằm lên, Diệp Vị Hi im lặng nuốt nước miếng, cảm giác rất hạn hán lời.
Lần này là bộ áo ngủ có đai lưng, phía sau lộ lưng, cổ trước khoét sâu hình chữ V, nhưng lần này áo ngủ có màu hồng nhạt, sau khi mặc vào, làn váy dài đến đầu gối của cô, hơn nữa còn có thêm một cái áo khoác ngoài.
Diệp Vị Hi thay xong quần áo, cô ngẩng đầu chuẩn bị đi ra ngoài, cảnh trước mắt cô nhìn thấy rất kinh ngạc…
Truyện thuộc quyền sở hữu của: LIG
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.