Đại Bát Hầu

Chương 155: Cỏ nhỏ

Giáp Ngư Bất Thị Quy

21/02/2020

Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Vào lúc chiến thuyền khổng lồ lộ ra khỏi tầng mây, xuất hiện ở đường chân trời, tất cả sinh linh trên Hoa Quả Sơn đều sợ ngây người.

Đây là một vật lớn mà bọn chúng chưa được thấy bao giờ.

Cánh buồm hơi đảo, cả chiếc thuyền tạo thành một cái bóng mờ từ trên trời hằn lên mặt biển gợn sóng, chậm rãi di dộng về phía Hoa Quả Sơn.

Tất cả yêu quái đều tụ tập trên boong thuyền, từ chỗ xa ngắm nhìn ngôi nhà mới này.

Những ngọn núi cao ngất, đường bờ biển dài, những cơn sóng vỗ lên đá ngầm, đàn chim hải âu lượn vòng trên không trung kêu ríu rít.

Vùng trời đất yên bình chưa từng bị quấy nhiễu.

Khỉ Đá đứng bên cạnh Nguyệt Triêu như thể đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt rất khó coi, mày nhíu chặt.

- Sư thúc, làm sao vậy?

- Ta không sao.

Khỉ Đá mở to mắt, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng, mặt mũi dữ tợn.

Hắn quay đầu hét lên với đám yêu quái:

- Hôm nay ta mời các ngươi ăn thịt báo, hấp hay kho đều tùy các ngươi!

Nói xong hắn xách trường côn, lộn nhào lên giữa không trung, bay nhanh về phía Hoa Quả Sơn.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư thúc muốn làm gì vậy?

Nguyệt Triêu đứng tại chỗ ngơ ngác chớp mắt.

Không chỉ là Nguyệt Triêu, cả đám yêu quái đều ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

- Ta đi xem thử.

Dương Thiền nhảy lên lan can, cưỡi gió đuổi theo.

- Mẹ nó! Lão tử trở lại rồi, ngươi đừng có giả chết, mau cút ra đây cho lão tử!

Mặc gió lớn không ngừng quất lên mặt mũi, Khỉ Đá cưỡi mây đạp gió quơ Hành Vân côn gầm thét như phát điên. Tiếng gào thét khủng bố đó vang vọng cả Hoa Quả Sơn. Chim chóc sợ hãi bay loạn. Động vật bị dọa rụt đầu trong động không dám ra ngoài.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh lượn một vòng lớn quanh Hoa Quả Sơn, lại chẳng phát hiện được gì cả. Nhưng hắn không bỏ cuộc, hạ xuống mặt đất bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.

Trừng to mắt tìm kiếm mỗi một gốc cây, ngay cả mấy bụi cỏ trên mặt đất cũng phải chọt hai cái mới chịu bỏ qua.

Sinh linh trên Hoa Quả Sơn đều run rẩy, rụt người càng chặt.

- Rốt cuộc ngươi đang tìm gì?

Dương Thiền ở bên cạnh hỏi.

- Một con báo.

- Báo? Nó đắc tội ngươi?

- Hại ta cả một tháng trời chẳng đêm nào ngủ được, còn ăn rất nhiều thuộc hạ của ta, ngươi nói xem?

- Này, ngươi rời khỏi nơi này đã mười mấy năm rồi đúng không?

Dương Thiền chống cằm ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh, nhàm chán thở dài:

- Tuổi thọ của một con báo có thể dài đến vậy hả?

- Ngươi không hiểu, đây là Hoa Quả Sơn. Động vật ở nơi này đều biết nói chuyện, tuổi thọ cũng rất dài. Xin lỗi, nhường đường một chút.

- Ngươi làm gì?

Dương Thiền né qua bên cạnh.

Khỉ Đá nhấc tảng đá lên, bên dưới ngoài một đám kiến thì không còn gì cả.

Ở đằng xa, mắt của hai chú chim sẻ trợn to như sắp rớt ra ngoài luôn rồi.

- Trốn rồi hả? Trước đây không phải vừa nhìn thấy ta sẽ nhào tới sao? Nói cho ngươi biết, dù đào ba thước đất ta cũng phải tìm ngươi bằng được, dù là Âm Tào Địa Phủ ngươi cũng đừng mơ tưởng chạy thoát!

Khỉ Đá hất văng tảng đá, gào thét.



Giọng nói vang vọng giữa không gian trống rỗng, khiến tất cả sinh linh đều run rẩy.

Ở phía xa một đám khỉ núp trên cây nhìn lén.

- Người đó hình như là đại vương á.

- Đại vương?

Con khỉ già nheo mắt nhìn:

- Hình như khá giống, nhưng đại vương không cao như vậy. Hơn nữa đại vương không mặc quần áo.

- Có khi nào đã cao thêm không?

Một con khỉ nhỏ hỏi.

- Khỉ có thể cao lớn được như vậy hả?

Đám khỉ trố mắt nhìn nhau.

- Ài... đã là cảnh giới Luyện Thần rồi còn đi so đo với một con báo.

Dương Thiền trợn trắng mắt, đứng dựa cây, khoanh tay nhìn ngắm.

- Đứng nói chuyện tất nhiên không đau lưng, đó là vì nó chưa từng rượt đuổi ngươi!

Khỉ Đá tiếp tục tìm kiếm mỗi một gốc cây, đi ngang qua mấy hốc cây mặc kệ lớn hay nhỏ đều dùng côn chọt hai cái, chẳng bỏ qua ngóc ngách nào.

Qua lúc lâu, hắn nhìn thấy bầy khỉ.

- Con báo đó chạy đi đâu rồi? Đừng nói chưa kịp đợi ta trở về thì đã chết rồi nhé?

Khỉ Đá lớn giọng hỏi.

Hắn vừa hỏi, nước mắt của bầy khỉ đã tí tách tí tách rơi xuống.

- Ngươi là đại vương?

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một con khỉ hỏi.

- Đúng vậy! Ta đã đáp ứng các con sẽ quay lại giết nó mà!

- Thật sự là đại vương! Đại vương trở lại rồi!

- Đại... Đại vương trở thành tiên rồi!

- Đại vương...!

Bầy khỉ nhảy xuống khỏi cây, vừa khóc hu hu vừa nhào lên gọi Khỉ Đá.

- Đại vương, bọn con còn tưởng ngài không trở lại.

- Không thể nào, ta tất nhiên phải trở lại rồi.

- Chim hoàng yến đâu?

Mũi Khỉ Đá chua xót, thế là cũng ôm lấy bọn chúng cùng bật khóc.

Cảnh tượng bầy khỉ khóc lóc thật đúng là...

Dương Thiền đứng bên cạnh khóe miệng co giật mạnh, quay người giả bộ như không nhìn thấy.

Đây có được xem là áo gấm về làng không nhỉ?

Qua lúc lâu, bầy khỉ rốt cuộc mới hòa hoãn lại nói được một câu hoàn chỉnh.

- Con báo kia đâu?

- Con biết nó ở đâu!

Một con khỉ nhỏ giơ tay.

- Đi, dẫn ta đi! Mẹ nó, hôm nay không xiên nó lên nướng là không được!

Một đám yêu quái vừa xuống chiến thuyền đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Khỉ Đá dẫn một bầy khỉ hoang kêu la bắt đầu soát núi.

Nguyệt Triêu phủi phủi tay từ đằng xa đi tới.

- Sư thúc đang...



- Đi tìm kẻ thù rồi.

- Sư thúc còn có cả kẻ thù ở đây?

- Ừ, một con báo xui xẻo.

Dương Thiền trợn trắng mắt.

- Báo tinh?

- Là một con báo bình thường.

Một đám yêu quái đều sững sờ cả ra.

- Báo... bình thường?

U Tuyền Tử đứng đằng sau bật cười lớn:

- Thú vị, thú vị.

- Một con báo dám đắc tội đại vương? Đúng là tội lớn tày trời! Đối phó với loại này cần gì phải để đại vương tự mình động thủ chứ!

Lữ Lục Quải không biết chui ra từ xó nào, cướp một thanh đoản đao từ trong tay yêu quái bên cạnh:

- Đại vương, thần tới đây!

Nói xong, gã xắn tay áo định xông về phía Khỉ Đá, lại bị Dương Thiền ở đằng sau xách cổ áo kéo lại.

- Thả ta ra!

- Về sau vẫn còn nhiều cơ hội lập công, ngươi đừng đi thêm loạn nữa, nhanh đi bố trí dựng trại đóng quân cho ta. Ta không muốn đêm nay phải ngủ trên cây đâu.

Cả đám yêu quái tụm năm tụm ba bắt đầu xây dựng doanh trại tạm thời trên khoảng đất trống.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, rốt cuộc thì Khỉ Đá tìm được con báo đáng thương khiến hắn hắn thấu xương ở giữa sườn núi.

Lúc tìm được thì nó đang run cầm cập trốn trong một hang động nho nhỏ, lộ ra một cái đuôi cũng run không ngừng.

Lúc nó bị túm đuôi kéo mạnh ra thì móng vuốt còn kéo dài để lại vết xước thật sâu trên đá.

Mặc nó xin tha thứ nhưng vẫn không được, bị chỉnh một trận xong lại bị đánh bất tỉnh. Sau đó cả bầy khỉ vui vẻ xách nó xuống núi, mang về doanh trại ném cho đám yêu quái để bọn chúng nấu bữa tối.

Nhìn con báo bị dây thừng buộc chặt nước mắt nước mũi đầy mặt, Khỉ Đá vốn tính là báo thù một cách thuận lợi tự dưng lại có cảm giác mất mát.

Chuyện vẫn luôn muốn làm cuối cùng đã làm xong, đã trút được giận, nhưng tiếp theo lại không biết nên làm gì tiếp nữa.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hắn quay người, chậm rãi dạo bước không mục đích trên vùng đất hắn sinh ra, bên cạnh là bầy khỉ luôn ủng hộ hắn.

Hoa Quả Sơn này có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn.

Tới thế giới này đã mười bốn năm, hắn từng đi rất nhiều nơi, thẳng một đường về phía Tây mười vạn tám ngàn dặm, nơi hắn dừng chân lâu nhất không phải nơi đây mà là Tà Nguyệt Tam Tinh động. Nhưng hắn ra đời ở nơi này, ở đây trải qua cuộc sống thấp thỏm nhất, lần đầu tiên đói bụng, lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm trong đời, còn gặp được Tước Nhi.

Trong năm tháng không một sự giúp đỡ, hắn thường leo lên một cái cây nhìn góc nào đó đờ ra, rồi sẽ suy nghĩ một đống vấn đề lộn xộn; sẽ phiền não vì chuyện đi vệ sinh thì phải dùng loại lá nào; sẽ dẫn theo một bầy khỉ chạy lên đỉnh núi kêu gào như quỷ vào lúc nửa đêm để phát tiết không vui trong lòng...

Tóm lại nơi này có rất nhiều ký ức sâu sắc với hắn.

Không mục đích đi thật lâu, hắn tới cạnh một cái đầm sâu có thác nước lớn.

Hắn bay lên không trung, vượt qua khoảng cách gần mười trượng trực tiếp xuyên qua thác nước tiến vào trong Thủy Liêm động.

Bọt nước lạnh buốt, huyệt động tối tăm sâu không thấy đáy, đằng sau còn có ánh sáng từ bên kia thác nước chiếu vào.

Hết thảy ở nơi này dường như chẳng hề thay đổi gì so với mười bốn năm trước.

Khác biệt là mười bốn năm trước hắn vì ăn no nên mạo hiểm mạng sống tiến vào đây, không một chút hứng thú đi nghiên cứu bí mật trong huyệt động tăm tối này. Mà giờ tuy hắn vẫn chưa đạt đến thực lực thời kỳ toàn thịnh, nhưng ít nhất bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân đều đã nhập môn, tiến vào cái động này là chuyện khá dễ dàng, hắn vào đây đơn thuần chỉ vì hiếu kỳ mà thôi.

Khỉ Đá vươn tay vuốt vết nước bắn lên trên mặt, hắn cầm Hành Vân côn bắt đầu đi vào chỗ sâu bên trong.

- Ngươi là ai? Không được tiến vào bên trong.

Một giọng nữ non nớt truyền tới, trong không gian chật hẹp vang vọng không xác định được phương hướng.

Khỉ Đá liếc nhìn xung quanh, lại chẳng thấy được gì cả.

- Ta nhớ ra rồi, trước kia ngươi đã từng tới đây!

Giọng nói đó lại vang lên.

Khỉ Đá cúi đầu, men theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua thác nước chiếu vào trong động, hắn nhìn thấy một ngọn cỏ nhỏ quật cường sinh trưởng trong khe hở của một tảng đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Bát Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook