Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!
Chương 30: Điều Chế Thành Công
An Thư Mạn
04/09/2023
Bạch Hướng Sinh đưa Lâu Sở Nhi về đến gần cổng dinh thự nhà chính thì cho
dừng xe. Lâu Sở Nhi xuống, trước khi đi vào thì quay lại nhìn Bạch Hướng Sinh. Bạch Hướng Sinh ngồi trong xe nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Còn có vấn
đề gì sao?”
“Anh nói sẽ giúp tôi, vậy tôi hy vọng không đặt niềm tin sai người. Bạch Hướng Sinh, lần này thật sự phải nhờ anh rồi.”
Bạch Hướng Sinh cười khúc khích, gật đầu vẫy tay chào. Xe lăn bánh trên đường lớn, mất hút trong dòng người tấp nập. Lâu Sở Nhi thở dài. Bản thân đã vướng vào một mớ hỗn độn, trên dưới đều muốn lợi dụng. Lâu Sở Nhi cảm thấy bản thân đúng là sai lầm mới lựa chọn thế này.
Cô có thể rời đi ngay lúc này, mặc kệ tất cả. Nhưng nếu làm vậy thì sao? Hậu quả ai sẽ thu dọn. Lâu Sở Nhi sinh ra và lớn lên đều chỉ có một mình, nếu vĩnh viễn là như vậy thì sẽ không vướng bận. Nhưng mà con người ta chỉ cần một lần nếm được mật ngọt thì cả đời sẽ không dễ quên đi. Ân tình đã nhận không thể coi như không tồn tại.
Lâu Sở Nhi đi vào dinh thự, lòng vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì bên tai đã vang lên giọng trầm khàn, phía sau đầu cảm nhận được nòng súng đang chĩa vào.
“Cô đã đi đâu?”
Lâu Sở Nhi hơi dừng lại, ngay lập tức đã đoán ra người phía sau là ai.
“Novin, cậu thế này là phạm luật rồi.”
Novin nhíu mày, siết chặt khẩu súng lục trên tay: “Tôi không thể để bất cứ sự đe doạ nào đến boss được tồn tại. Lâu Sở Nhi, cô có phải đã phản bội boss hay không?”
Lâu Sở Nhi nghiêng mắt, hai tay đút vào túi. Novin là người giám sát cô nhưng anh ta không có quyền tự xử lý cô, đây là điều lệ mà Lạc Phương Dật đã đặt ra để bảo đảm lòng tin cho Lâu Sở Nhi. Nhưng Lâu Sở Nhi hiểu, nếu thật sự Novin cảm nhận được sự uy hiếp thì anh ta sẽ không màng đến phạm quy mà ra tay trước.
Thời khắc này thì nên hành động thế nào nhỉ? Có lẽ Novin đã nhìn thấy cô đi cùng Bạch Hướng Sinh nên mới cho là cô phản bội. Hiện tại không thể để anh ta nghi ngờ được, như vậy nước cờ mà Lâu Sở Nhi khổ tâm sắp đặt sẽ sụp đổ trong phút chốc.
Lâu Sở Nhi âm thầm siết chặt nắm tay, trong chớp mắt xoay người tung cước đá vào tay Novin. Novin mất thăng bằng, Lâu Sở Nhi đã chớp lấy thời cơ cướp súng trong khoảng thời gian ngắn. Novin không chịu thua, quyết xông lên lần nữa. Những đòn đánh tay của Novin, nếu là người bình thường có lẽ sẽ chết sau ba chiêu. Nhưng Lâu Sở Nhi cũng không phải gà mờ mò đường, nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công. Trong lúc tránh né còn phải suy nghĩ làm sao đánh nhanh thắng nhanh mà ít gây tổn hại đến Novin nhất có thể.
Novin là người đã qua đào tạo, kinh nghiệm thực chiến có lẽ cũng không ít hơn cô. Lâu Sở Nhi làm lính đánh thuê trải qua nhiều trận đánh, chiêu thức đương nhiên âm hiểm hơn, luận khả năng có lẽ cũng ngang bằng Novin. Nhưng cô không giỏi đánh dây dưa, thời gian càng dài thì càng bất lợi cho cô. Novin bền sức hơn, nếu kéo dài thì anh ta sẽ chiếm thế thượng phong.
Lâu Sở Nhi quyết định tấn công thành bại trong một lần. Trước giả vờ thất thế nhận một cú đánh của Novin để làm anh ta lơ là, sau lại chớp lấy sơ hở tấn công vào phần hông. Không để Novin kịp lấy lại thăng bằng đã tấn công vào phần bụng trước.
Novin bị tấn công mạnh, phần bụng trước đã nhức nhối âm ỉ. Anh ta còn chưa kịp đứng dậy, Lâu Sở Nhi đã chĩa súng vào đầu anh ta.
“Novin, anh quá lơ là. Nếu là người khác, anh đã chết từ lâu.”
Vẻ mặt Novin vẫn không nhìn ra bất kì sự thay đổi về tâm trạng, đúng là người đã nhận huấn luyện đều không hề đơn giản.
“Tôi chỉ muốn biết cô có phản bội hay không?”
Lâu Sở Nhi im lặng, ném khẩu súng qua chỗ Novin.
“Làm tốt chuyện của cậu đi. Chuyện bản thân muốn biết thì tự nhìn bằng mắt là được.”
Novi nhặt lấy khẩu súng, nhét lại vào túi. Anh ta đứng lên, phủi bụi bẩn trên quần áo.
“Tôi không hy vọng nhiệm vụ tiếp theo tôi nhận là ám sát cô.”
Novin im lặng một lúc rồi lại tiếp lời: “Lâu Sở Nhi, xin thứ lỗi vì tôi đã xen vào quá sâu. Nhưng mong cô hãy hiểu, boss không hề có ý tổn thương cô. Chỉ là ngài ấy không thể hiểu được tình cảm của bản thân. Xin cô, hãy cho ngài ấy thời gian.”
Novin cúi người rồi quay vào nhà. Lâu Sở Nhi nhìn theo anh ta. Cô thở dài nặng nề. Lạc Phương Dật cũng là người duy nhất Lâu Sở Nhi không muốn phản bội. Lời Novin nói, rõ ràng anh ta đã biết chuyện Lạc Phương Dật không thể nhận định tình cảm của mình trước Lâu Sở Nhi.
Chuyện Lạc Phương Dật không nhìn rõ cảm xúc của mình, Lâu Sở Nhi có thể hiểu được. Nhưng cô không biết liệu bản thân có thể chờ được đến ngày hắn ta nhìn rõ cảm xúc của bản thân hay không? Lỡ như một ngày hắn chưa kịp nhìn rõ mình, tình cảm đã trở thành lòng thù địch thì phải làm sao?
Lâu Sở Nhi không có tự tin bản thân có thể thành công trong mọi việc. Có thể kế hoạch lần này sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm nhưng đây cũng là cách duy nhất. Đường lui đã chuẩn bị sẵn, hy vọng sẽ không dùng tới.
Ngay lúc Lâu Sở Nhi lên kế hoạch kỹ lưỡng, cô không hề biết rằng biến số lớn nhất đã xuất hiện. Thư Ngân Cầm dựa vào kiến thức của bản thân đã điều chế thành công loại thuốc độc cực mạnh, có thể làm tê liệt tế bào thần kinh trong thời gian ngắn. Loại thuốc độc này đã được chuyển đến tay Ninh Ngọc Vi ngay trong đêm.
“Anh nói sẽ giúp tôi, vậy tôi hy vọng không đặt niềm tin sai người. Bạch Hướng Sinh, lần này thật sự phải nhờ anh rồi.”
Bạch Hướng Sinh cười khúc khích, gật đầu vẫy tay chào. Xe lăn bánh trên đường lớn, mất hút trong dòng người tấp nập. Lâu Sở Nhi thở dài. Bản thân đã vướng vào một mớ hỗn độn, trên dưới đều muốn lợi dụng. Lâu Sở Nhi cảm thấy bản thân đúng là sai lầm mới lựa chọn thế này.
Cô có thể rời đi ngay lúc này, mặc kệ tất cả. Nhưng nếu làm vậy thì sao? Hậu quả ai sẽ thu dọn. Lâu Sở Nhi sinh ra và lớn lên đều chỉ có một mình, nếu vĩnh viễn là như vậy thì sẽ không vướng bận. Nhưng mà con người ta chỉ cần một lần nếm được mật ngọt thì cả đời sẽ không dễ quên đi. Ân tình đã nhận không thể coi như không tồn tại.
Lâu Sở Nhi đi vào dinh thự, lòng vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì bên tai đã vang lên giọng trầm khàn, phía sau đầu cảm nhận được nòng súng đang chĩa vào.
“Cô đã đi đâu?”
Lâu Sở Nhi hơi dừng lại, ngay lập tức đã đoán ra người phía sau là ai.
“Novin, cậu thế này là phạm luật rồi.”
Novin nhíu mày, siết chặt khẩu súng lục trên tay: “Tôi không thể để bất cứ sự đe doạ nào đến boss được tồn tại. Lâu Sở Nhi, cô có phải đã phản bội boss hay không?”
Lâu Sở Nhi nghiêng mắt, hai tay đút vào túi. Novin là người giám sát cô nhưng anh ta không có quyền tự xử lý cô, đây là điều lệ mà Lạc Phương Dật đã đặt ra để bảo đảm lòng tin cho Lâu Sở Nhi. Nhưng Lâu Sở Nhi hiểu, nếu thật sự Novin cảm nhận được sự uy hiếp thì anh ta sẽ không màng đến phạm quy mà ra tay trước.
Thời khắc này thì nên hành động thế nào nhỉ? Có lẽ Novin đã nhìn thấy cô đi cùng Bạch Hướng Sinh nên mới cho là cô phản bội. Hiện tại không thể để anh ta nghi ngờ được, như vậy nước cờ mà Lâu Sở Nhi khổ tâm sắp đặt sẽ sụp đổ trong phút chốc.
Lâu Sở Nhi âm thầm siết chặt nắm tay, trong chớp mắt xoay người tung cước đá vào tay Novin. Novin mất thăng bằng, Lâu Sở Nhi đã chớp lấy thời cơ cướp súng trong khoảng thời gian ngắn. Novin không chịu thua, quyết xông lên lần nữa. Những đòn đánh tay của Novin, nếu là người bình thường có lẽ sẽ chết sau ba chiêu. Nhưng Lâu Sở Nhi cũng không phải gà mờ mò đường, nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công. Trong lúc tránh né còn phải suy nghĩ làm sao đánh nhanh thắng nhanh mà ít gây tổn hại đến Novin nhất có thể.
Novin là người đã qua đào tạo, kinh nghiệm thực chiến có lẽ cũng không ít hơn cô. Lâu Sở Nhi làm lính đánh thuê trải qua nhiều trận đánh, chiêu thức đương nhiên âm hiểm hơn, luận khả năng có lẽ cũng ngang bằng Novin. Nhưng cô không giỏi đánh dây dưa, thời gian càng dài thì càng bất lợi cho cô. Novin bền sức hơn, nếu kéo dài thì anh ta sẽ chiếm thế thượng phong.
Lâu Sở Nhi quyết định tấn công thành bại trong một lần. Trước giả vờ thất thế nhận một cú đánh của Novin để làm anh ta lơ là, sau lại chớp lấy sơ hở tấn công vào phần hông. Không để Novin kịp lấy lại thăng bằng đã tấn công vào phần bụng trước.
Novin bị tấn công mạnh, phần bụng trước đã nhức nhối âm ỉ. Anh ta còn chưa kịp đứng dậy, Lâu Sở Nhi đã chĩa súng vào đầu anh ta.
“Novin, anh quá lơ là. Nếu là người khác, anh đã chết từ lâu.”
Vẻ mặt Novin vẫn không nhìn ra bất kì sự thay đổi về tâm trạng, đúng là người đã nhận huấn luyện đều không hề đơn giản.
“Tôi chỉ muốn biết cô có phản bội hay không?”
Lâu Sở Nhi im lặng, ném khẩu súng qua chỗ Novin.
“Làm tốt chuyện của cậu đi. Chuyện bản thân muốn biết thì tự nhìn bằng mắt là được.”
Novi nhặt lấy khẩu súng, nhét lại vào túi. Anh ta đứng lên, phủi bụi bẩn trên quần áo.
“Tôi không hy vọng nhiệm vụ tiếp theo tôi nhận là ám sát cô.”
Novin im lặng một lúc rồi lại tiếp lời: “Lâu Sở Nhi, xin thứ lỗi vì tôi đã xen vào quá sâu. Nhưng mong cô hãy hiểu, boss không hề có ý tổn thương cô. Chỉ là ngài ấy không thể hiểu được tình cảm của bản thân. Xin cô, hãy cho ngài ấy thời gian.”
Novin cúi người rồi quay vào nhà. Lâu Sở Nhi nhìn theo anh ta. Cô thở dài nặng nề. Lạc Phương Dật cũng là người duy nhất Lâu Sở Nhi không muốn phản bội. Lời Novin nói, rõ ràng anh ta đã biết chuyện Lạc Phương Dật không thể nhận định tình cảm của mình trước Lâu Sở Nhi.
Chuyện Lạc Phương Dật không nhìn rõ cảm xúc của mình, Lâu Sở Nhi có thể hiểu được. Nhưng cô không biết liệu bản thân có thể chờ được đến ngày hắn ta nhìn rõ cảm xúc của bản thân hay không? Lỡ như một ngày hắn chưa kịp nhìn rõ mình, tình cảm đã trở thành lòng thù địch thì phải làm sao?
Lâu Sở Nhi không có tự tin bản thân có thể thành công trong mọi việc. Có thể kế hoạch lần này sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm nhưng đây cũng là cách duy nhất. Đường lui đã chuẩn bị sẵn, hy vọng sẽ không dùng tới.
Ngay lúc Lâu Sở Nhi lên kế hoạch kỹ lưỡng, cô không hề biết rằng biến số lớn nhất đã xuất hiện. Thư Ngân Cầm dựa vào kiến thức của bản thân đã điều chế thành công loại thuốc độc cực mạnh, có thể làm tê liệt tế bào thần kinh trong thời gian ngắn. Loại thuốc độc này đã được chuyển đến tay Ninh Ngọc Vi ngay trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.