Đại Bát Hầu

Chương 167: Cầu kiếp sau

Giáp Ngư Bất Thị Quy

13/03/2020

Dịch: Thiên Tình

Biên: †Ares†

Linh Tiêu bảo điện.

Một thiên binh hấp tấp từ ngoài điện chạy vội vào, khi nhìn thấy Thiên Bồng, thấy binh giáp cả điện thì cả kinh. Thận trọng lách qua, thiên binh quỳ xuống, tấu trình:

- Khởi bẩm bệ hạ, trên cây nguyệt, đóa hoa của Thiên Bồng Nguyên Soái, nở rồi!

- Nở hoa?

Tất cả tiên gia đều lắp bắp kinh hãi.

- Ngươi nhìn rõ chưa? Nở thật à?

- Sao có thể, Nghê Thường tiên tử chết rồi, sao còn có thể nở hoa?

- Không thể nào, nên héo tàn mới đúng!

- Đúng vậy đúng vậy, một phương bỏ mình, nhân duyên đứt đoạn, nên héo mới phải.

- Nhất định nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi.

- Lẽ nào đóa hoa không phải dành cho Nghê Thường tiên tử?

Chúng tiên gia nghị luận sôi nổi, đưa mắt nhìn nhau, không ai nói ra được nguyên do.

Hồi lâu, Ngọc Đế phẩy tay áo, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thiên Bồng, chậm rãi từ long ỷ đứng lên, cao giọng nói:

- Việc này quá mức quái dị, khác với lẽ thường, đợi trẫm và Thái Thượng Lão Quân thương nghị rồi tiếp tục quyết định. Người đâu, trước giam Thiên Bồng lại, nhốt vào Thiên Lao!

- Rõ!

Binh tướng bốn phía lao về phía Thiên Bồng.

Dòng khí mạnh từ trên người Thiên Bồng xoáy cực nhanh, nháy mắt đánh tan mây mù lượn lờ trên điện.

Linh lực khổng lồ đang hội tụ.

Một đám binh tướng dồn dập nắm chặt binh khí, thất kinh lui về phía sau, nuốt nước miếng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Toàn bộ tiên gia đều cực kỳ hoảng sợ, ngay cả Ngọc Đế xoay người định đi cũng dừng bước, vô thức chống lấy tay vịn.

Tại đây, mọi người có thể tinh tường cảm giác được, Thiên Bồng muốn điều động tất cả linh lực.

Đây là tư thế liều chết một phen.

- Bệ hạ...!

Y ôm Nghê Thường, cao giọng hô.

Hai mắt mở to, y đối mặt Ngọc Đế, không chút lùi bước.

Tất cả binh tướng, tất cả tiên gia đều đưa mắt nhìn sang Ngọc Đế.

Hồi lâu, Ngọc Đế hít một hơi thật dài, bất đắc dĩ nở nụ cười. Ngọc Đế biết Thiên Bồng muốn cái gì, luôn biết.

Nghê Thường đã chết, nếu Thiên Bồng muốn chạy thoát, hôm nay không có mấy ai có thể ngăn được y. Mang theo thủy quân Thiên Hà hạ giới, tất là bá chủ một phương. Đội quân sáu mươi vạn tinh nhuệ, dù là Thiên Đình cũng vô lực tiễu trừ.

Việc này còn khó đối phó hơn cả Quán Giang Khẩu Dương Tiễn.

Nhưng y không đi. Y trở về tận trung. Y đưa cho Ngọc Đế một nhân tình cuối cùng, cầu chết, cho Thiên Đình đầy đủ thể diện.

Ngàn năm quân thần, y muốn gì, Ngọc Đế sao có thể không biết?

Mím chặt môi, Ngọc Đế thản nhiên nói:

- Truyền khẩu dụ của trẫm, an táng tốt Nghê Thường tiên tử, hồn phách đưa vào luân hồi, chọn một nhà thật tốt.

Dứt lời, Ngọc Đế bất đắc dĩ lắc đầu, phẩy tay áo rời đi.

Quan khanh phía sau cao giọng hô:



- Bãi triều~!

Thiên Bồng phịch một tiếng quỳ xuống đất, chậm rãi nhắm mắt, lệ rơi đầy mặt. Y ôm chặt Nghê Thường, dập đầu:

- Thiên Bồng, tạ long ân bệ hạ, tạ long ân bệ hạ!

Tất cả tiên gia đều ngơ ngác nhìn y.

"Đi rồi lại đi, đoàn viên ngắn ngủi. Trông ngóng suốt ba mươi ba tầng trời, chỉ hận trời cao quá. Bệnh có bốn trăm lẻ bốn loại, bệnh tương tư biết chữa sao? Đời này chỉ có chút duyên ngắn ngủi, không đủ giấc mộng vội vàng. Nguyện kiếp sau... Nguyện kiếp sau..."

Âm thanh kia còn quanh quẩn bên tai.

Nhẹ bước nhảy múa, uyển chuyển dịu dàng, bóng hình kiều mị như đang ở trước mắt.

Khuôn mặt như ngọc, mỉm cười ngọt ngào...

"Nguyện kiếp sau..."

Kiếp sau.

Đóa hoa trên cây nguyệt đón gió nở rộ, đung đưa. Từ đây hồng trần chỉ còn lại một người.

Kiếp này đã không thể vãn hồi, nhưng dù là người ở lại, đoạn tình này, y cũng phải thủ hộ. Dùng mạng của mình, đổi cho Nghê Thường một kiếp sau, đổi cho Nghê Thường một đời hạnh phúc, không oán không hối hận.

Linh lực cuồn cuộn trên người tán đi.

Bốn phía, vô số binh tướng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt áp chế y.

...

Một ngày Thiên Đình, một năm thế gian. Sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà đứng ngoài Nam Thiên Môn, binh khí áo giáp chỉnh tề, nỏ lắp tên, cung kéo căng, đánh trống trận khiêu chiến.

Chỉ chờ một trận ác chiến.

Hai mươi vạn quân phòng thủ Nam Thiên Môn co đầu rút cổ ở bên trong, không dám ứng chiến.

Bốn mươi vạn thiên quân phân tán các nơi gấp rút tiếp viện. Thuẫn và Kiếm của Thiên Đình, một trăm hai mươi vạn đại quân ở bên ngoài Nam Thiên Môn bày trận, đối nghịch.

Một bên sĩ khí cao vút hung hãn không sợ chết, một bên khúm núm sĩ khí tụt sâu.

Đây là kết quả không ai dám tưởng tượng.

Thủy quân Thiên Hà đệ trình tấu chương, yêu cầu phóng thích Thiên Bồng, hoàn trả chức Nguyên soái, xử tử loạn thần tặc tử Thái Bạch Kim Tinh.

Ngọc Đế phái ra đặc sứ, dùng điều kiện đặc xá tội của bọn họ, yêu cầu thủy quân Thiên Hà rút về nơi đóng quân. Thánh chỉ bị thiêu hủy ngay trước mặt đặc sứ. Tiếng hò hét "Sát sàm thần, thanh quân trắc" vang vọng khắp trời. (Giết kẻ gièm pha, làm trong sạch quanh người vua)

Ngồi trên long ỷ ở Linh Tiêu bảo điện, Ngọc Đế ngẩn ngơ nhìn nước trong chén lưu ly hơi hơi rung động, không tiếng động mà thở dài.

- Chẳng lẽ, thật xem trẫm là hôn quân dưới nhân gian sao?

Ông ta bất đắc dĩ cười.

- Thế cục này, sao lại trở nên như vậy?

Chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần dám động Thiên Bồng, như vậy bất luận chiến quả thế nào, Thiên Đình tất phải mất đi thanh kiếm sắc bén nhất này, cũng như tự chặt tay phải.

Nhưng vào lúc này, trên Linh Tiêu bảo điện vẫn vì Thiên Bồng mà tranh luận không ngừng. Nội dung tranh luận không phải là có nên phóng thích Thiên Bồng hay không, mà là nên cho Thiên Bồng bao nhiêu tội danh.

Không ai tin rằng chỉ bằng sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà thì có thể công phá pháp trận phòng ngự của Nam Thiên Môn. Bọn họ chỉ đang nghĩ làm thế nào tiêu diệt nhanh đối thủ của mình.

Thấy bộ dạng của các tiên gia như vậy, Ngọc Đế chỉ có thể cười khổ.

- Bệ hạ, nụ hoa của Thiên Bồng đã nở là chuyện không thể chối cãi, cứ theo lệ đày xuống trần gian đi!

- Bệ hạ, ngày ấy trên điện hành vi của Thiên Bồng sớm đã khi quân phạm thượng, luận tội đáng chém!

- Bệ hạ, thủy quân Thiên Hà mưu phản, theo hiện tại chứng kiến, Thiên Bồng này sớm đã có ý bất trung, nên chém ngay chấn nhiếp tam giới!

Thần tiên động tình, khi quân phạm thượng, mưu phản... Từng cái từng cái đều là tử tội.

Nhưng Ngọc Đế lại không phán, vẫn do dự, lưỡng lự, chần chừ không quyết.



- Bệ hạ! Nghịch thần như thế, không thể dung túng!

- Bệ hạ! Ngày hôm nay thủy quân Thiên Hà kéo đến Nam Thiên Môn, đã có thế mưu phản! Thiên Bồng kia chết một vạn lần cũng không oan, cần gì do dự!

Ngọc Đế vẫn không mở miệng.

- Bệ hạ, lão thần đã liệt kê toàn bộ tội lỗi của Thiên Bồng, khẩn cầu bệ hạ phê duyệt.

Một quyển tấu chương cùng với một cây bút dính mực Chu Sa được đưa tới trước mặt Ngọc Đế.

Ngọc Đế còn đang do dự, im lặng không nói.

Còn có thể chống bao lâu đây?

Cả điện tiên gia, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Ngọc Đế không tha, chờ đợi. Ánh mắt bức thiết như muốn nuốt chửng Ngọc Đế.

Rốt cuộc, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Ngọc Đế chậm rãi đưa tay về phía cây bút, nhưng vẫn còn do dự.

- Bệ hạ, mạt tướng có một lời, không biết có nên nói hay không!

Quyển Liêm luôn đứng ở bên cạnh Ngọc Đế, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất.

Ngọc Đế thu tay về, thản nhiên nói:

- Cứ nói không sao.

Quyển Liêm chắp tay nói:

- Bệ hạ, lúc trước trên cây nguyệt bất quá chỉ là một nụ hoa, Nghê Thường tiên tử chết rồi, nụ hoa kia không những không rụng, ngược lại nở tung, thật sự khác với lẽ thường. Theo ý của mạt tướng, cây nguyệt kia, chỉ sợ cũng có thời điểm nhầm lẫn, nhất quyết không thể vì vậy mà oan uổng trung lương!

- Nói hưu nói vượn, Thiên Bồng kia vốn là loạn thần tặc tử, khi nào biến thành trung lương rồi?

Có tiên gia quát mắng.

- Thủy quân Thiên Hà chiến công hiển hách. Đối với Thiên Đình, đối với bệ hạ, tâm ý của Thiên Bồng Nguyên Soái trời đất chứng giám, như thế nào lại là loạn thần tặc tử?

Quyển Liêm trừng lớn mắt.

Thái Bạch Kim Tinh chậm rãi từ đám người đi ra, lạnh lùng nhìn Quyển Liêm, cười nói:

- Một thiên tướng hèn mọn, cũng dám ở đại điện này hồ ngôn loạn ngữ.

- Cây nguyệt nhầm lẫn? Hừ! Bệ hạ! Ngày đó Thiên Bồng cũng đã chính miệng thừa nhận, còn có gì nhầm lẫn?

- Trung lương? Thế bên ngoài Nam Thiên Môn là cái gì?

- Theo cựu thần thấy, Quyển Liêm này là nội gián của Thiên Bồng, muốn giúp hắn thoát tội! Nên nhốt vào Thiên Lao nghiêm hình tra khảo, tất có thu hoạch!

Quần thần làm khó, Quyển Liêm lại như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn Ngọc Đế.

Hồi lâu, Ngọc Đế vuốt râu dài gật đầu, nói:

- Chúng tiên gia nói đúng lắm, Quyển Liêm nói cũng có vài phần đạo lý. Cây nguyệt kia vốn là thiên đạo biến thành, cũng giống như sổ Sinh Tử của Địa Phủ. Giờ đây sinh ra dị tượng thế này... Thiên đạo khác thường, không thể không xét. Theo ý trẫm, vẫn phải chờ trẫm và Thái Thượng Lão Quân thương thảo một phen, mới lại định luận.

- Bệ hạ, hiện giờ Thái Thượng Lão Quân xuất ngoại vân du, không biết lúc nào trở về. Đám loạn thần tặc tử thủy quân Thiên Hà kia cũng đã kéo quân tới Nam Thiên Môn, vẫn nên sớm quyết định mới tốt!

- Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ, vẫn nên sớm quyết định mới tốt! Chớ để tặc quân gia tăng sĩ khí!

- Đúng vậy bệ hạ! Việc này chậm không được, lão thần khẩn cầu bệ hạ sớm làm quyết định!

Như cũ là trăm miệng một lời.

Quyển Liêm nhìn Ngọc Đế hô:

- Bệ hạ! Xin chớ rét lạnh lòng trung thần!

Cả điện tiên gia nhìn chằm chằm Ngọc Đế, bao gồm Quyển Liêm.

Thời gian trôi qua, tại Linh Tiêu bảo điện, Ngọc Đế lẻ loi ngồi trên long ỷ rộng lớn, vuốt ve tay vịn, ngẩng đầu nhìn lên đồ đằng tinh tú đang thong thả lưu chuyển. Ngọc Đế không tiếng động thở dài, như lâm vào trầm tư.

Hồi lâu, Ngọc Đế chậm rãi nói:

- Cho năm ngày, trong vòng năm ngày, nếu Thái Thượng Lão Quân chưa về, trẫm nhất định cho chúng khanh gia một câu trả lời thuyết phục. Quân vô hí ngôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Bát Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook