Chương 4: Thủ Thân Như Ngọc
Dã Bình
14/07/2021
Nghĩ vậy, khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Thần Dạ có dấu hiệu đen xuống, vùi mặt vào hõm cổ trắng mịn của Diệp Vị Hi.
''Um...''
Diệp VỊ Hi cảm thấy mình điên thật rồi, giọng nói phát ra từ cổ họng lại kiều mị khó nhịn như vậy.
Hai mươi ba năm qua cô thủ thân như ngọc, nguyên nhân lớn nhất là cô mắc bệnh sạch sẽ, rất bài xích, đặc biệt là khi người khác giới chạm vào.
Lúc học đại học vì chưa trưởng thành lắm, không phù hợp để yêu đương, lúc học lên tiến sĩ thì bận bịu tối ngày, không có thời gian yêu đương.
Cô cũng hay cùng bạn bè đồng nghiệp đi quán bar quẩy, ở đó cũng có khá nhiều người đến mở lời nhưng ngay từ đầu cô không thể phá được cái gông xiềng trói buộc kia!
Chính vì thế cô còn làm nghiêm cứu xem bản thân có vấn đề gì về giới tính không? Kết quả cuối cùng là cho dù con trai hay gái, cô cũng không thể tiếp xúc nổi.
Không có cách nào khác cô chỉ có thể chấp nhận sự thật mình có bệnh cưỡng chế sạch sẽ, mà đó cũng là nguyên nhân cô theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn.
Nhưng người đàn ông này, đã năm lần bảy lượt cưỡng hôn cô chưa tính, lại còn chiếm tiện nghi của cô mà không biết điểm dừng. Cái trọng điểm ở đây là chẳng những cô không bài xích mà còn có cảm giác rất ''hưởng thụ.''...
Xong rồi, xong thật rồi, người này là đàn ông của PHương Uyển Như, là đàn ông của Phương Uyển Nhưu đó, cô Diệp Vị Hi phải giữ vững lý trí, phải giữ cững lý trí...
Nửa người trên bị sờ không thiếu chỗ nào, nụ hôn nóng bỏng trượt từ cổ tuột một đường đi xuống, làm Diệp Vị Hi cảm giác nhưu mình đang đứng trên đống lửa...muốn bừng cháy ngay tức khắc...
''Nghiêm...Cậu Nghiêm...'' Diệp Vị Hi chỉ còn sót lại chút lý trí mỏng manh, cố động não tình cái lý do để ngọn lửa này không cháy rộng ra nữa.
Cô ngửa đầu, trong lòng gấp nhưu xoắn lại, không ngừng hít thở thật sâu, nhưng cái đầu kia như bị đông lạnh mãi chẳng tìm được lý do gì cả.
Ngược lại Nghiêm Thần Dạ không ngừng phá thành thành công chiếm đất, hô hấp ngày càng gấp, cơ thể ngày càng nóng hừng hực, đôi mắt trong sáng ngày càng mờ mịt mê ly...
''Ách...Umm...''
Lần đầu tiên được cảm nhật cảm giác dục vọng đốt cháy, Diệp Vị Hi muốn khóc, nhưng trong miệng lại tuôn ra những âm thanh nhõng nhẽo mền nhũng, cực kỳ kích thích!
Mở miệng là nghe thấy âm thanh xấu hổ của mình, Diệp Vị Hi bịt miệng lại ngay tức khắc, còn dùng răng cắn mạnh vào môi.
Nghiêm Thần Dạ đưa mắt lên nhìn Diệp Vị Hi, thấy khuôn mặt nhỏ xinh kia đỏ nhưu bị luộc chín, biểu cảm căm chịu làm anh không nhịn được mà bật cười.
Gương mặt Nghiêm Thần Dạ gần nhưu dán vào ngực Diệp Vị Hi, vì bật cười mà hơi thở nóng bỏng phả ra nheieuf hơn.
Không ngừng lướt qua ngực Diệp Vị Hi, làm cơ thể cô tăng thêm mấy độ.
Diệp Vị Hi đưa tay lên, luồn từ cô Nghiêm Thần Dạ lên đến cằm, muốn đẩy cái bản mặt người đàn ông này ra.
Nghiêm Thần dạ biết ý đồ của cô, anh vòng tay ra sau, không định ngăn cản bàn tay Diệp Vị Hi đẩy cằm mình mà tháo móc giữ tấm vải đang ôm trọn đồi núi trơn mềm kia...
''A!'''
Diệp Vị Hi hét lên một tiếng, tiếng này là hét theo bản năng nên rất chói tai, không còn giả bộ được vẻ thẹn thùng xấu hổ của con chó cái Phương Uyển Nhi, khuôn mặt đang nóng bừng mơ màng bỗng tỉnh táo lại ngay!
Đây là phòng thay quần áo, phòng thay quần áo đó!
Quần lót bị kéo đến lửa hông, ngoài quần lót chưa bị cởi hẳn, bây giờ thì hay lắm, lộ ra hoàn toàn rồi.
Mặc dù cô sống ở nước A đất nước được coi mà cởi mở mười tám năm, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, không thể bị mất ở phòng thay đồ nhưu này được.
Không thể không thể!
Bậy, cô đang nghĩ gì vậy trời!
Chiếm chút tiện nghi cũng có thể chấp nhận được nhưng tiến thêm bước nữa là không thể! Nói đi nói lại thì anh cũng là anh rể cô!
Chắc kiếp trước cô làm nhiều chuyện có lỗi nới Phương Uyển Như nên kiếp này mới được làm chị em ruột, tới trả nợ cô ta!
Dợt chút, cô vừa nghe thấy tiếng gì đó, hình như là tiếng khó chịu của đàn ông ''hự'' một tiếng.
Diệp Vị Hi che ngực lại, bình tĩnh tâm trạng quan sát, cả người ngu luôn.
Cau mày đau đớn, mắt híp thành đường thẳng tắp, ánh mắt như đang hận không thể híp chặt thêm!
Nghiêm Thần Dạ không ngờ Diệp Vị Hi phản ứng kịch liệt vậy, nếu phản ứng anh không nhạy thì một cước kia của cô đá trúng thì đời anh như phế, chắc cũng phải nhịn đau hai giờ đấy...
May là anh né nhanh, chì là bây giờ đứng không nổi nữa, ngã phịch xuống đất.
Ngay lúc hai người lúc túng nhất thì một tiếng động lớn vang lên.
''Ầm!''
Cửa phòng thay đồ bị đá bung ra!
Diệp Vị Hi run rẩy, mở mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một bóng đen chặn trước người cô.
Vừa định nghé cổ qua bóng đen kia xem chuyện gì xảy ra, Diệp Vị Hi đã cảm thấy trên người hơi nặng.
Cúi đầu nhìn là một chiếc áo vest đen trùm lên người cô, sau đó đầu cô nhưu bị ép vào lồng ngực cường tráng.
''Boss, anh không sao chứ?''
Một loạt tiếng kìm nén khẩn trương vang lên trong phòng.
Diệp Vị Hi không nhìn thấy mặt nhưu nghe giọng nói thì chắc chắc là đàn ông, hạng người không dễ trêu chọc, cô nắm chặt cổ áo sơ mi của Nghiêm Thần Dạ, đầu rụt vào ngực anh.
Bây giờ quần áo cô xốc xếch, thật sự rất mất mặt.
Mà vừa nãy những người kia gọi Nghiêm Thần Dạ là boss, chắc là do hai tiếng động lớn vừa nãy gây hiểu lầm cô đang làm gì Nghiêm Thần Dạ chứ?
Nghiêm Thần Dạ xác định áo mình gói kín người phụ nữ rồi, quay lưng che cô lại, sau đó mới nhìn ra ngoài của phòng thay quần áo.
Những người đá văng cửa không ai khác chính là 4 đứa trẻ được ông nội Nghiêm Thần Dạ nhận nuôi từ cô nhi viện về nhà họ Nghiêm, Phan Thủy cũng là một trong nhưng phù rể ngày hôm nay.
Dáng vẻ Phan Thủy đúng như Diệp Vị Hi tưởng tượng, một người đàn ông cao to.
Da đen, cơ bắp giấu trong bộ âu phục căng cứng như muốn xé tung quần áo bất cứ lúc nào, mắt to mày rậm, nhưng cằm lại lúm xúm một chút râu ria làm hình tượng hung dữ của anh ta thêm vẻ dí dỏm.
Phan Thủy đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Nghiêm Thần Dạ, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, không dám tiến thêm một bước.
''Ra ngoài!''
Nghiêm Thần Dạ lạnh lùng thốt ra ra chữ, âm thanh giảm xuống mức thấp nhất, rõ ràng anh đang bất mãn đến cực điểm.
Phan Thủy nuốt ngụm nước miếng, chuyện anh ta liều lĩnh xông vào đã phá hỏng chuyện tốt của Boss...
Nếu không nể tình cảm họ lớn lên từ nhỏ với nhau thì chắc chắn bây giờ anh ta bị Nghiêm Thần dạ gọi người lôi ra ngoài xử lý rồi!
Râu ria lủng củng, Phan Thủy biết điều mà cười ngượng lui ra ngoài nhưng cánh của này bị anh ta đá tung rồi, giờ còn làm gì được nữa?
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác
''Um...''
Diệp VỊ Hi cảm thấy mình điên thật rồi, giọng nói phát ra từ cổ họng lại kiều mị khó nhịn như vậy.
Hai mươi ba năm qua cô thủ thân như ngọc, nguyên nhân lớn nhất là cô mắc bệnh sạch sẽ, rất bài xích, đặc biệt là khi người khác giới chạm vào.
Lúc học đại học vì chưa trưởng thành lắm, không phù hợp để yêu đương, lúc học lên tiến sĩ thì bận bịu tối ngày, không có thời gian yêu đương.
Cô cũng hay cùng bạn bè đồng nghiệp đi quán bar quẩy, ở đó cũng có khá nhiều người đến mở lời nhưng ngay từ đầu cô không thể phá được cái gông xiềng trói buộc kia!
Chính vì thế cô còn làm nghiêm cứu xem bản thân có vấn đề gì về giới tính không? Kết quả cuối cùng là cho dù con trai hay gái, cô cũng không thể tiếp xúc nổi.
Không có cách nào khác cô chỉ có thể chấp nhận sự thật mình có bệnh cưỡng chế sạch sẽ, mà đó cũng là nguyên nhân cô theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn.
Nhưng người đàn ông này, đã năm lần bảy lượt cưỡng hôn cô chưa tính, lại còn chiếm tiện nghi của cô mà không biết điểm dừng. Cái trọng điểm ở đây là chẳng những cô không bài xích mà còn có cảm giác rất ''hưởng thụ.''...
Xong rồi, xong thật rồi, người này là đàn ông của PHương Uyển Như, là đàn ông của Phương Uyển Nhưu đó, cô Diệp Vị Hi phải giữ vững lý trí, phải giữ cững lý trí...
Nửa người trên bị sờ không thiếu chỗ nào, nụ hôn nóng bỏng trượt từ cổ tuột một đường đi xuống, làm Diệp Vị Hi cảm giác nhưu mình đang đứng trên đống lửa...muốn bừng cháy ngay tức khắc...
''Nghiêm...Cậu Nghiêm...'' Diệp Vị Hi chỉ còn sót lại chút lý trí mỏng manh, cố động não tình cái lý do để ngọn lửa này không cháy rộng ra nữa.
Cô ngửa đầu, trong lòng gấp nhưu xoắn lại, không ngừng hít thở thật sâu, nhưng cái đầu kia như bị đông lạnh mãi chẳng tìm được lý do gì cả.
Ngược lại Nghiêm Thần Dạ không ngừng phá thành thành công chiếm đất, hô hấp ngày càng gấp, cơ thể ngày càng nóng hừng hực, đôi mắt trong sáng ngày càng mờ mịt mê ly...
''Ách...Umm...''
Lần đầu tiên được cảm nhật cảm giác dục vọng đốt cháy, Diệp Vị Hi muốn khóc, nhưng trong miệng lại tuôn ra những âm thanh nhõng nhẽo mền nhũng, cực kỳ kích thích!
Mở miệng là nghe thấy âm thanh xấu hổ của mình, Diệp Vị Hi bịt miệng lại ngay tức khắc, còn dùng răng cắn mạnh vào môi.
Nghiêm Thần Dạ đưa mắt lên nhìn Diệp Vị Hi, thấy khuôn mặt nhỏ xinh kia đỏ nhưu bị luộc chín, biểu cảm căm chịu làm anh không nhịn được mà bật cười.
Gương mặt Nghiêm Thần Dạ gần nhưu dán vào ngực Diệp Vị Hi, vì bật cười mà hơi thở nóng bỏng phả ra nheieuf hơn.
Không ngừng lướt qua ngực Diệp Vị Hi, làm cơ thể cô tăng thêm mấy độ.
Diệp Vị Hi đưa tay lên, luồn từ cô Nghiêm Thần Dạ lên đến cằm, muốn đẩy cái bản mặt người đàn ông này ra.
Nghiêm Thần dạ biết ý đồ của cô, anh vòng tay ra sau, không định ngăn cản bàn tay Diệp Vị Hi đẩy cằm mình mà tháo móc giữ tấm vải đang ôm trọn đồi núi trơn mềm kia...
''A!'''
Diệp Vị Hi hét lên một tiếng, tiếng này là hét theo bản năng nên rất chói tai, không còn giả bộ được vẻ thẹn thùng xấu hổ của con chó cái Phương Uyển Nhi, khuôn mặt đang nóng bừng mơ màng bỗng tỉnh táo lại ngay!
Đây là phòng thay quần áo, phòng thay quần áo đó!
Quần lót bị kéo đến lửa hông, ngoài quần lót chưa bị cởi hẳn, bây giờ thì hay lắm, lộ ra hoàn toàn rồi.
Mặc dù cô sống ở nước A đất nước được coi mà cởi mở mười tám năm, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, không thể bị mất ở phòng thay đồ nhưu này được.
Không thể không thể!
Bậy, cô đang nghĩ gì vậy trời!
Chiếm chút tiện nghi cũng có thể chấp nhận được nhưng tiến thêm bước nữa là không thể! Nói đi nói lại thì anh cũng là anh rể cô!
Chắc kiếp trước cô làm nhiều chuyện có lỗi nới Phương Uyển Như nên kiếp này mới được làm chị em ruột, tới trả nợ cô ta!
Dợt chút, cô vừa nghe thấy tiếng gì đó, hình như là tiếng khó chịu của đàn ông ''hự'' một tiếng.
Diệp Vị Hi che ngực lại, bình tĩnh tâm trạng quan sát, cả người ngu luôn.
Cau mày đau đớn, mắt híp thành đường thẳng tắp, ánh mắt như đang hận không thể híp chặt thêm!
Nghiêm Thần Dạ không ngờ Diệp Vị Hi phản ứng kịch liệt vậy, nếu phản ứng anh không nhạy thì một cước kia của cô đá trúng thì đời anh như phế, chắc cũng phải nhịn đau hai giờ đấy...
May là anh né nhanh, chì là bây giờ đứng không nổi nữa, ngã phịch xuống đất.
Ngay lúc hai người lúc túng nhất thì một tiếng động lớn vang lên.
''Ầm!''
Cửa phòng thay đồ bị đá bung ra!
Diệp Vị Hi run rẩy, mở mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một bóng đen chặn trước người cô.
Vừa định nghé cổ qua bóng đen kia xem chuyện gì xảy ra, Diệp Vị Hi đã cảm thấy trên người hơi nặng.
Cúi đầu nhìn là một chiếc áo vest đen trùm lên người cô, sau đó đầu cô nhưu bị ép vào lồng ngực cường tráng.
''Boss, anh không sao chứ?''
Một loạt tiếng kìm nén khẩn trương vang lên trong phòng.
Diệp Vị Hi không nhìn thấy mặt nhưu nghe giọng nói thì chắc chắc là đàn ông, hạng người không dễ trêu chọc, cô nắm chặt cổ áo sơ mi của Nghiêm Thần Dạ, đầu rụt vào ngực anh.
Bây giờ quần áo cô xốc xếch, thật sự rất mất mặt.
Mà vừa nãy những người kia gọi Nghiêm Thần Dạ là boss, chắc là do hai tiếng động lớn vừa nãy gây hiểu lầm cô đang làm gì Nghiêm Thần Dạ chứ?
Nghiêm Thần Dạ xác định áo mình gói kín người phụ nữ rồi, quay lưng che cô lại, sau đó mới nhìn ra ngoài của phòng thay quần áo.
Những người đá văng cửa không ai khác chính là 4 đứa trẻ được ông nội Nghiêm Thần Dạ nhận nuôi từ cô nhi viện về nhà họ Nghiêm, Phan Thủy cũng là một trong nhưng phù rể ngày hôm nay.
Dáng vẻ Phan Thủy đúng như Diệp Vị Hi tưởng tượng, một người đàn ông cao to.
Da đen, cơ bắp giấu trong bộ âu phục căng cứng như muốn xé tung quần áo bất cứ lúc nào, mắt to mày rậm, nhưng cằm lại lúm xúm một chút râu ria làm hình tượng hung dữ của anh ta thêm vẻ dí dỏm.
Phan Thủy đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Nghiêm Thần Dạ, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, không dám tiến thêm một bước.
''Ra ngoài!''
Nghiêm Thần Dạ lạnh lùng thốt ra ra chữ, âm thanh giảm xuống mức thấp nhất, rõ ràng anh đang bất mãn đến cực điểm.
Phan Thủy nuốt ngụm nước miếng, chuyện anh ta liều lĩnh xông vào đã phá hỏng chuyện tốt của Boss...
Nếu không nể tình cảm họ lớn lên từ nhỏ với nhau thì chắc chắn bây giờ anh ta bị Nghiêm Thần dạ gọi người lôi ra ngoài xử lý rồi!
Râu ria lủng củng, Phan Thủy biết điều mà cười ngượng lui ra ngoài nhưng cánh của này bị anh ta đá tung rồi, giờ còn làm gì được nữa?
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.
Đăng tải duy nhất trên dtruyen, cấm copy, reup đi nơi khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.