Chương 26
Hạ Thu
23/12/2021
Phim kết thúc lúc 11 giờ hơn, sau đó hai người còn hàn huyên mất phút về cảm nhận sau khi xem. Tán gẫu xong thì Chu Nhất Thành đứng dậy, định giúp Chúc Chu dọn dẹp mấy cái đĩa con đựng đồ ăn vặt trên bàn, Chúc Chu khoát tay nói: “Có mấy cái đĩa thôi, tôi tự dọn vào bếp là xong, anh mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm nữa.” Nói xong, Chúc Chu chậm rãi xoay người, đêm nay thật vui. Được xem phim mình thích nên tâm tình Chúc Chu vô cùng tốt, không còn trạng thái mê man do bị mấy chuyện linh tinh làm phiền như sáng nay.
Chu Nhất Thành cũng ngáp một cái nói: “Được rồi, vậy tôi về trước đây, bia là tôi mang sang, vỏ chai cũng để tôi mang về đi, mai tiện vứt luôn.”
Lúc này Chúc Chu còn đang bưng mấy cái đĩa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Nhất Thành xách theo ba cái chai rỗng rời đi.
Anh biết là Chu Nhất Thành không muốn để mai anh đưa con ra ngoài còn phải đem theo mấy chai rỗng, rất vướng tay.
Chúc Chu không khách khí với Chu Nhất Thành, nói: “Thành ca, vậy tôi không tiễn anh nữa, ngủ ngon.”
“Khoảng cách gần như vậy, đưa với tiễn cái gì, ngủ ngon, ngày mai gặp.” Chu Nhất Thành không quay đầu lại, quơ quơ tay.
“Ha ha.” Chúc Chu nhìn y mở cửa đi ra rồi đóng cửa lại.
Sau khi Chu Nhất Thành đã ra về, Chúc Chu đem đồ vào bếp cho vào máy rửa bát, dọn dẹp bàn, tắt TV. Bởi vì trên người có mùi rượu bia nên Chúc Chu đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới sang nhìn Quan Quan.
Quan Quan ngủ rất say, Chúc Chu không quấy rầy bé, cho tay bé vào trong chăn, dém chăn thật kỹ, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Xem phim xong, tâm trạng của Chúc Chu cũng thông suốt, lòng càng vững tin.
Công việc là công việc, không nên trộn lẫn cảm xúc cá nhân vào, anh chỉ cần nghiên cứu món ăn của mình, để chủ thuê được ăn ngon ăn no, trân trọng bản thân, thế là đủ rồi.
Chuyện tình cảm của ông chủ, anh không có quyền can thiệp, cũng không có tư cách gì để can thiệp.
Chúc Chu vui vì đêm nay mình đã xem được “Hồn phách và Tư tưởng”, không xoắn xuýt mấy chuyện này nữa, giờ là tốt rồi.
Tất cả đều đã thông suốt.
Chuyện tình cảm của anh còn hỏng bét còn đi lo cho chuyện tình cảm của người khác làm gì?
Anh chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Vậy thì cứ làm một đầu bếp vui vẻ là được rồi!
Ngủ một giấc đến bình minh, Chúc Chu không nấu ăn, đưa Quan Quan đến quán ăn dưới lần uống sữa đậu nành, ăn bánh bao và quẩy, cả món trứng ngâm tương (1) mà Quan Quan thích ăn nữa.
Hai ba con ăn sáng, Quan Quan cắn một miếng trứng, đôi mắt cong cong nói với Chúc Chu: “Baba, trứng ngâm tương này ngon bá cháy!”
Chúc Chu cũng cắn một miếng lên quả trứng của mình, học theo Quan Quan nói: “Thật sự ngon dã man luôn!” Khi bạn ở cùng với trẻ con lâu thì thỉnh thoảng cử chỉ lời nói sẽ giống mấy bạn nhỏ, hơi khoa trương, khiến cho người ta không nhịn được cười.
Mặc dù mấy người làm ra cử chỉ như vậy lại không hề hay biết mình đang giơ tay múa chân một cách trẻ con đâu.
Quan Quan thích chí cười hì hì, lại lấy đũa xiên một cái bánh bao lên cắn một miếng: “Oa, bánh bao cũng ngon nữa!”
Chúc Chu mới ăn được nửa quả trứng, còn chưa kịp ăn đến bánh bao, nghe vậy hỏi: “Có thật không?”
Quan Quan gật đầu một cái nói: “Cực kỳ ngon luôn, ba ăn thử đi!” Nói xong còn đưa miếng bánh bao nhỏ mình đang ăn tới trước miệng Chúc Chu để Chúc Chu mau mau nếm thử.
Chúc Chu cố ý ăn hết cái bánh bao trong một miếng, sau đó giả bộ không có việc gì nói: “Không tồi nha, quả nhiên ăn rất ngon!” Nói xong nghiền ngẫm nhai từng chút một, sau đó nuốt xuống.
Quan Quan không để ý baba ăn hết bánh bao của mình luôn, bé không tức giận mà ngược lại còn cười ra tiếng.
“Ha ha ha, miệng baba là miệng hổ nha! Một miếng đã ăn hết bánh bao rồi! Quan Quan cũng làm được đó! Quan Quan là hổ con! Nhoàm!” Bé vừa nói vừa xiên thêm một cái bánh bao nhét vào miệng, thế nhưng với bé con thì không thể ăn hết cái bánh bao trong một miếng được, bánh bao trong miệng làm hai má Quan Quan phồng lên phúng phính, thành mặt bánh bao danh xứng với thực.
Quan Quan với hai má bị nhồi căng phồng không có cách nào nói chuyện, bánh bao còn chưa được nuốt xuống, nhưng mắt bé vẫn dán vào Chúc Chu, chờ được khích lệ, baba mau nhìn con nè, con cũng ăn một miếng hết cái bánh bao này!
Chúc Chu đưa tay đến bên mép Quan Quan, nói: “Con có nuốt được không? Coi chừng nghẹn, nhanh, nhè ra bớt đi.” Sau đó anh đặt quả trứng ngâm xuống, đưa tay còn lại bưng bát sữa đậu này qua, đợi Quan Quan nhè bánh bao ra sẽ cho bé uống sữa đậu nành.
Quan Quan không chịu thua, vẫn cứ nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhai bánh bao, nuốt xuống, nhất định phải chứng minh mình cũng làm được.
Chúc Chu xoa bóp khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Quan Quan, mắng yêu: “Đứa nhỏ ngốc nhà con, lần sau không được ăn như vậy nữa. Baba là người lớn, ăn hết bánh bao trong một lần không hề gì, bạn nhỏ ăn như vậy sẽ bị nghẹn đó!”
Quan Quan cười hì hì lấy đầu cọ vào tay Chúc Chu, nói: “Baba, con muốn uống sữa đậu nành ạ.”
Chúc Chu đưa sữa đậu này tới bên mép bé, cho bé uống mấy ngụm rồi nói: “Sao hôm nay lại làm nũng vậy, lớn rồi phải tự ăn cơm đấy nhé.” Khuôn mặt đầy vẻ từ ái.
Quan Quan dùng giọng nói non nớt của mình nói nhỏ: “Baba lúc thì nói con là bạn nhỏ, lúc lại bảo con lớn rồi! Vậy rốt cuộc Quan Quan lớn hay chưa lớn đây!”
Lời oán giận này khiến Chúc Chu cạn lời, vẻ từ ái biến mất không còn tăm hơi, trong đầu chỉ nghĩ: nhóc con giảo hoạt này, thế mà đã biết cằn nhằn với baba rồi!
Chúc Chu xoa mạnh tóc Quan Quan nói: “Tập trung ăn đi! Chỉ có con nói nhiều thôi!” Thật sự là một nhóc con không thể khiến người ta bớt lo được.
Quan Quan nhìn thấy Chúc Chu hừ hừ, rón rén cầm muôi của mình lên uống sữa đậu nành, tay kia thì cầm lấy trứng ngâm mình mới cắn một miếng đang để trên đĩa, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Mãi bữa sáng dở khóc dở cười mới kết thúc, Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ, sau đó về nhà quét dọn nhà cửa, tưới nước bón phân cho đám hoa cỏ ngoài ban công, cho hết quần áo dơ vào máy giặt.
Sắp đến tháng 11 rồi, Chúc Chu nhớ ra phải lấy quần áo mùa đông ra phơi nắng một chút, để lâu trong tủ nên hơi có mùi ẩm mốc rồi, cũng cần giặt qua một lần. Quần áo của anh vẫn tốt, cuối cùng Chúc Chu quyết định sắp xếp lại quần áo trong tủ của Quan Quan trước, xem có món nào cần giặt không.
Chúc Chu mở tủ của Quan Quan, quần áo của Quan Quan còn nhiều hơn của anh cho nên trong thời gian ngắn không soạn xong ngay được.
Anh lấy một phần ra, đầu tiên đem chăn dày cùng các loại áo lông vũ đi phơi nắng.
Khi Chúc Chu đem hai kiện đồ đông của Quan Quan ôm ra ban công vắt lên sào phơi, Thời Đường gửi cho Chúc Chu một cái tin.
Chúc Chu nghe tiếng, nhanh chóng vắt chăn lên, chạy đi lấy di động xem tin nhắn ai gửi.
“Hôm nay làm thêm một phần canh, tốt nhất là canh hầm xương (2), đưa đến bệnh viện Vinh Hoà.” Phía sau còn ghi rõ phòng mấy tầng mấy của khu nội trú trong bệnh viện, còn báo cho anh biết buổi trưa đích thân Tiểu Lâm sẽ đến đây lấy cơm hộp đem về công ty.
Nói cách khác anh chỉ cần đem canh đến bệnh viện Vinh Hòa là được, không cần đi thêm một chuyến đến công ty.
Chúc Chu không hỏi đưa cho ai, gửi lại một chữ: Được.
Xem ra là có bạn nằm viện, buổi trưa Chúc Chu nấu canh rất cẩn thận, nấu cũng nhiều.
Đến 11 giờ rưỡi, Tiểu Lâm đến tiêu khu của Chúc Chu, Chúc Chu mang theo một túi đựng hộp cơm và hai hộp giữ nhiệt đi xuống, đưa túi cơm và một hộp giữ nhiệt cho Tiểu Lam, mình thì cầm cái hộp canh còn lại.
Tiểu Lâm nói: “Bởi vì là hai hướng khác nhau nên tôi không đưa anh đi được.”
Chúc Chu liền xua tay nói: “Không cần không cần, mau đem về cho tiên sinh đi, tôi cũng xuất phát đi bệnh viện đây.”
Ấn tượng của Tiểu Lâm về Chúc Chu cũng không tệ, bắt chuyện xong thì lái xe rời đi.
Tiểu Lâm đi rồi, Chúc Chu đón xe đi tới bệnh viện, lần đầu tiên đi thì cứ bắt xe đi cho an toàn.
Cũng có thể đi phương tiện giao thông công cộng, nhưng trước đây anh không vội vã và cũng biết trước chỗ của Thời Đường rồi. Đi tàu điện ngầm rất tiện, nếu có thể thì anh sẽ cố đi tàu điện ngầm, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy mà.
Đến bệnh viện, Chúc Chu không ngờ người mình nhìn thấy lại là Diệp Hàng đang nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao.
Diệp Hàng cũng không nghĩ rằng Chúc Chu sẽ tới, sắc mặt y trắng bệch nằm trên giường bệnh, tay đang truyền nước, chân treo trên cao, thoạt nhìn rất đáng thương. Trước khi Chúc Chu tiến vào y còn đang ngẩn người.
Chúc Chu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hàng, cả người y đều tràn đầy năng lượng, hiện tại lại gầy đi trông thấy, sắc mặt kém hồng hào, hoàn toàn mất đi tư thái trước đây.
Chúc Chu cùng Diệp Hàng hai mặt nhìn nhau, vẫn là Chúc Chu phục hồi tinh thần trước, dù sao anh đã điều chỉnh tâm trạng cả ngày hôm qua, nên lúc này có gặp lại Diệp Hàng thì cũng bình tĩnh hơn y nhiều.
Chúc Chu đi vào phòng bệnh, đóng cửa, cầm hộp canh đến tủ đầu giường, vừa chậm rãi mở hộp giữ nhiệt vừa nói: “Là Thời tiên sinh để tôi đem canh đến cho cậu, canh hầm xương, nên uống lúc còn nóng.”
Diệp Hàng biết là Thời Đường bảo anh tới bỗng cảm thấy rất ngọt ngào, lát sau lại cố gắng kiềm chế bởi vì một người biết chuyện đang đứng bên cạnh, dù sao vẫn thấy khá lúng túng.
Diệp Hàng khách khí đưa tay nhận bát canh Chúc Chu đưa tới, cầm thìa khuấy nhẹ, nói: “Cảm ơn.” Sau đó đảo mắt nhìn ghế sofa phía sau Chúc Chu, “Anh ngồi đi.”
Chúc Chu nhìn ghế sofa sau lưng, chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Đã quyết định sẽ không dính vào, Chúc Chu không định hỏi cái chân này là làm sao, tuy không hỏi nhưng não anh tự tưởng tượng ra một lý do.
“Sẽ không phải do Thời Đường biết chuyện của Diệp Hàng sau đó không kiềm được cơn giận, đánh gãy chân Diệp Hàng đó chứ?” Nếu như là Thời Đường động tay động chân thì Chúc Chu muốn nói, Diệp Hàng, cậu phải nghĩ cho kĩ vào, loại tình yêu này không thể tiếp tục được đâu!
Tuy là cậu ngoại tình, về mặt tình cảm thì cậu có lỗi với Thời Đường, nhưng Thời Đường cũng không có tư cách đánh cậu, còn đánh gãy cả xương nữa! Đây là phạm tội!
Nghĩ tới đây, Chúc Chu do dự liếc mắt qua nhìn Diệp Hàng đang ăn canh.
Cố gắng nhịn xuống mấy lời không cần thiết.
Không nên lo chuyện bao đồng, không nên lo chuyện bao đồng.
Cuối cùng nhếch miệng lên, yên tĩnh cụp mắt nhìn lọ hoa bày trên bàn.
Đương nhiên Diệp Hàng cũng chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Chúc Chu, y cũng không ngu, sao lại không đoán ra suy nghĩ lung tung của Chúc Chu được. Bởi vì được uống canh bổ, Diệp Hàng đã khôi phục lại sắc mặt khỏe mạnh, nói với Chúc Chu: “Quả nhiên canh anh hầm rất ngon.”
Chúc Chu đan hai tay vào nhau, nói: “Cảm ơn, cậu thích là được rồi.”
Diệp Hàng nói: “Tối hôm qua tôi gặp tai nạn xe cộ. Anh sẽ không nghĩ là Thời Đường biết chuyện đánh gãy chân tôi đấy chứ?”
Chúc Chu không ngờ Diệp Hàng nhìn ra suy nghĩ của mình, lập tức rụt vai cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, chân không tự chủ được mà run lên.
Diệp Hàng nhìn thấy phản ứng đó của Chúc Chu, đột nhiên cảm thấy anh rất đáng yêu. Vốn y vẫn luôn thấy căng thẳng, cứ lo Chúc Chu có thể giữ bí mật của y hay không, nhưng sau hai ngày tiếp xúc, y phát hiện người đàn ông này đơn thuần đến giản dị, suy nghĩ vô cùng đơn giản.
Mới nãy y còn có thể nhìn thấy chút quan tâm trong ánh mắt của Chúc Chu
Kỳ lạ thay lại khiến y an tâm hơn không ít.
Chu Nhất Thành cũng ngáp một cái nói: “Được rồi, vậy tôi về trước đây, bia là tôi mang sang, vỏ chai cũng để tôi mang về đi, mai tiện vứt luôn.”
Lúc này Chúc Chu còn đang bưng mấy cái đĩa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Nhất Thành xách theo ba cái chai rỗng rời đi.
Anh biết là Chu Nhất Thành không muốn để mai anh đưa con ra ngoài còn phải đem theo mấy chai rỗng, rất vướng tay.
Chúc Chu không khách khí với Chu Nhất Thành, nói: “Thành ca, vậy tôi không tiễn anh nữa, ngủ ngon.”
“Khoảng cách gần như vậy, đưa với tiễn cái gì, ngủ ngon, ngày mai gặp.” Chu Nhất Thành không quay đầu lại, quơ quơ tay.
“Ha ha.” Chúc Chu nhìn y mở cửa đi ra rồi đóng cửa lại.
Sau khi Chu Nhất Thành đã ra về, Chúc Chu đem đồ vào bếp cho vào máy rửa bát, dọn dẹp bàn, tắt TV. Bởi vì trên người có mùi rượu bia nên Chúc Chu đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới sang nhìn Quan Quan.
Quan Quan ngủ rất say, Chúc Chu không quấy rầy bé, cho tay bé vào trong chăn, dém chăn thật kỹ, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Xem phim xong, tâm trạng của Chúc Chu cũng thông suốt, lòng càng vững tin.
Công việc là công việc, không nên trộn lẫn cảm xúc cá nhân vào, anh chỉ cần nghiên cứu món ăn của mình, để chủ thuê được ăn ngon ăn no, trân trọng bản thân, thế là đủ rồi.
Chuyện tình cảm của ông chủ, anh không có quyền can thiệp, cũng không có tư cách gì để can thiệp.
Chúc Chu vui vì đêm nay mình đã xem được “Hồn phách và Tư tưởng”, không xoắn xuýt mấy chuyện này nữa, giờ là tốt rồi.
Tất cả đều đã thông suốt.
Chuyện tình cảm của anh còn hỏng bét còn đi lo cho chuyện tình cảm của người khác làm gì?
Anh chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Vậy thì cứ làm một đầu bếp vui vẻ là được rồi!
Ngủ một giấc đến bình minh, Chúc Chu không nấu ăn, đưa Quan Quan đến quán ăn dưới lần uống sữa đậu nành, ăn bánh bao và quẩy, cả món trứng ngâm tương (1) mà Quan Quan thích ăn nữa.
Hai ba con ăn sáng, Quan Quan cắn một miếng trứng, đôi mắt cong cong nói với Chúc Chu: “Baba, trứng ngâm tương này ngon bá cháy!”
Chúc Chu cũng cắn một miếng lên quả trứng của mình, học theo Quan Quan nói: “Thật sự ngon dã man luôn!” Khi bạn ở cùng với trẻ con lâu thì thỉnh thoảng cử chỉ lời nói sẽ giống mấy bạn nhỏ, hơi khoa trương, khiến cho người ta không nhịn được cười.
Mặc dù mấy người làm ra cử chỉ như vậy lại không hề hay biết mình đang giơ tay múa chân một cách trẻ con đâu.
Quan Quan thích chí cười hì hì, lại lấy đũa xiên một cái bánh bao lên cắn một miếng: “Oa, bánh bao cũng ngon nữa!”
Chúc Chu mới ăn được nửa quả trứng, còn chưa kịp ăn đến bánh bao, nghe vậy hỏi: “Có thật không?”
Quan Quan gật đầu một cái nói: “Cực kỳ ngon luôn, ba ăn thử đi!” Nói xong còn đưa miếng bánh bao nhỏ mình đang ăn tới trước miệng Chúc Chu để Chúc Chu mau mau nếm thử.
Chúc Chu cố ý ăn hết cái bánh bao trong một miếng, sau đó giả bộ không có việc gì nói: “Không tồi nha, quả nhiên ăn rất ngon!” Nói xong nghiền ngẫm nhai từng chút một, sau đó nuốt xuống.
Quan Quan không để ý baba ăn hết bánh bao của mình luôn, bé không tức giận mà ngược lại còn cười ra tiếng.
“Ha ha ha, miệng baba là miệng hổ nha! Một miếng đã ăn hết bánh bao rồi! Quan Quan cũng làm được đó! Quan Quan là hổ con! Nhoàm!” Bé vừa nói vừa xiên thêm một cái bánh bao nhét vào miệng, thế nhưng với bé con thì không thể ăn hết cái bánh bao trong một miếng được, bánh bao trong miệng làm hai má Quan Quan phồng lên phúng phính, thành mặt bánh bao danh xứng với thực.
Quan Quan với hai má bị nhồi căng phồng không có cách nào nói chuyện, bánh bao còn chưa được nuốt xuống, nhưng mắt bé vẫn dán vào Chúc Chu, chờ được khích lệ, baba mau nhìn con nè, con cũng ăn một miếng hết cái bánh bao này!
Chúc Chu đưa tay đến bên mép Quan Quan, nói: “Con có nuốt được không? Coi chừng nghẹn, nhanh, nhè ra bớt đi.” Sau đó anh đặt quả trứng ngâm xuống, đưa tay còn lại bưng bát sữa đậu này qua, đợi Quan Quan nhè bánh bao ra sẽ cho bé uống sữa đậu nành.
Quan Quan không chịu thua, vẫn cứ nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhai bánh bao, nuốt xuống, nhất định phải chứng minh mình cũng làm được.
Chúc Chu xoa bóp khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Quan Quan, mắng yêu: “Đứa nhỏ ngốc nhà con, lần sau không được ăn như vậy nữa. Baba là người lớn, ăn hết bánh bao trong một lần không hề gì, bạn nhỏ ăn như vậy sẽ bị nghẹn đó!”
Quan Quan cười hì hì lấy đầu cọ vào tay Chúc Chu, nói: “Baba, con muốn uống sữa đậu nành ạ.”
Chúc Chu đưa sữa đậu này tới bên mép bé, cho bé uống mấy ngụm rồi nói: “Sao hôm nay lại làm nũng vậy, lớn rồi phải tự ăn cơm đấy nhé.” Khuôn mặt đầy vẻ từ ái.
Quan Quan dùng giọng nói non nớt của mình nói nhỏ: “Baba lúc thì nói con là bạn nhỏ, lúc lại bảo con lớn rồi! Vậy rốt cuộc Quan Quan lớn hay chưa lớn đây!”
Lời oán giận này khiến Chúc Chu cạn lời, vẻ từ ái biến mất không còn tăm hơi, trong đầu chỉ nghĩ: nhóc con giảo hoạt này, thế mà đã biết cằn nhằn với baba rồi!
Chúc Chu xoa mạnh tóc Quan Quan nói: “Tập trung ăn đi! Chỉ có con nói nhiều thôi!” Thật sự là một nhóc con không thể khiến người ta bớt lo được.
Quan Quan nhìn thấy Chúc Chu hừ hừ, rón rén cầm muôi của mình lên uống sữa đậu nành, tay kia thì cầm lấy trứng ngâm mình mới cắn một miếng đang để trên đĩa, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Mãi bữa sáng dở khóc dở cười mới kết thúc, Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ, sau đó về nhà quét dọn nhà cửa, tưới nước bón phân cho đám hoa cỏ ngoài ban công, cho hết quần áo dơ vào máy giặt.
Sắp đến tháng 11 rồi, Chúc Chu nhớ ra phải lấy quần áo mùa đông ra phơi nắng một chút, để lâu trong tủ nên hơi có mùi ẩm mốc rồi, cũng cần giặt qua một lần. Quần áo của anh vẫn tốt, cuối cùng Chúc Chu quyết định sắp xếp lại quần áo trong tủ của Quan Quan trước, xem có món nào cần giặt không.
Chúc Chu mở tủ của Quan Quan, quần áo của Quan Quan còn nhiều hơn của anh cho nên trong thời gian ngắn không soạn xong ngay được.
Anh lấy một phần ra, đầu tiên đem chăn dày cùng các loại áo lông vũ đi phơi nắng.
Khi Chúc Chu đem hai kiện đồ đông của Quan Quan ôm ra ban công vắt lên sào phơi, Thời Đường gửi cho Chúc Chu một cái tin.
Chúc Chu nghe tiếng, nhanh chóng vắt chăn lên, chạy đi lấy di động xem tin nhắn ai gửi.
“Hôm nay làm thêm một phần canh, tốt nhất là canh hầm xương (2), đưa đến bệnh viện Vinh Hoà.” Phía sau còn ghi rõ phòng mấy tầng mấy của khu nội trú trong bệnh viện, còn báo cho anh biết buổi trưa đích thân Tiểu Lâm sẽ đến đây lấy cơm hộp đem về công ty.
Nói cách khác anh chỉ cần đem canh đến bệnh viện Vinh Hòa là được, không cần đi thêm một chuyến đến công ty.
Chúc Chu không hỏi đưa cho ai, gửi lại một chữ: Được.
Xem ra là có bạn nằm viện, buổi trưa Chúc Chu nấu canh rất cẩn thận, nấu cũng nhiều.
Đến 11 giờ rưỡi, Tiểu Lâm đến tiêu khu của Chúc Chu, Chúc Chu mang theo một túi đựng hộp cơm và hai hộp giữ nhiệt đi xuống, đưa túi cơm và một hộp giữ nhiệt cho Tiểu Lam, mình thì cầm cái hộp canh còn lại.
Tiểu Lâm nói: “Bởi vì là hai hướng khác nhau nên tôi không đưa anh đi được.”
Chúc Chu liền xua tay nói: “Không cần không cần, mau đem về cho tiên sinh đi, tôi cũng xuất phát đi bệnh viện đây.”
Ấn tượng của Tiểu Lâm về Chúc Chu cũng không tệ, bắt chuyện xong thì lái xe rời đi.
Tiểu Lâm đi rồi, Chúc Chu đón xe đi tới bệnh viện, lần đầu tiên đi thì cứ bắt xe đi cho an toàn.
Cũng có thể đi phương tiện giao thông công cộng, nhưng trước đây anh không vội vã và cũng biết trước chỗ của Thời Đường rồi. Đi tàu điện ngầm rất tiện, nếu có thể thì anh sẽ cố đi tàu điện ngầm, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy mà.
Đến bệnh viện, Chúc Chu không ngờ người mình nhìn thấy lại là Diệp Hàng đang nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao.
Diệp Hàng cũng không nghĩ rằng Chúc Chu sẽ tới, sắc mặt y trắng bệch nằm trên giường bệnh, tay đang truyền nước, chân treo trên cao, thoạt nhìn rất đáng thương. Trước khi Chúc Chu tiến vào y còn đang ngẩn người.
Chúc Chu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hàng, cả người y đều tràn đầy năng lượng, hiện tại lại gầy đi trông thấy, sắc mặt kém hồng hào, hoàn toàn mất đi tư thái trước đây.
Chúc Chu cùng Diệp Hàng hai mặt nhìn nhau, vẫn là Chúc Chu phục hồi tinh thần trước, dù sao anh đã điều chỉnh tâm trạng cả ngày hôm qua, nên lúc này có gặp lại Diệp Hàng thì cũng bình tĩnh hơn y nhiều.
Chúc Chu đi vào phòng bệnh, đóng cửa, cầm hộp canh đến tủ đầu giường, vừa chậm rãi mở hộp giữ nhiệt vừa nói: “Là Thời tiên sinh để tôi đem canh đến cho cậu, canh hầm xương, nên uống lúc còn nóng.”
Diệp Hàng biết là Thời Đường bảo anh tới bỗng cảm thấy rất ngọt ngào, lát sau lại cố gắng kiềm chế bởi vì một người biết chuyện đang đứng bên cạnh, dù sao vẫn thấy khá lúng túng.
Diệp Hàng khách khí đưa tay nhận bát canh Chúc Chu đưa tới, cầm thìa khuấy nhẹ, nói: “Cảm ơn.” Sau đó đảo mắt nhìn ghế sofa phía sau Chúc Chu, “Anh ngồi đi.”
Chúc Chu nhìn ghế sofa sau lưng, chậm rãi đi qua ngồi xuống.
Đã quyết định sẽ không dính vào, Chúc Chu không định hỏi cái chân này là làm sao, tuy không hỏi nhưng não anh tự tưởng tượng ra một lý do.
“Sẽ không phải do Thời Đường biết chuyện của Diệp Hàng sau đó không kiềm được cơn giận, đánh gãy chân Diệp Hàng đó chứ?” Nếu như là Thời Đường động tay động chân thì Chúc Chu muốn nói, Diệp Hàng, cậu phải nghĩ cho kĩ vào, loại tình yêu này không thể tiếp tục được đâu!
Tuy là cậu ngoại tình, về mặt tình cảm thì cậu có lỗi với Thời Đường, nhưng Thời Đường cũng không có tư cách đánh cậu, còn đánh gãy cả xương nữa! Đây là phạm tội!
Nghĩ tới đây, Chúc Chu do dự liếc mắt qua nhìn Diệp Hàng đang ăn canh.
Cố gắng nhịn xuống mấy lời không cần thiết.
Không nên lo chuyện bao đồng, không nên lo chuyện bao đồng.
Cuối cùng nhếch miệng lên, yên tĩnh cụp mắt nhìn lọ hoa bày trên bàn.
Đương nhiên Diệp Hàng cũng chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Chúc Chu, y cũng không ngu, sao lại không đoán ra suy nghĩ lung tung của Chúc Chu được. Bởi vì được uống canh bổ, Diệp Hàng đã khôi phục lại sắc mặt khỏe mạnh, nói với Chúc Chu: “Quả nhiên canh anh hầm rất ngon.”
Chúc Chu đan hai tay vào nhau, nói: “Cảm ơn, cậu thích là được rồi.”
Diệp Hàng nói: “Tối hôm qua tôi gặp tai nạn xe cộ. Anh sẽ không nghĩ là Thời Đường biết chuyện đánh gãy chân tôi đấy chứ?”
Chúc Chu không ngờ Diệp Hàng nhìn ra suy nghĩ của mình, lập tức rụt vai cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, chân không tự chủ được mà run lên.
Diệp Hàng nhìn thấy phản ứng đó của Chúc Chu, đột nhiên cảm thấy anh rất đáng yêu. Vốn y vẫn luôn thấy căng thẳng, cứ lo Chúc Chu có thể giữ bí mật của y hay không, nhưng sau hai ngày tiếp xúc, y phát hiện người đàn ông này đơn thuần đến giản dị, suy nghĩ vô cùng đơn giản.
Mới nãy y còn có thể nhìn thấy chút quan tâm trong ánh mắt của Chúc Chu
Kỳ lạ thay lại khiến y an tâm hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.