Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!
Chương 19: Đền Bù Danh Dự
An Thư Mạn
20/08/2023
Quay về, Lâu Sở Nhi cứ nghĩ mãi về lời mà Bạch Hướng Sinh đã nói với
mình. Cứ xoay mãi cô cũng sắp hồ đồ luôn rồi. Rốt cuộc thì là địch hay
bạn? Tại sao cảm thấy đều không giống vậy nhỉ?
Mãi nghĩ ngợi nên Lạc Phương Dật bước vào phòng từ lúc nào Lâu Sở Nhi cũng không hay biết. Đợi đến khi hắn bước đến áp sát cạnh cô, giọng trầm khàn phả xuống tai, Lâu Sở Nhi mới giật mình.
“Nghĩ gì mà thất thần thế? Không phải lại định bỏ chạy nữa chứ?”
Lâu Sở Nhi quay ngoắt sang, đẩy Lạc Phương Dật ra xa mình: “Không rảnh như vậy.”
Lạc Phương Dật cười cười, gương mặt thoáng lên nét mệt mỏi, mồ hôi vẫn còn vương trên trán. Hắn ngồi xuống sô pha cạnh giường, quay sang gọi cô: “Lấy giùm tôi băng gạc đi.”
Lâu Sở Nhi nhíu mày hỏi lại: “Anh bị thương à?”
“Đừng hỏi nhiều, lấy giúp tôi!”
Lâu Sở Nhi cũng không muốn tranh cãi với người bị thương nên quay gót đi tìm băng gạc cho Lạc Phương Dật. Lúc quay lại phòng thì đã trông thấy Lạc Phương Dật cởi bỏ áo sơ mi, để lộ phần thân trên cường tráng nhưng lại có nhiều vết sẹo, trên cánh tay còn có một vết chém rõ dài đang chảy máu.
Lâu Sở Nhi lăn lộn trong đoàn lính đánh thuê, nhìn qua rất nhiều vết thương nên cũng không lạ gì, chỉ là một người như Lạc Phương Dật không nên có những vết thương cũ chằng chịt trên vai và sau lưng như vậy. Dù là mafia đi chăng nữa thì hắn ta cũng không đến nỗi bị thương nhiều như lính đánh trận thế này.
Cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, Lâu Sở Nhi lấy băng gạc ra, tẩm nước khử trùng rồi lau sạch miệng vết thương. Lạc Phương Dật nhìn cô, lại bật cười nói: “Để tôi tự làm cũng được, cô không thích thì không cần động tay, tôi cũng chẳng ép.”
Lâu Sở Nhi vứt bỏ miếng bông gòn đã dính đầy máu đỏ tanh nồng, luồn tay lấy một miếng khác, tỉ mỉ lau trên vết thương.
“Bớt nói giùm tôi cái. Đừng hiểu nhầm, tôi không tha thiết gì an toàn của anh. Nhưng mà có người uỷ thác tôi chăm sóc anh những lúc cần. Huống hồ nếu anh chết tôi cũng không nhận được thù lao còn gì.”
Lạc Phương Dật cười khanh khách, tựa đầu vào gối, yên lặng nhìn cô tỉ mỉ lau vết thương cho mình. Mọi khi đều là hắn tự mình xử lý qua loa, uống thuốc cũng khỏi nên không cần quá phiền phức. Có lúc thì Novin sẽ giúp xử lý đàng hoàng nếu vết thương quá nặng.
Thật ra hắn cũng không còn lạ lẫm cảm giác bị thương, loại người như hắn mà lành lặn thì mới là kỳ lạ. Chỉ là hắn không quen cảm giác được chăm sóc một cách tỉ mỉ. Bởi vì hắn luôn tin rằng con người không bao giờ cho đi cái gì mà không cần hồi đáp. Sự quan tâm cũng vậy, chẳng qua cũng chỉ là muốn đạt được thứ gì đó có lợi về sau mà thôi.
Vậy nên, Lâu Sở Nhi có lẽ cũng chỉ giống vậy mà thôi!
“Ai uỷ thác cô chăm sóc tôi thế?”
Động tác của Lâu Sở Nhi dừng lại một lúc sau đó cô mới tiếp tục, vẫn bình thản đáp: “Bí mật, tôi không có quyền tiết lộ thân chủ uỷ thác, đây là quy tắc mà người làm nghề như tôi phải tuân thủ.”
Lạc Phương Dật bật cười, nhìn cô bằng con mắt đầy hứng thú: “Vậy tôi có thể nghĩ rằng người uỷ thác này vốn dĩ không tồn tại, cô chỉ đang biện minh cho mình và thật sự lo lắng cho tôi?”
Lâu Sở Nhi cười, dùng miếng bông gòn đẩy mạnh vào vết thương khiến Lạc Phương Dật giật mình mà trừng lớn.
“Anh còn nói nhảm thì tôi giết anh cũng chẳng phải chuyện lạ.”
Lạc Phương Dật ôm mặt cười lớn. Làm sao đây! Hắn càng lúc càng cảm thấy Lâu Sở Nhi rất thú vị. Là kiểu người thờ ơ nhưng lại có sức hút vô cùng lớn. Không biết từ lúc nào mà đối với cô hắn lại có một sự mong đợi. Hắn âm thầm quan sát từng cử chỉ hành động của Lâu Sở Nhi, ban đầu là hứng thú với điều mới lạ, sau đó là kỳ vọng chờ xem cô có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì tiếp theo. Hiện tại hắn đối với cô không chỉ dừng lại ở sự hứng thú.
Người thú vị như vậy hắn nhất định phải giữ chặt.
Lâu Sở Nhi rửa sạch vết thương, sau đó dùng băng vải quấn lại cẩn thận. Cũng may vết thương không sâu, không cần khâu lại, thay thuốc rồi uống thuốc chống viêm là hết.
“Nhưng mà ai làm anh bị thương thế?”
Lạc Phương Dật chống cằm, nhìn cô, môi kéo lên một nụ cười vô hại: “Lo lắng cho tôi hả?”
“Lạc Phương Dật, ảo tưởng cũng là bệnh đấy. Tôi đã bảo anh đừng có suốt ngày nói nhảm rồi mà cứ không nghe là thế nào? Anh tưởng tôi không dám làm gì anh thật à?”
Lâu Sở Nhi siết tay thành nắm đấm, vung qua Lạc Phương Dật một cái. Vốn chỉ định doạ hắn vậy thôi không định đánh thật nhưng nào ngờ Lạc Phương Dật lại nắm lấy cổ tay cô một phát kéo qua. Còn chưa đợi cô phản ứng gì đã một tay nâng cằm, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Này là kịch bản gì thế? Không phải! Đây rốt cuộc là kiểu tiến triển máu chó gì?
Lâu Sở Nhi muốn giãy ra lại bị Lạc Phương Dật một tay ôm chặt, hắn còn vui vẻ mà đặt cằm lên vai cô, vẻ mặt cứ như bắt được vàng.
“Em cũng không làm gì được tôi thật này. Ban nãy nghe có ai đó nói rằng tôi “hành” em cả đêm đến sáng mệt nhừ cả người. Thế cũng oan cho tôi quá, đến ôm một cái còn bị em từ chối đây còn gì. Đã thế không bằng tôi cứ rửa sạch nỗi oan này, trực tiếp làm thật luôn thì mới đền bù danh dự của mình được.”
Mãi nghĩ ngợi nên Lạc Phương Dật bước vào phòng từ lúc nào Lâu Sở Nhi cũng không hay biết. Đợi đến khi hắn bước đến áp sát cạnh cô, giọng trầm khàn phả xuống tai, Lâu Sở Nhi mới giật mình.
“Nghĩ gì mà thất thần thế? Không phải lại định bỏ chạy nữa chứ?”
Lâu Sở Nhi quay ngoắt sang, đẩy Lạc Phương Dật ra xa mình: “Không rảnh như vậy.”
Lạc Phương Dật cười cười, gương mặt thoáng lên nét mệt mỏi, mồ hôi vẫn còn vương trên trán. Hắn ngồi xuống sô pha cạnh giường, quay sang gọi cô: “Lấy giùm tôi băng gạc đi.”
Lâu Sở Nhi nhíu mày hỏi lại: “Anh bị thương à?”
“Đừng hỏi nhiều, lấy giúp tôi!”
Lâu Sở Nhi cũng không muốn tranh cãi với người bị thương nên quay gót đi tìm băng gạc cho Lạc Phương Dật. Lúc quay lại phòng thì đã trông thấy Lạc Phương Dật cởi bỏ áo sơ mi, để lộ phần thân trên cường tráng nhưng lại có nhiều vết sẹo, trên cánh tay còn có một vết chém rõ dài đang chảy máu.
Lâu Sở Nhi lăn lộn trong đoàn lính đánh thuê, nhìn qua rất nhiều vết thương nên cũng không lạ gì, chỉ là một người như Lạc Phương Dật không nên có những vết thương cũ chằng chịt trên vai và sau lưng như vậy. Dù là mafia đi chăng nữa thì hắn ta cũng không đến nỗi bị thương nhiều như lính đánh trận thế này.
Cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, Lâu Sở Nhi lấy băng gạc ra, tẩm nước khử trùng rồi lau sạch miệng vết thương. Lạc Phương Dật nhìn cô, lại bật cười nói: “Để tôi tự làm cũng được, cô không thích thì không cần động tay, tôi cũng chẳng ép.”
Lâu Sở Nhi vứt bỏ miếng bông gòn đã dính đầy máu đỏ tanh nồng, luồn tay lấy một miếng khác, tỉ mỉ lau trên vết thương.
“Bớt nói giùm tôi cái. Đừng hiểu nhầm, tôi không tha thiết gì an toàn của anh. Nhưng mà có người uỷ thác tôi chăm sóc anh những lúc cần. Huống hồ nếu anh chết tôi cũng không nhận được thù lao còn gì.”
Lạc Phương Dật cười khanh khách, tựa đầu vào gối, yên lặng nhìn cô tỉ mỉ lau vết thương cho mình. Mọi khi đều là hắn tự mình xử lý qua loa, uống thuốc cũng khỏi nên không cần quá phiền phức. Có lúc thì Novin sẽ giúp xử lý đàng hoàng nếu vết thương quá nặng.
Thật ra hắn cũng không còn lạ lẫm cảm giác bị thương, loại người như hắn mà lành lặn thì mới là kỳ lạ. Chỉ là hắn không quen cảm giác được chăm sóc một cách tỉ mỉ. Bởi vì hắn luôn tin rằng con người không bao giờ cho đi cái gì mà không cần hồi đáp. Sự quan tâm cũng vậy, chẳng qua cũng chỉ là muốn đạt được thứ gì đó có lợi về sau mà thôi.
Vậy nên, Lâu Sở Nhi có lẽ cũng chỉ giống vậy mà thôi!
“Ai uỷ thác cô chăm sóc tôi thế?”
Động tác của Lâu Sở Nhi dừng lại một lúc sau đó cô mới tiếp tục, vẫn bình thản đáp: “Bí mật, tôi không có quyền tiết lộ thân chủ uỷ thác, đây là quy tắc mà người làm nghề như tôi phải tuân thủ.”
Lạc Phương Dật bật cười, nhìn cô bằng con mắt đầy hứng thú: “Vậy tôi có thể nghĩ rằng người uỷ thác này vốn dĩ không tồn tại, cô chỉ đang biện minh cho mình và thật sự lo lắng cho tôi?”
Lâu Sở Nhi cười, dùng miếng bông gòn đẩy mạnh vào vết thương khiến Lạc Phương Dật giật mình mà trừng lớn.
“Anh còn nói nhảm thì tôi giết anh cũng chẳng phải chuyện lạ.”
Lạc Phương Dật ôm mặt cười lớn. Làm sao đây! Hắn càng lúc càng cảm thấy Lâu Sở Nhi rất thú vị. Là kiểu người thờ ơ nhưng lại có sức hút vô cùng lớn. Không biết từ lúc nào mà đối với cô hắn lại có một sự mong đợi. Hắn âm thầm quan sát từng cử chỉ hành động của Lâu Sở Nhi, ban đầu là hứng thú với điều mới lạ, sau đó là kỳ vọng chờ xem cô có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì tiếp theo. Hiện tại hắn đối với cô không chỉ dừng lại ở sự hứng thú.
Người thú vị như vậy hắn nhất định phải giữ chặt.
Lâu Sở Nhi rửa sạch vết thương, sau đó dùng băng vải quấn lại cẩn thận. Cũng may vết thương không sâu, không cần khâu lại, thay thuốc rồi uống thuốc chống viêm là hết.
“Nhưng mà ai làm anh bị thương thế?”
Lạc Phương Dật chống cằm, nhìn cô, môi kéo lên một nụ cười vô hại: “Lo lắng cho tôi hả?”
“Lạc Phương Dật, ảo tưởng cũng là bệnh đấy. Tôi đã bảo anh đừng có suốt ngày nói nhảm rồi mà cứ không nghe là thế nào? Anh tưởng tôi không dám làm gì anh thật à?”
Lâu Sở Nhi siết tay thành nắm đấm, vung qua Lạc Phương Dật một cái. Vốn chỉ định doạ hắn vậy thôi không định đánh thật nhưng nào ngờ Lạc Phương Dật lại nắm lấy cổ tay cô một phát kéo qua. Còn chưa đợi cô phản ứng gì đã một tay nâng cằm, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Này là kịch bản gì thế? Không phải! Đây rốt cuộc là kiểu tiến triển máu chó gì?
Lâu Sở Nhi muốn giãy ra lại bị Lạc Phương Dật một tay ôm chặt, hắn còn vui vẻ mà đặt cằm lên vai cô, vẻ mặt cứ như bắt được vàng.
“Em cũng không làm gì được tôi thật này. Ban nãy nghe có ai đó nói rằng tôi “hành” em cả đêm đến sáng mệt nhừ cả người. Thế cũng oan cho tôi quá, đến ôm một cái còn bị em từ chối đây còn gì. Đã thế không bằng tôi cứ rửa sạch nỗi oan này, trực tiếp làm thật luôn thì mới đền bù danh dự của mình được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.