Đại Bát Hầu

Chương 126: Linh lực tác

Giáp Ngư Bất Thị Quy

01/01/2020

Rung động kịch liệt khiến chiếc chén gốm đặt trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan.

Cả chiến hạm rung lắc. Ba thiên binh canh giữ ở nơi quan trọng nhất của chiến hạm là phòng linh lực hoảng sợ nhìn khắp bốn phía.

Xung quanh ba kẻ này là các loại pháp trận phức tạp vận chuyển lơ lửng. Vô số hàng chữ bùa không ngừng lóe lên ánh sáng nhạt, giống như là những bánh răng trôi nổi trên không trung.

Một thiên binh khẽ nắm chặt binh khí trong tay, nhìn thoáng qua hai người còn lại, đoạn bước nhanh về cửa khoang, dùng tay mở khóa pháp trận, sau đó dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề bằng thép ra.

Tức thì, những tiếng động kinh khủng từ bên ngoài truyền tới.

Vô số thiên binh chạy như điên trước mắt thiên binh vừa mở cửa, tay giơ cao binh khí.

"Rầm!"

Gã vội vàng đóng sầm cửa khoang lại, luống cuống tay chân lần nữa khởi động pháp trận khóa cửa.

- Chuyện quái gì vậy!?

Dựa sát vào cửa, gã hoảng sợ thì thào.

Hai thiên binh còn lại cũng trợn tròn mắt, nuốt từng ngụm nước bọt.

Chiến hạm tiếp tục rung lắc. Ba thiên binh hoảng sợ nắm chặt vũ khí, thấp thỏm lo âu.

"Uỳnh!"

Một tiếng vang thật lớn.

Trên vách tường bằng kim loại bỗng xuất hiện một vết phồng thật lớn.

Ba thiên binh thủ hộ phòng linh lực nhìn muốn rớt mắt xuống.

Ngay sau đó, không ngừng có tiếng nổ. Chiến hạm lắc dữ dội như sẽ rơi bất cứ lúc nào. Vách tường không ngừng rung lên, không ngừng xuất hiện những vết gồ ghề lồi lõm như những ngọn núi theo hướng về phía cửa khoang.

Tới khi "dãy núi" kia gần cửa khoang trong gang tấc, rung lắc chợt ngừng lại, bốn phía khôi phục an tĩnh.

Mãi một hồi lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì tiếp.

Ba thiên binh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn, cánh cửa khoang luôn đóng chặt chợt bay vào trong, kéo theo hai gã thiên binh nữa.

Trong tiếng vang chói tai, ba thiên binh canh giữ trong khoang cùng hít sâu một hơi, mở to mắt nhìn.

Cửa khoang nặng nề vạch một vệt dài trên mặt đất rồi đập mạnh vào vách tường, đổ sập. Mà hai thiên binh bay theo cánh cửa sớm đã máu thịt lẫn lộn, không một tiếng động.

Thế giới lại yên tĩnh.

Ba thiên binh run rẩy cầm vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm vào khung cửa đã trống không.

Từ bên ngoài, một vòi máu tươi bắn vào, rơi xuống trên sàn trơn bóng, từ từ lan rộng.

Ba thiên binh đều ngừng hô hấp, mở to hai mắt nhìn.

Hồi lâu sau, một cánh tay lông lá dính đầy máu tươi vươn vào từ ngoài cửa, vịn lấy khung cửa, tiếp đó một cái đầu khỉ lộ vẻ mệt mỏi xuất hiện.

Cảnh tượng này khiến ba thiên binh kinh hãi, lui vội về sau.

Lúc này, toàn thân Khỉ Đá đã không tìm ra nơi nào không phải màu đỏ.

Giáp đen trên thân hắn đã nát vụn, máu tươi đầy trên lớp lông tí tách nhỏ từng giọt, che lấp hết miệng vết thương.

Thở hổn hển, hắn chống Hành Vân côn bước qua cánh cửa, thân mình xiêu vẹo đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn pháp trận trôi nổi.

Thân hình kia tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng chẳng biết tại sao, ba thiên binh lại không thể có nổi dũng khí tiến lên.

- Lên! Nhanh!

- Ngươi... Sao ngươi không lên!

Ba thiên binh cứ lần lượt nhìn nhau.

Chỉ thấy Khỉ Đá mệt mỏi liếc cả ba một cái, lạnh lùng nói:

- Tránh ra.

Chỉ một câu, chẳng biết tại sao ba thiên binh đều cả kinh lui về sau ba thước.

Kéo Hành Vân côn, dưới cái nhìn chằm chằm của ba thiên binh, Khỉ Đá khó nhọc nhích từng bước tới pháp trận.

Giờ khắc này, gân xanh trên trán hắn lồi hết lên, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng đã mơ hồ.

Hẳn do mất quá nhiều máu. Hắn nghĩ.

Cuối cùng, hắn cũng đứng được trước mắt trận.

- Không xong! Hắn muốn phá hư mắt trận.

Một thiên hoảng hốt kêu lên.



Không còn nghĩ được nhiều, ba thiên binh lập tức vây quanh Khỉ Đá.

Chỉ thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Khỉ Đá lập tức tiêu tan. Cắn răng một cái, hắn giống như đổi thành một người khác, tức thì vận sức.

Không đợi ba thiên binh thấy rõ quỹ tích của Hành Vân côn, cả ba đã bị đánh bay, nặng nề đập vào vách tường, mất mạng.

Chiến hạm lại bắt đầu rung lắc. Lần này không phải là kiệt tác của Khỉ Đá, mà là bên ngoài lại có một nhóm thiên binh dũng mãnh lao tới.

Nhìn chằm chằm pháp trận ở trung tâm cùng viên bảo thạch tỏa ra ánh đỏ mờ mờ, Khỉ Đá nhếch môi nở nụ cười.

. . .

Trên mặt đất, hạm đội tuần tiễu còn đang tàn sát yêu chúng.

Đám yêu quái đã phát cuồng chen chúc lao tới hạm đội. Dưới lưỡi dao sắc nhọn của thiên binh, trừ dùng một mạng đi chứng minh chính mình, bọn chúng còn có thể làm gì đây?

Bọn chúng chỉ có thể đứng trên mặt đất, phí công huơ vũ khí.

Thế giới này ban cho bọn chúng quá ít, quá ít...

Không biết thuật phi hành, bọn chúng chỉ có thể đứng trên mặt đất chờ nhóm phi cầm yêu ngẫu nhiên đánh rớt một hai thiên binh để mà trút căm phẫn. Nhưng yêu quái nhóm phi cầm lại sớm đã bị thiên quân liệt vào nhóm phải tấn công hàng đầu, còn thừa không có mấy.

Mưa tên vẫn bắn từ đầu đến giờ, nhưng dưới trọng thuẫn và Cự Lưu trận của thiên quân, lại trở nên vô lực.

Cho dù như thế, bọn chúng vẫn không ngừng xông tới hướng thiên binh, không ngừng thét gào, kêu thảm, giống như là từng kẻ tử vì đạo.

Ngay chính bọn chúng cũng không rõ làm như vậy cuối cùng là vì cái gì, cũng như không nói được mình đến cùng là vì cái gì mà sống.

Từng gương mặt vặn vẹo, từng linh hồn cố chấp biến mất trong màn đêm lạnh băng này, lặng yên rời khỏi cái thế giới vốn không thuộc về bọn chúng này.

- Kiếp sau đầu thai, nhớ đừng làm yêu nữa.

Đừng ở tuyến ngoài cùng, đôi tay cầm chiến phủ cũng đã run rẩy, sư tử tinh nhìn từng đồng bạn ngã xuống, phẫn nộ gào thét lên tiếng từ sâu trong linh hồn.

Nhưng sư tử tinh có thể làm gì đây?

Đây là số mệnh của yêu sao?

Sư tử tinh bất đắc dĩ nở nụ cười.

Bất kể bao lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể tàn sát, là tàn sát một phía, ngay cả chút âm thanh phản kháng cũng không có sao?

Nếu đây chính là số mệnh của yêu, vậy không bằng sớm chấm dứt...

Đây đã là triệt để tuyệt vọng!

Đúng lúc này, chiến hạm ở vị trí cao nhất của thiên quân chợt mất đi động lực, rơi xuống, lao khỏi vòng vây của thiên binh, cuối cùng dưới ánh mắt kinh hãi của thiên binh trên không và yêu chúng bên dưới mà đập thật mạnh lên mặt đất, khiến cát bụi bốc đầy trời, tạo thành một cái hố thật sâu. Những yêu chúng không tránh kịp cũng bị nghiền thành thịt vụn.

Tất cả, bất kể là thiên binh hay là yêu chúng đều dừng động tác, ngơ ngác nhìn con tàu chiến hạm kia.

- Đây là...

Trác thiên tướng vịn lấy mép chiến hạm, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Từ cửa khoang của chiến hạm vừa rơi, máu tươi tràn ra như nước suối. Theo sau là mấy thiên binh toàn thân là máu leo khỏi chiến hạm. Thời gian dần qua, càng lúc càng có nhiều thiên binh trọng thương leo ra ngoài.

Đang lúc yêu chúng đỏ mắt chuẩn bị nhào lên xé những thiên binh đó thành mảnh nhỏ, chiến hạm kia lại rung mạnh.

Tất cả đều ngừng hô hấp.

Trong tiếng vang trầm đục, boong thuyền chế tạo từ kim loại bị rách ra một khe khở, rồi lập tức là một lỗ hổng lớn bị xé ra từ bên trong xuất hiện.

Trác thiên tướng chậm rãi nuốt ngụm nước bọt, ngơ ngác nhìn chằm chằm lỗ hổng tối đen kia, nhìn không chuyển mắt.

Một cánh tay lông lá đưa ra ngoài, bám lấy cạnh lỗ hổng, chậm rãi dùng sức.

Trong nháy mắt, bất kể là thiên binh hay là yêu chúng, đều hít vào một hơi.

Khỉ Đá toàn thân là máu, xiêu vẹo bò ra, chống Hành Vân côn, từ từ đón gió đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên hạm đội che khuất bầu trời.

Mây trên đỉnh đầu hắn không ngừng bay loạn.

Hắn rút từ sau lưng ra một cái máy phóng thừng linh lực có tên là Linh lực tác, ném cho yêu chúng cách đó không xa.

- Dùng cái này mà đánh.

Hắn thở khó nhọc:

- Bên trong còn nữa, tự đi lấy đi.

Con tê tê thành tinh cảnh giới Nạp Thần cúi cái đầu nhìn như khúc gỗ sờ sờ cái máy trong tay, thử rót linh lực vào.

Từ miệng máy lập tức phóng ra một sợi dây thừng lóe ánh bạc.

Sợi dây kia vừa ra tức thì bay về phía bầu trời, trói lấy eo một thiên binh.

Yêu quái bốn phía hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức nhào tới níu mạnh dây thừng, kéo thiên binh bị trói xuống giữa bầy yêu rồi xé thành mảnh nhỏ trước mắt Trác thiên tướng.

Trong tiếng kêu thảm thiết, đám thiên binh vẫn bay trên trời khiếp đảm, chậm rãi lui về phía sau.

Mà càng nhiều yêu chúng thì như nổi điên, chen chúc chạy về phía chiến hạm đã rơi, giống như một đàn thú phát cuồng.



Lửa hy vọng lại lần nữa được thắp lên.

Nhìn khắp nơi là yêu chúng chạy loạn, ngẩng đầu lên, Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, gào thét về phía chiến hạm chỉ huy:

- Đánh tiếp! Đến đi! Tiếp tục điiiiii ~!

Âm thanh ấy xuyên qua khoảng không, đập mạnh vào màng nhĩ Trác thiên tướng, khiến y run lên.

Kéo căng cơ thể, cánh tay nắm Hành Vân côn đã không còn run rẩy. Khỉ Đá khom người, cắn chặt răng, nổi gân xanh, bộ mặt dữ tợn.

Thân hình hắn sớm đã không đếm xuể vết thương, sớm đã bị tàn phá không còn hình dáng, nhưng hắn vẫn đứng lên. Giống như một người khổng lồ sừng sững giữa trời đất!

Từ trên người hắn, máu tươi nhỏ từng dòng xuống theo lớp lông, nhỏ lên ván tàu màu trắng bạc, lan ra, giống như những đóa hoa đào trong tuyết.

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Đến đi! Đánh một trận thống khoái nào!

Hắn gào thét, điên khùng mà cười, tiếng cười giống như tiếng kêu rên. Theo sau đó là sĩ khí của yêu chúng được đẩy lên vô hạn.

Tất cả yêu chúng sôi trào. Bọn chúng chảy nước mắt vui mừng, gầm thét, rít gào, đều điên cuồng.

Tất cả thiên binh đều sợ hãi mà lui về sau.

Trác thiên tướng đứng trên boong mở to hai mắt nhìn, nắm chặt chuôi kiếm!

- Điên rồi! Kẻ điên!

Y chưa bao giờ thấy yêu quái như vậy.

Sống mấy trăm năm trong quân, y sớm đã quen với việc yêu là nhát gan, là sinh linh hèn mọn, đứng trước mặt y sẽ giống như những con chó run rẩy cầu xin khoan dung.

Nhưng trước mắt này đây... Chẳng lẽ là muốn chết sao?

- Tướng quân, làm sao bây giờ?

Một tiểu tướng đứng bên cạnh run rẩy hỏi.

Xa xa, phía cuối cùng, hai chiến hạm chậm rãi xuất hiện. Đại kỳ có chữ "Quy" trên chiến hạm đã bị tháo đi.

Cánh tay không kiềm được run rẩy móc từ hông ra một miếng ngọc giản, đặt lên môi, Khỉ Đá dùng giọng không lưu loát nói:

- Dương Thiền.

- Ngươi... Ngươi không sao chứ?

Đứng ở đầu chiến hạm, Dương Thiền vội vàng hỏi han.

Nhìn thấy một màn trước mắt, nàng cũng không khỏi giật mình. Nàng muốn rời chiến hạm phóng tới chỗ Khỉ Đá, lại bị Nguyệt Triêu túm lại.

- Không có việc gì, không chết được. Khụ khụ...

Khỉ Đá bất đắc dĩ cười:

- Trên chiến hạm của cô có loại... dây thừng phóng ra tự tìm đối phương, không thể cởi được không?

- Ngươi nói... Linh lực tác?

Nàng nhìn Khỉ Đá từ xa, ngơ ngác nhìn, một bàn tay đã không tự chủ được bụm miệng.

Đôi mắt giống như ngôi sao mơ hồ đã trào nước mắt, giọng điệu cũng thành nghẹn ngào.

- Hình như là tên này... Khụ khụ... Ta nghe bọn chúng nói qua.

Nặng nề thở hổn hển, lâu sau, nàng cắn môi, gật đầu:

- Có

- Ném xuống để bọn họ dùng đi.

Xa xa, Trác thiên tướng dùng kính thiên lý nhìn thấy trên boong chiến hạm đối diện chất đống Linh lực tác, sắc mặt tức thì trắng bệnh, mắt giật không ngừng.

Cúi đầu, y nhìn con khỉ đang đứng trên chiếc chiến hạm đã rơi. Trong mắt con khỉ đó là mỏi mệt, là tơ máu che kín, nhưng vẫn không che được sát ý ngập trời.

Hồi lây sau, y chỉ có thể run rẩy nói:

- Lui... lui lại.

- Đi hướng nào?

- Rời đầm Ác Long... Trở lại Nam Thiên Môn... Lùi về hướng Nam Thiên Môn!

Hô lên những lời này, y giống như hư thoát, ngã quỵ xuống.

Cái chỗ điên cuồng này, y một khắc cũng không muốn ở lại nữa.

Không có bất kỳ thiên tướng nào hứng thú chiến đấu với yêu quái như vậy. Nhưng y không biết là, nhiều năm về sau, mặt đất sẽ toàn là những yêu quái như vậy.

Bọn chúng không thấy được góc sáng sủa được mặt trời chiếu tới, chỉ biết sinh trưởng như cỏ dại. Mà cũng như cỏ dại dùng tính mạng của mình làm chất đốt, ở đây những chúng yêu đó thiêu đốt màn đêm lạnh như băng, chiếu sáng lên thế giới này.

Những đốm lửa nhỏ, cuối cùng cũng khiến lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Bát Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook