Chương 20: Chương 20: Đánh một trận lớn
thuytinh103
15/10/2018
_Hoa tổng...mời ngài...mời ngài...
Lâm Tương Y trố mắt nhìn Hà hiệu trưởng ra đến tận cổng chào đón hắn, cái tên chết tiệt này muốn cô đào lỗ tự chôn vì xấu hổ à?
_Không ngờ ngài là phụ huynh của Lâm Tương Y, thật ngại quá...thất lễ thất lễ
_Em thấy đó, em ngoan ngoãn một chút thì không ai dám động đến em
Hoa Trạch Siêu túm lấy ba lô của cô kéo lại, hắn nói nhỏ vào tai cô, dáng vẻ ung dung cho tay vào túi rất cao ngạo
_Tôi không cần, tôi không muốn bán thân đổi lấy danh vọng, anh lầm rồi, tôi không giống như vợ cũ của anh sai lầm va vào anh.
Cô hất tay hắn ra khó chịu bày tỏ, hắn xịu mặt đe dọa nhìn cô
_Đầu óc toàn bã đậu, có cần khai thông tại chỗ không?
...
_Trời ạ, tên ác quỷ đó không cần đi làm hay sao? Ở lì trong trường làm cái gì? Tức chết được mà...muốn giam cầm mình mọi lúc mọi nơi hay sao?
Trong giờ học, cô cắn bút suy nghĩ, tâm trạng bất an không tập trung nổi, hắn cứ ngồi lì trong phòng hiệu trưởng, từng giờ học trôi qua với cô rất nặng nề, nếu không phải hôm nay có hai tiết toán đầu giờ của Mộ Phong Tước thì cô đã mất sức sống sớm xin giấy đi về rồi
_Cũng may anh Phong Tước đã được tự do, mình nhớ anh ấy quá...cái tên Hoa Trạch Siêu này thật sự quá đáng
Cô thở dài lôi trong cặp ra tấm ảnh chụp chung cùng Phong Tước, cô ngắm nhìn nghĩ ngợi
_Chào các em, thầy tên là Ngôn Tử, giáo viên dạy toán cũng là giáo viên mới của các em
_Cái gì? Còn...còn thầy Phong Tước đâu ạ?
Lâm Tương Y bức xúc rời khỏi chỗ ngồi chạy đến bục giảng hỏi, nhìn vị thầy giáo mới này mà lòng đau khổ muốn rớt nước mắt
_Thầy Phong Tước đang làm thủ tục chuyển trường, thôi các em ổn định chỗ ngồi...chúng ta bắt đầu vẽ đồ thị hàm số
Thế là hết tất cả sụp đổ trước mắt cô, từ nay cô không còn được nhìn thấy anh nữa, lòng uất nghẹn nghĩ đến hắn, tên ác quỷ không muốn đội trời chung
Hết giờ học, cô thu dọn sách vở thật nhanh, gấp rút ra về, cô cứ nghĩ đơn giản, mặt kệ hắn đi cô về nhà cô, mấy ngày rồi không được gặp chị cô, với lại còn phải chạy đi gặp Phong Tước nữa, trước khi anh đi khỏi cô phải tạm biệt anh
_Lâm tiểu thư, mau ra xe đi ạ, Hoa đang đợi
Mọi dự định của cô đều bị thuộc hạ của hắn dập tắt, đúng là từ hôm tay nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tay hắn, có muốn thở mạnh e là cũng rất khó, quá mất tự do, hắn đang có ý uốn nắng cô theo suy nghĩ của hắn đây, cô thì rất ghét cái kiểu bá đạo của hắn
_Tôi không đi
Lâm Tương Y chạy đi, mặc kệ Hoắc Kiệt Nam ở đằng sau gọi với theo
_Chết...chết...Lâm tiểu thư cô làm vậy là hại tôi đấy...hic...
_Mộ Phong Tước...
_Phong Tước...
Cô ra chỗ hẹn cũ, vẫn ngọn núi sau trường tìm Phong Tước, thoáng thấy cô cũng là lúc mình nhận được một cuộc điện thoại, màng hình sáng lên ba chữ An Thuần Hy
_Lại là cô à? Gọi mãi thế? Phá cái thai chưa?
_Cũng vì anh nên cuộc sống sung sướng của tôi bị đe doạ, đồ cặn bã
An Thuần Hy ở đầu dây bên kia mắng mỏ, Mộ Phong Tước từng có mối tình thời đại học với Thuần Hy, sau này vì ham vật chất nên An Thuần Hy tìm cách lấy lòng Phàm phu nhân để bà tác hợp cho ả và Hoa Trạch Siêu, hắn là người hiếu thuận cho nên cuộc hôn nhân do mẹ sắp đặt liền không có ý kiến
_Cô không dâm đãng thì tôi dụ dỗ được à? Nhưng mà bây giờ tôi đang có chuyện rất vui, cô cũng đừng quá lo lắng, để tôi dạy dỗ Hoa Trạch Siêu giúp cô haha...
Mộ Phong Tước cười lớn, An Thuần Hy hiện đang mang thai con của hắn ta còn Lâm Tương Y là con thỏ nhỏ ngây thơ sắp rơi vào tai hắn ta. Mộ Phong Tước cảm thấy huênh hoang khi lần lượt cướp được phụ nữ của Hoa Trạch Siêu, đợi ngày Hoa Trạch Siêu biết được thì một trận đại chiến tàn khốc sẽ diễn ra....
Mộ Phong Tước cúp máy, Lâm Tương Y xúc động nhìn bóng dáng thân quen đang đợi mình, đau khổ chạy đến ôm chặt lấy anh, như cảnh chia ly ở trong phim, cả hai đều rất đau
_Tương Y...
_Huhu...Tước...tha lỗi cho em...là em không xứng
_Đừng nói ngốc...anh hiểu hết...
Anh cẩn thận hôn lên tóc cô, lần cuối cố gom nhặt mùi hương này mang theo, anh sẽ ghi nhớ, mãi mãi yêu thương người con gái này
_Hay lắm...tuyệt...
Hoa Trạch Siêu từ xa bước đến, hắn nhếch môi cười còn khen cảnh đẹp người diễn giỏi, cô sợ quá đứng nép sau lưng Phong Tước liền bị Hải Đan kéo sang một bên giữ chặt, một bước với đến Phong Tước cũng rất khó khăn
_Bỏ tôi ra...huhu...
_Tương Y...
Mộ Phong Tước bức xúc lao về phía cô, anh bị hắn xấng đến giữ lại còn ngay lập tức cho một cước quỵ xuống đất
_Tước...đừng...đừng đánh anh ấy huhu...
Hoa Trạch Siêu hận cái ánh mắt ngọt ngào cô dành cho Phong Tước mà chưa bao giờ dành cho hắn, rất căm ghét, trên mặt chảy đầy vạch đen, xung quanh mây mờ kéo đến
_Đứng lên...
Hắn kéo tay anh đứng dậy, vẻ mặt tỏ ra quan tâm một xí hỏi hang
_Không sao chứ? Anh yêu Lâm Tương Y hay sao?
Hoa Trạch Siêu dồn lực lên tay trái siết chặt cổ anh, ánh mắt ghen tị kèm theo nổi giận phát tiết
_Không phải mình tôi yêu cô ấy, mà là chúng tôi yêu nhau
Mộ Phong Tước khẳng định, càng làm cơn giận trong hắn ngút lên cao, hắn lắc đầu, tay rút trong túi ra điếu thuốc chân lữa hút, từ từ chậm rãi nhã ra vòng khói xinh đẹp, hắn lùi lại phía cô, khoát tay lên vai cô, cô ghê tởm muốn tránh xa con người nguy hiểm này
_Yêu nhau sao? Để tôi nói cho anh biết cô ta làm ấm giường tôi hàng đêm thì có sao không?
Lời hắn nói chẳng khác gì lưỡi dao lớn đâm sâu vào lồng ngực Mộ Phong Tước, anh không thể tin cô là loại như vậy, khi thấy biểu cảm đau khổ của tình địch hắn vui không tả nổi, hắn cười trên đau đớn của cô, vì thế cô cực kỳ hận hắn
_Đồ bỉ ổi...
Lâm Tương Y tức đến nghẹn ngào, cô thét lớn sau đó quá kích động cô ngất đi, khắp nơi chỉ còn là màu đen bao phủ, cô ngã trong vòng tay hắn bất tỉnh không còn nhận thức nữa.
Lâm Tương Y trố mắt nhìn Hà hiệu trưởng ra đến tận cổng chào đón hắn, cái tên chết tiệt này muốn cô đào lỗ tự chôn vì xấu hổ à?
_Không ngờ ngài là phụ huynh của Lâm Tương Y, thật ngại quá...thất lễ thất lễ
_Em thấy đó, em ngoan ngoãn một chút thì không ai dám động đến em
Hoa Trạch Siêu túm lấy ba lô của cô kéo lại, hắn nói nhỏ vào tai cô, dáng vẻ ung dung cho tay vào túi rất cao ngạo
_Tôi không cần, tôi không muốn bán thân đổi lấy danh vọng, anh lầm rồi, tôi không giống như vợ cũ của anh sai lầm va vào anh.
Cô hất tay hắn ra khó chịu bày tỏ, hắn xịu mặt đe dọa nhìn cô
_Đầu óc toàn bã đậu, có cần khai thông tại chỗ không?
...
_Trời ạ, tên ác quỷ đó không cần đi làm hay sao? Ở lì trong trường làm cái gì? Tức chết được mà...muốn giam cầm mình mọi lúc mọi nơi hay sao?
Trong giờ học, cô cắn bút suy nghĩ, tâm trạng bất an không tập trung nổi, hắn cứ ngồi lì trong phòng hiệu trưởng, từng giờ học trôi qua với cô rất nặng nề, nếu không phải hôm nay có hai tiết toán đầu giờ của Mộ Phong Tước thì cô đã mất sức sống sớm xin giấy đi về rồi
_Cũng may anh Phong Tước đã được tự do, mình nhớ anh ấy quá...cái tên Hoa Trạch Siêu này thật sự quá đáng
Cô thở dài lôi trong cặp ra tấm ảnh chụp chung cùng Phong Tước, cô ngắm nhìn nghĩ ngợi
_Chào các em, thầy tên là Ngôn Tử, giáo viên dạy toán cũng là giáo viên mới của các em
_Cái gì? Còn...còn thầy Phong Tước đâu ạ?
Lâm Tương Y bức xúc rời khỏi chỗ ngồi chạy đến bục giảng hỏi, nhìn vị thầy giáo mới này mà lòng đau khổ muốn rớt nước mắt
_Thầy Phong Tước đang làm thủ tục chuyển trường, thôi các em ổn định chỗ ngồi...chúng ta bắt đầu vẽ đồ thị hàm số
Thế là hết tất cả sụp đổ trước mắt cô, từ nay cô không còn được nhìn thấy anh nữa, lòng uất nghẹn nghĩ đến hắn, tên ác quỷ không muốn đội trời chung
Hết giờ học, cô thu dọn sách vở thật nhanh, gấp rút ra về, cô cứ nghĩ đơn giản, mặt kệ hắn đi cô về nhà cô, mấy ngày rồi không được gặp chị cô, với lại còn phải chạy đi gặp Phong Tước nữa, trước khi anh đi khỏi cô phải tạm biệt anh
_Lâm tiểu thư, mau ra xe đi ạ, Hoa đang đợi
Mọi dự định của cô đều bị thuộc hạ của hắn dập tắt, đúng là từ hôm tay nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tay hắn, có muốn thở mạnh e là cũng rất khó, quá mất tự do, hắn đang có ý uốn nắng cô theo suy nghĩ của hắn đây, cô thì rất ghét cái kiểu bá đạo của hắn
_Tôi không đi
Lâm Tương Y chạy đi, mặc kệ Hoắc Kiệt Nam ở đằng sau gọi với theo
_Chết...chết...Lâm tiểu thư cô làm vậy là hại tôi đấy...hic...
_Mộ Phong Tước...
_Phong Tước...
Cô ra chỗ hẹn cũ, vẫn ngọn núi sau trường tìm Phong Tước, thoáng thấy cô cũng là lúc mình nhận được một cuộc điện thoại, màng hình sáng lên ba chữ An Thuần Hy
_Lại là cô à? Gọi mãi thế? Phá cái thai chưa?
_Cũng vì anh nên cuộc sống sung sướng của tôi bị đe doạ, đồ cặn bã
An Thuần Hy ở đầu dây bên kia mắng mỏ, Mộ Phong Tước từng có mối tình thời đại học với Thuần Hy, sau này vì ham vật chất nên An Thuần Hy tìm cách lấy lòng Phàm phu nhân để bà tác hợp cho ả và Hoa Trạch Siêu, hắn là người hiếu thuận cho nên cuộc hôn nhân do mẹ sắp đặt liền không có ý kiến
_Cô không dâm đãng thì tôi dụ dỗ được à? Nhưng mà bây giờ tôi đang có chuyện rất vui, cô cũng đừng quá lo lắng, để tôi dạy dỗ Hoa Trạch Siêu giúp cô haha...
Mộ Phong Tước cười lớn, An Thuần Hy hiện đang mang thai con của hắn ta còn Lâm Tương Y là con thỏ nhỏ ngây thơ sắp rơi vào tai hắn ta. Mộ Phong Tước cảm thấy huênh hoang khi lần lượt cướp được phụ nữ của Hoa Trạch Siêu, đợi ngày Hoa Trạch Siêu biết được thì một trận đại chiến tàn khốc sẽ diễn ra....
Mộ Phong Tước cúp máy, Lâm Tương Y xúc động nhìn bóng dáng thân quen đang đợi mình, đau khổ chạy đến ôm chặt lấy anh, như cảnh chia ly ở trong phim, cả hai đều rất đau
_Tương Y...
_Huhu...Tước...tha lỗi cho em...là em không xứng
_Đừng nói ngốc...anh hiểu hết...
Anh cẩn thận hôn lên tóc cô, lần cuối cố gom nhặt mùi hương này mang theo, anh sẽ ghi nhớ, mãi mãi yêu thương người con gái này
_Hay lắm...tuyệt...
Hoa Trạch Siêu từ xa bước đến, hắn nhếch môi cười còn khen cảnh đẹp người diễn giỏi, cô sợ quá đứng nép sau lưng Phong Tước liền bị Hải Đan kéo sang một bên giữ chặt, một bước với đến Phong Tước cũng rất khó khăn
_Bỏ tôi ra...huhu...
_Tương Y...
Mộ Phong Tước bức xúc lao về phía cô, anh bị hắn xấng đến giữ lại còn ngay lập tức cho một cước quỵ xuống đất
_Tước...đừng...đừng đánh anh ấy huhu...
Hoa Trạch Siêu hận cái ánh mắt ngọt ngào cô dành cho Phong Tước mà chưa bao giờ dành cho hắn, rất căm ghét, trên mặt chảy đầy vạch đen, xung quanh mây mờ kéo đến
_Đứng lên...
Hắn kéo tay anh đứng dậy, vẻ mặt tỏ ra quan tâm một xí hỏi hang
_Không sao chứ? Anh yêu Lâm Tương Y hay sao?
Hoa Trạch Siêu dồn lực lên tay trái siết chặt cổ anh, ánh mắt ghen tị kèm theo nổi giận phát tiết
_Không phải mình tôi yêu cô ấy, mà là chúng tôi yêu nhau
Mộ Phong Tước khẳng định, càng làm cơn giận trong hắn ngút lên cao, hắn lắc đầu, tay rút trong túi ra điếu thuốc chân lữa hút, từ từ chậm rãi nhã ra vòng khói xinh đẹp, hắn lùi lại phía cô, khoát tay lên vai cô, cô ghê tởm muốn tránh xa con người nguy hiểm này
_Yêu nhau sao? Để tôi nói cho anh biết cô ta làm ấm giường tôi hàng đêm thì có sao không?
Lời hắn nói chẳng khác gì lưỡi dao lớn đâm sâu vào lồng ngực Mộ Phong Tước, anh không thể tin cô là loại như vậy, khi thấy biểu cảm đau khổ của tình địch hắn vui không tả nổi, hắn cười trên đau đớn của cô, vì thế cô cực kỳ hận hắn
_Đồ bỉ ổi...
Lâm Tương Y tức đến nghẹn ngào, cô thét lớn sau đó quá kích động cô ngất đi, khắp nơi chỉ còn là màu đen bao phủ, cô ngã trong vòng tay hắn bất tỉnh không còn nhận thức nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.