Chương 5: Lão hổ (2)
Giáp Ngư Bất Thị Quy
16/06/2019
Có lẽ hắn nên vùng dậy chạy trốn. Thế nhưng một con khỉ có thể chạy thoát khỏi một con hổ sao?
Trừ phi…
"Bộp!"
Bỗng nhiên, một quả táo đập mạnh vào mặt con hổ.
Con hổ gầm lên, sau đó giận dữ nhìn về hướng quả táo bay đến.
Trên cây to, một con khỉ sợ tới mức núp vào trong tán lá.
- Đại vương... Chạy mau.
Một con khỉ khác hét to.
Khỉ đá vùng dậy chạy thật nhanh đi. Mà con hổ kia cũng không ngốc, hiểu ra dụng ý của đám khỉ, lập tức đuổi theo sau khỉ đá.
Nhưng tình huống trước mắt cũng không đơn giản như vậy.
Lại một quả lê ném tới con hổ. sau đó là chuối, nho...
Từ trên không như có một cơn mưa hoa quả trút xuống. Bầy khỉ ném tất cả những gì mình nắm được tới con hổ. Tuy rằng con hổ to lớn này không sợ mấy thứ trái cây, nhưng điều kiện đầu tiên là đừng bị ném vào mắt.
Nhờ bầy khỉ trợ giúp, chỉ trong thoáng chốc khỉ đá đã chạy thục mạng được hơn mười trượng, mà con hổ cũng đang chạy khỏi phạm vi công kích của bầy khỉ.
Rất hiển nhiên, đây là một con hổ thông minh. Nó biết rõ cái gì là quan trọng. Chỉ cần cắn chết con khỉ không biết leo cây này thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Khỉ đá đã không quan tâm được vết thương trên người mình. Hắn liều mạng vừa chạy vừa thét trong rừng cây, lúc nhảy, lúc tránh. Thế nhưng hai chân vẫn không đọ được với bốn chân.
Lúc này bầy khỉ đã bị bỏ xa. Không còn sự trợ giúp của chúng, con hổ đã dần rút khoảng cách lại.
Nếu lần này bị bắt được, chỉ sợ khỉ đá không phải bị cắn ở vai, mà là ở cổ họng.
Đang lúc khỉ đá gần như tuyệt vọng, chim hoàng yến bay vụt theo phía trên hắn:
- Bên này, tên ngốc.
- Hả?
Khỉ đá cũng không kịp nghĩ, vội vàng chạy theo hướng chim hoàng yến.
- Hốc cây!?
Phía sau, con hổ đã nhảy bật đến muốn hạ gục khỉ đá. Nhưng khỉ đá đã kịp xoay người lăn vào một hốc cây nhỏ hẹp.
Không chờ khỉ đá kịp nghĩ suy, một bàn chân hổ đầy móng sắc nhọn đã quét lướt qua mặt hắn.
Gió táp lên mặt hắn, ở khoảng cách gần như vậy thậm chí hắn thấy rõ cả lông tơ trên chân hổ.
Thế nhưng, nó lại không với tới khỉ đá.
Có lẽ sau khi chuyển kiếp thì khỉ đá đang ở giai đoạn sinh trưởng, nên thân hình nhỏ hơn kiếp trước không ít, thoạt nhìn không khác gì một con khỉ thông thường. Chỗ hắn có thể lẫn vào, con hổ trưởng thành lại không thể vào được.
Quờ quạng suốt nửa này chỉ bắt được một đống lá khô, con hổ lặng lẽ rụt móng vuốt trở về, sau đó hạ thấp đầu, nhìn vào từ ngoài cái hốc.
Đây là một cái hốc hẹp do rất nhiều sợi rễ cây tạo thành, bên trong đầy lá rụng. Cự ly con hổ có thể với tới khỉ đá còn cách hơn một thước. Giờ phút này, khỉ đá đã nép mình như dán vào thành hốc.
- Đi ra!
Đây là tiếng của con hổ! Nó cũng có thể nói! Ở nơi đây, tất cả động vật đều có thể nói!
Lúc này, trời đã tối đen. Khỉ đá nhìn không chớp con mắt to lớn kinh khủng như tản ra tia sáng kia, run rẩy nặn khỏi kẽ răng hai chữ:
- Đừng hòng!
- Đừng vọng tưởng nữa. Ta sẽ không đi, ngươi không chạy được đâu.
- Nghe đây!
Khỉ đá vẫn chưa thôi run rẩy, há cái miệng có nanh nhọn, nói cứng:
- Nếu ngươi không lập tức rời đi, ta sẽ giết ngươi!
- Vậy sao? Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được. Một con khỉ tuyên bố muốn giết hổ?
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt mang nụ cười quái dị của con hổ.
- Sẻ ~!
Khỉ đá hét lên:
- Sẻ ~ ngươi ở đâu?
- Ta nói ta là chim hoàng yến! Chim hoàng yến! Con khỉ nhà ngươi không có não sao?
- Chim gì cũng được! Giúp ta được không?
- Giúp cái gì?
- Giúp ta dẫn bầy khỉ tới đây.
- Dẫn tới...
Lập tức, từ bên ngoài truyền tới tiếng chim hoàng yến chửi rủa:
- Ta thật sự nhìn không rõ mà! Ngươi lại muốn dùng những con khỉ khác dâng cho hổ! Ngươi còn thiếu đạo đức hơn cả loài người...
- Không phải! Mẹ nó, ngươi đừng có suy diễn linh tinh! Ngươi bảo chúng nó mang sầu riêng lại đây! Ngươi biết sầu riêng chứ hả?
Ngay lập tức, bên ngoài truyền tới tiếng cười của chim hoàng yến.
Nếu nhớ không lầm, ban ngày khỉ đá có thấy một con khỉ ôm sầu riêng. Hoa Quả Sơn này hình như hoa quả gì cũng có.
Nghe tiếng chim hoàng yến vỗ cánh bay xa dần, khỉ đá nhìn hầm hầm con hổ, chậm rãi nói:
- Ta sẽ cho ngươi hối hận vì không có một nhát cắn chết ta!
- Ta đây cũng muốn xem ngươi có thể làm cái trò gì!
Con hổ hung tợn nói.
Thời gian chầm chậm trôi, con hổ vẫn nhìn chằm chằm khỉ đá, mà khỉ đá cũng không cam chịu yếu thế.
Nhưng tình trạng của hắn hiển nhiên không tốt như con hổ. Vết thương trên bả vai đã khô lại không còn chảy máu, nhưng đau nhức từ đó lại làm hắn đau đớn từng cơn. Vẻ hung ác trên mặt hắn có một nửa là do đau nhức tạo thành.
Thậm chí hắn phát hiện tay trái đã hoàn toàn vô lực.
- Không phải gãy xương chứ?
Hắn nghĩ.
Bị hổ cắn một cái, coi như gãy xương cũng không lạ. Chỉ là hiện tại hắn hơi động nhẹ là vết thương đã như muốn nứt ra, nên không thể nào nghiệm chứng.
Không lâu sau, một quả sầu riêng nặng nề đập xuống.
Mặc dù không nện trúng con hổ, nhưng lại lưu một vết thật sâu trên rễ cây.
Con hổ thấy cảnh này thì kinh hãi. Nó biết khỉ đá chờ cái gì rồi. Cũng không phải tất cả hoa quả đều không có lực sát thương!
Con hổ vội ngẩng đầu, lại thấy trước mắt có ba quả sầu riêng bay đến.
Một quả đáp trúng phần éo của nó khiến nó kêu vang lên. Nương theo sau là tiếng hoan hô của bầy khỉ.
- Không phải không đi sao? Ngươi có giỏi thì đừng chạy.
Khỉ đá cười dữ tợn, với lấy quả sầu riêng vừa ngẫu nhiên lăn vào hốc, chuẩn bị vừa ăn vừa nhìn. Chẳn qua không có dụng cụ gì mà dùng tay bổ sầu riêng thì chẳng dễ chút nào.
- Thôi, lưu lại làm vũ khí đi.
Lăn sầu riêng qua một bên, hắn ngẩng đầu lên, hô lớn:
- Các con, ném chết nó cho ta!
Bên ngoài, tiếng hoan hô càng thêm vang dội.
- Ngươi không phải muốn ăn ta sao? Để ta xem là ai ăn ai. Quên nói cho ngươi biết, khỉ không nhất định là phải ăn chay!
Trả lời hắn là một tiếng hổ gầm cuồng loạn. Khỉ đá cũng không cam chịu yếu thế, hú lên thật dài.
Trong nhất thời, tiếng hổ gầm khỉ hú vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Đêm hôm đó, cả khu rừng vô cùng náo nhiệt. Con hổ không ngừng né sầu riêng từ trên trời giáng xuống. Tới nửa đêm, sầu riêng không còn nhiều, chốc lại lẫn cả quả dừa ở trong. Thi thoảng con hổ bị ném trúng thì bầy khỉ sẽ hoan hô. Tiếng hoan hô kích thích chúng nó quên cả ngủ.
Còn đối với con hổ, tiếng hoan hô này quả thực là ác mộng. Sau mỗi tiếng hoan hô sẽ là càng nhiều quả dừa, sầu riêng, càng nhiều con khỉ tham gia ném. Nó thậm chí còn nhìn thấy cả một con sóc ném hạch đào về mình!
Thân là vua của rừng rậm, danh dự của nó cứ thế hoàn toàn mất sạch.
Ghê tởm hơn chính là con khỉ đá chết tiệt kia đang ở trong hốc cây cười thầm.
Về phần khỉ đá, tình trạng của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Ban ngày khỉ đá đã mỏi mệt không chịu nổi, lại qua trận chạy trốn sinh tử kia mà cạn sạch thể lực. Hơn nữa người còn bị thương, khiến cả đêm hắn cảm thấy mí mắt đều sắp sụp xuống.
Thế nhưng hắn không dám thả lỏng một phút nào. Nếu ngủ không cẩn thận mà lăn một cái, không chừng lại làm mồi cho hổ.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần đấu với hổ, xem ai không nhịn được trước.
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua đám mây chiếu lên rừng cây, con hổ với toàn thân không còn chỗ lành lặn cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, xám xịt lết thân hình mỏi mệt rời đi. Mà khỉ đá lại chỉ lẻn ra khỏi hốc cây nhặt hai trái dừa cùng một tảng đá rồi lại trở về.
Chim hoàng yến lặng lẽ bay xuống cửa hốc, thò đầu vào, hỏi:
- Ngươi làm gì thế? Sao còn không ra? Nó đi rồi.
Khỉ đá dùng toàn lực đập vỡ quả dừa, lại đưa lên uống một hơi cạn sạch nước bên trong, lau miệng, thở phào một cái, lúc này mới yếu ớt nói:
- Ngươi cho là ta ngốc sao? Còn nơi đâu an toàn hơn chỗ này chứ? Giờ ta bị thương lại không biết trèo cây, gặp lại nó thì chết chắc. À quên, cảm ơn ngươi, sẻ.
- Sẻ mẹ ngươi! Đã nói bao lần rồi, ta là chim hoàng yến! Ngươi còn như vậy ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!
- Rồi rồi... Giúp ta canh con hổ kia một lát, ta thật sự không thức nổi nữa rồi...
- Ngươi...
Không đợi chim hoàng yến mở miệng, nó đã thấy khỉ đá nằm vật xuống không biết gì nữa.
Có lẽ là bởi vì khẩn trương quá độ, ở giữa lằn ranh sinh tử suốt cả đêm đi.
- Về sau ngươi còn dám gọi ta là chim sẻ, ta thề không để ý tới ngươi nữa.
Oán hận mổ mổ lên thân cây một cái, chim hoàng yến xoay người bay về phía con hổ bỏ đi.
Cả ngày hôm đó, bầy khỉ và hoàng yến luân phiên canh hổ. Nếu chim hoàng yến trực còn đỡ, chỉ là bay theo rồi báo cáo hành tung của con hổ mà thôi. Chứ nếu là bầy khỉ trực... Chúng nó không ngại nhặt đủ thứ ném tới con hổ.
Chúa tể sơn lâm khi xưa hiện lại thành một con chuột chạy qua đường.
Bất đắc dĩ, con hổ phải chạy tới một chỗ trống trải mới được an bình một lát.
Thế nhưng, cuộc chiến giữa khỉ và hổ mới vừa mở màn mà thôi.
Trừ phi…
"Bộp!"
Bỗng nhiên, một quả táo đập mạnh vào mặt con hổ.
Con hổ gầm lên, sau đó giận dữ nhìn về hướng quả táo bay đến.
Trên cây to, một con khỉ sợ tới mức núp vào trong tán lá.
- Đại vương... Chạy mau.
Một con khỉ khác hét to.
Khỉ đá vùng dậy chạy thật nhanh đi. Mà con hổ kia cũng không ngốc, hiểu ra dụng ý của đám khỉ, lập tức đuổi theo sau khỉ đá.
Nhưng tình huống trước mắt cũng không đơn giản như vậy.
Lại một quả lê ném tới con hổ. sau đó là chuối, nho...
Từ trên không như có một cơn mưa hoa quả trút xuống. Bầy khỉ ném tất cả những gì mình nắm được tới con hổ. Tuy rằng con hổ to lớn này không sợ mấy thứ trái cây, nhưng điều kiện đầu tiên là đừng bị ném vào mắt.
Nhờ bầy khỉ trợ giúp, chỉ trong thoáng chốc khỉ đá đã chạy thục mạng được hơn mười trượng, mà con hổ cũng đang chạy khỏi phạm vi công kích của bầy khỉ.
Rất hiển nhiên, đây là một con hổ thông minh. Nó biết rõ cái gì là quan trọng. Chỉ cần cắn chết con khỉ không biết leo cây này thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Khỉ đá đã không quan tâm được vết thương trên người mình. Hắn liều mạng vừa chạy vừa thét trong rừng cây, lúc nhảy, lúc tránh. Thế nhưng hai chân vẫn không đọ được với bốn chân.
Lúc này bầy khỉ đã bị bỏ xa. Không còn sự trợ giúp của chúng, con hổ đã dần rút khoảng cách lại.
Nếu lần này bị bắt được, chỉ sợ khỉ đá không phải bị cắn ở vai, mà là ở cổ họng.
Đang lúc khỉ đá gần như tuyệt vọng, chim hoàng yến bay vụt theo phía trên hắn:
- Bên này, tên ngốc.
- Hả?
Khỉ đá cũng không kịp nghĩ, vội vàng chạy theo hướng chim hoàng yến.
- Hốc cây!?
Phía sau, con hổ đã nhảy bật đến muốn hạ gục khỉ đá. Nhưng khỉ đá đã kịp xoay người lăn vào một hốc cây nhỏ hẹp.
Không chờ khỉ đá kịp nghĩ suy, một bàn chân hổ đầy móng sắc nhọn đã quét lướt qua mặt hắn.
Gió táp lên mặt hắn, ở khoảng cách gần như vậy thậm chí hắn thấy rõ cả lông tơ trên chân hổ.
Thế nhưng, nó lại không với tới khỉ đá.
Có lẽ sau khi chuyển kiếp thì khỉ đá đang ở giai đoạn sinh trưởng, nên thân hình nhỏ hơn kiếp trước không ít, thoạt nhìn không khác gì một con khỉ thông thường. Chỗ hắn có thể lẫn vào, con hổ trưởng thành lại không thể vào được.
Quờ quạng suốt nửa này chỉ bắt được một đống lá khô, con hổ lặng lẽ rụt móng vuốt trở về, sau đó hạ thấp đầu, nhìn vào từ ngoài cái hốc.
Đây là một cái hốc hẹp do rất nhiều sợi rễ cây tạo thành, bên trong đầy lá rụng. Cự ly con hổ có thể với tới khỉ đá còn cách hơn một thước. Giờ phút này, khỉ đá đã nép mình như dán vào thành hốc.
- Đi ra!
Đây là tiếng của con hổ! Nó cũng có thể nói! Ở nơi đây, tất cả động vật đều có thể nói!
Lúc này, trời đã tối đen. Khỉ đá nhìn không chớp con mắt to lớn kinh khủng như tản ra tia sáng kia, run rẩy nặn khỏi kẽ răng hai chữ:
- Đừng hòng!
- Đừng vọng tưởng nữa. Ta sẽ không đi, ngươi không chạy được đâu.
- Nghe đây!
Khỉ đá vẫn chưa thôi run rẩy, há cái miệng có nanh nhọn, nói cứng:
- Nếu ngươi không lập tức rời đi, ta sẽ giết ngươi!
- Vậy sao? Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được. Một con khỉ tuyên bố muốn giết hổ?
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt mang nụ cười quái dị của con hổ.
- Sẻ ~!
Khỉ đá hét lên:
- Sẻ ~ ngươi ở đâu?
- Ta nói ta là chim hoàng yến! Chim hoàng yến! Con khỉ nhà ngươi không có não sao?
- Chim gì cũng được! Giúp ta được không?
- Giúp cái gì?
- Giúp ta dẫn bầy khỉ tới đây.
- Dẫn tới...
Lập tức, từ bên ngoài truyền tới tiếng chim hoàng yến chửi rủa:
- Ta thật sự nhìn không rõ mà! Ngươi lại muốn dùng những con khỉ khác dâng cho hổ! Ngươi còn thiếu đạo đức hơn cả loài người...
- Không phải! Mẹ nó, ngươi đừng có suy diễn linh tinh! Ngươi bảo chúng nó mang sầu riêng lại đây! Ngươi biết sầu riêng chứ hả?
Ngay lập tức, bên ngoài truyền tới tiếng cười của chim hoàng yến.
Nếu nhớ không lầm, ban ngày khỉ đá có thấy một con khỉ ôm sầu riêng. Hoa Quả Sơn này hình như hoa quả gì cũng có.
Nghe tiếng chim hoàng yến vỗ cánh bay xa dần, khỉ đá nhìn hầm hầm con hổ, chậm rãi nói:
- Ta sẽ cho ngươi hối hận vì không có một nhát cắn chết ta!
- Ta đây cũng muốn xem ngươi có thể làm cái trò gì!
Con hổ hung tợn nói.
Thời gian chầm chậm trôi, con hổ vẫn nhìn chằm chằm khỉ đá, mà khỉ đá cũng không cam chịu yếu thế.
Nhưng tình trạng của hắn hiển nhiên không tốt như con hổ. Vết thương trên bả vai đã khô lại không còn chảy máu, nhưng đau nhức từ đó lại làm hắn đau đớn từng cơn. Vẻ hung ác trên mặt hắn có một nửa là do đau nhức tạo thành.
Thậm chí hắn phát hiện tay trái đã hoàn toàn vô lực.
- Không phải gãy xương chứ?
Hắn nghĩ.
Bị hổ cắn một cái, coi như gãy xương cũng không lạ. Chỉ là hiện tại hắn hơi động nhẹ là vết thương đã như muốn nứt ra, nên không thể nào nghiệm chứng.
Không lâu sau, một quả sầu riêng nặng nề đập xuống.
Mặc dù không nện trúng con hổ, nhưng lại lưu một vết thật sâu trên rễ cây.
Con hổ thấy cảnh này thì kinh hãi. Nó biết khỉ đá chờ cái gì rồi. Cũng không phải tất cả hoa quả đều không có lực sát thương!
Con hổ vội ngẩng đầu, lại thấy trước mắt có ba quả sầu riêng bay đến.
Một quả đáp trúng phần éo của nó khiến nó kêu vang lên. Nương theo sau là tiếng hoan hô của bầy khỉ.
- Không phải không đi sao? Ngươi có giỏi thì đừng chạy.
Khỉ đá cười dữ tợn, với lấy quả sầu riêng vừa ngẫu nhiên lăn vào hốc, chuẩn bị vừa ăn vừa nhìn. Chẳn qua không có dụng cụ gì mà dùng tay bổ sầu riêng thì chẳng dễ chút nào.
- Thôi, lưu lại làm vũ khí đi.
Lăn sầu riêng qua một bên, hắn ngẩng đầu lên, hô lớn:
- Các con, ném chết nó cho ta!
Bên ngoài, tiếng hoan hô càng thêm vang dội.
- Ngươi không phải muốn ăn ta sao? Để ta xem là ai ăn ai. Quên nói cho ngươi biết, khỉ không nhất định là phải ăn chay!
Trả lời hắn là một tiếng hổ gầm cuồng loạn. Khỉ đá cũng không cam chịu yếu thế, hú lên thật dài.
Trong nhất thời, tiếng hổ gầm khỉ hú vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Đêm hôm đó, cả khu rừng vô cùng náo nhiệt. Con hổ không ngừng né sầu riêng từ trên trời giáng xuống. Tới nửa đêm, sầu riêng không còn nhiều, chốc lại lẫn cả quả dừa ở trong. Thi thoảng con hổ bị ném trúng thì bầy khỉ sẽ hoan hô. Tiếng hoan hô kích thích chúng nó quên cả ngủ.
Còn đối với con hổ, tiếng hoan hô này quả thực là ác mộng. Sau mỗi tiếng hoan hô sẽ là càng nhiều quả dừa, sầu riêng, càng nhiều con khỉ tham gia ném. Nó thậm chí còn nhìn thấy cả một con sóc ném hạch đào về mình!
Thân là vua của rừng rậm, danh dự của nó cứ thế hoàn toàn mất sạch.
Ghê tởm hơn chính là con khỉ đá chết tiệt kia đang ở trong hốc cây cười thầm.
Về phần khỉ đá, tình trạng của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Ban ngày khỉ đá đã mỏi mệt không chịu nổi, lại qua trận chạy trốn sinh tử kia mà cạn sạch thể lực. Hơn nữa người còn bị thương, khiến cả đêm hắn cảm thấy mí mắt đều sắp sụp xuống.
Thế nhưng hắn không dám thả lỏng một phút nào. Nếu ngủ không cẩn thận mà lăn một cái, không chừng lại làm mồi cho hổ.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần đấu với hổ, xem ai không nhịn được trước.
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua đám mây chiếu lên rừng cây, con hổ với toàn thân không còn chỗ lành lặn cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc, xám xịt lết thân hình mỏi mệt rời đi. Mà khỉ đá lại chỉ lẻn ra khỏi hốc cây nhặt hai trái dừa cùng một tảng đá rồi lại trở về.
Chim hoàng yến lặng lẽ bay xuống cửa hốc, thò đầu vào, hỏi:
- Ngươi làm gì thế? Sao còn không ra? Nó đi rồi.
Khỉ đá dùng toàn lực đập vỡ quả dừa, lại đưa lên uống một hơi cạn sạch nước bên trong, lau miệng, thở phào một cái, lúc này mới yếu ớt nói:
- Ngươi cho là ta ngốc sao? Còn nơi đâu an toàn hơn chỗ này chứ? Giờ ta bị thương lại không biết trèo cây, gặp lại nó thì chết chắc. À quên, cảm ơn ngươi, sẻ.
- Sẻ mẹ ngươi! Đã nói bao lần rồi, ta là chim hoàng yến! Ngươi còn như vậy ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!
- Rồi rồi... Giúp ta canh con hổ kia một lát, ta thật sự không thức nổi nữa rồi...
- Ngươi...
Không đợi chim hoàng yến mở miệng, nó đã thấy khỉ đá nằm vật xuống không biết gì nữa.
Có lẽ là bởi vì khẩn trương quá độ, ở giữa lằn ranh sinh tử suốt cả đêm đi.
- Về sau ngươi còn dám gọi ta là chim sẻ, ta thề không để ý tới ngươi nữa.
Oán hận mổ mổ lên thân cây một cái, chim hoàng yến xoay người bay về phía con hổ bỏ đi.
Cả ngày hôm đó, bầy khỉ và hoàng yến luân phiên canh hổ. Nếu chim hoàng yến trực còn đỡ, chỉ là bay theo rồi báo cáo hành tung của con hổ mà thôi. Chứ nếu là bầy khỉ trực... Chúng nó không ngại nhặt đủ thứ ném tới con hổ.
Chúa tể sơn lâm khi xưa hiện lại thành một con chuột chạy qua đường.
Bất đắc dĩ, con hổ phải chạy tới một chỗ trống trải mới được an bình một lát.
Thế nhưng, cuộc chiến giữa khỉ và hổ mới vừa mở màn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.