Chương 346: Cực kỳ bi thương
Giáp Ngư Bất Thị Quy
23/09/2020
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Tầng trời thứ ba mươi lăm, trong Di La cung, mười mấy cuộn thẻ tre phát ra ánh sáng trắng yếu ớt đang xoay xung quanh ông lão tóc bạc.
Ánh mắt của ông ta đang qua lại không ngừng bên trong đống thẻ tre.
- Hai tiên nữ trong Đâu Suất cung trước khi lên trời chưa từng gia nhập môn phái tu tiên, chín đời tổ tiên không tra ra được có người nào tu tiên. Sau khi lên trời thì nhậm chức ở Quảng Hàn cung. Những người thường qua lại đều chưa từng vượt qua khỏi phạm vi của Quảng Hàn cung. Nếu như điều tra rộng hơn nữa thì... các nàng lại từng có qua lại với Nghê Thường tiên tử. Chỉ là nếu muốn tiếp tục điều tra theo manh mối này, phạm vi liên lụy sẽ rất lớn, bao gồm cả thủy quân Thiên Hà bên trong. Dù sao thì Nghê Thường tiên tử và Thiên Bồng Nguyên Soái có qua lại...
Đồng tử hơi dừng chốc lát, lại nói tiếp:
- Hai vị tiên nữ đó không điều tra được bất cứ vấn đề nào, tiên nữ Phong Linh thì chỗ nào cũng đều có vấn đề. Đầu tiên, Phong Linh này chính là môn đồ của đại đệ tử Thanh Phong Tử của Tu Bồ Đề tổ sư ở Linh Đài Phương Thốn sơn, trải qua điều tra, là đồng môn với yêu vương Tôn Ngộ Không cùng lên trời. Đây chỉ là một trong số đó.
- Thứ hai, đệ tử còn âm thầm tra được tư liệu ở các bộ Thiên Đình, phát hiện định số trong Phúc Lộc đều trống rỗng, nhưng không giống như là bị cố ý xóa đi... Giống như là đã cải mệnh, cửa sinh biến hóa. Đệ tử đã phái người cầm thủ lệnh của sư phụ đi Địa phủ tra sổ Sinh Tử, đây là ghi chép ở bên trên.
Nói tới đó, đồng tử lấy ra một miếng ngọc giản thật mỏng trình lên cho ông lão tóc bạc.
Ông lão tóc bạc vươn tay nhận lấy ngọc giản, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó lập tức sửng sốt, chỉ về phía ngọc giản nói:
- Đây là... Trên sổ Sinh Tử ghi chép thế này thật sao?
Đồng tử khom người nói:
- Bẩm sư phụ, vô cùng xác thực. Tra sổ Sinh Tử, vốn cũng không dễ dàng lắm, lại bởi vì tình huống quả thực quá đặc thù, đệ tử còn phái người qua lại nhiều lần để xác nhận. Thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều thời gian, trì hoãn nhiều lần không dám trình lên sư phụ. Còn xin sư phụ trách phạt...
Trầm mặc lúc lâu, ông lão tóc bạc đặt ngọc giản qua bên cạnh, phất phất tay nói:
- Thôi bỏ đi, chuyện này vốn không phải một đạo đồng như ngươi có thể điều tra rõ ràng được, không thể trách ngươi. Còn có gì khác nữa không?
- Ngoại chuyện đó ra, còn có yêu vương Tôn Ngộ Không.
Đồng tử chắp tay nói.
Ông lão tóc bạc hơi khom người, ôm cánh tay trầm tư, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, nói:
- Nói nghe thử xem.
- Yêu vương Tôn Ngộ Không đúng là đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư. Chỉ là, nơi sinh lại là ở Hoa Quả Sơn Đông Thắng Thần Châu. Tà Nguyệt Tam Tinh động lại nằm ở Tây Ngưu Hạ Châu. Khoảng cách của hai nơi này không chỉ vạn dặm, còn có hai tấm ngăn thiên nhiên là Đông Hải và sông Thông Thiên, lại tham chiếu ghi chép về con khỉ này trong hồ sơ vụ án của thủy quân Thiên Hà... Đệ tử suy nghĩ, chẳng lẽ ngày con khỉ này ra đời thì Tu Bồ Đề tổ sư ở phía Tây đã biết, muốn thu làm đồ đệ, nên đã chạy tới một chuyến? Trong chuyện này, chỉ sợ có chút kỳ quặc.
Nói tới đó, đạo đồ nọ cẩn thận dè dặt chú ý tới ông lão tóc bạc.
Ánh mắt của ông lão tóc bạc sáng lên.
Như là lập tức hiểu được càn khôn trong đó, ông ta hừ cười ra tiếng, nói:
- Còn có gì nữa không?
- Còn có chính là theo manh mối này, đệ tử điều tra được một vài chuyện liên quan tới Hoa Sơn Thánh Mẫu Dương Thiền, cùng với Ngọc Đỉnh chân nhân một trong thập nhị kim tiên...
...
Ngự Mã giám.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú vào khuôn mặt không cảm xúc của Khỉ Đá.
Cự Linh Thần trừng to hai mắt, nín thở, chậm rãi lùi về phía sau một bước.
- Ngươi, ngươi đừng nói bậy!
Gã chỉ Khỉ Đá, giận dữ hét lên.
Khỉ Đá há to miệng, nhưng chỉ gãi gãi mặt, lười biếng nhìn Cự Linh Thần, hỏi:
- Thần tướng à, con ngựa này, bây giờ ngươi lấy hay không lấy?
- Bệ hạ ban thưởng thiên mã, vốn là có thể tùy ý lựa chọn, đây là thông lệ! Bản tọa truyền thánh chỉ giả lúc nào chứ?
Cự Linh Thần dồn hết sức gầm thét.
Tên này vốn nổi danh lớn giọng toàn Thiên Đình, sau khi gã gào lên như vậy, không chỉ toàn bộ Ngự Mã giám, ngay cả ông lão tóc đen đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lơ lửng cách không xa Ngự Mã giám cũng phải nhíu mày.
- Thiên Đình còn có cả thông lệ này nữa hả?
Khỉ Đá lười biếng nhìn về phía Nguyệt Sương đứng bên cạnh.
Nguyệt Sương vội vàng khom người nói:
- Ngự Mã giám ta quả thực có loại thông lệ này.
Nghe vậy, Cự Linh Thần lập tức mừng như điên, nhưng lại nghe Khỉ Đá miễn cưỡng than thở:
- Ồ? Là thông lệ của Ngự Mã giám chứ không phải thông lệ của Thiên Đình à? Vậy thì đơn giản rồi. Thật ngại quá, thông lệ này từ sau khi ta lên nhận chức đã thay đổi rồi.
Nói xong, hắn chỉ lẳng lặng liếc nhìn Cự Linh Thần, đôi mắt kia cong thành vầng trăng non, nhìn đến mức Cự Linh Thần hốt hoảng.
- Ngươi, ngươi đang nghĩ gì đấy?
- Nghĩ gì? Ha hả, còn không phải đang nghĩ xem thần tướng ngươi lựa chọn thế nào sao. Ngươi là tính ngoan ngoãn nhận ngựa bệnh rồi rời đi, hay là "Truyền thánh chỉ giả" đây?
Lý Bình quỳ gối bên cạnh không cẩn thận phát ra tiếng cười nhỏ. Tiếng cười này khiến sắc mặt Cự Linh Thần lập tức đỏ bừng.
Lúc tới thì khí thế hung hăng, kết quả lại đá phải miếng sắt. Nếu thật sự cứ rời đi như vậy, gã đường đường là Cự Linh Thần về sau còn muốn lăn lộn ở Thiên Đình thế nào nữa?
Cắn răng, gã lấy ra sức lực từ khi bú sữa mẹ gầm lên:
- Bây giờ chúng ta không nhắc tới ý của bệ hạ. Lão tử muốn chọn, một Bật Mã Ôn nho nhỏ như ngươi còn muốn ngăn cản hả!
Hét xong, gã xoay người đi ra ngoài, chạy như điên về phía chuồng ngựa.
Xa xa nhìn thân hình đó giống hệt như là đang chạy trối chết.
Cảnh này khiến đám người trong Ngự Mã giám đều trợn tròn mắt, ngay cả ông lão tóc đen giám sát Ngự Mã giám từ đằng xa cũng không khỏi lắc đầu thở dài.
Hữu dũng vô mưu, chính là để nói loại người này.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Trái tim của Phong Linh như nhấc lên đến cổ họng cuối cùng đã nhẹ nhàng về lại chỗ cũ:
- Còn may, hắn biết khó mà lui. Thực ra để hắn chọn cũng không có gì, đúng chứ?
- Vậy sao?
Khỉ Đá vỗ vỗ đùi chậm rãi đứng dậy, nhếch khóe miệng cười nói:
- Đã đưa mặt lên đến tận cửa còn không đánh, về sau làm sao đặt chân ở Thiên Đình được đây?
Phong Linh cả kinh, vội vàng chắn trước người Khỉ Đá:
- Lão tiên sinh nói không cho phép đánh bị thương!
- Chạy tới Ngự Mã giám của ta giương oai, đây là chán sống rồi.
Khỉ Đá vuốt vuốt bao cổ tay, vươn tay đẩy Phong Linh qua một bên, nói:
- Yên tâm, nói không làm bị thương thì nhất định sẽ không bị thương.
Nói xong, hắn bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Cự Linh Thần đã bất tỉnh bị lột sạch treo ngược ở trên cây Nguyệt, trên cổ treo một tấm ván gỗ, bên trên biết "Trộm mã tặc" - ăn cắp ngựa.
Tiên gia vây xem kiểm tra cẩn thận, quả thật chẳng thấy được vết thương nào.
...
Cây Nguyệt nằm ở tầng trời thứ bảy, cực kỳ gần với Nam Thiên Môn, mà Nam Thiên Môn lại là cửa ra vào của Thiên Đình. Nói chung là thuộc về con đường quan trọng của Thiên Đình.
Cự Linh Thần bị treo trên cây Nguyệt không tới một canh giờ, còn chưa kịp tỉnh lại thì thiên binh của Nam Thiên Môn đã nhận được tin tức, phái người tới giải cứu. Nhưng trong khoảng thời gian không tới một canh giờ này, đã có hơn ngàn tiên gia tiên nô tiên nữ vây xem, thanh thế cực kỳ to lớn, mặc cho thiên binh của Nam Thiên Môn đuổi thế nào cũng không đi.
Cự Linh Thần thật khó khăn mới được thiên binh gọi tỉnh, sau khi nhìn rõ tình huống trước mặt, trước hết là sắc mặt tím tái, sau đó là miệng sùi bọt mép, lại tiếp tục bất tỉnh.
Bất đắc dĩ, các thiên binh đành phải dùng áo choàng khoác gã lại, khiêng về nơi đóng quân của Nam Thiên Môn.
Sau vài canh giờ, tin tức Cự Linh Thần chịu nhục ở Ngự Mã giám truyền khắp mọi ngóc ngách trên Thiên Đình.
- Tên khốn khiếp! Chết không yên lành! Chết không yên lành! Chết không yên lành!
- Đây.
Na Tra đưa qua một chiếc khăn tay.
- Cảm ơn.
Cự Linh Thần nhận lấy khăn tay, hung hăng lau nước mũi, lại tiếp tục đấm ngực giậm chân:
- Lột sạch một nam tử như ta treo trên cây Nguyệt... Bảo ta về sau phải làm thế nào để gặp người đây á á á á á!
Trong đại trướng, Na Tra bất đắc dĩ nhìn Cự Linh Thần thân hình thô kệch ôm đầu gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhất thời không nghĩ ra được câu gì để an ủi.
- Đều trách ta.
Thiên Phụ đứng bên ngoài doanh trướng than thở:
- Nếu không phải ta đồng ý cho Cự Linh Thần đi, chuyện cũng không ồn ào đến mức này.
Lý Tịnh quay đầu liếc mắt nhìn doanh trướng một cái, đúng lúc Na Tra vén rèm đi ra.
- Còn đang khóc?
- Đúng vậy. Như đàn bà vậy.
Na Tra bĩu môi:
- Yêu hầu này ra tay cũng quá ghê tởm.
- Chuyện hắn khóc, đừng nói ra ngoài.
- Biết rồi, cha.
Lý Tịnh liếc về phía Thiên Phụ, hừ nói:
- Cũng không phải lần đầu tiên thua thiệt ở chỗ con khỉ kia, sao lại cho rằng cách này sẽ có tác dụng chứ?
- Thế lực của Hoa Quả Sơn ngày càng lớn mạnh... Là bọn ta quá vội rồi.
- Bệ hạ có biết các ngươi làm thế này không?
- Việc này...
Thiên Phụ do dự nói:
- Còn chưa kịp bẩm báo cho bệ hạ.
- Thái độ của Lão Quân vẫn còn chưa rõ ràng, bệ hạ lại không tỏ thái độ ủng hộ, các ngươi dùng mấy mánh khóe này là đang tự rước lấy nhục. Ngươi trở về Vân Vực thiên cảng đi, chuyện bên này ta sẽ xem xét mà làm.
Lý Tịnh quay người muốn rời đi, Thiên Phụ lại vội gọi với lại.
- Thiên vương, còn có một chuyện muốn xin ngài giúp đỡ.
- Chuyện gì?
Lý Tịnh dừng bước quay đầu.
- Mấy huynh đệ đi cùng muốn thăm Nguyên soái một chuyến trước khi đi.
Nói đến đây thì liền ngừng lại.
Lý Tịnh vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thiên Phụ, Thiên Phụ thì ánh mắt lấp lóe.
- Nguyên soái thuộc về trọng phạm, không thể vào thăm được... cho nên...
Lý Tịnh cuối cùng mới hiểu được ý của Thiên Phụ, lại hừ một tiếng, hỏi:
- Các ngươi không bắt nối quan hệ với thiên lao được?
- Chưa từng làm qua, cho nên... Xin Thiên Vương giúp đỡ. Nếu là cần tiêu phí, mấy người chúng ta sẽ gom góp kim tinh.
Nói tới đó, Thiên Phụ vội móc ra một túi kim tinh từ trong tay áo.
Nhìn sức nặng, ước chừng phải chừng hai ngàn.
Hai ngàn kim tinh đối với loại tướng lĩnh cao cấp có thể tham ô trăm vạn quân phí mà mặt không đổi sắc như Lý Tịnh thì chẳng là gì cả. Nhưng đối với Thiên Phụ, một tướng lĩnh xuất thân từ thủy quân Thiên Hà, đây đã là số tiền rất lớn.
Nhìn cái túi nặng trịch đó, Lý Tịnh nhịn không được lườm Thiên Phụ một cái, nghiêng mặt nói với Na Tra:
- Dẫn hắn đi tìm Trì Quốc Thiên Vương, cứ nói là ta muốn nghĩ cách nối quan hệ. Kim tinh cũng không cần bọn hắn trả, Nam Thiên Môn chúng ta còn không thiếu chút ít này.
Lý Tịnh nói xong bèn xoay người rời đi, miệng còn lầu bầu:
- Đúng là tướng lĩnh kiểu nào thì binh kiểu đó, đi hối lộ gì mà cũng không biết cách.
Khuôn mặt già của Thiên Phụ không khỏi đỏ lên, vội vàng hô:
- Tạ ơn Thiên Vương!
Thiên Phụ không hề biết, muốn vào thiên lao thăm trọng phạm, nếu dùng cờ hiệu của Nam Thiên Môn, chẳng qua chỉ tốn chút miệng lưỡi. Nhưng nếu là dùng cờ hiệu của thủy quân Thiên Hà, hai ngàn kim tinh ném xuống cũng chẳng nổi lên được chút bọt khí nào.
Quan trọng nhất là, Thiên Đình chẳng có ai dám nhận kim tinh của thủy quân Thiên Hà.
"Án Cự Linh Thần chịu nhục ở Ngự Mã giám" oanh động nhất thời cứ qua loa hạ màn như vậy. Cự Linh Thần làm khổ chủ từ đó về sau nhìn thấy Bật Mã Ôn sẽ đi đường vòng, không dám nhắc đến chuyện này nửa chữ, chỉ đành phải âm thầm chịu đựng. Khỉ Đá vốn muốn cuộc sống an nhàn tất nhiên càng sẽ không đi trêu chọc.
Kể từ đó Ngọc Đế cũng dứt khoát làm như không biết, để tránh cho chuyện khó hiểu này kéo tới trên điện Linh Tiêu, phát sinh cãi cọ nghe mà phiền.
Có điều, trong lúc không hề hay biết ấn tượng của toàn bộ Thiên Đình đối với vị chủ sự mới của Ngự Mã giám đã xảy ra biến hóa.
Ngày thứ mười chín Khỉ Đá lên trời, phủ khố Thiên Đình phái một vị đặc sứ cầm theo kim tinh tới Ngự Mã giám.
Biên: †Ares†
Tầng trời thứ ba mươi lăm, trong Di La cung, mười mấy cuộn thẻ tre phát ra ánh sáng trắng yếu ớt đang xoay xung quanh ông lão tóc bạc.
Ánh mắt của ông ta đang qua lại không ngừng bên trong đống thẻ tre.
- Hai tiên nữ trong Đâu Suất cung trước khi lên trời chưa từng gia nhập môn phái tu tiên, chín đời tổ tiên không tra ra được có người nào tu tiên. Sau khi lên trời thì nhậm chức ở Quảng Hàn cung. Những người thường qua lại đều chưa từng vượt qua khỏi phạm vi của Quảng Hàn cung. Nếu như điều tra rộng hơn nữa thì... các nàng lại từng có qua lại với Nghê Thường tiên tử. Chỉ là nếu muốn tiếp tục điều tra theo manh mối này, phạm vi liên lụy sẽ rất lớn, bao gồm cả thủy quân Thiên Hà bên trong. Dù sao thì Nghê Thường tiên tử và Thiên Bồng Nguyên Soái có qua lại...
Đồng tử hơi dừng chốc lát, lại nói tiếp:
- Hai vị tiên nữ đó không điều tra được bất cứ vấn đề nào, tiên nữ Phong Linh thì chỗ nào cũng đều có vấn đề. Đầu tiên, Phong Linh này chính là môn đồ của đại đệ tử Thanh Phong Tử của Tu Bồ Đề tổ sư ở Linh Đài Phương Thốn sơn, trải qua điều tra, là đồng môn với yêu vương Tôn Ngộ Không cùng lên trời. Đây chỉ là một trong số đó.
- Thứ hai, đệ tử còn âm thầm tra được tư liệu ở các bộ Thiên Đình, phát hiện định số trong Phúc Lộc đều trống rỗng, nhưng không giống như là bị cố ý xóa đi... Giống như là đã cải mệnh, cửa sinh biến hóa. Đệ tử đã phái người cầm thủ lệnh của sư phụ đi Địa phủ tra sổ Sinh Tử, đây là ghi chép ở bên trên.
Nói tới đó, đồng tử lấy ra một miếng ngọc giản thật mỏng trình lên cho ông lão tóc bạc.
Ông lão tóc bạc vươn tay nhận lấy ngọc giản, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó lập tức sửng sốt, chỉ về phía ngọc giản nói:
- Đây là... Trên sổ Sinh Tử ghi chép thế này thật sao?
Đồng tử khom người nói:
- Bẩm sư phụ, vô cùng xác thực. Tra sổ Sinh Tử, vốn cũng không dễ dàng lắm, lại bởi vì tình huống quả thực quá đặc thù, đệ tử còn phái người qua lại nhiều lần để xác nhận. Thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều thời gian, trì hoãn nhiều lần không dám trình lên sư phụ. Còn xin sư phụ trách phạt...
Trầm mặc lúc lâu, ông lão tóc bạc đặt ngọc giản qua bên cạnh, phất phất tay nói:
- Thôi bỏ đi, chuyện này vốn không phải một đạo đồng như ngươi có thể điều tra rõ ràng được, không thể trách ngươi. Còn có gì khác nữa không?
- Ngoại chuyện đó ra, còn có yêu vương Tôn Ngộ Không.
Đồng tử chắp tay nói.
Ông lão tóc bạc hơi khom người, ôm cánh tay trầm tư, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, nói:
- Nói nghe thử xem.
- Yêu vương Tôn Ngộ Không đúng là đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư. Chỉ là, nơi sinh lại là ở Hoa Quả Sơn Đông Thắng Thần Châu. Tà Nguyệt Tam Tinh động lại nằm ở Tây Ngưu Hạ Châu. Khoảng cách của hai nơi này không chỉ vạn dặm, còn có hai tấm ngăn thiên nhiên là Đông Hải và sông Thông Thiên, lại tham chiếu ghi chép về con khỉ này trong hồ sơ vụ án của thủy quân Thiên Hà... Đệ tử suy nghĩ, chẳng lẽ ngày con khỉ này ra đời thì Tu Bồ Đề tổ sư ở phía Tây đã biết, muốn thu làm đồ đệ, nên đã chạy tới một chuyến? Trong chuyện này, chỉ sợ có chút kỳ quặc.
Nói tới đó, đạo đồ nọ cẩn thận dè dặt chú ý tới ông lão tóc bạc.
Ánh mắt của ông lão tóc bạc sáng lên.
Như là lập tức hiểu được càn khôn trong đó, ông ta hừ cười ra tiếng, nói:
- Còn có gì nữa không?
- Còn có chính là theo manh mối này, đệ tử điều tra được một vài chuyện liên quan tới Hoa Sơn Thánh Mẫu Dương Thiền, cùng với Ngọc Đỉnh chân nhân một trong thập nhị kim tiên...
...
Ngự Mã giám.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú vào khuôn mặt không cảm xúc của Khỉ Đá.
Cự Linh Thần trừng to hai mắt, nín thở, chậm rãi lùi về phía sau một bước.
- Ngươi, ngươi đừng nói bậy!
Gã chỉ Khỉ Đá, giận dữ hét lên.
Khỉ Đá há to miệng, nhưng chỉ gãi gãi mặt, lười biếng nhìn Cự Linh Thần, hỏi:
- Thần tướng à, con ngựa này, bây giờ ngươi lấy hay không lấy?
- Bệ hạ ban thưởng thiên mã, vốn là có thể tùy ý lựa chọn, đây là thông lệ! Bản tọa truyền thánh chỉ giả lúc nào chứ?
Cự Linh Thần dồn hết sức gầm thét.
Tên này vốn nổi danh lớn giọng toàn Thiên Đình, sau khi gã gào lên như vậy, không chỉ toàn bộ Ngự Mã giám, ngay cả ông lão tóc đen đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lơ lửng cách không xa Ngự Mã giám cũng phải nhíu mày.
- Thiên Đình còn có cả thông lệ này nữa hả?
Khỉ Đá lười biếng nhìn về phía Nguyệt Sương đứng bên cạnh.
Nguyệt Sương vội vàng khom người nói:
- Ngự Mã giám ta quả thực có loại thông lệ này.
Nghe vậy, Cự Linh Thần lập tức mừng như điên, nhưng lại nghe Khỉ Đá miễn cưỡng than thở:
- Ồ? Là thông lệ của Ngự Mã giám chứ không phải thông lệ của Thiên Đình à? Vậy thì đơn giản rồi. Thật ngại quá, thông lệ này từ sau khi ta lên nhận chức đã thay đổi rồi.
Nói xong, hắn chỉ lẳng lặng liếc nhìn Cự Linh Thần, đôi mắt kia cong thành vầng trăng non, nhìn đến mức Cự Linh Thần hốt hoảng.
- Ngươi, ngươi đang nghĩ gì đấy?
- Nghĩ gì? Ha hả, còn không phải đang nghĩ xem thần tướng ngươi lựa chọn thế nào sao. Ngươi là tính ngoan ngoãn nhận ngựa bệnh rồi rời đi, hay là "Truyền thánh chỉ giả" đây?
Lý Bình quỳ gối bên cạnh không cẩn thận phát ra tiếng cười nhỏ. Tiếng cười này khiến sắc mặt Cự Linh Thần lập tức đỏ bừng.
Lúc tới thì khí thế hung hăng, kết quả lại đá phải miếng sắt. Nếu thật sự cứ rời đi như vậy, gã đường đường là Cự Linh Thần về sau còn muốn lăn lộn ở Thiên Đình thế nào nữa?
Cắn răng, gã lấy ra sức lực từ khi bú sữa mẹ gầm lên:
- Bây giờ chúng ta không nhắc tới ý của bệ hạ. Lão tử muốn chọn, một Bật Mã Ôn nho nhỏ như ngươi còn muốn ngăn cản hả!
Hét xong, gã xoay người đi ra ngoài, chạy như điên về phía chuồng ngựa.
Xa xa nhìn thân hình đó giống hệt như là đang chạy trối chết.
Cảnh này khiến đám người trong Ngự Mã giám đều trợn tròn mắt, ngay cả ông lão tóc đen giám sát Ngự Mã giám từ đằng xa cũng không khỏi lắc đầu thở dài.
Hữu dũng vô mưu, chính là để nói loại người này.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Trái tim của Phong Linh như nhấc lên đến cổ họng cuối cùng đã nhẹ nhàng về lại chỗ cũ:
- Còn may, hắn biết khó mà lui. Thực ra để hắn chọn cũng không có gì, đúng chứ?
- Vậy sao?
Khỉ Đá vỗ vỗ đùi chậm rãi đứng dậy, nhếch khóe miệng cười nói:
- Đã đưa mặt lên đến tận cửa còn không đánh, về sau làm sao đặt chân ở Thiên Đình được đây?
Phong Linh cả kinh, vội vàng chắn trước người Khỉ Đá:
- Lão tiên sinh nói không cho phép đánh bị thương!
- Chạy tới Ngự Mã giám của ta giương oai, đây là chán sống rồi.
Khỉ Đá vuốt vuốt bao cổ tay, vươn tay đẩy Phong Linh qua một bên, nói:
- Yên tâm, nói không làm bị thương thì nhất định sẽ không bị thương.
Nói xong, hắn bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Cự Linh Thần đã bất tỉnh bị lột sạch treo ngược ở trên cây Nguyệt, trên cổ treo một tấm ván gỗ, bên trên biết "Trộm mã tặc" - ăn cắp ngựa.
Tiên gia vây xem kiểm tra cẩn thận, quả thật chẳng thấy được vết thương nào.
...
Cây Nguyệt nằm ở tầng trời thứ bảy, cực kỳ gần với Nam Thiên Môn, mà Nam Thiên Môn lại là cửa ra vào của Thiên Đình. Nói chung là thuộc về con đường quan trọng của Thiên Đình.
Cự Linh Thần bị treo trên cây Nguyệt không tới một canh giờ, còn chưa kịp tỉnh lại thì thiên binh của Nam Thiên Môn đã nhận được tin tức, phái người tới giải cứu. Nhưng trong khoảng thời gian không tới một canh giờ này, đã có hơn ngàn tiên gia tiên nô tiên nữ vây xem, thanh thế cực kỳ to lớn, mặc cho thiên binh của Nam Thiên Môn đuổi thế nào cũng không đi.
Cự Linh Thần thật khó khăn mới được thiên binh gọi tỉnh, sau khi nhìn rõ tình huống trước mặt, trước hết là sắc mặt tím tái, sau đó là miệng sùi bọt mép, lại tiếp tục bất tỉnh.
Bất đắc dĩ, các thiên binh đành phải dùng áo choàng khoác gã lại, khiêng về nơi đóng quân của Nam Thiên Môn.
Sau vài canh giờ, tin tức Cự Linh Thần chịu nhục ở Ngự Mã giám truyền khắp mọi ngóc ngách trên Thiên Đình.
- Tên khốn khiếp! Chết không yên lành! Chết không yên lành! Chết không yên lành!
- Đây.
Na Tra đưa qua một chiếc khăn tay.
- Cảm ơn.
Cự Linh Thần nhận lấy khăn tay, hung hăng lau nước mũi, lại tiếp tục đấm ngực giậm chân:
- Lột sạch một nam tử như ta treo trên cây Nguyệt... Bảo ta về sau phải làm thế nào để gặp người đây á á á á á!
Trong đại trướng, Na Tra bất đắc dĩ nhìn Cự Linh Thần thân hình thô kệch ôm đầu gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhất thời không nghĩ ra được câu gì để an ủi.
- Đều trách ta.
Thiên Phụ đứng bên ngoài doanh trướng than thở:
- Nếu không phải ta đồng ý cho Cự Linh Thần đi, chuyện cũng không ồn ào đến mức này.
Lý Tịnh quay đầu liếc mắt nhìn doanh trướng một cái, đúng lúc Na Tra vén rèm đi ra.
- Còn đang khóc?
- Đúng vậy. Như đàn bà vậy.
Na Tra bĩu môi:
- Yêu hầu này ra tay cũng quá ghê tởm.
- Chuyện hắn khóc, đừng nói ra ngoài.
- Biết rồi, cha.
Lý Tịnh liếc về phía Thiên Phụ, hừ nói:
- Cũng không phải lần đầu tiên thua thiệt ở chỗ con khỉ kia, sao lại cho rằng cách này sẽ có tác dụng chứ?
- Thế lực của Hoa Quả Sơn ngày càng lớn mạnh... Là bọn ta quá vội rồi.
- Bệ hạ có biết các ngươi làm thế này không?
- Việc này...
Thiên Phụ do dự nói:
- Còn chưa kịp bẩm báo cho bệ hạ.
- Thái độ của Lão Quân vẫn còn chưa rõ ràng, bệ hạ lại không tỏ thái độ ủng hộ, các ngươi dùng mấy mánh khóe này là đang tự rước lấy nhục. Ngươi trở về Vân Vực thiên cảng đi, chuyện bên này ta sẽ xem xét mà làm.
Lý Tịnh quay người muốn rời đi, Thiên Phụ lại vội gọi với lại.
- Thiên vương, còn có một chuyện muốn xin ngài giúp đỡ.
- Chuyện gì?
Lý Tịnh dừng bước quay đầu.
- Mấy huynh đệ đi cùng muốn thăm Nguyên soái một chuyến trước khi đi.
Nói đến đây thì liền ngừng lại.
Lý Tịnh vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thiên Phụ, Thiên Phụ thì ánh mắt lấp lóe.
- Nguyên soái thuộc về trọng phạm, không thể vào thăm được... cho nên...
Lý Tịnh cuối cùng mới hiểu được ý của Thiên Phụ, lại hừ một tiếng, hỏi:
- Các ngươi không bắt nối quan hệ với thiên lao được?
- Chưa từng làm qua, cho nên... Xin Thiên Vương giúp đỡ. Nếu là cần tiêu phí, mấy người chúng ta sẽ gom góp kim tinh.
Nói tới đó, Thiên Phụ vội móc ra một túi kim tinh từ trong tay áo.
Nhìn sức nặng, ước chừng phải chừng hai ngàn.
Hai ngàn kim tinh đối với loại tướng lĩnh cao cấp có thể tham ô trăm vạn quân phí mà mặt không đổi sắc như Lý Tịnh thì chẳng là gì cả. Nhưng đối với Thiên Phụ, một tướng lĩnh xuất thân từ thủy quân Thiên Hà, đây đã là số tiền rất lớn.
Nhìn cái túi nặng trịch đó, Lý Tịnh nhịn không được lườm Thiên Phụ một cái, nghiêng mặt nói với Na Tra:
- Dẫn hắn đi tìm Trì Quốc Thiên Vương, cứ nói là ta muốn nghĩ cách nối quan hệ. Kim tinh cũng không cần bọn hắn trả, Nam Thiên Môn chúng ta còn không thiếu chút ít này.
Lý Tịnh nói xong bèn xoay người rời đi, miệng còn lầu bầu:
- Đúng là tướng lĩnh kiểu nào thì binh kiểu đó, đi hối lộ gì mà cũng không biết cách.
Khuôn mặt già của Thiên Phụ không khỏi đỏ lên, vội vàng hô:
- Tạ ơn Thiên Vương!
Thiên Phụ không hề biết, muốn vào thiên lao thăm trọng phạm, nếu dùng cờ hiệu của Nam Thiên Môn, chẳng qua chỉ tốn chút miệng lưỡi. Nhưng nếu là dùng cờ hiệu của thủy quân Thiên Hà, hai ngàn kim tinh ném xuống cũng chẳng nổi lên được chút bọt khí nào.
Quan trọng nhất là, Thiên Đình chẳng có ai dám nhận kim tinh của thủy quân Thiên Hà.
"Án Cự Linh Thần chịu nhục ở Ngự Mã giám" oanh động nhất thời cứ qua loa hạ màn như vậy. Cự Linh Thần làm khổ chủ từ đó về sau nhìn thấy Bật Mã Ôn sẽ đi đường vòng, không dám nhắc đến chuyện này nửa chữ, chỉ đành phải âm thầm chịu đựng. Khỉ Đá vốn muốn cuộc sống an nhàn tất nhiên càng sẽ không đi trêu chọc.
Kể từ đó Ngọc Đế cũng dứt khoát làm như không biết, để tránh cho chuyện khó hiểu này kéo tới trên điện Linh Tiêu, phát sinh cãi cọ nghe mà phiền.
Có điều, trong lúc không hề hay biết ấn tượng của toàn bộ Thiên Đình đối với vị chủ sự mới của Ngự Mã giám đã xảy ra biến hóa.
Ngày thứ mười chín Khỉ Đá lên trời, phủ khố Thiên Đình phái một vị đặc sứ cầm theo kim tinh tới Ngự Mã giám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.