Chương 317: Tìm viện quân
Giáp Ngư Bất Thị Quy
21/08/2020
Hoa Quả Sơn, khắp nơi trong thành thị dưới mặt đất đều ngập mùi máu
tanh, tiếng thương binh kêu rên phủ khắp từng ngóc ngách nhỏ, thậm chí
cả trong phòng họp của Khỉ Đá cũng thế...
Bọn chúng có thiếu mất tay chân, có băng bó đầy người. Chỉ khác với đám thiên binh ở một điểm, đó là mạng của bọn chúng vẫn còn, mà mạng của những thiên binh rơi xuống kia đã sớm bị giết sạch rồi.
Có được điều này cũng nhờ Hoa Quả Sơn một mực nắm vững chiến trường dưới mặt đất trong tay. Có điều cũng vì vậy mà mang đến cho hậu cần Hoa Quả Sơn gánh nặng to lớn. Giai đoạn hiện tại, Hoa Quả Sơn hầu như đã dồn tất cả lực lượng vào trận chiến, không có dư nhân thủ chiếu cố thương binh. Cho dù có đan dược, muốn những thương binh này khôi phục lại trạng thái chiến đấu bình thường ít nhất cũng cần hơn một tháng. Trong khi chiến tranh lại đang ở ngay trước mắt.
- Theo tình huống hiện tại, linh lực trên người bọn chúng hẳn cũng hao tổn hầu như không còn. Nhưng chúng ta lại không tìm được đan dược từ những chiến hạm bị rơi, nói cách khác, rất có thể bọn chúng tập trung đan dược trên mấy chiến hạm ở phía sau, hoặc đã sớm cất giấu ở nơi nào đó rồi. Cửu Đầu Trùng dẫn theo một chi bộ đội thử qua công kích khu lều chính của bọn chúng, song bị đánh trở về. Hiện tại tạm thời biêt được trong khu lều chính của bọn chúng có rất nhiều đan dược.
- Thủy quân Thiên Hà không thiếu đan dược, chuyện này cũng không có gì lạ. Ta chưa từng nghe nói đến chuyện có chi binh sĩ thiên quân nào thiếu thốn đan dược cả. Nhưng bọn chúng sẽ nhanh chóng thiếu đồ ăn. Rừng rậm đã bị đốt cháy hầu như không còn, đừng nói bọn chúng mà cả chúng ta cũng sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh thiếu thốn lương thực. Đông Hải sẽ trở thành nơi cung cấp đồ ăn chủ yếu nhất.
- Ý của cô là chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển sang tranh đoạt ở Đông Hải?
- Có lẽ là tranh đoạt Đông Hải Long cung. Tác chiến trên biển không thể không cân nhắc tới sự tồn tại của Đông Hải Long cung được.
Khỉ Đá chợt ngây người một lúc:
- Đông Hải Long cung trung lập?
Dương Thiền khẽ gật đầu:
- Thiên Đình đã lệnh cho tất cả binh sĩ thuộc thiên quân không được phép trợ giúp thủy quân Thiên Hà. Theo lý thì có lẽ là vậy, chỉ có điều dựa theo lời Thính Tâm nói, thủy quân Thiên Hà đã phái người tiếp xúc với Đông Hải Long cung. Hiện tại tình cảnh của Đông Hải Long cung đang vô cùng khó xử.
. . .
- Nếu bọn chúng đã định phát động đợt tổng tiến công tiếp theo, dự tính sẽ phải từ sau trưa mai. Đương nhiên lúc đó chúng ta cũng đã lấy lại sức rồi, tốc độ khôi phục là ngang ngửa nhau. Chúng ta cũng không thiếu đan dược bổ sung linh lực.
Dương Thiền nói:
- Chỉ có điều, bọn chúng có rất nhiều hành động, bây giờ còn chưa cách nào đoán ra phương hướng chủ công kế tiếp.
- Trưa mai... Nếu là vậy, sáng mai chúng ta phải phát động công kích trước, cắt ngang kế hoạch của bọn chúng. Dù bọn chúng có kế hoạch gì thì ta cũng không hứng thú để cho chúng có thể thay đổi tình hình.
Khỉ Đá nói.
. . .
- Đối phương như cố tình nhắm vào chiến hạm sắt thép của chúng ta. Tới giờ chúng ta chỉ còn chừng hơn mười chiếc chiến hạm có trang bị đại pháo. Đại Giác chịu trách nhiệm dỡ mấy khẩu đại pháo trên chiến hạm bị rơi vỡ dời sang chiến hạm khác, có điều binh sĩ thành thạo thao tác dùng đại pháo có hơi thiếu hụt.
- Đạn dược thiếu không?
- Đạn dược chuyên dụng cho đại pháo vẫn còn rất nhiều, cho Phích Lịch đồng cũng vậy. Nhưng có vẻ do được làm tinh xảo hơn nên tỷ lệ Phích Lịch đồng trục trặc cũng rất cao. Nhìn tình thế trước mắt, đến lúc tất cả Phích Lịch đồng hao tổn hết, có lẽ đạn dược của chúng ta vẫn còn thừa.
- Vậy không sao, bắn không trúng vẫn cứ bắn tới. Chuẩn bị thêm chút âm thanh uy hiếp càng tốt.
- Hiện tại thủy quân Thiên Hà đã có kinh nghiệm, cơ bản sẽ không kết trận, bắn không trúng không có ý nghĩa nào.
. . .
- Thủy quân Thiên Hà phái một chi binh sĩ đoạt lấy một cửa ra vào tòa thành dưới mặt đất của chúng ta rồi rót đạn Liệt Diễm vào bên trong. Có điều chúng ta có tầng ngăn cách nên không có tổn thất lớn. Hắc Tử đang dẫn người đánh đoạt lại.
- Đoạt lại làm gì? Dù sao cũng không đốt tới. Ta còn hy vọng bọn chúng xông thẳng vào trong này. Ta cũng không tin thủy quân Thiên Hà có thể đánh nhau dưới mặt đất hơn được chúng ta.
. . .
Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, Dương Thiền bày từng phần chiến báo ra trước mặt Khỉ Đá. Từng quyết định mới nhanh chóng được yêu quái văn chức bên cạnh ghi chép, đưa đến từng ngóc ngách chiến trường.
Không thể phủ nhận chuyện Dương Thiền là một sĩ quan phụ tá cực kỳ ưu tú trên chiến trường. Từ hậu cần đến thu thập tin tức, không gì nàng không làm được. Có được điều này một phần cũng là nhờ nàng có kinh nghiệm chiến trường vô cùng phong phú.
Khỉ Đá nhìn nàng đang thò tay lau mồ hôi trên trán, tập trung tinh thần nhìn sa bàn mà giải thích. Thấy bộ dạng cẩn trọng đó, hắn bỗng nhiên nghĩ nếu không có nàng, không biết bản thân dựa vào cái đám yêu quái không có não này đi được tới bước này không?
Cho tới nay, chuyện gì của mình cũng chồng hết cả lên đầu nàng, có phải có hơi quá vô nhân đạo rồi không?
Dương Thiền lại lật ra một phần địa đồ nữa, không tự giác dụi dụi con mắt.
- Nếu mệt thì nghỉ một lát đi.
- Hả?
Đám yêu quái vây quanh sa bàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên Khỉ Đá. Thời điểm khẩn trương thế này mà hắn có thể nói ra một câu như vậy? Đến Dương Thiền cũng có chút kinh ngạc.
- Ta vừa nói gì sao?
Khỉ Đá chợt hoảng hốt, vội quay đầu hỏi Lữ Lục Quải:
- Đã thống kê hết chiến tổn của chúng ta chưa?
Lữ Lục Quải vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, nói:
- Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, chúng ta không cách nào thống kê chi tiết được, nhưng có lẽ... ít nhất cũng phải năm vạn rồi.
- Năm vạn...
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu:
- Tốc độ thương vong này quả thật quá nhanh.
Khỉ Đá đưa tay lau vết máu đen trên mặt, nói:
- Không phải lúc trước chúng ta đã phái một nhóm đi qua mấy châu khác mời chào thêm yêu quái sao? Bảo bọn họ đó lập tức trở về, chúng ta cần tiếp viện. Hiện tại bất kỳ ngoại lực nào cũng có thể thay đổi thế cân bằng của chiến trường hiện tại.
Vẻ mặt Lữ Lục Quải chợt cứng ngắc:
- Đại vương, bọn họ vừa đi chưa lâu...
- Truyền tin cho bọn họ có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Khỉ Đá khẽ ngừng một lát, lại bổ sung:
- Lại phái người qua Nam Chiêm Bộ Châu. Sáu con rùa kia tan tác cả rồi, có rất nhiều yêu quái thực lực không tệ tản đi, muốn mời chào không khó lắm.
- Đại vương.
Vạn Thánh Long Vương vẫn một mực đứng bên cạnh khẽ do dự, rồi chắp tay nói:
- Lão Long có một chuyện không biết có nên nói hay không.
Khỉ Đá liếc nhìn Vạn Thánh Long Vương:
- Nói.
- Lúc này Ngưu Ma Vương và mấy yêu vương khác cách Hoa Quả Sơn không xa.
- Đến chỗ chúng ta có chuyện gì?
- Bọn họ nhờ lão Long chuyển lời đến đại vương. Bọn họ nguyện ý trợ giúp Hoa Quả Sơn, chỉ có điều Ngưu Ma Vương hy vọng đại vương có thể đáp ứng một chuyện. Đó chính là nếu có thể chiến thắng được, bọn họ hy vọng có thể thành lập một lãnh địa mới ở phía khác, Hoa Quả Sơn sẽ tiến hành giao dịch pháp khí và đan dược cùng bọn họ. Dĩ nhiên, phải tuân theo nguyên tắc công bằng. Còn nữa, ân oán giữa ngài và Giao Ma Vương sẽ xóa bỏ. Nếu có thể chấp nhận điều kiện này, để bọn họ trợ giúp cũng là một biện pháp cho chúng ta.
Lời này vừa ra, cả đám yêu quái lúc này đều khẩn trương nhìn về Khỉ Đá.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo vài phần.
Khỉ Đá khẽ sững người. Một lúc lâu sau, hắn mới hít một hơi thật dài rồi cười nói:
- Bọn chúng thừa dịp ta và thủy quân Thiên Hà đánh đến sứt đầu mẻ trán đến đặt điều kiện sao?
- Cái này...
Khỉ Đá trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Vạn Thánh Long Vương nói:
- Bọn chúng có tư cách gì bàn điều kiện với ta? Bọn chúng còn có danh dự nào đáng kể? Con mẹ nó, hiện tại chuyện đánh thủy quân Thiên Hà là chuyện riêng của Hoa Quả Sơn ta đúng không?
Khỉ Đá nện một quyền thẳng xuống sa bàn, tiếng gầm gừ bộc phát vang khắp trong phòng hội nghị, đến cả thương binh nằm ngoài cửa còn phải kinh hãi.
Vạn Thánh Long Vương ngậm miệng lại không nói nữa.
Ông ta niệm tình bằng hữu với Ngưu Ma Vương mà cố gắng đến cỡ này rồi, giờ đã không còn gì để nói nữa.
Sau một lúc im lặng thật lâu, Dương Thiền mới vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của Khỉ Đá, thấp giọng nói:
- Bây giờ đối với chúng ta mà nói, bất luận hỗ trợ nào cũng đều rất trọng yếu. Hơn nữa, giao dịch này không nói đến vấn đề nào khác, tệ nhất là dù đối phương có bội ước cũng không ảnh hưởng chút nào. Có lẽ chúng ta.. nên cân nhắc một chút.
Khỉ Đá Nghiêng mặt qua liếc nhìn Dương Thiền một cái, mới hít một hơi thật dài nói:
- Chuyển lời qua cho bọn chúng giùm ta. Hiện tại ta sẽ không hứa hẹn bất kỳ điều gì với bọn chúng. Nếu bọn chúng thật tâm muốn kết minh thì để bọn chúng xuất ra chút thành ý. Đến khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ hồi báo bọn chúng đủ những gì mà bọn chúng bỏ ra. Đương nhiên có thể đạt được như mong muốn của bọn chúng hay không còn phải xem biểu hiện của bọn chúng trên chiến trường.
- Vâng...vâng.
Vạn Thánh Long Vương sợ hãi chắp tay khom người nói:
- Lão Long sẽ truyền đạt đầy đủ.
- Còn nữa.
Khỉ Đá nhìn chằm chằm vào Vạn Thánh Long Vương, lạnh lùng nói:
- Lão Long Vương, sau này ta không hy vọng mọi chuyện của Hoa Quả Sơn được truyền qua miệng ông tới sáu tên khốn kia nữa.
- Lão Long đã hiểu rồi.
. . .
- Hắn không đồng ý?
Giao Ma Vương hoảng sợ hỏi.
Trong rừng cây xanh tốt ở Nam Chiêm Bộ Châu, sáu yêu vương đang tụ tập lại với nhau.
Bằng Ma Vương tựa lên một cành cây, thoáng liếc nhìn Giao Ma Vương rồi cười lạnh nói:
- Chuyện trong dự liệu cả. Nếu chúng ta có thể vứt bỏ yêu cầu cuối cùng kia, đoán chừng sẽ không thành vấn đề.
- Ngươi!
Lúc này Giao Ma Vương đã định bổ nhào qua Bằng Ma Vương, không nghĩ tới Sư Đà Vương đã lóe lên, cầm đại đao cầm trong tay ngăn cản trước người Bằng Ma Vương.
Giao Ma Vương lập tức sợ hãi.
Bằng Ma Vương cười híp mắt đẩy Sư Đà Vương ra:
- Không cần lo lắng, có cho hắn thêm hai lá gan nữa cũng không dám đến. Dù có bị thương, lão tử vẫn dư sức chỉnh đốn con lươn này được, khục khục...
Một vòi máu tươi theo tiếng ho phun ra, rải tung tóe đầy đất.
- Đủ rồi!
Ngưu Ma Vương quát mắng nói:
- Chúng ta lập tức tiến về Hoa Quả Sơn.
- Hắn không đáp ứng chúng ta kia mà?
Bàn tay của Giao Ma Vương đã run rẩy.
- Nếu Hoa Quả Sơn bị thủy quân Thiên Hà xử lý, chúng ta có được chỗ tốt gì không? Huống hồ coi như chúng ta có định đục nước béo cò, ít nhất cũng phải tới được vũng nước đục đã chứ, ở đây thì mò được cái gì?
Ngưu Ma Vương bất đắc dĩ liếc nhìn Giao Ma Vương, nói:
- Ta đã nhận lời bảo vệ ngươi, nhất định sẽ bảo vệ được ngươi. Hiện tại Hoa Quả Sơn đang tử chiến với thủy quân Thiên Hà, coi như có thắng thì thực lực cũng sẽ giảm mạnh. Đến lúc đó, ít nhất chúng ta có thêm được chút vốn liếng đàm phán. Chẳng lẽ bọn hắn vừa đánh xong thủy quân Thiên Hà đã đám đánh tiếp với chúng ta sao?
Bọn chúng có thiếu mất tay chân, có băng bó đầy người. Chỉ khác với đám thiên binh ở một điểm, đó là mạng của bọn chúng vẫn còn, mà mạng của những thiên binh rơi xuống kia đã sớm bị giết sạch rồi.
Có được điều này cũng nhờ Hoa Quả Sơn một mực nắm vững chiến trường dưới mặt đất trong tay. Có điều cũng vì vậy mà mang đến cho hậu cần Hoa Quả Sơn gánh nặng to lớn. Giai đoạn hiện tại, Hoa Quả Sơn hầu như đã dồn tất cả lực lượng vào trận chiến, không có dư nhân thủ chiếu cố thương binh. Cho dù có đan dược, muốn những thương binh này khôi phục lại trạng thái chiến đấu bình thường ít nhất cũng cần hơn một tháng. Trong khi chiến tranh lại đang ở ngay trước mắt.
- Theo tình huống hiện tại, linh lực trên người bọn chúng hẳn cũng hao tổn hầu như không còn. Nhưng chúng ta lại không tìm được đan dược từ những chiến hạm bị rơi, nói cách khác, rất có thể bọn chúng tập trung đan dược trên mấy chiến hạm ở phía sau, hoặc đã sớm cất giấu ở nơi nào đó rồi. Cửu Đầu Trùng dẫn theo một chi bộ đội thử qua công kích khu lều chính của bọn chúng, song bị đánh trở về. Hiện tại tạm thời biêt được trong khu lều chính của bọn chúng có rất nhiều đan dược.
- Thủy quân Thiên Hà không thiếu đan dược, chuyện này cũng không có gì lạ. Ta chưa từng nghe nói đến chuyện có chi binh sĩ thiên quân nào thiếu thốn đan dược cả. Nhưng bọn chúng sẽ nhanh chóng thiếu đồ ăn. Rừng rậm đã bị đốt cháy hầu như không còn, đừng nói bọn chúng mà cả chúng ta cũng sẽ nhanh chóng rơi vào cảnh thiếu thốn lương thực. Đông Hải sẽ trở thành nơi cung cấp đồ ăn chủ yếu nhất.
- Ý của cô là chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển sang tranh đoạt ở Đông Hải?
- Có lẽ là tranh đoạt Đông Hải Long cung. Tác chiến trên biển không thể không cân nhắc tới sự tồn tại của Đông Hải Long cung được.
Khỉ Đá chợt ngây người một lúc:
- Đông Hải Long cung trung lập?
Dương Thiền khẽ gật đầu:
- Thiên Đình đã lệnh cho tất cả binh sĩ thuộc thiên quân không được phép trợ giúp thủy quân Thiên Hà. Theo lý thì có lẽ là vậy, chỉ có điều dựa theo lời Thính Tâm nói, thủy quân Thiên Hà đã phái người tiếp xúc với Đông Hải Long cung. Hiện tại tình cảnh của Đông Hải Long cung đang vô cùng khó xử.
. . .
- Nếu bọn chúng đã định phát động đợt tổng tiến công tiếp theo, dự tính sẽ phải từ sau trưa mai. Đương nhiên lúc đó chúng ta cũng đã lấy lại sức rồi, tốc độ khôi phục là ngang ngửa nhau. Chúng ta cũng không thiếu đan dược bổ sung linh lực.
Dương Thiền nói:
- Chỉ có điều, bọn chúng có rất nhiều hành động, bây giờ còn chưa cách nào đoán ra phương hướng chủ công kế tiếp.
- Trưa mai... Nếu là vậy, sáng mai chúng ta phải phát động công kích trước, cắt ngang kế hoạch của bọn chúng. Dù bọn chúng có kế hoạch gì thì ta cũng không hứng thú để cho chúng có thể thay đổi tình hình.
Khỉ Đá nói.
. . .
- Đối phương như cố tình nhắm vào chiến hạm sắt thép của chúng ta. Tới giờ chúng ta chỉ còn chừng hơn mười chiếc chiến hạm có trang bị đại pháo. Đại Giác chịu trách nhiệm dỡ mấy khẩu đại pháo trên chiến hạm bị rơi vỡ dời sang chiến hạm khác, có điều binh sĩ thành thạo thao tác dùng đại pháo có hơi thiếu hụt.
- Đạn dược thiếu không?
- Đạn dược chuyên dụng cho đại pháo vẫn còn rất nhiều, cho Phích Lịch đồng cũng vậy. Nhưng có vẻ do được làm tinh xảo hơn nên tỷ lệ Phích Lịch đồng trục trặc cũng rất cao. Nhìn tình thế trước mắt, đến lúc tất cả Phích Lịch đồng hao tổn hết, có lẽ đạn dược của chúng ta vẫn còn thừa.
- Vậy không sao, bắn không trúng vẫn cứ bắn tới. Chuẩn bị thêm chút âm thanh uy hiếp càng tốt.
- Hiện tại thủy quân Thiên Hà đã có kinh nghiệm, cơ bản sẽ không kết trận, bắn không trúng không có ý nghĩa nào.
. . .
- Thủy quân Thiên Hà phái một chi binh sĩ đoạt lấy một cửa ra vào tòa thành dưới mặt đất của chúng ta rồi rót đạn Liệt Diễm vào bên trong. Có điều chúng ta có tầng ngăn cách nên không có tổn thất lớn. Hắc Tử đang dẫn người đánh đoạt lại.
- Đoạt lại làm gì? Dù sao cũng không đốt tới. Ta còn hy vọng bọn chúng xông thẳng vào trong này. Ta cũng không tin thủy quân Thiên Hà có thể đánh nhau dưới mặt đất hơn được chúng ta.
. . .
Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, Dương Thiền bày từng phần chiến báo ra trước mặt Khỉ Đá. Từng quyết định mới nhanh chóng được yêu quái văn chức bên cạnh ghi chép, đưa đến từng ngóc ngách chiến trường.
Không thể phủ nhận chuyện Dương Thiền là một sĩ quan phụ tá cực kỳ ưu tú trên chiến trường. Từ hậu cần đến thu thập tin tức, không gì nàng không làm được. Có được điều này một phần cũng là nhờ nàng có kinh nghiệm chiến trường vô cùng phong phú.
Khỉ Đá nhìn nàng đang thò tay lau mồ hôi trên trán, tập trung tinh thần nhìn sa bàn mà giải thích. Thấy bộ dạng cẩn trọng đó, hắn bỗng nhiên nghĩ nếu không có nàng, không biết bản thân dựa vào cái đám yêu quái không có não này đi được tới bước này không?
Cho tới nay, chuyện gì của mình cũng chồng hết cả lên đầu nàng, có phải có hơi quá vô nhân đạo rồi không?
Dương Thiền lại lật ra một phần địa đồ nữa, không tự giác dụi dụi con mắt.
- Nếu mệt thì nghỉ một lát đi.
- Hả?
Đám yêu quái vây quanh sa bàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên Khỉ Đá. Thời điểm khẩn trương thế này mà hắn có thể nói ra một câu như vậy? Đến Dương Thiền cũng có chút kinh ngạc.
- Ta vừa nói gì sao?
Khỉ Đá chợt hoảng hốt, vội quay đầu hỏi Lữ Lục Quải:
- Đã thống kê hết chiến tổn của chúng ta chưa?
Lữ Lục Quải vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, nói:
- Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, chúng ta không cách nào thống kê chi tiết được, nhưng có lẽ... ít nhất cũng phải năm vạn rồi.
- Năm vạn...
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu:
- Tốc độ thương vong này quả thật quá nhanh.
Khỉ Đá đưa tay lau vết máu đen trên mặt, nói:
- Không phải lúc trước chúng ta đã phái một nhóm đi qua mấy châu khác mời chào thêm yêu quái sao? Bảo bọn họ đó lập tức trở về, chúng ta cần tiếp viện. Hiện tại bất kỳ ngoại lực nào cũng có thể thay đổi thế cân bằng của chiến trường hiện tại.
Vẻ mặt Lữ Lục Quải chợt cứng ngắc:
- Đại vương, bọn họ vừa đi chưa lâu...
- Truyền tin cho bọn họ có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Khỉ Đá khẽ ngừng một lát, lại bổ sung:
- Lại phái người qua Nam Chiêm Bộ Châu. Sáu con rùa kia tan tác cả rồi, có rất nhiều yêu quái thực lực không tệ tản đi, muốn mời chào không khó lắm.
- Đại vương.
Vạn Thánh Long Vương vẫn một mực đứng bên cạnh khẽ do dự, rồi chắp tay nói:
- Lão Long có một chuyện không biết có nên nói hay không.
Khỉ Đá liếc nhìn Vạn Thánh Long Vương:
- Nói.
- Lúc này Ngưu Ma Vương và mấy yêu vương khác cách Hoa Quả Sơn không xa.
- Đến chỗ chúng ta có chuyện gì?
- Bọn họ nhờ lão Long chuyển lời đến đại vương. Bọn họ nguyện ý trợ giúp Hoa Quả Sơn, chỉ có điều Ngưu Ma Vương hy vọng đại vương có thể đáp ứng một chuyện. Đó chính là nếu có thể chiến thắng được, bọn họ hy vọng có thể thành lập một lãnh địa mới ở phía khác, Hoa Quả Sơn sẽ tiến hành giao dịch pháp khí và đan dược cùng bọn họ. Dĩ nhiên, phải tuân theo nguyên tắc công bằng. Còn nữa, ân oán giữa ngài và Giao Ma Vương sẽ xóa bỏ. Nếu có thể chấp nhận điều kiện này, để bọn họ trợ giúp cũng là một biện pháp cho chúng ta.
Lời này vừa ra, cả đám yêu quái lúc này đều khẩn trương nhìn về Khỉ Đá.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo vài phần.
Khỉ Đá khẽ sững người. Một lúc lâu sau, hắn mới hít một hơi thật dài rồi cười nói:
- Bọn chúng thừa dịp ta và thủy quân Thiên Hà đánh đến sứt đầu mẻ trán đến đặt điều kiện sao?
- Cái này...
Khỉ Đá trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Vạn Thánh Long Vương nói:
- Bọn chúng có tư cách gì bàn điều kiện với ta? Bọn chúng còn có danh dự nào đáng kể? Con mẹ nó, hiện tại chuyện đánh thủy quân Thiên Hà là chuyện riêng của Hoa Quả Sơn ta đúng không?
Khỉ Đá nện một quyền thẳng xuống sa bàn, tiếng gầm gừ bộc phát vang khắp trong phòng hội nghị, đến cả thương binh nằm ngoài cửa còn phải kinh hãi.
Vạn Thánh Long Vương ngậm miệng lại không nói nữa.
Ông ta niệm tình bằng hữu với Ngưu Ma Vương mà cố gắng đến cỡ này rồi, giờ đã không còn gì để nói nữa.
Sau một lúc im lặng thật lâu, Dương Thiền mới vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của Khỉ Đá, thấp giọng nói:
- Bây giờ đối với chúng ta mà nói, bất luận hỗ trợ nào cũng đều rất trọng yếu. Hơn nữa, giao dịch này không nói đến vấn đề nào khác, tệ nhất là dù đối phương có bội ước cũng không ảnh hưởng chút nào. Có lẽ chúng ta.. nên cân nhắc một chút.
Khỉ Đá Nghiêng mặt qua liếc nhìn Dương Thiền một cái, mới hít một hơi thật dài nói:
- Chuyển lời qua cho bọn chúng giùm ta. Hiện tại ta sẽ không hứa hẹn bất kỳ điều gì với bọn chúng. Nếu bọn chúng thật tâm muốn kết minh thì để bọn chúng xuất ra chút thành ý. Đến khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ hồi báo bọn chúng đủ những gì mà bọn chúng bỏ ra. Đương nhiên có thể đạt được như mong muốn của bọn chúng hay không còn phải xem biểu hiện của bọn chúng trên chiến trường.
- Vâng...vâng.
Vạn Thánh Long Vương sợ hãi chắp tay khom người nói:
- Lão Long sẽ truyền đạt đầy đủ.
- Còn nữa.
Khỉ Đá nhìn chằm chằm vào Vạn Thánh Long Vương, lạnh lùng nói:
- Lão Long Vương, sau này ta không hy vọng mọi chuyện của Hoa Quả Sơn được truyền qua miệng ông tới sáu tên khốn kia nữa.
- Lão Long đã hiểu rồi.
. . .
- Hắn không đồng ý?
Giao Ma Vương hoảng sợ hỏi.
Trong rừng cây xanh tốt ở Nam Chiêm Bộ Châu, sáu yêu vương đang tụ tập lại với nhau.
Bằng Ma Vương tựa lên một cành cây, thoáng liếc nhìn Giao Ma Vương rồi cười lạnh nói:
- Chuyện trong dự liệu cả. Nếu chúng ta có thể vứt bỏ yêu cầu cuối cùng kia, đoán chừng sẽ không thành vấn đề.
- Ngươi!
Lúc này Giao Ma Vương đã định bổ nhào qua Bằng Ma Vương, không nghĩ tới Sư Đà Vương đã lóe lên, cầm đại đao cầm trong tay ngăn cản trước người Bằng Ma Vương.
Giao Ma Vương lập tức sợ hãi.
Bằng Ma Vương cười híp mắt đẩy Sư Đà Vương ra:
- Không cần lo lắng, có cho hắn thêm hai lá gan nữa cũng không dám đến. Dù có bị thương, lão tử vẫn dư sức chỉnh đốn con lươn này được, khục khục...
Một vòi máu tươi theo tiếng ho phun ra, rải tung tóe đầy đất.
- Đủ rồi!
Ngưu Ma Vương quát mắng nói:
- Chúng ta lập tức tiến về Hoa Quả Sơn.
- Hắn không đáp ứng chúng ta kia mà?
Bàn tay của Giao Ma Vương đã run rẩy.
- Nếu Hoa Quả Sơn bị thủy quân Thiên Hà xử lý, chúng ta có được chỗ tốt gì không? Huống hồ coi như chúng ta có định đục nước béo cò, ít nhất cũng phải tới được vũng nước đục đã chứ, ở đây thì mò được cái gì?
Ngưu Ma Vương bất đắc dĩ liếc nhìn Giao Ma Vương, nói:
- Ta đã nhận lời bảo vệ ngươi, nhất định sẽ bảo vệ được ngươi. Hiện tại Hoa Quả Sơn đang tử chiến với thủy quân Thiên Hà, coi như có thắng thì thực lực cũng sẽ giảm mạnh. Đến lúc đó, ít nhất chúng ta có thêm được chút vốn liếng đàm phán. Chẳng lẽ bọn hắn vừa đánh xong thủy quân Thiên Hà đã đám đánh tiếp với chúng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.