Chương 122: Anh có hối hận không?
thuytinh103
07/11/2018
Hoa Trạch Siêu nghe xong câu thổ lộ thành ý của Đường Vũ Phùng đối với
cô thì nổi cơn thịnh nộ, khi An Thuần Hy ra về trong phấn khởi vì một
nữa kế hoạch đã hoàn thành còn Vũ Phùng vẫn chờ đợi Hoa Trạch Siêu hất
hủi cô trong cay đắng sẽ nhẹ nhàng an ủi đưa cô đi, Hoa Trạch Siêu kéo
cô ra phòng khách, trong mắt hắn đã không kìm được tức giận nên làm cô
đau
_Hôm đó lúc tôi về, trên người em không mảnh vãi che thân gặp tôi còn lắp bắp giải thích có phải hai người đã...?
Hoa Trạch Siêu hoạ lên trong đầu hình ảnh hôm hắn về biệt thự thăm cô, trên tay cô có cầm bó hoa to, lúc đó do bị thầy Đường trêu chọc nên cô ngã xuống hồ bơi quần áo ướt sũng, lên phòng loay hoay thay quần áo thì hắn về đến, chỉ có vậy nhưng không ngờ mọi chi tiết hôm đó lại rất khớp với lời nói đầy ẩn ý của Đường Vũ Phùng, tạo nên cả khối ghen tức, dẫu biết trải qua bao nhiêu chuyện hắn đặt biệt rất tin tưởng cô tuy nhiên, chuyện tổng đầu hiện lên hình ảnh cô loã thể hôm đó, hắn dù biện minh thế nào vẫn không làm bản thân hạ hoả được, cõi lòng dằng xé đó còn là bạn thân của hắn, mau Đường Vũ Phùng thì không bao giờ dùng cách bỉ ổi để cạnh tranh với hắn, cho nên lần này hắn rất hoang mang, lo sợ chính cô đã chủ động đáp lại tình cảm đó, Thiên Yết khi ghen rất đáng sợ, bao nhiêu yêu thương cũng chỉ là sợi chỉ mỏng manh không thể so với sợi dây thừng nặng trịch ghen tuông
_Ầm...
Hắn thấy cô không trả lời chỉ ôm mặt khóc suốt, tâm trạng càng lồng lộn khẳng định có phải chuyện hắn lo sợ đã xảy ra, điên tiết, trên mặt chảy đầy vạch đen, u ám tàn khốc hắn đá mạnh cái bàn trước mặt, còn hất tung ấm trà trên bàn
Trước cảnh tượng đổ nát ồn ào, những tưởng hắn có thể vung tay đánh cô bất cứ lúc nào, đó chỉ là do cô sợ quá nên hoang tưởng, có lẽ cái hung hăng ngang tàn làm cô sợ đến điếng người, tay chân không thể nhấc lên, khóe môi cũng không mở ra giải thích được, cô nghẹn ngào, tức cảnh hôm đó bất cẩn vụng về. Biết là cô thế nào cũng bị hắn hành hạ mắng nhiếc, Đường Vũ Phùng không yên tâm nên quyết định quay lại muốn đưa cô đi ngay và liền mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đã quá khổ sở với cái tình yêu này rồi
_Tiểu Y... em không sao chứ?
Đường Vũ Phùng đay nghiến mặt mày tối sầm ném cho hắn cái nhìn khiêu khích, anh vội vàng ngồi xuống sàn ân cần choàng tay qua bờ vai gầy ôm cô đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương với hai hàng nước mắt còn ngẩn mặt nhìn ai kia bằng đôi mắt như biết ơn, tay còn nắm tay anh cùng anh đứng dậy, hắn càng điên đến độ muốn tàn sát tất cả, làm sao để người phụ nữ của mình tay trong tay với kẻ khác được
_Đến đây...
Hắn lại dùng sự hằng hộc, nóng giận kéo mạnh tay cô về phía mình, cũng vì quá yêu cô nên mới ghen đến vậy, hắn thật sự không muốn làm cô tổn thương nhưng sau tất cả những vụn vỡ vẫn không thể chấp vá, hết vết thương này đến vết thương khác, hiểu lầm này nối tiếp lỗi lầm kia, Đường Vũ Phùng đoán trước hắn sẽ giành lại cô bằng tất cả sự giận dữ nên đã ôm lấy cô tránh bàn tay thô bạo kia lôi kéo làm cô đau lòng, hành động che chở này một lần nữa chính thức khiêu chiến sự nhẫn nại của Hoa Trạch Siêu
_Thầy Đường, thầy làm gì vậy?
Lâm Tương Y im lặng nãy giờ mới lên tiếng, trong thâm tâm cô thà rằng để hắn hành hạ làm đau cũng không muốn có người đàng ông khác bảo bọc che chở, lần này còn là trước mặt hắn, cô chưa kịp giải thích chuyện này đã có chuyện khác xuất hiện
_Tôi đưa em đi khỏi đây, em đừng ngốc như vậy nữa, tôi sẽ bảo vệ cái thai trong bụng em
Vũ Phùng tha thiết nhìn cô bằng đôi mắt ngây dại muốn nói lời tận sâu đáy lòng, cô có thấu hiểu được anh đã yêu cô đến nhường nào, Hoa Trạch Siêu thấy, rõ ràng ngay bây giờ tức giận lồng lộn cường quyền đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác nhói đau, rốt cuộc hắn đã hiểu cảm giác sợ người mình yêu đi yêu người khác là như thế nào, hắn không ngờ tâm trạng hổn độn lại ngổn ngang dằng vặt bản thân bất an đến tột độ như vậy, miễn cưỡng nhìn cảnh này lần cuối, khóe môi nhấp nói điều cuối cùng
_Hai người mau đi đi trước khi tôi mất bình tĩnh
_Hoa Trạch Siêu không còn muốn nhìn thấy mình?
Cô choáng váng muốn ngất lịm khi từng câu từng chữ đau nhói vang lên bên tai, có phải hắn đã thật sự không cần cô nữa? Hắn thật sự muốn buông tay cô ra? Những nghi ngờ chất chứa khiến tình cảm này bị đẩy đi quá xa, dù cho hắn có bao lần xát muối vào tim cô cô vẫn không hề oán trách, cô đã quá đau khổ đến nỗi những gì đang nếm trải hóa đá trong tim, nếu phải rời xa hắn cô không nghĩ mình sẽ trải qua được, lời giải thích cô chưa kịp nói ra hắn đã không còn cần.
_Anh có hối hận không?
Cô nhìn vào mắt hắn, lời nói day dứt đau đớn, cổ họng nghẹn đắng xót xa cho tình yêu quá mong manh, ánh mắt cô vẫn tha thiết chờ đợi, hắn trạn ánh mắt cô, không muốn nhìn vào màng nước mờ bao quanh khóe mắt, chúng làm hắn chùn bước, hắn im lặng không trả lời, gương mặt trở nên lạnh lẽo u tối.
_Hôm đó lúc tôi về, trên người em không mảnh vãi che thân gặp tôi còn lắp bắp giải thích có phải hai người đã...?
Hoa Trạch Siêu hoạ lên trong đầu hình ảnh hôm hắn về biệt thự thăm cô, trên tay cô có cầm bó hoa to, lúc đó do bị thầy Đường trêu chọc nên cô ngã xuống hồ bơi quần áo ướt sũng, lên phòng loay hoay thay quần áo thì hắn về đến, chỉ có vậy nhưng không ngờ mọi chi tiết hôm đó lại rất khớp với lời nói đầy ẩn ý của Đường Vũ Phùng, tạo nên cả khối ghen tức, dẫu biết trải qua bao nhiêu chuyện hắn đặt biệt rất tin tưởng cô tuy nhiên, chuyện tổng đầu hiện lên hình ảnh cô loã thể hôm đó, hắn dù biện minh thế nào vẫn không làm bản thân hạ hoả được, cõi lòng dằng xé đó còn là bạn thân của hắn, mau Đường Vũ Phùng thì không bao giờ dùng cách bỉ ổi để cạnh tranh với hắn, cho nên lần này hắn rất hoang mang, lo sợ chính cô đã chủ động đáp lại tình cảm đó, Thiên Yết khi ghen rất đáng sợ, bao nhiêu yêu thương cũng chỉ là sợi chỉ mỏng manh không thể so với sợi dây thừng nặng trịch ghen tuông
_Ầm...
Hắn thấy cô không trả lời chỉ ôm mặt khóc suốt, tâm trạng càng lồng lộn khẳng định có phải chuyện hắn lo sợ đã xảy ra, điên tiết, trên mặt chảy đầy vạch đen, u ám tàn khốc hắn đá mạnh cái bàn trước mặt, còn hất tung ấm trà trên bàn
Trước cảnh tượng đổ nát ồn ào, những tưởng hắn có thể vung tay đánh cô bất cứ lúc nào, đó chỉ là do cô sợ quá nên hoang tưởng, có lẽ cái hung hăng ngang tàn làm cô sợ đến điếng người, tay chân không thể nhấc lên, khóe môi cũng không mở ra giải thích được, cô nghẹn ngào, tức cảnh hôm đó bất cẩn vụng về. Biết là cô thế nào cũng bị hắn hành hạ mắng nhiếc, Đường Vũ Phùng không yên tâm nên quyết định quay lại muốn đưa cô đi ngay và liền mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đã quá khổ sở với cái tình yêu này rồi
_Tiểu Y... em không sao chứ?
Đường Vũ Phùng đay nghiến mặt mày tối sầm ném cho hắn cái nhìn khiêu khích, anh vội vàng ngồi xuống sàn ân cần choàng tay qua bờ vai gầy ôm cô đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương với hai hàng nước mắt còn ngẩn mặt nhìn ai kia bằng đôi mắt như biết ơn, tay còn nắm tay anh cùng anh đứng dậy, hắn càng điên đến độ muốn tàn sát tất cả, làm sao để người phụ nữ của mình tay trong tay với kẻ khác được
_Đến đây...
Hắn lại dùng sự hằng hộc, nóng giận kéo mạnh tay cô về phía mình, cũng vì quá yêu cô nên mới ghen đến vậy, hắn thật sự không muốn làm cô tổn thương nhưng sau tất cả những vụn vỡ vẫn không thể chấp vá, hết vết thương này đến vết thương khác, hiểu lầm này nối tiếp lỗi lầm kia, Đường Vũ Phùng đoán trước hắn sẽ giành lại cô bằng tất cả sự giận dữ nên đã ôm lấy cô tránh bàn tay thô bạo kia lôi kéo làm cô đau lòng, hành động che chở này một lần nữa chính thức khiêu chiến sự nhẫn nại của Hoa Trạch Siêu
_Thầy Đường, thầy làm gì vậy?
Lâm Tương Y im lặng nãy giờ mới lên tiếng, trong thâm tâm cô thà rằng để hắn hành hạ làm đau cũng không muốn có người đàng ông khác bảo bọc che chở, lần này còn là trước mặt hắn, cô chưa kịp giải thích chuyện này đã có chuyện khác xuất hiện
_Tôi đưa em đi khỏi đây, em đừng ngốc như vậy nữa, tôi sẽ bảo vệ cái thai trong bụng em
Vũ Phùng tha thiết nhìn cô bằng đôi mắt ngây dại muốn nói lời tận sâu đáy lòng, cô có thấu hiểu được anh đã yêu cô đến nhường nào, Hoa Trạch Siêu thấy, rõ ràng ngay bây giờ tức giận lồng lộn cường quyền đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác nhói đau, rốt cuộc hắn đã hiểu cảm giác sợ người mình yêu đi yêu người khác là như thế nào, hắn không ngờ tâm trạng hổn độn lại ngổn ngang dằng vặt bản thân bất an đến tột độ như vậy, miễn cưỡng nhìn cảnh này lần cuối, khóe môi nhấp nói điều cuối cùng
_Hai người mau đi đi trước khi tôi mất bình tĩnh
_Hoa Trạch Siêu không còn muốn nhìn thấy mình?
Cô choáng váng muốn ngất lịm khi từng câu từng chữ đau nhói vang lên bên tai, có phải hắn đã thật sự không cần cô nữa? Hắn thật sự muốn buông tay cô ra? Những nghi ngờ chất chứa khiến tình cảm này bị đẩy đi quá xa, dù cho hắn có bao lần xát muối vào tim cô cô vẫn không hề oán trách, cô đã quá đau khổ đến nỗi những gì đang nếm trải hóa đá trong tim, nếu phải rời xa hắn cô không nghĩ mình sẽ trải qua được, lời giải thích cô chưa kịp nói ra hắn đã không còn cần.
_Anh có hối hận không?
Cô nhìn vào mắt hắn, lời nói day dứt đau đớn, cổ họng nghẹn đắng xót xa cho tình yêu quá mong manh, ánh mắt cô vẫn tha thiết chờ đợi, hắn trạn ánh mắt cô, không muốn nhìn vào màng nước mờ bao quanh khóe mắt, chúng làm hắn chùn bước, hắn im lặng không trả lời, gương mặt trở nên lạnh lẽo u tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.