Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!
Chương 66: Em đừng khóc nữa
Phương Linh Hugo
16/01/2024
Bà Hoa nhìn Linh Đan ăn lắc đầu: “Mẹ sắp không nuôi nổi con nữa rồi, con tìm anh chàng nào đó cho họ nuôi đi”.
Linh Đan thu hết chén đũa mình vừa ăn nhìn Bà Hoa cười cười: “Mẹ đại gia của con còn không nuôi nổi con thì ai mà nuôi nổi đây?”
Bà Hoa liếc nhìn Linh Đan một cái: “Con đừng đánh trống lảng nữa, mẹ nói chuyện nghiêm túc đấy, đừng chờ đợi cái anh chàng Bảo An gì đó nữa. Con về nước đã bao lâu vậy mà mặt ngang mũi dọc của nó thế nào mẹ còn chưa biết. Con kiếm đại anh chàng nào đó ở gần đây rồi lấy, ở gần mẹ còn nhờ cậy được”.
Thấy bà Hoa nghiêm túc Linh Đan tủi thân, cô đứng dậy ôm cổ bà nhõng nhẽo: “Mẹ, con gái của mẹ chưa sinh nhật 24 mà mẹ muốn đuổi đi rồi. Đã vậy con không lấy chồng nữa, con ở vậy ăn bám cho mẹ nghèo luôn”.
Nói xong cô bưng chén đũa đi khỏi phòng ăn như muốn chạy trốn Bà Hoa.
Linh Đan không muốn cho mẹ và người bạn thân nhất của mình biết sự việc lần này vì cô chính là niềm tự hào của họ. Cô không muốn họ lo lắng cho mình.
Còn nhớ lúc cô nhận được học bổng của đại học Harvard cách đây năm năm, bà Hoa và Thanh Nhã đã vui vẻ như thế nào. Hồi đó nhà hàng ẩm thực ba miền Song Linh chỉ là một quán ăn nhỏ. Điều kiện kinh tế khó khăn bà Hoa không muốn cho Linh Đan đi du học, nhưng Thanh Nhã đã an ủi Bà Hoa cho Linh Đan đi du học vì sau khi ra trường lương của cô sẽ rất cao đến lúc đó có khi dư tiền cho bà mở nhà hàng. Và cô được đi du học với hy vọng sẽ đổi vận cho mẹ con cô như thế.
Vậy mà sau năm năm cô đi du học về, chưa cần tiền của cô bà Hoa đã có thể mở nhà hàng. Không những thế nhà hàng của mẹ cô còn làm ăn rất phát đạt. Còn cô chưa báo. đáp công lao của bà ngày nào đã phạm phải sai lầm vô cùng lớn, mà sai lầm này thậm chí có thể khiến cô dính vào lao lý.
Buổi tối Linh Đan bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cô không còn lạc quan như ban ngày nữa. Cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, những lúc gặp khó khăn cô cũng muốn có một điểm tựa để dựa vào, để tiếp cho cô thêm sức mạnh.
Mà người cô nghĩ đến là Bảo AN. Cô mở điện thoại bấm gọi cho anh. Sau một hồi đổ chuông đầu bên kia có người bắt máy, giọng Hà Nội trầm ấm của Bảo An vang lên: “Alo em yêu”.
Nghe giọng nói và lời ngọt ngào của Bảo An cuối cùng mọi sự chống đỡ của Linh Đan đều sụp đổ, cô khóc òa lên trong điện Thoại.
Đầu bên kia trong một căn phòng sang trọng, Bảo An vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhỏ chỉ đủ che nửa người dưới của anh. Anh ngồi tựa lưng vào đầu giường nghe điện thoại.
Anh vừa nói được một câu nghe Linh Đan ở đầu dây khóc lớn, Bảo An cảm thấy khó hiểu: “Linh Đan, có chuyện gì? Sao em lại khóc?”
Linh Đan càng khóc lớn hơn, Bảo An lên tiếng khuyên nhũ: “Sắp tới anh sẽ vào Sài Gòn mở chỉ nhánh, có chuyện gì lúc đó nói với anh được không?”
Thực tế Linh Đan cũng rất muốn gặp anh nên cô lên tiếng: “Dạ vâng!”
Qua điện thoại Bảo An vẫn nghe được tiếng nấc nghẹn của Linh Đan: “Em đừng khóc nữa, được không?”
Lúc này có tiếng mở cửa phòng tắm, Bảo An nói vội với Linh Đan: “Anh có việc gấp phải cúp máy, hẹn gặp em yêu một ngày sớm nhất nhé”.
Bảo An vừa để điện thoại xuống thì một cô gái mặc bộ đồ ngủ rất khiêu gợi sà vào lòng anh: “Anh yêu, anh vừa nghe điện thoại của ai vậy?”
Bảo An vừa vuốt ve cơ thể cô gái vừa hôn lên môi cô ta, anh dừng lại nhìn cô đầy nóng bỏng: “Chỉ là khách hàng thôi”.
Trong khi Bảo An cùng một cô gái lăn lộn trên giường thì Linh Đan ôm quyển tạp chí tài chính có hình Bảo An ở trang bìa, cô dùng tay vuốt ve trên khuôn mặt anh.
Linh Đan có thói quen ngủ không tắt điện vì cô sợ ma. Đã hơn mười hai giờ khuya, cô lăn qua lăn lại vẫn không thể chợp mắt. Cô lấy đồ che mắt lại để ngủ dễ hơn vô tình lấy trúng chiếc áo vét của Victor Nguyễn mà cô đang để ở đầu giường. Mùi hương nhà nhạt vương trên áo khiến cô rất dễ chịu, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Linh Đan thu hết chén đũa mình vừa ăn nhìn Bà Hoa cười cười: “Mẹ đại gia của con còn không nuôi nổi con thì ai mà nuôi nổi đây?”
Bà Hoa liếc nhìn Linh Đan một cái: “Con đừng đánh trống lảng nữa, mẹ nói chuyện nghiêm túc đấy, đừng chờ đợi cái anh chàng Bảo An gì đó nữa. Con về nước đã bao lâu vậy mà mặt ngang mũi dọc của nó thế nào mẹ còn chưa biết. Con kiếm đại anh chàng nào đó ở gần đây rồi lấy, ở gần mẹ còn nhờ cậy được”.
Thấy bà Hoa nghiêm túc Linh Đan tủi thân, cô đứng dậy ôm cổ bà nhõng nhẽo: “Mẹ, con gái của mẹ chưa sinh nhật 24 mà mẹ muốn đuổi đi rồi. Đã vậy con không lấy chồng nữa, con ở vậy ăn bám cho mẹ nghèo luôn”.
Nói xong cô bưng chén đũa đi khỏi phòng ăn như muốn chạy trốn Bà Hoa.
Linh Đan không muốn cho mẹ và người bạn thân nhất của mình biết sự việc lần này vì cô chính là niềm tự hào của họ. Cô không muốn họ lo lắng cho mình.
Còn nhớ lúc cô nhận được học bổng của đại học Harvard cách đây năm năm, bà Hoa và Thanh Nhã đã vui vẻ như thế nào. Hồi đó nhà hàng ẩm thực ba miền Song Linh chỉ là một quán ăn nhỏ. Điều kiện kinh tế khó khăn bà Hoa không muốn cho Linh Đan đi du học, nhưng Thanh Nhã đã an ủi Bà Hoa cho Linh Đan đi du học vì sau khi ra trường lương của cô sẽ rất cao đến lúc đó có khi dư tiền cho bà mở nhà hàng. Và cô được đi du học với hy vọng sẽ đổi vận cho mẹ con cô như thế.
Vậy mà sau năm năm cô đi du học về, chưa cần tiền của cô bà Hoa đã có thể mở nhà hàng. Không những thế nhà hàng của mẹ cô còn làm ăn rất phát đạt. Còn cô chưa báo. đáp công lao của bà ngày nào đã phạm phải sai lầm vô cùng lớn, mà sai lầm này thậm chí có thể khiến cô dính vào lao lý.
Buổi tối Linh Đan bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cô không còn lạc quan như ban ngày nữa. Cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, những lúc gặp khó khăn cô cũng muốn có một điểm tựa để dựa vào, để tiếp cho cô thêm sức mạnh.
Mà người cô nghĩ đến là Bảo AN. Cô mở điện thoại bấm gọi cho anh. Sau một hồi đổ chuông đầu bên kia có người bắt máy, giọng Hà Nội trầm ấm của Bảo An vang lên: “Alo em yêu”.
Nghe giọng nói và lời ngọt ngào của Bảo An cuối cùng mọi sự chống đỡ của Linh Đan đều sụp đổ, cô khóc òa lên trong điện Thoại.
Đầu bên kia trong một căn phòng sang trọng, Bảo An vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhỏ chỉ đủ che nửa người dưới của anh. Anh ngồi tựa lưng vào đầu giường nghe điện thoại.
Anh vừa nói được một câu nghe Linh Đan ở đầu dây khóc lớn, Bảo An cảm thấy khó hiểu: “Linh Đan, có chuyện gì? Sao em lại khóc?”
Linh Đan càng khóc lớn hơn, Bảo An lên tiếng khuyên nhũ: “Sắp tới anh sẽ vào Sài Gòn mở chỉ nhánh, có chuyện gì lúc đó nói với anh được không?”
Thực tế Linh Đan cũng rất muốn gặp anh nên cô lên tiếng: “Dạ vâng!”
Qua điện thoại Bảo An vẫn nghe được tiếng nấc nghẹn của Linh Đan: “Em đừng khóc nữa, được không?”
Lúc này có tiếng mở cửa phòng tắm, Bảo An nói vội với Linh Đan: “Anh có việc gấp phải cúp máy, hẹn gặp em yêu một ngày sớm nhất nhé”.
Bảo An vừa để điện thoại xuống thì một cô gái mặc bộ đồ ngủ rất khiêu gợi sà vào lòng anh: “Anh yêu, anh vừa nghe điện thoại của ai vậy?”
Bảo An vừa vuốt ve cơ thể cô gái vừa hôn lên môi cô ta, anh dừng lại nhìn cô đầy nóng bỏng: “Chỉ là khách hàng thôi”.
Trong khi Bảo An cùng một cô gái lăn lộn trên giường thì Linh Đan ôm quyển tạp chí tài chính có hình Bảo An ở trang bìa, cô dùng tay vuốt ve trên khuôn mặt anh.
Linh Đan có thói quen ngủ không tắt điện vì cô sợ ma. Đã hơn mười hai giờ khuya, cô lăn qua lăn lại vẫn không thể chợp mắt. Cô lấy đồ che mắt lại để ngủ dễ hơn vô tình lấy trúng chiếc áo vét của Victor Nguyễn mà cô đang để ở đầu giường. Mùi hương nhà nhạt vương trên áo khiến cô rất dễ chịu, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.