Chương 321: Không thể trốn tránh
Giáp Ngư Bất Thị Quy
25/08/2020
- Muội cho rằng Lý Tịnh sẽ tiếp tục đối nghịch với ta?
- Ừ!
Phong Linh gật mạnh đầu.
Khỉ Đá bật cười ha ha, đùa nghịch Linh Lung bảo tháp trong tay:
- Muội nhìn lão ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa tháp của lão còn đang ở trong tay ta, dù lão dám trở mặt thì ta cũng không sợ. Nam Thiên Môn không chỉ binh không bằng thủy quân Thiên Hà, cả tướng cũng chẳng ra sao. Nghe nói, đã mấy trăm năm chưa từng luyện binh. Chỉ dựa vào bọn hắn?
- Không phải đâu!
Phong Linh hét lên:
- Điểm quan trọng không phải là quân đội, là bản thân Lý Tịnh! Ông ta khác với Thiên Bồng Nguyên Soái, ông ta có thể khiến Thiên Đình xuất binh!
Khỉ Đá nhìn chăm chú Phong Linh, hỏi:
- Có thể sao?
- Điều này...
Phong Linh cắn môi, nhất thời không đáp lại được.
- Trên Thiên Đình, phản đối Thiên Bồng không phải chỉ một hai người. Không nói Lý Tịnh còn có thù cũ với Thiên Bồng, dù lão ta thật sự muốn khiến Thiên Đình xuất binh, chỉ thêm cái miệng của lão là có thể khiến Thiên Đình lập tức xuất binh chắc?
- Điều này... điều này... muội không biết, nhưng huynh không thể thả ông ta được!
- Thả lão là chuyện lúc trước đã đáp ứng rồi, Thiên Đình đã hạ chỉ bảo lão rút quân. Lúc này mà không thả nữa thì sẽ hơi quá. Đến lúc đó chỉ sợ Nam Thiên Môn sẽ dốc toàn lực bắt tay với thủy quân Thiên Hà tấn công Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên, vươn tay xoa xoa đầu Phong Linh, nói:
- Muội đó, yên tâm ở trong nhà lao đi. Chuyện bên ngoài tự ta có cách giải quyết.
Phong Linh chớp mắt, vẻ mặt tủi thân nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá vươn tay véo khuôn mặt đang tức giận của Phong Linh một cái, nói:
- Yên tâm đi, ta có thể thắng, bọn chúng đấu không lại ta.
. . .
Hạm đội Nam Thiên Môn, trong đại điện thuộc chiến hạm chỉ huy.
Thiên Bồng vượt qua cánh cửa cao cao, bước nhanh vào điện. Chiếc áo bào trắng phấp phới trong gió đằng sau người y đã sớm bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Thiên Bồng bước đến chính giữa đại điện, khom người chắp tay nói:
- Thiên Bồng bái kiến Lý Thiên Vương. Ra hạ sách này chỉ là vì bất đắc dĩ, xin Thiên Vương thứ lỗi.
Lý Tịnh ngồi trên chỗ cao vẻ mặt mệt mỏi chỉ vào ghế phụ bên cạnh, nói:
- Mời Thiên Bồng Nguyên Soái ngồi. Có lời gì thì nói nhanh, bản Thiên Vương còn có quân mệnh trên người, nhất định phải lập tức trở về Nam Thiên Môn, không thể chậm trễ được.
Lý Tịnh nói xong lại dùng hai ngón tay kẹp lấy nắp chén trà ở bàn trà bên cạnh, nói:
- Dâng trà.
Thiên binh bên cạnh nhanh chóng dâng trà cho Thiên Bồng.
Thiên Bồng ngồi xuống trên chiếc ghế phụ, hơi khom người nói:
- Chuyện này liên quan trọng đại, xin Thiên Vương cho thuộc hạ lui xuống.
Na Tra chống Hỏa Tiêm thương đứng bên cạnh không chờ Lý Tịnh lên tiếng, chỉ vào Thiên Bồng nói:
- Thiên Bồng ngươi giờ đây là kẻ chờ bị xử tội, cha ta chịu gặp ngươi đã rất nể mặt ngươi, đừng có mà nhiều yêu cầu nữa! Có lời gì mau nói, nói xong rồi thì đi nhanh đi!
Thiên Bồng cũng không nói lời nào, chỉ hơi nghiêng mắt nhìn chăm chú vào Lý Tịnh.
Cả đại điện thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Qua lúc lâu, Lý Tịnh hơi nhấc tay, thở dài:
- Tất cả lui xuống hết đi.
- Cha!
- Lui xuống.
Na Tra lạnh lùng nhìn Thiên Bồng, dẫn đầu đi ra khỏi đại điện. Những người khác cũng vội vàng theo sau lùi ra ngoài cửa.
Dường như là cùng lúc đó, Thiên Bồng cảm giác được có không ít thiên binh thiên tướng bao vây cả tòa đại điện lại.
Đây... hẳn là sợ Lý Tịnh vừa mới ra khỏi hang hổ lại rơi vào ổ sói đi. Dù sao bây giờ thủy quân Thiên Hà đã đến bước đường cùng, bày ra thế trận này cũng không kỳ lạ.
Thiên Bồng cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
- Na Tra vẫn luôn là tính nết này, xin Nguyên soái đừng chê trách.
Lý Tịnh nói khẽ.
- Không dám.
- Vậy bây giờ có thể nói rồi chứ?
Lý Tịnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, chống tay ghế chậm rãi đứng lên, chắp tay nói:
- Lần này Thiên Bồng tới là vì trận chiến với Hoa Quả Sơn. Hy vọng có thể nhận được trợ lực từ Thiên Vương, diệt trừ tận gốc yêu nghiệt Hoa Quả Sơn.
Lý Tịnh hơi nhếch miệng, bật cười ra tiếng:
- Trận chiến Hoa Quả Sơn... Nguyên soái là muốn đại quân Nam Thiên Môn ta tham gia vào chiến trường đúng không? Không dối lừa gì ngài, Linh Lung bảo tháp của ta đến giờ vẫn còn nằm trong tay yêu hầu kia. Ngoài ra, một là Trì Quốc Thiên Vương đã bẩm báo tình hình hiện nay cho ta, tướng sĩ thuộc hạ phần lớn đều không muốn tham gia trận chiến này. Hai là Thiên Đình đã hạ lệnh cho ta lập tức rút quân về Nam Thiên Môn. Chẳng lẽ Nguyên soái còn muốn ta kháng chỉ giống như ngài vậy sao? Nếu chỉ là vì chuyện này, chúng ta không còn gì để nói nữa.
Lý Tịnh một hơi nói hết một câu dài, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Bàn tay nâng chén trà kia còn đang run lẩy bẩy.
- Nếu Nguyên soái là muốn hạm đội Nam Thiên Môn ta gia nhập chiến cuộc, vậy xin ngài hãy quay trở về đi.
Lý Tịnh đặt chén trà xuống, thấy Thiên Bồng vẫn không trả lời, bèn lặp lại câu nói này.
Thiên Bồng kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy của Lý Tịnh. Qua lúc lâu, Lý Tịnh tránh đi ánh mắt của y nhìn về phía trước.
Thoáng cái cả đại điện trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Gió lạnh trên không trung lặng lẽ thổi vào điện, thổi bay tấm rèm cửa sổ bên cạnh, thổi chiếc áo choàng dính máu của Thiên Bồng đung đưa, sau đó vòng qua bồn hoa trên bàn, lại rời đi từ phía cửa sổ khác.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thiên Vương có còn nhớ quan ải Trần Đường, Lý tổng binh Lý Tịnh vì bình dân bách tính đã giao con thơ chỉ mới tám tuổi của mình cho Tứ Hải Long Vương không?
Lý Tịnh nhắm nghiền hai mắt, nói:
- Lúc này và lúc đó, không thể so sánh với nhau được.
- Sao lại không thể?
- Ngươi nói đi?
Lý Tịnh mở bừng mắt chậm rãi nhìn về phía Thiên Bồng.
- Thiên Bồng không hiểu.
Thiên Bồng cười nhạt, cúi đầu xoa xoa bao cổ tay của mình, nói:
- Thiên Bồng chỉ biết, kẻ làm tướng thì phải có phẩm hạnh của mình. Mặc kệ là Thiên Đình hay là thế gian cũng đều giống nhau cả. Nhớ năm đó, vì bách tính của quan ải Trần Đường, Lý Thiên Vương còn có thể làm đến mức đó. Giờ đây vì sao lại... Nếu cứ để mặc tiếp tục, đại thế của Hoa Quả Sơn sẽ thành, không chỉ nguy hại bách tính một phương. Đến lúc đó, cho dù Thiên Đình phát động quân lực gấp mười lần hiện nay, máu chảy gấp mấy lần hôm nay, chỉ sợ khó mà đánh hạ được chúng.
Thiên Bồng dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Đến lúc đó, yêu hầu Hoa Quả Sơn địa vị ngang bằng với Thiên Đình, thế gian chắc chắn sẽ chiến hỏa nổi lên khắp nơi, sinh linh đồ thán... Thử hỏi Thiên Vương nỡ lòng nào chứ?
- Ngươi đừng nói chuyện giật gân!
Lý Tịnh vỗ một chưởng lên bàn trà, trừng mắt nói:
- Hoa Quả Sơn này chỉ là yêu nghiệt thế gian, làm sao địa vị có thể ngang bằng với Thiên Đình được?
Thiên Bồng trực tiếp đối mắt với Lý Tịnh, nói:
- Có thể hay không, ta nghĩ Thiên Vương sẽ rõ hơn ta!
Nhất thời, đôi bên đều trợn mắt nhìn nhau, trong đại điện thấp thoáng có khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng lại càng thêm yên tĩnh.
Nhìn nhau hồi lâu, Lý Tịnh cuối cùng tránh đi ánh mắt của Thiên Bồng. Hít sâu một hơi, Lý Tịnh đè thấp giọng nói:
- Cho dù ta đồng ý, các tướng sĩ thuộc hạ của ta cũng không bằng lòng. Trên không có quân ân, dưới không được lòng người, ngươi cho rằng tất cả lính đều là thủy quân Thiên Hà của ngươi chắc? Ngươi bảo ta làm sao để điều động bộ đội tác chiến đây? Nếu là cưỡng ép hạ lệnh, quân tâm nổi loạn, thủy quân Thiên Hà ngươi giúp ta trấn áp chứ?
Lý Tịnh chậm rãi nhắm hai mắt, run rẩy thở ra một hơi, trong cơn gió lạnh giữa không trung hóa thành sương mù nhàn nhạt, tung bay.
- Ngươi cho rằng ta không muốn rửa sạch nhục nhã sao? Trận chiến này đánh thành cái dạng gì, ngươi biết, ta biết, thuộc hạ của ta cũng biết. Sau khi tăng thêm mười tám vạn đại quân này của ta có thể lập tức giành thắng lợi được sao? Cho dù áp đảo được dưới mặt đất rồi, vậy tiếp theo thì sao? Ngươi từng suy nghĩ đến làm sao để đánh trận dưới lòng đất chưa? Nếu bọn chúng chia thành tốp nhỏ thì phải làm sao? Ngươi biết Hoa Quả Sơn của bọn chúng ở bên ngoài còn bao nhiêu cứ điểm chứ?
- Ngươi đã thấy công sự dưới lòng đất của Hoa Quả Sơn chưa? Ngươi biết bọn chúng đã làm đến trình độ nào rồi chứ?
- Ngươi không biết, nhưng ta biết!
- Thế gian này còn có bao nhiêu yêu quái chờ để gia nhập vào bọn chúng? Chúng ta thì sao? Không được sự ủng hộ của Thiên Đình, chúng ta không thể nào kéo dài được!
- Con yêu hầu khốn khiếp đó đã đoán chắc được điều này mới dám thả ta, chẳng lẽ ngươi còn xem không hiểu?
Lý Tịnh mím môi, nói:
- Nếu lần này từ chối thả ta, đại quân Nam Thiên Môn ta ngược lại sẽ quyết tâm tham chiến. Nhưng giờ thả ra, lại đoạt đi Linh Lung bảo tháp của ta...
Lý Tịnh ngửa người tựa lên lưng ghế, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trần nhà, thở dài:
- Thiên Bồng à, ta thật sự khâm phục ngươi. Cuộc chiến này, cả Thiên Đình cũng chỉ có ngươi dám đánh. Nhưng mà... Thiên Bồng à, nghe ta một câu, trận này vốn không nên đánh! Ta khuyên ngươi nên sớm rút quân đi, lên điện Linh Tiêu, bệ hạ cũng dễ nói vài câu cho ngươi. Nếu là thua trận... chẳng ai cứu được ngươi nữa! Đừng để các tướng sĩ chảy máu vô ích nữa. Chờ đến ngày chúng tiên gia hiểu ra, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ cách. Làm tướng ấy à, Thiên Đình chỉ đâu chúng ta đánh đó là được. Chọn lựa thế nào, không phải chuyện chúng ta nên cân nhắc.
Lý Tịnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hình vẽ do ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ xếp trên tấm thảm đại điện, thất thần.
Xu hướng tất yếu, không phải năng lực của một người có thể xoay chuyển được...
Lời đến mức này, còn nói thêm gì nữa cũng đã vô dụng.
Thiên Bồng lặng lẽ nhìn chăm chú Lý Tịnh đang ủ rũ, y hơi khom người, nói:
- Nếu đã như vậy, Thiên Bồng cũng không cưỡng cầu nữa. Thiên Bồng chỉ cầu Thiên vương một chuyện cuối cùng, sau khi trở lại Thiên Đình, xin Thiên Vương trợ giúp hòa giải, để Thiên Đình tăng binh. Đừng để hơn mười vạn nam nhi Thiên Đình phải chết oan uổng.
Lý Tịnh nghe vậy, chỉ cười gượng nói:
- Ngươi đánh giá cao ta quá rồi. Trò chơi trên điện Linh Tiêu, đâu phải ta nói chơi thế nào là chơi thế ấy chứ? Thế cục bây giờ, dù ta trở về có giúp ngươi nói thế nào đi nữa cũng đã vô ích.
- Thiên Bồng không phải muốn Thiên Vương nói giúp Thiên Bồng. Thiên Bồng chỉ xin nhờ Thiên Vương nói giúp cho chiến cuộc Hoa Quả Sơn. Từ tuyến đầu trở về, thế lực của Hoa Quả Sơn thế nào, Thiên Vương là người có quyền lên tiếng nhất. Chỉ cần chúng tiên gia tin lời Thiên Vương, vậy...
- Tin?
Lý Tịnh bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài, nói:
- Thiên Bồng à Thiên Bồng, uổng cho ngươi làm Nguyên soái nhiều năm như vậy... Nói thế này nhé, bây giờ có thể đứng trên điện Linh Tiêu, một câu nói bãi bình tất cả mọi người chỉ có Lão Quân. Đổi lại thành một ai khác, nói gì cũng đều vô dụng. Cho dù là bệ hạ cũng vậy thôi. Đến bước này rồi, ai còn quan tâm chân tướng rốt cuộc là gì? Nói câu không nên nói, chuyện trên triều đình, trước đến nay đều là trao đổi lợi ích dưới mặt bàn, trên mặt bàn thì là cảnh thái bình giả tạo, đâu phải là dựa vào một câu nói của Lý Tịnh ta là có thể thay đổi được chứ?
Thiên Bồng lặng yên nhìn chăm chú vào Lý Tịnh, qua lúc lâu, y cắn răng, tung vạt áo quỳ một chân xuống, nói:
- Vậy xin Thiên Vương dùng cách thức giao dịch dưới mặt bàn đổi lấy Thiên Đình tăng binh. Chuyện đã đến mức này, Thiên Bồng đã không còn đường để lui, xin Thiên Vương hãy giúp đỡ!
Lý Tịnh do dự hồi lâu, nhìn chăm chú vào Thiên Bồng, khẽ thở dài:
- Ta... thử xem sao.
- Ừ!
Phong Linh gật mạnh đầu.
Khỉ Đá bật cười ha ha, đùa nghịch Linh Lung bảo tháp trong tay:
- Muội nhìn lão ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa tháp của lão còn đang ở trong tay ta, dù lão dám trở mặt thì ta cũng không sợ. Nam Thiên Môn không chỉ binh không bằng thủy quân Thiên Hà, cả tướng cũng chẳng ra sao. Nghe nói, đã mấy trăm năm chưa từng luyện binh. Chỉ dựa vào bọn hắn?
- Không phải đâu!
Phong Linh hét lên:
- Điểm quan trọng không phải là quân đội, là bản thân Lý Tịnh! Ông ta khác với Thiên Bồng Nguyên Soái, ông ta có thể khiến Thiên Đình xuất binh!
Khỉ Đá nhìn chăm chú Phong Linh, hỏi:
- Có thể sao?
- Điều này...
Phong Linh cắn môi, nhất thời không đáp lại được.
- Trên Thiên Đình, phản đối Thiên Bồng không phải chỉ một hai người. Không nói Lý Tịnh còn có thù cũ với Thiên Bồng, dù lão ta thật sự muốn khiến Thiên Đình xuất binh, chỉ thêm cái miệng của lão là có thể khiến Thiên Đình lập tức xuất binh chắc?
- Điều này... điều này... muội không biết, nhưng huynh không thể thả ông ta được!
- Thả lão là chuyện lúc trước đã đáp ứng rồi, Thiên Đình đã hạ chỉ bảo lão rút quân. Lúc này mà không thả nữa thì sẽ hơi quá. Đến lúc đó chỉ sợ Nam Thiên Môn sẽ dốc toàn lực bắt tay với thủy quân Thiên Hà tấn công Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên, vươn tay xoa xoa đầu Phong Linh, nói:
- Muội đó, yên tâm ở trong nhà lao đi. Chuyện bên ngoài tự ta có cách giải quyết.
Phong Linh chớp mắt, vẻ mặt tủi thân nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá vươn tay véo khuôn mặt đang tức giận của Phong Linh một cái, nói:
- Yên tâm đi, ta có thể thắng, bọn chúng đấu không lại ta.
. . .
Hạm đội Nam Thiên Môn, trong đại điện thuộc chiến hạm chỉ huy.
Thiên Bồng vượt qua cánh cửa cao cao, bước nhanh vào điện. Chiếc áo bào trắng phấp phới trong gió đằng sau người y đã sớm bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Thiên Bồng bước đến chính giữa đại điện, khom người chắp tay nói:
- Thiên Bồng bái kiến Lý Thiên Vương. Ra hạ sách này chỉ là vì bất đắc dĩ, xin Thiên Vương thứ lỗi.
Lý Tịnh ngồi trên chỗ cao vẻ mặt mệt mỏi chỉ vào ghế phụ bên cạnh, nói:
- Mời Thiên Bồng Nguyên Soái ngồi. Có lời gì thì nói nhanh, bản Thiên Vương còn có quân mệnh trên người, nhất định phải lập tức trở về Nam Thiên Môn, không thể chậm trễ được.
Lý Tịnh nói xong lại dùng hai ngón tay kẹp lấy nắp chén trà ở bàn trà bên cạnh, nói:
- Dâng trà.
Thiên binh bên cạnh nhanh chóng dâng trà cho Thiên Bồng.
Thiên Bồng ngồi xuống trên chiếc ghế phụ, hơi khom người nói:
- Chuyện này liên quan trọng đại, xin Thiên Vương cho thuộc hạ lui xuống.
Na Tra chống Hỏa Tiêm thương đứng bên cạnh không chờ Lý Tịnh lên tiếng, chỉ vào Thiên Bồng nói:
- Thiên Bồng ngươi giờ đây là kẻ chờ bị xử tội, cha ta chịu gặp ngươi đã rất nể mặt ngươi, đừng có mà nhiều yêu cầu nữa! Có lời gì mau nói, nói xong rồi thì đi nhanh đi!
Thiên Bồng cũng không nói lời nào, chỉ hơi nghiêng mắt nhìn chăm chú vào Lý Tịnh.
Cả đại điện thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Qua lúc lâu, Lý Tịnh hơi nhấc tay, thở dài:
- Tất cả lui xuống hết đi.
- Cha!
- Lui xuống.
Na Tra lạnh lùng nhìn Thiên Bồng, dẫn đầu đi ra khỏi đại điện. Những người khác cũng vội vàng theo sau lùi ra ngoài cửa.
Dường như là cùng lúc đó, Thiên Bồng cảm giác được có không ít thiên binh thiên tướng bao vây cả tòa đại điện lại.
Đây... hẳn là sợ Lý Tịnh vừa mới ra khỏi hang hổ lại rơi vào ổ sói đi. Dù sao bây giờ thủy quân Thiên Hà đã đến bước đường cùng, bày ra thế trận này cũng không kỳ lạ.
Thiên Bồng cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
- Na Tra vẫn luôn là tính nết này, xin Nguyên soái đừng chê trách.
Lý Tịnh nói khẽ.
- Không dám.
- Vậy bây giờ có thể nói rồi chứ?
Lý Tịnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, chống tay ghế chậm rãi đứng lên, chắp tay nói:
- Lần này Thiên Bồng tới là vì trận chiến với Hoa Quả Sơn. Hy vọng có thể nhận được trợ lực từ Thiên Vương, diệt trừ tận gốc yêu nghiệt Hoa Quả Sơn.
Lý Tịnh hơi nhếch miệng, bật cười ra tiếng:
- Trận chiến Hoa Quả Sơn... Nguyên soái là muốn đại quân Nam Thiên Môn ta tham gia vào chiến trường đúng không? Không dối lừa gì ngài, Linh Lung bảo tháp của ta đến giờ vẫn còn nằm trong tay yêu hầu kia. Ngoài ra, một là Trì Quốc Thiên Vương đã bẩm báo tình hình hiện nay cho ta, tướng sĩ thuộc hạ phần lớn đều không muốn tham gia trận chiến này. Hai là Thiên Đình đã hạ lệnh cho ta lập tức rút quân về Nam Thiên Môn. Chẳng lẽ Nguyên soái còn muốn ta kháng chỉ giống như ngài vậy sao? Nếu chỉ là vì chuyện này, chúng ta không còn gì để nói nữa.
Lý Tịnh một hơi nói hết một câu dài, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Bàn tay nâng chén trà kia còn đang run lẩy bẩy.
- Nếu Nguyên soái là muốn hạm đội Nam Thiên Môn ta gia nhập chiến cuộc, vậy xin ngài hãy quay trở về đi.
Lý Tịnh đặt chén trà xuống, thấy Thiên Bồng vẫn không trả lời, bèn lặp lại câu nói này.
Thiên Bồng kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy của Lý Tịnh. Qua lúc lâu, Lý Tịnh tránh đi ánh mắt của y nhìn về phía trước.
Thoáng cái cả đại điện trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Gió lạnh trên không trung lặng lẽ thổi vào điện, thổi bay tấm rèm cửa sổ bên cạnh, thổi chiếc áo choàng dính máu của Thiên Bồng đung đưa, sau đó vòng qua bồn hoa trên bàn, lại rời đi từ phía cửa sổ khác.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thiên Vương có còn nhớ quan ải Trần Đường, Lý tổng binh Lý Tịnh vì bình dân bách tính đã giao con thơ chỉ mới tám tuổi của mình cho Tứ Hải Long Vương không?
Lý Tịnh nhắm nghiền hai mắt, nói:
- Lúc này và lúc đó, không thể so sánh với nhau được.
- Sao lại không thể?
- Ngươi nói đi?
Lý Tịnh mở bừng mắt chậm rãi nhìn về phía Thiên Bồng.
- Thiên Bồng không hiểu.
Thiên Bồng cười nhạt, cúi đầu xoa xoa bao cổ tay của mình, nói:
- Thiên Bồng chỉ biết, kẻ làm tướng thì phải có phẩm hạnh của mình. Mặc kệ là Thiên Đình hay là thế gian cũng đều giống nhau cả. Nhớ năm đó, vì bách tính của quan ải Trần Đường, Lý Thiên Vương còn có thể làm đến mức đó. Giờ đây vì sao lại... Nếu cứ để mặc tiếp tục, đại thế của Hoa Quả Sơn sẽ thành, không chỉ nguy hại bách tính một phương. Đến lúc đó, cho dù Thiên Đình phát động quân lực gấp mười lần hiện nay, máu chảy gấp mấy lần hôm nay, chỉ sợ khó mà đánh hạ được chúng.
Thiên Bồng dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Đến lúc đó, yêu hầu Hoa Quả Sơn địa vị ngang bằng với Thiên Đình, thế gian chắc chắn sẽ chiến hỏa nổi lên khắp nơi, sinh linh đồ thán... Thử hỏi Thiên Vương nỡ lòng nào chứ?
- Ngươi đừng nói chuyện giật gân!
Lý Tịnh vỗ một chưởng lên bàn trà, trừng mắt nói:
- Hoa Quả Sơn này chỉ là yêu nghiệt thế gian, làm sao địa vị có thể ngang bằng với Thiên Đình được?
Thiên Bồng trực tiếp đối mắt với Lý Tịnh, nói:
- Có thể hay không, ta nghĩ Thiên Vương sẽ rõ hơn ta!
Nhất thời, đôi bên đều trợn mắt nhìn nhau, trong đại điện thấp thoáng có khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng lại càng thêm yên tĩnh.
Nhìn nhau hồi lâu, Lý Tịnh cuối cùng tránh đi ánh mắt của Thiên Bồng. Hít sâu một hơi, Lý Tịnh đè thấp giọng nói:
- Cho dù ta đồng ý, các tướng sĩ thuộc hạ của ta cũng không bằng lòng. Trên không có quân ân, dưới không được lòng người, ngươi cho rằng tất cả lính đều là thủy quân Thiên Hà của ngươi chắc? Ngươi bảo ta làm sao để điều động bộ đội tác chiến đây? Nếu là cưỡng ép hạ lệnh, quân tâm nổi loạn, thủy quân Thiên Hà ngươi giúp ta trấn áp chứ?
Lý Tịnh chậm rãi nhắm hai mắt, run rẩy thở ra một hơi, trong cơn gió lạnh giữa không trung hóa thành sương mù nhàn nhạt, tung bay.
- Ngươi cho rằng ta không muốn rửa sạch nhục nhã sao? Trận chiến này đánh thành cái dạng gì, ngươi biết, ta biết, thuộc hạ của ta cũng biết. Sau khi tăng thêm mười tám vạn đại quân này của ta có thể lập tức giành thắng lợi được sao? Cho dù áp đảo được dưới mặt đất rồi, vậy tiếp theo thì sao? Ngươi từng suy nghĩ đến làm sao để đánh trận dưới lòng đất chưa? Nếu bọn chúng chia thành tốp nhỏ thì phải làm sao? Ngươi biết Hoa Quả Sơn của bọn chúng ở bên ngoài còn bao nhiêu cứ điểm chứ?
- Ngươi đã thấy công sự dưới lòng đất của Hoa Quả Sơn chưa? Ngươi biết bọn chúng đã làm đến trình độ nào rồi chứ?
- Ngươi không biết, nhưng ta biết!
- Thế gian này còn có bao nhiêu yêu quái chờ để gia nhập vào bọn chúng? Chúng ta thì sao? Không được sự ủng hộ của Thiên Đình, chúng ta không thể nào kéo dài được!
- Con yêu hầu khốn khiếp đó đã đoán chắc được điều này mới dám thả ta, chẳng lẽ ngươi còn xem không hiểu?
Lý Tịnh mím môi, nói:
- Nếu lần này từ chối thả ta, đại quân Nam Thiên Môn ta ngược lại sẽ quyết tâm tham chiến. Nhưng giờ thả ra, lại đoạt đi Linh Lung bảo tháp của ta...
Lý Tịnh ngửa người tựa lên lưng ghế, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trần nhà, thở dài:
- Thiên Bồng à, ta thật sự khâm phục ngươi. Cuộc chiến này, cả Thiên Đình cũng chỉ có ngươi dám đánh. Nhưng mà... Thiên Bồng à, nghe ta một câu, trận này vốn không nên đánh! Ta khuyên ngươi nên sớm rút quân đi, lên điện Linh Tiêu, bệ hạ cũng dễ nói vài câu cho ngươi. Nếu là thua trận... chẳng ai cứu được ngươi nữa! Đừng để các tướng sĩ chảy máu vô ích nữa. Chờ đến ngày chúng tiên gia hiểu ra, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ cách. Làm tướng ấy à, Thiên Đình chỉ đâu chúng ta đánh đó là được. Chọn lựa thế nào, không phải chuyện chúng ta nên cân nhắc.
Lý Tịnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hình vẽ do ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ xếp trên tấm thảm đại điện, thất thần.
Xu hướng tất yếu, không phải năng lực của một người có thể xoay chuyển được...
Lời đến mức này, còn nói thêm gì nữa cũng đã vô dụng.
Thiên Bồng lặng lẽ nhìn chăm chú Lý Tịnh đang ủ rũ, y hơi khom người, nói:
- Nếu đã như vậy, Thiên Bồng cũng không cưỡng cầu nữa. Thiên Bồng chỉ cầu Thiên vương một chuyện cuối cùng, sau khi trở lại Thiên Đình, xin Thiên Vương trợ giúp hòa giải, để Thiên Đình tăng binh. Đừng để hơn mười vạn nam nhi Thiên Đình phải chết oan uổng.
Lý Tịnh nghe vậy, chỉ cười gượng nói:
- Ngươi đánh giá cao ta quá rồi. Trò chơi trên điện Linh Tiêu, đâu phải ta nói chơi thế nào là chơi thế ấy chứ? Thế cục bây giờ, dù ta trở về có giúp ngươi nói thế nào đi nữa cũng đã vô ích.
- Thiên Bồng không phải muốn Thiên Vương nói giúp Thiên Bồng. Thiên Bồng chỉ xin nhờ Thiên Vương nói giúp cho chiến cuộc Hoa Quả Sơn. Từ tuyến đầu trở về, thế lực của Hoa Quả Sơn thế nào, Thiên Vương là người có quyền lên tiếng nhất. Chỉ cần chúng tiên gia tin lời Thiên Vương, vậy...
- Tin?
Lý Tịnh bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài, nói:
- Thiên Bồng à Thiên Bồng, uổng cho ngươi làm Nguyên soái nhiều năm như vậy... Nói thế này nhé, bây giờ có thể đứng trên điện Linh Tiêu, một câu nói bãi bình tất cả mọi người chỉ có Lão Quân. Đổi lại thành một ai khác, nói gì cũng đều vô dụng. Cho dù là bệ hạ cũng vậy thôi. Đến bước này rồi, ai còn quan tâm chân tướng rốt cuộc là gì? Nói câu không nên nói, chuyện trên triều đình, trước đến nay đều là trao đổi lợi ích dưới mặt bàn, trên mặt bàn thì là cảnh thái bình giả tạo, đâu phải là dựa vào một câu nói của Lý Tịnh ta là có thể thay đổi được chứ?
Thiên Bồng lặng yên nhìn chăm chú vào Lý Tịnh, qua lúc lâu, y cắn răng, tung vạt áo quỳ một chân xuống, nói:
- Vậy xin Thiên Vương dùng cách thức giao dịch dưới mặt bàn đổi lấy Thiên Đình tăng binh. Chuyện đã đến mức này, Thiên Bồng đã không còn đường để lui, xin Thiên Vương hãy giúp đỡ!
Lý Tịnh do dự hồi lâu, nhìn chăm chú vào Thiên Bồng, khẽ thở dài:
- Ta... thử xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.