Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!
Chương 5: Quá Khứ Của Quân Sở Nhi
An Thư Mạn
14/08/2023
Chấp nhận giao dịch cùng Lạc Phương Dật, chấp nhận từ bỏ cái tên và kiếp sống của Quân Sở Nhi để trở thành Lâu Sở Nhi không phải là điều dễ dàng. Cô biết, sảy chân một chút cô sẽ chết. Nếu giữa đường bị bại lộ thân phận, cô không tưởng tượng nổi mình sẽ chết theo cách nào. Lạc Bội La Na nổi tiếng là Hắc gia tộc ghét nhất bị phản bội và lừa gạt. Cứ cho là cô may mắn hoàn thành giao dịch với Lạc Phương Dật, có khi lại bị hắn giết người diệt khẩu cũng không chừng.
“Novin, cậu từng bị bỏ đói hay chưa? Chính là cái kiểu ngồi một góc trên đường lớn, mỗi ngày đều trông chờ một ai đó đi ngang qua, đánh rơi một mẩu bánh mì ấy.”
Chỉ là câu hỏi vu vơ Lâu Sở Nhi buộc miệng hỏi vì nhớ lại quá khứ cay đắng nhưng Novin lại rất nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi cô, tôi chưa từng cảm nhận được những điều đó. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã được gia tộc thu nhận và đào tạo nên không thiếu ăn.”
Vì câu trả lời này của Novin mà Lâu Sở Nhi bật cười vui vẻ. Con người Novin thật ra cũng có điểm đáng yêu đấy chứ, thành thật đến đáng yêu. Theo như Lâu Sở Nhi biết, những người như Novin được Lạc Bội La Na thu nhận từ khi còn rất nhỏ, sau đó nuôi dưỡng, đào tạo. Có người sau khi kết thúc đào tạo sẽ ở lại làm giám sát viên cho những người thừa kế hay quản gia giống như Novin, nếu thành tích tốt sẽ trở thành tay sai dưới quyền kẻ khác, ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nói nghe có vẻ hoa mỹ nhưng những đứa trẻ sáu bảy tuổi đã trải qua huấn luyện như địa ngục, cuộc sống chắc chắn chẳng dễ dàng. Luật lệ của gia tộc rất khắc nghiệt, có lẽ cuộc sống của Novin cũng chẳng khá hơn cô là bao nhiêu.
Chí ít thì, Novin không phải lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc. Trước khi trở thành Lâu Sở Nhi, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang trên đường lớn, chỉ biết mình tên Quân Sở Nhi, còn lại chẳng biết gì.
Lúc nhận biết được thế gian đã là bốn tuổi, Quân Sở Nhi được một viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi. Cô nhi viện đó nằm ở ngoại ô hẻo lánh, điều kiện không tốt, tiền bạc chi phí là do viện trưởng tự bỏ tiền túi, ngày ngày cực khổ. Nơi đó còn có rất nhiều những đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ như cô, có những đứa còn mắc bệnh hiểm nghèo. Cô không biết cha mẹ mình là ai, cái duy nhất cô có chính là sợi dây chuyền có khắc tên của bản thân.
Năm tuổi, Quân Sở Nhi rời khỏi cô nhi viện lang bạt khắp đường cùng ngõ cụt ở thành phố. Quân Sở Nhi không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho viện trưởng, cô hy vọng có thể để phần mình cho những đứa trẻ bất hạnh không có tiền chữa bệnh kia.
Một đứa trẻ nhỏ xíu thì có thể làm được gì, Quân Sở Nhi bắt chước người khác ngày ngày ngửa tay xin tiền, xin đồ ăn. Nếu không ai cho, chỉ còn cách bới móc trong thùng rác tìm thức ăn thừa. Mùi vị thức ăn hôi mốc nghẹn nơi cuống họng đó không thể nào quên.
Lớn thêm một chút thì Quân Sở Nhi quen biết một ông lão. Ông ta dạy cô đánh nhau, dạy cô cách dịch dung, cho cô cơm ăn, xem cô như con cháu ruột. Chỉ đáng tiếc chưa đến hai năm sau đó ông lão đã qua đời vì bệnh. Quân Sở Nhi lại tiếp tục lang bạt, dựa vào bản lĩnh học được trở thành tên trộm khét tiếng ở thành phố, dùng tiền chu cấp cho cô nhi viện năm xưa. Nhờ vào thuật dịch dung và công phu, không ai bắt được Quân Sở Nhi, cũng không biết được cô là ai.
Đến năm mười ba tuổi, Quân Sở Nhi từ bỏ nghề trộm cắp, gia nhập đoàn lính đánh thuê, nhờ vậy mà năng lực cũng tăng lên. Cuộc sống ở đoàn lính đánh thuê cũng không tệ, mọi người đối xử với cô rất tốt. Hai năm sau đó, Quân Sở Nhi trở thành một lính đánh thuê có tiếng tăm trong giới. Nửa năm sau bởi vì cuộc chiến giành quyền của Hắc đạo mafia mà đoàn lính đánh thuê bị giải tán, Quân Sở Nhi lần nữa mất đi phương hướng.
Thiếu nữ mười sáu tuổi lang thang khắp nơi, nhận đủ mọi uỷ thác của các nhà quyền quý. Cuộc sống tẻ nhạt cứ vậy trôi qua, cho đến một ngày có người uỷ thác cô ám sát Lạc Phương Dật, tiền uỷ thác rất lớn. Quân Sở Nhi nhận uỷ thác, cầm tiền rồi đi làm nhiệm vụ. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cần làm xong nhiệm vụ nhận hết số tiền còn lại thì có thể có đủ tiền cho cô nhi viện.
Nhưng nhiệm vụ này cô thất bại, bị Lạc Phương Dật bắt lại giam trong nhà lao riêng. Đến lúc này cô mới biết Lạc Phương Dật là người thừa kế dự bị của Lạc Bội La Na.
Quân Sở Nhi nghĩ rằng bản thân đã cầm chắc cái chết. Nhưng có một đêm Lạc Phương Dật cho người mang cô đến gặp hắn. Trong căn phòng rộng lớn, Lạc Phương Dật ngồi đối diện, ánh nhìn lạnh lẽo hỏi cô: “Cô là kẻ trộm nổi tiếng với thuật dịch dung, lính đánh thuê giỏi nhất ở thương đoàn, tôi nói không sai chứ?”
Quân Sở Nhi nhíu mày, đã sắp chết đến nơi còn hỏi cô những chuyện này để làm gì. Với năng lực của hắn có lẽ đã điều tra cô tất tần tật, cần gì phải hỏi lại.
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
Lạc Phương Dật nhìn cô, im lặng một lúc rồi bỗng nhiên ôm mặt cười khoái chí. Từng nghe nói người của Lạc Bội La Na đều mắc chứng điên, nhìn thế này mới biết không phải nói ngoa. Mặt thì đẹp mà cái nết có lẽ hơi kỳ cục.
“Cô rất giỏi, giết thì quá uổng. Tôi với cô thực hiện một giao dịch. Giao dịch thành công, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn gấp mười lần số tiền uỷ thác cô nhận để giết tôi, cô nhi viện đó của cô cũng sẽ nhận được số tiền chu cấp mỗi tháng đủ để sinh hoạt. Thấy sao hả?”
Quân Sở Nhi siết chặt tay, nhíu mày nhìn chăm chăm vào Lạc Phương Dật. Đưa ra một lời đề nghị lớn thế này, xem ra giao dịch không đơn giản. Nhưng số tiền nhận được không phải là quá lớn sao, giá trị của cô không lớn tới vậy. Cô tin chắc hắn ta cũng biết được số tiền uỷ thác cô sẽ nhận được là bao nhiêu mà vẫn mạnh miệng nói như thế thì thật sự có chút khó hiểu. Cứ cho là hắn muốn dùng năng lực của cô nhưng cái giá này cũng khó tin quá đi.
“Anh vẫn chưa nói, nếu thất bại thì sao?”
Nghe đến hai chữ thất bại, ánh mắt Lạc Phương Dật liền thay đổi từ vui vẻ sang lạnh lùng, nụ cười vẫn còn nhưng lại khiến người khác nhìn vào có cảm giác sợ hãi. Khí thế toát ra cảm giác áp lực muốn nghẹt thở, quả nhiên đây chính là uy lực của người thừa kế gia tộc mafia đây sao?
Lạc Phương Dật xoa cằm suy nghĩ, sau đó lại cười rạng rỡ mà đáp lời: “Thất bại thì sao nhỉ? Cô sẽ chết chăng? Cùng với tất cả những người liên quan đến cô, đều không được phép tồn tại.”
Ánh mắt hắn như con sói dữ loé sáng. Lúc này Quân Sở Nhi càng chắc chắn, bản thân đã leo lên lưng hổ, nhảy xuống hố lửa, không thể thoát ra.
“Novin, cậu từng bị bỏ đói hay chưa? Chính là cái kiểu ngồi một góc trên đường lớn, mỗi ngày đều trông chờ một ai đó đi ngang qua, đánh rơi một mẩu bánh mì ấy.”
Chỉ là câu hỏi vu vơ Lâu Sở Nhi buộc miệng hỏi vì nhớ lại quá khứ cay đắng nhưng Novin lại rất nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi cô, tôi chưa từng cảm nhận được những điều đó. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã được gia tộc thu nhận và đào tạo nên không thiếu ăn.”
Vì câu trả lời này của Novin mà Lâu Sở Nhi bật cười vui vẻ. Con người Novin thật ra cũng có điểm đáng yêu đấy chứ, thành thật đến đáng yêu. Theo như Lâu Sở Nhi biết, những người như Novin được Lạc Bội La Na thu nhận từ khi còn rất nhỏ, sau đó nuôi dưỡng, đào tạo. Có người sau khi kết thúc đào tạo sẽ ở lại làm giám sát viên cho những người thừa kế hay quản gia giống như Novin, nếu thành tích tốt sẽ trở thành tay sai dưới quyền kẻ khác, ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nói nghe có vẻ hoa mỹ nhưng những đứa trẻ sáu bảy tuổi đã trải qua huấn luyện như địa ngục, cuộc sống chắc chắn chẳng dễ dàng. Luật lệ của gia tộc rất khắc nghiệt, có lẽ cuộc sống của Novin cũng chẳng khá hơn cô là bao nhiêu.
Chí ít thì, Novin không phải lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc. Trước khi trở thành Lâu Sở Nhi, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang trên đường lớn, chỉ biết mình tên Quân Sở Nhi, còn lại chẳng biết gì.
Lúc nhận biết được thế gian đã là bốn tuổi, Quân Sở Nhi được một viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi. Cô nhi viện đó nằm ở ngoại ô hẻo lánh, điều kiện không tốt, tiền bạc chi phí là do viện trưởng tự bỏ tiền túi, ngày ngày cực khổ. Nơi đó còn có rất nhiều những đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ như cô, có những đứa còn mắc bệnh hiểm nghèo. Cô không biết cha mẹ mình là ai, cái duy nhất cô có chính là sợi dây chuyền có khắc tên của bản thân.
Năm tuổi, Quân Sở Nhi rời khỏi cô nhi viện lang bạt khắp đường cùng ngõ cụt ở thành phố. Quân Sở Nhi không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho viện trưởng, cô hy vọng có thể để phần mình cho những đứa trẻ bất hạnh không có tiền chữa bệnh kia.
Một đứa trẻ nhỏ xíu thì có thể làm được gì, Quân Sở Nhi bắt chước người khác ngày ngày ngửa tay xin tiền, xin đồ ăn. Nếu không ai cho, chỉ còn cách bới móc trong thùng rác tìm thức ăn thừa. Mùi vị thức ăn hôi mốc nghẹn nơi cuống họng đó không thể nào quên.
Lớn thêm một chút thì Quân Sở Nhi quen biết một ông lão. Ông ta dạy cô đánh nhau, dạy cô cách dịch dung, cho cô cơm ăn, xem cô như con cháu ruột. Chỉ đáng tiếc chưa đến hai năm sau đó ông lão đã qua đời vì bệnh. Quân Sở Nhi lại tiếp tục lang bạt, dựa vào bản lĩnh học được trở thành tên trộm khét tiếng ở thành phố, dùng tiền chu cấp cho cô nhi viện năm xưa. Nhờ vào thuật dịch dung và công phu, không ai bắt được Quân Sở Nhi, cũng không biết được cô là ai.
Đến năm mười ba tuổi, Quân Sở Nhi từ bỏ nghề trộm cắp, gia nhập đoàn lính đánh thuê, nhờ vậy mà năng lực cũng tăng lên. Cuộc sống ở đoàn lính đánh thuê cũng không tệ, mọi người đối xử với cô rất tốt. Hai năm sau đó, Quân Sở Nhi trở thành một lính đánh thuê có tiếng tăm trong giới. Nửa năm sau bởi vì cuộc chiến giành quyền của Hắc đạo mafia mà đoàn lính đánh thuê bị giải tán, Quân Sở Nhi lần nữa mất đi phương hướng.
Thiếu nữ mười sáu tuổi lang thang khắp nơi, nhận đủ mọi uỷ thác của các nhà quyền quý. Cuộc sống tẻ nhạt cứ vậy trôi qua, cho đến một ngày có người uỷ thác cô ám sát Lạc Phương Dật, tiền uỷ thác rất lớn. Quân Sở Nhi nhận uỷ thác, cầm tiền rồi đi làm nhiệm vụ. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cần làm xong nhiệm vụ nhận hết số tiền còn lại thì có thể có đủ tiền cho cô nhi viện.
Nhưng nhiệm vụ này cô thất bại, bị Lạc Phương Dật bắt lại giam trong nhà lao riêng. Đến lúc này cô mới biết Lạc Phương Dật là người thừa kế dự bị của Lạc Bội La Na.
Quân Sở Nhi nghĩ rằng bản thân đã cầm chắc cái chết. Nhưng có một đêm Lạc Phương Dật cho người mang cô đến gặp hắn. Trong căn phòng rộng lớn, Lạc Phương Dật ngồi đối diện, ánh nhìn lạnh lẽo hỏi cô: “Cô là kẻ trộm nổi tiếng với thuật dịch dung, lính đánh thuê giỏi nhất ở thương đoàn, tôi nói không sai chứ?”
Quân Sở Nhi nhíu mày, đã sắp chết đến nơi còn hỏi cô những chuyện này để làm gì. Với năng lực của hắn có lẽ đã điều tra cô tất tần tật, cần gì phải hỏi lại.
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
Lạc Phương Dật nhìn cô, im lặng một lúc rồi bỗng nhiên ôm mặt cười khoái chí. Từng nghe nói người của Lạc Bội La Na đều mắc chứng điên, nhìn thế này mới biết không phải nói ngoa. Mặt thì đẹp mà cái nết có lẽ hơi kỳ cục.
“Cô rất giỏi, giết thì quá uổng. Tôi với cô thực hiện một giao dịch. Giao dịch thành công, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn gấp mười lần số tiền uỷ thác cô nhận để giết tôi, cô nhi viện đó của cô cũng sẽ nhận được số tiền chu cấp mỗi tháng đủ để sinh hoạt. Thấy sao hả?”
Quân Sở Nhi siết chặt tay, nhíu mày nhìn chăm chăm vào Lạc Phương Dật. Đưa ra một lời đề nghị lớn thế này, xem ra giao dịch không đơn giản. Nhưng số tiền nhận được không phải là quá lớn sao, giá trị của cô không lớn tới vậy. Cô tin chắc hắn ta cũng biết được số tiền uỷ thác cô sẽ nhận được là bao nhiêu mà vẫn mạnh miệng nói như thế thì thật sự có chút khó hiểu. Cứ cho là hắn muốn dùng năng lực của cô nhưng cái giá này cũng khó tin quá đi.
“Anh vẫn chưa nói, nếu thất bại thì sao?”
Nghe đến hai chữ thất bại, ánh mắt Lạc Phương Dật liền thay đổi từ vui vẻ sang lạnh lùng, nụ cười vẫn còn nhưng lại khiến người khác nhìn vào có cảm giác sợ hãi. Khí thế toát ra cảm giác áp lực muốn nghẹt thở, quả nhiên đây chính là uy lực của người thừa kế gia tộc mafia đây sao?
Lạc Phương Dật xoa cằm suy nghĩ, sau đó lại cười rạng rỡ mà đáp lời: “Thất bại thì sao nhỉ? Cô sẽ chết chăng? Cùng với tất cả những người liên quan đến cô, đều không được phép tồn tại.”
Ánh mắt hắn như con sói dữ loé sáng. Lúc này Quân Sở Nhi càng chắc chắn, bản thân đã leo lên lưng hổ, nhảy xuống hố lửa, không thể thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.