Chương 30: Chap 30 Câu chuyện cũ
Thuytinh_103
04/01/2021
Vương Lục Hy ngồi một góc trong cái tủ lớn ở phòng ngủ được bố chồng cô sắp xếp cho cô và hắn. Lúc cô bỏ đi vẫn không quên đem theo một vật quan trọng, đó không phải là thứ quý giá hắn tặng cô trong ngày cưới hay một món nữ trang xa xỉ, mà đó là cái cúc áo bằng kim cương loại hiếm trong đêm mưa cô bị người đàng ông lạ mặt cưỡng đoạt, cô cào xé chỉ giữ lại được bấy nhiêu. Manh mối cuối cùng trong cuộc đời cô
_Mình không muốn gặp lại anh ta, đó là vết nhơ lớn nhất cuộc đời mình. Phong Thượng Đằng sẽ không bao giờ yêu một người nhục nhã như mình...
Cô vẫn giữ nó với những nỗi đau trong lòng, suốt đời cũng không quên, niềm đau đó vẫn mãi ngự trị dày xéo tâm hồn tròn sáng của cô
Phong Thượng Đằng trầm tư đứng hút thuốc trên sân thượng buổi xế chiều, hắn đã hút rất nhiều thuốc, rất nhiều và hắn không hay biết cô có mặt ở trong phòng, Tôn Trác Kỳ vào phòng ra sân thượng tìm hắn trò chuyện
_Dạo này vẫn khỏe chứ?
Tôn Trác Kỳ đến cạnh hắn khoát tay lên vai hắn khiến cơn giận trong lòng hắn dâng lên cao, những cử chỉ giả tạo này hắn rất ghét. Hắn không thích bàn tay dơ bẩn của Tôn Trác Kỳ
_Bỏ ra...
Phong Thượng Đằng gạt tay Tôn Trác Kỳ ra, hắn khó chịu bỏ đi không muốn tiếp chuyện, bao năm qua có bao giờ hai người nói được với nhau quá 3 câu
_Mày lấy tiểu Hy để thừa hưởng tài sản hay để xoá chuyện cũ? Hèn hạ...
Tôn Trác Kỳ giật điếu thuốc trên tay hắn vứt xuống đất sau đó dùng mũi giày giẫm lên nói khích, hắn dừng bước xoay lưng lại nheo mắt cười khinh
_Bớt soi mói đi, những thứ mẹ tao làm ra đâu thể để thứ cặn bã như mẹ con mày và lão già đó hưởng thụ
Phong Thượng Đằng nắm cổ áo Tôn Trác Kỳ đe doạ, đôi mắt nổi đầy tia máu sắp không còn kìm chế cơn giận được nữa
_Tao có soi mói gì đâu? Chỉ tội cho tiểu Hy được gả cho mày, nha đầu ngốc đó rất tốt còn mày là loại lang sói vô tình
_Tao đã nói là căm miệng lại mà?
Hắn cau mày kiếm nói lớn, Tôn Trác Kỳ cười lớn sảng khoái vì chọc tức hắn, bàn tay đầy lực bắt đầu co lại, nắm chặt vào nhau khiến máu không lưu thông được
_Nếu không có tao xuất hiện chắc tình yêu của mày và Khiết Nhược Đan không đến hồi kết phải không? Tiếc quá, tao thay mày chăm sóc được cô ta từ tay mày thì sau này cũng từ từ cai quảng tài sản giúp mày, à...mà con nhỏ đó chỉ là ôsin thôi mà cần gì say đắm nặng tình, mà công nhận mày có nhiều người yêu thật...
_Cặn bã...
_Bốp...hự...
Phong Thượng Đằng thẳng chân đạp mạnh vào ngực Tôn Trác Kỳ, anh ngã xuống đất lồng phổi khạt ra máu tươi, hắn xấng đến nắm cổ áo Tôn Trác Kỳ kéo lê anh đứng dậy, con dao nhọn ghim mạnh vào bã vai anh
_Chuyện đã qua đừng nhai đi nhai lại, thiệp hồng của mày tao vẫn nhận mà?
_Thì ra anh ấy và Khiết Nhược Đan có tình cảm với nhau, sau này do tiền bối tính toán dùng vật chất lôi kéo nên họ mới chia tay, bố Thượng Đằng bắt buộc anh ấy cưới vợ mới giao lại toàn bộ tài sản của mẹ anh ấy trong lúc gấp rút Thượng Đằng đã chọn mình ký hợp đồng?
Vương Lục Hy nép vào góc tường nghe xong câu chuyện không còn đứng vững nữa, cô ngã xuống đất ôm mặt thất thần, cô nghe sự trống trống trải trong im lặng đến đáng sợ không dám bậc ra thành tiếng vì sợ hắn nghe thấy, trong lòng có nổi niềm riêng đau không lên tiếng được, quá khứ không liên quan đến cô nhưng nó mang theo hệ luỵ trong hiện tại, cô làm sao nhìn hắn sống mà ôm ký ức không vui được vừa nghĩ thôi tim cô đã nhói lên liên hồi
_Phong Thượng Đằng sống nội tâm là vì có quá nhiều chuyện sao? Năm 10 tuổi mẹ mất do quá đau buồn chuyện bố có vợ bé, đến khi trưởng thành tình yêu lại tan vỡ, sao tiền bối lại là người phá hỏng tình yêu của chú ấy chứ? Nhưng nếu duyên phận không ràng buộc kiểu đó thì liệu bây giờ mình có xuất hiện trong cuộc sống của Phong Thượng Đằng?
Cô ngẫm nghĩ cảm thấy định mệnh, duyên phận cứ xoay vòng đau khổ không lối thoát
_Đúng là tình cảm của mày sâu đậm thật, chỉ tiếc Khiết Nhược Đan đó quá tham vọng chỉ cần chút tiền đã có thể sai khiến...haha...
Tôn Trác Kỳ ôm lấy lồng ngực sắp vỡ vì đau, tuy nhiên miệng lưỡi vẫn cung kích không ngừng
_Chuyện của tao không cần mày nói nhiều, muốn chết hả?
_Ầm....
Phong Thượng Đằng đạp mạnh vào cánh cửa gần đó, mấy mảnh vỡ văng ra và hắn dùng gỗ nhọn đâm vào cổ Tôn Trác Kỳ tạo thành một đường dài búng máu ghê sợ, cô co ro ngồi một góc không dám lên tiếng
_Mình không muốn gặp lại anh ta, đó là vết nhơ lớn nhất cuộc đời mình. Phong Thượng Đằng sẽ không bao giờ yêu một người nhục nhã như mình...
Cô vẫn giữ nó với những nỗi đau trong lòng, suốt đời cũng không quên, niềm đau đó vẫn mãi ngự trị dày xéo tâm hồn tròn sáng của cô
Phong Thượng Đằng trầm tư đứng hút thuốc trên sân thượng buổi xế chiều, hắn đã hút rất nhiều thuốc, rất nhiều và hắn không hay biết cô có mặt ở trong phòng, Tôn Trác Kỳ vào phòng ra sân thượng tìm hắn trò chuyện
_Dạo này vẫn khỏe chứ?
Tôn Trác Kỳ đến cạnh hắn khoát tay lên vai hắn khiến cơn giận trong lòng hắn dâng lên cao, những cử chỉ giả tạo này hắn rất ghét. Hắn không thích bàn tay dơ bẩn của Tôn Trác Kỳ
_Bỏ ra...
Phong Thượng Đằng gạt tay Tôn Trác Kỳ ra, hắn khó chịu bỏ đi không muốn tiếp chuyện, bao năm qua có bao giờ hai người nói được với nhau quá 3 câu
_Mày lấy tiểu Hy để thừa hưởng tài sản hay để xoá chuyện cũ? Hèn hạ...
Tôn Trác Kỳ giật điếu thuốc trên tay hắn vứt xuống đất sau đó dùng mũi giày giẫm lên nói khích, hắn dừng bước xoay lưng lại nheo mắt cười khinh
_Bớt soi mói đi, những thứ mẹ tao làm ra đâu thể để thứ cặn bã như mẹ con mày và lão già đó hưởng thụ
Phong Thượng Đằng nắm cổ áo Tôn Trác Kỳ đe doạ, đôi mắt nổi đầy tia máu sắp không còn kìm chế cơn giận được nữa
_Tao có soi mói gì đâu? Chỉ tội cho tiểu Hy được gả cho mày, nha đầu ngốc đó rất tốt còn mày là loại lang sói vô tình
_Tao đã nói là căm miệng lại mà?
Hắn cau mày kiếm nói lớn, Tôn Trác Kỳ cười lớn sảng khoái vì chọc tức hắn, bàn tay đầy lực bắt đầu co lại, nắm chặt vào nhau khiến máu không lưu thông được
_Nếu không có tao xuất hiện chắc tình yêu của mày và Khiết Nhược Đan không đến hồi kết phải không? Tiếc quá, tao thay mày chăm sóc được cô ta từ tay mày thì sau này cũng từ từ cai quảng tài sản giúp mày, à...mà con nhỏ đó chỉ là ôsin thôi mà cần gì say đắm nặng tình, mà công nhận mày có nhiều người yêu thật...
_Cặn bã...
_Bốp...hự...
Phong Thượng Đằng thẳng chân đạp mạnh vào ngực Tôn Trác Kỳ, anh ngã xuống đất lồng phổi khạt ra máu tươi, hắn xấng đến nắm cổ áo Tôn Trác Kỳ kéo lê anh đứng dậy, con dao nhọn ghim mạnh vào bã vai anh
_Chuyện đã qua đừng nhai đi nhai lại, thiệp hồng của mày tao vẫn nhận mà?
_Thì ra anh ấy và Khiết Nhược Đan có tình cảm với nhau, sau này do tiền bối tính toán dùng vật chất lôi kéo nên họ mới chia tay, bố Thượng Đằng bắt buộc anh ấy cưới vợ mới giao lại toàn bộ tài sản của mẹ anh ấy trong lúc gấp rút Thượng Đằng đã chọn mình ký hợp đồng?
Vương Lục Hy nép vào góc tường nghe xong câu chuyện không còn đứng vững nữa, cô ngã xuống đất ôm mặt thất thần, cô nghe sự trống trống trải trong im lặng đến đáng sợ không dám bậc ra thành tiếng vì sợ hắn nghe thấy, trong lòng có nổi niềm riêng đau không lên tiếng được, quá khứ không liên quan đến cô nhưng nó mang theo hệ luỵ trong hiện tại, cô làm sao nhìn hắn sống mà ôm ký ức không vui được vừa nghĩ thôi tim cô đã nhói lên liên hồi
_Phong Thượng Đằng sống nội tâm là vì có quá nhiều chuyện sao? Năm 10 tuổi mẹ mất do quá đau buồn chuyện bố có vợ bé, đến khi trưởng thành tình yêu lại tan vỡ, sao tiền bối lại là người phá hỏng tình yêu của chú ấy chứ? Nhưng nếu duyên phận không ràng buộc kiểu đó thì liệu bây giờ mình có xuất hiện trong cuộc sống của Phong Thượng Đằng?
Cô ngẫm nghĩ cảm thấy định mệnh, duyên phận cứ xoay vòng đau khổ không lối thoát
_Đúng là tình cảm của mày sâu đậm thật, chỉ tiếc Khiết Nhược Đan đó quá tham vọng chỉ cần chút tiền đã có thể sai khiến...haha...
Tôn Trác Kỳ ôm lấy lồng ngực sắp vỡ vì đau, tuy nhiên miệng lưỡi vẫn cung kích không ngừng
_Chuyện của tao không cần mày nói nhiều, muốn chết hả?
_Ầm....
Phong Thượng Đằng đạp mạnh vào cánh cửa gần đó, mấy mảnh vỡ văng ra và hắn dùng gỗ nhọn đâm vào cổ Tôn Trác Kỳ tạo thành một đường dài búng máu ghê sợ, cô co ro ngồi một góc không dám lên tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.