Chương 50: Chap 50 Yêu
Thuytinh_103
04/01/2021
Trời đã sập tối, Vương Lục Hy vào kệ sách lọ mọ mở đèn dọn dẹp, cô rất thích đọc truyện ngôn tình những tình yêu ngọt ngào và lãng mạng của tác giả Thuytinh103
_Hụ hụ...ở đây bụi quá
Cô với tay lấy quyển sách trên cao, đã lâu rồi chỗ này không ai dọn dẹp nên rất bụi
_Cộp...
_Hở....
Vương Lục Hy nghe có tiếng bước chân, biết là chỉ có hắn mới vào đây, cô cắn môi vội vã tìm nơi trốn đi, dạo này hắn rất hay để ý, quan sát cô hôm nay cô nghĩ hắn sẽ đuổi cô đi cho xem
_Nghĩ tôi không thấy hả? Thôi cái trò trẻ con đó đi
Phong Thượng Đằng quát lớn bực mình, hắn không nhìn thấy cô trốn hắn nhưng hắn nhìn thấy cái bóng của cô trải dài dưới sàn nên đoán là cô đang trốn hắn, hắn không đợi cô đứng dậy mà đi đến chỗ cô kéo cô đứng dậy
_Tìm tôi...tìm tôi có chuyện gì?
Cô vẫn không nhìn vào mặt hắn, cô sợ gương mặt mà cô yêu đơn phương lại làm đau khổ, từng câu từng chữ của hắn lúc nào cũng lấy đi nước mắt của cô
_Đã mấy ngày rồi tại sao chưa dọn đi?
Hắn kéo cô đến gần hắn hơn, hắn nắm tay cô rất chặt, không phải siết tay cô để làm cô đau, hắn muốn giữ cô ở lại nhưng hỏi thẳng ra thì ngượng không chịu được, trong đầu cũng có soạn sẵn vài lời văn dễ nghe để hỏi rốt cuộc miệng mồm lại cộc lốc khi mở lời
_Anh đuổi tôi?
Cô ngẩn mặt nhìn sâu vào mắt hắn, hắn ái ngại nhìn đi nơi khác, hắn bắt đầu cảm thấy sợ ánh mắt long lanh từ phía cô, không tránh thì xúc cảm dâng lên rất mạnh
_Tôi chỉ hỏi, không đuổi ai cả
Phong Thượng Đằng nói ngắn gọn, thật ra thần sắc vẫn là đang dò xét ý định của cô
_Tôi không đi nữa, khi nào hết hợp đồng tôi tự biết đi khỏi đây không cần nhắc nhở
Vương Lục Hy thật là ngốc khi ở lại đây, hắn thầm khâm phục cô gái nhỏ sau bao biến cố không hề giận cũng không hề trách, còn lấy lý do ngốc để ở lại gần hắn
_Em thích bị hiểu lầm rồi một mình ngồi trong góc tối ôm mặt khóc lắm à? Là mốt của em sao?
Hắn nhếch môi hất mặt hỏi cô, ngay cả hỏi cũng không biết dùng từ ngữ cho đàng hoàng, hắn cau mày rất bực mình hắn nhớ trong đầu đã soạn sẵn lời nói với cô rồi thế mà khi gặp mặt lại nói cách khác mà còn là rất khó nghe
_Nếu không phải vì sợ anh đau khổ phiền muộn thì tôi việc gì phải khổ sở im lặng có chuyện gì thống khổ hơn chuyện người mình yêu thay đổi chứ, kết quả người thiệt thòi vẫn là mình
Cô nghĩ thầm. Trong lòng đã có quá nhiều ấm ức, không muốn nhắc đến nhưng hắn cứ gặng hỏi
_Anh đang nói đến chuyện Khiết Nhược Đan? Nếu tôi nói ra anh có tin không? Hay là mọi chuyện thêm tồi tệ? Là chuyện tình cảm của anh mà sao tôi phải chịu nhiều ấm ức như vậy?
Cô nói trong nước mắt, cô thét lớn lần đầu tiên cô cáu gắt với hắn, càng nhìn hắn cô càng đau khổ, cô ở lại là vì ai chứ? Có một người không hiểu còn thích làm càng
_Cốp...
Hắn tức tối dùng tay đấm mạnh vào kệ sách, bức tranh để trên đầu kệ rơi xuống đất vỡ ra, mấy mảnh thuỷ tinh lại vươn vãi khắp sàn
_Anh nổi giận với ai chứ? Tôi không sợ đâu
Cô lùi xa hắn ra, hai bàn tay run rẩy nhưng vẫn nói lời mạnh mẽ, hắn to mắt đen tối nhìn cô đến hai hàng mi không chớp
_Đã bảo đi khỏi đây sao còn ở lại? Muốn chọc giận tôi à?
Hắn lớn tiếng mắng cô, thái độ hung hãng ngang ngược, hắn như con thú bị hụt miếng mồi ngon cứ lồng lộn điên tiết, trong khi cô cúi người ngồi xuống sàn thu dọn mấy mảnh thuỷ tinh vỡ không để ý đến lời hắn nói làm hắn không thể bình tĩnh được
_Mau đứng lên...
_A...
Cô bị mãnh thuỷ tinh đâm vào tay, nhìn thấy máu nhưng là vết thương nhỏ nên cô không quan tâm
_Đứng lên....tôi nói là đi khỏi đây
Hắn quát cô, cô vẫn lẳng lặng gạt mớ thuỷ tinh vụn sang một bên, tay cô đã nhuộm màu đỏ của máu vì mấy mảnh thuỷ tinh vỡ
_Vậy thì xin lỗi tôi đi
Cô cay đắng ngẩn mặt nhìn hắn, hắn bất ngờ vì lời cô nói
_Từ trước đến giờ có khi nào tôi xen vào chuyện của anh đâu sao cuối cùng tôi phải chịu nhiều ấm ức chứ? Từ ngày được gả cho anh dù là hợp đồng nhưng tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu anh phải tốt với tôi như một người chồng thật sự, vậy mà vì cái gì tôi luôn bị cho là phá hỏng hạnh phúc của anh chứ? Tất cả là lỗi của tôi sao?
Cô chịu không nổi nhiều uất ức chất chứa trong lòng lâu ngày, bất cứ chuyện gì cô cũng có thể lẳng lặng chịu đựng không kể khổ duy nhất ngoại trừ việc hắn không vui vì cô cứ nhìn thấy cô là u ám, từng cử chỉ mệt mỏi ràng buộc đó cô chịu không nổi. Cô không muốn chính bản thân mình là vết ngăn hạnh phúc của người ta
_Im lặng...không được nói nữa
Hắn nghiêm mặt với cô, hắn báu chặt hai tay lên vai cô, cô bây giờ ngồi bệch xuống sàn dưới những mảnh thuỷ, hắn chớp mắt nhìn cô những gì cô nói làm hắn suy nghĩ, có chút gì đó ảnh hưởng đến tâm tư trong lòng hắn
_Tôi nói sai cái gì chứ hả? Hức...anh muốn tôi xin lỗi vì đã nói quá nhiều à? Tôi không phải người biết lấy lòng người khác mà chỉ là người tầm thường vô vị, tất cả quá đủ rồi nếu không yêu anh tôi không chịu đựng tổn thương đến ngốc nghếch vậy đâu...hức...
Cô oà khóc như đứa trẻ, cũng vì không kìm được cảm xúc nên đã nói ra cái chuyện cô yêu hắn, chính miệng thừa nhận luôn rồi, lần này thì xấu hổ chết mất. Cô đã lỡ lời nói ra cái chuyện bí mật mà cô nghĩ là sẽ chôn chặt trong tim mãi mãi
_Yêu???
_Hụ hụ...ở đây bụi quá
Cô với tay lấy quyển sách trên cao, đã lâu rồi chỗ này không ai dọn dẹp nên rất bụi
_Cộp...
_Hở....
Vương Lục Hy nghe có tiếng bước chân, biết là chỉ có hắn mới vào đây, cô cắn môi vội vã tìm nơi trốn đi, dạo này hắn rất hay để ý, quan sát cô hôm nay cô nghĩ hắn sẽ đuổi cô đi cho xem
_Nghĩ tôi không thấy hả? Thôi cái trò trẻ con đó đi
Phong Thượng Đằng quát lớn bực mình, hắn không nhìn thấy cô trốn hắn nhưng hắn nhìn thấy cái bóng của cô trải dài dưới sàn nên đoán là cô đang trốn hắn, hắn không đợi cô đứng dậy mà đi đến chỗ cô kéo cô đứng dậy
_Tìm tôi...tìm tôi có chuyện gì?
Cô vẫn không nhìn vào mặt hắn, cô sợ gương mặt mà cô yêu đơn phương lại làm đau khổ, từng câu từng chữ của hắn lúc nào cũng lấy đi nước mắt của cô
_Đã mấy ngày rồi tại sao chưa dọn đi?
Hắn kéo cô đến gần hắn hơn, hắn nắm tay cô rất chặt, không phải siết tay cô để làm cô đau, hắn muốn giữ cô ở lại nhưng hỏi thẳng ra thì ngượng không chịu được, trong đầu cũng có soạn sẵn vài lời văn dễ nghe để hỏi rốt cuộc miệng mồm lại cộc lốc khi mở lời
_Anh đuổi tôi?
Cô ngẩn mặt nhìn sâu vào mắt hắn, hắn ái ngại nhìn đi nơi khác, hắn bắt đầu cảm thấy sợ ánh mắt long lanh từ phía cô, không tránh thì xúc cảm dâng lên rất mạnh
_Tôi chỉ hỏi, không đuổi ai cả
Phong Thượng Đằng nói ngắn gọn, thật ra thần sắc vẫn là đang dò xét ý định của cô
_Tôi không đi nữa, khi nào hết hợp đồng tôi tự biết đi khỏi đây không cần nhắc nhở
Vương Lục Hy thật là ngốc khi ở lại đây, hắn thầm khâm phục cô gái nhỏ sau bao biến cố không hề giận cũng không hề trách, còn lấy lý do ngốc để ở lại gần hắn
_Em thích bị hiểu lầm rồi một mình ngồi trong góc tối ôm mặt khóc lắm à? Là mốt của em sao?
Hắn nhếch môi hất mặt hỏi cô, ngay cả hỏi cũng không biết dùng từ ngữ cho đàng hoàng, hắn cau mày rất bực mình hắn nhớ trong đầu đã soạn sẵn lời nói với cô rồi thế mà khi gặp mặt lại nói cách khác mà còn là rất khó nghe
_Nếu không phải vì sợ anh đau khổ phiền muộn thì tôi việc gì phải khổ sở im lặng có chuyện gì thống khổ hơn chuyện người mình yêu thay đổi chứ, kết quả người thiệt thòi vẫn là mình
Cô nghĩ thầm. Trong lòng đã có quá nhiều ấm ức, không muốn nhắc đến nhưng hắn cứ gặng hỏi
_Anh đang nói đến chuyện Khiết Nhược Đan? Nếu tôi nói ra anh có tin không? Hay là mọi chuyện thêm tồi tệ? Là chuyện tình cảm của anh mà sao tôi phải chịu nhiều ấm ức như vậy?
Cô nói trong nước mắt, cô thét lớn lần đầu tiên cô cáu gắt với hắn, càng nhìn hắn cô càng đau khổ, cô ở lại là vì ai chứ? Có một người không hiểu còn thích làm càng
_Cốp...
Hắn tức tối dùng tay đấm mạnh vào kệ sách, bức tranh để trên đầu kệ rơi xuống đất vỡ ra, mấy mảnh thuỷ tinh lại vươn vãi khắp sàn
_Anh nổi giận với ai chứ? Tôi không sợ đâu
Cô lùi xa hắn ra, hai bàn tay run rẩy nhưng vẫn nói lời mạnh mẽ, hắn to mắt đen tối nhìn cô đến hai hàng mi không chớp
_Đã bảo đi khỏi đây sao còn ở lại? Muốn chọc giận tôi à?
Hắn lớn tiếng mắng cô, thái độ hung hãng ngang ngược, hắn như con thú bị hụt miếng mồi ngon cứ lồng lộn điên tiết, trong khi cô cúi người ngồi xuống sàn thu dọn mấy mảnh thuỷ tinh vỡ không để ý đến lời hắn nói làm hắn không thể bình tĩnh được
_Mau đứng lên...
_A...
Cô bị mãnh thuỷ tinh đâm vào tay, nhìn thấy máu nhưng là vết thương nhỏ nên cô không quan tâm
_Đứng lên....tôi nói là đi khỏi đây
Hắn quát cô, cô vẫn lẳng lặng gạt mớ thuỷ tinh vụn sang một bên, tay cô đã nhuộm màu đỏ của máu vì mấy mảnh thuỷ tinh vỡ
_Vậy thì xin lỗi tôi đi
Cô cay đắng ngẩn mặt nhìn hắn, hắn bất ngờ vì lời cô nói
_Từ trước đến giờ có khi nào tôi xen vào chuyện của anh đâu sao cuối cùng tôi phải chịu nhiều ấm ức chứ? Từ ngày được gả cho anh dù là hợp đồng nhưng tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu anh phải tốt với tôi như một người chồng thật sự, vậy mà vì cái gì tôi luôn bị cho là phá hỏng hạnh phúc của anh chứ? Tất cả là lỗi của tôi sao?
Cô chịu không nổi nhiều uất ức chất chứa trong lòng lâu ngày, bất cứ chuyện gì cô cũng có thể lẳng lặng chịu đựng không kể khổ duy nhất ngoại trừ việc hắn không vui vì cô cứ nhìn thấy cô là u ám, từng cử chỉ mệt mỏi ràng buộc đó cô chịu không nổi. Cô không muốn chính bản thân mình là vết ngăn hạnh phúc của người ta
_Im lặng...không được nói nữa
Hắn nghiêm mặt với cô, hắn báu chặt hai tay lên vai cô, cô bây giờ ngồi bệch xuống sàn dưới những mảnh thuỷ, hắn chớp mắt nhìn cô những gì cô nói làm hắn suy nghĩ, có chút gì đó ảnh hưởng đến tâm tư trong lòng hắn
_Tôi nói sai cái gì chứ hả? Hức...anh muốn tôi xin lỗi vì đã nói quá nhiều à? Tôi không phải người biết lấy lòng người khác mà chỉ là người tầm thường vô vị, tất cả quá đủ rồi nếu không yêu anh tôi không chịu đựng tổn thương đến ngốc nghếch vậy đâu...hức...
Cô oà khóc như đứa trẻ, cũng vì không kìm được cảm xúc nên đã nói ra cái chuyện cô yêu hắn, chính miệng thừa nhận luôn rồi, lần này thì xấu hổ chết mất. Cô đã lỡ lời nói ra cái chuyện bí mật mà cô nghĩ là sẽ chôn chặt trong tim mãi mãi
_Yêu???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.