Chương 448: Phật môn kỳ dị
Giáp Ngư Bất Thị Quy
01/05/2021
Bầu trời vẫn vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Ánh sáng đỏ rực chiếu lên mọi ngõ ngách trên mặt đất, cũng chiếu đến Quán Giang Khẩu, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng của Dương Thiền, ánh lên gương mặt đầy nước mắt của cô gái đang ngồi cạnh giường.
Hai mắt nàng khẽ giật, nhưng lại chưa từng mở.
Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng tiến vào phòng, che mũi, châm thêm hương vào lư, rồi nhanh chân chậy ra ngoài.
- Hương này xem ra rất có hiệu quả, đáng lẽ ngươi nên lấy ra sớm mới phải.
Hao Thiên Khuyển nhíu mi, nhìn về phía Ngạo Thiên Ưng, nửa cây hương trong tay thì đút vào trong túi, nói khẽ:
- Ngươi có nghĩ đến việc khi Tam Thánh Mẫu tỉnh lại, phát hiện ra chúng ta dùng mê hương thì có hậu quả thế nào không?
Nghe vậy Ngạo Thiên Ưng sợ đến mức hai mắt đảo liên hồi, vội vàng rụt cổ lại.
Ngẩng đầu, Hao Thiên Khuyển nhìn về phía bầu trời đỏ rực, nói:
- Bất kể như thế nào cũng phải đợi cho đến khi Chân quân trở về. Đợi Chân quân vừa về đến nơi thì nhiện vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành được một phần rồi.
...
Lúc này, tại biên giới của Hoa Quả Sơn, Dương Tiễn đang ở phía xa chăm chú nhìn về phía chiến trường.
Những tăng lữ toàn thân hiện ánh vàng kim kia không hề tránh né xông thẳng về phía yêu quân được vũ trang tưới tận răng. Cả đám thật giống như những pho tượng đồng, trên người không có áo giáp nhưng kiên cố không gì phá được, trong tay không có vũ khí nhưng hai tay còn sắc hơn cả đao, có thể dễ dàng xuyên thủng áo giáp của yêu quân.
Những yêu quân bình thường đứng trước mặt bọn họ thì đều bị giết chết một cách dễ dàng như đang chém dưa thái rau vậy, không một ai có sức đánh trả. Cho dù là yêu tướng cảnh giới Luyện Thần cũng chỉ có thể chống đỡ một cách miễn cưỡng, một khi bị vây công thì lập tức rơi xuống hạ phong.
Chỉ trong một chốc, quân trận của yêu quân đã không thể giữ vững được nữa. Mà trên chiến mạ chỉ huy, yêu tộc nguyên một đám nhìn nhau, bó tay bó chân.
Nhìn một lần cuối về chiến tuyến, Dương Tiễn quay đầu, lặng lẽ bay về phía Tề Thiên cung. Tay y móc ra ngọc giản, đưa lên tmôi, nói:
- Linh Sơn tấn công, Hoa Quả Sơn khả năng là thất thủ. Sư phụ tranh thủ thời gian sửa soạn đi, bây giờ Tiễn nhi sẽ đi đón người.
...
Bên ngoài Nam Thiên Môn bây giờ đã là một màu đỏ như máu, giống như toàn bộ thế giới đều bị đưa vào lò lửa, không khí cũng trở nên bỏng rát.
Những thi thể còn sót lại của đạo đồ chậm rãi bốc lên những luồng khói đặc, mà xác những chiến hạm thì bắt đầu bốc lên những đốm lửa, thậm chí còn tản ra mùi khét nhàn nhạt.
Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng, không ngừng bay qua bay lại phía trước hộ thuẫn của Nam Thiên Môn. Những tia chớp thật lớn tựa như có ý thức, không ngừng bổ về phía hắn, thi thoảng lại đánh trúng, nhưng đại đa số đều đánh mạnh lên hộ thuẫn từ pháp trận, từng chút loại bỏ sức mạnh của pháp trận.
...
Trong tiếng nổ vang, từ trên trần đá, cát bụi không ngừng rơi xuống, mà những viên gạch đen trên mặt đất lúc này cũng rung động không ngừng.
Bên ngoài hạch tâm pháp trận của Nam Thiên Môn sớm đã tụ tập hơn bốn trăm thiên tướng, sắc mặt cả đám đều vô cùng ngưng trọng, như gặp đại địch.
Kim Quang Yết Đế có bốn vị Yết Đế khác che lấp, tránh đi lực chú ý của chúng tướng cùng bốn vị tiên gia văn chức điều khiển pháp trận, duỗi hai ngón tay hơi chạm lên pháp trận, sắc mặt như thường.
- Tình huống hiện giờ thế nào rồi?
Lý Tịnh cao giọng hỏi.
- Vẫn... vẫn bình thường. Tuy có hơi loạn một chút, thế nhưng vẫn có thể bù đắp được. Nhưng mà cường độ thiên kiếp mãnh liệt hơn nhiều so với dự đoán. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ pháp trận không thể chống đỡ được cho đến khi thiên kiếp kết thúc. Thiên Vương tốt nhất là nên chuẩn bị đường lui là hơn.
Một tiên gia văn chức phụ trách điều khiển nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Tịnh liền khó coi hơn vài phần.
Trì Quốc Thiên Vương ở một bên thấp giọng nói:
- Tư chất của con yêu hầu này đúng là quá mức. Nếu như là một Hành giả đạo bình thường dẫn phát thiên kiếp thì pháp trận của Nam Thiên Môn còn có thể chống đỡ. Nhưng mà con yêu hầu này dẫn phát...
Lời cũng không cần phải nói thêm, chúng tướng tại đây đều lộ vẻ sợ hãi, đầu lén lút nhìn về phía Lý Tịnh.
Một loạt ánh mắt nhìn về phía Lý Tịnh, tựa như một từng quả cân nặng ép lên vai Lý Tịnh gánh.
Nếu như giờ này, đứng tại đây, người chủ trì đại cục là Thiên Bồng thì y có lẽ sẽ cố gắng thuyết phục mọi người kiên trì tới cùng rồi.
Nghĩ đến đó, Lý Tịnh không khỏi bật cười.
Phụ trách sinh tử tồn vong của mọi người, đúng là không dễ mà. Cũng chỉ có những người không màng tranh quyền đoạt lợi thì mới có thể cho người khác dựa vào.
Do dự một hồi, Lý Tịnh liền nhìn về phía chúng tướng, khẽ nói:
- Ta cũng không phải tướng soái tốt, tối thiểu không tính là tốt ở Thiên Đình. Trước kia, ở phía trước của chúng ta có thủy quân Thiên Hà, có Vân Vực thiên cảng chống đỡ, nên dù ta không tốt thì vấn đề cũng không lớn. Nhưng giờ đã không còn như xưa nữa, hôm nay, chúng ta là phòng tuyến cuối cùng của Thiên Đình rồi.
- Không phải hôm nay bản vương không muốn cho các ngươi rời đi, mà một khi pháp trận có gì bất ổn, yêu hầu chui được vào Nam Thiên Môn... mọi người đều phải chết, kể cả chúng ta. Lúc này, tất phải có người chịu hy sinh, các ngươi có hiểu ý của ta không?
Yên lặng một hồi, những thiên tướng tại đây đều ngơ ngác gật đầu, khuôn mặt vô cùng ngưng trọng.
Vào giây phút này, iờ này, trong không gian dưới mặt đất này, chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm từ bên ngoài truyền vào.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Tầng trời thứ chín.
Trong phòng xét hỏi của Linh Tiêu bảo điện, Bạch Tố bị khóa lại xương tỳ bà, dùng xích sắt treo lên.
Một tên thiên tướng vẩy vẩy roi da hỏi:
- Nói mau, ở trên Thiên Đình ngươi còn có đồng đảng nào?
- Không có… ta không có đồng đảng nào hết.
Bạch Tố sợ hãi nhìn về phía chiếc roi đang nhúng nước muối kia.
- Không có ai? Hừ, không có đồng đảng thì với tu vi kém cỏi của ngươi, lên Thiên Đình làm gì?
Bạch Tố ra sức lắc đầu, nói:
- Ta... ta muốn đi tị nạn... Thực sự chỉ là đi tị nạn.
- Buồn cười. Một yêu quái cũng muốn đi tị nạn? Xem ra, không chịu chút đau khổ thì chắc là không nói rồi.
Tên thiên tướng này giơ roi da, hung hăng quất xuống.
Chỉ nghe “Chát” một tiếng, bên hông váy dài của Bạch Tố bị xé rách một đường, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc váy, mà da thịt chỗ đó thì giống như bị một dao cứa vào vậy.
Từng giọt nước mắt chảy xuống, nhưng Bạch Tố lại cố cắn răng, không rên lên một tiếng.
- Ha, chịu đau cũng khá đấy nhỉ. Vốn tưởng ngươi là nữ yêu, sợ không cẩn thận liền đánh chết nên giảm lực độ xuống, xem ra vốn là không cần thiết. Hừ, yêu quái đúng là loài da dày thịt béo.
Chậm rãi thu roi da lại, tên thiên tướng nói:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói, đồng đảng của ngươi là ai? Lên Thiên Đình có kế hoạch gì?
- Ta... ta thực sự là không...
Lời còn chưa dứt thì tên thiên tướng đã quất ba roi về phía Bạch Tố.
…
Tầng trời thứ bảy.
Nguyệt Lão dẫn theo một đám hồng quan chạy đến bên cây Nguyệt, xa xa thấy bốn vị Long Vương liền chắp tay hành lễ:
- Đúng là có bằng hữu từ xa tới chơi nên không tới ngay được. Bốn vị Long Vương giá lâm, không tiếp đón được từ xa. Kính xin chư vị Long Vương thứ tội, thứ tội.
- Nguyệt Lão nói gì vậy?
Đông Hải Long Vương chắp tay bước lên, tươi cười nói:
- Sự việc lần này xảy ra đột ngột, bất đắc dĩ mới mượn khu đất trống dưới cây nguyệt để tạm thời ổn định gia quyến. Có chỗ quấy rầy, xin Nguyệt Lão thứ lỗi.
- Quấy rầy gì chứ, Long Vương quá lời.
Nguyệt Lão nắm lấy tay Đông Hải Long Vương, lại nhìn về phía những Long Vương khác, nói:
- Ti chức đã mở tiệc rượu trong Hồng Hi cung chiêu đãi các vị, mong các vị Long Vương không ghét bỏ.
Đúng lúc này, một tên tướng cua vội vàng chạy đến, ghé sát vào tai Tây Hải Long Vương thì thầm gì đó, lập tức, thần sắc Tây Hải Long Vương đại biến, trợn tròn mắt kinh hô:
- Nghịch tử! Tên nghịch tử này!
...
Cùng lúc đó, Ngao Liệt, quần áo toàn thân đã rách nát vô cùng, bước đến phía trước nhà giam trên tầng trời thứ chín, tiện tay lau đi máu tươi trên môi, từng bước từng bước một đi về phía cửa nhà giam.
Xa xa, một đám thủ vệ đều đã chú ý đến gã. Một tên thiên binh vội vàng đi về phía điện triều, đám người còn lại thì cẩn thận nắm chặt vũ khí, yên lặng nhìn về phía trước.
Tiểu Bạch Long đi đến trước cửa nhà giam, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn chằm chằm vào những thủ vệ trước cửa, nói:
- Ta, Tây Hải tam thái tử Ngao Liệt, muốn dẫn đi một người trong đó, ra giá đi.
Một câu nói liền khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Một tên thiên tướng bước ra, cao giọng nói:
- Tam thái tử, trên đời này không phải cái gì cũng có thể dùng kim tinh mà mua được đâu.
Ngao Liệt bật cười:
- Ở đâu ta không biết, thế nhưng ở Thiên Đình, kim tinh chắc hẳn vẫn có thể dùng được chứ? Nói giá đi, chỉ cần không quá đáng, bản thái tử đều chấp nhận hết, bản thái tử chỉ cần nàng an toàn là được.
Dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì khiến cho tất cả mọi người tại đó đều cảm thấy ngứa răng ngứa lợi.
Tên thiên tướng đó vừa định mở miệng phản bác vài câu, đột nhiên ngây ra một chút, sau đó sửa lời, nói:
- Thả người thì không thể nào, nhưng mà, nể mặt người là tam thái tử, mạt tướng có thể để người gặp ả một chút.
Nói xong, tên thiên tướng đó liền lùi lại phía sau một bước, tránh ra một lối đi nhỏ.
Ngao Liệt thoáng chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn bước đi vào.
...
Giờ phút này, tại Hoa Quả Sơn, cán cân chiến tranh đã dần nghiêng về phía Linh Sơn.
Đây là kết quả mà tất cả các yêu tướng tại đây cho dù có nằm mơ thì cũng không thể tưởng tượng nổi. Quân tiên phong của Hoa Quả Sơn có chừng trên dưới năm vạn, sau đó lại bổ sung thêm quân tiếp viện, đã có khoảng mười vạn.
Thế nhưng mà, mười vạn đại quân này lại bị chừng một vạn tăng lữ chiếm hết thượng phong, thậm chí có thể nói là bị nghiền áp. Mà cảnh tượng chiến đấu này, lại càng không thể tưởng tượng được.
Trong lúc kịch chiến, ngã xuống chủ yếu là binh tướng yêu quân, chiến trận hoàn toàn nghiêng về một phía.
Mà đối phương... Đoản Chủy thậm chí còn trông thấy một tên yêu tướng dùng rìu chém ra một vết thương vô cùng lớn trên trán một tên tăng lữ, thế nhưng mà lại không thấy máu, cũng không thấy óc... Tên tăng nhân đó cứ như không có việc gì, tiếp tục chiến đấu.
- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hai tay Đoản Chủy đang nắm trên mép thuyền lúc này không khỏi xiết chặt hơn.
Cửu Đầu Trùng hạ xuống bên cạnh gã, cầm lấy một cánh tay vừa mới chặt xuống, đưa ra:
- Ngươi xem đi.
Vừa liếc thì yêu tướng trên boong thuyền liền hô lên.
- Bọn chúng cuối cùng là cái quái gì vậy? Không phải là người sao?
Không chút nghi ngờ gì nữa, đây chính là tay của một tên tăng lữ, làn da đều mang màu vàng kim. Mà chuyện quỷ dị chính là, tại vết cắt không thấy chút máu thịt nào, không thấy xương cốt, như cũ chỉ mang một màu vàng kim. Cảm giác, cánh tay này giống như được giật từ một bức tượng đồng xuống vậy.
Đoản Chủy hoàn toàn ngây người.
Gã nằm mơ cũng không ngờ được rằng, bản thân là đại nguyên soái, nhưng đây là lần đầu tiên thống lĩnh toàn quân đối mặt với một đám quái vật không thể tưởng tượng nổi thế này. Chỉ cần đủ thời gian thì một vạn tăng lữ này có thể gặm sạch trăm vạn yêu quân trong tay gã cũng không thành vấn đề.
Đúng lúc này, một bóng người màu tím từ phương Tây bay đến, lơ lửng trước trận thế của yêu quân, cao giọng quát:
- Các ngươi dùng biện pháp đối phó thiên quân để đối phó với phật môn thì sao có thể thắng được.
- Lăng Vân thượng nhân?
Đoản Chủy mở hai mắt ra nhìn.
Thả người hạ xuống bên cạnh Đoản Chủy, Lăng Vân Tử khẽ nói:
- Ta biết cách đối phó với phật môn thế nào. Từ giờ trở đi, nghe ta điều động.
Tại một góc chiến trường, Chánh Pháp Minh Như Lai không khỏi bật cười:
- Tu Bồ Đề, rốt cuộc là tính sót rồi.
Ánh sáng đỏ rực chiếu lên mọi ngõ ngách trên mặt đất, cũng chiếu đến Quán Giang Khẩu, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng của Dương Thiền, ánh lên gương mặt đầy nước mắt của cô gái đang ngồi cạnh giường.
Hai mắt nàng khẽ giật, nhưng lại chưa từng mở.
Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng tiến vào phòng, che mũi, châm thêm hương vào lư, rồi nhanh chân chậy ra ngoài.
- Hương này xem ra rất có hiệu quả, đáng lẽ ngươi nên lấy ra sớm mới phải.
Hao Thiên Khuyển nhíu mi, nhìn về phía Ngạo Thiên Ưng, nửa cây hương trong tay thì đút vào trong túi, nói khẽ:
- Ngươi có nghĩ đến việc khi Tam Thánh Mẫu tỉnh lại, phát hiện ra chúng ta dùng mê hương thì có hậu quả thế nào không?
Nghe vậy Ngạo Thiên Ưng sợ đến mức hai mắt đảo liên hồi, vội vàng rụt cổ lại.
Ngẩng đầu, Hao Thiên Khuyển nhìn về phía bầu trời đỏ rực, nói:
- Bất kể như thế nào cũng phải đợi cho đến khi Chân quân trở về. Đợi Chân quân vừa về đến nơi thì nhiện vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành được một phần rồi.
...
Lúc này, tại biên giới của Hoa Quả Sơn, Dương Tiễn đang ở phía xa chăm chú nhìn về phía chiến trường.
Những tăng lữ toàn thân hiện ánh vàng kim kia không hề tránh né xông thẳng về phía yêu quân được vũ trang tưới tận răng. Cả đám thật giống như những pho tượng đồng, trên người không có áo giáp nhưng kiên cố không gì phá được, trong tay không có vũ khí nhưng hai tay còn sắc hơn cả đao, có thể dễ dàng xuyên thủng áo giáp của yêu quân.
Những yêu quân bình thường đứng trước mặt bọn họ thì đều bị giết chết một cách dễ dàng như đang chém dưa thái rau vậy, không một ai có sức đánh trả. Cho dù là yêu tướng cảnh giới Luyện Thần cũng chỉ có thể chống đỡ một cách miễn cưỡng, một khi bị vây công thì lập tức rơi xuống hạ phong.
Chỉ trong một chốc, quân trận của yêu quân đã không thể giữ vững được nữa. Mà trên chiến mạ chỉ huy, yêu tộc nguyên một đám nhìn nhau, bó tay bó chân.
Nhìn một lần cuối về chiến tuyến, Dương Tiễn quay đầu, lặng lẽ bay về phía Tề Thiên cung. Tay y móc ra ngọc giản, đưa lên tmôi, nói:
- Linh Sơn tấn công, Hoa Quả Sơn khả năng là thất thủ. Sư phụ tranh thủ thời gian sửa soạn đi, bây giờ Tiễn nhi sẽ đi đón người.
...
Bên ngoài Nam Thiên Môn bây giờ đã là một màu đỏ như máu, giống như toàn bộ thế giới đều bị đưa vào lò lửa, không khí cũng trở nên bỏng rát.
Những thi thể còn sót lại của đạo đồ chậm rãi bốc lên những luồng khói đặc, mà xác những chiến hạm thì bắt đầu bốc lên những đốm lửa, thậm chí còn tản ra mùi khét nhàn nhạt.
Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng, không ngừng bay qua bay lại phía trước hộ thuẫn của Nam Thiên Môn. Những tia chớp thật lớn tựa như có ý thức, không ngừng bổ về phía hắn, thi thoảng lại đánh trúng, nhưng đại đa số đều đánh mạnh lên hộ thuẫn từ pháp trận, từng chút loại bỏ sức mạnh của pháp trận.
...
Trong tiếng nổ vang, từ trên trần đá, cát bụi không ngừng rơi xuống, mà những viên gạch đen trên mặt đất lúc này cũng rung động không ngừng.
Bên ngoài hạch tâm pháp trận của Nam Thiên Môn sớm đã tụ tập hơn bốn trăm thiên tướng, sắc mặt cả đám đều vô cùng ngưng trọng, như gặp đại địch.
Kim Quang Yết Đế có bốn vị Yết Đế khác che lấp, tránh đi lực chú ý của chúng tướng cùng bốn vị tiên gia văn chức điều khiển pháp trận, duỗi hai ngón tay hơi chạm lên pháp trận, sắc mặt như thường.
- Tình huống hiện giờ thế nào rồi?
Lý Tịnh cao giọng hỏi.
- Vẫn... vẫn bình thường. Tuy có hơi loạn một chút, thế nhưng vẫn có thể bù đắp được. Nhưng mà cường độ thiên kiếp mãnh liệt hơn nhiều so với dự đoán. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ pháp trận không thể chống đỡ được cho đến khi thiên kiếp kết thúc. Thiên Vương tốt nhất là nên chuẩn bị đường lui là hơn.
Một tiên gia văn chức phụ trách điều khiển nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Tịnh liền khó coi hơn vài phần.
Trì Quốc Thiên Vương ở một bên thấp giọng nói:
- Tư chất của con yêu hầu này đúng là quá mức. Nếu như là một Hành giả đạo bình thường dẫn phát thiên kiếp thì pháp trận của Nam Thiên Môn còn có thể chống đỡ. Nhưng mà con yêu hầu này dẫn phát...
Lời cũng không cần phải nói thêm, chúng tướng tại đây đều lộ vẻ sợ hãi, đầu lén lút nhìn về phía Lý Tịnh.
Một loạt ánh mắt nhìn về phía Lý Tịnh, tựa như một từng quả cân nặng ép lên vai Lý Tịnh gánh.
Nếu như giờ này, đứng tại đây, người chủ trì đại cục là Thiên Bồng thì y có lẽ sẽ cố gắng thuyết phục mọi người kiên trì tới cùng rồi.
Nghĩ đến đó, Lý Tịnh không khỏi bật cười.
Phụ trách sinh tử tồn vong của mọi người, đúng là không dễ mà. Cũng chỉ có những người không màng tranh quyền đoạt lợi thì mới có thể cho người khác dựa vào.
Do dự một hồi, Lý Tịnh liền nhìn về phía chúng tướng, khẽ nói:
- Ta cũng không phải tướng soái tốt, tối thiểu không tính là tốt ở Thiên Đình. Trước kia, ở phía trước của chúng ta có thủy quân Thiên Hà, có Vân Vực thiên cảng chống đỡ, nên dù ta không tốt thì vấn đề cũng không lớn. Nhưng giờ đã không còn như xưa nữa, hôm nay, chúng ta là phòng tuyến cuối cùng của Thiên Đình rồi.
- Không phải hôm nay bản vương không muốn cho các ngươi rời đi, mà một khi pháp trận có gì bất ổn, yêu hầu chui được vào Nam Thiên Môn... mọi người đều phải chết, kể cả chúng ta. Lúc này, tất phải có người chịu hy sinh, các ngươi có hiểu ý của ta không?
Yên lặng một hồi, những thiên tướng tại đây đều ngơ ngác gật đầu, khuôn mặt vô cùng ngưng trọng.
Vào giây phút này, iờ này, trong không gian dưới mặt đất này, chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm từ bên ngoài truyền vào.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Tầng trời thứ chín.
Trong phòng xét hỏi của Linh Tiêu bảo điện, Bạch Tố bị khóa lại xương tỳ bà, dùng xích sắt treo lên.
Một tên thiên tướng vẩy vẩy roi da hỏi:
- Nói mau, ở trên Thiên Đình ngươi còn có đồng đảng nào?
- Không có… ta không có đồng đảng nào hết.
Bạch Tố sợ hãi nhìn về phía chiếc roi đang nhúng nước muối kia.
- Không có ai? Hừ, không có đồng đảng thì với tu vi kém cỏi của ngươi, lên Thiên Đình làm gì?
Bạch Tố ra sức lắc đầu, nói:
- Ta... ta muốn đi tị nạn... Thực sự chỉ là đi tị nạn.
- Buồn cười. Một yêu quái cũng muốn đi tị nạn? Xem ra, không chịu chút đau khổ thì chắc là không nói rồi.
Tên thiên tướng này giơ roi da, hung hăng quất xuống.
Chỉ nghe “Chát” một tiếng, bên hông váy dài của Bạch Tố bị xé rách một đường, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc váy, mà da thịt chỗ đó thì giống như bị một dao cứa vào vậy.
Từng giọt nước mắt chảy xuống, nhưng Bạch Tố lại cố cắn răng, không rên lên một tiếng.
- Ha, chịu đau cũng khá đấy nhỉ. Vốn tưởng ngươi là nữ yêu, sợ không cẩn thận liền đánh chết nên giảm lực độ xuống, xem ra vốn là không cần thiết. Hừ, yêu quái đúng là loài da dày thịt béo.
Chậm rãi thu roi da lại, tên thiên tướng nói:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói, đồng đảng của ngươi là ai? Lên Thiên Đình có kế hoạch gì?
- Ta... ta thực sự là không...
Lời còn chưa dứt thì tên thiên tướng đã quất ba roi về phía Bạch Tố.
…
Tầng trời thứ bảy.
Nguyệt Lão dẫn theo một đám hồng quan chạy đến bên cây Nguyệt, xa xa thấy bốn vị Long Vương liền chắp tay hành lễ:
- Đúng là có bằng hữu từ xa tới chơi nên không tới ngay được. Bốn vị Long Vương giá lâm, không tiếp đón được từ xa. Kính xin chư vị Long Vương thứ tội, thứ tội.
- Nguyệt Lão nói gì vậy?
Đông Hải Long Vương chắp tay bước lên, tươi cười nói:
- Sự việc lần này xảy ra đột ngột, bất đắc dĩ mới mượn khu đất trống dưới cây nguyệt để tạm thời ổn định gia quyến. Có chỗ quấy rầy, xin Nguyệt Lão thứ lỗi.
- Quấy rầy gì chứ, Long Vương quá lời.
Nguyệt Lão nắm lấy tay Đông Hải Long Vương, lại nhìn về phía những Long Vương khác, nói:
- Ti chức đã mở tiệc rượu trong Hồng Hi cung chiêu đãi các vị, mong các vị Long Vương không ghét bỏ.
Đúng lúc này, một tên tướng cua vội vàng chạy đến, ghé sát vào tai Tây Hải Long Vương thì thầm gì đó, lập tức, thần sắc Tây Hải Long Vương đại biến, trợn tròn mắt kinh hô:
- Nghịch tử! Tên nghịch tử này!
...
Cùng lúc đó, Ngao Liệt, quần áo toàn thân đã rách nát vô cùng, bước đến phía trước nhà giam trên tầng trời thứ chín, tiện tay lau đi máu tươi trên môi, từng bước từng bước một đi về phía cửa nhà giam.
Xa xa, một đám thủ vệ đều đã chú ý đến gã. Một tên thiên binh vội vàng đi về phía điện triều, đám người còn lại thì cẩn thận nắm chặt vũ khí, yên lặng nhìn về phía trước.
Tiểu Bạch Long đi đến trước cửa nhà giam, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn chằm chằm vào những thủ vệ trước cửa, nói:
- Ta, Tây Hải tam thái tử Ngao Liệt, muốn dẫn đi một người trong đó, ra giá đi.
Một câu nói liền khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Một tên thiên tướng bước ra, cao giọng nói:
- Tam thái tử, trên đời này không phải cái gì cũng có thể dùng kim tinh mà mua được đâu.
Ngao Liệt bật cười:
- Ở đâu ta không biết, thế nhưng ở Thiên Đình, kim tinh chắc hẳn vẫn có thể dùng được chứ? Nói giá đi, chỉ cần không quá đáng, bản thái tử đều chấp nhận hết, bản thái tử chỉ cần nàng an toàn là được.
Dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì khiến cho tất cả mọi người tại đó đều cảm thấy ngứa răng ngứa lợi.
Tên thiên tướng đó vừa định mở miệng phản bác vài câu, đột nhiên ngây ra một chút, sau đó sửa lời, nói:
- Thả người thì không thể nào, nhưng mà, nể mặt người là tam thái tử, mạt tướng có thể để người gặp ả một chút.
Nói xong, tên thiên tướng đó liền lùi lại phía sau một bước, tránh ra một lối đi nhỏ.
Ngao Liệt thoáng chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn bước đi vào.
...
Giờ phút này, tại Hoa Quả Sơn, cán cân chiến tranh đã dần nghiêng về phía Linh Sơn.
Đây là kết quả mà tất cả các yêu tướng tại đây cho dù có nằm mơ thì cũng không thể tưởng tượng nổi. Quân tiên phong của Hoa Quả Sơn có chừng trên dưới năm vạn, sau đó lại bổ sung thêm quân tiếp viện, đã có khoảng mười vạn.
Thế nhưng mà, mười vạn đại quân này lại bị chừng một vạn tăng lữ chiếm hết thượng phong, thậm chí có thể nói là bị nghiền áp. Mà cảnh tượng chiến đấu này, lại càng không thể tưởng tượng được.
Trong lúc kịch chiến, ngã xuống chủ yếu là binh tướng yêu quân, chiến trận hoàn toàn nghiêng về một phía.
Mà đối phương... Đoản Chủy thậm chí còn trông thấy một tên yêu tướng dùng rìu chém ra một vết thương vô cùng lớn trên trán một tên tăng lữ, thế nhưng mà lại không thấy máu, cũng không thấy óc... Tên tăng nhân đó cứ như không có việc gì, tiếp tục chiến đấu.
- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hai tay Đoản Chủy đang nắm trên mép thuyền lúc này không khỏi xiết chặt hơn.
Cửu Đầu Trùng hạ xuống bên cạnh gã, cầm lấy một cánh tay vừa mới chặt xuống, đưa ra:
- Ngươi xem đi.
Vừa liếc thì yêu tướng trên boong thuyền liền hô lên.
- Bọn chúng cuối cùng là cái quái gì vậy? Không phải là người sao?
Không chút nghi ngờ gì nữa, đây chính là tay của một tên tăng lữ, làn da đều mang màu vàng kim. Mà chuyện quỷ dị chính là, tại vết cắt không thấy chút máu thịt nào, không thấy xương cốt, như cũ chỉ mang một màu vàng kim. Cảm giác, cánh tay này giống như được giật từ một bức tượng đồng xuống vậy.
Đoản Chủy hoàn toàn ngây người.
Gã nằm mơ cũng không ngờ được rằng, bản thân là đại nguyên soái, nhưng đây là lần đầu tiên thống lĩnh toàn quân đối mặt với một đám quái vật không thể tưởng tượng nổi thế này. Chỉ cần đủ thời gian thì một vạn tăng lữ này có thể gặm sạch trăm vạn yêu quân trong tay gã cũng không thành vấn đề.
Đúng lúc này, một bóng người màu tím từ phương Tây bay đến, lơ lửng trước trận thế của yêu quân, cao giọng quát:
- Các ngươi dùng biện pháp đối phó thiên quân để đối phó với phật môn thì sao có thể thắng được.
- Lăng Vân thượng nhân?
Đoản Chủy mở hai mắt ra nhìn.
Thả người hạ xuống bên cạnh Đoản Chủy, Lăng Vân Tử khẽ nói:
- Ta biết cách đối phó với phật môn thế nào. Từ giờ trở đi, nghe ta điều động.
Tại một góc chiến trường, Chánh Pháp Minh Như Lai không khỏi bật cười:
- Tu Bồ Đề, rốt cuộc là tính sót rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.