Chương 11: Phù Dung Êm Ái Đêm Xuân
Dã Bình
06/09/2021
(* Ko biết tên chương đúng k nữa, m sreach gg thấy tiêu đề giống một câu thơ trong bài thơ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị)
Nụ cười bây giờ của Nghiêm Thần Dạ càng dịu dàng hơn vừa nãy, anh hôn rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, giống như anh sợ mình không cẩn thận, bảo bối mình khó khăn lắm mới cưới được về sẽ biến mất!
Trong lúc Diệp Vị Hi nghĩ ngợi lung tung, Nghiêm Thần Dạ có chút chán nản, thậm chí anh còn tự mình hoài nghi mình, mỗi này anh tập thể hình, chế độ ăn uống hợp lý, anh đều có năng lực làm việc, không ngờ ở phương diện này lại kém như vậy!
Diệp Vị Hi vỗ nhẹ sau lưng Nghiêm Thần Dạ, muôn nói lại thôi cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Ông xã, anh yên tâm, em tuyệt đối không đi ra ngoài nói lung tung."
Sự đồng cảm lan tỏa của Diệp Vị Hi đối với Nghiêm Thần Dạ cứ như sự an ủi, động viên của người bác sĩ đối với bệnh nhân.
Nhưng mà cô vừa nói xong lời này, đầu người đàn ông chôm vùi ở cổ cô ngóc lên, khuôn mặt khó đoán, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Vị Hi vô thức nuốt nước miếng, hai tay ôm quanh lưng Nghiêm Thần Dạ nhẹ nhàng run rẩy.
Trong đầu Nghiêm Thần Dạ lóe lên ý nghĩ khủng bố muốn giết người diệt khẩu, hai tay nắm chặt, hơi thở nặng nề không dám thở mạnh…
…
Triền miên đến hơn ba giờ sáng, Nghiêm Thần Dạ mới buông tha Diệp Vị Hi đã mềm nhũn không ngừng khóc lóc van xin anh!
Sau khi Nghiêm Thần Dạ nhẹ nhàng hôn vào trán cô rồi bế cô vào phòng tắm, hai mắt mơ màng ngập nước của Diệp Vị Hi mới dần có tiêu cự.
Nhưng cô nhanh chóng cảm giác mí mắt mình nặng trĩu, thân thể vừa chạm giường không còn chút sức lực.
Nghiêm Thần Dạ tắm rửa đơn giản xong, trở lại giường, anh phát hiện Diệp Vị Hi đã ngủ.
Anh cưng chiều nhéo một cái vào khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Diệp Vị Hi… Sau khi hôn một cái, anh quay lại phòng tắm.
Lần này đi ra, trên tay Nghiêm Thần Dạ cầm thêm khăn mặt ướt…
Nghiêm Thần Dạ kiên nhẫn chăm sóc xong cho Diệp Vị Hi, anh nằm lại trên giường, anh cảm thấy thỏa mãn ôm người cô gái nhỏ mệt muốn chết vào ngực.
Ngày hôm sau Diệp Vị Hi tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có ai, trên giường chỉ còn mình cô, cả người nhẹ nhàng thở phào, sau đó hai tay chống xuống ngồi dậy.
"Haiz." Diệp Vị Hi liên tục thở dài, cô đúng là thiếu nợ Phương Uyển Như mà, thực sự thất thân!
Hơn nữa, ban đầu rõ ràng là không được, tự nhiên người đàn ông chết tiệt kia lại lên được!
Bây giờ xương cốt toàn thân cô đều kêu gào đau nhức, nó nhắc nhở đêm qua cô thực sự bị người đàn ông đáng chết ăn đậu hũ, lại còn ăn miếng đậu hũ cực lớn!
Diệp Vị Hi cầm điện thoại đặt ở đầu giường, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều!
Diệp Vị Hi vén chăn chuẩn bị muốn xuống giường, cô muốn đi tắm nước nóng.
"Shhh…"
Nửa người dưới truyền đến cảm giác đau đớn, Diệp Vị Hi dùng sức cắn bờ môi của mình.
"Không có tình người! Đồ cầm thú, rõ rằng biết rõ mình sợ đau mà còn lăn lội đến tận nửa đêm!"
Diệp Vị Hi chửi thầm trong lòng, vừa căn răng nhịn đau, hai chân run rẩy khập khiễng đi đến phòng tắm.
Diệp Vị Hi ngâm trong phòng tắm khoảng một giờ đồng hồ, cô mới cảm giác mình còn sống.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, cô lấy khăn tắm quấn quanh người, xong xuôi mới đi ra khỏi phòng tắm, định đi đến phòng thay quần áo.
Nhưng mà cô chưa đi đến phòng thay quần áo thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Theo bản năng Diệp Vị Hi vô thức chạy về giường tìm chăn che người mình lại, nhưng khi cô chạy đến gần giường, cô phát hiện chăn không có trên giường mà đã bị mình ném trong phòng tắm, Diệp Vị Hi chán nản nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà rất may mắn, màn bên giường chưa có mở ra, cô trốn ở bên trong, cho dù bị người mơ hồ nhìn thấy còn hơn là nhìn thấy hết mình chỉ quấn khăn tắm.
Nghiêm Thần Dạ đẩy cửa ra thì thấy Diệp Vị Hi chạy về phía giường, anh bước chân dài đi đến gần giường: "Dậy rồi?"
Diệp Vị Hi đáp lại: "Ừ."
Nghiêm Thần Dạ khẽ nhếch môi, đêm qua anh yêu thương cô đến gần rạng sáng, không ngờ bây giờ cô vẫn còn sức lực để chạy, trong đầu anh bắt đầu tính toán đêm nay có nên làm thỏa thích hay không…
"Thay quần áo đi rồi xuống dưới ăn, cơm đã chuẩn bị xong rồi." Nghiêm Thần Dạ vừa nói chuyện vừa nhấn nút mở màn giường.
Sau khi tấm màn lụa thu lại một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Vị Hi xuất hiện rõ ràng trong tròng mắt đen như mực của Nghiêm Thần Dạ.
Sau khi tắm rửa xong, khuôn mặt Diệp Vị Hi không trang điểm, giống như một đóa hoa sen tươi mát, xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông, cũng không có ý định xâm phạm!
"Bảo bối, em thật đẹp!" Nghiêm Thần Dạ vô thức thốt lên, nếu không phải giữa hai người bị ngăn cách bởi chiếc giường to rộng kia, thì có lẽ giờ phút này anh chắc chắn ôm cô vào trong ngực, rồi dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể cô.
Diệp Vị Hi cố nặn ra một nụ cười xấu hổ ngọt ngào với Nghiêm Thần Dạ: "A, em đi thay quần áo trước."
Nói xong cô không để Nghiêm Thần Dạ phản ứng lại, một tay Diệp Vị Hi che ngực, một tay kéo vạt khăn tắm, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Đúng là sai một li đi một dặm, nếu cô sớm biết như vậy thì có lẽ cô đã chạy thẳng vào phòng thay quần áo.
Truyện thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác.
Nụ cười bây giờ của Nghiêm Thần Dạ càng dịu dàng hơn vừa nãy, anh hôn rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, giống như anh sợ mình không cẩn thận, bảo bối mình khó khăn lắm mới cưới được về sẽ biến mất!
Trong lúc Diệp Vị Hi nghĩ ngợi lung tung, Nghiêm Thần Dạ có chút chán nản, thậm chí anh còn tự mình hoài nghi mình, mỗi này anh tập thể hình, chế độ ăn uống hợp lý, anh đều có năng lực làm việc, không ngờ ở phương diện này lại kém như vậy!
Diệp Vị Hi vỗ nhẹ sau lưng Nghiêm Thần Dạ, muôn nói lại thôi cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Ông xã, anh yên tâm, em tuyệt đối không đi ra ngoài nói lung tung."
Sự đồng cảm lan tỏa của Diệp Vị Hi đối với Nghiêm Thần Dạ cứ như sự an ủi, động viên của người bác sĩ đối với bệnh nhân.
Nhưng mà cô vừa nói xong lời này, đầu người đàn ông chôm vùi ở cổ cô ngóc lên, khuôn mặt khó đoán, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Vị Hi vô thức nuốt nước miếng, hai tay ôm quanh lưng Nghiêm Thần Dạ nhẹ nhàng run rẩy.
Trong đầu Nghiêm Thần Dạ lóe lên ý nghĩ khủng bố muốn giết người diệt khẩu, hai tay nắm chặt, hơi thở nặng nề không dám thở mạnh…
…
Triền miên đến hơn ba giờ sáng, Nghiêm Thần Dạ mới buông tha Diệp Vị Hi đã mềm nhũn không ngừng khóc lóc van xin anh!
Sau khi Nghiêm Thần Dạ nhẹ nhàng hôn vào trán cô rồi bế cô vào phòng tắm, hai mắt mơ màng ngập nước của Diệp Vị Hi mới dần có tiêu cự.
Nhưng cô nhanh chóng cảm giác mí mắt mình nặng trĩu, thân thể vừa chạm giường không còn chút sức lực.
Nghiêm Thần Dạ tắm rửa đơn giản xong, trở lại giường, anh phát hiện Diệp Vị Hi đã ngủ.
Anh cưng chiều nhéo một cái vào khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Diệp Vị Hi… Sau khi hôn một cái, anh quay lại phòng tắm.
Lần này đi ra, trên tay Nghiêm Thần Dạ cầm thêm khăn mặt ướt…
Nghiêm Thần Dạ kiên nhẫn chăm sóc xong cho Diệp Vị Hi, anh nằm lại trên giường, anh cảm thấy thỏa mãn ôm người cô gái nhỏ mệt muốn chết vào ngực.
Ngày hôm sau Diệp Vị Hi tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có ai, trên giường chỉ còn mình cô, cả người nhẹ nhàng thở phào, sau đó hai tay chống xuống ngồi dậy.
"Haiz." Diệp Vị Hi liên tục thở dài, cô đúng là thiếu nợ Phương Uyển Như mà, thực sự thất thân!
Hơn nữa, ban đầu rõ ràng là không được, tự nhiên người đàn ông chết tiệt kia lại lên được!
Bây giờ xương cốt toàn thân cô đều kêu gào đau nhức, nó nhắc nhở đêm qua cô thực sự bị người đàn ông đáng chết ăn đậu hũ, lại còn ăn miếng đậu hũ cực lớn!
Diệp Vị Hi cầm điện thoại đặt ở đầu giường, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều!
Diệp Vị Hi vén chăn chuẩn bị muốn xuống giường, cô muốn đi tắm nước nóng.
"Shhh…"
Nửa người dưới truyền đến cảm giác đau đớn, Diệp Vị Hi dùng sức cắn bờ môi của mình.
"Không có tình người! Đồ cầm thú, rõ rằng biết rõ mình sợ đau mà còn lăn lội đến tận nửa đêm!"
Diệp Vị Hi chửi thầm trong lòng, vừa căn răng nhịn đau, hai chân run rẩy khập khiễng đi đến phòng tắm.
Diệp Vị Hi ngâm trong phòng tắm khoảng một giờ đồng hồ, cô mới cảm giác mình còn sống.
Sau khi ra khỏi bồn tắm, cô lấy khăn tắm quấn quanh người, xong xuôi mới đi ra khỏi phòng tắm, định đi đến phòng thay quần áo.
Nhưng mà cô chưa đi đến phòng thay quần áo thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Theo bản năng Diệp Vị Hi vô thức chạy về giường tìm chăn che người mình lại, nhưng khi cô chạy đến gần giường, cô phát hiện chăn không có trên giường mà đã bị mình ném trong phòng tắm, Diệp Vị Hi chán nản nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà rất may mắn, màn bên giường chưa có mở ra, cô trốn ở bên trong, cho dù bị người mơ hồ nhìn thấy còn hơn là nhìn thấy hết mình chỉ quấn khăn tắm.
Nghiêm Thần Dạ đẩy cửa ra thì thấy Diệp Vị Hi chạy về phía giường, anh bước chân dài đi đến gần giường: "Dậy rồi?"
Diệp Vị Hi đáp lại: "Ừ."
Nghiêm Thần Dạ khẽ nhếch môi, đêm qua anh yêu thương cô đến gần rạng sáng, không ngờ bây giờ cô vẫn còn sức lực để chạy, trong đầu anh bắt đầu tính toán đêm nay có nên làm thỏa thích hay không…
"Thay quần áo đi rồi xuống dưới ăn, cơm đã chuẩn bị xong rồi." Nghiêm Thần Dạ vừa nói chuyện vừa nhấn nút mở màn giường.
Sau khi tấm màn lụa thu lại một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Vị Hi xuất hiện rõ ràng trong tròng mắt đen như mực của Nghiêm Thần Dạ.
Sau khi tắm rửa xong, khuôn mặt Diệp Vị Hi không trang điểm, giống như một đóa hoa sen tươi mát, xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông, cũng không có ý định xâm phạm!
"Bảo bối, em thật đẹp!" Nghiêm Thần Dạ vô thức thốt lên, nếu không phải giữa hai người bị ngăn cách bởi chiếc giường to rộng kia, thì có lẽ giờ phút này anh chắc chắn ôm cô vào trong ngực, rồi dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể cô.
Diệp Vị Hi cố nặn ra một nụ cười xấu hổ ngọt ngào với Nghiêm Thần Dạ: "A, em đi thay quần áo trước."
Nói xong cô không để Nghiêm Thần Dạ phản ứng lại, một tay Diệp Vị Hi che ngực, một tay kéo vạt khăn tắm, vội vàng chạy về phòng thay quần áo.
Đúng là sai một li đi một dặm, nếu cô sớm biết như vậy thì có lẽ cô đã chạy thẳng vào phòng thay quần áo.
Truyện thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.