Chương 4
Vong xuyên bỉ ngạn
16/04/2017
Sau khi vụ việc qua đi, Tú Nhi bị đuổi khỏi Trần phủ, từ đó không ai dám
trêu chọc tới Tà Tích nữa. Cuộc sống nàng trôi qua ở Trần phủ xem như
khá tốt. Cho tới khi, kẻ nàng cần ám sát đến.
Thừa tướng đương triều của Tử Thương quốc, Trần Lâm Tư, đối tượng lần này của nàng.
Tà Tích men theo đường nhỏ đến hậu viện, trên tay cầm chậu nước nhỏ, nàng đã bàn với Tiểu Mai, từ nay nàng hầu hạ Trần Lâm Dư.
"Thừa tướng, ngài đã dậy chưa ạ?"
Đứng bên ngoài, tuy nghe tiếng động trong phòng nhưng nàng vẫn hỏi cho phải phép.
"Vào đi."
Giọng nam tính trầm ổn, nghe như của trung niên. Tà Tích cẩn thận đi vào nhưng khi nàng nhìn thấy mặt, rõ ràng đây chỉ là nam tử gần hai mươi lăm.
Nam tử khuôn mặt cương nghị, mắt sáng, mày rậm, mũi thon dài, môi mỏng. Nhìn qua là người trung thực, đáng tin cậy nhưng nếu nhìn thấy y phục trên người hắn sẽ đánh mất ý nghĩ đó. Toàn thân trung y như vừa ngủ dậy của nam tử có vài vết đỏ ửng, nam tử lại cố tình để áo nới lỏng ra, lộ bờ ngực săn chắc. Vừa nhìn là biết của người luyện võ.
Tà Tích để chậu nước xuống rồi đứng kế bên hầu hạ, làm người hầu cũng phải ra dáng một chút. Nam tử mặt lạnh nhìn nàng, bỗng nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng. Bạc môi khẽ mở.
“Mắt của ngươi, thú vị...”
Đôi mắt nam tử nhìn cương trực nhưng nhìn gần, như là hồng thủy mãnh thú, là đôi mắt của kẻ có dã tâm.
Tà Tích nhìn nam tử, phát hiện ra gì rồi sao? Không, là nàng nghĩ nhiều, nam tử vẫn còn đang có vẻ thú vị quan sát nàng.
“Lui ra đi.”
Bỗng có tiếng nói từ giường truyền tới. Tà Tích nhìn qua thì thấy ra là một cô nương khoảng mười tám tuổi, toàn thân quắn chăn chỉ chừa bờ vai quyến rũ, trắng nõ nà, khuôn mặt chỉ thuộc hạng trung nhíu mi hướng nàng ra lệnh.
Tà Tích ra vẻ khó xử, chưa có lời của Trần Lâm Tư nàng chưa thể đi được.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Nam nhân nhấp ngụm trà, từ tốn nói. Tà Tích trong lòng thở dài, nâng chân đang chuẩn bị đi ra thì giọng nam trầm thấp truyền tới.
"Ta không nói ngươi, ta nói người trên giường kia."
Người nằm trên giường há hốc mồm, nước mắt rơi như mưa. Rõ ràng vừa nãy còn ân ân ái ái, vậy mà vừa chưa đầy canh giờ người đã xem như là không có gì. Dầu gì lần đầu tiên của nàng cũng là cho người.
"Thừa tướng, người..."
Không đợi cô gái nói xong, một luồn nội lực áp đến, đánh bay cô gái ra ngoài. Toàn thân cao thấp bị lộ ngoài trời.
Chỉ nghe "A,..." một tiếng, Tà Tích đã ngửi thấy mùi máu tươi. Cô gái đã bị ám vệ của Trần Lâm Tư giết chết.
"Ngươi tên gì?"
Nhìn Tà Tích, ánh mắt như của mãnh thú nhìn con mồi, hắn nhẹ hỏi. Giọng dịu nhẹ, hiền hòa nếu không nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn vừa nãy của hắn nàng còn tưởng mình nằm mơ.
Giả vờ sợ hãi,Tà Tích cắn môi, run run trả lời.
"Nô, nô tì tên Dư Nhan."
"Ngươi từ nay hầu hạ ta."
Hạ xong mệnh lệnh Trần Lâm Tư cho nàng lui ra.Tà Tích vừa lui ra vừa nhớ về tư liệu của Trần Lâm Tư nàng thu thập được.
Trần Lâm Tư là kẻ tâm ngoan thủ lạc, bề ngoài liêm chính nhưng nội tâm thối nát, hoang dâm vô độ. Phụ mẫu sớm qua đời, được Trần lão gia là đại ca lớn hơn ba mươi tuổi nuôi dưỡng. May mắn đậu trạng nguyên, lăn lộn năm năm thì leo lên làm Thừa tướng Tử Thương, vô cùng được trọng dụng. Hắn một lòng giúp đại ca mình làm quan chỉ tiếc Trần lão ngu muội, chỉ có thể làm một phú thương, sống an nhàn dưới sự che chở của Trần Lâm Tư.
Nhưng hình như nàng đã đánh thấp mức độ tàn bạo của Trần Lâm Tư, hắn rõ ràng là kẻ điên, một kẻ điên võ công cao cường. Một nhiệm vụ khó khăn,...
Trở về chính phòng, Tà Tích liền tìm Tiểu Mai. Xác nhận Trần lão gia vì lo việc đón đệ đệ này nên Tiểu Mai vẫn bình an thì trở về phòng.
Nàng biết, Tiểu Mai là vì nàng đã cứu khỏi bị người ta vấy bẩn mới mang ơn nàng, hiện tại nếu nàng làm nàng ta bị Trần lão ăn sạch thế nào nàng ta cũng sẽ quay lại cắn nàng.
“Dư Nhan!”
Tiếng kêu nghiêm nghị ngoaì cửa truyền tới, vừa dứt lời người đã như cơn gió mở cửa đi vào. Một kiện sam y văn nhã, rất hợp với người có dáng vẻ trung kiên như hắn. Dư Nhan nhẹ nhàng thỉnh an Trần Lâm Tư, khẽ cắn môi dưới, nước mắt từ khóe mắt nàng tuôn ra.
Trần Lâm Tư nâng mặt nàng lên, ngón tay tinh mịn như ngọc thượng hạng, thương tiếc.
“Là sợ chuyện lúc nãy? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm vậy với ngươi, là vì cô ta dám cãi lời ta mới nhận kết cục đó.”
Khuôn mặt Trần Lâm Tư mị lên, nhìn rất hung ác. Tà Tích nhẹ gật đầu, tuy nàng không biết hắn tìm nàng để làm gì nhưng nàng đang làm người hầu nhà người ta nên cũng không có quyền hỏi a.
Thừa tướng đương triều của Tử Thương quốc, Trần Lâm Tư, đối tượng lần này của nàng.
Tà Tích men theo đường nhỏ đến hậu viện, trên tay cầm chậu nước nhỏ, nàng đã bàn với Tiểu Mai, từ nay nàng hầu hạ Trần Lâm Dư.
"Thừa tướng, ngài đã dậy chưa ạ?"
Đứng bên ngoài, tuy nghe tiếng động trong phòng nhưng nàng vẫn hỏi cho phải phép.
"Vào đi."
Giọng nam tính trầm ổn, nghe như của trung niên. Tà Tích cẩn thận đi vào nhưng khi nàng nhìn thấy mặt, rõ ràng đây chỉ là nam tử gần hai mươi lăm.
Nam tử khuôn mặt cương nghị, mắt sáng, mày rậm, mũi thon dài, môi mỏng. Nhìn qua là người trung thực, đáng tin cậy nhưng nếu nhìn thấy y phục trên người hắn sẽ đánh mất ý nghĩ đó. Toàn thân trung y như vừa ngủ dậy của nam tử có vài vết đỏ ửng, nam tử lại cố tình để áo nới lỏng ra, lộ bờ ngực săn chắc. Vừa nhìn là biết của người luyện võ.
Tà Tích để chậu nước xuống rồi đứng kế bên hầu hạ, làm người hầu cũng phải ra dáng một chút. Nam tử mặt lạnh nhìn nàng, bỗng nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng. Bạc môi khẽ mở.
“Mắt của ngươi, thú vị...”
Đôi mắt nam tử nhìn cương trực nhưng nhìn gần, như là hồng thủy mãnh thú, là đôi mắt của kẻ có dã tâm.
Tà Tích nhìn nam tử, phát hiện ra gì rồi sao? Không, là nàng nghĩ nhiều, nam tử vẫn còn đang có vẻ thú vị quan sát nàng.
“Lui ra đi.”
Bỗng có tiếng nói từ giường truyền tới. Tà Tích nhìn qua thì thấy ra là một cô nương khoảng mười tám tuổi, toàn thân quắn chăn chỉ chừa bờ vai quyến rũ, trắng nõ nà, khuôn mặt chỉ thuộc hạng trung nhíu mi hướng nàng ra lệnh.
Tà Tích ra vẻ khó xử, chưa có lời của Trần Lâm Tư nàng chưa thể đi được.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Nam nhân nhấp ngụm trà, từ tốn nói. Tà Tích trong lòng thở dài, nâng chân đang chuẩn bị đi ra thì giọng nam trầm thấp truyền tới.
"Ta không nói ngươi, ta nói người trên giường kia."
Người nằm trên giường há hốc mồm, nước mắt rơi như mưa. Rõ ràng vừa nãy còn ân ân ái ái, vậy mà vừa chưa đầy canh giờ người đã xem như là không có gì. Dầu gì lần đầu tiên của nàng cũng là cho người.
"Thừa tướng, người..."
Không đợi cô gái nói xong, một luồn nội lực áp đến, đánh bay cô gái ra ngoài. Toàn thân cao thấp bị lộ ngoài trời.
Chỉ nghe "A,..." một tiếng, Tà Tích đã ngửi thấy mùi máu tươi. Cô gái đã bị ám vệ của Trần Lâm Tư giết chết.
"Ngươi tên gì?"
Nhìn Tà Tích, ánh mắt như của mãnh thú nhìn con mồi, hắn nhẹ hỏi. Giọng dịu nhẹ, hiền hòa nếu không nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn vừa nãy của hắn nàng còn tưởng mình nằm mơ.
Giả vờ sợ hãi,Tà Tích cắn môi, run run trả lời.
"Nô, nô tì tên Dư Nhan."
"Ngươi từ nay hầu hạ ta."
Hạ xong mệnh lệnh Trần Lâm Tư cho nàng lui ra.Tà Tích vừa lui ra vừa nhớ về tư liệu của Trần Lâm Tư nàng thu thập được.
Trần Lâm Tư là kẻ tâm ngoan thủ lạc, bề ngoài liêm chính nhưng nội tâm thối nát, hoang dâm vô độ. Phụ mẫu sớm qua đời, được Trần lão gia là đại ca lớn hơn ba mươi tuổi nuôi dưỡng. May mắn đậu trạng nguyên, lăn lộn năm năm thì leo lên làm Thừa tướng Tử Thương, vô cùng được trọng dụng. Hắn một lòng giúp đại ca mình làm quan chỉ tiếc Trần lão ngu muội, chỉ có thể làm một phú thương, sống an nhàn dưới sự che chở của Trần Lâm Tư.
Nhưng hình như nàng đã đánh thấp mức độ tàn bạo của Trần Lâm Tư, hắn rõ ràng là kẻ điên, một kẻ điên võ công cao cường. Một nhiệm vụ khó khăn,...
Trở về chính phòng, Tà Tích liền tìm Tiểu Mai. Xác nhận Trần lão gia vì lo việc đón đệ đệ này nên Tiểu Mai vẫn bình an thì trở về phòng.
Nàng biết, Tiểu Mai là vì nàng đã cứu khỏi bị người ta vấy bẩn mới mang ơn nàng, hiện tại nếu nàng làm nàng ta bị Trần lão ăn sạch thế nào nàng ta cũng sẽ quay lại cắn nàng.
“Dư Nhan!”
Tiếng kêu nghiêm nghị ngoaì cửa truyền tới, vừa dứt lời người đã như cơn gió mở cửa đi vào. Một kiện sam y văn nhã, rất hợp với người có dáng vẻ trung kiên như hắn. Dư Nhan nhẹ nhàng thỉnh an Trần Lâm Tư, khẽ cắn môi dưới, nước mắt từ khóe mắt nàng tuôn ra.
Trần Lâm Tư nâng mặt nàng lên, ngón tay tinh mịn như ngọc thượng hạng, thương tiếc.
“Là sợ chuyện lúc nãy? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm vậy với ngươi, là vì cô ta dám cãi lời ta mới nhận kết cục đó.”
Khuôn mặt Trần Lâm Tư mị lên, nhìn rất hung ác. Tà Tích nhẹ gật đầu, tuy nàng không biết hắn tìm nàng để làm gì nhưng nàng đang làm người hầu nhà người ta nên cũng không có quyền hỏi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.