Chương 332: Có người mừng, có kẻ lo
Giáp Ngư Bất Thị Quy
07/09/2020
Dịch & Biên: †Ares†
Giọng nói như sấm vang lên, mang tới một tin tức cũng rung động như sấm.
- Phong quan?
Giờ khắc này, tất cả, dù là người hay là yêu, là tiên hay là thần, thì đều ngây dại.
Trời đất cũng giống như tĩnh lại.
Thứ còn sót chính là âm thanh của yêu hầu kia.
- Nhận chức Bật Mã Ôn? Thu làm thiên quan? Ha ha ha ha. Khụ khụ... Cười chết ta. Ha ha ha ha...
Tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn ôm bụng cười như điên, cười lăn lộn trên mặt đất, cười ra nước mắt, cười thẳng vào mặt mỗi vị thần tiên.
Tới khi tràng cười kết thúc, tiếng ho khan đi kèm cũng dừng lại, chỉ có tiếng thở dốc khò khè.
Mãi lâu sau, hắn nhếch miệng, không quỳ không lạy, chỉ nằm trên mặt đất, duỗi thẳng hai tay tới trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, vận linh lực còn sót lại để khiến giọng của mình khuếch tán tới mọi ngõ ngách ở Hoa Quả Sơn như Thái Bạch vừa làm:
- Thần, Tôn Ngộ Không, lĩnh chỉ tạ ơn!
Một câu này vào trong tai chúng thần hóa thành cực kỳ chói tai.
Làm như không thấy thái độ của con khỉ cuồng vọng này, Thái Bạch Kim Tinh phất ống tay áo, vẻ mặt ghét bỏ giao thánh chỉ tới.
Nắm chặt lấy mảnh lụa vàng bảo mệnh kia, Khỉ Đá cất cao giọng hô:
- Các con! Chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha!
- Là tiếng của đại vương. Đây là có chuyện gì?
- Chiêu hàng sao?
- Chúng ta... chúng ta... sống sót sao?
- Chúng ta sống rồi!
Trong tòa thành dưới đất, yêu chúng trợn tròn mắt nhìn nhau, sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Bọn chúng ôm chặt lấy nhau, vui mừng đến phát khóc.
Trên bầu trời, mây không ngừng bay vụt qua.
Dưới mặt đất, tướng sĩ thủy quân Thiên Hà mang vết thương chồng chất đứng ngơ ngác.
Máu dính trên binh khí còn chưa khô. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang mùi vị gắt mũi lan tỏa trong không khí.
- Bệ hạ điên rồi sao?
Có người cười khổ.
- Chúng ta lập tức có thể thắng rồi... Chỉ cần một chút nữa... một chút nữa.
Có người thất thần lẩm bẩm.
- Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, vì cái gì? Vì cái gì...
Có người ngửa mặt lên trời thét dài.
Đều nói nam nhi bảy thước không đổ lệ, nhưng vào giây phút này, các thiên binh thiên tướng của thủy quân Thiên Hà lại không nhịn được gào khóc lớn.
Bỏ ra nhiều như vậy, đổi tới kết quả thế này.
Quân đội tinh nhuệ nhất, ý chí cứng như sắt thép, trong tích tắc này sụp đổ.
Kiếm đã rời tay, Thiên Bồng ngơ ngác quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thái Bạch Kim Tinh.
Gió thổi qua người y, lay động góc áo, hất mái tóc dài rối tung, lộ ra gương mặt tái nhợt.
Cặp mắt kia trợn tròn, trong mắt đầy tơ máu, môi cắn ra máu.
- Ngươi đáp ứng ta...
Tránh ánh mắt của y, Thái Bạch thản nhiên nói:
- Đây là ý chỉ của bệ hạ, cũng là... ý của Lão Quân.
- Lão Quân? Là Lão Quân?
Thiên Bồng ngơ ngác lặp lại.
Chút sức lực cuối cùng đã biến mất, y ngồi phệt xuống đất, cúi đầu, thì thào tự nói, rồi che mặt mà khóc:
- Vì sao? Đến cùng là vì sao chứ?
Con khỉ cháy đen chậm rãi nhỏm người ngồi dậy, vô lực nhìn chăm chú Thiên Bồng nói:
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không chết. Ngươi thì... Ngu ngốc!
Run run đứng lên, hắn vỗ nhẹ vai Thái Bạch Kim Tinh, để lại một vệt bàn tay đen xì trên đạo bào trắng tinh đó.
Thấy vậy, Khỉ Đá lấy thánh chỉ bằng lụa vàng kia lau lau, ai ngờ càng lau thì vết bẩn càng lớn hơn.
Sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh dần trở nên khó coi.
Nhét mảnh lụa đã nhăn nhúm vào trong áo, Khỉ Đá nhíu chặt mày, nhếch môi cười nói:
- Ngại quá. Hôm nay không tiện lắm, hẹn lần sau thiết yến khoản đãi nhá.
Dứt lời, hắn lại ho hai tiếng, rồi vỗ mạnh một cái lên vai Thái Bạch Kim Tinh, khiến Thái Bạch phải nhăn mày.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng thần trên trời, Khỉ Đá chậm rãi xoay người, khó nhọc bước từng bước, không để ý đến ai. Khom người, hắn nhặt Kim Cô bổng lên làm gậy chống, rồi tập tễnh như một cụ già bước về phía xa.
Đoản Chủy và Dĩ Tố từ đằng xa vội vàng chạy tới, khoác một chiếc áo choàng lên vai hắn, đưa tay định nâng, lại bị hắn từ chối.
- Không có việc gì, Mỹ Hầu Vương không cần người đỡ.
Nhìn Phong Linh từ xa chạy tới, Khỉ Đá chống Kim Cô bổng nhẹ giọng thở dài:
- Thật sự là đi được, lần này không cần đỡ.
Thời gian giống như quay lại mười năm trước, vào cái đêm thu lạnh lẽo kia.
Phong Linh mím môi, cười ra nước mắt.
Thiên binh đã rút khỏi đường hầm. Vô số yêu quái xông lên mặt đất, đứng khắp núi đồi vây quanh Khỉ Đá.
Bọn chúng nghẹn ngào trong họng, tay vỗ đến đỏ bừng, ai cũng lệ nóng doanh tròng, nhưng không dám tùy tiện đưa tay đụng vào người Khỉ Đá, sợ thân hình cháy đen chằng chịt vết thương kia khẽ đụng liền tan vỡ.
Đi theo phía sau Khỉ Đá, làn sóng yêu chậm rãi di động.
- Thật sự là vớ vẩn!
Nhị Thập Bát Tú dẫn đầu rời đi.
- Trời cao có đức hiếu sinh, thiện tai thiện tai.
Ngũ Phương Yết Đế chắp tay trước ngực, dẫn dắt chúng phật xoay người rời đi.
Na Tra xa xa lạnh lùng nhìn Thiên Bồng, nhưng chưa cất bước.
Nhìn chư thần đầy trời lần lượt rời đi, Thái Bạch Kim Tinh bỗng tỉnh hồn, vội quay đầu nhìn phía Khỉ Đá, ho khan hai tiếng đuổi theo, vất vả lách qua đám yêu tới trước mặt Khỉ Đá:
- Ngươi muốn đi đâu? Ngươi còn phải theo lão phu lên Thiên Đình nhận chức đấy.
- Ông xem ta như vậy... có thể đi sao? Có treo cổ cũng phải lấy hơi đã chứ?
Khỉ Đá đùa đùa nói.
- Cái này...
Thái Bạch Kim Tinh có chút chần chờ.
- Ông đi về trước không được sao?
Liếc nhìn đám yêu quái toàn thân máu me cát bụi bẩn thỉu xung quanh, Thái Bạch Kim Tinh hơi nhíu mày, nói:
- Lão phu chờ ngươi ở Nam Thiên Môn. Còn nữa, ngươi thả hết hồn phách của thiên quân ra đi. Đây là điều kiện duy nhất bệ hạ kèm theo.
- Được, yên tâm đi. Chỗ hồn phách kia giữ lại có thay cơm được đâu?
- Ngươi đồng ý là tốt rồi.
Gật gật đầu, Thái Bạch Kim Tinh xoay người bay lên trời, trước khi đi còn gọi hai thiên tướng của Nam Thiên Môn lại, dặn dò áp tải Thiên Bồng đã trở nên ngơ ngẩn theo hạm đội Nam Thiên Môn trở về.
Nhìn thấy Thiên Bồng như đã mất hồn, Lý Tịnh hít một hơi thật sâu rồi bay về chiến hạm chỉ huy của mình.
Thiên binh thiên tướng đều bắt đầu rút lui.
Dương Thiền cũng biến trở về nguyên dạng, vội vàng vọt ra từ đường hầm.
Các yêu quái nhanh chóng tránh ra tạo thành một con đường cho nàng.
- Thắng rồi!
Nàng chạy tới, vui mừng nhào vào trong lòng Khỉ Đá.
- Đau! Đau! Đau quá! Nhẹ chút!
- Ban nãy làm bộ anh hùng sao không thấy ngươi kêu đau?
Dương Thiền bĩu môi lườm Khỉ Đá:
- Không phải ngươi nói ngươi có bất tử chi thân sao?
- Bản đại vương bị thương thành như vậy, cô không an ủi mà còn nói thế? Mà này, cô không sợ bị bọn chúng thấy à?
Khỉ Đá nhìn chiến hạm Nam Thiên Môn còn chưa rút khỏi, nói.
Dương Thiền hơi sửng sốt:
- Hẳn là không thấy đâu.
- Hẳn là?
Khỉ Đá hoài nghi nhìn nàng.
- Đánh cược thế này hơi lớn đấy.
- Hừ, coi như nhìn thấy thì thế nào?
Nàng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nói:
- Hiện giờ ngươi cũng có chức vị trên Thiên Đình rồi, ta đường đường là Hoa Sơn Thánh Mẫu, đứng cùng một chỗ với ngươi thì làm sao? Không thể thảo luận việc công chắc?
- Chức vị cái gì, còn không phải là chăm ngựa? Ờ... một gã chăn ngựa.
Khỉ Đá nhắc nhở.
- Không quan tâm lớn nhỏ, có là được!
Dương Thiền kéo tay Khỉ Đá, hai người bước sóng vai.
- Này, cô nói chúng ta thảo luận việc công gì đây? Thảo luận chăn thiên mã ở Hoa Quả Sơn à?
- Ngươi còn có sức đùa hả?
Chúng yêu vui vẻ bảo vệ xung quanh, theo hai người trở về.
...
- Đại, đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Bằng Ma Vương choáng toàn tập.
Giây trước thôi bọn gã còn đang chuẩn bị rút khỏi nơi đây, giây sau đã... Biến chuyển này cũng quá nhanh rồi.
Không chỉ Bằng Ma Vương, những yêu vương khác, thậm chí đám yêu quái thủ hạ cũng choáng váng.
- Từ đầu tới cuối không ra tay, kế tiếp lấy cái gì đàm phán với Hoa Quả Sơn?
Mi Hầu Vương nhíu mày nhìn năm yêu vương còn lại:
- Ngàn dặm xung quanh Hoa Quả Sơn đã thành cấm địa, chúng ta làm sao bây giờ? Ảo não lăn ra ngoài, tiếp tục cuộc sống khốn khổ trước đó sao?
- Chúng ta... Chúng ta có thể chiếm Hoa Quả Sơn!
Ngu Nhung Vương luống cuống tay chân chỉ vào đám yêu Hoa Quả Sơn phía xa:
- Nhìn kìa, hắn đã hết sức rồi, những đại yêu khác cũng đã tiêu hao hết linh lực. Lúc này ra tay, chúng ta thắng chắc!
- Đánh rắm! Con khỉ kia được phong Bật Mã Ôn mới có cấm khu Hoa Quả Sơn ngàn dặm này, chúng ta giành được chắc?
Ngưu Ma Vương quát.
- Chúng ta nhất định phải leo lên cái cây to này!
Bằng Ma Vương rít lên, cặp mắt trợn trừng nhìn Giao Ma Vương.
Đối mặt ánh mắt hung ác kia, Giao Ma Vương sợ tới mức lùi về sau Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương cũng nâng Hỗn Thiết bổng, che giữa Giao Ma Vương và Bằng Ma Vương.
Trong lúc nhất thời đã thành thế giương cung bạt kiếm.
- Đại ca, nghe ta nói đi.
Bằng Ma Vương thở hổn hển, hạ giọng:
- Hiện tại thực lực chúng ta chiếm ưu thế, tuy không thể chiếm Hoa Quả Sơn, nhưng có vốn để đàm phán. Chúng ta trói hắn giao qua, nói chuyện phía trước đều bị hắn xúi giục. Hiện tại chúng ta hiểu ra rồi, giao hắn cho bọn chúng xử trí. Cho bọn chúng một bậc thang, hơn nữa bằng thực lực của chúng ta, đối phương nhất định đi vào khuôn khổ!
Giao Ma Vương nhất thời trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn Ngưu Ma Vương.
Chống Hỗn Thiết bổng, Ngưu Ma Vương vẫn che giữa cả hai không nhúc nhích:
- Ta đã nói bảo vệ hắn, ngươi nghe không hiểu lời ta sao?
- Mẹ kiếp! Cơ hội tốt như vậy đại ca muốn bỏ qua sao? Không được bao lâu, tất cả yêu quái đều sẽ biết chuyện ở đây, đến lúc đó chúng ta dựa vào cái gì cò kè mặc cả với Hoa Quả Sơn?
Sư Đà Vương rống to lên.
Nhìn thủ hạ của mình cách đó không xa, gã thậm chí cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn, nếu không đám thủ hạ kia sẽ lập tức làm phản chạy về phe Hoa Quả Sơn.
Ngưu Ma Vương liếc xéo về góc Ngao Liệt đang bị trói chặt như bánh tét:
- Nếu chỉ là để cho đối phương một cái bậc thang xuống, ta đã có một lễ vật không tệ.
...
Một yêu binh vội vàng lách qua đám yêu, đi tới cạnh Khỉ Đá, rỉ tai vài câu.
Chỉ thấy Khỉ Đá bật cười:
- Nói cho bọn chúng, ta rất có hứng thú.
- Rõ.
Yêu binh kia xoay người chạy như bay ra bên ngoài.
- Sao thế?
Dương Thiền thấp giọng hỏi.
- Không có gì, có sáu kẻ nói có một lễ vật nhỏ tặng ta.
Nghiêng mặt qua, Khỉ Đá nói với một tiểu yêu bên cạnh:
- Đi mời Đông Hải tứ công chúa đến hậu đường Thủy Liêm động chờ ta.
- Rõ!
Giọng nói như sấm vang lên, mang tới một tin tức cũng rung động như sấm.
- Phong quan?
Giờ khắc này, tất cả, dù là người hay là yêu, là tiên hay là thần, thì đều ngây dại.
Trời đất cũng giống như tĩnh lại.
Thứ còn sót chính là âm thanh của yêu hầu kia.
- Nhận chức Bật Mã Ôn? Thu làm thiên quan? Ha ha ha ha. Khụ khụ... Cười chết ta. Ha ha ha ha...
Tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn ôm bụng cười như điên, cười lăn lộn trên mặt đất, cười ra nước mắt, cười thẳng vào mặt mỗi vị thần tiên.
Tới khi tràng cười kết thúc, tiếng ho khan đi kèm cũng dừng lại, chỉ có tiếng thở dốc khò khè.
Mãi lâu sau, hắn nhếch miệng, không quỳ không lạy, chỉ nằm trên mặt đất, duỗi thẳng hai tay tới trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, vận linh lực còn sót lại để khiến giọng của mình khuếch tán tới mọi ngõ ngách ở Hoa Quả Sơn như Thái Bạch vừa làm:
- Thần, Tôn Ngộ Không, lĩnh chỉ tạ ơn!
Một câu này vào trong tai chúng thần hóa thành cực kỳ chói tai.
Làm như không thấy thái độ của con khỉ cuồng vọng này, Thái Bạch Kim Tinh phất ống tay áo, vẻ mặt ghét bỏ giao thánh chỉ tới.
Nắm chặt lấy mảnh lụa vàng bảo mệnh kia, Khỉ Đá cất cao giọng hô:
- Các con! Chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha!
- Là tiếng của đại vương. Đây là có chuyện gì?
- Chiêu hàng sao?
- Chúng ta... chúng ta... sống sót sao?
- Chúng ta sống rồi!
Trong tòa thành dưới đất, yêu chúng trợn tròn mắt nhìn nhau, sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Bọn chúng ôm chặt lấy nhau, vui mừng đến phát khóc.
Trên bầu trời, mây không ngừng bay vụt qua.
Dưới mặt đất, tướng sĩ thủy quân Thiên Hà mang vết thương chồng chất đứng ngơ ngác.
Máu dính trên binh khí còn chưa khô. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang mùi vị gắt mũi lan tỏa trong không khí.
- Bệ hạ điên rồi sao?
Có người cười khổ.
- Chúng ta lập tức có thể thắng rồi... Chỉ cần một chút nữa... một chút nữa.
Có người thất thần lẩm bẩm.
- Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, vì cái gì? Vì cái gì...
Có người ngửa mặt lên trời thét dài.
Đều nói nam nhi bảy thước không đổ lệ, nhưng vào giây phút này, các thiên binh thiên tướng của thủy quân Thiên Hà lại không nhịn được gào khóc lớn.
Bỏ ra nhiều như vậy, đổi tới kết quả thế này.
Quân đội tinh nhuệ nhất, ý chí cứng như sắt thép, trong tích tắc này sụp đổ.
Kiếm đã rời tay, Thiên Bồng ngơ ngác quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thái Bạch Kim Tinh.
Gió thổi qua người y, lay động góc áo, hất mái tóc dài rối tung, lộ ra gương mặt tái nhợt.
Cặp mắt kia trợn tròn, trong mắt đầy tơ máu, môi cắn ra máu.
- Ngươi đáp ứng ta...
Tránh ánh mắt của y, Thái Bạch thản nhiên nói:
- Đây là ý chỉ của bệ hạ, cũng là... ý của Lão Quân.
- Lão Quân? Là Lão Quân?
Thiên Bồng ngơ ngác lặp lại.
Chút sức lực cuối cùng đã biến mất, y ngồi phệt xuống đất, cúi đầu, thì thào tự nói, rồi che mặt mà khóc:
- Vì sao? Đến cùng là vì sao chứ?
Con khỉ cháy đen chậm rãi nhỏm người ngồi dậy, vô lực nhìn chăm chú Thiên Bồng nói:
- Ta đã nói rồi, ta sẽ không chết. Ngươi thì... Ngu ngốc!
Run run đứng lên, hắn vỗ nhẹ vai Thái Bạch Kim Tinh, để lại một vệt bàn tay đen xì trên đạo bào trắng tinh đó.
Thấy vậy, Khỉ Đá lấy thánh chỉ bằng lụa vàng kia lau lau, ai ngờ càng lau thì vết bẩn càng lớn hơn.
Sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh dần trở nên khó coi.
Nhét mảnh lụa đã nhăn nhúm vào trong áo, Khỉ Đá nhíu chặt mày, nhếch môi cười nói:
- Ngại quá. Hôm nay không tiện lắm, hẹn lần sau thiết yến khoản đãi nhá.
Dứt lời, hắn lại ho hai tiếng, rồi vỗ mạnh một cái lên vai Thái Bạch Kim Tinh, khiến Thái Bạch phải nhăn mày.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng thần trên trời, Khỉ Đá chậm rãi xoay người, khó nhọc bước từng bước, không để ý đến ai. Khom người, hắn nhặt Kim Cô bổng lên làm gậy chống, rồi tập tễnh như một cụ già bước về phía xa.
Đoản Chủy và Dĩ Tố từ đằng xa vội vàng chạy tới, khoác một chiếc áo choàng lên vai hắn, đưa tay định nâng, lại bị hắn từ chối.
- Không có việc gì, Mỹ Hầu Vương không cần người đỡ.
Nhìn Phong Linh từ xa chạy tới, Khỉ Đá chống Kim Cô bổng nhẹ giọng thở dài:
- Thật sự là đi được, lần này không cần đỡ.
Thời gian giống như quay lại mười năm trước, vào cái đêm thu lạnh lẽo kia.
Phong Linh mím môi, cười ra nước mắt.
Thiên binh đã rút khỏi đường hầm. Vô số yêu quái xông lên mặt đất, đứng khắp núi đồi vây quanh Khỉ Đá.
Bọn chúng nghẹn ngào trong họng, tay vỗ đến đỏ bừng, ai cũng lệ nóng doanh tròng, nhưng không dám tùy tiện đưa tay đụng vào người Khỉ Đá, sợ thân hình cháy đen chằng chịt vết thương kia khẽ đụng liền tan vỡ.
Đi theo phía sau Khỉ Đá, làn sóng yêu chậm rãi di động.
- Thật sự là vớ vẩn!
Nhị Thập Bát Tú dẫn đầu rời đi.
- Trời cao có đức hiếu sinh, thiện tai thiện tai.
Ngũ Phương Yết Đế chắp tay trước ngực, dẫn dắt chúng phật xoay người rời đi.
Na Tra xa xa lạnh lùng nhìn Thiên Bồng, nhưng chưa cất bước.
Nhìn chư thần đầy trời lần lượt rời đi, Thái Bạch Kim Tinh bỗng tỉnh hồn, vội quay đầu nhìn phía Khỉ Đá, ho khan hai tiếng đuổi theo, vất vả lách qua đám yêu tới trước mặt Khỉ Đá:
- Ngươi muốn đi đâu? Ngươi còn phải theo lão phu lên Thiên Đình nhận chức đấy.
- Ông xem ta như vậy... có thể đi sao? Có treo cổ cũng phải lấy hơi đã chứ?
Khỉ Đá đùa đùa nói.
- Cái này...
Thái Bạch Kim Tinh có chút chần chờ.
- Ông đi về trước không được sao?
Liếc nhìn đám yêu quái toàn thân máu me cát bụi bẩn thỉu xung quanh, Thái Bạch Kim Tinh hơi nhíu mày, nói:
- Lão phu chờ ngươi ở Nam Thiên Môn. Còn nữa, ngươi thả hết hồn phách của thiên quân ra đi. Đây là điều kiện duy nhất bệ hạ kèm theo.
- Được, yên tâm đi. Chỗ hồn phách kia giữ lại có thay cơm được đâu?
- Ngươi đồng ý là tốt rồi.
Gật gật đầu, Thái Bạch Kim Tinh xoay người bay lên trời, trước khi đi còn gọi hai thiên tướng của Nam Thiên Môn lại, dặn dò áp tải Thiên Bồng đã trở nên ngơ ngẩn theo hạm đội Nam Thiên Môn trở về.
Nhìn thấy Thiên Bồng như đã mất hồn, Lý Tịnh hít một hơi thật sâu rồi bay về chiến hạm chỉ huy của mình.
Thiên binh thiên tướng đều bắt đầu rút lui.
Dương Thiền cũng biến trở về nguyên dạng, vội vàng vọt ra từ đường hầm.
Các yêu quái nhanh chóng tránh ra tạo thành một con đường cho nàng.
- Thắng rồi!
Nàng chạy tới, vui mừng nhào vào trong lòng Khỉ Đá.
- Đau! Đau! Đau quá! Nhẹ chút!
- Ban nãy làm bộ anh hùng sao không thấy ngươi kêu đau?
Dương Thiền bĩu môi lườm Khỉ Đá:
- Không phải ngươi nói ngươi có bất tử chi thân sao?
- Bản đại vương bị thương thành như vậy, cô không an ủi mà còn nói thế? Mà này, cô không sợ bị bọn chúng thấy à?
Khỉ Đá nhìn chiến hạm Nam Thiên Môn còn chưa rút khỏi, nói.
Dương Thiền hơi sửng sốt:
- Hẳn là không thấy đâu.
- Hẳn là?
Khỉ Đá hoài nghi nhìn nàng.
- Đánh cược thế này hơi lớn đấy.
- Hừ, coi như nhìn thấy thì thế nào?
Nàng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nói:
- Hiện giờ ngươi cũng có chức vị trên Thiên Đình rồi, ta đường đường là Hoa Sơn Thánh Mẫu, đứng cùng một chỗ với ngươi thì làm sao? Không thể thảo luận việc công chắc?
- Chức vị cái gì, còn không phải là chăm ngựa? Ờ... một gã chăn ngựa.
Khỉ Đá nhắc nhở.
- Không quan tâm lớn nhỏ, có là được!
Dương Thiền kéo tay Khỉ Đá, hai người bước sóng vai.
- Này, cô nói chúng ta thảo luận việc công gì đây? Thảo luận chăn thiên mã ở Hoa Quả Sơn à?
- Ngươi còn có sức đùa hả?
Chúng yêu vui vẻ bảo vệ xung quanh, theo hai người trở về.
...
- Đại, đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Bằng Ma Vương choáng toàn tập.
Giây trước thôi bọn gã còn đang chuẩn bị rút khỏi nơi đây, giây sau đã... Biến chuyển này cũng quá nhanh rồi.
Không chỉ Bằng Ma Vương, những yêu vương khác, thậm chí đám yêu quái thủ hạ cũng choáng váng.
- Từ đầu tới cuối không ra tay, kế tiếp lấy cái gì đàm phán với Hoa Quả Sơn?
Mi Hầu Vương nhíu mày nhìn năm yêu vương còn lại:
- Ngàn dặm xung quanh Hoa Quả Sơn đã thành cấm địa, chúng ta làm sao bây giờ? Ảo não lăn ra ngoài, tiếp tục cuộc sống khốn khổ trước đó sao?
- Chúng ta... Chúng ta có thể chiếm Hoa Quả Sơn!
Ngu Nhung Vương luống cuống tay chân chỉ vào đám yêu Hoa Quả Sơn phía xa:
- Nhìn kìa, hắn đã hết sức rồi, những đại yêu khác cũng đã tiêu hao hết linh lực. Lúc này ra tay, chúng ta thắng chắc!
- Đánh rắm! Con khỉ kia được phong Bật Mã Ôn mới có cấm khu Hoa Quả Sơn ngàn dặm này, chúng ta giành được chắc?
Ngưu Ma Vương quát.
- Chúng ta nhất định phải leo lên cái cây to này!
Bằng Ma Vương rít lên, cặp mắt trợn trừng nhìn Giao Ma Vương.
Đối mặt ánh mắt hung ác kia, Giao Ma Vương sợ tới mức lùi về sau Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương cũng nâng Hỗn Thiết bổng, che giữa Giao Ma Vương và Bằng Ma Vương.
Trong lúc nhất thời đã thành thế giương cung bạt kiếm.
- Đại ca, nghe ta nói đi.
Bằng Ma Vương thở hổn hển, hạ giọng:
- Hiện tại thực lực chúng ta chiếm ưu thế, tuy không thể chiếm Hoa Quả Sơn, nhưng có vốn để đàm phán. Chúng ta trói hắn giao qua, nói chuyện phía trước đều bị hắn xúi giục. Hiện tại chúng ta hiểu ra rồi, giao hắn cho bọn chúng xử trí. Cho bọn chúng một bậc thang, hơn nữa bằng thực lực của chúng ta, đối phương nhất định đi vào khuôn khổ!
Giao Ma Vương nhất thời trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn Ngưu Ma Vương.
Chống Hỗn Thiết bổng, Ngưu Ma Vương vẫn che giữa cả hai không nhúc nhích:
- Ta đã nói bảo vệ hắn, ngươi nghe không hiểu lời ta sao?
- Mẹ kiếp! Cơ hội tốt như vậy đại ca muốn bỏ qua sao? Không được bao lâu, tất cả yêu quái đều sẽ biết chuyện ở đây, đến lúc đó chúng ta dựa vào cái gì cò kè mặc cả với Hoa Quả Sơn?
Sư Đà Vương rống to lên.
Nhìn thủ hạ của mình cách đó không xa, gã thậm chí cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn, nếu không đám thủ hạ kia sẽ lập tức làm phản chạy về phe Hoa Quả Sơn.
Ngưu Ma Vương liếc xéo về góc Ngao Liệt đang bị trói chặt như bánh tét:
- Nếu chỉ là để cho đối phương một cái bậc thang xuống, ta đã có một lễ vật không tệ.
...
Một yêu binh vội vàng lách qua đám yêu, đi tới cạnh Khỉ Đá, rỉ tai vài câu.
Chỉ thấy Khỉ Đá bật cười:
- Nói cho bọn chúng, ta rất có hứng thú.
- Rõ.
Yêu binh kia xoay người chạy như bay ra bên ngoài.
- Sao thế?
Dương Thiền thấp giọng hỏi.
- Không có gì, có sáu kẻ nói có một lễ vật nhỏ tặng ta.
Nghiêng mặt qua, Khỉ Đá nói với một tiểu yêu bên cạnh:
- Đi mời Đông Hải tứ công chúa đến hậu đường Thủy Liêm động chờ ta.
- Rõ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.