Chương 9: Thợ săn
Giáp Ngư Bất Thị Quy
16/06/2019
- Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ dưới chân mình!
Thật vất vả mới tiêu hóa hết cảm xúc bi quan, con khỉ đứng trên đỉnh núi hô lớn.
Nhấc chân lên, hắn khởi hành.
Không có sự chuẩn bị nào, không để ý tới sự lo lắng của chim hoàng yến, hắn liền khởi hành rồi.
Có lẽ ở sau hành động quyết liệt này là bị tâm lý bi thương thúc ép. Hơi có chút cảm giác bi tráng của Kinh Kha khi bước chân đi hành thích Tần Thủy Hoàng - "Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Tráng sĩ một đi không trở về."
Hắn không ngừng nói những lời cổ vũ tinh thần, bên ngoài là nói cho chim hoàng yến nghe, thực tế lại là nói với chính mình.
Đoạn đường này, đến cùng có thể thuận lợi tới Tà Nguyệt Tam Tinh động hay không?
Thật ra trong lòng hắn nào biết rõ được!
Thế giới trước mắt mở ra quá nhiều chuyện ngoài dự kiến, căn bản không phải một quyển Tây Du Ký có thể nói được rõ ràng.
Nhưng sao hắn có thể cam tâm ngây ngốc tại nơi tiến không được, lùi không xong này đây?
Đúng như chim hoàng yến đã nói, trên hoang mạc này có bầy sói.
Không bao lâu sau, khỉ đá đã bị vây ở trên một ngọn cây khô giữa hoang mạc.
Hắn rùng mình co chặt người lại, ở dưới là bầy sói đói.
Những động vật hung mãnh này vây quanh gốc cây khô, không ngừng dùng móng vuốt cào vào thân cây, miệng nhỏ nước dãi.
Tiếng gầm gào của chúng như từng nhát búa đập vào ngực của khỉ đá.
Kinh hồn bạt vía.
Chỉ cần sơ sẩy ngã xuống, hắn sẽ bị đám sói này cắn xé đến cả xương cũng không chừa.
Thời khắc này, khỉ đá ngồi trên cây khô mà giống như đang đi trên dây. Tuy rằng bản lĩnh trèo cây đã luyện kỹ càng, nhưng hắn vẫn có cảm giác lúc nào cũng như sắp rơi.
Cứ thế, trong một thoáng, khỉ đá hối hận, lại dao động.
Có lẽ thật sự là không nên vội vàng như vậy... Nhưng giờ hối hận có tác dụng sao?
Ước chừng ba ngày, trong ba ngày này, chim hoàng yến không ngừng chạy khắp nơi, vì để mang cho hắn chút quả dại, lại mang cho hắn dù chỉ vài giọt nước trong.
Từ đôi mắt đen nho nhỏ của nó, khỉ đá thấy được mỏi mệt, nhưng nó vẫn cố gắng tươi cười.
Trong lòng chua xót, khỉ đá nói:
- Tước Nhi, xin lỗi ngươi.
Hắn không gọi "sẻ", cũng không gọi "chim hoàng yến", mà là "Tước Nhi".
(Chim hoàng yến = kim ti tước)
Một cách tự nhiên, hai từ này thành tên của chim hoàng yến.
- Xin lỗi gì cơ?
- Ta không nên kéo ngươi đi cùng.
- Ngươi nói gì thế? Ngươi không phải nói muốn tu tiên, tu thành thì cưới ta sao? Muốn đổi ý? Lão nương mổ chết ngươi!
Tước Nhi tức giận bay nhanh tới định mổ hắn.
Khỉ đá vội vàng né tránh, lại cười rất vui vẻ, cười đến mức bầy sói bên dưới không hiểu gì cả.
Câu nói kia làm hắn thấy ngọt tận đáy lòng. Ở nơi này, hóa ra hắn không cô độc.
Ngày thứ ba, bầy sói đói không chờ nổi tản đi. Tước Nhi lại dẫn khỉ đá dùng tốc độ nhanh nhất tìm được ốc đảo. Hắn lại lần nữa được cứu rồi.
Uống ừng ực dòng nước mát lành, lại một lần trở về từ Quỷ Môn quan, con khỉ đứng trên tảng đá, trịnh trọng thề:
- Ta thề, chờ ta tu thành bảy mươi hai biến, ta sẽ cưới Tước Nhi làm vợ!
- Nếu ngươi tu thành nhưng ta không tu thành thì làm sao đây?
Tước Nhi lo lắng hỏi.
- Ngươi tu không thành?
Khỉ đá nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi không tu thành, ta sẽ đi trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân. Ăn một viên tiên đan là có thể thành tiên. Trước đây từng có một cô gái tên là Hằng Nga ăn đan thành tiên đấy!
Tước Nhi dù gần như kiệt sức vẫn cười khanh khách. Nó cũng không biết chuyện ấy có thành thật hay không, nhưng vẫn thích nghe.
Thật khờ.
Mất hơn một tháng, một khỉ một chim thành công vượt qua sa mạc hoang vu này.
Tiếp theo, cũng không phải rừng cây xanh um tươi tốt, mà là cây khô bụi rậm không một chút sinh cơ nào. Ngoại trừ những thực vật chịu hạn, còn lại đều đã chết héo - nơi này ắt phải cả một năm qua không có mưa.
Không khí trầm lặng, dường như tất cả đều là một màu khô vàng. Màu vàng của mặt đất, màu vàng của bầu trời, ngay cả chút cỏ cây tình cờ nhìn thấy cũng mang sắc khô vàng.
Trong không khí tràn ngập hương vị đơn điệu làm người ta tuyệt vọng.
- Không có mưa?
Khỉ đá nghĩ: "Mưa trên thế giới này không phải do Long Vương cai quản sao? Lẽ nào người ở đây làm chuyện gì đắc tội với Thiên Đình?"
Ven đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt của một số động vật lớn như ngựa, trâu, hươu... Cái cảm giác này giống như sa mạc tử vong kia còn chưa kết thúc, mà đang tiếp tục kéo dài.
- Đều nói thủy hỏa vô tình, nhưng Thiên Đình cũng chẳng hữu tình hơn tự nhiên.
Cả hai sợ hãi bước chầm chậm trong rừng cây.
Trên trời, một con chim ưng lẩn quẩn mãi. Cảnh này khiến khỉ đá không thể không mang theo bên mình một cây gậy gỗ.
Có lẽ chim ưng không hứng thú chủ động công kích một con khỉ, nhưng nó tuyệt đối hứng thú công kích một con chim hoàng yến.
Điều này cũng làm cho phạm vi quan sát của chim hoàng yến bị thu hẹp lại. Vì tránh né đám động vật ăn thịt, nó phải luôn khống chế khoảng cách giữa mình và khỉ đá trong phạm vi nhất định, mà không cách nào làm trinh sát cho khỉ đá.
- Cần bao lâu mới qua được đây?
Khỉ đá hỏi.
- Ta cũng không biết.
Tước Nhi nói.
- Ta đã qua đây từ hơn một năm trước, quang cảnh vốn không phải thế này... Phía trước có thôn trang của con người, trong đó có thợ săn. Tốt nhất là chúng ta né đi.
- Nơi này mà bọn họ còn đi săn được sao? Có sẽ đã sớm chạy nạn đi nơi khác rồi.
Con khỉ cười.
Sự thật luôn nằm ngoài dự kiến của con khỉ.
"Vèo.... ~ phập."
Một tiếng rít xé gió, một cơn đau nhức từ bụng truyền đến, khỉ đá từ từ mất đi ý thức. Trước lúc mắt nhắm hẳn, hắn cảm giác được Tước Nhi ở bên cạnh thét chói tai, liên tục đập cánh.
Một bóng người đi về phía hắn.
Khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt đã là bầu trời đầy sao.
Còn hắn đang dùng một tư thế kỳ quái cuộn mình nằm trên mặt đất nứt nẻ.
Bên cạnh đó là một đống lửa trại đang cháy hừng hực, những thanh củi đen xì bắn ra tàn lửa, vang lên những tiếng lách tách. Trên đống lửa đặt một cái nồi sắt hơi cũ nát, trong nồi nước đang sôi trào.
Trong ánh lửa, một người đàn ông gầy yếu, quần áo rách rưới đang ở cách đó không xa, quay lưng về phía hắn mài dao, bên cạnh đặt một chiếc cung.
- May quá... May quá... Không ngờ trong rừng này còn một con khỉ... Thật là may quá...
Giọng nói khô khốc, khàn khàn, giống như là giọng của ma quỷ.
Khỉ đá kinh hãi vô cùng.
Một cơn đau đớn từ bụng truyền tới, đau đến độ khỉ đá toát hết mồ hôi.
Nơi đó có miệng vết thương be bét máu. Mũi tên đã bị nhổ ra, để lại miệng vết thương nhìn ghê người. Cũng may máu đã ngừng chảy.
Khỉ đá quả thật đã biến thành con mồi rồi, còn người trước mắt hiển nhiên là thợ săn.
Hắn cố giãy giụa, phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt đến mức không thể động đậy.
- Hỏng bét! Xong đời rồi!
Cẩn thận suy tính một hồi, khỉ đá quyết định mở miệng nói chuyện.
Một con khỉ biết nói, hẳn đủ là lý do đổi lại mạng sống cho hắn chứ?
- Đại ca! Vị đại ca kia ơi!
Khỉ đá chịu đựng cơn đau bụng, kêu lên.
Người nọ chậm rãi quay đầu, tựa như đang bối rối tìm nơi phát ra âm thanh.
- Là ta! Đại ca! Nhìn nơi này, ta khỉ đây!
Nếu không bị trói, hẳn khỉ đá đang vẫy tay.
Thế nhưng khi hắn cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, hắn phát hiện ý nghĩ của mình thật sự ngây thơ đến mức buồn cười.
Người nọ trên mặt không có chút huyết sắc nào, thân lại gầy đến trơ cả xương, như là một bộ xương khô.
Hai con mắt hõm sâu vào, trong ánh mắt chẳng có gì khác ngoài đói khát.
Đó là một đôi mắt ăn thịt người. Dù hiện tại bản thân vẫn là một con người, khỉ đá cũng không hề nghi ngờ mình vẫn sẽ bị chủ nhân của cặp mắt kia làm thịt!
Thợ săn khó nhọc thở dốc, nhìn chằm chằm con khỉ hồi lâu, lại xoay phắt người, tốc độ mài dao còn nhanh hơn lúc trước!
- Xong rồi! Thật sự xong rồi!
Khỉ đá giãy giụa thật lực.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau hắn:
- Đừng nhúc nhích...
- Tước Nhi? Tước Nhi? Là ngươi sao?
- Suỵt! Chớ làm ồn!
- Ngươi có thể mở dây trói không?
Khỉ đá vui mừng.
- Ta thử xem.
Từng chút từng chút, Tước Nhi dùng cái mỏ khéo léo của nó cắt sợi dây từng chút từng chút.
Mỗi một lần, đều chỉ có thể mổ một chút, nhưng nó không từ bỏ.
Thật lâu, thật lâu, tiếng mài dao chói tai dần dần chậm lại.
Thợ săn đứng lên, lấy tay khẽ lướt qua lưỡi dao.
Khi gã quay đầu lại, khỉ đá cũng hiểu.
Thời khắc tử vong rốt cuộc đã đến. Hắn bắt đầu dùng toàn lực giãy giụa.
- Chạy mau... Chạy mau... Tước Nhi chạy mau!
Thật vất vả mới tiêu hóa hết cảm xúc bi quan, con khỉ đứng trên đỉnh núi hô lớn.
Nhấc chân lên, hắn khởi hành.
Không có sự chuẩn bị nào, không để ý tới sự lo lắng của chim hoàng yến, hắn liền khởi hành rồi.
Có lẽ ở sau hành động quyết liệt này là bị tâm lý bi thương thúc ép. Hơi có chút cảm giác bi tráng của Kinh Kha khi bước chân đi hành thích Tần Thủy Hoàng - "Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Tráng sĩ một đi không trở về."
Hắn không ngừng nói những lời cổ vũ tinh thần, bên ngoài là nói cho chim hoàng yến nghe, thực tế lại là nói với chính mình.
Đoạn đường này, đến cùng có thể thuận lợi tới Tà Nguyệt Tam Tinh động hay không?
Thật ra trong lòng hắn nào biết rõ được!
Thế giới trước mắt mở ra quá nhiều chuyện ngoài dự kiến, căn bản không phải một quyển Tây Du Ký có thể nói được rõ ràng.
Nhưng sao hắn có thể cam tâm ngây ngốc tại nơi tiến không được, lùi không xong này đây?
Đúng như chim hoàng yến đã nói, trên hoang mạc này có bầy sói.
Không bao lâu sau, khỉ đá đã bị vây ở trên một ngọn cây khô giữa hoang mạc.
Hắn rùng mình co chặt người lại, ở dưới là bầy sói đói.
Những động vật hung mãnh này vây quanh gốc cây khô, không ngừng dùng móng vuốt cào vào thân cây, miệng nhỏ nước dãi.
Tiếng gầm gào của chúng như từng nhát búa đập vào ngực của khỉ đá.
Kinh hồn bạt vía.
Chỉ cần sơ sẩy ngã xuống, hắn sẽ bị đám sói này cắn xé đến cả xương cũng không chừa.
Thời khắc này, khỉ đá ngồi trên cây khô mà giống như đang đi trên dây. Tuy rằng bản lĩnh trèo cây đã luyện kỹ càng, nhưng hắn vẫn có cảm giác lúc nào cũng như sắp rơi.
Cứ thế, trong một thoáng, khỉ đá hối hận, lại dao động.
Có lẽ thật sự là không nên vội vàng như vậy... Nhưng giờ hối hận có tác dụng sao?
Ước chừng ba ngày, trong ba ngày này, chim hoàng yến không ngừng chạy khắp nơi, vì để mang cho hắn chút quả dại, lại mang cho hắn dù chỉ vài giọt nước trong.
Từ đôi mắt đen nho nhỏ của nó, khỉ đá thấy được mỏi mệt, nhưng nó vẫn cố gắng tươi cười.
Trong lòng chua xót, khỉ đá nói:
- Tước Nhi, xin lỗi ngươi.
Hắn không gọi "sẻ", cũng không gọi "chim hoàng yến", mà là "Tước Nhi".
(Chim hoàng yến = kim ti tước)
Một cách tự nhiên, hai từ này thành tên của chim hoàng yến.
- Xin lỗi gì cơ?
- Ta không nên kéo ngươi đi cùng.
- Ngươi nói gì thế? Ngươi không phải nói muốn tu tiên, tu thành thì cưới ta sao? Muốn đổi ý? Lão nương mổ chết ngươi!
Tước Nhi tức giận bay nhanh tới định mổ hắn.
Khỉ đá vội vàng né tránh, lại cười rất vui vẻ, cười đến mức bầy sói bên dưới không hiểu gì cả.
Câu nói kia làm hắn thấy ngọt tận đáy lòng. Ở nơi này, hóa ra hắn không cô độc.
Ngày thứ ba, bầy sói đói không chờ nổi tản đi. Tước Nhi lại dẫn khỉ đá dùng tốc độ nhanh nhất tìm được ốc đảo. Hắn lại lần nữa được cứu rồi.
Uống ừng ực dòng nước mát lành, lại một lần trở về từ Quỷ Môn quan, con khỉ đứng trên tảng đá, trịnh trọng thề:
- Ta thề, chờ ta tu thành bảy mươi hai biến, ta sẽ cưới Tước Nhi làm vợ!
- Nếu ngươi tu thành nhưng ta không tu thành thì làm sao đây?
Tước Nhi lo lắng hỏi.
- Ngươi tu không thành?
Khỉ đá nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi không tu thành, ta sẽ đi trộm tiên đan của Thái Thượng Lão Quân. Ăn một viên tiên đan là có thể thành tiên. Trước đây từng có một cô gái tên là Hằng Nga ăn đan thành tiên đấy!
Tước Nhi dù gần như kiệt sức vẫn cười khanh khách. Nó cũng không biết chuyện ấy có thành thật hay không, nhưng vẫn thích nghe.
Thật khờ.
Mất hơn một tháng, một khỉ một chim thành công vượt qua sa mạc hoang vu này.
Tiếp theo, cũng không phải rừng cây xanh um tươi tốt, mà là cây khô bụi rậm không một chút sinh cơ nào. Ngoại trừ những thực vật chịu hạn, còn lại đều đã chết héo - nơi này ắt phải cả một năm qua không có mưa.
Không khí trầm lặng, dường như tất cả đều là một màu khô vàng. Màu vàng của mặt đất, màu vàng của bầu trời, ngay cả chút cỏ cây tình cờ nhìn thấy cũng mang sắc khô vàng.
Trong không khí tràn ngập hương vị đơn điệu làm người ta tuyệt vọng.
- Không có mưa?
Khỉ đá nghĩ: "Mưa trên thế giới này không phải do Long Vương cai quản sao? Lẽ nào người ở đây làm chuyện gì đắc tội với Thiên Đình?"
Ven đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt của một số động vật lớn như ngựa, trâu, hươu... Cái cảm giác này giống như sa mạc tử vong kia còn chưa kết thúc, mà đang tiếp tục kéo dài.
- Đều nói thủy hỏa vô tình, nhưng Thiên Đình cũng chẳng hữu tình hơn tự nhiên.
Cả hai sợ hãi bước chầm chậm trong rừng cây.
Trên trời, một con chim ưng lẩn quẩn mãi. Cảnh này khiến khỉ đá không thể không mang theo bên mình một cây gậy gỗ.
Có lẽ chim ưng không hứng thú chủ động công kích một con khỉ, nhưng nó tuyệt đối hứng thú công kích một con chim hoàng yến.
Điều này cũng làm cho phạm vi quan sát của chim hoàng yến bị thu hẹp lại. Vì tránh né đám động vật ăn thịt, nó phải luôn khống chế khoảng cách giữa mình và khỉ đá trong phạm vi nhất định, mà không cách nào làm trinh sát cho khỉ đá.
- Cần bao lâu mới qua được đây?
Khỉ đá hỏi.
- Ta cũng không biết.
Tước Nhi nói.
- Ta đã qua đây từ hơn một năm trước, quang cảnh vốn không phải thế này... Phía trước có thôn trang của con người, trong đó có thợ săn. Tốt nhất là chúng ta né đi.
- Nơi này mà bọn họ còn đi săn được sao? Có sẽ đã sớm chạy nạn đi nơi khác rồi.
Con khỉ cười.
Sự thật luôn nằm ngoài dự kiến của con khỉ.
"Vèo.... ~ phập."
Một tiếng rít xé gió, một cơn đau nhức từ bụng truyền đến, khỉ đá từ từ mất đi ý thức. Trước lúc mắt nhắm hẳn, hắn cảm giác được Tước Nhi ở bên cạnh thét chói tai, liên tục đập cánh.
Một bóng người đi về phía hắn.
Khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt đã là bầu trời đầy sao.
Còn hắn đang dùng một tư thế kỳ quái cuộn mình nằm trên mặt đất nứt nẻ.
Bên cạnh đó là một đống lửa trại đang cháy hừng hực, những thanh củi đen xì bắn ra tàn lửa, vang lên những tiếng lách tách. Trên đống lửa đặt một cái nồi sắt hơi cũ nát, trong nồi nước đang sôi trào.
Trong ánh lửa, một người đàn ông gầy yếu, quần áo rách rưới đang ở cách đó không xa, quay lưng về phía hắn mài dao, bên cạnh đặt một chiếc cung.
- May quá... May quá... Không ngờ trong rừng này còn một con khỉ... Thật là may quá...
Giọng nói khô khốc, khàn khàn, giống như là giọng của ma quỷ.
Khỉ đá kinh hãi vô cùng.
Một cơn đau đớn từ bụng truyền tới, đau đến độ khỉ đá toát hết mồ hôi.
Nơi đó có miệng vết thương be bét máu. Mũi tên đã bị nhổ ra, để lại miệng vết thương nhìn ghê người. Cũng may máu đã ngừng chảy.
Khỉ đá quả thật đã biến thành con mồi rồi, còn người trước mắt hiển nhiên là thợ săn.
Hắn cố giãy giụa, phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt đến mức không thể động đậy.
- Hỏng bét! Xong đời rồi!
Cẩn thận suy tính một hồi, khỉ đá quyết định mở miệng nói chuyện.
Một con khỉ biết nói, hẳn đủ là lý do đổi lại mạng sống cho hắn chứ?
- Đại ca! Vị đại ca kia ơi!
Khỉ đá chịu đựng cơn đau bụng, kêu lên.
Người nọ chậm rãi quay đầu, tựa như đang bối rối tìm nơi phát ra âm thanh.
- Là ta! Đại ca! Nhìn nơi này, ta khỉ đây!
Nếu không bị trói, hẳn khỉ đá đang vẫy tay.
Thế nhưng khi hắn cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, hắn phát hiện ý nghĩ của mình thật sự ngây thơ đến mức buồn cười.
Người nọ trên mặt không có chút huyết sắc nào, thân lại gầy đến trơ cả xương, như là một bộ xương khô.
Hai con mắt hõm sâu vào, trong ánh mắt chẳng có gì khác ngoài đói khát.
Đó là một đôi mắt ăn thịt người. Dù hiện tại bản thân vẫn là một con người, khỉ đá cũng không hề nghi ngờ mình vẫn sẽ bị chủ nhân của cặp mắt kia làm thịt!
Thợ săn khó nhọc thở dốc, nhìn chằm chằm con khỉ hồi lâu, lại xoay phắt người, tốc độ mài dao còn nhanh hơn lúc trước!
- Xong rồi! Thật sự xong rồi!
Khỉ đá giãy giụa thật lực.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau hắn:
- Đừng nhúc nhích...
- Tước Nhi? Tước Nhi? Là ngươi sao?
- Suỵt! Chớ làm ồn!
- Ngươi có thể mở dây trói không?
Khỉ đá vui mừng.
- Ta thử xem.
Từng chút từng chút, Tước Nhi dùng cái mỏ khéo léo của nó cắt sợi dây từng chút từng chút.
Mỗi một lần, đều chỉ có thể mổ một chút, nhưng nó không từ bỏ.
Thật lâu, thật lâu, tiếng mài dao chói tai dần dần chậm lại.
Thợ săn đứng lên, lấy tay khẽ lướt qua lưỡi dao.
Khi gã quay đầu lại, khỉ đá cũng hiểu.
Thời khắc tử vong rốt cuộc đã đến. Hắn bắt đầu dùng toàn lực giãy giụa.
- Chạy mau... Chạy mau... Tước Nhi chạy mau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.