Chương 437: Kiếm trận Tru Tiên thật sự
Giáp Ngư Bất Thị Quy
15/03/2021
Quá trình chung quy thay đổi, nhưng kết cục lại giống đến kinh người. Chẳng qua, mỗi người lại thấy được những buồn vui không giống nhau, có
những hỉ nộ ái ố khác nhau trong cái thế giới như mộng như ảo đó.
Thiên Bồng đã bị giáng xuống trần gian. Trong Đâu Suất cung, bụi đá trên mảnh vỡ đá Thiên Đạo vẫn đang run run rơi xuống, không hề có dấu hiệu nào sẽ ngừng lại.
Bên trong đại diện trống rỗng, Lão Quân vẻ mặt không thay đổi nhìn nó, đã sớm không còn ý niệm sẽ ra tay ngăn cản nữa.
Đá Thiên Đạo đã vỡ nát, "Vô Vi" của Lão Quân chỉ còn là thùng rỗng kêu to, tam giới mất đi một bình phong che chở.
Nhưng sau đó, lực lượng chân chính của Thiên Đạo lại đang ấp ủ. Đó là lực lượng khiến tu vi cao như Lão Quân cũng không thể nào thoát được. Là 'Thiên Đạo' chân chính, vô hình.
Có lẽ, tất cả quỹ đạo cuối cùng rồi sẽ hội tụ về cùng một điểm.
. . .
Nam Thiên Môn.
Thông Thiên Giáo Chủ ôm lấy vai, áo mũ không chỉnh tề xuất hiện, khiến đám thiên binh tu sĩ đều cả kinh không khép được mồm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm chờ đợi ở đó vội vàng lên đón, nhỏ giọng hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc tay than thở:
- Đáng tiếc bốn thanh kiếm của ta, ngay cả trận đồ đều mất trên người yêu hầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khẽ, nói:
- Bảo vệ được mạng già quan trọng hơn.
Thông Thiên Giáo Chủ nghe vậy cũng cười ra tiếng.
Sống trong trời đất này đã mấy ngàn vạn năm, dù là cuộc chiến phong thần, Thông Thiên cũng chưa từng chật vật đến vậy. Nào ngờ được hôm nay lại bị một con yêu hầu bức đến tình cảnh này?
Suy cho cùng, quá mạo hiểm.
Nếu không phải bởi vì chúng đại năng tính toán lẫn nhau đến mức hãm sâu vào trong đó, thì bất kể là một vị nào trong số họ đều không thể cho con khỉ kia cơ hội. Nhưng bởi vì bọn họ tính tính toán toán, đến cuối cùng lại tạo thành một yêu hầu có thể hủy thiên diệt địa như hôm nay.
Nhìn về phía những ngôi sao xa xa ở phía Bắc, trên mặt Thông Thiên giáo chủ đầy vẻ bất đắc dĩ.
. . .
Trên Bắc Hải, Khỉ Đá đang bị nhốt bên trong 'Kiếm trận Tru Tiên'.
Bên dưới là những xoáy nước được ngưng tụ từ nước biển, phía trên là những vòng xoáy được ngưng tụ từ mây, chúng nó đều đang xoay vòng.
Chuyển động, nhưng lại lặng yên không chút tiếng động.
Khỉ Đá vươn tay, phát hiện lớp lông trên mu bàn tay mình đều không xê dịch mảy may.
Trận pháp này như thể đã áp chế tất cả, không khí như cũng đang đứng im. Cùng với đó lại là trời đất quay cuồng.
Không phải Khỉ Đá đang động, mà là thế giới trước mắt đang động.
- Cái này là gì thế?
Hắn giật mình.
Một thanh Tru Tiên kiếm treo lơ lửng thuộc một trong bốn mắt trận chớp lóe ánh sáng đỏ, từng tia chớp trắng chậm rãi dịch chuyển trên mũi kiếm, rung động phát ra tiếng 'xèo xèo'.
Đó là âm thanh duy nhất giữa thế gian vào lúc này.
Khỉ Đá nhíu chặt mày nhìn thanh kiếm đó chằm chằm, thử nhích nhích về phía nó.
Đúng vào lúc đó, thanh Tru Tiên kiếm đang tỏa ánh sáng đỏ bay vút lên cao, một luồng kiếm khí vẩy ra. Tiếp đó, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Kiếm khí đó không phải bắn về phía Khỉ Đá, thậm chí ngay từ lúc đầu nó đã không nhắm về phía Khỉ Đá, cũng không bay theo quỹ đạo thẳng. Hoặc là nói, nó vốn không có quỹ tích, càng không phải bàn đến phương hướng. Nó nhảy nhót di chuyển qua lại giữa không trung như đang dịch chuyển tức thời, nhanh đến mức khiến Khỉ Đá hoa cả mắt.
Còn chưa kịp đợi hắn phục hồi tinh thần thì đã cảm nhận được phần lưng đau nhói, máu tươi văng tung tóe.
Kiếm khí không hề bị cản trở để lại một vết thương thật sâu trên lưng hắn, máu tươi đầm đìa.
- Chuyện gì đây? Nó bắn trúng mình bằng cách nào?
Khỉ Đá quay phắt người chuyển tư thế.
Nhưng vào lúc này, hắn chợt phát hiện một vấn đề còn đáng sợ hơn, cả thế giới đều đang xoay chuyển theo hắn.
Đúng vậy, mặc kệ hắn có chuyển động thế nào, vẫn chỉ có thể xoay về một phương hướng, bởi vì trời đất đều đang xoay chuyển!
Ba thanh kiếm còn lại cũng chậm rãi bừng lên ánh sáng đỏ. Tiếp theo đó, ba luồng kiếm khí cùng bay ra.
Tiếp tục là quỹ tích không hề tuân theo logic nào, chúng dịch chuyển qua lại giữa không trung, cuối cùng cùng cắt lên người người Khỉ Đá.
Trên người hắn lại xuất hiện thêm ba vết thương, máu tươi đầm đìa.
- Đây là... thứ quỷ quái gì vậy?
Khỉ Đá trong cơn đau nhức đã giơ Kim Cô bổng vọt về phía một thanh kiếm.
Nhưng mà tất cả đều uổng công.
Hắn rõ ràng đang tiến lên với tốc độ cực nhanh, nhưng vạn vật lại dường như đang dịch chuyển theo hắn. Dù hắn có tăng tốc thế nào, dù là Cân Đẩu Vân chớp mắt vạn dặm, vẫn không thể tới gần thanh kiếm đó được mảy may.
Ở chân trời phía xa xa, một thiên tướng cẩn thận dè dặt cầm gương đồng chiếu về phía đó, vẻ mặt thấp thỏm.
. . .
Trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế và chúng tiên đều ngây dại nhìn gương đồng.
- Đây là...
- Khởi bẩm bệ hạ, đây là kiếm trận Tru Tiên của Thông Thiên Giáo Chủ.
Phúc Tinh chậm rãi khom người nói:
- Trận này bốn thanh kiếm Tru Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, phối thêm Tru Tiên trận đồ để tạo thành, dùng kiếm khí để giết người. Muốn thoát khỏi trận này, nhất định phải phá bốn thanh kiếm. Nếu nhìn sơ thì chỉ như vậy, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện tuyệt diệu vô cùng.
Các tiên gia có mặt đều nhìn về phía Phúc Tinh.
Ngọc Đế thở dài, nhẹ giọng nói:
- Xem ra Phúc Tinh biết rất rõ nhỉ.
- Thần may mắn từng được nhìn thấy trận này trong trận chiến Phong Thần.
Phúc Tinh chỉ vào gương đồng, nói:
- Kiếm trận Tru Tiên năm đó, Xiển giáo dốc hết toàn lực cả giáo cộng thêm cả Lão Quân, mới may mắn phá giải được, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Nhưng chỉ biết kiếm trận Tru Tiên lợi hại, lại ít ai biết được càn khôn trong đó.
- Kiếm trận Tru Tiên, nói là kiếm trận, cho rằng điểm mấu chốt là trên bốn thanh kiếm. Thực ra không phải, bốn thanh kiếm tuy được tạo nên từ linh vận của trời đất, là chí bảo, nhưng không đến mức có thể ngăn cản toàn bộ Xiển giáo được. Kiếm trận Tru Tiên, sự lợi hại chân chính của nó là ở trận đồ.
- Ồ?
Phúc Tinh vươn tay chỉ gương đồng, nói:
- Bệ hạ nhìn nước biển bên dưới, mây trên trời. Nhìn từ bề ngoài, trong trận vẫn như thường, thực ra nó đã bị cắt thành rất nhiều không gian, đồng thời đang không ngừng biến hóa dịch chuyển. Ở bên trong trận này, tất cả cảm giác bao gồm cả mắt thường đều vô dụng cả. Yêu hầu kia có làm thế nào cũng không thoát được đâu!
- Cảm giác đều vô dụng...
Chúng tiên nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh:
- Không gian biến hóa... cộng thêm cảm giác đều vô dụng...
Phúc Tinh ngẩng đầu, có vẻ đắc ý nói:
- Nếu đổi thành người bình thường, một kích kiếm khí đã đủ khiến hắn mất mạng. Nói đến thì yêu hầu này rất mạnh, kiếm khí mạnh mẽ nhường ấy, nhưng chỉ bị thương. Đáng tiếc, chỉ cần hắn không thoát ra được, sớm muốn gì cũng sẽ chết bên trong. Hơn nữa, tử trạng muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu!
Nói xong, Phúc Tinh cao giọng nói với Ngọc Đế:
- Thần chúc mừng bệ hạ, họa yêu hầu đã được trừ bỏ!
Tiên gia xung quanh nghe vậy, cũng đều chắp tay nói với Ngọc Đế:
- Thần chúc mừng bệ hạ!
Ngọc Đế trên long ỷ vẫn mặt ủ mày chau. Qua lúc lâu, ông ta mới nhỏ giọng nói:
- Nếu trận này đã lợi hại như vậy, tại sao Giáo Chủ không dùng từ sớm? Tại sao sau khi dùng xong thì lại vội vàng trở lại Thiên Đình, sao không chờ yêu hầu đó chết để thu hồi bảo vật chứ?
Ngọc Đế hỏi như vậy, chúng tiên đều sững sờ. Nhất thời đều không nói được lí do.
Đây là một vấn đề chẳng ai biết được đáp án. May mà, lúc này yêu hầu nhìn có vẻ tràn đầy nguy cơ. Tuy nói vẫn còn lo nghĩ, nhưng trong lòng Ngọc Đế đã yên tâm hơn rất nhiều.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Giờ phút này đây, trong pháp trận trên không Bắc Hải, Khỉ Đá đã rơi vào tuyệt cảnh.
Tốc độ bốn thanh kiếm phát ra kiếm khí càng lúc càng nhanh, thậm chí sau đó từng luồng nối tiếp nhau.
Khỉ Đá đối mặt với từng luồng kiếm khí quỷ dị hoàn toàn không có chỗ trốn. Hắn không thể nào phán đoán được đám kiếm khí tự dưng biến mất đó giây tiếp theo sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Mà dù hắn có tăng tốc ra sao, vẫn không thể tới gần được bất kỳ thanh kiếm nào.
Tệ hơn nữa là pháp trận này đã ngăn cách tất cả mọi thứ, bên trong vốn chỉ có chút ít linh khí đã bị Khỉ Đá hấp thu sạch, linh khí bên ngoài thì lại không vào được.
Từ đó, tuy Khỉ Đá không cần phải lo lắng vấn đề lệ khí quá nhiều, nhưng nó cũng có nghĩa linh lực trên người hắn dùng một phần thì sẽ ít đi một phần. Không thể hấp thu linh khí, tất nhiên không thể nào tự chữa lành được nữa. Nếu cứ để mặc chuyện này tiếp tục xảy ra, chờ đợi hắn là kết cục từ từ bị cắt sống đến chết, như bị lăng trì vậy!
Bất đắc dĩ, hắn nắm Kim Cô bổng trong tay, nhắm chuẩn về phía một thanh kiếm, quát lớn:
- Dài ra ~!
Tiếp theo đó, một màn quỷ dị xảy ra.
Kim Cô bổng ở giữa không trung bị cắt thành vô số khúc!
Không, không phải bị cắt thành vô số khúc, mà là lúc nó dài ra đã đồng thời mở ra vô số không gian!
Khỉ Đá giật mình.
Lúc này đây, kiếm khí chồng chéo không ngừng cắt lên người hắn, máu thịt bắn tung tóe. Hắn lại cắn chặt răng nắm lấy Kim Cô Bổng bị cắt thành vô số khúc, không hề nhúc nhích, như thể không nhìn thấy đống kiếm khí đó vậy.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, trận pháp này đang thao túng không gian, chỉ cần mình có thể tìm ra được quy luật... tìm được quy luật... không sai... phải tìm được quy luật... nhất định có cách.
Ánh mắt hắn không ngừng chuyển động qua lại xung quanh.
Kiếm khí đã để lại vô số vết thương trên lưng, trước ngực hắn. Vết thương trên cẳng chân thậm chí còn thấy được xương trắng.
Cả người trên dưới đã máu me đầm đìa, nhưng hắn vẫn chưa tìm được quy luật.
Một luồng kiếm khí cắt qua trán hắn, rách da, máu chậm rãi nhỏ giọt.
. . .
Trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế đứng bật dậy, trừng to mắt.
Trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng, trái tim của mọi người như đã vọt đến bên cổ họng.
. . .
Trong Nam Thiên Môn, Tứ hải Long Vương cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Các ngươi nói, yêu hầu này sẽ chết như vậy hả?
Bắc Hải Long Vương nhỏ giọng hỏi.
- Nói cho cùng đó là Thông Thiên Giáo Chủ, chắc là... có thể nhỉ.
Nam Hải Long Vương do dự nói.
Đông Hải Long Vương nhíu chặt mày trầm mặc không nói.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, trên mặt Tu Bồ Đề vẫn treo nụ cười thản nhiên.
. . .
Khỉ Đá quát lớn một tiếng, thân thể tàn phế máu thịt be bét giơ lên Kim Cô bổng đập một phát.
Chỉ nháy mắt, Kim Cô bổng duỗi dài xuyên qua vô số không gian, vẫn bị cắt thành từng khúc như trước, cùng với kiếm khí tràn ngập khắp mọi ngóc ngách xung quanh.
Đỉnh gậy lặng yên xuất hiện bên cạnh một trong bốn thanh kiếm.
. . .
Ngọc Đế chợt sững sờ.
. . .
Nhưng vào lúc này, Kim Cô bổng vốn nên chuẩn xác đập trúng thân kiếm, lại chẳng thể nào giải thích nổi ngoặt môt cái, đánh hụt vào khoảng không.
- Quy luật biến hóa rồi...?
Khỉ Đá trợn tròn mắt.
Thân hình hắn run rẩy như thể bỗng chốc mất đi trọng tâm, mấy miếng thịt vụn bị kiếm khí cắt từ trên người hắn xuống.
Thiên Bồng đã bị giáng xuống trần gian. Trong Đâu Suất cung, bụi đá trên mảnh vỡ đá Thiên Đạo vẫn đang run run rơi xuống, không hề có dấu hiệu nào sẽ ngừng lại.
Bên trong đại diện trống rỗng, Lão Quân vẻ mặt không thay đổi nhìn nó, đã sớm không còn ý niệm sẽ ra tay ngăn cản nữa.
Đá Thiên Đạo đã vỡ nát, "Vô Vi" của Lão Quân chỉ còn là thùng rỗng kêu to, tam giới mất đi một bình phong che chở.
Nhưng sau đó, lực lượng chân chính của Thiên Đạo lại đang ấp ủ. Đó là lực lượng khiến tu vi cao như Lão Quân cũng không thể nào thoát được. Là 'Thiên Đạo' chân chính, vô hình.
Có lẽ, tất cả quỹ đạo cuối cùng rồi sẽ hội tụ về cùng một điểm.
. . .
Nam Thiên Môn.
Thông Thiên Giáo Chủ ôm lấy vai, áo mũ không chỉnh tề xuất hiện, khiến đám thiên binh tu sĩ đều cả kinh không khép được mồm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm chờ đợi ở đó vội vàng lên đón, nhỏ giọng hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc tay than thở:
- Đáng tiếc bốn thanh kiếm của ta, ngay cả trận đồ đều mất trên người yêu hầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khẽ, nói:
- Bảo vệ được mạng già quan trọng hơn.
Thông Thiên Giáo Chủ nghe vậy cũng cười ra tiếng.
Sống trong trời đất này đã mấy ngàn vạn năm, dù là cuộc chiến phong thần, Thông Thiên cũng chưa từng chật vật đến vậy. Nào ngờ được hôm nay lại bị một con yêu hầu bức đến tình cảnh này?
Suy cho cùng, quá mạo hiểm.
Nếu không phải bởi vì chúng đại năng tính toán lẫn nhau đến mức hãm sâu vào trong đó, thì bất kể là một vị nào trong số họ đều không thể cho con khỉ kia cơ hội. Nhưng bởi vì bọn họ tính tính toán toán, đến cuối cùng lại tạo thành một yêu hầu có thể hủy thiên diệt địa như hôm nay.
Nhìn về phía những ngôi sao xa xa ở phía Bắc, trên mặt Thông Thiên giáo chủ đầy vẻ bất đắc dĩ.
. . .
Trên Bắc Hải, Khỉ Đá đang bị nhốt bên trong 'Kiếm trận Tru Tiên'.
Bên dưới là những xoáy nước được ngưng tụ từ nước biển, phía trên là những vòng xoáy được ngưng tụ từ mây, chúng nó đều đang xoay vòng.
Chuyển động, nhưng lại lặng yên không chút tiếng động.
Khỉ Đá vươn tay, phát hiện lớp lông trên mu bàn tay mình đều không xê dịch mảy may.
Trận pháp này như thể đã áp chế tất cả, không khí như cũng đang đứng im. Cùng với đó lại là trời đất quay cuồng.
Không phải Khỉ Đá đang động, mà là thế giới trước mắt đang động.
- Cái này là gì thế?
Hắn giật mình.
Một thanh Tru Tiên kiếm treo lơ lửng thuộc một trong bốn mắt trận chớp lóe ánh sáng đỏ, từng tia chớp trắng chậm rãi dịch chuyển trên mũi kiếm, rung động phát ra tiếng 'xèo xèo'.
Đó là âm thanh duy nhất giữa thế gian vào lúc này.
Khỉ Đá nhíu chặt mày nhìn thanh kiếm đó chằm chằm, thử nhích nhích về phía nó.
Đúng vào lúc đó, thanh Tru Tiên kiếm đang tỏa ánh sáng đỏ bay vút lên cao, một luồng kiếm khí vẩy ra. Tiếp đó, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Kiếm khí đó không phải bắn về phía Khỉ Đá, thậm chí ngay từ lúc đầu nó đã không nhắm về phía Khỉ Đá, cũng không bay theo quỹ đạo thẳng. Hoặc là nói, nó vốn không có quỹ tích, càng không phải bàn đến phương hướng. Nó nhảy nhót di chuyển qua lại giữa không trung như đang dịch chuyển tức thời, nhanh đến mức khiến Khỉ Đá hoa cả mắt.
Còn chưa kịp đợi hắn phục hồi tinh thần thì đã cảm nhận được phần lưng đau nhói, máu tươi văng tung tóe.
Kiếm khí không hề bị cản trở để lại một vết thương thật sâu trên lưng hắn, máu tươi đầm đìa.
- Chuyện gì đây? Nó bắn trúng mình bằng cách nào?
Khỉ Đá quay phắt người chuyển tư thế.
Nhưng vào lúc này, hắn chợt phát hiện một vấn đề còn đáng sợ hơn, cả thế giới đều đang xoay chuyển theo hắn.
Đúng vậy, mặc kệ hắn có chuyển động thế nào, vẫn chỉ có thể xoay về một phương hướng, bởi vì trời đất đều đang xoay chuyển!
Ba thanh kiếm còn lại cũng chậm rãi bừng lên ánh sáng đỏ. Tiếp theo đó, ba luồng kiếm khí cùng bay ra.
Tiếp tục là quỹ tích không hề tuân theo logic nào, chúng dịch chuyển qua lại giữa không trung, cuối cùng cùng cắt lên người người Khỉ Đá.
Trên người hắn lại xuất hiện thêm ba vết thương, máu tươi đầm đìa.
- Đây là... thứ quỷ quái gì vậy?
Khỉ Đá trong cơn đau nhức đã giơ Kim Cô bổng vọt về phía một thanh kiếm.
Nhưng mà tất cả đều uổng công.
Hắn rõ ràng đang tiến lên với tốc độ cực nhanh, nhưng vạn vật lại dường như đang dịch chuyển theo hắn. Dù hắn có tăng tốc thế nào, dù là Cân Đẩu Vân chớp mắt vạn dặm, vẫn không thể tới gần thanh kiếm đó được mảy may.
Ở chân trời phía xa xa, một thiên tướng cẩn thận dè dặt cầm gương đồng chiếu về phía đó, vẻ mặt thấp thỏm.
. . .
Trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế và chúng tiên đều ngây dại nhìn gương đồng.
- Đây là...
- Khởi bẩm bệ hạ, đây là kiếm trận Tru Tiên của Thông Thiên Giáo Chủ.
Phúc Tinh chậm rãi khom người nói:
- Trận này bốn thanh kiếm Tru Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, phối thêm Tru Tiên trận đồ để tạo thành, dùng kiếm khí để giết người. Muốn thoát khỏi trận này, nhất định phải phá bốn thanh kiếm. Nếu nhìn sơ thì chỉ như vậy, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện tuyệt diệu vô cùng.
Các tiên gia có mặt đều nhìn về phía Phúc Tinh.
Ngọc Đế thở dài, nhẹ giọng nói:
- Xem ra Phúc Tinh biết rất rõ nhỉ.
- Thần may mắn từng được nhìn thấy trận này trong trận chiến Phong Thần.
Phúc Tinh chỉ vào gương đồng, nói:
- Kiếm trận Tru Tiên năm đó, Xiển giáo dốc hết toàn lực cả giáo cộng thêm cả Lão Quân, mới may mắn phá giải được, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Nhưng chỉ biết kiếm trận Tru Tiên lợi hại, lại ít ai biết được càn khôn trong đó.
- Kiếm trận Tru Tiên, nói là kiếm trận, cho rằng điểm mấu chốt là trên bốn thanh kiếm. Thực ra không phải, bốn thanh kiếm tuy được tạo nên từ linh vận của trời đất, là chí bảo, nhưng không đến mức có thể ngăn cản toàn bộ Xiển giáo được. Kiếm trận Tru Tiên, sự lợi hại chân chính của nó là ở trận đồ.
- Ồ?
Phúc Tinh vươn tay chỉ gương đồng, nói:
- Bệ hạ nhìn nước biển bên dưới, mây trên trời. Nhìn từ bề ngoài, trong trận vẫn như thường, thực ra nó đã bị cắt thành rất nhiều không gian, đồng thời đang không ngừng biến hóa dịch chuyển. Ở bên trong trận này, tất cả cảm giác bao gồm cả mắt thường đều vô dụng cả. Yêu hầu kia có làm thế nào cũng không thoát được đâu!
- Cảm giác đều vô dụng...
Chúng tiên nghe vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh:
- Không gian biến hóa... cộng thêm cảm giác đều vô dụng...
Phúc Tinh ngẩng đầu, có vẻ đắc ý nói:
- Nếu đổi thành người bình thường, một kích kiếm khí đã đủ khiến hắn mất mạng. Nói đến thì yêu hầu này rất mạnh, kiếm khí mạnh mẽ nhường ấy, nhưng chỉ bị thương. Đáng tiếc, chỉ cần hắn không thoát ra được, sớm muốn gì cũng sẽ chết bên trong. Hơn nữa, tử trạng muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu!
Nói xong, Phúc Tinh cao giọng nói với Ngọc Đế:
- Thần chúc mừng bệ hạ, họa yêu hầu đã được trừ bỏ!
Tiên gia xung quanh nghe vậy, cũng đều chắp tay nói với Ngọc Đế:
- Thần chúc mừng bệ hạ!
Ngọc Đế trên long ỷ vẫn mặt ủ mày chau. Qua lúc lâu, ông ta mới nhỏ giọng nói:
- Nếu trận này đã lợi hại như vậy, tại sao Giáo Chủ không dùng từ sớm? Tại sao sau khi dùng xong thì lại vội vàng trở lại Thiên Đình, sao không chờ yêu hầu đó chết để thu hồi bảo vật chứ?
Ngọc Đế hỏi như vậy, chúng tiên đều sững sờ. Nhất thời đều không nói được lí do.
Đây là một vấn đề chẳng ai biết được đáp án. May mà, lúc này yêu hầu nhìn có vẻ tràn đầy nguy cơ. Tuy nói vẫn còn lo nghĩ, nhưng trong lòng Ngọc Đế đã yên tâm hơn rất nhiều.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Giờ phút này đây, trong pháp trận trên không Bắc Hải, Khỉ Đá đã rơi vào tuyệt cảnh.
Tốc độ bốn thanh kiếm phát ra kiếm khí càng lúc càng nhanh, thậm chí sau đó từng luồng nối tiếp nhau.
Khỉ Đá đối mặt với từng luồng kiếm khí quỷ dị hoàn toàn không có chỗ trốn. Hắn không thể nào phán đoán được đám kiếm khí tự dưng biến mất đó giây tiếp theo sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Mà dù hắn có tăng tốc ra sao, vẫn không thể tới gần được bất kỳ thanh kiếm nào.
Tệ hơn nữa là pháp trận này đã ngăn cách tất cả mọi thứ, bên trong vốn chỉ có chút ít linh khí đã bị Khỉ Đá hấp thu sạch, linh khí bên ngoài thì lại không vào được.
Từ đó, tuy Khỉ Đá không cần phải lo lắng vấn đề lệ khí quá nhiều, nhưng nó cũng có nghĩa linh lực trên người hắn dùng một phần thì sẽ ít đi một phần. Không thể hấp thu linh khí, tất nhiên không thể nào tự chữa lành được nữa. Nếu cứ để mặc chuyện này tiếp tục xảy ra, chờ đợi hắn là kết cục từ từ bị cắt sống đến chết, như bị lăng trì vậy!
Bất đắc dĩ, hắn nắm Kim Cô bổng trong tay, nhắm chuẩn về phía một thanh kiếm, quát lớn:
- Dài ra ~!
Tiếp theo đó, một màn quỷ dị xảy ra.
Kim Cô bổng ở giữa không trung bị cắt thành vô số khúc!
Không, không phải bị cắt thành vô số khúc, mà là lúc nó dài ra đã đồng thời mở ra vô số không gian!
Khỉ Đá giật mình.
Lúc này đây, kiếm khí chồng chéo không ngừng cắt lên người hắn, máu thịt bắn tung tóe. Hắn lại cắn chặt răng nắm lấy Kim Cô Bổng bị cắt thành vô số khúc, không hề nhúc nhích, như thể không nhìn thấy đống kiếm khí đó vậy.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, trận pháp này đang thao túng không gian, chỉ cần mình có thể tìm ra được quy luật... tìm được quy luật... không sai... phải tìm được quy luật... nhất định có cách.
Ánh mắt hắn không ngừng chuyển động qua lại xung quanh.
Kiếm khí đã để lại vô số vết thương trên lưng, trước ngực hắn. Vết thương trên cẳng chân thậm chí còn thấy được xương trắng.
Cả người trên dưới đã máu me đầm đìa, nhưng hắn vẫn chưa tìm được quy luật.
Một luồng kiếm khí cắt qua trán hắn, rách da, máu chậm rãi nhỏ giọt.
. . .
Trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế đứng bật dậy, trừng to mắt.
Trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng, trái tim của mọi người như đã vọt đến bên cổ họng.
. . .
Trong Nam Thiên Môn, Tứ hải Long Vương cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Các ngươi nói, yêu hầu này sẽ chết như vậy hả?
Bắc Hải Long Vương nhỏ giọng hỏi.
- Nói cho cùng đó là Thông Thiên Giáo Chủ, chắc là... có thể nhỉ.
Nam Hải Long Vương do dự nói.
Đông Hải Long Vương nhíu chặt mày trầm mặc không nói.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, trên mặt Tu Bồ Đề vẫn treo nụ cười thản nhiên.
. . .
Khỉ Đá quát lớn một tiếng, thân thể tàn phế máu thịt be bét giơ lên Kim Cô bổng đập một phát.
Chỉ nháy mắt, Kim Cô bổng duỗi dài xuyên qua vô số không gian, vẫn bị cắt thành từng khúc như trước, cùng với kiếm khí tràn ngập khắp mọi ngóc ngách xung quanh.
Đỉnh gậy lặng yên xuất hiện bên cạnh một trong bốn thanh kiếm.
. . .
Ngọc Đế chợt sững sờ.
. . .
Nhưng vào lúc này, Kim Cô bổng vốn nên chuẩn xác đập trúng thân kiếm, lại chẳng thể nào giải thích nổi ngoặt môt cái, đánh hụt vào khoảng không.
- Quy luật biến hóa rồi...?
Khỉ Đá trợn tròn mắt.
Thân hình hắn run rẩy như thể bỗng chốc mất đi trọng tâm, mấy miếng thịt vụn bị kiếm khí cắt từ trên người hắn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.