Chương 11: Chap 11 Tình địch cung kích
Thuytinh_103
04/01/2021
Hôm sau cô dậy sớm vào bệnh viện thăm hắn, cô còn nấu cháo cho hắn, cô tuy hậu đậu nhưng nấu ăn rất ngon, vì nấu cháo cho hắn nên cô đã bị bỏng ở tay nhưng không sao cả cô đã từng nhủ với lòng cô sẽ âm thầm sống trọn với tình yêu đơn phương này, sau ba tháng hắn sẽ đưa cô định cư ở nước ngoài để kết thúc hợp đồng, hắn không muốn nơi hắn sống có mặt cô, vậy cô sẽ bình yên tận hưởng ba tháng này dù cay đắng nhiều hơn ngọt ngào và cũng trong bá tháng này cô sẽ cố gắng khai thác thông tin về gia đình từ hắn
_Ái chà...xin chào Phong phu nhân...
An Nhiên trông thấy cô vừa bước đến thang máy ả ta đã chạy theo chen chân vào cùng, Vương Lục Hy không quen biết người này nhưng nhìn cách ăn mặc cô đoán đây là 1 trong số tiểu mật của hắn, hôm qua ả cũng vừa được hắn cho một vé ân ái
_Xin chào...
Cô cúi đầu đáp lễ, lịch sự chào hỏi, nhưng ả ta đã biểu môi khinh người, cô nhìn váy áo của ả ta mà ngượng thay, chỗ nào cũng lộ ra gần hết.
_Phong phu nhân tuổi trẻ tài cao, mới tí tuổi đầu đã câu được con cá lớn rồi nhỉ, tha hồ đào mỏ. À...xin tự giới thiệu tôi...
_Cô là tiểu mật của chồng tôi, không cần trịnh trọng giới thiệu
Vương Lục Hy cười nhạt cướp lời, cô không muốn đôi co qua lại, việc gì phải chịu sự ghen ghét của tiểu mật nhà hắn, cô càng không muốn để họ đem cô cười cợt, Phong Thượng Đằng cũng không để cô thiệt thòi bị quấy nhiễu thế này, hắn từng nói có gì cứ gọi cho hắn nhưng không sao cô có thể tự giải quyết chuyện này, không phiền đến thời gian tự do của hắn
_Hay quá, nha đầu à...cưng biết chị là tiểu mật của chồng cưng à? Đêm qua chị vừa chăm sóc chăn gối cho chồng em đấy...sao hả?
An Nhiên không ngượng mồm bày tỏ chiến tích, còn phấn khởi khoe vết cắn trên cổ ả ta, Vương Lục Hy lại cười cô cảm thấy chuyện này thật trẻ con và cũng chả rảnh rỗi để giải thích cô và hắn chỉ là hợp đồng
_Sao chị không khoe luôn là mông chị bị thắt lưng quất rướm máu luôn đi, sạch sẽ lắm à...
Cô đáp trả một cách hồ hởi không chút gì phải lo ngại, với cô yêu và thể xác là hai chuyện khác nhau nếu hắn cũng đối xử trên cơ thể cô tàn bạo như vậy thì cô thà tự tử còn hơn, cô không thể nào dâm đãng như tiểu mật của hắn, vừa lúc thang máy mở ra cô bỏ đi trong nhẹ lòng để lại ả tiểu mật sắp bị đá vẫn còn nghĩ mình có giá tức tối nghẹn lời
Khi cô vừa đặt chân đến cửa, Phong Thượng Đằng nhìn thấy hắn đã bắt đầu mắng cô
_Sao bây giờ mới đến, tôi gọi em hôm qua mà....chậm chạp, hay em nghe tôi gặp tai nạn thì vui lắm?
Phong Thượng Đằng bước xuống giường, chân tay linh hoạt đến gần chỗ cô, bàn tay nâng cằm cô lên bóp mạnh chưa lần nào hắn dùng ánh mắt ngọt ngào đối xử với cô, gặp cô chỉ gia tăng thêm bực tức
_Không phải....hôm qua tôi...
Vương Lục Hy muốn giải thích rằng hôm qua cô có đến nhưng cổ họng cứng lại, khô khốc không mở lời được, cô nói ra hắn lại nghĩ cô xấu xa đi nhìn ngó cuộc mây mưa của hắn mà thôi
_Im đi, nghe giọng nói thôi là đã rất chán
Người nam nhân trước mắt cô có thừa sự hằng hộc, mãi mãi cũng không dịu nhẹ đối đãi, cô đã quen với sự khó chịu này từ lâu
_Thưa Phong tiên sinh, hôm qua tôi có thấy cô ấy đến...
Một nhân viên y tá phân trần, hôm qua có người nhìn thấy cô đến nhưng đã ra về rất nhanh
_Nhìn nhầm thôi
Hắn đáp lững vẫn không cho là hôm qua cô đến, cô cũng không cần giải thích làm gì vì hắn có nghe cô nói đâu, Vương Lục Hy không bao giờ để bụng những chuyện này, cô chu đáo đặt phần cháo cô nấu thơm phức xuống bàn, loay hoay mở ra múc một bát cho hắn
_Anh ăn cháo đi.
Cô đưa bát cháo tận tay hắn còn cẩn thận múc từng thìa cháo thổi nguội, chỉ đợi hắn há mồm ra ăn thôi
_Không cần, đợi em đến thì tôi xuất viện rồi
Hắn đẩy cô tránh sang một bên, bát cháo bị hất mạnh rơi xuống đất, bao nhiêu thứ vương vãi trên ngực áo cô vừa nóng vừa bị lớp dầu mỡ bám vào
_Hức...
Vương Lục Hy cắn môi chịu đựng, cô thoáng nhìn hắn, ánh mắt không trách nhưng rất thất vọng, đôi mắt buồn ám ảnh tâm trí hắn, nếu hắn không muốn ăn có thể nói cô sẽ không làm phiền, còn bây giờ kết quả tồi tệ, cô ôm ngực áo nắm chặt có lẽ bên trong bị bỏng nhẹ nhưng vẫn rất đau rát
_Đứng dậy...
Phong Thượng Đằng phiền não nhếch môi cất giọng nói nhỏ, người cuối thấp kéo cô gái đang gom đống thức ăn dưới sàn đứng dậy, hắn đẩy cô vào tolet, hai tay cởi nhanh cúc áo cô ra
_Không...anh làm gì vậy?
Cơ mặt căng thẳng thoáng thấp thỏm lo sợ, cô nhìn hắn nhìn hành động thô bạo này, chưa lần nào hắn sờ mó đến cô, nhớ lại trong đêm tân hôn hắn chỉ nhắm vào cô mà hành hạ cướp đoạt đến bây giờ vẫn chưa lần nào động chạm cơ thể cô
_Chỗ này tôi còn sử dụng, không cho phép bị bỏng
Phong Thượng Đằng hất mặt cười khinh, đuôi mắt chau lại tạo ra nhiều nếp nhăn phóng cái nhìn đầy tham vọng dán vào phần ngực trắng mút thoi thóp trong áo ngực trắng, phần nhấp nhô ửng đỏ vì sức nóng của bát cháo vừa nãy, hắn dùng khăn thấm nước lau trên ngực cô sau đó dùng tuýp kem trị bỏng thoa cho cô. Vương Lục Hy như hóa đá sượng mặt cơ hàm cứng lại khi bàn tay hắn chạm vào người cô
_Ái chà...xin chào Phong phu nhân...
An Nhiên trông thấy cô vừa bước đến thang máy ả ta đã chạy theo chen chân vào cùng, Vương Lục Hy không quen biết người này nhưng nhìn cách ăn mặc cô đoán đây là 1 trong số tiểu mật của hắn, hôm qua ả cũng vừa được hắn cho một vé ân ái
_Xin chào...
Cô cúi đầu đáp lễ, lịch sự chào hỏi, nhưng ả ta đã biểu môi khinh người, cô nhìn váy áo của ả ta mà ngượng thay, chỗ nào cũng lộ ra gần hết.
_Phong phu nhân tuổi trẻ tài cao, mới tí tuổi đầu đã câu được con cá lớn rồi nhỉ, tha hồ đào mỏ. À...xin tự giới thiệu tôi...
_Cô là tiểu mật của chồng tôi, không cần trịnh trọng giới thiệu
Vương Lục Hy cười nhạt cướp lời, cô không muốn đôi co qua lại, việc gì phải chịu sự ghen ghét của tiểu mật nhà hắn, cô càng không muốn để họ đem cô cười cợt, Phong Thượng Đằng cũng không để cô thiệt thòi bị quấy nhiễu thế này, hắn từng nói có gì cứ gọi cho hắn nhưng không sao cô có thể tự giải quyết chuyện này, không phiền đến thời gian tự do của hắn
_Hay quá, nha đầu à...cưng biết chị là tiểu mật của chồng cưng à? Đêm qua chị vừa chăm sóc chăn gối cho chồng em đấy...sao hả?
An Nhiên không ngượng mồm bày tỏ chiến tích, còn phấn khởi khoe vết cắn trên cổ ả ta, Vương Lục Hy lại cười cô cảm thấy chuyện này thật trẻ con và cũng chả rảnh rỗi để giải thích cô và hắn chỉ là hợp đồng
_Sao chị không khoe luôn là mông chị bị thắt lưng quất rướm máu luôn đi, sạch sẽ lắm à...
Cô đáp trả một cách hồ hởi không chút gì phải lo ngại, với cô yêu và thể xác là hai chuyện khác nhau nếu hắn cũng đối xử trên cơ thể cô tàn bạo như vậy thì cô thà tự tử còn hơn, cô không thể nào dâm đãng như tiểu mật của hắn, vừa lúc thang máy mở ra cô bỏ đi trong nhẹ lòng để lại ả tiểu mật sắp bị đá vẫn còn nghĩ mình có giá tức tối nghẹn lời
Khi cô vừa đặt chân đến cửa, Phong Thượng Đằng nhìn thấy hắn đã bắt đầu mắng cô
_Sao bây giờ mới đến, tôi gọi em hôm qua mà....chậm chạp, hay em nghe tôi gặp tai nạn thì vui lắm?
Phong Thượng Đằng bước xuống giường, chân tay linh hoạt đến gần chỗ cô, bàn tay nâng cằm cô lên bóp mạnh chưa lần nào hắn dùng ánh mắt ngọt ngào đối xử với cô, gặp cô chỉ gia tăng thêm bực tức
_Không phải....hôm qua tôi...
Vương Lục Hy muốn giải thích rằng hôm qua cô có đến nhưng cổ họng cứng lại, khô khốc không mở lời được, cô nói ra hắn lại nghĩ cô xấu xa đi nhìn ngó cuộc mây mưa của hắn mà thôi
_Im đi, nghe giọng nói thôi là đã rất chán
Người nam nhân trước mắt cô có thừa sự hằng hộc, mãi mãi cũng không dịu nhẹ đối đãi, cô đã quen với sự khó chịu này từ lâu
_Thưa Phong tiên sinh, hôm qua tôi có thấy cô ấy đến...
Một nhân viên y tá phân trần, hôm qua có người nhìn thấy cô đến nhưng đã ra về rất nhanh
_Nhìn nhầm thôi
Hắn đáp lững vẫn không cho là hôm qua cô đến, cô cũng không cần giải thích làm gì vì hắn có nghe cô nói đâu, Vương Lục Hy không bao giờ để bụng những chuyện này, cô chu đáo đặt phần cháo cô nấu thơm phức xuống bàn, loay hoay mở ra múc một bát cho hắn
_Anh ăn cháo đi.
Cô đưa bát cháo tận tay hắn còn cẩn thận múc từng thìa cháo thổi nguội, chỉ đợi hắn há mồm ra ăn thôi
_Không cần, đợi em đến thì tôi xuất viện rồi
Hắn đẩy cô tránh sang một bên, bát cháo bị hất mạnh rơi xuống đất, bao nhiêu thứ vương vãi trên ngực áo cô vừa nóng vừa bị lớp dầu mỡ bám vào
_Hức...
Vương Lục Hy cắn môi chịu đựng, cô thoáng nhìn hắn, ánh mắt không trách nhưng rất thất vọng, đôi mắt buồn ám ảnh tâm trí hắn, nếu hắn không muốn ăn có thể nói cô sẽ không làm phiền, còn bây giờ kết quả tồi tệ, cô ôm ngực áo nắm chặt có lẽ bên trong bị bỏng nhẹ nhưng vẫn rất đau rát
_Đứng dậy...
Phong Thượng Đằng phiền não nhếch môi cất giọng nói nhỏ, người cuối thấp kéo cô gái đang gom đống thức ăn dưới sàn đứng dậy, hắn đẩy cô vào tolet, hai tay cởi nhanh cúc áo cô ra
_Không...anh làm gì vậy?
Cơ mặt căng thẳng thoáng thấp thỏm lo sợ, cô nhìn hắn nhìn hành động thô bạo này, chưa lần nào hắn sờ mó đến cô, nhớ lại trong đêm tân hôn hắn chỉ nhắm vào cô mà hành hạ cướp đoạt đến bây giờ vẫn chưa lần nào động chạm cơ thể cô
_Chỗ này tôi còn sử dụng, không cho phép bị bỏng
Phong Thượng Đằng hất mặt cười khinh, đuôi mắt chau lại tạo ra nhiều nếp nhăn phóng cái nhìn đầy tham vọng dán vào phần ngực trắng mút thoi thóp trong áo ngực trắng, phần nhấp nhô ửng đỏ vì sức nóng của bát cháo vừa nãy, hắn dùng khăn thấm nước lau trên ngực cô sau đó dùng tuýp kem trị bỏng thoa cho cô. Vương Lục Hy như hóa đá sượng mặt cơ hàm cứng lại khi bàn tay hắn chạm vào người cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.