Chương 27: Chap 27 Một nơi xa
Thuytinh_103
04/01/2021
Phong Thượng Đằng và cô lên xe về thành phố S, khi nào về thành phố hắn sẽ giải quyết cô nhưng khi chưa kịp đi thì cụ già chủ nhà gọi lại
_Tạm biệt bà, cháu cám ơn bà nhiều lắm
Vương Lục Hy lúc nào cũng là người tình cảm, cô ôm hôn cụ già, bà lưu luyến không muốn để cô đi, với bà cô là người rất tốt còn rất dịu nhẹ
_Phong chủ tịch...ở đây gần nhà bố cậu chẳng lẽ cậu không muốn ghé thăm họ?
Cụ già liếc mắt sang phía hắn, hắn vẫn dửng dưng như không có chuyện gì còn cô thì ngạc nhiên lắm. Từ hôm làm lễ cưới cô chỉ gặp bố chồng đúng một lần duy nhất và cô không hề biết gia đình hắn ở đâu sống ra sao và hắn cũng chưa từng kể cô nghe về gia đình
_Chúng ta về thôi
Hắn kéo tay cô đi nhanh như sợ cô tò mò cái gì đó và nếu cô hỏi hắn sẽ mắng cô ngay
_Đau...Từ từ thôi....
Vương Lục Hy nhíu mày cong môi, ngau cả lúc cô yếu ớt nhất thì hắn vẫn cứ mạnh bạo lôi kéo
_Tiểu Hy! Lâu lắm mới gặp con
Tiếng người đàng ông trầm ấm vang lên, cô ngẩn mặt người đó, đó là bố chồng cô, ông Phong Tước, khi nghe tin hắn đi ngang đây ông đã cố gắng sắp xếp thời gian để gặp được hắn
_Bố....con chào bố!
Vương Lục Hy rụt rè chào hỏi, cô sợ hắn lại nổi cáu cô cũng biết hắn có quan hệ không tốt với bố
_Hai đứa đi đâu đến tận đây? Sao không ghé biệt thự?
Ông Phong Thượng tha thiết nhìn con trai, còn hắn vẫn lạnh lùng không thèm chào ông một câu một cái nhìn cũng không có, ông lại nhìn sang cô, quá khứ năm nào lại tìm về, những nếp nhăn lo âu trên khuôn mặt thể hiện sự hối hận muộn màng nhưng không nói ra được
_Bố sống gần đây hả?
Vương Lục Hy cười nhẹ nhìn bố chồng, cô ngây ngô hỏi không ngờ câu trả lời của bố chồng đang nhóm ngòi cho quả bom nổ chậm
_Ngay cả chuyện này Đằng cũng không cho con biết sao?
Ông Phong Tước lắc đầu nhìn đứa con trai ngổ nghịch ngang tàn, hắn liếc xéo cô làm cô sợ quá cúi mặt không dám hỏi nữa.
_Đi, tiểu Hy bố đưa con về biệt thự tham quan
Ông nói xong tay nắm tay cô ngọt ngào, ông xem cô như con gái nên hết mực thương yêu, cũng chính do lỗi lầm năm xưa làm ông thấy hổ thẹn bí mật lớn, chính ông cũng là người chọn cô làm con dâu nhưng không ngờ hắn và cô lại ký hợp đồng hôn nhân
_Đứng lại, không được đến nơi cặn bã đó
Phong Thượng Đằng nổi giận đùng đùng, hắn kéo tay cô ngã nhào xuống đất, cô đau đớn khụy xuống nhăn nhó thở hơi lên vì vết bong da ở đầu gối
_Tiểu Hy, mau đứng dậy...
Ông Phong Thượng lo lắng đỡ cô dậy, ông hậm hực nhưng không nói ra ông biết tính cách này hắn thừa hưởng từ ông năm xưa ông cũng tàn nhẫn với mẹ hắn như vậy nên bà đau buồn sinh bệnh qua đời, ông lập tức đi truy hoang bên ngoài sau này còn lấy một tá người về làm vợ giải sầu nên hắn càng hận ông hơn
_Ông thích cô ta đến vậy sao? Ôm ấp tình tứ quá
_Thằng khốn này??? Mày...
Ông Phong Tước không chịu được những lời cẩn ngôn của con trai, tính khí ngang tàn còn không phân biệt trắng đen, ông bị hắn trút cho một cục tức lớn, nghẹn ngào lên cơn đau tim ôm ngực quỵ xuống
_Bố...bố ơi..hức...anh là đồ tàn nhẫn...đó là bố anh mà tại sao lại ăn nói như vậy?
Vương Lục Hy đỡ ông dậy, cô cuốn quýt đưa ông ra xe, trên đường đi lúc nào cũng ân cần an ủi xoa dịu nỗi buồn trong lòng ông
_Tiểu Hy, hứa với bố đừng bao giờ rời bỏ Đằng, tính khí ngông cuồng của nó chỉ có con xoa dịu được...làm ơn...
_Bố ơi, chỉ cần bố khỏe lại, cái gì con cũng hứa mà...hic
\*\*\*
Vì sức khỏe của bố chồng không được tốt cho nên cô đã theo ông về biệt thự Phong gia, ngay cả hắn cũng đành theo về, nhiều năm rồi hắn không về lại nơi này kể từ ngày xa rời "người đó"
_Ở đây đẹp quá, còn đông người chứ không vắng vẻ như nơi con sống
Vương Lục Hy như đứa con nít lạc vào thế giới thần tiên, cô hết nhìn cái này đến nhìn thứ khác trầm trồ khen ngợi
_Đừng để ý quá nhiều
Phong Thượng Đằng véo nhẹ tay cô nhắc nhở, khác với vẻ mặt vui tươi như nắng mùa xuân của cô là bản mặt u ám ướt mưa mùa đông của hắn
_Vậy...tôi uống nước được không? Tôi khát lắm
Cô xin hắn một ly nước, cô khát hắn tất nhiên không hà khắc một ly nước với cô. Nhưng trong lòng không muốn ở lại chút nào
_Nhược Đan, mang nước cho phu nhân
Bố hắn gọi lớn, lập tức cô gái tên Khiết Nhược Đan đem cho cô cốc nước, cô ấy là quảng gia lâu năm của nhà họ Phong, nhan sắc hơn người chuyện lớn nhỏ đều do cô trông coi
_Ối....nóng quá...hic....
Cô cau mày vì nước nóng đổ ra tay, cô chăm chú nhìn cô gái đó rõ ràng cô nhớ cô chưa kịp đón lấy ly nước thì đã bị Khiết Nhược Đan hất mạnh ly nước làm cô bị nóng cũng may chưa bị bỏng, cô nhận ra ngay cô gái này không thích cô
_Không ai mời khách nước nóng cả
Cô nhăn nhó nhìn Khiết Nhược Đan, mỹ nữ quảng gia nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống
_Đừng nói nhiều
Phong Thượng Đằng dẹp ly nước sang một bên, hắn nhanh tay kéo Khiết Nhược Đan vào trong, tiểu tiết này được cô chú ý rất kỹ nhưng cô không phản ứng gì cả, cô chỉ lo quan sát bàn tay kia đang nắm rất chặt tay Khiết Nhược Đan sau đó vội bỏ ra ngay
_Tạm biệt bà, cháu cám ơn bà nhiều lắm
Vương Lục Hy lúc nào cũng là người tình cảm, cô ôm hôn cụ già, bà lưu luyến không muốn để cô đi, với bà cô là người rất tốt còn rất dịu nhẹ
_Phong chủ tịch...ở đây gần nhà bố cậu chẳng lẽ cậu không muốn ghé thăm họ?
Cụ già liếc mắt sang phía hắn, hắn vẫn dửng dưng như không có chuyện gì còn cô thì ngạc nhiên lắm. Từ hôm làm lễ cưới cô chỉ gặp bố chồng đúng một lần duy nhất và cô không hề biết gia đình hắn ở đâu sống ra sao và hắn cũng chưa từng kể cô nghe về gia đình
_Chúng ta về thôi
Hắn kéo tay cô đi nhanh như sợ cô tò mò cái gì đó và nếu cô hỏi hắn sẽ mắng cô ngay
_Đau...Từ từ thôi....
Vương Lục Hy nhíu mày cong môi, ngau cả lúc cô yếu ớt nhất thì hắn vẫn cứ mạnh bạo lôi kéo
_Tiểu Hy! Lâu lắm mới gặp con
Tiếng người đàng ông trầm ấm vang lên, cô ngẩn mặt người đó, đó là bố chồng cô, ông Phong Tước, khi nghe tin hắn đi ngang đây ông đã cố gắng sắp xếp thời gian để gặp được hắn
_Bố....con chào bố!
Vương Lục Hy rụt rè chào hỏi, cô sợ hắn lại nổi cáu cô cũng biết hắn có quan hệ không tốt với bố
_Hai đứa đi đâu đến tận đây? Sao không ghé biệt thự?
Ông Phong Thượng tha thiết nhìn con trai, còn hắn vẫn lạnh lùng không thèm chào ông một câu một cái nhìn cũng không có, ông lại nhìn sang cô, quá khứ năm nào lại tìm về, những nếp nhăn lo âu trên khuôn mặt thể hiện sự hối hận muộn màng nhưng không nói ra được
_Bố sống gần đây hả?
Vương Lục Hy cười nhẹ nhìn bố chồng, cô ngây ngô hỏi không ngờ câu trả lời của bố chồng đang nhóm ngòi cho quả bom nổ chậm
_Ngay cả chuyện này Đằng cũng không cho con biết sao?
Ông Phong Tước lắc đầu nhìn đứa con trai ngổ nghịch ngang tàn, hắn liếc xéo cô làm cô sợ quá cúi mặt không dám hỏi nữa.
_Đi, tiểu Hy bố đưa con về biệt thự tham quan
Ông nói xong tay nắm tay cô ngọt ngào, ông xem cô như con gái nên hết mực thương yêu, cũng chính do lỗi lầm năm xưa làm ông thấy hổ thẹn bí mật lớn, chính ông cũng là người chọn cô làm con dâu nhưng không ngờ hắn và cô lại ký hợp đồng hôn nhân
_Đứng lại, không được đến nơi cặn bã đó
Phong Thượng Đằng nổi giận đùng đùng, hắn kéo tay cô ngã nhào xuống đất, cô đau đớn khụy xuống nhăn nhó thở hơi lên vì vết bong da ở đầu gối
_Tiểu Hy, mau đứng dậy...
Ông Phong Thượng lo lắng đỡ cô dậy, ông hậm hực nhưng không nói ra ông biết tính cách này hắn thừa hưởng từ ông năm xưa ông cũng tàn nhẫn với mẹ hắn như vậy nên bà đau buồn sinh bệnh qua đời, ông lập tức đi truy hoang bên ngoài sau này còn lấy một tá người về làm vợ giải sầu nên hắn càng hận ông hơn
_Ông thích cô ta đến vậy sao? Ôm ấp tình tứ quá
_Thằng khốn này??? Mày...
Ông Phong Tước không chịu được những lời cẩn ngôn của con trai, tính khí ngang tàn còn không phân biệt trắng đen, ông bị hắn trút cho một cục tức lớn, nghẹn ngào lên cơn đau tim ôm ngực quỵ xuống
_Bố...bố ơi..hức...anh là đồ tàn nhẫn...đó là bố anh mà tại sao lại ăn nói như vậy?
Vương Lục Hy đỡ ông dậy, cô cuốn quýt đưa ông ra xe, trên đường đi lúc nào cũng ân cần an ủi xoa dịu nỗi buồn trong lòng ông
_Tiểu Hy, hứa với bố đừng bao giờ rời bỏ Đằng, tính khí ngông cuồng của nó chỉ có con xoa dịu được...làm ơn...
_Bố ơi, chỉ cần bố khỏe lại, cái gì con cũng hứa mà...hic
\*\*\*
Vì sức khỏe của bố chồng không được tốt cho nên cô đã theo ông về biệt thự Phong gia, ngay cả hắn cũng đành theo về, nhiều năm rồi hắn không về lại nơi này kể từ ngày xa rời "người đó"
_Ở đây đẹp quá, còn đông người chứ không vắng vẻ như nơi con sống
Vương Lục Hy như đứa con nít lạc vào thế giới thần tiên, cô hết nhìn cái này đến nhìn thứ khác trầm trồ khen ngợi
_Đừng để ý quá nhiều
Phong Thượng Đằng véo nhẹ tay cô nhắc nhở, khác với vẻ mặt vui tươi như nắng mùa xuân của cô là bản mặt u ám ướt mưa mùa đông của hắn
_Vậy...tôi uống nước được không? Tôi khát lắm
Cô xin hắn một ly nước, cô khát hắn tất nhiên không hà khắc một ly nước với cô. Nhưng trong lòng không muốn ở lại chút nào
_Nhược Đan, mang nước cho phu nhân
Bố hắn gọi lớn, lập tức cô gái tên Khiết Nhược Đan đem cho cô cốc nước, cô ấy là quảng gia lâu năm của nhà họ Phong, nhan sắc hơn người chuyện lớn nhỏ đều do cô trông coi
_Ối....nóng quá...hic....
Cô cau mày vì nước nóng đổ ra tay, cô chăm chú nhìn cô gái đó rõ ràng cô nhớ cô chưa kịp đón lấy ly nước thì đã bị Khiết Nhược Đan hất mạnh ly nước làm cô bị nóng cũng may chưa bị bỏng, cô nhận ra ngay cô gái này không thích cô
_Không ai mời khách nước nóng cả
Cô nhăn nhó nhìn Khiết Nhược Đan, mỹ nữ quảng gia nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống
_Đừng nói nhiều
Phong Thượng Đằng dẹp ly nước sang một bên, hắn nhanh tay kéo Khiết Nhược Đan vào trong, tiểu tiết này được cô chú ý rất kỹ nhưng cô không phản ứng gì cả, cô chỉ lo quan sát bàn tay kia đang nắm rất chặt tay Khiết Nhược Đan sau đó vội bỏ ra ngay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.