Chương 400: Trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động
Giáp Ngư Bất Thị Quy
27/11/2020
Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề lại đang đánh cờ với Thanh Phong Tử.
Tu Bồ Đề vuốt nhẹ ống tay áo rồi hạ một quân cờ xuống.
Thanh Phong Tử nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mặt không đổi sắc, hồi lâu cũng hạ một quân cờ.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Thỉnh thoảng, Tu Bồ Đề vẫn nhìn Thanh Phong Tử. Từ đầu đến giờ, ánh mắt của Thanh Phong Tử lại chưa bao giờ rời khỏi bàn cờ. Thẳng tới giờ bị đánh tới tan tác, Thanh Phong Tử cũng không nhận thua, mặt vẫn không đổi sắc, vẫn chỉ im lặng.
Ván cờ kết thúc. Thanh Phong Tử cúi đầu, yên lặng thu dọn bàn cờ.
Tu Bồ Đề vươn vai, đứng dậy, nhấp một ngụm trà, nói:
- Mọi sự đều có mệnh của nó, con đừng quá suy nghĩ.
Thanh Phong Tử hơi hơi khom người, nói:
- Đệ tử hiểu được.
Thanh Phong Tử thu dọn xong bàn cờ, rồi lại nhặt lên một quân, đang muốn đặt xuống thì Tu Bồ Đề đã khoát tay áo.
- Thôi, con đang không có tâm trí hạ cờ.
Thanh Phong Tử lặng yên đặt quân cờ vào lại hộp.
Tu Bồ Đề thở dài, chống tay đứng dậy, vỗ vỗ tay áo nói tiếp:
- Từ ngày mai, vi sư sẽ bế quan không ra. Mọi việc trong quán sẽ do con làm chủ.
- Bế quan?
Thanh Phong Tử hơi ngỡ ngàng, hỏi:
- Tại sao đột nhiên sư phụ lại muốn bế quan?
Tu Bồ Đề chậm rãi xoay người, nói nhẹ:
- Bế quan chỉ là cái cớ. Ngày mai thập sư đệ Ngộ Không của con sẽ về đây. Nó muốn vi sư giúp đỡ cởi bỏ phong ấn trên sổ Sinh Tử.
- Sư phụ chắc cũng không thể cởi bỏ phong ấn đó. Vậy cớ gì sư phụ phải tránh mặt?
Tu Bồ Đề khẽ vươn tay, mở cửa sổ. Một cơn gió nhẹ thổi vào.
Nhìn lên vầng trăng sáng ở trên cao, Tu Bồ Đề thở dài, nói:
- Vẫn nên tránh không gặp mặt đi. Nếu đã biết kết quả, không thấy cũng đỡ phải thương cảm sau này.
Trong ánh lửa bập bùng, Thanh Phong Tử ngồi lặng người, ánh mắt trống rỗng, không nói được gì.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng như lời Tu Bồ Đề đã nói, quả nhiên Khỉ Đá kéo theo U Tuyền Tử, Lăng Vân Tử, Y Viên Tử ba vị sư huynh đi vào Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Đã qua hơn một trăm năm, nhìn qua Tà Nguyệt Tam Tinh động vẫn không khác mấy.
Nếu có, đơn giản là góc này nhiều hơn chút cây cối còn góc kia lại ít đi.
Về việc nơi đây hầu như đã toàn gương mặt mới... Những năm Khỉ Đá ở đây, nhận hết căm thù của tất cả đạo đồ cũ, cũng chẳng có gì phải thương cảm. Có điều khi Khỉ Đá xuất hiện ở cửa đạo quán thì thiếu chút nữa dọa cho đạo đồ canh cửa sợ tới phát bệnh rồi.
Toàn bộ đạo quán đều biết có một vị thập sư thúc là hầu yêu, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên gặp. Một yêu vương vũ trang đầy đủ, sao lại không khiến những đạo đồ chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Thần, chưa bao giờ đi xa sợ hãi chứ?
Cũng may bên cạnh đó là vài vị sư thúc vừa mới thoát khỏi án phạt suy ngẫm lỗi lầm ở đây, các đạo đồ đều nhận ra được, cho nên mới khong tạo ra hỗn loạn.
Bước qua cổng, Khỉ Đá chạy thẳng tới trước Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề, đã nhìn thấy cửa lớn đóng chặt.
Vu Nghĩa đang đứng canh ở ngoài cửa, nhìn thấy Khỉ Đá và mấy vị sư thúc thì sửng sốt, rồi vội vàng hành lễ.
- Vu Nghĩa tham kiến sư phụ, tham kiến chư vị sư thúc.
Đã hơn một trăm năm trôi qua.
Hơn một trăm năm trước, Vu Nghĩa chỉ là một đạo đồ cảnh giới Nạp Thần, vì tính tính trung hậu nên được Tu Bồ Đề ưa thích mà giữ lại bên cạnh, kiêm chức luôn trông coi Tàng Kinh các. Bây giờ Vu Nghĩa đã đến cảnh giới Luyện Thần, tướng mạo đã vẫn không khác nhiều so với trước kia, chỉ là thêm chòm râu và trông thành thục hơn.
Y Viên Tử là sư phụ của Vu Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Khỉ Đá đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Vu Nghĩa, phất tay ý bảo miễn lễ, chỉ vào cửa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lão đầu tử đâu?
Y Viên Tử lặng lẽ liếc mắt nhìn Vu Nghĩa, mắt Vu Nghĩa lóe lên, do dự nói nhỏ:
- Sư tổ bế quan.
- Bế quan? Lừa ai đó? Ngươi nói thật đi, lão đầu tử không muốn gặp ta đúng không?
Vu Nghĩa im lặng.
Y Viên Tử chậm rãi đi đến trước mặt Vu Nghĩa, nói nhỏ:
- Sư phụ bế quan từ khi nào vậy?
Vu Nghĩa nghe thấy sư phụ hỏi nên không dám tắc trách, đành phải trả lời:
- Sư tổ bế quan tối hôm qua ạ.
- Tối hôm qua mới bế quan?
Khỉ Đá bật cười.
- Thấy không! Ta đã nói trước là không được rồi, đến cũng như không.
Lăng Vân Tử buông tay nói.
Khỉ Đá nhắm mắt, cảm ứng bên trong, sau nửa ngày đành phải trợn mắt bất đắc dĩ nói:
- Ông ta không ở bên trong.
- Sư phụ ở bên trong thì đệ tính xông vào hay sao?
Lăng Vân Tử trêu ghẹo hỏi.
Khỉ Đá không trả lời.
Khuôn mặt khỉ kia nặng nề tới mức khiến cho mấy vị sư huynh trong lòng cảm thấy hơi run, đã có chút hối hận khi cùng đi với hắn.
Khỉ Đá suy nghĩ một lúc, thay đổi sắc mặt hỏi Vu Nghĩa:
- Đại sư huynh vẫn ở đây chứ?
- Đại sư bá vẫn ở trong quán ạ.
- Dẫn ta đi gặp.
Khỉ Đá giơ tay nói.
- Đệ đi gặp đại sư huynh làm gì?
- Để hỏi xem lão đầu tử có ý gì?
Lăng Vân Tử nghe thấy thế thì cơ mặt hơi co rút.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trong Chính Nguyên điện, Khỉ Đá ngồi đối điện Thanh Phong Tử, bốn mắt nhìn nhau. Ba vị sư huynh ngồi hai bên.
Y Viên Tử lặng yên giúp mọi người ngâm lá trà.
Bầu không khí cứng ngắc.
Khỉ Đá cố áp chế tâm trạng nôn nóng, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi:
- Đại sư huynh à, trước khi sư phụ bế quan, đã nói gì vậy?
- Sư phụ nói việc đệ muốn nhờ, sư phụ không làm được.
Thanh Phong Tử mặt không hề đổi sắc nói.
- Ông ta đã biết đệ sẽ tới tìm sao?
- Chắc là thế.
Khỉ Đá mím môi, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong Tử, nhe răng nói:
- Vậy chắc ông ta cũng đã biết trước sổ Sinh Tử này viết cái gì sao?
- Việc này thì với tư cách là đệ tử không dám võ đoán.
Khỉ Đá im lặng một lúc lại hỏi:
- Sư phụ bế quan ở đâu?
- Không biết.
- Ông ta bế quan ở đâu cũng không nói?
- Sư phụ làm gì cũng cần phải nói với đệ tử hay sao?
Lông mày Khỉ Đá hơi run run, sắp không kiềm chế nổi.
Hắn hít một hơi thật sâu, lại cố gắng tỏ ra tươi cười hỏi:
- Đại sư huynh, lần này đệ trở về tìm sư phụ là có việc gấp.
- Ta biết. Đã hơn một trăm năm không trở lại, không có việc gấp thì làm sao đệ lại trở về?
- Bây giờ không cần tính toán những việc này được không? Nợ nần năm xưa là do nguyên nhân gì thì chúng ta đều hiểu rõ... Đệ thật sự có việc gấp.
- Ta biết.
Thanh Phong Tử vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Nước trà trước mặt đều có chút lạnh, nhưng từ đầu tời giờ Thanh Phong Tử vẫn chưa động vào.
Khỉ Đá ngậm miệng, hai bàn tay không ngừng nắm vào rồi lại mở ra.
Hắn sắp không nhịn nổi nữa.
Lăng Vân Tử tranh thủ kéo bồ đoàn gần về phía Khỉ Đá, kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Đã sớm đoán được rồi, không cần phải tức giận.
Thanh Phong Tử ngồi thẳng lên, thản nhiên nói:
- Trong quán còn rất nhiều việc, nếu không có việc gì khác, vậy... không tiễn.
Khỉ Đá sững sờ khi nghe thấy điều này.
Một lúc sau, hắn cười dữ tợn, nói:
- Đại sư huynh muốn đuổi ta đi?
- Coi như thế đi.
Trong chớp mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khỉ Đá đã bộc phát, tay cầm Kim Cô bổng chỉ thẳng mặt Thanh Phong Tử, tức giận hét lên:
- Ngày hôm nay ta phải nhìn thấy sư phụ! Ta không tin nếu ta lật tung Tà Nguyệt Tam Tinh động này, ông ta vẫn còn tránh mặt!
Khí lưu hỗn loạn nháy mắt thổi lật mọi thứ trong đại điện.
Các sư huynh kinh hãi mở to hai mắt.
Trong đống lộn xộn xung quanh, Thanh Phong Tử vẫn như không có việc gì, điềm đạm vuốt râu, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Khỉ Đá.
- Muốn đánh nhau?
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề lại đang đánh cờ với Thanh Phong Tử.
Tu Bồ Đề vuốt nhẹ ống tay áo rồi hạ một quân cờ xuống.
Thanh Phong Tử nhìn chằm chằm vào bàn cờ, mặt không đổi sắc, hồi lâu cũng hạ một quân cờ.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Thỉnh thoảng, Tu Bồ Đề vẫn nhìn Thanh Phong Tử. Từ đầu đến giờ, ánh mắt của Thanh Phong Tử lại chưa bao giờ rời khỏi bàn cờ. Thẳng tới giờ bị đánh tới tan tác, Thanh Phong Tử cũng không nhận thua, mặt vẫn không đổi sắc, vẫn chỉ im lặng.
Ván cờ kết thúc. Thanh Phong Tử cúi đầu, yên lặng thu dọn bàn cờ.
Tu Bồ Đề vươn vai, đứng dậy, nhấp một ngụm trà, nói:
- Mọi sự đều có mệnh của nó, con đừng quá suy nghĩ.
Thanh Phong Tử hơi hơi khom người, nói:
- Đệ tử hiểu được.
Thanh Phong Tử thu dọn xong bàn cờ, rồi lại nhặt lên một quân, đang muốn đặt xuống thì Tu Bồ Đề đã khoát tay áo.
- Thôi, con đang không có tâm trí hạ cờ.
Thanh Phong Tử lặng yên đặt quân cờ vào lại hộp.
Tu Bồ Đề thở dài, chống tay đứng dậy, vỗ vỗ tay áo nói tiếp:
- Từ ngày mai, vi sư sẽ bế quan không ra. Mọi việc trong quán sẽ do con làm chủ.
- Bế quan?
Thanh Phong Tử hơi ngỡ ngàng, hỏi:
- Tại sao đột nhiên sư phụ lại muốn bế quan?
Tu Bồ Đề chậm rãi xoay người, nói nhẹ:
- Bế quan chỉ là cái cớ. Ngày mai thập sư đệ Ngộ Không của con sẽ về đây. Nó muốn vi sư giúp đỡ cởi bỏ phong ấn trên sổ Sinh Tử.
- Sư phụ chắc cũng không thể cởi bỏ phong ấn đó. Vậy cớ gì sư phụ phải tránh mặt?
Tu Bồ Đề khẽ vươn tay, mở cửa sổ. Một cơn gió nhẹ thổi vào.
Nhìn lên vầng trăng sáng ở trên cao, Tu Bồ Đề thở dài, nói:
- Vẫn nên tránh không gặp mặt đi. Nếu đã biết kết quả, không thấy cũng đỡ phải thương cảm sau này.
Trong ánh lửa bập bùng, Thanh Phong Tử ngồi lặng người, ánh mắt trống rỗng, không nói được gì.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng như lời Tu Bồ Đề đã nói, quả nhiên Khỉ Đá kéo theo U Tuyền Tử, Lăng Vân Tử, Y Viên Tử ba vị sư huynh đi vào Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Đã qua hơn một trăm năm, nhìn qua Tà Nguyệt Tam Tinh động vẫn không khác mấy.
Nếu có, đơn giản là góc này nhiều hơn chút cây cối còn góc kia lại ít đi.
Về việc nơi đây hầu như đã toàn gương mặt mới... Những năm Khỉ Đá ở đây, nhận hết căm thù của tất cả đạo đồ cũ, cũng chẳng có gì phải thương cảm. Có điều khi Khỉ Đá xuất hiện ở cửa đạo quán thì thiếu chút nữa dọa cho đạo đồ canh cửa sợ tới phát bệnh rồi.
Toàn bộ đạo quán đều biết có một vị thập sư thúc là hầu yêu, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên gặp. Một yêu vương vũ trang đầy đủ, sao lại không khiến những đạo đồ chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Thần, chưa bao giờ đi xa sợ hãi chứ?
Cũng may bên cạnh đó là vài vị sư thúc vừa mới thoát khỏi án phạt suy ngẫm lỗi lầm ở đây, các đạo đồ đều nhận ra được, cho nên mới khong tạo ra hỗn loạn.
Bước qua cổng, Khỉ Đá chạy thẳng tới trước Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề, đã nhìn thấy cửa lớn đóng chặt.
Vu Nghĩa đang đứng canh ở ngoài cửa, nhìn thấy Khỉ Đá và mấy vị sư thúc thì sửng sốt, rồi vội vàng hành lễ.
- Vu Nghĩa tham kiến sư phụ, tham kiến chư vị sư thúc.
Đã hơn một trăm năm trôi qua.
Hơn một trăm năm trước, Vu Nghĩa chỉ là một đạo đồ cảnh giới Nạp Thần, vì tính tính trung hậu nên được Tu Bồ Đề ưa thích mà giữ lại bên cạnh, kiêm chức luôn trông coi Tàng Kinh các. Bây giờ Vu Nghĩa đã đến cảnh giới Luyện Thần, tướng mạo đã vẫn không khác nhiều so với trước kia, chỉ là thêm chòm râu và trông thành thục hơn.
Y Viên Tử là sư phụ của Vu Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Khỉ Đá đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Vu Nghĩa, phất tay ý bảo miễn lễ, chỉ vào cửa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lão đầu tử đâu?
Y Viên Tử lặng lẽ liếc mắt nhìn Vu Nghĩa, mắt Vu Nghĩa lóe lên, do dự nói nhỏ:
- Sư tổ bế quan.
- Bế quan? Lừa ai đó? Ngươi nói thật đi, lão đầu tử không muốn gặp ta đúng không?
Vu Nghĩa im lặng.
Y Viên Tử chậm rãi đi đến trước mặt Vu Nghĩa, nói nhỏ:
- Sư phụ bế quan từ khi nào vậy?
Vu Nghĩa nghe thấy sư phụ hỏi nên không dám tắc trách, đành phải trả lời:
- Sư tổ bế quan tối hôm qua ạ.
- Tối hôm qua mới bế quan?
Khỉ Đá bật cười.
- Thấy không! Ta đã nói trước là không được rồi, đến cũng như không.
Lăng Vân Tử buông tay nói.
Khỉ Đá nhắm mắt, cảm ứng bên trong, sau nửa ngày đành phải trợn mắt bất đắc dĩ nói:
- Ông ta không ở bên trong.
- Sư phụ ở bên trong thì đệ tính xông vào hay sao?
Lăng Vân Tử trêu ghẹo hỏi.
Khỉ Đá không trả lời.
Khuôn mặt khỉ kia nặng nề tới mức khiến cho mấy vị sư huynh trong lòng cảm thấy hơi run, đã có chút hối hận khi cùng đi với hắn.
Khỉ Đá suy nghĩ một lúc, thay đổi sắc mặt hỏi Vu Nghĩa:
- Đại sư huynh vẫn ở đây chứ?
- Đại sư bá vẫn ở trong quán ạ.
- Dẫn ta đi gặp.
Khỉ Đá giơ tay nói.
- Đệ đi gặp đại sư huynh làm gì?
- Để hỏi xem lão đầu tử có ý gì?
Lăng Vân Tử nghe thấy thế thì cơ mặt hơi co rút.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trong Chính Nguyên điện, Khỉ Đá ngồi đối điện Thanh Phong Tử, bốn mắt nhìn nhau. Ba vị sư huynh ngồi hai bên.
Y Viên Tử lặng yên giúp mọi người ngâm lá trà.
Bầu không khí cứng ngắc.
Khỉ Đá cố áp chế tâm trạng nôn nóng, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi:
- Đại sư huynh à, trước khi sư phụ bế quan, đã nói gì vậy?
- Sư phụ nói việc đệ muốn nhờ, sư phụ không làm được.
Thanh Phong Tử mặt không hề đổi sắc nói.
- Ông ta đã biết đệ sẽ tới tìm sao?
- Chắc là thế.
Khỉ Đá mím môi, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong Tử, nhe răng nói:
- Vậy chắc ông ta cũng đã biết trước sổ Sinh Tử này viết cái gì sao?
- Việc này thì với tư cách là đệ tử không dám võ đoán.
Khỉ Đá im lặng một lúc lại hỏi:
- Sư phụ bế quan ở đâu?
- Không biết.
- Ông ta bế quan ở đâu cũng không nói?
- Sư phụ làm gì cũng cần phải nói với đệ tử hay sao?
Lông mày Khỉ Đá hơi run run, sắp không kiềm chế nổi.
Hắn hít một hơi thật sâu, lại cố gắng tỏ ra tươi cười hỏi:
- Đại sư huynh, lần này đệ trở về tìm sư phụ là có việc gấp.
- Ta biết. Đã hơn một trăm năm không trở lại, không có việc gấp thì làm sao đệ lại trở về?
- Bây giờ không cần tính toán những việc này được không? Nợ nần năm xưa là do nguyên nhân gì thì chúng ta đều hiểu rõ... Đệ thật sự có việc gấp.
- Ta biết.
Thanh Phong Tử vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Nước trà trước mặt đều có chút lạnh, nhưng từ đầu tời giờ Thanh Phong Tử vẫn chưa động vào.
Khỉ Đá ngậm miệng, hai bàn tay không ngừng nắm vào rồi lại mở ra.
Hắn sắp không nhịn nổi nữa.
Lăng Vân Tử tranh thủ kéo bồ đoàn gần về phía Khỉ Đá, kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Đã sớm đoán được rồi, không cần phải tức giận.
Thanh Phong Tử ngồi thẳng lên, thản nhiên nói:
- Trong quán còn rất nhiều việc, nếu không có việc gì khác, vậy... không tiễn.
Khỉ Đá sững sờ khi nghe thấy điều này.
Một lúc sau, hắn cười dữ tợn, nói:
- Đại sư huynh muốn đuổi ta đi?
- Coi như thế đi.
Trong chớp mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khỉ Đá đã bộc phát, tay cầm Kim Cô bổng chỉ thẳng mặt Thanh Phong Tử, tức giận hét lên:
- Ngày hôm nay ta phải nhìn thấy sư phụ! Ta không tin nếu ta lật tung Tà Nguyệt Tam Tinh động này, ông ta vẫn còn tránh mặt!
Khí lưu hỗn loạn nháy mắt thổi lật mọi thứ trong đại điện.
Các sư huynh kinh hãi mở to hai mắt.
Trong đống lộn xộn xung quanh, Thanh Phong Tử vẫn như không có việc gì, điềm đạm vuốt râu, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Khỉ Đá.
- Muốn đánh nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.