Chương 19: Thanh Vân tử (2)
Giáp Ngư Bất Thị Quy
16/06/2019
- Xuất hiện đi, chớ ép lão phu động thủ.
Là Thanh Vân Tử!
Khỉ đá mở to mắt nhìn, thân mình không tự chủ khẽ co lại.
Lai giả bất thiện a...
Người này là ngũ sư huynh của hắn, từ khi hắn bái Tu Bồ Đề làm sư phụ đến nay chưa từng nói với hắn câu nào. Nhiều lần khỉ đá cố gắng tạo quan hệ hòa thuận với Thanh Vân Tử, nhưng mỗi lần chào hỏi người này đều chỉ gật đầu sau đó bỏ đi, nửa câu cũng không nói.
Gương mặt đó thật giống một tấm sắt.
Nghe Phong Linh nói, Tu Bồ Đề bình thường mặc kệ mọi chuyện, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong quán cơ hồ là do Thanh Vân Tử xử lý. Đây là kiểu người dù chuyện gì cũng muốn tự mình xem qua.
Nghe nói trước lúc tu đạo Thanh Vân Tử là quan phủ, chỉ vì tính cách quá mức ngay thẳng, mọi sự giải quyết theo lẽ công bằng, kết quả đừng nói thăng quan, ngay cái chức vụ ngày đêm vất vả cũng bị cách đi, lúc này mới vào đạo quán.
Mà hai người mỗi đêm giám thị mình là đồ đệ của Thanh Vân Tử, khỉ đá cũng đã sớm biết, vẫn giả vờ tựa như không biết lén lút làm việc, không nghĩ tới tự Thanh Vân Tử lại theo tới rồi!
- Chẳng lẽ thật sự muốn ép lão phu động thủ sao?
Thanh Vân Tử vươn tay ra, tại đầu ngón tay có một luồng sương mù màu trắng xoay tròn.
Bất đắc dĩ, khỉ đá chỉ có thể từ trong bóng tối đi ra, thản nhiên đứng chỗ ánh trăng chiếu tới, đối mắt với Thanh Vân Tử.
- Hừ!
Thanh Vân Tử thu hồi sương trắng nơi đầu ngón tay, giận dữ quát:
- Sớm biết con khỉ nhà ngươi sẽ không an phận! Chẳng qua không ngờ ngươi có thể giấu giếm được Hư Độ Hư Tiến, thật là có chút tâm cơ.
Khỉ đá nhếch môi nở nụ cười:
- Ngũ sư huynh nói gì cơ?
- Đừng có giả ngu, lão phu hỏi ngươi mới phải! Không có thủ lệnh của sư phụ, vì sao ngươi đêm khuya ở chỗ này!
- Chuyện này... Ta là thấy ngũ sư huynh đi vào mới vào theo! Ngũ sư huynh, ngươi có thủ lệnh của sư phụ sao?
- Ngươi!
Thanh Vân Tử nhất thời bị lửa giận công tâm, thiếu chút nữa phun máu:
- Miệng lưỡi bén nhọn! Tốt! Tốt! Rất tốt! Theo ta đi gặp sư phụ mà từ từ biện giải!
Chỉ thấy Thanh Vân Tử vung ống tay áo, một luồng linh lực màu trắng cuốn tới khỉ đá.
Khỉ đá căng thẳng, vội nhấc chân, nhẹ nhàng tránh qua.
Thấy cảnh tượng như vậy, Thanh Vân Tử chợt mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi có thể cảm giác được linh lực? Tại hậu sơn đả tọa nửa năm tu tâm, tâm chưa tu tốt lại tu đến cảnh giới Ngưng Thần! Xem ra, thời gian lẻn vào Tàng Kinh các không ngắn!
Cảnh giới ngưng thần còn được gọi là cảnh giới Ngưng Thần Tụ Khí, chính là cảnh giới nhập môn quan trọng nhất của người tu tiên.
Tiến vào cảnh giới này, người tu tiên có thể cảm giác được linh khí trôi nổi trong trời đất, cũng hấp thu để cho mình dùng, hóa thành linh lực chảy trong huyết mạch, rèn luyện thân thể.
Mà tất cả tiên thuật thần thông đều dựa trên việc sử dụng linh lực.
- Sư huynh, huynh suy nghĩ nhiều rồi. Sư đệ hôm nay bất quá là lần đầu tiên đi vào mà thôi.
Khỉ đá chậm rãi lui về phía sau, sẵn sàng chuẩn bị chạy.
- Đừng vội nhiều lời! Có phải lần đầu tiên hay không, sư phụ sẽ phán xử!
Thanh Vân Tử vươn năm ngón tay về phía khỉ đá. Tức thì, một cơn gió cuốn lấy hắn, không thể rời đi.
Trong khi giãy giụa, hai chân hắn lơ lửng sau đó bay khỏi mặt đất!
Thanh Vân Tử nhẹ nhàng đạp ở trên bệ cửa, bay ra ngoài cửa sổ, đằng sau còn có khỉ đá bị cơn gió kia cuốn theo.
Cơn gió vòng quanh khỉ đá vô ảnh vô hình, mặc hắn giãy giụa như thế nào đều không thể tránh thoát.
Không lâu sau, khỉ đá đã bị Thanh Vân Tử kéo tới trước cửa phòng của Tu Bồ Đề, nặng nề té trên nền đá.
Đạo đồ canh giữ trước cửa vội vàng tiến lên chào, rồi đưa tay ngăn trở. cung kính nói:
- Thanh Vân sư thúc, sư tổ đã nghỉ ngơi, có việc kính xin ngày mai...
- Cút!
Không đợi nghe hết câu, Thanh Vân Tử đã bước tới đẩy đạo đồ ra, quát to:
- Lão phu tìm sư phụ có chuyện quan trọng muốn thương lượng, đêm nay nhất định phải gặp sư phụ! Xem ai dám ngăn trở!
Nói xong, Thanh Vân Tử đang muốn đẩy cửa phòng ra, cửa phòng đã tự mở rồi!
Bên trong gian phòng phong cách cổ xưa, hai ngọn đèn dầu ánh sáng chập chờn, Tu Bồ Đề nghiêng dựa vào giường uống trà, ánh mắt nhìn Thanh Vân Tử thật là lạnh nhạt.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Vân Tử vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hồi lâu mới định thần lại, nhấc chân bước vào bên trong cửa, quỳ rạp xuống đất, hô:
- Sư phụ! Súc sinh này...
Lời còn chưa dứt, lại nghe Tu Bồ Đề thản nhiên nói:
- Ngộ Không, ngươi quỳ ở ngoài phòng.
- Dạ, sư phụ.
Khỉ đá đàng hoàng quỳ xuống.
Cửa phòng kéo cánh trên mặt đất đóng lại, âm thanh chói tai để cho Thanh Vân Tử mơ hồ có dự cảm bất thường.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tu Bồ Đề cùng Thanh Vân Tử.
- Sư phụ! Súc sinh này...
Tu Bồ Đề bóp mạnh cái nắp chén trà, nhất thời tiếng đồ sứ vỡ vụn quanh quẩn ở bên trong phòng. Thanh Vân Tử ngạc nhiên dừng lời.
- Ngươi nói ai là súc sinh?
Tu Bồ Đề lạnh lùng hỏi.
Vẻ hiền lành thường ngày thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Thanh Vân Tử lạnh thấu sống lưng, vội vàng dập đầu nói:
- Sư phụ tha lỗi, đồ nhi nói bậy!
Nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, Tu Bồ Đề chậm rãi hỏi:
- Đã trễ thế này, không ở trong quán nghỉ ngơi, rốt cục là có chuyện quan trọng gì?
Mơ hồ, Thanh Vân Tử cảm thấy Tu Bồ Đề thật ra cái gì cũng biết, nhưng vẫn muốn ông ta tự mình nói ra!
- Con khỉ... Ngộ Không sư đệ! Hắn chưa được sư phụ cho phép, tự ý vào Tàng Kinh các! Hơn nữa... Hơn nữa, đồ nhi suy đoán nhất định không phải lần đầu tiên! Mời sư phụ lập tức hạ lệnh, lục soát phòng của hắn, tất sẽ có tang chứng!
Có lẽ là do quá giận dữ, Thanh Vân Tử lại lớn giọng nói ra những lời này.
Nhưng Tu Bồ Đề vẫn không có biểu hiện gì khác thường, chậm rãi đứng dậy, vuốt râu dài, hỏi:
- Theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?
- Con khỉ này dã tính khó thuần phục, hôm nay lẻn vào Tàng Kinh các trộm kinh thư, theo con thấy, phải - Trục! Xuất! Sư! Môn!
Thanh Vân Tử gằn từng chữ nói.
Lúc này, mắt Thanh Vân Tử long lên sòng sọc, tựa hồ chỉ chờ Tu Bồ Đề nói một câu, Thanh Vân Tử sẽ để cho khỉ đá biến mất hoàn toàn khỏi đạo quán.
- Ồ?
Tu Bồ Đề vẫn vẻ bình thản, nói:
- Ban đầu vi sư định ra vào Tàng Kinh các cần được sự chấp thuận của vi sư.
- Dạ?
Thanh Vân Tử bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Tu Bồ Đề giống như suy tư, nói:
- Nhưng vi sư lại chưa từng nói lẻn vào Tàng Kinh các phải xử phạt như thế nào, hôm nay đột nhiên tăng thêm hình phạt, chẳng phải là không hợp lý?
- Dạ?
Thanh Vân Tử trợn mắt há mồm.
- Huống hồ, mọi người đều có lòng ham học hỏi, Ngộ Không chẳng qua sốt ruột quá mức mà thôi. Nếu như thế mà trọng phạt, chẳng phải là oan uổng quá sao?
Thanh Vân Tử trợn tròn mắt, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tu Bồ Đề lại làm như không thấy, tiếp theo thở dài nói:
- Cũng được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Vi sư chắc chắn sẽ mắng hắn một phen.
Thanh Vân Tử mở to hai mắt nhìn, cắn chặt răng, run rẩy đôi môi, thật vất vả mới thốt ra mấy chữ:
- Mắng... Mắng... một phen?!
Thanh Vân Tử nổi giận, hoàn toàn nổi giận!
Tu đạo năm trăm ba mươi mốt năm, Thanh Vân Tử là người an phận nhất trong tất cả đệ tử nhập thất, chưa bao giờ làm nghịch ý của sư phụ.
Nhưng Thanh Vân Tử hoàn toàn nổi giận!
Kế tiếp, ngay cả chính Thanh Vân Tử cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu.
Chỉ thấy Thanh Vân Tử dùng tay ra sức đấm trên mặt đất, đến mức máu tươi bắn ra, vô cùng đau đớn nói:
- Sư phụ ~! Sư phụ! Ngài bao che như thế, tương lai nếu con khỉ này gây ra đại họa, tất sẽ liên lụy sư môn, liên lụy đến toàn bộ trong quán trên dưới! Trong quán trên dưới sẽ có đại họa a! Sư phụ!
Những lời này cơ hồ là gào thét, nước mắt nước mũi tuôn trào, tựa như hiện tại không xử trí Tôn Ngộ Không, thì Tà Nguyệt Tam Tinh động sẽ bị người khác diệt môn vậy.
Thật sự ở trong lòng Thanh Vân Tử đã nghĩ như thế.
Đối mặt với tình huống như thế, Tu Bồ Đề lại trầm mặc không nói.
- Sư phụ! Cái con khỉ này chấp niệm quá sâu, tâm tính quá dã, không tuân pháp kỷ, nếu tương lai không có thành tựu cũng thôi, nếu như được chân truyền còn không phải sẽ náo loạn thế gian! Đây là họa chúng sinh a! Sư phụ! Ngài có thể nào như thế a?
Vừa lên án khỉ đá, vừa dùng ống tay áo lau nước mắt, tố tội không ngừng. Tình cảnh này, nếu gặp người không biết còn tưởng rằng Tôn Ngộ Không phạm phải tội ác ngập trời .
Đợi đến khi Thanh Vân Tử tạm bình tĩnh lại, Tu Bồ Đề mới dựa vào bên gối, nhìn chăm chú Thanh Vân Tử nói:
- Ngươi cũng không phải chúng sinh, ngươi lại biết thế nào mới là tốt cho chúng sinh sao? Huống hồ ta thấy Ngộ Không mặc dù tâm tính chưa được, nhưng cũng không phải là đại gian đại ác. Ngày sau hắn gây ra đại họa, đó cũng là do hắn lẻn vào Tàng Kinh các học trộm, cùng Tà Nguyệt Tam Tinh động chúng ta có quan hệ gì đâu?
Lời này nói rất nhỏ, nhưng với Thanh Vân Tử lại như sấm bên tai!
Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho ngọn lửa chập chờn.
Cả bên trong phòng im ắng .
Tu Bồ Đề đang nằm nghiêng, nhìn Thanh Vân Tử, sắc mặt hờ hững.
Thanh Vân Tử quỳ, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề, sắc mặt hoảng sợ, miệng khẽ nhếch, lại không nói được câu nào.
Là Thanh Vân Tử!
Khỉ đá mở to mắt nhìn, thân mình không tự chủ khẽ co lại.
Lai giả bất thiện a...
Người này là ngũ sư huynh của hắn, từ khi hắn bái Tu Bồ Đề làm sư phụ đến nay chưa từng nói với hắn câu nào. Nhiều lần khỉ đá cố gắng tạo quan hệ hòa thuận với Thanh Vân Tử, nhưng mỗi lần chào hỏi người này đều chỉ gật đầu sau đó bỏ đi, nửa câu cũng không nói.
Gương mặt đó thật giống một tấm sắt.
Nghe Phong Linh nói, Tu Bồ Đề bình thường mặc kệ mọi chuyện, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong quán cơ hồ là do Thanh Vân Tử xử lý. Đây là kiểu người dù chuyện gì cũng muốn tự mình xem qua.
Nghe nói trước lúc tu đạo Thanh Vân Tử là quan phủ, chỉ vì tính cách quá mức ngay thẳng, mọi sự giải quyết theo lẽ công bằng, kết quả đừng nói thăng quan, ngay cái chức vụ ngày đêm vất vả cũng bị cách đi, lúc này mới vào đạo quán.
Mà hai người mỗi đêm giám thị mình là đồ đệ của Thanh Vân Tử, khỉ đá cũng đã sớm biết, vẫn giả vờ tựa như không biết lén lút làm việc, không nghĩ tới tự Thanh Vân Tử lại theo tới rồi!
- Chẳng lẽ thật sự muốn ép lão phu động thủ sao?
Thanh Vân Tử vươn tay ra, tại đầu ngón tay có một luồng sương mù màu trắng xoay tròn.
Bất đắc dĩ, khỉ đá chỉ có thể từ trong bóng tối đi ra, thản nhiên đứng chỗ ánh trăng chiếu tới, đối mắt với Thanh Vân Tử.
- Hừ!
Thanh Vân Tử thu hồi sương trắng nơi đầu ngón tay, giận dữ quát:
- Sớm biết con khỉ nhà ngươi sẽ không an phận! Chẳng qua không ngờ ngươi có thể giấu giếm được Hư Độ Hư Tiến, thật là có chút tâm cơ.
Khỉ đá nhếch môi nở nụ cười:
- Ngũ sư huynh nói gì cơ?
- Đừng có giả ngu, lão phu hỏi ngươi mới phải! Không có thủ lệnh của sư phụ, vì sao ngươi đêm khuya ở chỗ này!
- Chuyện này... Ta là thấy ngũ sư huynh đi vào mới vào theo! Ngũ sư huynh, ngươi có thủ lệnh của sư phụ sao?
- Ngươi!
Thanh Vân Tử nhất thời bị lửa giận công tâm, thiếu chút nữa phun máu:
- Miệng lưỡi bén nhọn! Tốt! Tốt! Rất tốt! Theo ta đi gặp sư phụ mà từ từ biện giải!
Chỉ thấy Thanh Vân Tử vung ống tay áo, một luồng linh lực màu trắng cuốn tới khỉ đá.
Khỉ đá căng thẳng, vội nhấc chân, nhẹ nhàng tránh qua.
Thấy cảnh tượng như vậy, Thanh Vân Tử chợt mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi có thể cảm giác được linh lực? Tại hậu sơn đả tọa nửa năm tu tâm, tâm chưa tu tốt lại tu đến cảnh giới Ngưng Thần! Xem ra, thời gian lẻn vào Tàng Kinh các không ngắn!
Cảnh giới ngưng thần còn được gọi là cảnh giới Ngưng Thần Tụ Khí, chính là cảnh giới nhập môn quan trọng nhất của người tu tiên.
Tiến vào cảnh giới này, người tu tiên có thể cảm giác được linh khí trôi nổi trong trời đất, cũng hấp thu để cho mình dùng, hóa thành linh lực chảy trong huyết mạch, rèn luyện thân thể.
Mà tất cả tiên thuật thần thông đều dựa trên việc sử dụng linh lực.
- Sư huynh, huynh suy nghĩ nhiều rồi. Sư đệ hôm nay bất quá là lần đầu tiên đi vào mà thôi.
Khỉ đá chậm rãi lui về phía sau, sẵn sàng chuẩn bị chạy.
- Đừng vội nhiều lời! Có phải lần đầu tiên hay không, sư phụ sẽ phán xử!
Thanh Vân Tử vươn năm ngón tay về phía khỉ đá. Tức thì, một cơn gió cuốn lấy hắn, không thể rời đi.
Trong khi giãy giụa, hai chân hắn lơ lửng sau đó bay khỏi mặt đất!
Thanh Vân Tử nhẹ nhàng đạp ở trên bệ cửa, bay ra ngoài cửa sổ, đằng sau còn có khỉ đá bị cơn gió kia cuốn theo.
Cơn gió vòng quanh khỉ đá vô ảnh vô hình, mặc hắn giãy giụa như thế nào đều không thể tránh thoát.
Không lâu sau, khỉ đá đã bị Thanh Vân Tử kéo tới trước cửa phòng của Tu Bồ Đề, nặng nề té trên nền đá.
Đạo đồ canh giữ trước cửa vội vàng tiến lên chào, rồi đưa tay ngăn trở. cung kính nói:
- Thanh Vân sư thúc, sư tổ đã nghỉ ngơi, có việc kính xin ngày mai...
- Cút!
Không đợi nghe hết câu, Thanh Vân Tử đã bước tới đẩy đạo đồ ra, quát to:
- Lão phu tìm sư phụ có chuyện quan trọng muốn thương lượng, đêm nay nhất định phải gặp sư phụ! Xem ai dám ngăn trở!
Nói xong, Thanh Vân Tử đang muốn đẩy cửa phòng ra, cửa phòng đã tự mở rồi!
Bên trong gian phòng phong cách cổ xưa, hai ngọn đèn dầu ánh sáng chập chờn, Tu Bồ Đề nghiêng dựa vào giường uống trà, ánh mắt nhìn Thanh Vân Tử thật là lạnh nhạt.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Vân Tử vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hồi lâu mới định thần lại, nhấc chân bước vào bên trong cửa, quỳ rạp xuống đất, hô:
- Sư phụ! Súc sinh này...
Lời còn chưa dứt, lại nghe Tu Bồ Đề thản nhiên nói:
- Ngộ Không, ngươi quỳ ở ngoài phòng.
- Dạ, sư phụ.
Khỉ đá đàng hoàng quỳ xuống.
Cửa phòng kéo cánh trên mặt đất đóng lại, âm thanh chói tai để cho Thanh Vân Tử mơ hồ có dự cảm bất thường.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tu Bồ Đề cùng Thanh Vân Tử.
- Sư phụ! Súc sinh này...
Tu Bồ Đề bóp mạnh cái nắp chén trà, nhất thời tiếng đồ sứ vỡ vụn quanh quẩn ở bên trong phòng. Thanh Vân Tử ngạc nhiên dừng lời.
- Ngươi nói ai là súc sinh?
Tu Bồ Đề lạnh lùng hỏi.
Vẻ hiền lành thường ngày thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Thanh Vân Tử lạnh thấu sống lưng, vội vàng dập đầu nói:
- Sư phụ tha lỗi, đồ nhi nói bậy!
Nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, Tu Bồ Đề chậm rãi hỏi:
- Đã trễ thế này, không ở trong quán nghỉ ngơi, rốt cục là có chuyện quan trọng gì?
Mơ hồ, Thanh Vân Tử cảm thấy Tu Bồ Đề thật ra cái gì cũng biết, nhưng vẫn muốn ông ta tự mình nói ra!
- Con khỉ... Ngộ Không sư đệ! Hắn chưa được sư phụ cho phép, tự ý vào Tàng Kinh các! Hơn nữa... Hơn nữa, đồ nhi suy đoán nhất định không phải lần đầu tiên! Mời sư phụ lập tức hạ lệnh, lục soát phòng của hắn, tất sẽ có tang chứng!
Có lẽ là do quá giận dữ, Thanh Vân Tử lại lớn giọng nói ra những lời này.
Nhưng Tu Bồ Đề vẫn không có biểu hiện gì khác thường, chậm rãi đứng dậy, vuốt râu dài, hỏi:
- Theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?
- Con khỉ này dã tính khó thuần phục, hôm nay lẻn vào Tàng Kinh các trộm kinh thư, theo con thấy, phải - Trục! Xuất! Sư! Môn!
Thanh Vân Tử gằn từng chữ nói.
Lúc này, mắt Thanh Vân Tử long lên sòng sọc, tựa hồ chỉ chờ Tu Bồ Đề nói một câu, Thanh Vân Tử sẽ để cho khỉ đá biến mất hoàn toàn khỏi đạo quán.
- Ồ?
Tu Bồ Đề vẫn vẻ bình thản, nói:
- Ban đầu vi sư định ra vào Tàng Kinh các cần được sự chấp thuận của vi sư.
- Dạ?
Thanh Vân Tử bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Tu Bồ Đề giống như suy tư, nói:
- Nhưng vi sư lại chưa từng nói lẻn vào Tàng Kinh các phải xử phạt như thế nào, hôm nay đột nhiên tăng thêm hình phạt, chẳng phải là không hợp lý?
- Dạ?
Thanh Vân Tử trợn mắt há mồm.
- Huống hồ, mọi người đều có lòng ham học hỏi, Ngộ Không chẳng qua sốt ruột quá mức mà thôi. Nếu như thế mà trọng phạt, chẳng phải là oan uổng quá sao?
Thanh Vân Tử trợn tròn mắt, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tu Bồ Đề lại làm như không thấy, tiếp theo thở dài nói:
- Cũng được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Vi sư chắc chắn sẽ mắng hắn một phen.
Thanh Vân Tử mở to hai mắt nhìn, cắn chặt răng, run rẩy đôi môi, thật vất vả mới thốt ra mấy chữ:
- Mắng... Mắng... một phen?!
Thanh Vân Tử nổi giận, hoàn toàn nổi giận!
Tu đạo năm trăm ba mươi mốt năm, Thanh Vân Tử là người an phận nhất trong tất cả đệ tử nhập thất, chưa bao giờ làm nghịch ý của sư phụ.
Nhưng Thanh Vân Tử hoàn toàn nổi giận!
Kế tiếp, ngay cả chính Thanh Vân Tử cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu.
Chỉ thấy Thanh Vân Tử dùng tay ra sức đấm trên mặt đất, đến mức máu tươi bắn ra, vô cùng đau đớn nói:
- Sư phụ ~! Sư phụ! Ngài bao che như thế, tương lai nếu con khỉ này gây ra đại họa, tất sẽ liên lụy sư môn, liên lụy đến toàn bộ trong quán trên dưới! Trong quán trên dưới sẽ có đại họa a! Sư phụ!
Những lời này cơ hồ là gào thét, nước mắt nước mũi tuôn trào, tựa như hiện tại không xử trí Tôn Ngộ Không, thì Tà Nguyệt Tam Tinh động sẽ bị người khác diệt môn vậy.
Thật sự ở trong lòng Thanh Vân Tử đã nghĩ như thế.
Đối mặt với tình huống như thế, Tu Bồ Đề lại trầm mặc không nói.
- Sư phụ! Cái con khỉ này chấp niệm quá sâu, tâm tính quá dã, không tuân pháp kỷ, nếu tương lai không có thành tựu cũng thôi, nếu như được chân truyền còn không phải sẽ náo loạn thế gian! Đây là họa chúng sinh a! Sư phụ! Ngài có thể nào như thế a?
Vừa lên án khỉ đá, vừa dùng ống tay áo lau nước mắt, tố tội không ngừng. Tình cảnh này, nếu gặp người không biết còn tưởng rằng Tôn Ngộ Không phạm phải tội ác ngập trời .
Đợi đến khi Thanh Vân Tử tạm bình tĩnh lại, Tu Bồ Đề mới dựa vào bên gối, nhìn chăm chú Thanh Vân Tử nói:
- Ngươi cũng không phải chúng sinh, ngươi lại biết thế nào mới là tốt cho chúng sinh sao? Huống hồ ta thấy Ngộ Không mặc dù tâm tính chưa được, nhưng cũng không phải là đại gian đại ác. Ngày sau hắn gây ra đại họa, đó cũng là do hắn lẻn vào Tàng Kinh các học trộm, cùng Tà Nguyệt Tam Tinh động chúng ta có quan hệ gì đâu?
Lời này nói rất nhỏ, nhưng với Thanh Vân Tử lại như sấm bên tai!
Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho ngọn lửa chập chờn.
Cả bên trong phòng im ắng .
Tu Bồ Đề đang nằm nghiêng, nhìn Thanh Vân Tử, sắc mặt hờ hững.
Thanh Vân Tử quỳ, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề, sắc mặt hoảng sợ, miệng khẽ nhếch, lại không nói được câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.