Chương 428: Giằng co
Giáp Ngư Bất Thị Quy
22/01/2021
Quán Giang Khẩu.
Trong khuê phòng, Dương Thiền ngồi ngơ ngác.
- Hắn... Giờ thế nào?
- Không biết.
Dương Tiễn đang đứng bên cửa sổ đáp.
- Có thể giúp muội hỏi không?
- Muội còn hỏi hắn làm gì? Ngày tân hôn hắn bỏ muội lại chạy mất, muội còn hỏi làm gì hả?
Dương Thiền khẽ cúi đầu, ngơ ngác chớp chớp mắt, nước mắt lại rơi từng giọt:
- Trước khi thành thân, muội đã biết hắn là như thế rồi, hắn chỉ một lòng với "Tước Nhi" của hắn... Là muội tự chuốc lấy. Giúp muội hỏi thăm một chút, xem hắn có ổn không...
Dương Tiễn chậm rãi quay mặt đi:
- Ta sẽ cố.
Dứt lời, y bước ra bên ngoài, trông thấy Hao Thiên Khuyển và Ngạo Thiên Ưng vẫn đứng trông chừng ở ngoài cửa thì nói khẽ:
- Các ngươi trông chừng muội ấy, nhớ là không để muội ấy biết tình huống của con khỉ kia.
- Rõ.
. . .
Địa Phủ.
Trên bầu trời, Kim Cương trác không ngừng bay qua lại, không ngừng đánh về phía chiến trận do các thiên tướng hội tụ thành, tạo ra những tiếng vang như sấm.
Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng vàng chớp động liên tục, cũng không ngừng va chạm.
- Chủ vị phía Đông Nam lùi vào trong, số mười một bổ khuyết!
- Phụ vị phía Tây Nam bên trái thay người, đổi với phụ vị phía Đông Bắc! Nhanh!
- Linh Huyền bên trái thay cho Thanh Long!
Trong chấn động kịch liệt, thiên tướng vừa cạn kiệt linh lực sẽ trốn ra sau điều tức, vị trí cũ lập tức có thiên tướng khác bổ sung.
Tất cả thiên tướng đều tập trung tinh thần quan sát cường địch trước mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Sau trăm lần điều chỉnh liên tục, chiến trận phức tạp do mấy trăm thiên tướng tạo thành cuối cùng đã chống được.
Mặc cho Khỉ Đá tấn công thế nào cũng chỉ phí công.
Thoáng ngẩng đầu nhìn vòng xoáy hội tụ trên bầu trời một cái, lại liếc nhìn con khỉ vẫn không ngừng hút linh lực kia, Thiên Bồng thấp giọng hỏi:
- Hắn đang thu nạp linh lực, chuyện gì đây?
- Thất Xảo Di Vân đan.
- Thất Xảo Di Vân đan của Thông Thiên Giáo Chủ?
- Đúng.
Trấn Nguyên Tử gật gật đầu.
Thiên Bồng chợt cười nhạt:
- Thất Xảo Di Vân đan của Thông Thiên Giáo Chủ, Kim Cương trác của Thái Thượng Lão Quân, đồ đệ của Tu Bồ Đề, ha ha ha ha... Xem ra, Lý Thiên Vương nói chẳng hề sai, đây căn bản là trò chơi của đám đại năng. Cũng khó trách bệ hạ phải e sợ. Chỉ thương sáu mươi vạn tướng sĩ thủy quân Thiên Hà ta...
Trấn Nguyên Tử im lặng không nói, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Vạn Thọ đại tiên còn có thể đuổi kịp chúng ta không?
Trấn Nguyên Tử tự bắt mạch cho mình, hơi nhắm mắt, thấp giọng nói:
- Không có chuyện gì.
- Vậy kế tiếp xin mời theo sát.
Thiên Bồng chỉ Đinh Ba trong tay, toàn bộ chiến trận đều động.
- Ngươi muốn làm gì? Yêu tướng Hoa Quả Sơn hẳn sẽ nhanh chóng tới đây. Lão phu khuyên ngươi nên lập tức trở về Thiên Đình đi. Dù sao yêu hầu này không phá được Nam Thiên Môn, chỉ cần cố thủ bên trong là không có gì đáng lo.
- Vạn Thọ đại tiên chẳng phải quá coi thường Thiên Bồng rồi sao?
Thiên Bồng bấm hai tay, hơn mười tia sáng phân tán đến các vị trí trong chiến trận. Các thiên tướng lập tức dựa theo hiệu lệnh của y, điều chỉnh lại vị trí.
- Nếu đã tới rồi, không thể dễ dàng buông tha cơ hội này. Nếu không, chẳng phải uổng phí hương hỏa phàm gian?
- Cơ hội?
- Lấy tốc độ nhanh nhất, tiến lên!
- Rõ ~!
Lời chưa dứt, chiến trận đã lại đỡ một đòn mãnh liệt của Khỉ Đá.
Thiên Bồng cầm Cửu Xỉ Đinh Ba đứng ngay giữa. Trấn Nguyên Tử cũng vội vàng đi theo.
Bên trong chiến trận, mỗi thiên tướng đều đang điên cuồng phóng ra linh lực. Linh lực này lơ lửng giữa không trung, tạo thành một tấm thuẫn khổng lồ mờ sáng, bao phủ tất cả mọi người trong đó.
- Tên đầu heo này muốn làm gì?
Khỉ Đá hơi giật mình. Chờ hắn định thần lại, chiến trận kia đã di chuyển tới sát gần Sinh Tử điện.
- Móa nó, hắn muốn tử thủ Sinh Tử điện!
- Chỉ cần cắt đứt con đường tiêu trừ lệ khí của hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ thất bại.
Thiên Bồng nói.
Trấn Nguyên Tử vuốt râu dài, lặng yên nhìn đòn bất ngờ của Thiên Bồng "tặng" cho Khỉ Đá, bật cười:
- Gặp nguy không loạn, hữu dũng hữu mưu, thật đúng là... đại tướng.
Bên trong đám thiên tướng, có một người cầm một tấm gương đồng lớn chừng lòng bàn tay chiếu ra ánh sáng trắng đang không ngừng quét xung quanh.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, một vị thiên tướng đưa gương đồng cho Lý Tịnh.
- Đây là ý gì?
Na Tra ở bên cạnh vội hỏi.
- Muốn chúng ta tận mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu, nếu như chiếm ưu thế thì hy vọng chúng ta lập tức ra tay tiếp viện.
Lý Tịnh cau chặt mày, nói:
- Có điều không ngờ hắn lại nghĩ được chiêu này, không chừng có thể thắng.
Thoáng trầm mặc, Lý Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thiên Bồng này... Hy vọng lần này hắn sẽ có kết quả tốt. Phục chế một phần dâng lên bệ hạ, để bệ hạ cũng nhìn đi.
- Rõ.
Na Tra lẳng lặng nhìn tất cả qua gương đồng, thấp giọng thở dài:
- Người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Chỉ hy vọng hắn không chết quá thảm là tốt rồi.
Đối với thiên tướng mà nói, chỉ cần đừng mất mạng thì chiến công hay thắng bại đều không quá quan trọng. Thế nhưng Thiên Bồng lại không bỏ xuống được.
Nghĩ tới đây, Na Tra lại đưa tay sờ sờ bức thư giấu trên người.
Thư này, là có người nhờ Na Tra, một khi Thiên Bồng cùng đường thì dùng để cứu y. Hy vọng sẽ không có ngày phải dùng tới nó...
. . .
Địa Phủ.
Toàn bộ Sinh Tử điện đã chìm trong tro bụi, nhưng sổ Sinh Tử cùng với ghi chép trong đó lại chẳng gặp tổn hao gì. Chiến trận do thiên tướng tụ thành đã bao phủ tất cả bên trong.
Hai mắt của Khỉ Đá đã biến thành màu đỏ sậm. Hắn xuất Pháp Thiên Tượng Địa, hóa thành người khổng lồ ba đầu sáu tay cao tới trăm trượng, lại vận toàn lực vung ba cột trụ lớn, không ngừng đập lên chiến trận.
Chiến trận rung lắc điên cuồng. Không chỉ là chiến trận, toàn bộ mặt đất cũng đang rung lắc điên cuồng.
Lấy Sinh Tử điện làm trung tâm, mặt đất không ngừng nứt nẻ như rễ cây, vết nứt lan khắp bốn phía. Cát bụi bốc lên mù mịt, rồi lại nhanh chóng bị thổi tan.
Sóng xung kích mãnh liệt quét phá tất cả.
Trong tiếng rít gào kinh thiên động địa, Khỉ Đá đã hoàn toàn biến thành một con dã thú. Hổ khẩu của hắn bật máu, mang lại kết quả là thiên tướng liên tiếp thối lui, Thiên Bồng thì phun một ngụm máu tươi, toàn bộ chiến trận cũng co rút.
Ba trăm đánh với một, nhưng đối phương đã sớm lên cấp đại năng hàng đầu thế gian, còn có linh lực vô cùng vô tận, bọn họ làm sao có thể kiên trì mãi được?
Nhưng vào lúc này, một luồng linh lực cường đại bỗng hòa nhập vào chiến trận. Tức thì, chiến trận đang co rút lại gượng được, còn có xu hướng hơi khuếch trương.
Khỉ Đá bị ép trở lui.
Chậm rãi quay đầu, Thiên Bồng trông thấy Trấn Nguyên Tử đang điểm hai ngón tay lên lưng y, phát ra linh lực làm mái tóc của y không gió mà bay, dựng cả lên.
- Lão phu còn thừa lại một ít linh lực, góp chút sức lực, hẳn không có vấn đề gì chứ?
Nói xong, Trấn Nguyên Tử lại phóng ra Địa Thư, trên đó đã xuất hiện những hàng chữ màu vàng đồng nhỏ như kiến.
Mi tâm của chúng tướng đều hiện ra một chữ "Thủ".
Trong chiến trận, mối nối linh lực của chúng tướng được sửa sang lại, bày bố ra một loại đường vân chưa từng gặp.
- Đây là tác phẩm gần đây của lão phu, hẳn có thể mạnh hơn chiến trận của Thiên Đình một chút.
Trấn Nguyên Tử thản nhiên nói.
Ông ta lại phất tay một cái, vô số đan dược từ trong tay áo bay tới trước mặt chúng tướng. Chúng tướng đều ngơ ngẩn.
- Linh lực cạn kiệt thì nuốt vào.
Giọng của Trấn Nguyên Tử vang lên bên tai chúng tướng.
- Rõ...
Các thiên tướng ngơ ngác gật đầu.
Những đan dược này đều từ những linh dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, là chí bảo tu hành, nhưng ở đây lại được phân phát như củ cải trắng, cũng không quản nó có công hiệu gì khác, đều chỉ hướng tới một mục đích là thêm linh lực như tạp đan?
- Tạ Vạn Thọ đại tiên.
Thiên Bồng thấp giọng nói.
- Tạ với không tạ cái gì?
Trấn Nguyên Tử che ngực cười khan nói:
- Cái mạng ngươi cứu cho lão phu, chẳng lẽ không có giá trị vậy sao? Huống chi các ngươi chết thì lão phu cũng không sống được.
Thời khắc nguy cấp, Thiên Bồng không nhiều lời nữa. Hắn yên lặng gật gật đầu, xoay người tiếp tục chỉ huy chiến trận:
- Chúng nghe lệnh ~! Đẩy yêu hầu lui lại!
- Rõ ~!
Có ngoại viện mạnh mẽ, toàn bộ chiến trận nháy mắt trở nên kiên cố không phá vỡ nổi.
. . .
Trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân vẫn ngơ ngác ngồi nhìn đá Thiên Đạo không ngừng rung lắc rơi xuống bụi đá, phần áo trước ngực đã dính đầy máu.
Vào lúc này, đá Thiên Đạo đã vỡ thành mười hai phần, còn vết nứt lại càng vô số.
. . .
Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn bấm tay tính toán, cười cười nói:
- Thắng bại đã phân.
Ông ta xuất ra một cái đồng hồ cát nhỏ, đặt lên trên bàn cờ trống trơn.
Hạt cát chậm rãi chảy từ trên xuống.
- Đây là ý gì?
Thông Thiên Giáo Chủ hỏi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Đồng hồ cát hết là lúc yêu hầu kia mất mạng. Thiên đạo đã bị phá, chúng ta cũng có thể tính toán làm sao diệt hết yêu nghiệt Hoa Quả Sơn, để tất cả khôi phục quỹ đạo.
. . .
Bất kể Khỉ Đá tấn công mạnh mẽ thế nào, tấm thuẫn do linh lực tụ thành kia vẫn từ từ ép về phía hắn.
- Thiên Đình... Đại năng... Ha ha ha ha.Ta phải khiến toàn bộ các người hồn phi phách tán ~! Tất cả chôn cùng đi thôi ~!
Trong tiếng rít gào, hắn bỏ lại Kim Cô bổng, mọc thêm hai cái đầu, bốn cái tay, lao tới ôm chặt lấy tấm thuẫn kia.
Trong ánh sáng chói mắt, lớp lông trên tay, trên mặt, trước ngực hắn đều bị đốt sạch, làn da cháy đen, khói trắng bốc lên, lại bị cuồng phong thổi tan.
Hai chân hắn đạp sâu vào lòng đất, ước chừng sâu tới mười trượng, lưu lại dấu vết thật dài. Đất đá bị kéo theo ở gót chân đã chất đống cao như núi.
Hắn lại không hề ngừng chống đỡ.
Tấm thuẫn như một ngọn núi lớn, lại bị hắn đẩy ngược về. Ngay tiếp theo, nền đá của Sinh Tử điện bắt đầu nứt nẻ, vỡ tan.
Hai mắt hắn bắt đầu ánh lên sắc đỏ, biến thành màu đỏ sẫm. Khóe miệng nhếch sâu lộ răng nanh trở nên dữ tợn khác thường.
- Các ngươi, ai cũng không thể đánh bại ta! Cho dù chết, ta cũng muốn kéo các ngươi cùng chết! Ha ha ha ha!
Hắn hoàn toàn không thấy đau đớn, điên cuồng dùng trán đỡ lấy tấm thuẫn.
Da lông trên người không ngừng bị đốt cháy rồi lại phục hồi, lặp lại liên tiếp.
Tiếng rít gào khàn giọng, khuôn mặt giống như ác quỷ kia, để một đám thiên tướng lạnh cả người.
Thiên Bồng cũng ngẩn ra.
- Lệ khí quá liều, hắn sắp không chịu nổi rồi!
Trấn Nguyên Tử ở đằng sau quát.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trên Linh Tiêu bảo điện, một đám tiên gia đều ngây dại.
Bọn họ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh tượng trong gương, thở mạnh cũng không dám.
Tay của Ngọc Đế run lên, làm đổ chiếc chén lưu ly trên bàn, lại chẳng hề hay biết.
. . .
Nam Thiên Môn, Lý Tịnh lẳng lặng nắm lấy Linh Lung bảo tháp, ngơ ngác nhìn, mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương chảy xuống.
- Phụ thân, chúng ta còn không xuất kích sao?
Na Tra thấp giọng hỏi.
Lý Tịnh đang định mở miệng, lại chợt giật mình, ánh mắt nhìn tới một góc khuất bên trong gương đồng kia.
. . .
Trong giằng co, từ chân trời chợt lóe những ánh hào quang.
- Cái gì thế?
- Không xong, là yêu tướng Hoa Quả Sơn!
- Không cần để ý đến chúng, chúng không làm gì được chúng ta đâu. Chỉ cần đánh bại yêu hầu, chúng ta sẽ thắng!
Thiên Bồng quát lên.
Trong nháy mắt, những áo hào quang kia đã dừng lại. Người đến mở to mắt, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Là chúng tướng Hoa Quả Sơn gồm Cửu Đầu Trùng, Ngưu Ma Vương, Đoản Chủy, Mi Hầu Vương v.v...
- Đại Thánh gia...
- Cút ~! Nhân lúc ta còn lý trí ~ lập tức chạy về Hoa Quả Sơn đi!
Khỉ Đá gào khàn cả giọng.
Chúng yêu tướng hơi lùi lại, không dám tiến gần hơn.
Sáu cánh tay kia càng lúc càng phình to, thậm chí da cũng nứt rách.
Khỉ Đá gào thét, mười ngón tay bấm chặt vào trong thuẫn, đẩy cả thuẫn lẫn Sinh Tử điện lùi về sau.
Linh khí vẫn không ngừng rót vào cơ thể hắn. Đôi mắt kia đã sắp hoàn toàn hóa thành màu đỏ.
- Ta muốn giết các ngươi... Giết hết đám khốn khiếp các ngươi! Dám đùa ta... Ha ha ha ha, chỉ cần ta sống, chỉ cần ta sống... Các ngươi đừng mong có kẻ nào sống sót ~!
- Con khỉ này hoàn toàn điên rồi.
Thiên Bồng cắn răng, cố gắng chống đỡ.
- Đi nhanh lên.
Bằng Ma Vương kéo Đoản Chủy.
- Thế nhưng...
- Đại Thánh gia mất đi lý trí, tất cả chúng ta đều mất mạng! Đi nhanh lên ~!
Sư Đà Vương đã xoay người bay về trước.
- Đi thôi.
Cửu Đầu Trùng kéo Đoản Chủy, khẽ nói:
- Chúng ta không đối phó được chiến trận này, vạn nhất mất đi ý chí, tất cả chúng ta đều chết vô ích.
Những yêu tướng còn lại cũng đã do dự.
Ngơ ngác nhìn Khỉ Đá, cuối cùng, Đoản Chủy đành hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, hiệu lệnh rút quân.
Thế cục trước mắt, đã không phải bọn họ có thể nghịch chuyển được rồi.
Lúc này, sức mạnh của Khỉ Đá vẫn tiếp tục tăng lên, thiên tướng trong chiến trận kia càng phải thay đổi nhanh hơn. Hộ thuẫn không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối, muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
. . .
Trong Di La cung, cát đã chảy xuống hơn một nửa.
Nhị Thanh lặng yên, mặt không thay đổi nhìn đồng hồ cát.
. . .
Địa Phủ, theo linh khí rót vào, sức mạnh của Khỉ Đá điên cuồng tăng lên.
- Hắn... đã đột phá đến đến Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên trung kỳ rồi... Đan dược kia quá mạnh mẽ.
Trong chiến trận, tất cả thiên tướng, gồm cả Thiên Bồng và Trấn Nguyên Tử đều dùng hết toàn lực chống đã, thế nhưng chiến trận vẫn lung lay sắp sập.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, lão cửu đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa.
- Đứng lại!
Tu Bồ Đề đứng lên, quát:
- Cho dù ngươi đi cũng có ích gì? Chỉ bằng tu vi của ngươi, có thể xoay chuyển càn khôn chắc?
Lão cửu xoay người lại, quỳ xuống:
- Sư phụ! Ngộ Không sư đệ làm sao có thể đối phó đồng thời Trấn Nguyên Tử cùng mấy trăm thiên tướng. Chậm nữa sẽ không kịp! Bây giờ đi, có lẽ...
- Có được hay không, không cần ngươi quan tâm!
Tu Bồ Đề phẩy tay áo nói.
Đám sư huynh đệ đều ngơ ngác nhìn Tu Bồ Đề. Ai nấy nắm chặt nắm tay, chỉ riêng Thanh Phong Tử vẫn ngồi yên như mất hồn từ đầu.
. . .
Cát trong đồng hồ đã không còn lại mấy.
. . .
Khỉ Đá ngửa đầu, điên cuồng gào thét.
Âm thanh kia lớn tới mức truyền khắp mọi ngõ ngách của Địa Phủ.
Toàn bộ chiến trận, cộng thêm nền Sinh Tử điện đã bị đẩy về sau hơn trăm trượng, lưu lại dấu vết thật lớn trên mặt đất.
Vị trí sau cùng là nhóm thiên tướng mới vừa thay, nhưng cũng đã không chịu nổi, miệng đầy máu tươi.
Ở giữa, Thiên Bồng đã là nỏ mạnh hết đà. Pháp trận sắp sụp xuống rồi.
. . .
Chút cát sau cùng đã bắt đầu rơi xuống.
Nhị Thanh cùng khẽ nở nụ cười.
. . .
Toàn thân Khỉ Đá căng cứng, trái tim kia giống như bị trúng một đòn thật mạnh. Trong một tích tắc, mọi thứ trước mắt hắn đều biến thành mơ mơ hồ hồ, tai ù đặc.
. . .
Trong đình viện, Dương Thiền ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn bóng đêm vĩnh hằng được tạo thành bởi người mình thương.
. . .
Trong Tề Thiên cung, Dĩ Tố tóm cổ áo Đoản Chủy, gào lên:
- Bởi vì Đại Thánh gia bảo các ngươi trở về, nên các ngươi trở về cả à ~?
- Ở lại trong tình huống đó thì chúng ta đều phải chết!
Cửu Đầu Trùng quát lên.
- Nếu Đại Thánh gia có chuyện, ngươi nghĩ chúng ta có thể sống sao?
Dĩ Tố rút kiếm chỉ thẳng cổ của Cửu Đầu Trùng:
- Xuất binh, ngay lập tức xuất binh!
Trong đại điện, chúng tướng đều ngây dại.
. . .
Khỉ Đá lùi một bước về sau, lắc mạnh đầu, không ngừng chớp mắt.
Trong đầu hắn đang có vô số hình ảnh đan xen. Đó là tất cả những hung hiểm hắn đã trải qua từ khi có mặt ở thế giới này cùng với tất cả đau khổ. Mọi thứ đang lặp lại trong đầu hắn.
Vô số vong hồn gào thét, lẩm bẩm bên tai hắn. Vô số mãnh thú rít gào trong lồng ngực hắn.
Hắn khẽ run, lại lùi từng bước về sau.
Đám thiên tướng ngơ ngác.
Thiên Bồng kinh ngạc nhìn Khỉ Đá.
Trấn Nguyên Tử mở to hai mắt.
Cánh tay nắm gương đồng của Lý Tịnh run lên.
Ngọc Đế đứng dậy khỏi long ỷ.
Nhị Thanh vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm đồng hồ cát.
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân nhìn đá Thiên Đạo, chậm rãi bật cười, chân mày nhăn tít thành hình chữ bát (八).
- Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Thái Thượng vừa dứt câu này, nơi Địa Phủ, đồng tử trong mắt Khỉ Đá co lại.
Hình ảnh trong đầu hắn dừng lại ở giây phút Phong Linh phiêu tán. Phong Linh, Tước Nhi, thi thể lẫn lộn xương lông trên mặt đất...
- Ta muốn... giết đám... khốn khiếp các ngươi... đám khốn các ngươi...
Cái miệng đầy răng nanh mở lớn kia đầy nước dãi, chảy tong tỏng trên mặt đất.
Hắn khẽ run, ôm đầu, cố kéo lại thần trí muốn tán loạn, từ từ nhìn phía chiến trận kia.
Hai tròng mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen, giống như là vực sâu, nuốt tất cả ánh sáng.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề vuốt râu dài, chậm rãi ngẩng đầu.
Trong Di La cung, Nhị Thanh không khỏi ngẩn người.
Ngọc Đế ngồi phịch xuống long ỷ.
Lý Tịnh mở to hai mắt nhìn.
Đám thiên tướng không tự chủ được hơi lùi.
Trấn Nguyên Tử bất đắc dĩ nhắm hai mắt:
- Thiên ý như thế sao.
Thiên Bồng lau máu ở khóe miệng, mặt không đổi sắc nắm chặt Cửu Xỉ Đinh Ba.
Ngay sau đó, cuồng phong lại nổi lên, Khỉ Đá gào thét vọt tới chiến trận.
Trong khuê phòng, Dương Thiền ngồi ngơ ngác.
- Hắn... Giờ thế nào?
- Không biết.
Dương Tiễn đang đứng bên cửa sổ đáp.
- Có thể giúp muội hỏi không?
- Muội còn hỏi hắn làm gì? Ngày tân hôn hắn bỏ muội lại chạy mất, muội còn hỏi làm gì hả?
Dương Thiền khẽ cúi đầu, ngơ ngác chớp chớp mắt, nước mắt lại rơi từng giọt:
- Trước khi thành thân, muội đã biết hắn là như thế rồi, hắn chỉ một lòng với "Tước Nhi" của hắn... Là muội tự chuốc lấy. Giúp muội hỏi thăm một chút, xem hắn có ổn không...
Dương Tiễn chậm rãi quay mặt đi:
- Ta sẽ cố.
Dứt lời, y bước ra bên ngoài, trông thấy Hao Thiên Khuyển và Ngạo Thiên Ưng vẫn đứng trông chừng ở ngoài cửa thì nói khẽ:
- Các ngươi trông chừng muội ấy, nhớ là không để muội ấy biết tình huống của con khỉ kia.
- Rõ.
. . .
Địa Phủ.
Trên bầu trời, Kim Cương trác không ngừng bay qua lại, không ngừng đánh về phía chiến trận do các thiên tướng hội tụ thành, tạo ra những tiếng vang như sấm.
Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng vàng chớp động liên tục, cũng không ngừng va chạm.
- Chủ vị phía Đông Nam lùi vào trong, số mười một bổ khuyết!
- Phụ vị phía Tây Nam bên trái thay người, đổi với phụ vị phía Đông Bắc! Nhanh!
- Linh Huyền bên trái thay cho Thanh Long!
Trong chấn động kịch liệt, thiên tướng vừa cạn kiệt linh lực sẽ trốn ra sau điều tức, vị trí cũ lập tức có thiên tướng khác bổ sung.
Tất cả thiên tướng đều tập trung tinh thần quan sát cường địch trước mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Sau trăm lần điều chỉnh liên tục, chiến trận phức tạp do mấy trăm thiên tướng tạo thành cuối cùng đã chống được.
Mặc cho Khỉ Đá tấn công thế nào cũng chỉ phí công.
Thoáng ngẩng đầu nhìn vòng xoáy hội tụ trên bầu trời một cái, lại liếc nhìn con khỉ vẫn không ngừng hút linh lực kia, Thiên Bồng thấp giọng hỏi:
- Hắn đang thu nạp linh lực, chuyện gì đây?
- Thất Xảo Di Vân đan.
- Thất Xảo Di Vân đan của Thông Thiên Giáo Chủ?
- Đúng.
Trấn Nguyên Tử gật gật đầu.
Thiên Bồng chợt cười nhạt:
- Thất Xảo Di Vân đan của Thông Thiên Giáo Chủ, Kim Cương trác của Thái Thượng Lão Quân, đồ đệ của Tu Bồ Đề, ha ha ha ha... Xem ra, Lý Thiên Vương nói chẳng hề sai, đây căn bản là trò chơi của đám đại năng. Cũng khó trách bệ hạ phải e sợ. Chỉ thương sáu mươi vạn tướng sĩ thủy quân Thiên Hà ta...
Trấn Nguyên Tử im lặng không nói, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Vạn Thọ đại tiên còn có thể đuổi kịp chúng ta không?
Trấn Nguyên Tử tự bắt mạch cho mình, hơi nhắm mắt, thấp giọng nói:
- Không có chuyện gì.
- Vậy kế tiếp xin mời theo sát.
Thiên Bồng chỉ Đinh Ba trong tay, toàn bộ chiến trận đều động.
- Ngươi muốn làm gì? Yêu tướng Hoa Quả Sơn hẳn sẽ nhanh chóng tới đây. Lão phu khuyên ngươi nên lập tức trở về Thiên Đình đi. Dù sao yêu hầu này không phá được Nam Thiên Môn, chỉ cần cố thủ bên trong là không có gì đáng lo.
- Vạn Thọ đại tiên chẳng phải quá coi thường Thiên Bồng rồi sao?
Thiên Bồng bấm hai tay, hơn mười tia sáng phân tán đến các vị trí trong chiến trận. Các thiên tướng lập tức dựa theo hiệu lệnh của y, điều chỉnh lại vị trí.
- Nếu đã tới rồi, không thể dễ dàng buông tha cơ hội này. Nếu không, chẳng phải uổng phí hương hỏa phàm gian?
- Cơ hội?
- Lấy tốc độ nhanh nhất, tiến lên!
- Rõ ~!
Lời chưa dứt, chiến trận đã lại đỡ một đòn mãnh liệt của Khỉ Đá.
Thiên Bồng cầm Cửu Xỉ Đinh Ba đứng ngay giữa. Trấn Nguyên Tử cũng vội vàng đi theo.
Bên trong chiến trận, mỗi thiên tướng đều đang điên cuồng phóng ra linh lực. Linh lực này lơ lửng giữa không trung, tạo thành một tấm thuẫn khổng lồ mờ sáng, bao phủ tất cả mọi người trong đó.
- Tên đầu heo này muốn làm gì?
Khỉ Đá hơi giật mình. Chờ hắn định thần lại, chiến trận kia đã di chuyển tới sát gần Sinh Tử điện.
- Móa nó, hắn muốn tử thủ Sinh Tử điện!
- Chỉ cần cắt đứt con đường tiêu trừ lệ khí của hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ thất bại.
Thiên Bồng nói.
Trấn Nguyên Tử vuốt râu dài, lặng yên nhìn đòn bất ngờ của Thiên Bồng "tặng" cho Khỉ Đá, bật cười:
- Gặp nguy không loạn, hữu dũng hữu mưu, thật đúng là... đại tướng.
Bên trong đám thiên tướng, có một người cầm một tấm gương đồng lớn chừng lòng bàn tay chiếu ra ánh sáng trắng đang không ngừng quét xung quanh.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, một vị thiên tướng đưa gương đồng cho Lý Tịnh.
- Đây là ý gì?
Na Tra ở bên cạnh vội hỏi.
- Muốn chúng ta tận mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu, nếu như chiếm ưu thế thì hy vọng chúng ta lập tức ra tay tiếp viện.
Lý Tịnh cau chặt mày, nói:
- Có điều không ngờ hắn lại nghĩ được chiêu này, không chừng có thể thắng.
Thoáng trầm mặc, Lý Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thiên Bồng này... Hy vọng lần này hắn sẽ có kết quả tốt. Phục chế một phần dâng lên bệ hạ, để bệ hạ cũng nhìn đi.
- Rõ.
Na Tra lẳng lặng nhìn tất cả qua gương đồng, thấp giọng thở dài:
- Người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Chỉ hy vọng hắn không chết quá thảm là tốt rồi.
Đối với thiên tướng mà nói, chỉ cần đừng mất mạng thì chiến công hay thắng bại đều không quá quan trọng. Thế nhưng Thiên Bồng lại không bỏ xuống được.
Nghĩ tới đây, Na Tra lại đưa tay sờ sờ bức thư giấu trên người.
Thư này, là có người nhờ Na Tra, một khi Thiên Bồng cùng đường thì dùng để cứu y. Hy vọng sẽ không có ngày phải dùng tới nó...
. . .
Địa Phủ.
Toàn bộ Sinh Tử điện đã chìm trong tro bụi, nhưng sổ Sinh Tử cùng với ghi chép trong đó lại chẳng gặp tổn hao gì. Chiến trận do thiên tướng tụ thành đã bao phủ tất cả bên trong.
Hai mắt của Khỉ Đá đã biến thành màu đỏ sậm. Hắn xuất Pháp Thiên Tượng Địa, hóa thành người khổng lồ ba đầu sáu tay cao tới trăm trượng, lại vận toàn lực vung ba cột trụ lớn, không ngừng đập lên chiến trận.
Chiến trận rung lắc điên cuồng. Không chỉ là chiến trận, toàn bộ mặt đất cũng đang rung lắc điên cuồng.
Lấy Sinh Tử điện làm trung tâm, mặt đất không ngừng nứt nẻ như rễ cây, vết nứt lan khắp bốn phía. Cát bụi bốc lên mù mịt, rồi lại nhanh chóng bị thổi tan.
Sóng xung kích mãnh liệt quét phá tất cả.
Trong tiếng rít gào kinh thiên động địa, Khỉ Đá đã hoàn toàn biến thành một con dã thú. Hổ khẩu của hắn bật máu, mang lại kết quả là thiên tướng liên tiếp thối lui, Thiên Bồng thì phun một ngụm máu tươi, toàn bộ chiến trận cũng co rút.
Ba trăm đánh với một, nhưng đối phương đã sớm lên cấp đại năng hàng đầu thế gian, còn có linh lực vô cùng vô tận, bọn họ làm sao có thể kiên trì mãi được?
Nhưng vào lúc này, một luồng linh lực cường đại bỗng hòa nhập vào chiến trận. Tức thì, chiến trận đang co rút lại gượng được, còn có xu hướng hơi khuếch trương.
Khỉ Đá bị ép trở lui.
Chậm rãi quay đầu, Thiên Bồng trông thấy Trấn Nguyên Tử đang điểm hai ngón tay lên lưng y, phát ra linh lực làm mái tóc của y không gió mà bay, dựng cả lên.
- Lão phu còn thừa lại một ít linh lực, góp chút sức lực, hẳn không có vấn đề gì chứ?
Nói xong, Trấn Nguyên Tử lại phóng ra Địa Thư, trên đó đã xuất hiện những hàng chữ màu vàng đồng nhỏ như kiến.
Mi tâm của chúng tướng đều hiện ra một chữ "Thủ".
Trong chiến trận, mối nối linh lực của chúng tướng được sửa sang lại, bày bố ra một loại đường vân chưa từng gặp.
- Đây là tác phẩm gần đây của lão phu, hẳn có thể mạnh hơn chiến trận của Thiên Đình một chút.
Trấn Nguyên Tử thản nhiên nói.
Ông ta lại phất tay một cái, vô số đan dược từ trong tay áo bay tới trước mặt chúng tướng. Chúng tướng đều ngơ ngẩn.
- Linh lực cạn kiệt thì nuốt vào.
Giọng của Trấn Nguyên Tử vang lên bên tai chúng tướng.
- Rõ...
Các thiên tướng ngơ ngác gật đầu.
Những đan dược này đều từ những linh dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, là chí bảo tu hành, nhưng ở đây lại được phân phát như củ cải trắng, cũng không quản nó có công hiệu gì khác, đều chỉ hướng tới một mục đích là thêm linh lực như tạp đan?
- Tạ Vạn Thọ đại tiên.
Thiên Bồng thấp giọng nói.
- Tạ với không tạ cái gì?
Trấn Nguyên Tử che ngực cười khan nói:
- Cái mạng ngươi cứu cho lão phu, chẳng lẽ không có giá trị vậy sao? Huống chi các ngươi chết thì lão phu cũng không sống được.
Thời khắc nguy cấp, Thiên Bồng không nhiều lời nữa. Hắn yên lặng gật gật đầu, xoay người tiếp tục chỉ huy chiến trận:
- Chúng nghe lệnh ~! Đẩy yêu hầu lui lại!
- Rõ ~!
Có ngoại viện mạnh mẽ, toàn bộ chiến trận nháy mắt trở nên kiên cố không phá vỡ nổi.
. . .
Trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân vẫn ngơ ngác ngồi nhìn đá Thiên Đạo không ngừng rung lắc rơi xuống bụi đá, phần áo trước ngực đã dính đầy máu.
Vào lúc này, đá Thiên Đạo đã vỡ thành mười hai phần, còn vết nứt lại càng vô số.
. . .
Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn bấm tay tính toán, cười cười nói:
- Thắng bại đã phân.
Ông ta xuất ra một cái đồng hồ cát nhỏ, đặt lên trên bàn cờ trống trơn.
Hạt cát chậm rãi chảy từ trên xuống.
- Đây là ý gì?
Thông Thiên Giáo Chủ hỏi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Đồng hồ cát hết là lúc yêu hầu kia mất mạng. Thiên đạo đã bị phá, chúng ta cũng có thể tính toán làm sao diệt hết yêu nghiệt Hoa Quả Sơn, để tất cả khôi phục quỹ đạo.
. . .
Bất kể Khỉ Đá tấn công mạnh mẽ thế nào, tấm thuẫn do linh lực tụ thành kia vẫn từ từ ép về phía hắn.
- Thiên Đình... Đại năng... Ha ha ha ha.Ta phải khiến toàn bộ các người hồn phi phách tán ~! Tất cả chôn cùng đi thôi ~!
Trong tiếng rít gào, hắn bỏ lại Kim Cô bổng, mọc thêm hai cái đầu, bốn cái tay, lao tới ôm chặt lấy tấm thuẫn kia.
Trong ánh sáng chói mắt, lớp lông trên tay, trên mặt, trước ngực hắn đều bị đốt sạch, làn da cháy đen, khói trắng bốc lên, lại bị cuồng phong thổi tan.
Hai chân hắn đạp sâu vào lòng đất, ước chừng sâu tới mười trượng, lưu lại dấu vết thật dài. Đất đá bị kéo theo ở gót chân đã chất đống cao như núi.
Hắn lại không hề ngừng chống đỡ.
Tấm thuẫn như một ngọn núi lớn, lại bị hắn đẩy ngược về. Ngay tiếp theo, nền đá của Sinh Tử điện bắt đầu nứt nẻ, vỡ tan.
Hai mắt hắn bắt đầu ánh lên sắc đỏ, biến thành màu đỏ sẫm. Khóe miệng nhếch sâu lộ răng nanh trở nên dữ tợn khác thường.
- Các ngươi, ai cũng không thể đánh bại ta! Cho dù chết, ta cũng muốn kéo các ngươi cùng chết! Ha ha ha ha!
Hắn hoàn toàn không thấy đau đớn, điên cuồng dùng trán đỡ lấy tấm thuẫn.
Da lông trên người không ngừng bị đốt cháy rồi lại phục hồi, lặp lại liên tiếp.
Tiếng rít gào khàn giọng, khuôn mặt giống như ác quỷ kia, để một đám thiên tướng lạnh cả người.
Thiên Bồng cũng ngẩn ra.
- Lệ khí quá liều, hắn sắp không chịu nổi rồi!
Trấn Nguyên Tử ở đằng sau quát.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trên Linh Tiêu bảo điện, một đám tiên gia đều ngây dại.
Bọn họ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh tượng trong gương, thở mạnh cũng không dám.
Tay của Ngọc Đế run lên, làm đổ chiếc chén lưu ly trên bàn, lại chẳng hề hay biết.
. . .
Nam Thiên Môn, Lý Tịnh lẳng lặng nắm lấy Linh Lung bảo tháp, ngơ ngác nhìn, mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương chảy xuống.
- Phụ thân, chúng ta còn không xuất kích sao?
Na Tra thấp giọng hỏi.
Lý Tịnh đang định mở miệng, lại chợt giật mình, ánh mắt nhìn tới một góc khuất bên trong gương đồng kia.
. . .
Trong giằng co, từ chân trời chợt lóe những ánh hào quang.
- Cái gì thế?
- Không xong, là yêu tướng Hoa Quả Sơn!
- Không cần để ý đến chúng, chúng không làm gì được chúng ta đâu. Chỉ cần đánh bại yêu hầu, chúng ta sẽ thắng!
Thiên Bồng quát lên.
Trong nháy mắt, những áo hào quang kia đã dừng lại. Người đến mở to mắt, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Là chúng tướng Hoa Quả Sơn gồm Cửu Đầu Trùng, Ngưu Ma Vương, Đoản Chủy, Mi Hầu Vương v.v...
- Đại Thánh gia...
- Cút ~! Nhân lúc ta còn lý trí ~ lập tức chạy về Hoa Quả Sơn đi!
Khỉ Đá gào khàn cả giọng.
Chúng yêu tướng hơi lùi lại, không dám tiến gần hơn.
Sáu cánh tay kia càng lúc càng phình to, thậm chí da cũng nứt rách.
Khỉ Đá gào thét, mười ngón tay bấm chặt vào trong thuẫn, đẩy cả thuẫn lẫn Sinh Tử điện lùi về sau.
Linh khí vẫn không ngừng rót vào cơ thể hắn. Đôi mắt kia đã sắp hoàn toàn hóa thành màu đỏ.
- Ta muốn giết các ngươi... Giết hết đám khốn khiếp các ngươi! Dám đùa ta... Ha ha ha ha, chỉ cần ta sống, chỉ cần ta sống... Các ngươi đừng mong có kẻ nào sống sót ~!
- Con khỉ này hoàn toàn điên rồi.
Thiên Bồng cắn răng, cố gắng chống đỡ.
- Đi nhanh lên.
Bằng Ma Vương kéo Đoản Chủy.
- Thế nhưng...
- Đại Thánh gia mất đi lý trí, tất cả chúng ta đều mất mạng! Đi nhanh lên ~!
Sư Đà Vương đã xoay người bay về trước.
- Đi thôi.
Cửu Đầu Trùng kéo Đoản Chủy, khẽ nói:
- Chúng ta không đối phó được chiến trận này, vạn nhất mất đi ý chí, tất cả chúng ta đều chết vô ích.
Những yêu tướng còn lại cũng đã do dự.
Ngơ ngác nhìn Khỉ Đá, cuối cùng, Đoản Chủy đành hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, hiệu lệnh rút quân.
Thế cục trước mắt, đã không phải bọn họ có thể nghịch chuyển được rồi.
Lúc này, sức mạnh của Khỉ Đá vẫn tiếp tục tăng lên, thiên tướng trong chiến trận kia càng phải thay đổi nhanh hơn. Hộ thuẫn không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối, muốn sụp đổ bất cứ lúc nào.
. . .
Trong Di La cung, cát đã chảy xuống hơn một nửa.
Nhị Thanh lặng yên, mặt không thay đổi nhìn đồng hồ cát.
. . .
Địa Phủ, theo linh khí rót vào, sức mạnh của Khỉ Đá điên cuồng tăng lên.
- Hắn... đã đột phá đến đến Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên trung kỳ rồi... Đan dược kia quá mạnh mẽ.
Trong chiến trận, tất cả thiên tướng, gồm cả Thiên Bồng và Trấn Nguyên Tử đều dùng hết toàn lực chống đã, thế nhưng chiến trận vẫn lung lay sắp sập.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, lão cửu đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa.
- Đứng lại!
Tu Bồ Đề đứng lên, quát:
- Cho dù ngươi đi cũng có ích gì? Chỉ bằng tu vi của ngươi, có thể xoay chuyển càn khôn chắc?
Lão cửu xoay người lại, quỳ xuống:
- Sư phụ! Ngộ Không sư đệ làm sao có thể đối phó đồng thời Trấn Nguyên Tử cùng mấy trăm thiên tướng. Chậm nữa sẽ không kịp! Bây giờ đi, có lẽ...
- Có được hay không, không cần ngươi quan tâm!
Tu Bồ Đề phẩy tay áo nói.
Đám sư huynh đệ đều ngơ ngác nhìn Tu Bồ Đề. Ai nấy nắm chặt nắm tay, chỉ riêng Thanh Phong Tử vẫn ngồi yên như mất hồn từ đầu.
. . .
Cát trong đồng hồ đã không còn lại mấy.
. . .
Khỉ Đá ngửa đầu, điên cuồng gào thét.
Âm thanh kia lớn tới mức truyền khắp mọi ngõ ngách của Địa Phủ.
Toàn bộ chiến trận, cộng thêm nền Sinh Tử điện đã bị đẩy về sau hơn trăm trượng, lưu lại dấu vết thật lớn trên mặt đất.
Vị trí sau cùng là nhóm thiên tướng mới vừa thay, nhưng cũng đã không chịu nổi, miệng đầy máu tươi.
Ở giữa, Thiên Bồng đã là nỏ mạnh hết đà. Pháp trận sắp sụp xuống rồi.
. . .
Chút cát sau cùng đã bắt đầu rơi xuống.
Nhị Thanh cùng khẽ nở nụ cười.
. . .
Toàn thân Khỉ Đá căng cứng, trái tim kia giống như bị trúng một đòn thật mạnh. Trong một tích tắc, mọi thứ trước mắt hắn đều biến thành mơ mơ hồ hồ, tai ù đặc.
. . .
Trong đình viện, Dương Thiền ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn bóng đêm vĩnh hằng được tạo thành bởi người mình thương.
. . .
Trong Tề Thiên cung, Dĩ Tố tóm cổ áo Đoản Chủy, gào lên:
- Bởi vì Đại Thánh gia bảo các ngươi trở về, nên các ngươi trở về cả à ~?
- Ở lại trong tình huống đó thì chúng ta đều phải chết!
Cửu Đầu Trùng quát lên.
- Nếu Đại Thánh gia có chuyện, ngươi nghĩ chúng ta có thể sống sao?
Dĩ Tố rút kiếm chỉ thẳng cổ của Cửu Đầu Trùng:
- Xuất binh, ngay lập tức xuất binh!
Trong đại điện, chúng tướng đều ngây dại.
. . .
Khỉ Đá lùi một bước về sau, lắc mạnh đầu, không ngừng chớp mắt.
Trong đầu hắn đang có vô số hình ảnh đan xen. Đó là tất cả những hung hiểm hắn đã trải qua từ khi có mặt ở thế giới này cùng với tất cả đau khổ. Mọi thứ đang lặp lại trong đầu hắn.
Vô số vong hồn gào thét, lẩm bẩm bên tai hắn. Vô số mãnh thú rít gào trong lồng ngực hắn.
Hắn khẽ run, lại lùi từng bước về sau.
Đám thiên tướng ngơ ngác.
Thiên Bồng kinh ngạc nhìn Khỉ Đá.
Trấn Nguyên Tử mở to hai mắt.
Cánh tay nắm gương đồng của Lý Tịnh run lên.
Ngọc Đế đứng dậy khỏi long ỷ.
Nhị Thanh vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm đồng hồ cát.
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân nhìn đá Thiên Đạo, chậm rãi bật cười, chân mày nhăn tít thành hình chữ bát (八).
- Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Thái Thượng vừa dứt câu này, nơi Địa Phủ, đồng tử trong mắt Khỉ Đá co lại.
Hình ảnh trong đầu hắn dừng lại ở giây phút Phong Linh phiêu tán. Phong Linh, Tước Nhi, thi thể lẫn lộn xương lông trên mặt đất...
- Ta muốn... giết đám... khốn khiếp các ngươi... đám khốn các ngươi...
Cái miệng đầy răng nanh mở lớn kia đầy nước dãi, chảy tong tỏng trên mặt đất.
Hắn khẽ run, ôm đầu, cố kéo lại thần trí muốn tán loạn, từ từ nhìn phía chiến trận kia.
Hai tròng mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen, giống như là vực sâu, nuốt tất cả ánh sáng.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề vuốt râu dài, chậm rãi ngẩng đầu.
Trong Di La cung, Nhị Thanh không khỏi ngẩn người.
Ngọc Đế ngồi phịch xuống long ỷ.
Lý Tịnh mở to hai mắt nhìn.
Đám thiên tướng không tự chủ được hơi lùi.
Trấn Nguyên Tử bất đắc dĩ nhắm hai mắt:
- Thiên ý như thế sao.
Thiên Bồng lau máu ở khóe miệng, mặt không đổi sắc nắm chặt Cửu Xỉ Đinh Ba.
Ngay sau đó, cuồng phong lại nổi lên, Khỉ Đá gào thét vọt tới chiến trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.