Chương 199: Điện chiêu hồn
Giáp Ngư Bất Thị Quy
19/04/2020
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Trận chiến đầu tiên với Thiên Đình giành thắng lợi, đã cổ vũ sĩ khí của tất cả yêu quái trong thành trì dưới đất.
Rốt cuộc đã đi đến bước này, bóng tối không còn vô biên nữa, bình minh sắp đến.
Tất cả yêu quái đều cuồng hoan trắng đêm, hò hét điên cuồng. Đâu đâu cũng thấy được khuôn mặt tươi cười với đôi mắt ửng đỏ.
Mặc kệ lúc trước bọn chúng phải chịu bao nhiêu uất ức ở bên trong tòa thành dưới đất này, khuôn mặt cười ngay giây phút này đều phát ra từ nội tâm.
Cuối cùng bọn chúng đã tin tưởng thiên quân không phải là bất bại.
Dù cho phải vĩnh viễn ở trong tòa thành dưới đất, khoảnh khắc này vẫn đáng giá để vui mừng. Ở nơi này, bọn chúng có lẽ phải chịu đựng một vài đãi ngộ cực kỳ tàn khốc. Nhưng ít nhất đói sẽ có canh uống, bệnh sẽ có người đưa thuốc, có hy vọng sống sót.
Mà sẽ không lâu nữa, bọn chúng có thể dời lên mặt đất, đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời.
Ngay tại lúc cả tòa thành trì dưới đất đang sôi trào thì giờ đây, trong một góc hẻo lánh ở tầng dưới cùng, một mình Khỉ Đá đang đứng lẳng lặng trong cung điện rộng rãi lại trang nghiêm.
Trong không gian âm u, ánh lửa tối tăm đang bốc cháy tí tách trên bốn bức tường, chiếu sáng đám dã thú như đang gào thét điên cuồng trên những bức phù điêu, chỗ đó ghi chép lại lịch sử của thành trì dưới đất.
Lịch sử máu tanh.
Đầm Ác Long, chính sách tàn bạo của Ác Giao, Khỉ Đá bị bức ép giết chết Bạch Viên, phục kích thiên quân, sư tử tinh chết thảm, Lão Ngưu...
U Tuyền cốc, thiên quân vây công, U Tuyền Tử ra sức bảo vệ, đường xa vạn dặm...
Hoa Quả Sơn, ẩn nấp dưới lòng đất đối đầu yêu chúng xung quanh...
...
Mấy năm nay, mỗi một kẻ địch, mỗi một chiến hữu, mỗi một đoạn lịch sử đều được ghi chép lại nơi đây.
Trên bức tường đá đối diện với cửa lớn, là những tấm bảng đá trơn bóng đã sớm được chuẩn bị.
Chiến tranh đã bắt đầu, không lâu nữa, phía trên sẽ khắc đầy tên hoặc danh hiệu. Mỗi một cái tên đều đại biểu cho một yêu quái trả giá bằng mạng sống của mình vì tòa thành dưới đất này.
Chính giữa đại điện, một khối tinh thạch trong suốt to lớn được đặt nằm ngang.
Chất lỏng bên trong đang chậm rãi lay động, bốc lên bong bóng. Những điểm sáng hệt như những vì sao dày đặc đang di chuyển.
Khỉ Đá cúi người ngồi xếp bằng trước tinh thạch nhìn nó ngây người, Hành Vân côn cong vẹo tựa trên vai hắn.
- Vất vả cho các vị rồi.
Hắn nói khẽ.
- Đại vương nói vất vả với chúng ta đó!
Có giọng nói hét lên.
- Đồ ngu! Hét cái gì mà hét!
Có giọng nói quát.
- À ừm, đại vương, bên ngoài đang chúc mừng hả? Ta cũng muốn tham gia... Đều trách bản thân không cẩn thận, vừa nhào vào chém giết là lại quên tất cả. Ài...
Khỉ Đá thở dài:
- Sẽ có cơ hội. Bây giờ Hoa Quả Sơn còn không đủ năng lực để phục sinh các ngươi. Nhưng sẽ có một ngày, các ngươi nhất định có thể phục sinh. Đám thiên binh thiên tướng đó, ta đều đã giết hết báo thù cho các ngươi, chỉ giữ lại một mình Quảng Mục Thiên Vương làm con tin.
- Không sao, chúng ta tin tưởng đại vương.
- Thực ra ở đây cũng rất tốt, không cần thi định kỳ, ha ha ha ha.
- Đại vương, lúc phục sinh ta không muốn làm chó tinh nữa. Có thể phục sinh thành sư tử tinh không? Bộ dáng uy phong lẫm liệt ngầu biết bao.
- Được.
Khỉ Đá mỉm cười:
- Đến lúc đó muốn phục sinh thành loài gì cũng được, tùy các ngươi chọn!
- Vậy ta muốn biến thành voi tinh!
- Cá voi tinh! Ta muốn biến thành cá voi tinh!
- Ta muốn biến thành rồng tinh...
- ...
- Ta cũng muốn biến thành rồng! Ta cũng muốn!
Những điểm sáng đó trở nên rối loạn, cuối cùng đạt được ý kiến nhất trí, mọi người đều biến thành rồng.
Đây là đá Săn Hồn.
Muốn giành được quyền sinh tồn cho yêu, không phải chuyện một sớm một chiều. Đối kháng với Thiên Đình, khẳng định sẽ là một con đường dài đằng đẵng.
Có chiến tranh, sẽ có chết chóc. Nếu sinh tử luân hồi dưới Địa phủ vẫn luôn được nắm trong tay Thiên Đình, một khi đối phương sinh lòng ác ý, thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khỉ Đá đã sớm có năng lực bắt lấy hồn phách. Thậm chí không chỉ Khỉ Đá, có mấy con yêu quái ở Hoa Quả Sơn đều có được năng lực này. Nhưng hồn phách không đủ oán khí sẽ không thể tồn tại quá lâu, nếu quá kỳ hạn hồn không chịu về Địa phủ, không nhập luân hồi thì sẽ biến thành du linh (linh hồn vất vưởng).
Bởi vì vậy, Khỉ Đá không tiếc bất cứ giá nào bảo Dương Thiền thông qua các mối quan hệ từ Bắc Câu Lô Châu lấy được tảng đá Săn Hồn hiếm có này. Xây dựng điện Chiêu Hồn, ở bên trong này, hồn phách có thể giữ lại hơn ngàn năm.
Khỉ Đá vuốt ve tinh thạch, bật cười ha hả:
- Được, đến lúc đó đều biến thành rồng cả!
- Đại vương vạn tuế...!
Đám điểm sáng hoan hô.
Ngoài điện truyền đến giọng của Hắc Tử:
- Hầu ca, tù binh tỉnh rồi, muốn gặp huynh.
- Gặp ta?
- Đúng vậy. Gã cứ la hét đòi gặp huynh. Hay là huynh đi gặp gã đi?
- Có nói là chuyện gì không?
- Không có.
Khỉ Đá thở dài, nói:
- Được, gặp đi.
Sau khi tu vi đình trệ, cuộc sống này trở nên nhàm chán. Coi bộ bản thân mình chẳng hiểu cách vui sống gì cả.
Rời khỏi điện Chiêu Hồn, Khỉ Đá theo Hắc Tử đi đến địa lao ở tầng trên Hoa Quả Sơn.
Trong địa lao u ám ẩm ướt, đường đường là Quảng Mục Thiên Vương một trong tứ đại Thiên vương của Nam Thiên Môn lại bị trói gô treo lơ lửng giữa không trung. Xương bả vai đã bị khóa, trên người có rất nhiều vết roi đang chảy máu đầm đìa.
Thấy Khỉ Đá tiến vào, gã trừng to hai mắt gầm lên giận giữ:
- Xích long của ta đâu!
- Nấu rồi.
Khỉ Đá trả lời rất dứt khoát.
Quảng Mục Thiên vương sững sờ, há to miệng nói không nên lời.
- Ngươi... ngươi dám... ăn... ăn... xích long của ta?
Khỉ Đá mặt không thay đổi nhìn gã.
- Tên yêu hầu tội đáng muốn chết ngươi! Đồ ti tiện! Ngươi dám ăn xích long của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh! Ta muốn bắt hết hồn phách mười tám đời tổ tông của ngươi ra xé chúng thành mảnh nhỏ! Đồ chó chết! Ta...
Cả địa lao đều lặng ngắt không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng gào rú của một mình Quảng Mục Thiên Vương. Các yêu quái chỉ lẳng lặng nhìn vị Thiên vương giận không kiềm được chẳng để ý hình tượng rít gào điên cuồng.
Qua lúc lâu, chờ đến khi Quảng Mục chửi mệt rồi, cúi đầu nhìn thấy nụ cười tiếc thương trên mặt đám yêu quái.
- Sao...
Quay mặt, gã nhìn thấy trên khuôn mặt vốn không cảm xúc của Khỉ Đá giờ cặp mày đã nhăn thành hình chữ bát, khóe miệng đang giật giật mạnh.
- Ngươi đặc biệt tìm ta đến đây, chỉ là muốn ta nghe mấy lời này?
Khỉ Đá cười hì hì hỏi.
Quảng Mục chẳng nhìn rõ được hàm ý trong nụ cười này.
Chỉ thấy Khỉ Đá chỉ về phía Quảng Mục, hét lên với yêu quái bên cạnh:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là Thiên vương của Thiên Đình! Bất khuất chừng nào. Bị nhốt vào ngục, vẫn uy vũ không khuất phục. Mọi người đều phải học hỏi đó.
- Vâng!
Đám yêu quái bật cười.
Khỉ Đá cười hì hì bước đến bên cạnh Quảng Mục, than thở:
- Đời này bản Hầu vương kính nể nhất là anh hùng. Có cốt khí như Quảng Mục Thiên Vương, bản vương kính nể nhất.
Khỉ Đá nói xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai Quảng Mục Thiên Vương, dựng ngón cái:
- Rất khá, ta thích. Thần tử trung lương tử tiết! Không tệ không tệ! Nếu đã như vậy, không thể lãng phí thân cốt khí này được. Phải nên phát huy rộng rãi. Ngươi nói có đúng không, Quảng Mục Thiên Vương?
Khỉ Đá nhướng mày, bật cười ha ha, vẻ mặt đó khiến Quảng Mục hoảng hốt.
Gã hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, mơ hồ có dự cảm bất tường.
Chỉ thấy Khỉ Đá vươn ngón trỏ ra, móc móc vết thương của Quảng Mục, máu lại lập tức chảy ra.
- Aaaaa ~!
Khỉ Đá nghiêng đầu nhìn Hắc Tử, nói:
- Xát muối chưa?
- Vẫn... vẫn chưa.
- Xát lên!
Nói xong thì Khỉ Đá quay người đi, phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của Quảng Mục.
Khỉ Đá đi ra ngoài cửa, vẫy tay gọi tiểu yêu bên cạnh tới, bảo nó gọi Lữ Lục Quải đến. Chính mình thì lại bày bàn cờ trước cửa lớn địa lao. Nhưng không phải là cờ vây, mà là cờ tướng.
Chẳng bao lâu, trong địa lao truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Quảng Mục.
Hắc Tử cúi người đi ra khỏi địa lao, nhỏ giọng nói:
- Đã xát muối rồi.
Khỉ Đá vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Nhanh vậy?
- Vốn vết thương đã không nhiều.
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, thở ra:
- Vậy thì tặng cho gã thêm ít nữa đi, quất một trăm roi... Ừm, nhớ cởi hết quần áo, cả nội khố cũng không để lại.
Hắc Tử ngẩn ra, nói tiếng "vâng", quay người rời đi.
Chẳng bao lâu, Lữ Lục Quải đã uống say khướt đi tới, được Khỉ Đá gọi ngồi đối diện bàn cờ.
Lúc này tiếng gào thảm thiết của Quảng Mục vẫn đang vang vọng trong địa lao. Lữ Lục Quải nghe đến thất kinh, tỉnh luôn cả rượu.
Lữ Lục Quải vươn tay bày cờ, khẽ giọng nói:
- Cờ tướng này hạ thần từ trước đến nay không phải đối thủ của đại vương.
- Tùy tiện chơi đi, cờ vây thì ta lại không giỏi.
Đi được mấy nước, Hắc Tử lại từ trong địa lao đi ra.
- Một trăm roi quất xong rồi, cũng đã xát muối lên, ngất rồi.
Khỉ Đá tay sờ cằm nhìn bàn cờ chăm chú, lạnh nhạt nói:
- Đánh tỉnh.
- Sau đó?
- Đã kẹp ngón tay chưa?
- Vẫn... vẫn chưa.
- Vậy thì kẹp đi.
Khỉ Đá nói xong bèn vươn tay tiến quân chốt.
Tiếng hét thảm lại vang lên. Lữ Lục Quải nghe mà không tĩnh tâm nổi khiến cho ở trên bàn cờ bị Khỉ Đá giết đến không còn mảnh giáp, một ván thảm bại.
Hắc Tử lại đi ra.
- Kẹp rồi, xương ngón tay gãy hết, lại ngất rồi. Đã đánh tỉnh, tiếp theo thì sao?
- Xương ngón tay gãy hết, xương ngón chân không phải vẫn còn đó sao? Chơi tiếp đi.
- Vâng.
Lại là tiếng hét thảm vang vọng không ngừng, Lữ Lục Quải thua từ ván này qua ván khác. Gã thấy quả thực không biết đánh thế nào nữa, đành phải cáo từ rời đi. Cửa địa lao chỉ còn lại một mình Khỉ Đá buồn bực ngán ngẩm.
Đúng là nhàm chán, hắn bảo người lấy ít hạt dưa tới ngồi xổm ở cửa cắn hạt dưa.
- Hầu ca, tên kia... gã cầu xin tha.
- Gì cơ?
Lông mày Khỉ Đá nhíu lại, liếc nhìn Hắc Tử:
- Chỉ vậy đã cầu xin tha thứ rồi?
Hắc Tử lặng yên gật đầu.
Chỉ thấy Khỉ Đá thở dài một tiếng, dặn dò Hắc Tử:
- Nói với gã, ta vừa ở trước mặt mọi người khen gã, gã lại đi cầu xin tha thứ, rõ ràng là không nể mặt ta. Ta rất không vui, cho nên trừng phạt sắt nung. In một con rùa đen lên mặt gã. Gã dám cầu xin một lần thì in một con, in cho đến khi gã kiên cường mới thôi!
Mặt Hắc Tử co rúm lại, gật đầu, quay người rời đi.
Hai tiểu yêu bên cạnh nghe vậy không dám cả thở mạnh.
Chẳng bao lâu tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
- Hầu ca, lại ngất rồi, tiếp theo làm thế nào?
- Đánh tỉnh, làm lại từ đầu một lần nữa.
- Lại từ... từ đầu... một lần nữa?
Hắc Tử cho rằng mình nghe nhầm.
Tiểu yêu xung quanh đều bị dọa nuốt khan một ngụm nước miếng.
- Đúng, có vấn đề gì hả?
- Không... chỉ là ta thấy gã sắp chống đỡ không nổi nữa...
Khỉ Đá ngáp một cái, duỗi eo:
- Đi đến chỗ Dương Thiền lấy ít đại bổ đan cho gã, sau đó tiếp tục chơi. Mẹ nó, lão tử đang sầu không có chuyện gì làm đây. Phóng hỏa đốt Hoa Quả Sơn của ta? Không phải rất cốt khí sao? Hừ, ta cho ngươi sống không bằng chết.
Biên: †Ares†
Trận chiến đầu tiên với Thiên Đình giành thắng lợi, đã cổ vũ sĩ khí của tất cả yêu quái trong thành trì dưới đất.
Rốt cuộc đã đi đến bước này, bóng tối không còn vô biên nữa, bình minh sắp đến.
Tất cả yêu quái đều cuồng hoan trắng đêm, hò hét điên cuồng. Đâu đâu cũng thấy được khuôn mặt tươi cười với đôi mắt ửng đỏ.
Mặc kệ lúc trước bọn chúng phải chịu bao nhiêu uất ức ở bên trong tòa thành dưới đất này, khuôn mặt cười ngay giây phút này đều phát ra từ nội tâm.
Cuối cùng bọn chúng đã tin tưởng thiên quân không phải là bất bại.
Dù cho phải vĩnh viễn ở trong tòa thành dưới đất, khoảnh khắc này vẫn đáng giá để vui mừng. Ở nơi này, bọn chúng có lẽ phải chịu đựng một vài đãi ngộ cực kỳ tàn khốc. Nhưng ít nhất đói sẽ có canh uống, bệnh sẽ có người đưa thuốc, có hy vọng sống sót.
Mà sẽ không lâu nữa, bọn chúng có thể dời lên mặt đất, đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời.
Ngay tại lúc cả tòa thành trì dưới đất đang sôi trào thì giờ đây, trong một góc hẻo lánh ở tầng dưới cùng, một mình Khỉ Đá đang đứng lẳng lặng trong cung điện rộng rãi lại trang nghiêm.
Trong không gian âm u, ánh lửa tối tăm đang bốc cháy tí tách trên bốn bức tường, chiếu sáng đám dã thú như đang gào thét điên cuồng trên những bức phù điêu, chỗ đó ghi chép lại lịch sử của thành trì dưới đất.
Lịch sử máu tanh.
Đầm Ác Long, chính sách tàn bạo của Ác Giao, Khỉ Đá bị bức ép giết chết Bạch Viên, phục kích thiên quân, sư tử tinh chết thảm, Lão Ngưu...
U Tuyền cốc, thiên quân vây công, U Tuyền Tử ra sức bảo vệ, đường xa vạn dặm...
Hoa Quả Sơn, ẩn nấp dưới lòng đất đối đầu yêu chúng xung quanh...
...
Mấy năm nay, mỗi một kẻ địch, mỗi một chiến hữu, mỗi một đoạn lịch sử đều được ghi chép lại nơi đây.
Trên bức tường đá đối diện với cửa lớn, là những tấm bảng đá trơn bóng đã sớm được chuẩn bị.
Chiến tranh đã bắt đầu, không lâu nữa, phía trên sẽ khắc đầy tên hoặc danh hiệu. Mỗi một cái tên đều đại biểu cho một yêu quái trả giá bằng mạng sống của mình vì tòa thành dưới đất này.
Chính giữa đại điện, một khối tinh thạch trong suốt to lớn được đặt nằm ngang.
Chất lỏng bên trong đang chậm rãi lay động, bốc lên bong bóng. Những điểm sáng hệt như những vì sao dày đặc đang di chuyển.
Khỉ Đá cúi người ngồi xếp bằng trước tinh thạch nhìn nó ngây người, Hành Vân côn cong vẹo tựa trên vai hắn.
- Vất vả cho các vị rồi.
Hắn nói khẽ.
- Đại vương nói vất vả với chúng ta đó!
Có giọng nói hét lên.
- Đồ ngu! Hét cái gì mà hét!
Có giọng nói quát.
- À ừm, đại vương, bên ngoài đang chúc mừng hả? Ta cũng muốn tham gia... Đều trách bản thân không cẩn thận, vừa nhào vào chém giết là lại quên tất cả. Ài...
Khỉ Đá thở dài:
- Sẽ có cơ hội. Bây giờ Hoa Quả Sơn còn không đủ năng lực để phục sinh các ngươi. Nhưng sẽ có một ngày, các ngươi nhất định có thể phục sinh. Đám thiên binh thiên tướng đó, ta đều đã giết hết báo thù cho các ngươi, chỉ giữ lại một mình Quảng Mục Thiên Vương làm con tin.
- Không sao, chúng ta tin tưởng đại vương.
- Thực ra ở đây cũng rất tốt, không cần thi định kỳ, ha ha ha ha.
- Đại vương, lúc phục sinh ta không muốn làm chó tinh nữa. Có thể phục sinh thành sư tử tinh không? Bộ dáng uy phong lẫm liệt ngầu biết bao.
- Được.
Khỉ Đá mỉm cười:
- Đến lúc đó muốn phục sinh thành loài gì cũng được, tùy các ngươi chọn!
- Vậy ta muốn biến thành voi tinh!
- Cá voi tinh! Ta muốn biến thành cá voi tinh!
- Ta muốn biến thành rồng tinh...
- ...
- Ta cũng muốn biến thành rồng! Ta cũng muốn!
Những điểm sáng đó trở nên rối loạn, cuối cùng đạt được ý kiến nhất trí, mọi người đều biến thành rồng.
Đây là đá Săn Hồn.
Muốn giành được quyền sinh tồn cho yêu, không phải chuyện một sớm một chiều. Đối kháng với Thiên Đình, khẳng định sẽ là một con đường dài đằng đẵng.
Có chiến tranh, sẽ có chết chóc. Nếu sinh tử luân hồi dưới Địa phủ vẫn luôn được nắm trong tay Thiên Đình, một khi đối phương sinh lòng ác ý, thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khỉ Đá đã sớm có năng lực bắt lấy hồn phách. Thậm chí không chỉ Khỉ Đá, có mấy con yêu quái ở Hoa Quả Sơn đều có được năng lực này. Nhưng hồn phách không đủ oán khí sẽ không thể tồn tại quá lâu, nếu quá kỳ hạn hồn không chịu về Địa phủ, không nhập luân hồi thì sẽ biến thành du linh (linh hồn vất vưởng).
Bởi vì vậy, Khỉ Đá không tiếc bất cứ giá nào bảo Dương Thiền thông qua các mối quan hệ từ Bắc Câu Lô Châu lấy được tảng đá Săn Hồn hiếm có này. Xây dựng điện Chiêu Hồn, ở bên trong này, hồn phách có thể giữ lại hơn ngàn năm.
Khỉ Đá vuốt ve tinh thạch, bật cười ha hả:
- Được, đến lúc đó đều biến thành rồng cả!
- Đại vương vạn tuế...!
Đám điểm sáng hoan hô.
Ngoài điện truyền đến giọng của Hắc Tử:
- Hầu ca, tù binh tỉnh rồi, muốn gặp huynh.
- Gặp ta?
- Đúng vậy. Gã cứ la hét đòi gặp huynh. Hay là huynh đi gặp gã đi?
- Có nói là chuyện gì không?
- Không có.
Khỉ Đá thở dài, nói:
- Được, gặp đi.
Sau khi tu vi đình trệ, cuộc sống này trở nên nhàm chán. Coi bộ bản thân mình chẳng hiểu cách vui sống gì cả.
Rời khỏi điện Chiêu Hồn, Khỉ Đá theo Hắc Tử đi đến địa lao ở tầng trên Hoa Quả Sơn.
Trong địa lao u ám ẩm ướt, đường đường là Quảng Mục Thiên Vương một trong tứ đại Thiên vương của Nam Thiên Môn lại bị trói gô treo lơ lửng giữa không trung. Xương bả vai đã bị khóa, trên người có rất nhiều vết roi đang chảy máu đầm đìa.
Thấy Khỉ Đá tiến vào, gã trừng to hai mắt gầm lên giận giữ:
- Xích long của ta đâu!
- Nấu rồi.
Khỉ Đá trả lời rất dứt khoát.
Quảng Mục Thiên vương sững sờ, há to miệng nói không nên lời.
- Ngươi... ngươi dám... ăn... ăn... xích long của ta?
Khỉ Đá mặt không thay đổi nhìn gã.
- Tên yêu hầu tội đáng muốn chết ngươi! Đồ ti tiện! Ngươi dám ăn xích long của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh! Ta muốn bắt hết hồn phách mười tám đời tổ tông của ngươi ra xé chúng thành mảnh nhỏ! Đồ chó chết! Ta...
Cả địa lao đều lặng ngắt không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng gào rú của một mình Quảng Mục Thiên Vương. Các yêu quái chỉ lẳng lặng nhìn vị Thiên vương giận không kiềm được chẳng để ý hình tượng rít gào điên cuồng.
Qua lúc lâu, chờ đến khi Quảng Mục chửi mệt rồi, cúi đầu nhìn thấy nụ cười tiếc thương trên mặt đám yêu quái.
- Sao...
Quay mặt, gã nhìn thấy trên khuôn mặt vốn không cảm xúc của Khỉ Đá giờ cặp mày đã nhăn thành hình chữ bát, khóe miệng đang giật giật mạnh.
- Ngươi đặc biệt tìm ta đến đây, chỉ là muốn ta nghe mấy lời này?
Khỉ Đá cười hì hì hỏi.
Quảng Mục chẳng nhìn rõ được hàm ý trong nụ cười này.
Chỉ thấy Khỉ Đá chỉ về phía Quảng Mục, hét lên với yêu quái bên cạnh:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là Thiên vương của Thiên Đình! Bất khuất chừng nào. Bị nhốt vào ngục, vẫn uy vũ không khuất phục. Mọi người đều phải học hỏi đó.
- Vâng!
Đám yêu quái bật cười.
Khỉ Đá cười hì hì bước đến bên cạnh Quảng Mục, than thở:
- Đời này bản Hầu vương kính nể nhất là anh hùng. Có cốt khí như Quảng Mục Thiên Vương, bản vương kính nể nhất.
Khỉ Đá nói xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai Quảng Mục Thiên Vương, dựng ngón cái:
- Rất khá, ta thích. Thần tử trung lương tử tiết! Không tệ không tệ! Nếu đã như vậy, không thể lãng phí thân cốt khí này được. Phải nên phát huy rộng rãi. Ngươi nói có đúng không, Quảng Mục Thiên Vương?
Khỉ Đá nhướng mày, bật cười ha ha, vẻ mặt đó khiến Quảng Mục hoảng hốt.
Gã hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, mơ hồ có dự cảm bất tường.
Chỉ thấy Khỉ Đá vươn ngón trỏ ra, móc móc vết thương của Quảng Mục, máu lại lập tức chảy ra.
- Aaaaa ~!
Khỉ Đá nghiêng đầu nhìn Hắc Tử, nói:
- Xát muối chưa?
- Vẫn... vẫn chưa.
- Xát lên!
Nói xong thì Khỉ Đá quay người đi, phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của Quảng Mục.
Khỉ Đá đi ra ngoài cửa, vẫy tay gọi tiểu yêu bên cạnh tới, bảo nó gọi Lữ Lục Quải đến. Chính mình thì lại bày bàn cờ trước cửa lớn địa lao. Nhưng không phải là cờ vây, mà là cờ tướng.
Chẳng bao lâu, trong địa lao truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Quảng Mục.
Hắc Tử cúi người đi ra khỏi địa lao, nhỏ giọng nói:
- Đã xát muối rồi.
Khỉ Đá vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi:
- Nhanh vậy?
- Vốn vết thương đã không nhiều.
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, thở ra:
- Vậy thì tặng cho gã thêm ít nữa đi, quất một trăm roi... Ừm, nhớ cởi hết quần áo, cả nội khố cũng không để lại.
Hắc Tử ngẩn ra, nói tiếng "vâng", quay người rời đi.
Chẳng bao lâu, Lữ Lục Quải đã uống say khướt đi tới, được Khỉ Đá gọi ngồi đối diện bàn cờ.
Lúc này tiếng gào thảm thiết của Quảng Mục vẫn đang vang vọng trong địa lao. Lữ Lục Quải nghe đến thất kinh, tỉnh luôn cả rượu.
Lữ Lục Quải vươn tay bày cờ, khẽ giọng nói:
- Cờ tướng này hạ thần từ trước đến nay không phải đối thủ của đại vương.
- Tùy tiện chơi đi, cờ vây thì ta lại không giỏi.
Đi được mấy nước, Hắc Tử lại từ trong địa lao đi ra.
- Một trăm roi quất xong rồi, cũng đã xát muối lên, ngất rồi.
Khỉ Đá tay sờ cằm nhìn bàn cờ chăm chú, lạnh nhạt nói:
- Đánh tỉnh.
- Sau đó?
- Đã kẹp ngón tay chưa?
- Vẫn... vẫn chưa.
- Vậy thì kẹp đi.
Khỉ Đá nói xong bèn vươn tay tiến quân chốt.
Tiếng hét thảm lại vang lên. Lữ Lục Quải nghe mà không tĩnh tâm nổi khiến cho ở trên bàn cờ bị Khỉ Đá giết đến không còn mảnh giáp, một ván thảm bại.
Hắc Tử lại đi ra.
- Kẹp rồi, xương ngón tay gãy hết, lại ngất rồi. Đã đánh tỉnh, tiếp theo thì sao?
- Xương ngón tay gãy hết, xương ngón chân không phải vẫn còn đó sao? Chơi tiếp đi.
- Vâng.
Lại là tiếng hét thảm vang vọng không ngừng, Lữ Lục Quải thua từ ván này qua ván khác. Gã thấy quả thực không biết đánh thế nào nữa, đành phải cáo từ rời đi. Cửa địa lao chỉ còn lại một mình Khỉ Đá buồn bực ngán ngẩm.
Đúng là nhàm chán, hắn bảo người lấy ít hạt dưa tới ngồi xổm ở cửa cắn hạt dưa.
- Hầu ca, tên kia... gã cầu xin tha.
- Gì cơ?
Lông mày Khỉ Đá nhíu lại, liếc nhìn Hắc Tử:
- Chỉ vậy đã cầu xin tha thứ rồi?
Hắc Tử lặng yên gật đầu.
Chỉ thấy Khỉ Đá thở dài một tiếng, dặn dò Hắc Tử:
- Nói với gã, ta vừa ở trước mặt mọi người khen gã, gã lại đi cầu xin tha thứ, rõ ràng là không nể mặt ta. Ta rất không vui, cho nên trừng phạt sắt nung. In một con rùa đen lên mặt gã. Gã dám cầu xin một lần thì in một con, in cho đến khi gã kiên cường mới thôi!
Mặt Hắc Tử co rúm lại, gật đầu, quay người rời đi.
Hai tiểu yêu bên cạnh nghe vậy không dám cả thở mạnh.
Chẳng bao lâu tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
- Hầu ca, lại ngất rồi, tiếp theo làm thế nào?
- Đánh tỉnh, làm lại từ đầu một lần nữa.
- Lại từ... từ đầu... một lần nữa?
Hắc Tử cho rằng mình nghe nhầm.
Tiểu yêu xung quanh đều bị dọa nuốt khan một ngụm nước miếng.
- Đúng, có vấn đề gì hả?
- Không... chỉ là ta thấy gã sắp chống đỡ không nổi nữa...
Khỉ Đá ngáp một cái, duỗi eo:
- Đi đến chỗ Dương Thiền lấy ít đại bổ đan cho gã, sau đó tiếp tục chơi. Mẹ nó, lão tử đang sầu không có chuyện gì làm đây. Phóng hỏa đốt Hoa Quả Sơn của ta? Không phải rất cốt khí sao? Hừ, ta cho ngươi sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.