Chương 409: Nói chuyện một chút
Giáp Ngư Bất Thị Quy
12/12/2020
Chư quân rút khỏi, Hoa Sơn lại khôi phục bộ dáng trước kia.
Một buổi kịch ầm ĩ, ảnh hưởng tới cả tam giới cứ như vậy hạ màn.
Hơn một ngàn năm trước, tại Đào Sơn, Dao Cơ cố sức đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bi kịch, để lại hai đứa trẻ cơ khổ không nơi nương tựa và một đoạn bi tình trắc trở được truyền khắp nhân gian.
Ngàn năm sau, vận mệnh như tái diễn, con gái của bà lại dùng thủ đoạn thêm cực đoan hơn, dùng ba tấm thiệp cưới khuấy động cả tam giới, dùng dũng khí không gì so sánh nổi đánh cược cả tính mạng mình tranh lấy hạnh phúc.
Khác với mẹ mình, bạn đời của nàng không phải là một thư sinh yếu đuối nơi thế gian mà là một đại yêu vương khiến cả tam giới vừa nghe đã sợ mất mật, đến Ngọc Đế cũng không làm gì được — Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Trái với luật trời thì thế nào?
Tam giới phản đối thì thế nào?
Hắn có thể sử dụng trăm vạn yêu quân dồn ép khiến Thiên Đình chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, dùng sức mạnh và chiến lực cường đại dồn ép khiến cả Dương Tiễn được xưng là Chiến thần tam giới cũng không biết phải làm sao, đưa tân nương đi ngay trước mắt bao người.
Gió đêm chậm rãi thổi tung ngọn cờ xí màu đen thêu bốn chữ "Tề Thiên Đại Thánh".
Lúc Dương Thiền đứng trên chiến hạm quay trở về, nhìn bầu trời đầy ánh sao cùng với đoàn hạm đội liên miên không dứt, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống khỏi khóe mắt, ướt hết cả lớp phấn son trên mặt, ướt cả bộ quần áo tân nương.
Có lẽ nàng vui mừng, có lẽ là cảm khái, cũng có lẽ do nhớ tới đoạn nhân duyên trắc trở của cha mẹ mình.
Dù là thế nào đi nữa, vào lúc này nàng đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
- Cuối cùng hắn vẫn đến...
Trên gương mặt kia không giấu được nét vui vẻ.
Dĩ Tố chậm rãi đi tới sau lưng nàng, choàng thêm tấm áo choàng lông cáo màu trắng lên người nàng.
- Làm sao huynh ấy không đến được? Tỷ không thấy sắc mặt huynh ấy lúc ngồi trên Vạn Yêu điện đâu. Nếu tỷ thật sự lấy thư sinh kia, nói không chừng ngày mai huynh ấy sẽ lật ngược cả trời lên, à không, có lẽ tối này đã xốc ngược lên ...
Dương Thiền cười khanh khách.
Dĩ Tố thấp giọng lầm bầm:
- Huynh ấy không phải là một thủ lĩnh giỏi, vừa đụng đến chuyện tình cảm đã rối cả lên, không biết phải làm gì.
- Bởi vậy ta mới ưa thích hắn.
Dương Thiền lau sạch vệt nước trên khóe mắt, thấp giọng hỏi:
- Hai người bọn họ còn chưa trở về sao?
- Còn chưa về.
- Vẫn còn đánh?
- Không rõ nữa ạ, mới vừa dùng ngọc giản dò la qua. Họ đang ở cách đây hai ngàn dặm, nửa canh giờ rồi vẫn chưa động đậy, cũng không biết đang làm gì.
- Nửa canh giờ không động đậy?
Nghe vậy, Dương Thiền khe khẽ cười. Tiếng cười mang theo ngọt ngào vô hạn.
. . .
Cách đó hơn hai ngàn dặm, một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn đi mấy ngọn cỏ dại úa tàn.
Trong nơi đồng hoang, Dương Tiễn và Khỉ Đá ngồi cách nhau một đống lửa, yên lặng nhìn nhau.
Cả một lúc lâu, mãi đến khi đống lửa hừng hực cháy đã có dấu hiệu tàn lụi, Dương Tiễn mới thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng nên nói chuyện một chút.
- Ừ.
Khỉ Đá gật gật đầu.
- Nếu như ngươi chỉ định vui đùa một chút thì thừa dịp này thu tay lại vẫn còn kịp.
- Nhị cữu ca, ta không đáng tin như vậy sao? Tề Thiên Đại Thánh vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh đấy.
- Vấn đề không phải tin hay không tin.
Dương Tiễn nhếch môi, thấp giọng nói:
- Dương Tiễn ta đây chỉ có một muội muội, nếu nó xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi, sẽ không tiếc hết thảy thủ đoạn. Ngươi hiểu không?
- Hiểu...
Khỉ Đá cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
Dương Tiễn lại bất đắc dĩ lắc đầu, thò tay qua bên cạnh sờ soạng.
Khỉ Đá lập tức giật mình, mãi đến khi thấy y cầm một nhánh cây bên cạnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao lên mới thoáng thở phào.
Vứt nhánh cây vào trong đống lửa, Dương Tiễn thở dài thượt nói:
- Muội muội của ta tính tình có hơi nóng nảy, đôi khi lại tùy hứng vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám làm, như chuyện ban nãy cũng vậy... Đều là do ta chiều từ nhỏ mà quen thói... Cho nên, ngươi phải nhân nhượng nó nhiều.
- Đã biết.
- Tuy tính tình nóng nảy, làm việc có hơi quá khích nhưng bản tâm không tệ, có gì mâu thuẫn... Có thể từ từ giải thích một chút, nói chung có thể giải quyết được.
- Ta hiểu rồi.
- Nữ nhân cần phải dỗ dành, nam nhân có đội trời đạp đất nhưng lúc trọng yếu nhất cũng nên biết mềm mỏng, như vậy sẽ không chịu thiệt đi đâu cả.
- Hiểu.
- Đôi khi nữ nhân có dài dòng, là vì quan tâm đến ngươi, lo lắng cho ngươi. Nếu không quan tâm đến ngươi, ai thèm tốn tâm tư với ngươi chứ?
- Ừ.
Nghĩ thoáng qua, Khỉ Đá duỗi dài cổ qua, thấp giọng hỏi:
- Vậy ý của ngươi là... Đồng ý?
Bình thản liếc nhìn qua Khỉ Đá đang mang đầy vẻ mong chờ, Dương Tiễn nghiêm mặt nói:
- Ý của ta là, các ngươi có thể cùng sống chung nhưng không thể thành thân, cũng không thể nào là phu thê chân chính được. Nếu không hậu hoạn vô cùng.
- Hậu hoạn?
Khỉ Đá giang tay ra nói:
- Ta không sợ.
- Ta tin ngươi có thể đánh bại Thiên Đình. Thế nhưng ngươi không nên quên, phía trên Thiên Đình còn có Tam Thanh, đấy mới là điểm chết người nhất. Thần tiên không cho phép hôn luyến, đây là quy củ của Tam Thanh, không phải do Ngọc Đế định ra. Cho nên... bọn họ có thể tác động vào.
- Ta biết.
- Vậy ngươi biết vì sao ngày đó đại thắng mà ta lại quy hàng không?
- Lăng Vân sư huynh có nói qua với ta... Nói là Thái Thượng Lão Quân đi tìm ngươi.
Dương Tiễn gật đầu nói:
- Đêm hôm đó, ông ta một mình đến gặp ta. Đừng nói người khác mà đến chính ta cũng không phát hiện ra. Ông ta nói nhường ta ba chiêu, nếu có thể kéo được đến chiêu thứ năm, ông ta sẽ khiến Ngọc Đế dập đầu nhận sai. Có điều...
Dương Tiễn mím môi, nói tiếp:
- Ông ta dùng bút vẽ bốn pháp trận lên bốn chén trà trên bàn ta. Ba chén trà ngăn cản ba chiêu của ta, chén thứ tư, đánh thẳng tới ngay yết hầu... Ta còn chưa kịp ra chiêu thứ tư. Chiến thần tam giới... hừ, trước mặt Tam Thanh còn không bằng trẻ mới sinh...
Khỉ Đá lặng yên nghe.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Dương Tiễn nhìn chăm chú vào đống lửa đang hừng hực cháy, thấp giọng nói:
- Vô Vi của Thái Thượng, không gì không biết, không gì không làm được. Dù ta ra bất kỳ chiêu gì đều nằm cả trong dự liệu của ông ta. Đừng nói tu vi chênh lệch quá nhiều, có là cùng cấp thì ta cũng không thắng được ông ta. Đấy mới chính là nguyên nhân ta tiếp nhận chiêu an của Thiên Đình... Nếu như ta không chấp nhận, đến lúc đó không chỉ ta phải chịu khổ mà còn có cả Thiền nhi, Thốn Tâm nữa. Ta thà để các nàng hận ta cũng không muốn đặt bọn họ vào vòng nguy hiểm. Một khi Tam Thanh động thủ, không thể nào chỉ đơn giản như vĩnh viễn không thể siêu sinh, rất có thể... còn là hồn phi phách tán. Cho nên, ngươi nên hiểu rõ vấn đề nghiêm trọng đến thế nào.
- Quả thật mấy lão khốn đó không dễ đối phó.
Khỉ Đá thản nhiên than thở.
- Ngươi đã giao thủ cùng bọn họ?
Khỉ Đá bóp tay, nhíu mày đáp:
- Không tính là giao thủ chính diện. Ta có ưu thế là Thái Thượng Lão Quân không thể đoán được chiêu thức của ta như ngươi. Có điều... Tu vi chênh lệch nhiều như vậy, có đánh nhau thật ta cũng không có phần thắng.
- Ông ta không đoán ra được, thế là ý gì?
Dương Tiễn khẽ híp mắt hỏi.
- Nói thế nào đây nhỉ...
Khỉ Đá ngẩng đầu lên nghĩ ngợi một thoáng, nói:
- Xem như ta là khắc tinh trời sinh của ông ta đi. Có điều lão khốn này rất tặc, tính toán đủ kiểu, cho nên đảo đi đảo lại ta lại rơi xuống hạ phong.
- Ngươi có thể kềm chế ông ta?
- Xem như thế đi. Thái Thượng bị ta kiềm chế nhưng Nhị Thanh khác cũng muốn muốn lợi dụng ta kiềm chế Thái Thượng. Dù sao ta có thành thân thì Tam Thanh tuyệt sẽ không ngăn cản thẳng. Đừng nói ta muốn thành thân, đến chuyện lão cửu thông đồng với tiên nữ cũng là ta gánh đỡ qua, bọn lão cũng không dám nói gì cả. Hiện tại người vẫn còn đang ở trong Hoa Quả Sơn ta đấy thôi.
Nói xong Khỉ Đá hắc hắc nở nụ cười:
- Ngươi không phát hiện Hoa Quả Sơn phát triển quá thuận lợi sao?
Dương Tiễn cúi đầu suy nghĩ một phen, nói khẽ:
- Quả thật là vậy. Ta một mực không rõ vì sao ngươi náo tới mức này rồi mà Tam Thanh còn không có chút động tĩnh gì cả. Thần tiên hôn luyến, so với yêu tộc quật khởi vẫn chỉ là một việc rất nhỏ. Phải biết rằng, yêu tộc... là chuyện đại sự dính đến linh khí trời đất.
Dương Tiễn khoanh tay lại, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên cao, cười nói:
- Xem ra quả thật ta đã ngây người trong Quán Giang Khẩu quá lâu, trong tam giới nảy sinh đại sự như vậy mà ta lại hề phát giác.
- Đừng nói ngươi, mà đến Ngọc Đế cũng không phát giác ra.
- Vấn đề này, có nguy hiểm sao?
- Ta nói không có nguy hiểm, ngươi tin không?
Hai hàng lông mày của Dương Tiễn khẽ cau lại, đầy ý vị nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá cười khan hai tiếng nói:
- Kỳ thật, ta một mực không dám... Cũng bởi không muốn để nàng nhúng vào quá sâu, thậm chí ta còn nghĩ nếu để nàng bị ngươi nhốt dưới chân núi Hoa Sơn có lẽ còn an toàn hơn đi cùng ta. Có điều cuối cùng ta phát hiện, ta không khống chế nổi mình. Có lẽ, dù không ai khuyên thì ta vẫn đi tới đây. Không phải lúc nào lý trí cũng chiếm thượng phong cả. Coi như có tu Ngộ giả đạo cũng vẫn chỉ có thể như thế này mà thôi, không cách nào phân rõ ràng được. Hơn nữa...
Hắn ngửa đầu, chớp chớp mắt, thở ra một ngụm sương mờ, do dự nói khẽ:
- Có nhiều thứ, rốt cuộc cũng không thể quyết định bằng việc cân nhắc lợi và hại mà được. Ta cam đoan với ngươi, dù ta có gặp chuyện không may, trước đấy sẽ tìm mọi cách đưa nàng đến Quán Giang Khẩu, đảm bảo an toàn cho nàng... Tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương tổn.
Nghe vậy, Dương Tiễn cười khẽ.
- Ta tin ngươi.
Chỉ thấy y giơ tay lên, ánh sáng trắng lóe lên, hai vò rượu xuất hiện ở trước người.
Khỉ Đá khẽ giật mình.
Dương Tiễn nắm một vò ném tới phía Khỉ Đá:
- Ta không thể nào chống đối ra mặt với phía Thiên Đình được. Dù sao sau này còn định lưu lại một con đường. Ta không thể uống rượu mừng của các ngươi được, đến lúc đó Thiên Đình nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào đấy... Dùng phép thuật biến thành rượu ngay nơi này, thay cho rượu mừng các ngươi đi.
Khỉ Đá ôm bình rượu, ha ha nở nụ cười:
- Chuyện lần này, bên phía Thiên Đình có nói rõ được không? Nếu không ta lại phối hợp làm thêm chút chuyện nữa?
Dương Tiễn bình thản nhìn Khỉ Đá, mang đầy ý vị:
- Dương Tiễn ta tuy không kiêm tu Ngộ giả đạo như ngươi nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ lỗ mãng như Thiên Bồng Nguyên Soái. Vấn đề này ta tự có cách.
Dương Tiễn đỡ bình rượu, đứng thẳng người lên, cất cao giọng nói:
- Muội phu, thay ta chuyển lời tới Thiền nhi, nói nhị ca đây chúc các ngươi sớm sinh quý tử!
- Tạ nhị cữu ca!
- Cái từ "Nhị cữu ca" của ngươi khiến ta không quen cho lắm.
- Từ "muội phu" cũng không quen thuộc gì. Mọi người đều gọi nhau lần đầu, lâu dần sẽ thành quen, còn nhiều thời gian mà.
Dương Tiễn ha ha nở nụ cười:
- Cũng được, còn nhiều thời gian. Đến, uống xong vò rượu này với nhị cữu ca ta xong, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.
- Kính nhị cữu ca!
Gió mát chậm rãi thổi qua, khẽ đẩy chút mây mù trên trời.
Trong ngọn lửa đỏ lùng bùng, hai người giơ cao vò rượu...
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, trước lúc đại quân Nam Thiên Môn trở về thì Quán Giang Khẩu đã trình một quyển tấu chương lên Linh Tiêu bảo điện. Trong đó là hơn một ngàn từ lưu loát lên án hành vi tội ác của yêu hầu Hoa Quả Sơn, khóc lóc kể lể nỗi khổ thân muội bị bắt, thỉnh cầu Thiên Đình phái binh vây quét Hoa Quả Sơn cứu Dương Thiền trở về.
Đồng thời cũng quanh co lòng vòng nói cho Ngọc Đế biết chuyện Dương Tiễn đã ra sức giao chiến với yêu hầu, đáng tiếc không thể địch lại, bản thân bị trọng thương, không cách nào chiến tiếp được nữa.
Phần tấu chương này được Dương Tiễn phái sứ giả mang tới tuyên đọc trước tất cả mọi người trên điện Linh Tiêu, khiến chúng tiên xôn xao.
Ngọc Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, sắc mặt lại biến đổi, nửa ngày không nói lên câu gì.
Người khác có lẽ không biết Dương Tiễn dâng tấu chương này lên có dụng ý gì, nhưng Ngọc Đế sao lại không biết được?
Có điều biết đấy thì làm sao?
Đã hơn ngàn năm rồi, tam giới không còn là tam giới ngàn năm trước nữa, mà ông ta từ lâu đã không còn là Ngọc Đế của ngàn năm trước, có thể dễ dàng điều binh khiển tướng, tróc nã thân thuộc của mình phạm phải trọng tội về quy án nữa.
Ánh sáng rực rỡ trên mái vòm hắt xuống, chiếu sáng toàn bộ Linh Tiêu bảo điện. Tất cả tiên gia đều trầm mặc lại.
Ngọc Đế khẽ ngửa đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ, đây là trừng phạt cho chuyện ông ta thấy chết mà không cứu ngàn năm trước sao? Trừng phạt này giằng co trọn vẹn cả ngàn năm, đến hôm nay đã đạt đến đỉnh điểm.
Vào lúc này, đến chính Ngọc Đế tự cho mình là người thủ hộ luật trời cũng đã không phân rõ đúng sai nữa.
Ông ta chậm rãi nhắm hai mắt, chỉ có thể nói khẽ:
- Bãi triều.
. . .
Đâu Suất cung, tầng trời thứ ba mươi ba.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt ống tay áo, chậm rãi đặt quân cờ cuối cùng vào bàn cờ, cười híp mắt nói với Tiểu Tước Nhi:
- Lão phu lại thắng.
Tước Nhi khinh thường liếc ông ta một cái:
- Ngày nào người cũng thắng, có cần phải vui vẻ vậy sao?
Thái Thượng Lão Quân khoát tay áo nói:
- Không phải vậy, bàn cờ lần này, không phải chuyện đùa.
Nói xong, ông ta hít một hơi thật dài, phẩy tay áo rồi chậm rãi đứng lên.
- Thời cơ đã chín muồi. Tiếp theo, lão phu muốn làm một chuyện đại sự, một đại sự có thể định tam giới, thủ vệ được tới vạn năm.
. . .
Tiềm Tâm điện, Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Tu Bồ Đề chậm rãi nhướng mắt, bấm tay tính toán, khẽ cười cười nói:
- Mưa gió nổi lên... Nghịch chuyển càn khôn, ngay trước mắt.
Một buổi kịch ầm ĩ, ảnh hưởng tới cả tam giới cứ như vậy hạ màn.
Hơn một ngàn năm trước, tại Đào Sơn, Dao Cơ cố sức đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bi kịch, để lại hai đứa trẻ cơ khổ không nơi nương tựa và một đoạn bi tình trắc trở được truyền khắp nhân gian.
Ngàn năm sau, vận mệnh như tái diễn, con gái của bà lại dùng thủ đoạn thêm cực đoan hơn, dùng ba tấm thiệp cưới khuấy động cả tam giới, dùng dũng khí không gì so sánh nổi đánh cược cả tính mạng mình tranh lấy hạnh phúc.
Khác với mẹ mình, bạn đời của nàng không phải là một thư sinh yếu đuối nơi thế gian mà là một đại yêu vương khiến cả tam giới vừa nghe đã sợ mất mật, đến Ngọc Đế cũng không làm gì được — Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Trái với luật trời thì thế nào?
Tam giới phản đối thì thế nào?
Hắn có thể sử dụng trăm vạn yêu quân dồn ép khiến Thiên Đình chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, dùng sức mạnh và chiến lực cường đại dồn ép khiến cả Dương Tiễn được xưng là Chiến thần tam giới cũng không biết phải làm sao, đưa tân nương đi ngay trước mắt bao người.
Gió đêm chậm rãi thổi tung ngọn cờ xí màu đen thêu bốn chữ "Tề Thiên Đại Thánh".
Lúc Dương Thiền đứng trên chiến hạm quay trở về, nhìn bầu trời đầy ánh sao cùng với đoàn hạm đội liên miên không dứt, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống khỏi khóe mắt, ướt hết cả lớp phấn son trên mặt, ướt cả bộ quần áo tân nương.
Có lẽ nàng vui mừng, có lẽ là cảm khái, cũng có lẽ do nhớ tới đoạn nhân duyên trắc trở của cha mẹ mình.
Dù là thế nào đi nữa, vào lúc này nàng đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
- Cuối cùng hắn vẫn đến...
Trên gương mặt kia không giấu được nét vui vẻ.
Dĩ Tố chậm rãi đi tới sau lưng nàng, choàng thêm tấm áo choàng lông cáo màu trắng lên người nàng.
- Làm sao huynh ấy không đến được? Tỷ không thấy sắc mặt huynh ấy lúc ngồi trên Vạn Yêu điện đâu. Nếu tỷ thật sự lấy thư sinh kia, nói không chừng ngày mai huynh ấy sẽ lật ngược cả trời lên, à không, có lẽ tối này đã xốc ngược lên ...
Dương Thiền cười khanh khách.
Dĩ Tố thấp giọng lầm bầm:
- Huynh ấy không phải là một thủ lĩnh giỏi, vừa đụng đến chuyện tình cảm đã rối cả lên, không biết phải làm gì.
- Bởi vậy ta mới ưa thích hắn.
Dương Thiền lau sạch vệt nước trên khóe mắt, thấp giọng hỏi:
- Hai người bọn họ còn chưa trở về sao?
- Còn chưa về.
- Vẫn còn đánh?
- Không rõ nữa ạ, mới vừa dùng ngọc giản dò la qua. Họ đang ở cách đây hai ngàn dặm, nửa canh giờ rồi vẫn chưa động đậy, cũng không biết đang làm gì.
- Nửa canh giờ không động đậy?
Nghe vậy, Dương Thiền khe khẽ cười. Tiếng cười mang theo ngọt ngào vô hạn.
. . .
Cách đó hơn hai ngàn dặm, một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn đi mấy ngọn cỏ dại úa tàn.
Trong nơi đồng hoang, Dương Tiễn và Khỉ Đá ngồi cách nhau một đống lửa, yên lặng nhìn nhau.
Cả một lúc lâu, mãi đến khi đống lửa hừng hực cháy đã có dấu hiệu tàn lụi, Dương Tiễn mới thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng nên nói chuyện một chút.
- Ừ.
Khỉ Đá gật gật đầu.
- Nếu như ngươi chỉ định vui đùa một chút thì thừa dịp này thu tay lại vẫn còn kịp.
- Nhị cữu ca, ta không đáng tin như vậy sao? Tề Thiên Đại Thánh vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh đấy.
- Vấn đề không phải tin hay không tin.
Dương Tiễn nhếch môi, thấp giọng nói:
- Dương Tiễn ta đây chỉ có một muội muội, nếu nó xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi, sẽ không tiếc hết thảy thủ đoạn. Ngươi hiểu không?
- Hiểu...
Khỉ Đá cẩn thận từng li từng tí gật đầu.
Dương Tiễn lại bất đắc dĩ lắc đầu, thò tay qua bên cạnh sờ soạng.
Khỉ Đá lập tức giật mình, mãi đến khi thấy y cầm một nhánh cây bên cạnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao lên mới thoáng thở phào.
Vứt nhánh cây vào trong đống lửa, Dương Tiễn thở dài thượt nói:
- Muội muội của ta tính tình có hơi nóng nảy, đôi khi lại tùy hứng vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám làm, như chuyện ban nãy cũng vậy... Đều là do ta chiều từ nhỏ mà quen thói... Cho nên, ngươi phải nhân nhượng nó nhiều.
- Đã biết.
- Tuy tính tình nóng nảy, làm việc có hơi quá khích nhưng bản tâm không tệ, có gì mâu thuẫn... Có thể từ từ giải thích một chút, nói chung có thể giải quyết được.
- Ta hiểu rồi.
- Nữ nhân cần phải dỗ dành, nam nhân có đội trời đạp đất nhưng lúc trọng yếu nhất cũng nên biết mềm mỏng, như vậy sẽ không chịu thiệt đi đâu cả.
- Hiểu.
- Đôi khi nữ nhân có dài dòng, là vì quan tâm đến ngươi, lo lắng cho ngươi. Nếu không quan tâm đến ngươi, ai thèm tốn tâm tư với ngươi chứ?
- Ừ.
Nghĩ thoáng qua, Khỉ Đá duỗi dài cổ qua, thấp giọng hỏi:
- Vậy ý của ngươi là... Đồng ý?
Bình thản liếc nhìn qua Khỉ Đá đang mang đầy vẻ mong chờ, Dương Tiễn nghiêm mặt nói:
- Ý của ta là, các ngươi có thể cùng sống chung nhưng không thể thành thân, cũng không thể nào là phu thê chân chính được. Nếu không hậu hoạn vô cùng.
- Hậu hoạn?
Khỉ Đá giang tay ra nói:
- Ta không sợ.
- Ta tin ngươi có thể đánh bại Thiên Đình. Thế nhưng ngươi không nên quên, phía trên Thiên Đình còn có Tam Thanh, đấy mới là điểm chết người nhất. Thần tiên không cho phép hôn luyến, đây là quy củ của Tam Thanh, không phải do Ngọc Đế định ra. Cho nên... bọn họ có thể tác động vào.
- Ta biết.
- Vậy ngươi biết vì sao ngày đó đại thắng mà ta lại quy hàng không?
- Lăng Vân sư huynh có nói qua với ta... Nói là Thái Thượng Lão Quân đi tìm ngươi.
Dương Tiễn gật đầu nói:
- Đêm hôm đó, ông ta một mình đến gặp ta. Đừng nói người khác mà đến chính ta cũng không phát hiện ra. Ông ta nói nhường ta ba chiêu, nếu có thể kéo được đến chiêu thứ năm, ông ta sẽ khiến Ngọc Đế dập đầu nhận sai. Có điều...
Dương Tiễn mím môi, nói tiếp:
- Ông ta dùng bút vẽ bốn pháp trận lên bốn chén trà trên bàn ta. Ba chén trà ngăn cản ba chiêu của ta, chén thứ tư, đánh thẳng tới ngay yết hầu... Ta còn chưa kịp ra chiêu thứ tư. Chiến thần tam giới... hừ, trước mặt Tam Thanh còn không bằng trẻ mới sinh...
Khỉ Đá lặng yên nghe.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Dương Tiễn nhìn chăm chú vào đống lửa đang hừng hực cháy, thấp giọng nói:
- Vô Vi của Thái Thượng, không gì không biết, không gì không làm được. Dù ta ra bất kỳ chiêu gì đều nằm cả trong dự liệu của ông ta. Đừng nói tu vi chênh lệch quá nhiều, có là cùng cấp thì ta cũng không thắng được ông ta. Đấy mới chính là nguyên nhân ta tiếp nhận chiêu an của Thiên Đình... Nếu như ta không chấp nhận, đến lúc đó không chỉ ta phải chịu khổ mà còn có cả Thiền nhi, Thốn Tâm nữa. Ta thà để các nàng hận ta cũng không muốn đặt bọn họ vào vòng nguy hiểm. Một khi Tam Thanh động thủ, không thể nào chỉ đơn giản như vĩnh viễn không thể siêu sinh, rất có thể... còn là hồn phi phách tán. Cho nên, ngươi nên hiểu rõ vấn đề nghiêm trọng đến thế nào.
- Quả thật mấy lão khốn đó không dễ đối phó.
Khỉ Đá thản nhiên than thở.
- Ngươi đã giao thủ cùng bọn họ?
Khỉ Đá bóp tay, nhíu mày đáp:
- Không tính là giao thủ chính diện. Ta có ưu thế là Thái Thượng Lão Quân không thể đoán được chiêu thức của ta như ngươi. Có điều... Tu vi chênh lệch nhiều như vậy, có đánh nhau thật ta cũng không có phần thắng.
- Ông ta không đoán ra được, thế là ý gì?
Dương Tiễn khẽ híp mắt hỏi.
- Nói thế nào đây nhỉ...
Khỉ Đá ngẩng đầu lên nghĩ ngợi một thoáng, nói:
- Xem như ta là khắc tinh trời sinh của ông ta đi. Có điều lão khốn này rất tặc, tính toán đủ kiểu, cho nên đảo đi đảo lại ta lại rơi xuống hạ phong.
- Ngươi có thể kềm chế ông ta?
- Xem như thế đi. Thái Thượng bị ta kiềm chế nhưng Nhị Thanh khác cũng muốn muốn lợi dụng ta kiềm chế Thái Thượng. Dù sao ta có thành thân thì Tam Thanh tuyệt sẽ không ngăn cản thẳng. Đừng nói ta muốn thành thân, đến chuyện lão cửu thông đồng với tiên nữ cũng là ta gánh đỡ qua, bọn lão cũng không dám nói gì cả. Hiện tại người vẫn còn đang ở trong Hoa Quả Sơn ta đấy thôi.
Nói xong Khỉ Đá hắc hắc nở nụ cười:
- Ngươi không phát hiện Hoa Quả Sơn phát triển quá thuận lợi sao?
Dương Tiễn cúi đầu suy nghĩ một phen, nói khẽ:
- Quả thật là vậy. Ta một mực không rõ vì sao ngươi náo tới mức này rồi mà Tam Thanh còn không có chút động tĩnh gì cả. Thần tiên hôn luyến, so với yêu tộc quật khởi vẫn chỉ là một việc rất nhỏ. Phải biết rằng, yêu tộc... là chuyện đại sự dính đến linh khí trời đất.
Dương Tiễn khoanh tay lại, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên cao, cười nói:
- Xem ra quả thật ta đã ngây người trong Quán Giang Khẩu quá lâu, trong tam giới nảy sinh đại sự như vậy mà ta lại hề phát giác.
- Đừng nói ngươi, mà đến Ngọc Đế cũng không phát giác ra.
- Vấn đề này, có nguy hiểm sao?
- Ta nói không có nguy hiểm, ngươi tin không?
Hai hàng lông mày của Dương Tiễn khẽ cau lại, đầy ý vị nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá cười khan hai tiếng nói:
- Kỳ thật, ta một mực không dám... Cũng bởi không muốn để nàng nhúng vào quá sâu, thậm chí ta còn nghĩ nếu để nàng bị ngươi nhốt dưới chân núi Hoa Sơn có lẽ còn an toàn hơn đi cùng ta. Có điều cuối cùng ta phát hiện, ta không khống chế nổi mình. Có lẽ, dù không ai khuyên thì ta vẫn đi tới đây. Không phải lúc nào lý trí cũng chiếm thượng phong cả. Coi như có tu Ngộ giả đạo cũng vẫn chỉ có thể như thế này mà thôi, không cách nào phân rõ ràng được. Hơn nữa...
Hắn ngửa đầu, chớp chớp mắt, thở ra một ngụm sương mờ, do dự nói khẽ:
- Có nhiều thứ, rốt cuộc cũng không thể quyết định bằng việc cân nhắc lợi và hại mà được. Ta cam đoan với ngươi, dù ta có gặp chuyện không may, trước đấy sẽ tìm mọi cách đưa nàng đến Quán Giang Khẩu, đảm bảo an toàn cho nàng... Tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương tổn.
Nghe vậy, Dương Tiễn cười khẽ.
- Ta tin ngươi.
Chỉ thấy y giơ tay lên, ánh sáng trắng lóe lên, hai vò rượu xuất hiện ở trước người.
Khỉ Đá khẽ giật mình.
Dương Tiễn nắm một vò ném tới phía Khỉ Đá:
- Ta không thể nào chống đối ra mặt với phía Thiên Đình được. Dù sao sau này còn định lưu lại một con đường. Ta không thể uống rượu mừng của các ngươi được, đến lúc đó Thiên Đình nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào đấy... Dùng phép thuật biến thành rượu ngay nơi này, thay cho rượu mừng các ngươi đi.
Khỉ Đá ôm bình rượu, ha ha nở nụ cười:
- Chuyện lần này, bên phía Thiên Đình có nói rõ được không? Nếu không ta lại phối hợp làm thêm chút chuyện nữa?
Dương Tiễn bình thản nhìn Khỉ Đá, mang đầy ý vị:
- Dương Tiễn ta tuy không kiêm tu Ngộ giả đạo như ngươi nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ lỗ mãng như Thiên Bồng Nguyên Soái. Vấn đề này ta tự có cách.
Dương Tiễn đỡ bình rượu, đứng thẳng người lên, cất cao giọng nói:
- Muội phu, thay ta chuyển lời tới Thiền nhi, nói nhị ca đây chúc các ngươi sớm sinh quý tử!
- Tạ nhị cữu ca!
- Cái từ "Nhị cữu ca" của ngươi khiến ta không quen cho lắm.
- Từ "muội phu" cũng không quen thuộc gì. Mọi người đều gọi nhau lần đầu, lâu dần sẽ thành quen, còn nhiều thời gian mà.
Dương Tiễn ha ha nở nụ cười:
- Cũng được, còn nhiều thời gian. Đến, uống xong vò rượu này với nhị cữu ca ta xong, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.
- Kính nhị cữu ca!
Gió mát chậm rãi thổi qua, khẽ đẩy chút mây mù trên trời.
Trong ngọn lửa đỏ lùng bùng, hai người giơ cao vò rượu...
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, trước lúc đại quân Nam Thiên Môn trở về thì Quán Giang Khẩu đã trình một quyển tấu chương lên Linh Tiêu bảo điện. Trong đó là hơn một ngàn từ lưu loát lên án hành vi tội ác của yêu hầu Hoa Quả Sơn, khóc lóc kể lể nỗi khổ thân muội bị bắt, thỉnh cầu Thiên Đình phái binh vây quét Hoa Quả Sơn cứu Dương Thiền trở về.
Đồng thời cũng quanh co lòng vòng nói cho Ngọc Đế biết chuyện Dương Tiễn đã ra sức giao chiến với yêu hầu, đáng tiếc không thể địch lại, bản thân bị trọng thương, không cách nào chiến tiếp được nữa.
Phần tấu chương này được Dương Tiễn phái sứ giả mang tới tuyên đọc trước tất cả mọi người trên điện Linh Tiêu, khiến chúng tiên xôn xao.
Ngọc Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, sắc mặt lại biến đổi, nửa ngày không nói lên câu gì.
Người khác có lẽ không biết Dương Tiễn dâng tấu chương này lên có dụng ý gì, nhưng Ngọc Đế sao lại không biết được?
Có điều biết đấy thì làm sao?
Đã hơn ngàn năm rồi, tam giới không còn là tam giới ngàn năm trước nữa, mà ông ta từ lâu đã không còn là Ngọc Đế của ngàn năm trước, có thể dễ dàng điều binh khiển tướng, tróc nã thân thuộc của mình phạm phải trọng tội về quy án nữa.
Ánh sáng rực rỡ trên mái vòm hắt xuống, chiếu sáng toàn bộ Linh Tiêu bảo điện. Tất cả tiên gia đều trầm mặc lại.
Ngọc Đế khẽ ngửa đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ, đây là trừng phạt cho chuyện ông ta thấy chết mà không cứu ngàn năm trước sao? Trừng phạt này giằng co trọn vẹn cả ngàn năm, đến hôm nay đã đạt đến đỉnh điểm.
Vào lúc này, đến chính Ngọc Đế tự cho mình là người thủ hộ luật trời cũng đã không phân rõ đúng sai nữa.
Ông ta chậm rãi nhắm hai mắt, chỉ có thể nói khẽ:
- Bãi triều.
. . .
Đâu Suất cung, tầng trời thứ ba mươi ba.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt ống tay áo, chậm rãi đặt quân cờ cuối cùng vào bàn cờ, cười híp mắt nói với Tiểu Tước Nhi:
- Lão phu lại thắng.
Tước Nhi khinh thường liếc ông ta một cái:
- Ngày nào người cũng thắng, có cần phải vui vẻ vậy sao?
Thái Thượng Lão Quân khoát tay áo nói:
- Không phải vậy, bàn cờ lần này, không phải chuyện đùa.
Nói xong, ông ta hít một hơi thật dài, phẩy tay áo rồi chậm rãi đứng lên.
- Thời cơ đã chín muồi. Tiếp theo, lão phu muốn làm một chuyện đại sự, một đại sự có thể định tam giới, thủ vệ được tới vạn năm.
. . .
Tiềm Tâm điện, Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Tu Bồ Đề chậm rãi nhướng mắt, bấm tay tính toán, khẽ cười cười nói:
- Mưa gió nổi lên... Nghịch chuyển càn khôn, ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.