Chương 150: Hạt giống
Giáp Ngư Bất Thị Quy
11/02/2020
- Tu hành thật tốt, còn có... làm một ít chuyện mình muốn làm.
Ôm chặt Hành Vân côn vào trong ngực, Khỉ Đá chậm rãi nói.
Ban đêm, sao trời lấp lánh, gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc. Khỉ Đá hơi khom người, khóe miệng run nhè nhẹ, mặt không chút thay đổi.
Do dự hồi lâu, Thanh Vân Tử hỏi:
- Đệ muốn làm gì?
- Một ít chuyện mình muốn làm mà thôi.
Khỉ Đá nhếch miệng nói, rồi lại mím môi, không cười nổi.
- Đệ... tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ đó.
Khỉ Đá ngẩng đầu lên, chớp mắt, cố nặn ra được một khuôn mặt cười:
- Đệ có thể làm việc gì điên rồi chứ?
- Sư huynh biết tình thế bây giờ đối với đệ rất bất lợi, nhưng đệ cũng không nên quá bi quan...
- Không.
Khỉ Đá run rẩy, cắn răng, gượng cười nói:
- Tình thế bây giờ rất có lợi với đệ. Người muốn thuận thiên đạo không dám giết đệ, người muốn phá thiên đạo lại hận không thể khiến đệ càng hung hãn. Bọn họ đều không động được đệ.
Cúi đầu, hắn thở hổn hển, thì thầm lẩm bẩm:
- Bọn họ đều rất ngưu, đều lợi hại, để mặc bọn họ đấu cho đủ đi. Đệ chỉ làm điều mình muốn làm. Cứng sợ cùn, cùn sợ liều mạng. Đệ không muốn sống, xem bọn họ có thể làm gì đệ. Bọn họ giỏi tính toán, không sao, đệ cũng biết một chút suy tính. Mà quan trọng nhất, đệ không phải người trong thiên đạo, không ra bài theo thói thường. Đệ muốn xem xem bọn họ có thể làm thế nào tính được chết đệ.
Ngữ điệu kia bình thản giống như đang nói chuyện phiếm, chỉ là hơi run rẩy. Nội dung trong đó lại khiến ba vị sư huynh kiến thức uyên bác giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Ngẩng đầu lên, Khỉ Đá ôm Hành Vân côn càng thêm chặt, lại cố gắng nở một nụ cười:
- Yên tâm, đệ không sao. Bọn họ muốn chơi, đệ bồi bọn họ chơi đến cùng.
Một câu cuối cùng, cơ hồ là cắn răng nói ra. Nụ cười kia nhìn khó có thể gọi là cười nữa, trong lòng là khổ sở vô biên vô hạn.
Một cảm giác vô lực sâu tận xương tủy. Áp lực giống như mãnh thú bị nhốt ở trong lồng giam, chỉ biết rít gào, tuyệt vọng giãy giụa.
Ba vị sư huynh đều trầm mặc. Khỉ Đá còn muốn nói tiếp chút gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu, không ngừng chớp mắt cùng bóp chặt Hành Vân côn.
Trong lương đình tĩnh lặng, chỉ còn tiếng Khỉ Đá thở dốc, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hồi lâu sau, Khỉ Đá bưng chén trà đã nguội lên, uống cạn, lau miệng nói:
- Ba vị sư huynh, không còn sớm, đệ cũng cần phải trở về.
- Không bằng đêm nay ở lại chỗ này đi.
U Tuyền Tử nói.
- Không được.
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, lại thở dài:
- Nếu đệ không quay về, bọn họ sẽ lo lắng.
- Tùy đệ. Ta sẽ gọi Nguyệt Triêu đưa đệ về.
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, bên trong Tiềm Tâm điện leo lét ánh đèn, Thanh Phong Tử cúi đầu quỳ gối bên cạnh bồ đoàn của Tu Bồ Đề.
Hai tay nâng chén trà vừa rót nước mới, dâng tới trước, Thanh Phong Tử nói:
- Sư phụ, các sư đệ có lẽ biết được một chút rồi.
Tu Bồ Đề đang nửa nằm nửa ngồi đọc sách, đưa tay cầm lấy chén trà do Thanh Phong Tử dâng lên, nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
- Vi sư biết.
- Hiện tại Ngộ Không sư đệ ở U Tuyền cốc, sợ là...
- Cũng nên cho nó biết một chút.
Tu Bồ Đề thở thật dài:
- Nếu hoàn toàn không biết gì, làm sao nó đi làm chuyện mình muốn làm được?
Thanh Phong Tử hơi hơi cúi đầu, hồi lâu, lại nói:
- Sư phụ là muốn mặc kệ?
- Hạt giống nghịch phản đã gieo xuống, tiếp sau chỉ là cho hạt giống ấy đầy đủ ánh mặt trời và chất dinh dưỡng. Cuối cùng sẽ có một ngày nó trở thành đại thụ.
. . .
Khỉ Đá đi rồi, ba người vẫn ngồi yên trong đình viện, không ai nói gì.
Thật lâu sau, Thanh Vân Tử mở miệng nói:
- Nhị sư huynh, huynh xem sư đệ như vậy...
- Quên đi.
U Tuyền Tử cười khổ lắc đầu xua tay, nói:
- Chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, tùy hắn đi đi.
Nói xong, U Tuyền Tử tiếp tục rót thêm nước nóng vào ấm trà, rồi rót cho mọi người.
Đan Đồng Tử vẻ mặt không kiên nhẫn, Thanh Vân Tử lại nhìn chằm chằm chén trà nóng hổi trước mặt mình đến nhập thần.
Một lúc sau, Thanh Vân Tử thấy nước trà có gợn sóng, trong lòng cả kinh.
Tiếng trống trận vang dội truyền tới từ xa, kinh thiên động địa.
Đan Đồng Tử vốn đang lim dim, lập tức đứng dậy, bước nhanh khỏi lương đình, nhìn về phương xa.
- Cái gì vậy?
Đan Đồng Tử quay đầu lại, nhìn U Tuyền Tử vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
- Tiếng trống trận của thủy quân Thiên Hà, rốt cuộc đã tới. Ta cho là bọn họ không tới chứ.
U Tuyền Tử mỉm cười nhấp một ngụm trà.
Thanh Vân Tử vội vàng bước nhanh tới cạnh Đan Đồng Tử:
- Bọn họ tới làm gì? Đến U Tuyền cốc đánh trống trận?
- Đến đòi người.
U Tuyền Tử thản nhiên nói.
- Đến đòi Ngộ Không sư đệ sao?
- Vốn là muốn tìm Ngộ Không sư đệ, chẳng qua bọn họ phái người tới muốn lẻn vào, bị ta bắt được, đang bỏ tù.
- Đến U Tuyền cốc đòi Ngộ Không sư đệ? Quả nhiên là coi Tà Nguyệt Tam Tinh động ta không người.
Đan Đồng Tử hừ một chút bật cười:
- Bọn chúng tới bao nhiêu người?
- Một vạn.
- Thiên Bồng Nguyên Soái cũng tới sao?
- Không, là Thiên Hành cầm quân.
- Thiên Hành sao?
Trong mắt Đan Đồng Tử hiện lên ánh sáng lạnh:
- Gần đây lệ khí trên người ta đang thừa, vừa vặn ba người chúng ta đều ở đây, ta đánh tiên phong. Ngũ sư đệ, đệ phụ trợ. Nhị sư huynh, huynh khống chế tình thế. Một vạn thiên binh này cũng đừng cho trở về. Hiếm có loại chuyện thế này, bọn chúng chủ động tới cửa, sư phụ hẳn sẽ không nói gì chứ.
U Tuyền Tử cười:
- Tam sư đệ, đệ vẫn hiếu chiếu như vậy.
- Hắc hắc, ta thuộc Hành giả đạo, không đánh nhau chẳng lẽ còn đi luyện đan sao?
Đan Đồng Tử xoa nhẹ bao cổ tay, hưng phấn nói:
- Thủy quân Thiên Hà này gần đây cũng quá khoa trương. Ai không biết Tây Ngưu Hạ Châu có Đại Lôi Âm Tự, Tà Nguyệt Tam Tinh động, Ngũ Trang quán, bọn chúng còn làm một tòa Quan Vân thiên cảng, đây là ý gì? Vừa lúc tự chúng đưa mặt đến cửa, không cho chúng một cái tát vang dội, chẳng phải uổng công chúng ta tu hành nhiều năm như vậy?
- Không thể.
U Tuyền Tử chậm rãi lắc đầu nói.
- Không thể? Chẳng lẽ huynh cũng học đại sư huynh, cái gì cũng đều phải hỏi qua sư phụ?
- Ta hỏi đệ, giết một vạn thiên binh này, thủy quân Thiên Hà sẽ từ bỏ hay không? Nếu là Thiên Bồng Nguyên Soái tới, lại nên như thế nào?
- Thiên Bồng Nguyên Soái tới, ta gọi lục sư đệ thất sư muội cùng lại đây. Thật sự không được thì tiếp tục gọi tứ sư đệ, bát sư đệ, cửu sư đệ. Chúng ta tám người, cửu tinh của thủy quân Thiên Hà cùng đến cũng không nhất định chiếm được tiện nghi, huống chi một Thiên Bồng Nguyên Soái.
- Nếu những đội quân khác của Thiên Đình cũng cùng qua đây?
- Cái này... Nếu bọn chúng thực có can đảm động thủ toàn diện, đại sư huynh hẳn sẽ không đến mức ngồi yên không để ý chứ? Cửu Thần đại trận vừa ra...
U Tuyền Tử xem thường hừ một tiếng, phất tay áo đứng lên, bước khỏi lương đình:
- Làm sao lúc nào đệ cũng thích làm lớn chuyện vậy hả? Người ta đưa mặt đến cửa, chúng ta khẽ đánh xuống, để họ biết đau là được, sao lại phải thực sự làm bị thương? Chưa kể đây rò ràng là việc hại người hại mình nữa.
- Người hiền thì bị lấn, ngựa lành thị bị cưỡi, nhị sư huynh!
- Tam sư huynh.
Thanh Vân Tử đưa tay kéo ống tay áo của Đan Đồng Tử, nói:
- Nhị sư huynh nói vậy là đã có tính toán trước, chúng ta không cần tham dự nữa.
- Ngươi! Ngươi có biết gần đây ta lưu lại bao nhiêu lệ khí không? Cơ hội tốt như vậy, ngươi lại để ta cứ thế bỏ qua?
- Động tĩnh quá lớn, sư phụ sẽ lại cấm túc đệ hai năm, đến lúc đó trữ lại càng nhiều.
U Tuyền Tử ha ha nở nụ cười.
. . .
Trước sân, Khỉ Đá ngơ ngác đứng nhìn bầu trời.
Nghe được tiếng trống trận, Dương Thiền, Lữ Lục Quải, Đại Giác... những người sống trong viện đó đều vọt hết ra ngoài, ngay cả Đoản Chủy có thương tích trong người cũng vội vàng chạy ra.
- Là thủy quân Thiên Hà.
Khỉ Đá quay đầu nói với Dương Thiền:
- Triệu tập toàn bộ người có thể hành động được, chuẩn bị chiến tranh!
- Được!
Dương Thiền xoay người muốn đi, lại bị Nguyệt Triêu ngăn lại, chắp tay nói:
- Tôn sư thúc, hiện tại ba vị sư thúc đều ở đây, thủy quân Thiên Hà bất kể như thế nào cũng không vào được. Yên tâm đi.
- Ba người họ, có thể đối phó nhiều thiên quân vậy sao?
. . .
Sau một hồi lâu, ba vị sư huynh rốt cuộc nhất trí ý kiến, U Tuyền Tử ra mặt đàm phán, nếu là đối phương quá cứng rắn, sẽ đổi Đan Đồng Tử đi ra ngoài "đàm".
Lúc này, nhìn phía chân trời xa xa, có thể thấy được mấy chục chiến hạm đang tới U Tuyền cốc.
Những chiến hạm này này khác với loại cùng Khỉ Đá giao chiến lúc trước, mà giống với những chiến hạm gặp được ở núi Côn Lôn.
Thiên Hành bay lơ lửng trên đỉnh chiến hạm dẫn đầu, hô:
- Thủy quân Thiên Hà tới thăm, thuộc hạ của Thiên Bồng Nguyên Soái, Thiên Hành tham kiến U Tuyền lão nhân!
Ôm chặt Hành Vân côn vào trong ngực, Khỉ Đá chậm rãi nói.
Ban đêm, sao trời lấp lánh, gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc. Khỉ Đá hơi khom người, khóe miệng run nhè nhẹ, mặt không chút thay đổi.
Do dự hồi lâu, Thanh Vân Tử hỏi:
- Đệ muốn làm gì?
- Một ít chuyện mình muốn làm mà thôi.
Khỉ Đá nhếch miệng nói, rồi lại mím môi, không cười nổi.
- Đệ... tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ đó.
Khỉ Đá ngẩng đầu lên, chớp mắt, cố nặn ra được một khuôn mặt cười:
- Đệ có thể làm việc gì điên rồi chứ?
- Sư huynh biết tình thế bây giờ đối với đệ rất bất lợi, nhưng đệ cũng không nên quá bi quan...
- Không.
Khỉ Đá run rẩy, cắn răng, gượng cười nói:
- Tình thế bây giờ rất có lợi với đệ. Người muốn thuận thiên đạo không dám giết đệ, người muốn phá thiên đạo lại hận không thể khiến đệ càng hung hãn. Bọn họ đều không động được đệ.
Cúi đầu, hắn thở hổn hển, thì thầm lẩm bẩm:
- Bọn họ đều rất ngưu, đều lợi hại, để mặc bọn họ đấu cho đủ đi. Đệ chỉ làm điều mình muốn làm. Cứng sợ cùn, cùn sợ liều mạng. Đệ không muốn sống, xem bọn họ có thể làm gì đệ. Bọn họ giỏi tính toán, không sao, đệ cũng biết một chút suy tính. Mà quan trọng nhất, đệ không phải người trong thiên đạo, không ra bài theo thói thường. Đệ muốn xem xem bọn họ có thể làm thế nào tính được chết đệ.
Ngữ điệu kia bình thản giống như đang nói chuyện phiếm, chỉ là hơi run rẩy. Nội dung trong đó lại khiến ba vị sư huynh kiến thức uyên bác giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Ngẩng đầu lên, Khỉ Đá ôm Hành Vân côn càng thêm chặt, lại cố gắng nở một nụ cười:
- Yên tâm, đệ không sao. Bọn họ muốn chơi, đệ bồi bọn họ chơi đến cùng.
Một câu cuối cùng, cơ hồ là cắn răng nói ra. Nụ cười kia nhìn khó có thể gọi là cười nữa, trong lòng là khổ sở vô biên vô hạn.
Một cảm giác vô lực sâu tận xương tủy. Áp lực giống như mãnh thú bị nhốt ở trong lồng giam, chỉ biết rít gào, tuyệt vọng giãy giụa.
Ba vị sư huynh đều trầm mặc. Khỉ Đá còn muốn nói tiếp chút gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu, không ngừng chớp mắt cùng bóp chặt Hành Vân côn.
Trong lương đình tĩnh lặng, chỉ còn tiếng Khỉ Đá thở dốc, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hồi lâu sau, Khỉ Đá bưng chén trà đã nguội lên, uống cạn, lau miệng nói:
- Ba vị sư huynh, không còn sớm, đệ cũng cần phải trở về.
- Không bằng đêm nay ở lại chỗ này đi.
U Tuyền Tử nói.
- Không được.
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, lại thở dài:
- Nếu đệ không quay về, bọn họ sẽ lo lắng.
- Tùy đệ. Ta sẽ gọi Nguyệt Triêu đưa đệ về.
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, bên trong Tiềm Tâm điện leo lét ánh đèn, Thanh Phong Tử cúi đầu quỳ gối bên cạnh bồ đoàn của Tu Bồ Đề.
Hai tay nâng chén trà vừa rót nước mới, dâng tới trước, Thanh Phong Tử nói:
- Sư phụ, các sư đệ có lẽ biết được một chút rồi.
Tu Bồ Đề đang nửa nằm nửa ngồi đọc sách, đưa tay cầm lấy chén trà do Thanh Phong Tử dâng lên, nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
- Vi sư biết.
- Hiện tại Ngộ Không sư đệ ở U Tuyền cốc, sợ là...
- Cũng nên cho nó biết một chút.
Tu Bồ Đề thở thật dài:
- Nếu hoàn toàn không biết gì, làm sao nó đi làm chuyện mình muốn làm được?
Thanh Phong Tử hơi hơi cúi đầu, hồi lâu, lại nói:
- Sư phụ là muốn mặc kệ?
- Hạt giống nghịch phản đã gieo xuống, tiếp sau chỉ là cho hạt giống ấy đầy đủ ánh mặt trời và chất dinh dưỡng. Cuối cùng sẽ có một ngày nó trở thành đại thụ.
. . .
Khỉ Đá đi rồi, ba người vẫn ngồi yên trong đình viện, không ai nói gì.
Thật lâu sau, Thanh Vân Tử mở miệng nói:
- Nhị sư huynh, huynh xem sư đệ như vậy...
- Quên đi.
U Tuyền Tử cười khổ lắc đầu xua tay, nói:
- Chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, tùy hắn đi đi.
Nói xong, U Tuyền Tử tiếp tục rót thêm nước nóng vào ấm trà, rồi rót cho mọi người.
Đan Đồng Tử vẻ mặt không kiên nhẫn, Thanh Vân Tử lại nhìn chằm chằm chén trà nóng hổi trước mặt mình đến nhập thần.
Một lúc sau, Thanh Vân Tử thấy nước trà có gợn sóng, trong lòng cả kinh.
Tiếng trống trận vang dội truyền tới từ xa, kinh thiên động địa.
Đan Đồng Tử vốn đang lim dim, lập tức đứng dậy, bước nhanh khỏi lương đình, nhìn về phương xa.
- Cái gì vậy?
Đan Đồng Tử quay đầu lại, nhìn U Tuyền Tử vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
- Tiếng trống trận của thủy quân Thiên Hà, rốt cuộc đã tới. Ta cho là bọn họ không tới chứ.
U Tuyền Tử mỉm cười nhấp một ngụm trà.
Thanh Vân Tử vội vàng bước nhanh tới cạnh Đan Đồng Tử:
- Bọn họ tới làm gì? Đến U Tuyền cốc đánh trống trận?
- Đến đòi người.
U Tuyền Tử thản nhiên nói.
- Đến đòi Ngộ Không sư đệ sao?
- Vốn là muốn tìm Ngộ Không sư đệ, chẳng qua bọn họ phái người tới muốn lẻn vào, bị ta bắt được, đang bỏ tù.
- Đến U Tuyền cốc đòi Ngộ Không sư đệ? Quả nhiên là coi Tà Nguyệt Tam Tinh động ta không người.
Đan Đồng Tử hừ một chút bật cười:
- Bọn chúng tới bao nhiêu người?
- Một vạn.
- Thiên Bồng Nguyên Soái cũng tới sao?
- Không, là Thiên Hành cầm quân.
- Thiên Hành sao?
Trong mắt Đan Đồng Tử hiện lên ánh sáng lạnh:
- Gần đây lệ khí trên người ta đang thừa, vừa vặn ba người chúng ta đều ở đây, ta đánh tiên phong. Ngũ sư đệ, đệ phụ trợ. Nhị sư huynh, huynh khống chế tình thế. Một vạn thiên binh này cũng đừng cho trở về. Hiếm có loại chuyện thế này, bọn chúng chủ động tới cửa, sư phụ hẳn sẽ không nói gì chứ.
U Tuyền Tử cười:
- Tam sư đệ, đệ vẫn hiếu chiếu như vậy.
- Hắc hắc, ta thuộc Hành giả đạo, không đánh nhau chẳng lẽ còn đi luyện đan sao?
Đan Đồng Tử xoa nhẹ bao cổ tay, hưng phấn nói:
- Thủy quân Thiên Hà này gần đây cũng quá khoa trương. Ai không biết Tây Ngưu Hạ Châu có Đại Lôi Âm Tự, Tà Nguyệt Tam Tinh động, Ngũ Trang quán, bọn chúng còn làm một tòa Quan Vân thiên cảng, đây là ý gì? Vừa lúc tự chúng đưa mặt đến cửa, không cho chúng một cái tát vang dội, chẳng phải uổng công chúng ta tu hành nhiều năm như vậy?
- Không thể.
U Tuyền Tử chậm rãi lắc đầu nói.
- Không thể? Chẳng lẽ huynh cũng học đại sư huynh, cái gì cũng đều phải hỏi qua sư phụ?
- Ta hỏi đệ, giết một vạn thiên binh này, thủy quân Thiên Hà sẽ từ bỏ hay không? Nếu là Thiên Bồng Nguyên Soái tới, lại nên như thế nào?
- Thiên Bồng Nguyên Soái tới, ta gọi lục sư đệ thất sư muội cùng lại đây. Thật sự không được thì tiếp tục gọi tứ sư đệ, bát sư đệ, cửu sư đệ. Chúng ta tám người, cửu tinh của thủy quân Thiên Hà cùng đến cũng không nhất định chiếm được tiện nghi, huống chi một Thiên Bồng Nguyên Soái.
- Nếu những đội quân khác của Thiên Đình cũng cùng qua đây?
- Cái này... Nếu bọn chúng thực có can đảm động thủ toàn diện, đại sư huynh hẳn sẽ không đến mức ngồi yên không để ý chứ? Cửu Thần đại trận vừa ra...
U Tuyền Tử xem thường hừ một tiếng, phất tay áo đứng lên, bước khỏi lương đình:
- Làm sao lúc nào đệ cũng thích làm lớn chuyện vậy hả? Người ta đưa mặt đến cửa, chúng ta khẽ đánh xuống, để họ biết đau là được, sao lại phải thực sự làm bị thương? Chưa kể đây rò ràng là việc hại người hại mình nữa.
- Người hiền thì bị lấn, ngựa lành thị bị cưỡi, nhị sư huynh!
- Tam sư huynh.
Thanh Vân Tử đưa tay kéo ống tay áo của Đan Đồng Tử, nói:
- Nhị sư huynh nói vậy là đã có tính toán trước, chúng ta không cần tham dự nữa.
- Ngươi! Ngươi có biết gần đây ta lưu lại bao nhiêu lệ khí không? Cơ hội tốt như vậy, ngươi lại để ta cứ thế bỏ qua?
- Động tĩnh quá lớn, sư phụ sẽ lại cấm túc đệ hai năm, đến lúc đó trữ lại càng nhiều.
U Tuyền Tử ha ha nở nụ cười.
. . .
Trước sân, Khỉ Đá ngơ ngác đứng nhìn bầu trời.
Nghe được tiếng trống trận, Dương Thiền, Lữ Lục Quải, Đại Giác... những người sống trong viện đó đều vọt hết ra ngoài, ngay cả Đoản Chủy có thương tích trong người cũng vội vàng chạy ra.
- Là thủy quân Thiên Hà.
Khỉ Đá quay đầu nói với Dương Thiền:
- Triệu tập toàn bộ người có thể hành động được, chuẩn bị chiến tranh!
- Được!
Dương Thiền xoay người muốn đi, lại bị Nguyệt Triêu ngăn lại, chắp tay nói:
- Tôn sư thúc, hiện tại ba vị sư thúc đều ở đây, thủy quân Thiên Hà bất kể như thế nào cũng không vào được. Yên tâm đi.
- Ba người họ, có thể đối phó nhiều thiên quân vậy sao?
. . .
Sau một hồi lâu, ba vị sư huynh rốt cuộc nhất trí ý kiến, U Tuyền Tử ra mặt đàm phán, nếu là đối phương quá cứng rắn, sẽ đổi Đan Đồng Tử đi ra ngoài "đàm".
Lúc này, nhìn phía chân trời xa xa, có thể thấy được mấy chục chiến hạm đang tới U Tuyền cốc.
Những chiến hạm này này khác với loại cùng Khỉ Đá giao chiến lúc trước, mà giống với những chiến hạm gặp được ở núi Côn Lôn.
Thiên Hành bay lơ lửng trên đỉnh chiến hạm dẫn đầu, hô:
- Thủy quân Thiên Hà tới thăm, thuộc hạ của Thiên Bồng Nguyên Soái, Thiên Hành tham kiến U Tuyền lão nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.