Chương 67: Chap 67 Kết thúc
Thuytinh_103
04/01/2021
Phong Thượng Đằng đã không còn nữa, mũi dao ghim sâu không thể rút ra và khi rút ra cuộc phẫu thuật kéo dài nhiều tiếng khiến hắn mất máu cũng không qua khỏi, đã ba ngày trôi qua, cuộc phẫu thuật dần chìm vào im lặng, hồ sơ bệnh án bây giờ cũng khép lại trở thành hồ sơ khai tử. Sự thật vẫn luôn là sự thật, là định mệnh trớ trêu hay duyên số ngắn ngủi, Vương Lục Hy vẫn chưa được nhìn mặt hắn nhưng thông tin về cái chết của hắn thì quá rõ ràng
Hôm nay cô chết lặng trước cửa bệnh viện, sinh mệnh sống chết là việc không nói trước được vì bảo vệ cô mà hắn đã không còn trên cõi đời này, nhát dao định mệnh trớ trêu đã cướp đi người cô yêu nhất
_Con cầu xin bố mẹ, con muốn được gả cho Phong Thượng Đằng dù anh ấy đã chết
Vương Lục Hy xinh đẹp trong bộ váy cưới không trọn vẹn, cô nắm tay bố mẹ cầu con, chiếc nhẫn cưới ngày nào còn là cuộc hôn nhân hợp đồng bây giờ vẫn ở yên trong ngón tay cô, vĩnh viễn vẫn như vậy
_Tiểu Hy, quyết định của con...
Hoa Trạch Siêu ngập ngừng nhìn con gái, quyết định này thật buồn, bố cô hối hận lắm lúc hắn còn sống thì không gả cô cho hắn, bây giờ phải gả con gái cho một cái xác bố mẹ cô đau lắm
_Anh à, để cho tiểu Hy sống vui vẻ với đứa con trong bụng con bé đi, một đời này nha đầu của chúng ta cũng chỉ có Phong Thượng Đằng thôi
Mẹ cô chấp thuận cho cô diễn ra lễ cưới ở cái nơi âm u buồn tủi này, tất cả cũng chỉ mong cô mãi hạnh phúc với món quà cuối cùng hắn dành cho cô, mầm sống đáng yêu trong bụng
_Thôi được rồi, bố đồng ý gã con cho Phong Thượng Đằng, sống là người của Phong gia, chết cũng làm ma của Phong gia
Hoa Trạch Siêu đau lòng nhìn quyết định của con gái, bây giờ mới nắm tay con gái đưa vào trong phòng bệnh, nơi giường bệnh có tấm vải trắng trùm qua đầu, Phong Thượng Đằng đã mãi ngủ say
_Đằng! Hôm nay là ngày cưới của chúng ta
Vương Lục Hy khóc rất nhiều tuy nhiên khóe môi vẫn cố nở nụ cười, bàn tay nhỏ run rẩy kéo tấm vải trắng nhìn mặt hắn lần cuối, cô cúi người từ từ áp xuống môi hắn một nụ hôn trong ngày cưới, nhìn cảnh này bố mẹ cô không kìm được xúc động, số phận an bài, tình yêu đẹp này thật quá ngắn
_Tiểu Hy...
Bỗng có tiếng nói rất nhỏ vang lên...
_Trời ơi Đằng??? Anh gạt bố mẹ em?
Vương Lục Hy trố mắt nhìn cái xác bên dưới đang cử động, Phong Thượng Đằng không sứt mẻ chỗ nào mà còn rất tươi tắn, gương mặt góc cạnh đẹp mê hồn, Vương Lục Hy khựng người cúi thấp, thì ra hắn dám lừa gạt bố mẹ cô
_Tiểu Hy, anh không làm vậy thì lão đại không gả em cho anh, anh không cố ý
Phong Thượng Đằng cười gian nhìn bà xã thân yêu, hắn phải nhịn cười nhiều lắm mới không cử động mà làm hỏng chuyện
_Đồ đáng ghét, anh có biết em lo lắm không? Bố mà biết anh tự hiểu hậu quả đi
Cô véo vào ngực hắn, gương mặt xinh đẹp nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cái tên này làm cô lo muốn chết
_Tiểu Hy, con sao vậy?
Thấy cô nấng ná lâu quá Hoa Trạch Siêu bước đến gần xem thử thì phát hiện cái xác sống đó đang ôm con gái mình nấu cháo lưỡi
_A thì ra...Phong Thượng Đằng, cậu dám qua mặt tôi à...thằng khốn này...
Hoa Trạch Siêu nhìn chung quanh, dáo dát tìm câg chổi nện vào mông cái xác sống đang chuẩn bị chuồng đi
_Lão đại...lão đại nghe tôi nói đã...
_Cái thằng khốn này mày muốn ngang hàng với bố vợ hay sao còn không mau gọi một tiếng bố hả?
Hoa Trạch Siêu cầm chổi đuổi đánh Phong Thượng Đằng vang dội khắp bệnh viện, ngày hôm ấy tiếng cười nói cùng những giọt nước mắt cứ thi nhau lẫn lộn, Vương Lục Hy cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc mỹ mãn
Vài tháng sau...
Phong Thượng Đằng vốn dĩ không còn chút tài sản nào cả hắn phải lếch thân đến nhà cô ở rể vừa tự lập công ty bên ngoài vừa chăm sóc vợ bầu nên công ty cũng chưa được phát triển mấy nhưng đổi lại ngày nào hạnh phúc cũng gỡ cửa là được rồi
_Bà xã, anh vừa nấu cơm xong rồi, để anh đút em ăn, à còn nữa một lát đi tắm quần áo cứ để đó ăn giặt cho
Phong Thượng Đằng âu yếm nhìn cô, cô nép trong ngực hắn cả hai hướng mắt về phía cái nôi nhỏ vừa mới làm xong
_Ông xã, em cũng vừa rãnh rỗi không có làm gì, để em hôn anh cho bận một chút nha
Vương Lục Hy ôm cổ hắn mè nheo, dạo này bận việc lo cho công ty nhỏ mới thành lập, còn phải chăm lo cho vợ con nên hắn khá vất vả, cô biết điều này nên rất quan tâm
_Hôn xong rồi mình làm chuyện cho bận hơn nữa đi, con trai ngoan cũng muốn em vận động mạnh bạo một chút
Hắn ve vuốt cái bụng tròn của cô, tiểu bảo bối ngày nào cũng đạp rất dữ dội, đang lúc hai người quấn lấy nhau trao tình dữ dội thì bố mẹ cô từ ngoài đi vào
_Cậu đã rửa bát xong chưa mà trốn việc lên đây tìm con gái tôi chọc ghẹo...hừm...
Hoa Trạch Siêu thù dai vẫn còn nhớ cú lừa định mệnh hôm ở bệnh viện, Phong Thượng Đằng vội buôn cô ra tuột cảm xúc vì bị phá đám
_Tiểu Hy, anh hai của con nói là ngày con sinh tiểu bảo bối nó không về được cho nên đã đem toàn bộ gia sản được thừa kế giao lại cho em rể làm quà
Lâm Tương Y vuốt tóc cô nói, cô nhíu mày vẫn chưa hiểu tại sao anh hai chưa bao giờ về nhà một lần nào cả, bố và anh hai cũng đâu có xích mích đến nỗi không nhìn mặt nhau
_Mẹ ơi, tại sao anh hai...
_Lúc nhỏ con bị bắt cóc, bố mẹ đau buồn chật vật đi tìm con không thể nào chăm sóc tốt cho anh hai con, lúc đó cũng có rất nhiều kẻ xấu nhìn ngó, để anh hai con được an toàn và việc tìm con thuận lợi bố mẹ đành phải đem anh hai con cho người khác giữ hộ, cũng phải đổi cả tên họ để không bị truy sát trong lúc bố mẹ bận tìm con, Ngạo Lăng Trạch giống hệt tính bố con, bây giờ đã gầy dựng được sự nghiệp lớn còn rất yêu thương con nên để tất cả tài sản của Hoa gia lại cho con, con là đứa em gái mà nó ngày đêm mong nhớ bây giờ muốn cho con tất cả cũng phải.
_Cái thằng tiểu tử đó khi nào có vợ mới được phép về đây, còn bây giờ tôi chỉ biết có "con rể" tôi thôi, cậu lo mà điều hành cho tốt công ty của cậu, có thể tôi sẽ đầu tư vốn vào đó
_Bố vợ à, công ty nhỏ của con không phải ai muốn đầu tư cũng được đâu và đặt biệt công ty đó không cần huy động vốn
Phong Thượng Đằng cười đểu đáp trả, vòng tay ôm lấy Vương Lục Hy hạnh phúc chờ đợi ngày con trai ra đời, và tiếp theo những ngày sau đó vẫn là hạnh phúc, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua từng ngày, niềm vui trọn vẹn sau những ngày giông bão.
Bộ này không có ngoại truyện.
Hôm nay cô chết lặng trước cửa bệnh viện, sinh mệnh sống chết là việc không nói trước được vì bảo vệ cô mà hắn đã không còn trên cõi đời này, nhát dao định mệnh trớ trêu đã cướp đi người cô yêu nhất
_Con cầu xin bố mẹ, con muốn được gả cho Phong Thượng Đằng dù anh ấy đã chết
Vương Lục Hy xinh đẹp trong bộ váy cưới không trọn vẹn, cô nắm tay bố mẹ cầu con, chiếc nhẫn cưới ngày nào còn là cuộc hôn nhân hợp đồng bây giờ vẫn ở yên trong ngón tay cô, vĩnh viễn vẫn như vậy
_Tiểu Hy, quyết định của con...
Hoa Trạch Siêu ngập ngừng nhìn con gái, quyết định này thật buồn, bố cô hối hận lắm lúc hắn còn sống thì không gả cô cho hắn, bây giờ phải gả con gái cho một cái xác bố mẹ cô đau lắm
_Anh à, để cho tiểu Hy sống vui vẻ với đứa con trong bụng con bé đi, một đời này nha đầu của chúng ta cũng chỉ có Phong Thượng Đằng thôi
Mẹ cô chấp thuận cho cô diễn ra lễ cưới ở cái nơi âm u buồn tủi này, tất cả cũng chỉ mong cô mãi hạnh phúc với món quà cuối cùng hắn dành cho cô, mầm sống đáng yêu trong bụng
_Thôi được rồi, bố đồng ý gã con cho Phong Thượng Đằng, sống là người của Phong gia, chết cũng làm ma của Phong gia
Hoa Trạch Siêu đau lòng nhìn quyết định của con gái, bây giờ mới nắm tay con gái đưa vào trong phòng bệnh, nơi giường bệnh có tấm vải trắng trùm qua đầu, Phong Thượng Đằng đã mãi ngủ say
_Đằng! Hôm nay là ngày cưới của chúng ta
Vương Lục Hy khóc rất nhiều tuy nhiên khóe môi vẫn cố nở nụ cười, bàn tay nhỏ run rẩy kéo tấm vải trắng nhìn mặt hắn lần cuối, cô cúi người từ từ áp xuống môi hắn một nụ hôn trong ngày cưới, nhìn cảnh này bố mẹ cô không kìm được xúc động, số phận an bài, tình yêu đẹp này thật quá ngắn
_Tiểu Hy...
Bỗng có tiếng nói rất nhỏ vang lên...
_Trời ơi Đằng??? Anh gạt bố mẹ em?
Vương Lục Hy trố mắt nhìn cái xác bên dưới đang cử động, Phong Thượng Đằng không sứt mẻ chỗ nào mà còn rất tươi tắn, gương mặt góc cạnh đẹp mê hồn, Vương Lục Hy khựng người cúi thấp, thì ra hắn dám lừa gạt bố mẹ cô
_Tiểu Hy, anh không làm vậy thì lão đại không gả em cho anh, anh không cố ý
Phong Thượng Đằng cười gian nhìn bà xã thân yêu, hắn phải nhịn cười nhiều lắm mới không cử động mà làm hỏng chuyện
_Đồ đáng ghét, anh có biết em lo lắm không? Bố mà biết anh tự hiểu hậu quả đi
Cô véo vào ngực hắn, gương mặt xinh đẹp nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cái tên này làm cô lo muốn chết
_Tiểu Hy, con sao vậy?
Thấy cô nấng ná lâu quá Hoa Trạch Siêu bước đến gần xem thử thì phát hiện cái xác sống đó đang ôm con gái mình nấu cháo lưỡi
_A thì ra...Phong Thượng Đằng, cậu dám qua mặt tôi à...thằng khốn này...
Hoa Trạch Siêu nhìn chung quanh, dáo dát tìm câg chổi nện vào mông cái xác sống đang chuẩn bị chuồng đi
_Lão đại...lão đại nghe tôi nói đã...
_Cái thằng khốn này mày muốn ngang hàng với bố vợ hay sao còn không mau gọi một tiếng bố hả?
Hoa Trạch Siêu cầm chổi đuổi đánh Phong Thượng Đằng vang dội khắp bệnh viện, ngày hôm ấy tiếng cười nói cùng những giọt nước mắt cứ thi nhau lẫn lộn, Vương Lục Hy cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc mỹ mãn
Vài tháng sau...
Phong Thượng Đằng vốn dĩ không còn chút tài sản nào cả hắn phải lếch thân đến nhà cô ở rể vừa tự lập công ty bên ngoài vừa chăm sóc vợ bầu nên công ty cũng chưa được phát triển mấy nhưng đổi lại ngày nào hạnh phúc cũng gỡ cửa là được rồi
_Bà xã, anh vừa nấu cơm xong rồi, để anh đút em ăn, à còn nữa một lát đi tắm quần áo cứ để đó ăn giặt cho
Phong Thượng Đằng âu yếm nhìn cô, cô nép trong ngực hắn cả hai hướng mắt về phía cái nôi nhỏ vừa mới làm xong
_Ông xã, em cũng vừa rãnh rỗi không có làm gì, để em hôn anh cho bận một chút nha
Vương Lục Hy ôm cổ hắn mè nheo, dạo này bận việc lo cho công ty nhỏ mới thành lập, còn phải chăm lo cho vợ con nên hắn khá vất vả, cô biết điều này nên rất quan tâm
_Hôn xong rồi mình làm chuyện cho bận hơn nữa đi, con trai ngoan cũng muốn em vận động mạnh bạo một chút
Hắn ve vuốt cái bụng tròn của cô, tiểu bảo bối ngày nào cũng đạp rất dữ dội, đang lúc hai người quấn lấy nhau trao tình dữ dội thì bố mẹ cô từ ngoài đi vào
_Cậu đã rửa bát xong chưa mà trốn việc lên đây tìm con gái tôi chọc ghẹo...hừm...
Hoa Trạch Siêu thù dai vẫn còn nhớ cú lừa định mệnh hôm ở bệnh viện, Phong Thượng Đằng vội buôn cô ra tuột cảm xúc vì bị phá đám
_Tiểu Hy, anh hai của con nói là ngày con sinh tiểu bảo bối nó không về được cho nên đã đem toàn bộ gia sản được thừa kế giao lại cho em rể làm quà
Lâm Tương Y vuốt tóc cô nói, cô nhíu mày vẫn chưa hiểu tại sao anh hai chưa bao giờ về nhà một lần nào cả, bố và anh hai cũng đâu có xích mích đến nỗi không nhìn mặt nhau
_Mẹ ơi, tại sao anh hai...
_Lúc nhỏ con bị bắt cóc, bố mẹ đau buồn chật vật đi tìm con không thể nào chăm sóc tốt cho anh hai con, lúc đó cũng có rất nhiều kẻ xấu nhìn ngó, để anh hai con được an toàn và việc tìm con thuận lợi bố mẹ đành phải đem anh hai con cho người khác giữ hộ, cũng phải đổi cả tên họ để không bị truy sát trong lúc bố mẹ bận tìm con, Ngạo Lăng Trạch giống hệt tính bố con, bây giờ đã gầy dựng được sự nghiệp lớn còn rất yêu thương con nên để tất cả tài sản của Hoa gia lại cho con, con là đứa em gái mà nó ngày đêm mong nhớ bây giờ muốn cho con tất cả cũng phải.
_Cái thằng tiểu tử đó khi nào có vợ mới được phép về đây, còn bây giờ tôi chỉ biết có "con rể" tôi thôi, cậu lo mà điều hành cho tốt công ty của cậu, có thể tôi sẽ đầu tư vốn vào đó
_Bố vợ à, công ty nhỏ của con không phải ai muốn đầu tư cũng được đâu và đặt biệt công ty đó không cần huy động vốn
Phong Thượng Đằng cười đểu đáp trả, vòng tay ôm lấy Vương Lục Hy hạnh phúc chờ đợi ngày con trai ra đời, và tiếp theo những ngày sau đó vẫn là hạnh phúc, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua từng ngày, niềm vui trọn vẹn sau những ngày giông bão.
Bộ này không có ngoại truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.