Chương 251: Xin Bàn đào
Giáp Ngư Bất Thị Quy
12/06/2020
Dịch & Biên: †Ares†
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến chập chờn rọi sáng.
Thái Thượng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cánh cửa sổ mở, chiếu lên một con khỉ đang đứng trên ban công thất thần như đang tự hỏi gì đó.
- Lão tiên sinh, là thế này phải không?
- Hửm?
Quay đầu, Thái Thượng thấy Phong Linh ngồi trước mặt mình đang chỉ vào hàng chữ bùa trên quyển thẻ tre, hỏi.
Cầm lấy quyển thẻ tre, Thái Thượng nheo mắt, vuốt vuốt râu dài nói:
- Chỗ này phải sửa một chút. "Quân" phải thay bằng "Phủ", nếu không pháp trận vận hành được hai tháng sẽ có lỗi, lúc đó muốn sửa rất phiền toái. Chỗ này cũng chưa được, hẳn phải thêm "Khải" vào. Sử dụng cả hai "Cung", nếu không có "Khải" thì sẽ xung đột. Ta nói này tiểu nha đầu, đây đều là cơ bản của pháp trận phù triện, sư phụ ngươi không dạy cho ngươi sao?
Dứt lời, Thái Thượng trả lại quyển thẻ tre.
- Không có ạ.
Phong Linh nhận lấy, xem kỹ lại, rồi lắc đầu nói:
- Sư phụ nói, con đường tu tiên, trước phải hiểu đại đạo, sau mới học tập kỹ xảo. Pháp trận phù triện đơn giản là cái bổ sung thêm thôi. Phong Linh còn lâu mới đến thời điểm học những thứ này. Cũng may là trong lúc nhàn hạ Phong Linh có xem một ít sách vở về phương diện này, nếu không vừa rồi lão tiên sinh nói Phong Linh đều không hiểu rồi.
- Sư phụ ngươi dạy ngươi như vậy sao? Ha ha, nhưng tư duy đó đã xưa lắm rồi, hiện còn rất ít người dạy đồ đệ như vậy.
Nói xong, Thái Thượng ngửa đầu, lại nhìn hướng ban công kia, yên lặng nghĩ: "Rõ ràng là cùng từ một sư môn ra, sao lại khác nhau nhiều thế đây? Tu Bồ Đề vì đối phó lão phu, đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào a."
Lúc này, Khỉ Đá đã sớm rời khỏi ban công.
Cửa thành cao ngất ầm ầm mở ra. Nương theo tiếng xích sắt kéo căng, cầu treo chậm rãi buông xuống. Khỉ Đá bước đi ra.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên chút bụi bặm.
Ở bờ đối diện con sông cắm đầy cọc nhọn, Cửu Đầu Trùng đang đứng một mình.
So sánh với cây cầu treo cao đến năm trượng, thân hình kia có vẻ nhỏ bé lạ thường. Nếu không gặp người quen, mặc dù ai cũng khó có thể tưởng tượng đây là một mãnh thú thượng cổ hóa thân.
Giờ phút này, Cửu Đầu Trùng đã không còn vẻ mặt bất cần như khi mới gặp, mà thay bằng nhiều lo âu và tiều tụy.
Lúc gã bị giữ lại cũng không thấy vẻ mặt này, không khỏi khiến Khỉ Đá có chút nghi ngờ.
Thấy Khỉ Đá đi ra, Cửu Đầu Trùng vội vàng chắp tay nói:
- Cửu Đầu Trùng bái kiến Mỹ Hầu Vương.
Lễ độ thế này...có chút không giống Cửu Đầu Trùng.
- Sao? Thích chỗ của ta rồi hả? Thả ngươi đi rồi, lại trở lại?
Khỉ Đá cười cười, đi từng bước tới trước mặt Cửu Đầu Trùng.
Phía sau, trên tường thành, vệ binh cảnh giới, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trên đất trống.
Cửu Đầu Trùng hít một hơi thật dài, chậm rãi thở ra, do dự nói khẽ:
- Nghe nói, ngươi có Bàn đào.
- Bàn đào?
Khỉ Đá hơi nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Ngươi nghe từ đâu?
- Nghe từ đâu có quan trọng sao? Tóm lại, tin này chắc sẽ không sai. Người quanh minh chính đại không nói vòng vo, ngươi đừng phủ nhận.
Thế giới này, vốn không có tường nào là gió không lọt qua được.
Khỉ Đá cúi đầu chỉnh lại bao cổ tay, từ từ nói:
- Vậy thì sao? Ngươi muốn?
- Đúng vậy, muốn xin ngươi một quả.
- Ngươi hẳn là chưa cần dùng chứ? Muốn cho ai sao?
- Ngươi đừng quản nhiều.
- Xin đồ của ta, lại để ta đừng quản? Được. Vậy ta mặc kệ.
Dứt lời, Khỉ Đá xoay người muốn vào thành.
Thấy thế, Cửu Đầu Trùng cả kinh, vội bước nhanh chắn trước người Khỉ Đá:
- Từ từ đã.
Lời còn chưa dứt, gã đã nghe được tiếng dây cung kéo căng vang từ trên tường thành. Từng mũi nỏ tiễn ở trong bóng đêm tỏa ánh sáng lạnh toát chỉ thẳng lưng gã.
Khỉ Đá mỉm cười nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng nói:
- Vậy ngươi nói, Bàn đào cho ai?
- Cho, cho lão trượng nhân (cha vợ) của ta.
Cửu Đầu Trùng cắn chặt răng bất đắc dĩ đáp.
- Lão trượng nhân của ngươi? Vạn Thánh Long Vương?
- Đúng, chính là Vạn Thánh Long Vương.
- Thọ nguyên của ông ta không đủ sao? Còn thừa lại bao lâu?
- Hôm nay có bắt mấy tu sĩ Ngộ giả đạo, bọn chúng nói là thọ nguyên sắp hết, nhiều nhất còn được hai tháng.
- Hai tháng sao?
Chỉ còn hai tháng, chẳng trách Cửu Đầu Trùng sốt ruột như vậy. Còn xa mới tới hội Bàn đào, bất kể dùng biện pháp nào, đừng nói gã là một yêu quái, cho dù là thần tiên, muốn trong hai tháng này lấy được Bàn đào là khó như lên trời.
Thủ đoạn cao siêu như Lý Tịnh, muốn một trăm quả Bàn đào chẳng phải còn mất đến tận một năm đó sao?
Muốn từ vườn Bàn đào lấy Bàn đào, không đề cập Vương Mẫu có đồng ý hay không, riêng việc đi xếp hàng đăng ký chờ gặp được Vương Mẫu đã không chỉ hai tháng.
Về phần quả Nhân Sâm của Trấn Nguyên Tử, cái đó không phải là ai cũng có thể lấy được.
Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu:
- Quả thật rất cấp bách. Có điều Bàn đào trân quý như vậy, chúng ta lại chẳng có giao tình, ngươi tính lấy cái gì để đổi đây?
- Ngươi muốn cái gì?
Cửu Đầu Trùng hỏi ngược lại.
- Bản thân ta không muốn cái gì, hoặc đúng hơn, thứ ta muốn thì ngươi không cho nổi.
Nghe nói vậy, Cửu Đầu Trùng có chút cuống lên. Gã quay đầu chỉ hạm đội Nam Thiên Môn phía chân trời, quát:
- Ta sẽ giúp ngươi bắt luôn Na Tra, hoặc ngươi muốn Tăng Trưởng Thiên Vương cũng được. Sao? Hai người, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đi bắt ngay bây giờ!
Đây đã là cái giá cao nhất gã có thể bỏ ra được rồi.
Cửu Đầu Trùng mở to mắt, nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
Muốn từ mười tám vạn quân bắt lấy tướng địch, đừng nói là Cửu Đầu Trùng, dù có thêm cả Khỉ Đá, hai Hành giả đạo tu vi Thái Ất Kim Tiên đồng thời xuất kích, cũng không dám đảm bảo nhất định thành công. Thậm chí khả năng thất bại còn cao hơn một chút, không cẩn thận đẩy cả mình đi bồi thường cũng không kỳ quái.
Nhưng vấn đề là Khỉ Đá cần cái này sao?
Nói lời này, rõ ràng là Cửu Đầu Trùng đã loạn rồi.
Hồi lâu, chỉ thấy Khỉ Đá thản nhiên cười cười, chậm rãi lắc đầu.
Cửu Đầu Trùng có chút giận dữ, đôi tay nắm chặt kêu răng rắc.
Kỳ thật, trước khi đến gã cũng dự liệu sẽ bị từ chối. Nhưng cái cảm giác nín nhịn hạ mình mà vẫn thất bại này, để gã rất muốn lập tức hiện ra yêu thân, đốt toàn bộ yêu thành này.
Nhưng gã không thể. Tạm chưa tính Khỉ Đá có để gã tùy ý làm vậy không, mấu chốt là một khi gã làm vậy, Bàn đào kia cũng đừng nghĩ nữa.
Cắn cặt răng, Cửu Đầu Trùng khép nép nói:
- Vậy đến cùng ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cho ta Bàn đào.
- Ta cũng không gạt ngươi, hiện trên tay ta còn sáu mươi lăm quả Bàn đào.
- Sáu mươi lăm!
Cửu Đầu Trùng lắp bắp kinh hãi.
- Đúng, sáu mươi lăm. Đó đều chuẩn bị dùng để ban thưởng yêu chúng có công của Hoa Quả Sơn.
- Vậy ta gia nhập Hoa Quả Sơn được không? Lấy năng lực của ta, dù thế nào cũng có thể được chia một quả đi?
- Ngươi nghe cho rõ, là "yêu chúng có công", chứ không phải "yêu chúng". Coi như ngươi bây giờ gia nhập, hai tháng có thể lập đủ công để được thưởng Bàn đào sao?
Khỉ Đá nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng, chậm rãi nói:
- Hoa Quả Sơn không phải của một mình ta, sáu mươi lăm quả Bàn đào này xem như của công.
Cửu Đầu Trùng cười lạnh:
- Yêu quái mà còn đòi của công sao? Bớt lảm nhảm đi, muốn điều kiện gì cứ trực tiếp nói, ta không tin Cửu Đầu Trùng ta còn không giá trị bằng một quả Bàn đào!
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến chập chờn rọi sáng.
Thái Thượng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cánh cửa sổ mở, chiếu lên một con khỉ đang đứng trên ban công thất thần như đang tự hỏi gì đó.
- Lão tiên sinh, là thế này phải không?
- Hửm?
Quay đầu, Thái Thượng thấy Phong Linh ngồi trước mặt mình đang chỉ vào hàng chữ bùa trên quyển thẻ tre, hỏi.
Cầm lấy quyển thẻ tre, Thái Thượng nheo mắt, vuốt vuốt râu dài nói:
- Chỗ này phải sửa một chút. "Quân" phải thay bằng "Phủ", nếu không pháp trận vận hành được hai tháng sẽ có lỗi, lúc đó muốn sửa rất phiền toái. Chỗ này cũng chưa được, hẳn phải thêm "Khải" vào. Sử dụng cả hai "Cung", nếu không có "Khải" thì sẽ xung đột. Ta nói này tiểu nha đầu, đây đều là cơ bản của pháp trận phù triện, sư phụ ngươi không dạy cho ngươi sao?
Dứt lời, Thái Thượng trả lại quyển thẻ tre.
- Không có ạ.
Phong Linh nhận lấy, xem kỹ lại, rồi lắc đầu nói:
- Sư phụ nói, con đường tu tiên, trước phải hiểu đại đạo, sau mới học tập kỹ xảo. Pháp trận phù triện đơn giản là cái bổ sung thêm thôi. Phong Linh còn lâu mới đến thời điểm học những thứ này. Cũng may là trong lúc nhàn hạ Phong Linh có xem một ít sách vở về phương diện này, nếu không vừa rồi lão tiên sinh nói Phong Linh đều không hiểu rồi.
- Sư phụ ngươi dạy ngươi như vậy sao? Ha ha, nhưng tư duy đó đã xưa lắm rồi, hiện còn rất ít người dạy đồ đệ như vậy.
Nói xong, Thái Thượng ngửa đầu, lại nhìn hướng ban công kia, yên lặng nghĩ: "Rõ ràng là cùng từ một sư môn ra, sao lại khác nhau nhiều thế đây? Tu Bồ Đề vì đối phó lão phu, đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào a."
Lúc này, Khỉ Đá đã sớm rời khỏi ban công.
Cửa thành cao ngất ầm ầm mở ra. Nương theo tiếng xích sắt kéo căng, cầu treo chậm rãi buông xuống. Khỉ Đá bước đi ra.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên chút bụi bặm.
Ở bờ đối diện con sông cắm đầy cọc nhọn, Cửu Đầu Trùng đang đứng một mình.
So sánh với cây cầu treo cao đến năm trượng, thân hình kia có vẻ nhỏ bé lạ thường. Nếu không gặp người quen, mặc dù ai cũng khó có thể tưởng tượng đây là một mãnh thú thượng cổ hóa thân.
Giờ phút này, Cửu Đầu Trùng đã không còn vẻ mặt bất cần như khi mới gặp, mà thay bằng nhiều lo âu và tiều tụy.
Lúc gã bị giữ lại cũng không thấy vẻ mặt này, không khỏi khiến Khỉ Đá có chút nghi ngờ.
Thấy Khỉ Đá đi ra, Cửu Đầu Trùng vội vàng chắp tay nói:
- Cửu Đầu Trùng bái kiến Mỹ Hầu Vương.
Lễ độ thế này...có chút không giống Cửu Đầu Trùng.
- Sao? Thích chỗ của ta rồi hả? Thả ngươi đi rồi, lại trở lại?
Khỉ Đá cười cười, đi từng bước tới trước mặt Cửu Đầu Trùng.
Phía sau, trên tường thành, vệ binh cảnh giới, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trên đất trống.
Cửu Đầu Trùng hít một hơi thật dài, chậm rãi thở ra, do dự nói khẽ:
- Nghe nói, ngươi có Bàn đào.
- Bàn đào?
Khỉ Đá hơi nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Ngươi nghe từ đâu?
- Nghe từ đâu có quan trọng sao? Tóm lại, tin này chắc sẽ không sai. Người quanh minh chính đại không nói vòng vo, ngươi đừng phủ nhận.
Thế giới này, vốn không có tường nào là gió không lọt qua được.
Khỉ Đá cúi đầu chỉnh lại bao cổ tay, từ từ nói:
- Vậy thì sao? Ngươi muốn?
- Đúng vậy, muốn xin ngươi một quả.
- Ngươi hẳn là chưa cần dùng chứ? Muốn cho ai sao?
- Ngươi đừng quản nhiều.
- Xin đồ của ta, lại để ta đừng quản? Được. Vậy ta mặc kệ.
Dứt lời, Khỉ Đá xoay người muốn vào thành.
Thấy thế, Cửu Đầu Trùng cả kinh, vội bước nhanh chắn trước người Khỉ Đá:
- Từ từ đã.
Lời còn chưa dứt, gã đã nghe được tiếng dây cung kéo căng vang từ trên tường thành. Từng mũi nỏ tiễn ở trong bóng đêm tỏa ánh sáng lạnh toát chỉ thẳng lưng gã.
Khỉ Đá mỉm cười nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng nói:
- Vậy ngươi nói, Bàn đào cho ai?
- Cho, cho lão trượng nhân (cha vợ) của ta.
Cửu Đầu Trùng cắn chặt răng bất đắc dĩ đáp.
- Lão trượng nhân của ngươi? Vạn Thánh Long Vương?
- Đúng, chính là Vạn Thánh Long Vương.
- Thọ nguyên của ông ta không đủ sao? Còn thừa lại bao lâu?
- Hôm nay có bắt mấy tu sĩ Ngộ giả đạo, bọn chúng nói là thọ nguyên sắp hết, nhiều nhất còn được hai tháng.
- Hai tháng sao?
Chỉ còn hai tháng, chẳng trách Cửu Đầu Trùng sốt ruột như vậy. Còn xa mới tới hội Bàn đào, bất kể dùng biện pháp nào, đừng nói gã là một yêu quái, cho dù là thần tiên, muốn trong hai tháng này lấy được Bàn đào là khó như lên trời.
Thủ đoạn cao siêu như Lý Tịnh, muốn một trăm quả Bàn đào chẳng phải còn mất đến tận một năm đó sao?
Muốn từ vườn Bàn đào lấy Bàn đào, không đề cập Vương Mẫu có đồng ý hay không, riêng việc đi xếp hàng đăng ký chờ gặp được Vương Mẫu đã không chỉ hai tháng.
Về phần quả Nhân Sâm của Trấn Nguyên Tử, cái đó không phải là ai cũng có thể lấy được.
Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu:
- Quả thật rất cấp bách. Có điều Bàn đào trân quý như vậy, chúng ta lại chẳng có giao tình, ngươi tính lấy cái gì để đổi đây?
- Ngươi muốn cái gì?
Cửu Đầu Trùng hỏi ngược lại.
- Bản thân ta không muốn cái gì, hoặc đúng hơn, thứ ta muốn thì ngươi không cho nổi.
Nghe nói vậy, Cửu Đầu Trùng có chút cuống lên. Gã quay đầu chỉ hạm đội Nam Thiên Môn phía chân trời, quát:
- Ta sẽ giúp ngươi bắt luôn Na Tra, hoặc ngươi muốn Tăng Trưởng Thiên Vương cũng được. Sao? Hai người, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đi bắt ngay bây giờ!
Đây đã là cái giá cao nhất gã có thể bỏ ra được rồi.
Cửu Đầu Trùng mở to mắt, nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
Muốn từ mười tám vạn quân bắt lấy tướng địch, đừng nói là Cửu Đầu Trùng, dù có thêm cả Khỉ Đá, hai Hành giả đạo tu vi Thái Ất Kim Tiên đồng thời xuất kích, cũng không dám đảm bảo nhất định thành công. Thậm chí khả năng thất bại còn cao hơn một chút, không cẩn thận đẩy cả mình đi bồi thường cũng không kỳ quái.
Nhưng vấn đề là Khỉ Đá cần cái này sao?
Nói lời này, rõ ràng là Cửu Đầu Trùng đã loạn rồi.
Hồi lâu, chỉ thấy Khỉ Đá thản nhiên cười cười, chậm rãi lắc đầu.
Cửu Đầu Trùng có chút giận dữ, đôi tay nắm chặt kêu răng rắc.
Kỳ thật, trước khi đến gã cũng dự liệu sẽ bị từ chối. Nhưng cái cảm giác nín nhịn hạ mình mà vẫn thất bại này, để gã rất muốn lập tức hiện ra yêu thân, đốt toàn bộ yêu thành này.
Nhưng gã không thể. Tạm chưa tính Khỉ Đá có để gã tùy ý làm vậy không, mấu chốt là một khi gã làm vậy, Bàn đào kia cũng đừng nghĩ nữa.
Cắn cặt răng, Cửu Đầu Trùng khép nép nói:
- Vậy đến cùng ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cho ta Bàn đào.
- Ta cũng không gạt ngươi, hiện trên tay ta còn sáu mươi lăm quả Bàn đào.
- Sáu mươi lăm!
Cửu Đầu Trùng lắp bắp kinh hãi.
- Đúng, sáu mươi lăm. Đó đều chuẩn bị dùng để ban thưởng yêu chúng có công của Hoa Quả Sơn.
- Vậy ta gia nhập Hoa Quả Sơn được không? Lấy năng lực của ta, dù thế nào cũng có thể được chia một quả đi?
- Ngươi nghe cho rõ, là "yêu chúng có công", chứ không phải "yêu chúng". Coi như ngươi bây giờ gia nhập, hai tháng có thể lập đủ công để được thưởng Bàn đào sao?
Khỉ Đá nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng, chậm rãi nói:
- Hoa Quả Sơn không phải của một mình ta, sáu mươi lăm quả Bàn đào này xem như của công.
Cửu Đầu Trùng cười lạnh:
- Yêu quái mà còn đòi của công sao? Bớt lảm nhảm đi, muốn điều kiện gì cứ trực tiếp nói, ta không tin Cửu Đầu Trùng ta còn không giá trị bằng một quả Bàn đào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.